Sau khi giáo huấn Tiểu Dư, mọi người đều chờ xem tiếp theo đội trưởng sẽ gọi đến ai, Lưu Xuyên lại mở miệng nói: “Thiếu Khuynh, tự cậu nói xem hôm nay đoàn chiến cậu đánh không tốt chỗ nào?”
Ý thức của Giang Thiếu Khuynh cao hơn Tiểu Dư, sau khi thi đấu xong, cậu cũng biết mình làm không tốt điểm nào, rất nhanh liền trả lời: “Tôi đã nghĩ mình có thể nhanh chóng giải trừ trạng thái bị khống chế của mọi người, nhưng tốc độ phóng trận pháp của Tiêu Dao đối thủ thật sự quá nhanh, tôi hoàn toàn không theo kịp tiết tấu…”
Lưu Xuyên thấp giọng nói: “Ưu điểm lớn nhất của cậu là khả năng đánh giá toàn cục chứ không phải tốc độ tay. Hôm nay rõ ràng cậu đã bị phụ trợ bên kia kéo vào tiết tấu của hắn, tại sao lại muốn đọ tốc độ với hắn? Cậu chỉ cần bày trận pháp đối kháng của Thái cực Võ Đang ‘Thiên cương Bắc Đẩu trận’ ra, thì dù Tiêu Dao phóng ra trận gì cậu còn cần phải quan tâm sao?”
Giang Thiếu Khuynh hổ thẹn cúi đầu.
Lưu Xuyên nói toạc ra mấu chốt, sau này cậu cũng nghĩ tới vấn đề này, theo lời Lưu Xuyên, nếu như cậu có thể tung ra “Thiên cương Bắc Đẩu trận” một cách đúng lúc, trong khoảng thời gian ngắn Tiêu Dao bên kia căn bản không thể động vào cậu. Cậu cũng có thể giúp Tiểu Dư tranh thủ thêm thời gian để tăng mana cho cả đội, không đến mức bị trận pháp hỗn loạn của Tiêu Dao đẩy vào con đường họa vô đơn chí, trực tiếp sụp đổ.
Làm phụ trợ trong đội, đã không khống chế được sự tình, ngược lại bị cuốn vào tiết tấu của đối phương, lại đọ tốc độ với hắn, thực sự vô cùng ngu ngốc.
Mặt Giang Thiếu Khuynh đỏ lên, cúi đầu không biết nên nói gì…
Lưu Xuyên đi tới trước mặt cậu nói: “Thiếu Khuynh, cậu vẫn còn quá tự ti. Thực ra cậu có thể chơi rất tốt, giống như trong trận đầu tiên cùng Trạch Văn lấy được chiến công đầu, sau đó khi phụ trợ đoàn chiến cậu cũng đánh vô cùng chính xác. Nhưng khi phụ trợ đối phương tạo ra áp lực, cậu vì tự ti mà vội vã đi đối phó với hắn, đáng tiếc tốc độ tay của cậu không cao, căn bản theo không kịp, chắc chắn sẽ luống cuống tay chân. Thực ra nếu tỉnh táo cậu hoàn toàn có thể không cần chú ý tên đó, tiếp tục dựa vào ý nghĩ của mình mà đánh. Đối phương ra trận pháp quấy nhiễu kiểu gì cậu căn bản không cần để ý, chỉ cần đề phòng mấy trận pháp mấu chốt mà thôi. Đối với toàn cục cậu phải có cảm giác cân bằng, cậu có hiểu không?”
Giang Thiếu Khuynh lập tức gật đầu nói: “Anh nói đúng, Xuyên đội! Hôm nay tôi quá lo lắng, thật ra cái trận pháp suy yếu kia không cần phải cố giải cho nhanh, chậm vài giây công kích cũng không quan trọng. Mấu chốt là phải phòng được trận pháp hỗn loạn, trận pháp đó của Tiêu Dao trực tiếp khiến chúng ta sụp đổ, đây hoàn toàn là lỗi của tôi, vì tôi đã nghĩ quá nhiều, cũng không đủ bình tĩnh và quyết đoán, ngược lại bị cuốn vào tiết tấu của hắn sinh ra rối loạn, thực sự xin lỗi mọi người…”
Giang Thiếu Khuynh vốn là người nghiêm túc cẩn thận, thái độ nhận sai cũng vô cùng thành khẩn, Lưu Xuyên cũng không nói thêm, chỉ mỉm cười vỗ vai cậu: “Cậu biết là tốt rồi, tin tưởng vào bản thân thêm một chút. Tôi không thể cầm tay dạy cho cậu lúc nào nên phóng trận pháp gì, vào thời điểm mấu chốt tôi không chú ý được cậu, cậu cần phải tin tưởng vào phán đoán của chính mình.”
Người con trai này luôn kiên định, cũng lại rất dễ mềm lòng. Vì lúc trước chọn sai lưu phái, bị những người mới nhỏ tuổi hơn ở đội tuyển Càn Khôn hành hạ một năm, về sau còn giải tán, nản lòng thoái chí rời liên minh chuyên nghiệp. Cậu là một người mới đã lớn tuổi, lại trải qua nhiều ngã rẽ như vậy vì thế vô cùng tự ti. Từ khi Lưu Xuyên giúp cậu hiểu ra, đổi lưu phái để chơi phụ trợ, khiến cậu tin tưởng vào bản thân hơn, nhưng khi gặp đối thủ mạnh lại mắc lỗi.
Những đồng đội bên cạnh đều rất mạnh, Giang Thiếu Khuynh có cảm giác bản thân vẫn theo không kịp. Cậu vẫn luôn cố gắng luyện tập, nhưng tốc độ tay chậm hơn người khác là khuyết điểm từ khi sinh ra, không thể thay đổi được. Vẫn còn nhớ vào thời điểm toàn bộ thành viên đội tuyển Long Ngâm đọ tốc độ tay, Giang Thiếu Khuynh là người dừng lại đầu tiên, tốc độ tay chỉ hơn 200, còn chưa bằng nổi một nửa Xuyên thần…
Vì tốc độ tay chậm nhất, trong lòng cậu vẫn mang chút phức cảm tự ti…
Lưu Xuyên nói không sai, chính xác là cậu không đủ tự tin!
Một phụ trợ giỏi cần phải có tiết tấu của chính mình, không thể đối đầu với phụ trợ phe địch, Giang Thiếu Khuynh lại phạm vào điều tối kỵ nhất khi chơi vị trí này!
Tuy tuyển thủ chơi phụ trợ không khiến nhiều người quá chú ý, nhưng sự thật thì vị trí này nhiều lúc có thể xoay chuyển chiến cuộc! Đứng đằng sau đồng đội phụ trợ cũng giống như quân sư khống chế toàn bộ cục diện trên chiến trường, nghĩ thử mà xem, trong chiến dịch, nếu quân sư không đủ tự tin thì chiến cuộc sẽ trở nên như thế nào?
Trước đây Lưu Xuyên từng khen cậu nhiều lần, khiến Giang Thiếu Khuynh tự tin hơn một chút, nhiều khi cũng tin vào phán đoán của bản thân… Nhưng đến tận hôm nay, Giang Thiếu Khuynh mới ý thức được sâu trong đáy lòng vẫn chôn giấu sự tự ti, tại thời khắc mấu chốt sẽ mang tới ảnh hưởng vô cùng xấu cho đồng đội!
Đối mặt với người đội trưởng cậu coi như “Bá Nhạc” này, Giang Thiếu Khuynh cảm thấy hổ thẹn hận không thể tìm cái hố mà chui xuống.
Lưu Xuyên thấy người con trai thành thật hối hận mặt đầy ảo não, cũng không nhẫn tâm nói thêm, vỗ vai cậu nói: “Trở về suy nghĩ lại cho kỹ, về sau chú ý hơn.”
Giang Thiếu Khuynh gật đầu nói: “Được.”
Tiếp theo Lưu Xuyên nói: “Lý Tưởng.”
Lý Tưởng lập tức đứng dậy: “Đây! Đội trưởng cứ mắng tôi đi!”
Lưu Xuyên cười cười nói: “Hôm nay cậu phát huy không tốt lắm, nhưng cũng không tính là quá tệ. Chủ yếu là ở pha giao tranh tổng cuối cùng, tôi yêu cầu cậu ra phía trước là để đối phó với phụ trợ, kết quả ngược lại cậu lại bị Thiếu Lâm biên kia khống chế. Đương nhiên cũng không thể trách mỗi cậu, Thiếu Lâm bên kia là tuyển thủ chuyên nghiệp, cậu bị lép vế cũng là bình thường, cố đấu cũng không để làm gì, tuyển thủ chuyên nghiệp kia so ra vẫn mạnh hơn, về cần luyện tập nhiều hơn.” Lưu Xuyên quay đầu về phía Tần Dạ: “Tần Dạ, dù sao gần đây cậu cũng nhàm chán không có việc gì làm, cậu luyện thêm cho cậu ta đi.”
Tần Dạ bình tĩnh gật đầu: “Không thành vấn đề.”
Lý Tưởng trong cái rủi có cái may lập tức cười nói: “Được! Tần Dạ anh tới cho tôi ăn hành vài lần chắc chắn tôi sẽ tiến bộ!”
Lưu Xuyên đi tới trước mặt Ngô Trạch Văn, Ngô Trạch Văn ngẩng đầu chăm chú nhìn hắn: “Đội trưởng, tôi không làm tốt chỗ nào cứ nói thẳng đi.”
Đối diện với ánh mắt sáng của cậu, đáy lòng Lưu Xuyên mềm nhũn, mỉm cười vỗ vỗ bờ vai của cậu nói: “Hôm nay cậu phát huy tốt nhất, biểu hiện của cậu mọi người đều thấy được, tôi không có gì nói thêm cả, cứ cố gắng tiếp tục.”
Ngô Trạch Văn gật đầu.
Lưu Xuyên không thiên vị, nếu Ngô Trạch Văn phạm sai lầm hắn cũng sẽ nói thẳng mặt. Nhưng biểu hiện của Ngô Trạch Văn hôm nay thật sự không có gì đáng chê trách, hắn làm đội trưởng cũng rất vừa lòng. Tứ Lam, Tần Dạ và Lâm Đồng đều không ra sân, chỉ còn mỗi Từ Sách chưa bị đội trưởng gọi tên, ánh mắt mọi người đều đặt trên người Từ Sách.
Lưu Xuyên đi đến dừng lại trước mặt Từ Sách.
Lúc trước khi hắn gia nhập đội tuyển Tần Dạ cũng từng lo lắng nói: “Từ Sách là một con ngựa hoang rất khó phục tùng, sẽ có thể trở thành một Dương Kiếm thứ hai.”
Nhưng Lưu Xuyên lại không hề để trong lòng.
Rất khó phục tùng sao? Tiểu tử Dương Kiếm kia Lưu Xuyên cũng thuần hóa được, Lưu Xuyên không tin bản thân mình không thu phục nổi một Từ Sách?!
Đoàn chiến hôm nay, dù đội viên đều bị lộ ra khuyết điểm, Tiểu Dư tự loạn trận tuyến từ đầu, không đủ bình tĩnh, Giang Thiếu Khuynh lại suy nghĩ quá nhiều, không đủ tự tin, Lý Tưởng trình độ còn yếu kém, đây đều là thiếu hụt của chính bản thân họ, điều chỉnh lại sẽ tiến bộ hơn.
Chỉ có Từ Sách là khiến Lưu Xuyên tức giận nhất – tự tiện hành động, không nghe chỉ huy! Bảo đánh cờ lệnh, kết quả ngay thời khắc mấu chốt lại chạy đến đánh Tiêu Dao, còn ra cái gì?!
Lưu Xuyên khi ấy hận không thể đạp cho hắn một phát quay về!
Trước giờ thi đấu không phải đối kháng kịch liệt, Từ Sách lấy một giết ba, một giết hai đều đánh thoải mái. Hôm nay gặp phải đội mạnh, điểm thiếu hụt nhất của Từ Sách lập tức hiện ra – ý thức cá nhân quá mạnh, teamwork lại quá yếu!
Hắn giống như một con sói hoang kiêu ngạo, quen hành động một mình, trong lòng khó chịu liền lập tức nhào tới cắn xé đối thủ. Trước đây trong game hắn cũng mang phong cách như thế, đánh đấu trường cũng rất ít khi nghe người khác chỉ huy. Trong thời gian này hắn hành động cùng Lưu Xuyên cũng không nảy sinh mâu thuẫn quá lớn, Lưu Xuyên còn tưởng rằng hắn vì Giang Thiếu Khuynh ảnh hưởng mà an phận. Hôm nay mới biết, một khi lệnh của đội trưởng và suy nghĩ của mình xảy ra xung đột, Từ Sách chắc chắn không phải loại người ngoan ngoãn nghe lời.
Trong liên minh, tuyển thủ có ý thức mạnh như vậy không thiếu, điển hình nhất chính là Dương Kiếm trước đây, loại tuyển thủ này khi đấu lôi đài sẽ là một mãnh tướng chiến đấu sắc bén, chiến tích một giết ba đối với những người này đều rất bình thường. Nhưng khi chiến đấu cùng đồng đội lại chính là con dao hai lưỡi, rất dễ dàng khiến toàn bộ đoàn đội hỏng bét.
Từ Sách kiêu ngạo như thế, nếu mắng hắn trước mặt rất nhiều người, không chừng sẽ phản tác dụng trực tiếp cãi nhau. Đội trưởng cãi nhau với đội viên cũng chẳng phải chuyện tốt đẹp gì, cho nên…
Lưu Xuyên cười cười nói: “Mọi người về nghỉ ngơi trước đi, xem lại video kỹ một chút, cố gắng tỉnh táo lại. Sáng mai lấy lại tinh thần, chúng ta sẽ phân tích đối thủ kế tiếp – Từ Sách, cậu đi theo tôi.”
Từ Sách: “…”
Đây là ý muốn giáo huấn mình hắn à?!
Từ Sách sắc mặt cương ngạnh xoay người đi theo Lưu Xuyên, mọi người nhịn không được tưởng tượng ra hình ảnh Từ Sách bị đội trưởng kéo tới chỗ kín đánh cho mặt mũi bầm dập, viễn cảnh thật sự rất tàn nhẫn, một mình đối mặt với đội trưởng… Từ Sách xin bảo trọng.
***
Xuống tầng dưới là phòng của Lưu Xuyên, Từ Sách vừa tiến đến, Lưu Xuyên liền đưa tay đóng cửa lại, trầm mặc nói: “Thời điểm quan trọng không nghe chỉ huy, đây là điểm tối kỵ khi thi đấu, cậu không biết à?”
Từ Sách mặt ương ngạnh nói: “Lúc ấy tôi chỉ nghĩ đến chuyện giết phụ trợ bên kia, hắn luôn dùng đủ loại trận pháp quấy rầy Thiếu Khuynh…”
“Cậu quá xúc động!” Lưu Xuyên nhíu mày cắt lời hắn: “Tôi biết cậu và Giang Thiếu Khuynh là bạn học cũ, việc cậu sốt ruột trong lòng vì cậu ấy tôi có thể hiểu được. Thế nhưng cậu nghĩ cậu chạy đi cứu cậu ấy, Giang Thiếu Khuynh sẽ cảm kích cậu hay sao? Cậu nghĩ lại xem, vì cậu mà thua trận này, Thiếu Khuynh vui được hay sao?!”
Từ Sách: “…”
Lưu Xuyên nói tiếp: “Cậu không quan tâm những người khác trong đội cũng được, tôi cũng không bắt cậu phải trở thành bạn với tất cả mọi người, nhưng cậu quan tâm Giang Thiếu Khuynh đúng không? Trong khoảng thời gian này Thiếu Khuynh tập trung cố gắng bao nhiêu tôi tin rằng cậu cũng thấy được! Thật vất vả mới đi tới được hôm nay, vì cậu nhất thời xúc động mà thua trận, cậu nghĩ xem cậu ấy sẽ cảm thấy thế nào? Sẽ cảm ơn cậu chắc? Không! Cậu ấy sẽ nghĩ cậu là đồng đội heo, là vật cản đường ngu ngốc!”
Từ Sách: “…”
Lưu Xuyên nói liên tục giống như đem một chậu nước lạnh dội cho Từ Sách tỉnh lại. Từ Sách cương ngạnh đứng ở nơi đó, từ bé đến giờ chưa có ai mắng hắn như vậy. Nhưng Lưu Xuyên nói câu nào cũng có lý, hắn thực sự không thể tìm được lý do để phản bác…
Lưu Xuyên thấp giọng nói: “Nếu cậu thật lòng quan tâm cậu ấy, cậu càng phải thắng trận này. Bởi vì trong lòng Thiếu Khuynh, nguyện vọng lớn nhất của cậu ấy là trở thành một tuyển thủ chuyên nghiệp! Từ Sách, cậu không phân rõ nặng nhẹ, không có ý thức đoàn đội, thời điểm quan trọng lại hành xử xúc động, tự tay chôn vùi hy vọng thắng lợi! Những thiếu hụt của người khác là vấn đề ở trình độ của họ, tôi có thể tha thứ, nhưng cậu là do không nghe chỉ huy, tự tiện hành động sai lầm, tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua dễ dàng như vậy!”
Lưu Xuyên sắc mặt bình tĩnh nói tiếp: “Nếu cậu không thể nghĩ cho rõ vấn đề này, từ nay về sau cậu không cần tham gia đoàn chiến nữa.”
“…” Từ Sách sửng sốt nói: “Đây là ý muốn thay tôi ra sao?”
Lưu Xuyên gật đầu: “Đúng vậy. Nếu cậu không quan tâm tới đồng đội, chỉ biết hành động theo cảm tính, vậy trước hết cậu nghỉ ngơi một trận, tôi muốn mang theo một đội đi thi đấu, trọng yếu nhất vẫn là đồng tâm hiệp lực, điểm này cậu không làm được, tôi không thể đem quả bom hẹn giờ như cậu theo, có thể khiến đội hữu bị thương tổn bất cứ lúc nào.”
Bình thường tính tình Lưu Xuyên rất tốt, đội viên phạm sai lầm hắn cũng vẫn kiên nhẫn, nhưng kiểu sai lầm này của Từ Sách hắn tuyệt đối không nhân nhượng!
Không quan tâm tới đồng đội? Tốt, vậy không cần đánh đoàn chiến nữa!
– đây chính là cách xử lý của Lưu Xuyên khi có người không nghe chỉ huy, vô cùng quyết đoán, không nể tình riêng.
Từ Sách trầm mặc một lát mới nhíu mày nói: “Anh quyết định như vậy với tôi, tôi không có ý kiến… thế còn Thiếu Khuynh thì sao?”
Lưu Xuyên nói: “Tôi cũng sẽ tạm thời thay Giang Thiếu Khuynh khỏi đội hình, vì cậu ấy còn chưa đủ thành thục. Chúng ta đã tiến vào tổ thua rồi, cậu nghĩ chúng ta còn có thể thua thêm lần nữa sao?”
Từ Sách: “…”
Lưu Xuyên hỏi lại khiến Từ Sách không biết nói gì. Không sai, bọn họ đã rơi vào bảng thua, không thể thua nữa, nếu không chính là kiếm củi ba năm đốt một giờ…
Lưu Xuyên nói tiếp: “Từ giờ thi đấu không thể phạm sai lầm nữa, cho nên trận tiếp theo Tứ Lam sẽ đánh phụ trợ, đây cũng là quyết định cuối cùng sau khi tôi bàn bạc với cậu ấy. Ít nhất thì Tứ Lam cũng sẽ không rối loạn khi gặp tình huống khẩn cấp, Giang Thiếu Khuynh thiếu kinh nghiệm, vừa lúc có thể học hỏi Tứ Lam, tới khi nào chúng ta thăng hạng được rồi nói tiếp. Đợi sau khi có thể thuận lợi tiến vào liên minh chuyên nghiệp, vòng bảng sẽ có lượt đi và lượt về, phải đấu hơn 30 trận, khi đó sẽ có cơ hội cho Thiếu Khuynh luyện tập.”
Lưu Xuyên dừng một chút, nói tiếp: “Về phần cậu, trước hết cậu nên suy nghĩ cho kỹ, rồi hẵng tính đến chuyện lên chuyên nghiệp. Tôi cũng không cho cậu đánh đoàn chiến, cậu về bình tĩnh lại đi.”
Từ Sách: “…”
Người con trai thân hình cao lớn cứ như vậy cương ngạnh ra khỏi phòng Lưu Xuyên, bộ dáng buồn bực gục đầu, lại có điểm giống con chó hắn nuôi khi bị bắt nạt. Lưu Xuyên nhìn bộ dạng ủ rũ như thế của cậu cũng không nhịn được mà buồn cười…
Làm đội trưởng nhiều năm như thế, có kiểu tính cách nào của tuyển thủ mà hắn chưa từng gặp? Chẳng lẽ lại không trị được cậu ta hay sao?
***
Khi Từ Sách trở về phòng, Giang Thiếu Khuynh đang ngồi trên ghế mở notebook xem video, cậu đang xem lại trận đấu giữa Long Ngâm và Thương Lan. Lúc này vừa mới mở giao tranh, cậu cẩn thận nghiên cứu trận thi đấu này, vì sự sai lầm khi đoàn chiến mà trên mặt đầy hối hận.
Từ Sách nhìn hình ảnh kia chỉ cảm thấy tim như bị đao cắt!
Đúng vậy, Lưu Xuyên nói không sai, nếu hắn thật sự quan tâm Thiếu Khuynh, hắn càng phải thắng trận này, chứ không phải xúc động xông tới cứu Thiếu Khuynh!
Giang Thiếu Khuynh từng từ chức để đi huấn luyện ở đội tuyển Càn Khôn, cuối cùng đội tuyển lại giải tán, kết cục là rời bỏ liên minh. Hôm nay, cậu lại một lần nữa từ bỏ công việc ổn định, cùng Lưu Xuyên đi thi đấu, bởi vì giấc mơ lớn nhất của cậu chính là có thể trở thành một tuyển thủ chuyên nghiệp ưu tú. Cậu vốn vì thực lực bản thân không tốt mà sinh ra tự ti, ngày hôm nay ở đây, người phải đánh đổi vì đội tuyển Long Ngâm nhiều nhất chắc chắn là cậu ấy!
Nhưng mà chính mình lại máu dồn lên não, tại thời khắc mấu chốt lơ là, khiến mọi người thua trận… Bản thân nên đối diện với cậu ấy như thế nào?
Giang Thiếu Khuynh nghe được tiếng bước chân phía sau, tạm dừng video trên máy, quay đầu hỏi: “Không sao chứ? Đội trưởng nói gì với cậu?”
Từ Sách nghẹn ngào trong cổ họng, đột nhiên vươn tay dùng lực ôm Giang Thiếu Khuynh vào trong ngực.
“…” Giang Thiếu Khuynh giật mình, nghi hoặc nói: “Từ Sách?”
Từ Sách thấp giọng nói: “Xin lỗi…”
Người con trai kề cằm lên vai cậu, cánh tay vòng qua ngực, hai tay rất nhanh từ sau lưng gắt gao ôm lấy Giang Thiếu Khuynh, tựa như đang sợ hãi mất đi cái gì, kiểu ôm dùng lực thế này thậm chí còn phảng phất chút tuyệt vọng.
Giang Thiếu Khuynh cứng người một lúc liền mềm lòng vỗ vỗ tay hắn, nhẹ giọng hỏi: “Làm sao? Đội trưởng mắng cậu hả?”
Từ Sách nghẹn ngào nói: “Thiếu Khuynh, nếu vì lỗi của tôi liên lụy cậu không thể tiến vào giải chuyên nghiệp, cậu có… ghét tôi không?”
Giang Thiếu Khuynh nói: “Cậu đừng nghĩ thế, hôm nay thua trận không phải lỗi ở mình cậu, tôi cùng Tiểu Dư cũng có trách nhiệm rất lớn. Nếu không phải tại tôi không đề phòng trận pháp hỗn loạn, nếu Tiểu Dư có thể đúng lúc tăng mana thì cậu và Trạch Văn đã có thể nhanh chóng cướp được cờ…”
Từ Sách biết Giang Thiếu Khuynh mềm lòng sẽ không trách hắn, nhưng hắn lại hận chính bản thân mình!
Lưu Xuyên mắng không sai, hôm nay hắn đã quá xúc động! Thế nhưng lúc đó hắn bị ảnh hưởng bởi trận pháp hỗn loạn, liên tục chém mấy đao lên người Giang Thiếu Khuynh, hai lưỡi đao sắc bén bạo kích thiếu chút nữa giết chết Giang Thiếu Khuynh, nhìn bộ dạng bất lực của người mình thích, hắn không thể bình tĩnh khống chế được bản thân…
Nhiều năm như vậy, từ những ngày niên thiếu lần đầu gặp Giang Thiếu Khuynh, sau đó lớn lên thầm yêu cậu, việc luôn chỉ hướng về mình Giang Thiếu Khuynh đã trở thành thói quen của hắn. Loại thói quen “chỉ để ý một người” này rất khó thay đổi.
Thua trận, trong lòng Từ Sách cũng không hề dễ chịu. Nhưng thứ tình cảm chôn giấu nhiều năm như vậy sớm đã như dây leo quấn chặt đáy lòng, hắn không thể dùng tư duy lý tính để ngăn được tình cảm của chính mình, vì vậy tại thời điểm mấu chốt mới máu dồn lên não.
Vừa rồi bị Lưu Xuyên nói một trận đã khiến hắn hoàn toàn tỉnh lại.
Hắn hối hận bản thân mình nóng tính không nghe lời chỉ huy, cũng hận chính mình vì nhất thời xúc động mà đánh mất đi cơ hội… Mọi chuyện kết thúc rồi mới hối hận, đã không còn kịp nữa.
Nếu tình cảm của hắn đối với Giang Thiếu Khuynh trở thành vũ khí tổn thương đến Giang Thiếu Khuynh, nếu tình cảm hắn dành cho cậu liên lụy đến toàn đội, như vậy Từ Sách hắn còn tư cách gì ở lại bên cạnh Giang Thiếu Khuynh đây?
Hắn vẫn mong Thiếu Khuynh thành công. Vì Thiếu Khuynh thích thi đấu, hắn mới bỏ hết công việc mà gia nhập đội tuyển, chỉ hy vọng có thể ở cùng một chỗ với cậu lâu hơn một chút. Nhưng hắn không hề nghĩ tới cảm xúc của mình sẽ ảnh hưởng kết quả thi đấu, không hề nghĩ tới chính Từ Sách hắn đã tự tay chôn vùi cơ hội lên chuyên nghiệp của mọi người!
Một Từ Sách cản trở người khác như vậy, một Từ Sách khiến Giang Thiếu Khuynh khổ sở như vậy… Hắn bỗng chán ghét bản thân vô cùng.
Đối diện với một Giang Thiếu Khuynh không ngừng cố gắng, đáy lòng Từ Sách ngập tràn áy náy, hắn gắt gao ôm lấy Giang Thiếu Khuynh, thấp giọng nói: “Đã đến lúc tôi rời đi rồi, cậu thay tôi nói một tiếng xin lỗi với đội trưởng, về sau… cậu cùng Xuyên đội cố gắng thi đấu thật tốt, tôi không thể ở bên cậu được nữa, tôi không muốn mình ảnh hưởng đến cậu thêm nữa.”
Giang Thiếu Khuynh ngẩn người, sửng sốt quay đầu nhìn hắn: “Cậu nói cái gì? Cậu muốn rời đi sao?”
“…” Từ Sách không đáp lại.
Giang Thiếu Khuynh nói: “Xuyên đội mắng cậu cũng là vì muốn tốt cho cả đội, cậu đừng để trong lòng rồi cáu kỉnh với đội trưởng như thế.”
“Không liên quan tới đội trưởng.” Từ Sách thấp giọng cắt lời, “Là vì bản thân tôi cần phải đi.”
“… Tại sao bỗng nhiên cậu lại nói như vậy?” Giang Thiếu Khuynh kiên nhẫn nói, “Vừa rồi đội phó Lam nói với tôi, mấy trận kế tiếp anh ấy sẽ đánh phụ trợ, tôi cảm thấy sắp xếp như thế cũng khá ổn, có hai đại thần chuyên nghiệp Tứ Lam cùng Xuyên đội ra sân, chúng ta hẳn có thể thuận lợi thăng hạng, cậu cần gì phải hành động theo cảm tính như thế?”
Thực sự là ông nói gà bà nói vịt.
Bỗng nhiên Từ Sách cảm thấy rất khổ sở, lần nào hắn nói chuyện đều biểu đạt không rõ suy nghĩ của mình, mà mỗi lần như vậy Giang Thiếu Khuynh đều không thấy được trọng điểm…
Hắn lựa chọn gia nhập đội tuyển là vì muốn có thêm thời gian ở bên cạnh Giang Thiếu Khuynh. Hôm nay hắn lựa chọn rời đi cũng là bởi vì sợ cảm xúc của mình ảnh hưởng đến việc thi đấu sau này của Giang Thiếu Khuynh. Hắn đầu tư vào đội tuyển, càng là vì tương lai sau này Giang Thiếu Khuynh giải nghệ có thể tiếp tục ở lại đội tuyển làm điều mình thích.
Hắn luôn đem Giang Thiếu Khuynh đặt ở vị trí trọng yếu nhất trong lòng mình, nhưng Giang Thiếu Khuynh lại hoàn toàn không biết gì cả…
Từ Sách trầm mặc một lát mới thấp giọng nói: “Là tự tôi muốn đi, cậu đừng hỏi thêm nữa.”
Dứt lời hắn buông Giang Thiếu Khuynh ra, xoay người đi xếp hành lý. Giang Thiếu Khuynh nóng vội lập tức đứng lên đưa tay kéo hắn lại: “Từ Sách, cậu đừng xúc động. Tôi đi gọi đội trưởng đến, có gì từ từ nói chuyện…”
“Không liên quan tới đội trưởng!” Từ Sách đột nhiên quay đầu hung hăng trừng mắt với cậu, hốc mắt đỏ lên, trong mắt giăng đầy tơ máu, giống như con thú hoang bị thương. “Tôi muốn đi, là vì cậu – tôi gia nhập đội tuyển cũng là vì cậu! Cậu có hiểu không?!”
“…” Giang Thiếu Khuynh bị hắn hét to tới độ trái tim run lên, lưỡi bắt đầu líu lại: “Tôi, tôi hiểu… cái gì?”
Từ Sách vươn tay ra kéo Giang Thiếu Khuynh vào trong lòng, nâng cằm cậu lên rồi hung hăng hôn xuống.
– nếu cậu chịu nghĩ một chút thì sẽ hiểu! Dù sao chúng ta từ nay về sau cũng không có khả năng nữa rồi.
“Ư…”
Đầu lưỡi mạnh mẽ của người con trai xâm nhập trong miệng, tựa như dã thú điên cuồng hôn cậu, Giang Thiếu Khuynh nhất thời choáng váng, sững sờ đứng nguyên ở đó, não bộ trống rỗng.
Hết chương 219.
Tỏ tình rồi!!! Cuối cùng chó điên cũng không nhịn nổi mà xông tới cắn rồi!!!! (๑•̀ㅂ•́)و✧
Mà khiếp chương này dài kinh lên được! _(:3」∠)
Ý thức của Giang Thiếu Khuynh cao hơn Tiểu Dư, sau khi thi đấu xong, cậu cũng biết mình làm không tốt điểm nào, rất nhanh liền trả lời: “Tôi đã nghĩ mình có thể nhanh chóng giải trừ trạng thái bị khống chế của mọi người, nhưng tốc độ phóng trận pháp của Tiêu Dao đối thủ thật sự quá nhanh, tôi hoàn toàn không theo kịp tiết tấu…”
Lưu Xuyên thấp giọng nói: “Ưu điểm lớn nhất của cậu là khả năng đánh giá toàn cục chứ không phải tốc độ tay. Hôm nay rõ ràng cậu đã bị phụ trợ bên kia kéo vào tiết tấu của hắn, tại sao lại muốn đọ tốc độ với hắn? Cậu chỉ cần bày trận pháp đối kháng của Thái cực Võ Đang ‘Thiên cương Bắc Đẩu trận’ ra, thì dù Tiêu Dao phóng ra trận gì cậu còn cần phải quan tâm sao?”
Giang Thiếu Khuynh hổ thẹn cúi đầu.
Lưu Xuyên nói toạc ra mấu chốt, sau này cậu cũng nghĩ tới vấn đề này, theo lời Lưu Xuyên, nếu như cậu có thể tung ra “Thiên cương Bắc Đẩu trận” một cách đúng lúc, trong khoảng thời gian ngắn Tiêu Dao bên kia căn bản không thể động vào cậu. Cậu cũng có thể giúp Tiểu Dư tranh thủ thêm thời gian để tăng mana cho cả đội, không đến mức bị trận pháp hỗn loạn của Tiêu Dao đẩy vào con đường họa vô đơn chí, trực tiếp sụp đổ.
Làm phụ trợ trong đội, đã không khống chế được sự tình, ngược lại bị cuốn vào tiết tấu của đối phương, lại đọ tốc độ với hắn, thực sự vô cùng ngu ngốc.
Mặt Giang Thiếu Khuynh đỏ lên, cúi đầu không biết nên nói gì…
Lưu Xuyên đi tới trước mặt cậu nói: “Thiếu Khuynh, cậu vẫn còn quá tự ti. Thực ra cậu có thể chơi rất tốt, giống như trong trận đầu tiên cùng Trạch Văn lấy được chiến công đầu, sau đó khi phụ trợ đoàn chiến cậu cũng đánh vô cùng chính xác. Nhưng khi phụ trợ đối phương tạo ra áp lực, cậu vì tự ti mà vội vã đi đối phó với hắn, đáng tiếc tốc độ tay của cậu không cao, căn bản theo không kịp, chắc chắn sẽ luống cuống tay chân. Thực ra nếu tỉnh táo cậu hoàn toàn có thể không cần chú ý tên đó, tiếp tục dựa vào ý nghĩ của mình mà đánh. Đối phương ra trận pháp quấy nhiễu kiểu gì cậu căn bản không cần để ý, chỉ cần đề phòng mấy trận pháp mấu chốt mà thôi. Đối với toàn cục cậu phải có cảm giác cân bằng, cậu có hiểu không?”
Giang Thiếu Khuynh lập tức gật đầu nói: “Anh nói đúng, Xuyên đội! Hôm nay tôi quá lo lắng, thật ra cái trận pháp suy yếu kia không cần phải cố giải cho nhanh, chậm vài giây công kích cũng không quan trọng. Mấu chốt là phải phòng được trận pháp hỗn loạn, trận pháp đó của Tiêu Dao trực tiếp khiến chúng ta sụp đổ, đây hoàn toàn là lỗi của tôi, vì tôi đã nghĩ quá nhiều, cũng không đủ bình tĩnh và quyết đoán, ngược lại bị cuốn vào tiết tấu của hắn sinh ra rối loạn, thực sự xin lỗi mọi người…”
Giang Thiếu Khuynh vốn là người nghiêm túc cẩn thận, thái độ nhận sai cũng vô cùng thành khẩn, Lưu Xuyên cũng không nói thêm, chỉ mỉm cười vỗ vai cậu: “Cậu biết là tốt rồi, tin tưởng vào bản thân thêm một chút. Tôi không thể cầm tay dạy cho cậu lúc nào nên phóng trận pháp gì, vào thời điểm mấu chốt tôi không chú ý được cậu, cậu cần phải tin tưởng vào phán đoán của chính mình.”
Người con trai này luôn kiên định, cũng lại rất dễ mềm lòng. Vì lúc trước chọn sai lưu phái, bị những người mới nhỏ tuổi hơn ở đội tuyển Càn Khôn hành hạ một năm, về sau còn giải tán, nản lòng thoái chí rời liên minh chuyên nghiệp. Cậu là một người mới đã lớn tuổi, lại trải qua nhiều ngã rẽ như vậy vì thế vô cùng tự ti. Từ khi Lưu Xuyên giúp cậu hiểu ra, đổi lưu phái để chơi phụ trợ, khiến cậu tin tưởng vào bản thân hơn, nhưng khi gặp đối thủ mạnh lại mắc lỗi.
Những đồng đội bên cạnh đều rất mạnh, Giang Thiếu Khuynh có cảm giác bản thân vẫn theo không kịp. Cậu vẫn luôn cố gắng luyện tập, nhưng tốc độ tay chậm hơn người khác là khuyết điểm từ khi sinh ra, không thể thay đổi được. Vẫn còn nhớ vào thời điểm toàn bộ thành viên đội tuyển Long Ngâm đọ tốc độ tay, Giang Thiếu Khuynh là người dừng lại đầu tiên, tốc độ tay chỉ hơn 200, còn chưa bằng nổi một nửa Xuyên thần…
Vì tốc độ tay chậm nhất, trong lòng cậu vẫn mang chút phức cảm tự ti…
Lưu Xuyên nói không sai, chính xác là cậu không đủ tự tin!
Một phụ trợ giỏi cần phải có tiết tấu của chính mình, không thể đối đầu với phụ trợ phe địch, Giang Thiếu Khuynh lại phạm vào điều tối kỵ nhất khi chơi vị trí này!
Tuy tuyển thủ chơi phụ trợ không khiến nhiều người quá chú ý, nhưng sự thật thì vị trí này nhiều lúc có thể xoay chuyển chiến cuộc! Đứng đằng sau đồng đội phụ trợ cũng giống như quân sư khống chế toàn bộ cục diện trên chiến trường, nghĩ thử mà xem, trong chiến dịch, nếu quân sư không đủ tự tin thì chiến cuộc sẽ trở nên như thế nào?
Trước đây Lưu Xuyên từng khen cậu nhiều lần, khiến Giang Thiếu Khuynh tự tin hơn một chút, nhiều khi cũng tin vào phán đoán của bản thân… Nhưng đến tận hôm nay, Giang Thiếu Khuynh mới ý thức được sâu trong đáy lòng vẫn chôn giấu sự tự ti, tại thời khắc mấu chốt sẽ mang tới ảnh hưởng vô cùng xấu cho đồng đội!
Đối mặt với người đội trưởng cậu coi như “Bá Nhạc” này, Giang Thiếu Khuynh cảm thấy hổ thẹn hận không thể tìm cái hố mà chui xuống.
Lưu Xuyên thấy người con trai thành thật hối hận mặt đầy ảo não, cũng không nhẫn tâm nói thêm, vỗ vai cậu nói: “Trở về suy nghĩ lại cho kỹ, về sau chú ý hơn.”
Giang Thiếu Khuynh gật đầu nói: “Được.”
Tiếp theo Lưu Xuyên nói: “Lý Tưởng.”
Lý Tưởng lập tức đứng dậy: “Đây! Đội trưởng cứ mắng tôi đi!”
Lưu Xuyên cười cười nói: “Hôm nay cậu phát huy không tốt lắm, nhưng cũng không tính là quá tệ. Chủ yếu là ở pha giao tranh tổng cuối cùng, tôi yêu cầu cậu ra phía trước là để đối phó với phụ trợ, kết quả ngược lại cậu lại bị Thiếu Lâm biên kia khống chế. Đương nhiên cũng không thể trách mỗi cậu, Thiếu Lâm bên kia là tuyển thủ chuyên nghiệp, cậu bị lép vế cũng là bình thường, cố đấu cũng không để làm gì, tuyển thủ chuyên nghiệp kia so ra vẫn mạnh hơn, về cần luyện tập nhiều hơn.” Lưu Xuyên quay đầu về phía Tần Dạ: “Tần Dạ, dù sao gần đây cậu cũng nhàm chán không có việc gì làm, cậu luyện thêm cho cậu ta đi.”
Tần Dạ bình tĩnh gật đầu: “Không thành vấn đề.”
Lý Tưởng trong cái rủi có cái may lập tức cười nói: “Được! Tần Dạ anh tới cho tôi ăn hành vài lần chắc chắn tôi sẽ tiến bộ!”
Lưu Xuyên đi tới trước mặt Ngô Trạch Văn, Ngô Trạch Văn ngẩng đầu chăm chú nhìn hắn: “Đội trưởng, tôi không làm tốt chỗ nào cứ nói thẳng đi.”
Đối diện với ánh mắt sáng của cậu, đáy lòng Lưu Xuyên mềm nhũn, mỉm cười vỗ vỗ bờ vai của cậu nói: “Hôm nay cậu phát huy tốt nhất, biểu hiện của cậu mọi người đều thấy được, tôi không có gì nói thêm cả, cứ cố gắng tiếp tục.”
Ngô Trạch Văn gật đầu.
Lưu Xuyên không thiên vị, nếu Ngô Trạch Văn phạm sai lầm hắn cũng sẽ nói thẳng mặt. Nhưng biểu hiện của Ngô Trạch Văn hôm nay thật sự không có gì đáng chê trách, hắn làm đội trưởng cũng rất vừa lòng. Tứ Lam, Tần Dạ và Lâm Đồng đều không ra sân, chỉ còn mỗi Từ Sách chưa bị đội trưởng gọi tên, ánh mắt mọi người đều đặt trên người Từ Sách.
Lưu Xuyên đi đến dừng lại trước mặt Từ Sách.
Lúc trước khi hắn gia nhập đội tuyển Tần Dạ cũng từng lo lắng nói: “Từ Sách là một con ngựa hoang rất khó phục tùng, sẽ có thể trở thành một Dương Kiếm thứ hai.”
Nhưng Lưu Xuyên lại không hề để trong lòng.
Rất khó phục tùng sao? Tiểu tử Dương Kiếm kia Lưu Xuyên cũng thuần hóa được, Lưu Xuyên không tin bản thân mình không thu phục nổi một Từ Sách?!
Đoàn chiến hôm nay, dù đội viên đều bị lộ ra khuyết điểm, Tiểu Dư tự loạn trận tuyến từ đầu, không đủ bình tĩnh, Giang Thiếu Khuynh lại suy nghĩ quá nhiều, không đủ tự tin, Lý Tưởng trình độ còn yếu kém, đây đều là thiếu hụt của chính bản thân họ, điều chỉnh lại sẽ tiến bộ hơn.
Chỉ có Từ Sách là khiến Lưu Xuyên tức giận nhất – tự tiện hành động, không nghe chỉ huy! Bảo đánh cờ lệnh, kết quả ngay thời khắc mấu chốt lại chạy đến đánh Tiêu Dao, còn ra cái gì?!
Lưu Xuyên khi ấy hận không thể đạp cho hắn một phát quay về!
Trước giờ thi đấu không phải đối kháng kịch liệt, Từ Sách lấy một giết ba, một giết hai đều đánh thoải mái. Hôm nay gặp phải đội mạnh, điểm thiếu hụt nhất của Từ Sách lập tức hiện ra – ý thức cá nhân quá mạnh, teamwork lại quá yếu!
Hắn giống như một con sói hoang kiêu ngạo, quen hành động một mình, trong lòng khó chịu liền lập tức nhào tới cắn xé đối thủ. Trước đây trong game hắn cũng mang phong cách như thế, đánh đấu trường cũng rất ít khi nghe người khác chỉ huy. Trong thời gian này hắn hành động cùng Lưu Xuyên cũng không nảy sinh mâu thuẫn quá lớn, Lưu Xuyên còn tưởng rằng hắn vì Giang Thiếu Khuynh ảnh hưởng mà an phận. Hôm nay mới biết, một khi lệnh của đội trưởng và suy nghĩ của mình xảy ra xung đột, Từ Sách chắc chắn không phải loại người ngoan ngoãn nghe lời.
Trong liên minh, tuyển thủ có ý thức mạnh như vậy không thiếu, điển hình nhất chính là Dương Kiếm trước đây, loại tuyển thủ này khi đấu lôi đài sẽ là một mãnh tướng chiến đấu sắc bén, chiến tích một giết ba đối với những người này đều rất bình thường. Nhưng khi chiến đấu cùng đồng đội lại chính là con dao hai lưỡi, rất dễ dàng khiến toàn bộ đoàn đội hỏng bét.
Từ Sách kiêu ngạo như thế, nếu mắng hắn trước mặt rất nhiều người, không chừng sẽ phản tác dụng trực tiếp cãi nhau. Đội trưởng cãi nhau với đội viên cũng chẳng phải chuyện tốt đẹp gì, cho nên…
Lưu Xuyên cười cười nói: “Mọi người về nghỉ ngơi trước đi, xem lại video kỹ một chút, cố gắng tỉnh táo lại. Sáng mai lấy lại tinh thần, chúng ta sẽ phân tích đối thủ kế tiếp – Từ Sách, cậu đi theo tôi.”
Từ Sách: “…”
Đây là ý muốn giáo huấn mình hắn à?!
Từ Sách sắc mặt cương ngạnh xoay người đi theo Lưu Xuyên, mọi người nhịn không được tưởng tượng ra hình ảnh Từ Sách bị đội trưởng kéo tới chỗ kín đánh cho mặt mũi bầm dập, viễn cảnh thật sự rất tàn nhẫn, một mình đối mặt với đội trưởng… Từ Sách xin bảo trọng.
***
Xuống tầng dưới là phòng của Lưu Xuyên, Từ Sách vừa tiến đến, Lưu Xuyên liền đưa tay đóng cửa lại, trầm mặc nói: “Thời điểm quan trọng không nghe chỉ huy, đây là điểm tối kỵ khi thi đấu, cậu không biết à?”
Từ Sách mặt ương ngạnh nói: “Lúc ấy tôi chỉ nghĩ đến chuyện giết phụ trợ bên kia, hắn luôn dùng đủ loại trận pháp quấy rầy Thiếu Khuynh…”
“Cậu quá xúc động!” Lưu Xuyên nhíu mày cắt lời hắn: “Tôi biết cậu và Giang Thiếu Khuynh là bạn học cũ, việc cậu sốt ruột trong lòng vì cậu ấy tôi có thể hiểu được. Thế nhưng cậu nghĩ cậu chạy đi cứu cậu ấy, Giang Thiếu Khuynh sẽ cảm kích cậu hay sao? Cậu nghĩ lại xem, vì cậu mà thua trận này, Thiếu Khuynh vui được hay sao?!”
Từ Sách: “…”
Lưu Xuyên nói tiếp: “Cậu không quan tâm những người khác trong đội cũng được, tôi cũng không bắt cậu phải trở thành bạn với tất cả mọi người, nhưng cậu quan tâm Giang Thiếu Khuynh đúng không? Trong khoảng thời gian này Thiếu Khuynh tập trung cố gắng bao nhiêu tôi tin rằng cậu cũng thấy được! Thật vất vả mới đi tới được hôm nay, vì cậu nhất thời xúc động mà thua trận, cậu nghĩ xem cậu ấy sẽ cảm thấy thế nào? Sẽ cảm ơn cậu chắc? Không! Cậu ấy sẽ nghĩ cậu là đồng đội heo, là vật cản đường ngu ngốc!”
Từ Sách: “…”
Lưu Xuyên nói liên tục giống như đem một chậu nước lạnh dội cho Từ Sách tỉnh lại. Từ Sách cương ngạnh đứng ở nơi đó, từ bé đến giờ chưa có ai mắng hắn như vậy. Nhưng Lưu Xuyên nói câu nào cũng có lý, hắn thực sự không thể tìm được lý do để phản bác…
Lưu Xuyên thấp giọng nói: “Nếu cậu thật lòng quan tâm cậu ấy, cậu càng phải thắng trận này. Bởi vì trong lòng Thiếu Khuynh, nguyện vọng lớn nhất của cậu ấy là trở thành một tuyển thủ chuyên nghiệp! Từ Sách, cậu không phân rõ nặng nhẹ, không có ý thức đoàn đội, thời điểm quan trọng lại hành xử xúc động, tự tay chôn vùi hy vọng thắng lợi! Những thiếu hụt của người khác là vấn đề ở trình độ của họ, tôi có thể tha thứ, nhưng cậu là do không nghe chỉ huy, tự tiện hành động sai lầm, tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua dễ dàng như vậy!”
Lưu Xuyên sắc mặt bình tĩnh nói tiếp: “Nếu cậu không thể nghĩ cho rõ vấn đề này, từ nay về sau cậu không cần tham gia đoàn chiến nữa.”
“…” Từ Sách sửng sốt nói: “Đây là ý muốn thay tôi ra sao?”
Lưu Xuyên gật đầu: “Đúng vậy. Nếu cậu không quan tâm tới đồng đội, chỉ biết hành động theo cảm tính, vậy trước hết cậu nghỉ ngơi một trận, tôi muốn mang theo một đội đi thi đấu, trọng yếu nhất vẫn là đồng tâm hiệp lực, điểm này cậu không làm được, tôi không thể đem quả bom hẹn giờ như cậu theo, có thể khiến đội hữu bị thương tổn bất cứ lúc nào.”
Bình thường tính tình Lưu Xuyên rất tốt, đội viên phạm sai lầm hắn cũng vẫn kiên nhẫn, nhưng kiểu sai lầm này của Từ Sách hắn tuyệt đối không nhân nhượng!
Không quan tâm tới đồng đội? Tốt, vậy không cần đánh đoàn chiến nữa!
– đây chính là cách xử lý của Lưu Xuyên khi có người không nghe chỉ huy, vô cùng quyết đoán, không nể tình riêng.
Từ Sách trầm mặc một lát mới nhíu mày nói: “Anh quyết định như vậy với tôi, tôi không có ý kiến… thế còn Thiếu Khuynh thì sao?”
Lưu Xuyên nói: “Tôi cũng sẽ tạm thời thay Giang Thiếu Khuynh khỏi đội hình, vì cậu ấy còn chưa đủ thành thục. Chúng ta đã tiến vào tổ thua rồi, cậu nghĩ chúng ta còn có thể thua thêm lần nữa sao?”
Từ Sách: “…”
Lưu Xuyên hỏi lại khiến Từ Sách không biết nói gì. Không sai, bọn họ đã rơi vào bảng thua, không thể thua nữa, nếu không chính là kiếm củi ba năm đốt một giờ…
Lưu Xuyên nói tiếp: “Từ giờ thi đấu không thể phạm sai lầm nữa, cho nên trận tiếp theo Tứ Lam sẽ đánh phụ trợ, đây cũng là quyết định cuối cùng sau khi tôi bàn bạc với cậu ấy. Ít nhất thì Tứ Lam cũng sẽ không rối loạn khi gặp tình huống khẩn cấp, Giang Thiếu Khuynh thiếu kinh nghiệm, vừa lúc có thể học hỏi Tứ Lam, tới khi nào chúng ta thăng hạng được rồi nói tiếp. Đợi sau khi có thể thuận lợi tiến vào liên minh chuyên nghiệp, vòng bảng sẽ có lượt đi và lượt về, phải đấu hơn 30 trận, khi đó sẽ có cơ hội cho Thiếu Khuynh luyện tập.”
Lưu Xuyên dừng một chút, nói tiếp: “Về phần cậu, trước hết cậu nên suy nghĩ cho kỹ, rồi hẵng tính đến chuyện lên chuyên nghiệp. Tôi cũng không cho cậu đánh đoàn chiến, cậu về bình tĩnh lại đi.”
Từ Sách: “…”
Người con trai thân hình cao lớn cứ như vậy cương ngạnh ra khỏi phòng Lưu Xuyên, bộ dáng buồn bực gục đầu, lại có điểm giống con chó hắn nuôi khi bị bắt nạt. Lưu Xuyên nhìn bộ dạng ủ rũ như thế của cậu cũng không nhịn được mà buồn cười…
Làm đội trưởng nhiều năm như thế, có kiểu tính cách nào của tuyển thủ mà hắn chưa từng gặp? Chẳng lẽ lại không trị được cậu ta hay sao?
***
Khi Từ Sách trở về phòng, Giang Thiếu Khuynh đang ngồi trên ghế mở notebook xem video, cậu đang xem lại trận đấu giữa Long Ngâm và Thương Lan. Lúc này vừa mới mở giao tranh, cậu cẩn thận nghiên cứu trận thi đấu này, vì sự sai lầm khi đoàn chiến mà trên mặt đầy hối hận.
Từ Sách nhìn hình ảnh kia chỉ cảm thấy tim như bị đao cắt!
Đúng vậy, Lưu Xuyên nói không sai, nếu hắn thật sự quan tâm Thiếu Khuynh, hắn càng phải thắng trận này, chứ không phải xúc động xông tới cứu Thiếu Khuynh!
Giang Thiếu Khuynh từng từ chức để đi huấn luyện ở đội tuyển Càn Khôn, cuối cùng đội tuyển lại giải tán, kết cục là rời bỏ liên minh. Hôm nay, cậu lại một lần nữa từ bỏ công việc ổn định, cùng Lưu Xuyên đi thi đấu, bởi vì giấc mơ lớn nhất của cậu chính là có thể trở thành một tuyển thủ chuyên nghiệp ưu tú. Cậu vốn vì thực lực bản thân không tốt mà sinh ra tự ti, ngày hôm nay ở đây, người phải đánh đổi vì đội tuyển Long Ngâm nhiều nhất chắc chắn là cậu ấy!
Nhưng mà chính mình lại máu dồn lên não, tại thời khắc mấu chốt lơ là, khiến mọi người thua trận… Bản thân nên đối diện với cậu ấy như thế nào?
Giang Thiếu Khuynh nghe được tiếng bước chân phía sau, tạm dừng video trên máy, quay đầu hỏi: “Không sao chứ? Đội trưởng nói gì với cậu?”
Từ Sách nghẹn ngào trong cổ họng, đột nhiên vươn tay dùng lực ôm Giang Thiếu Khuynh vào trong ngực.
“…” Giang Thiếu Khuynh giật mình, nghi hoặc nói: “Từ Sách?”
Từ Sách thấp giọng nói: “Xin lỗi…”
Người con trai kề cằm lên vai cậu, cánh tay vòng qua ngực, hai tay rất nhanh từ sau lưng gắt gao ôm lấy Giang Thiếu Khuynh, tựa như đang sợ hãi mất đi cái gì, kiểu ôm dùng lực thế này thậm chí còn phảng phất chút tuyệt vọng.
Giang Thiếu Khuynh cứng người một lúc liền mềm lòng vỗ vỗ tay hắn, nhẹ giọng hỏi: “Làm sao? Đội trưởng mắng cậu hả?”
Từ Sách nghẹn ngào nói: “Thiếu Khuynh, nếu vì lỗi của tôi liên lụy cậu không thể tiến vào giải chuyên nghiệp, cậu có… ghét tôi không?”
Giang Thiếu Khuynh nói: “Cậu đừng nghĩ thế, hôm nay thua trận không phải lỗi ở mình cậu, tôi cùng Tiểu Dư cũng có trách nhiệm rất lớn. Nếu không phải tại tôi không đề phòng trận pháp hỗn loạn, nếu Tiểu Dư có thể đúng lúc tăng mana thì cậu và Trạch Văn đã có thể nhanh chóng cướp được cờ…”
Từ Sách biết Giang Thiếu Khuynh mềm lòng sẽ không trách hắn, nhưng hắn lại hận chính bản thân mình!
Lưu Xuyên mắng không sai, hôm nay hắn đã quá xúc động! Thế nhưng lúc đó hắn bị ảnh hưởng bởi trận pháp hỗn loạn, liên tục chém mấy đao lên người Giang Thiếu Khuynh, hai lưỡi đao sắc bén bạo kích thiếu chút nữa giết chết Giang Thiếu Khuynh, nhìn bộ dạng bất lực của người mình thích, hắn không thể bình tĩnh khống chế được bản thân…
Nhiều năm như vậy, từ những ngày niên thiếu lần đầu gặp Giang Thiếu Khuynh, sau đó lớn lên thầm yêu cậu, việc luôn chỉ hướng về mình Giang Thiếu Khuynh đã trở thành thói quen của hắn. Loại thói quen “chỉ để ý một người” này rất khó thay đổi.
Thua trận, trong lòng Từ Sách cũng không hề dễ chịu. Nhưng thứ tình cảm chôn giấu nhiều năm như vậy sớm đã như dây leo quấn chặt đáy lòng, hắn không thể dùng tư duy lý tính để ngăn được tình cảm của chính mình, vì vậy tại thời điểm mấu chốt mới máu dồn lên não.
Vừa rồi bị Lưu Xuyên nói một trận đã khiến hắn hoàn toàn tỉnh lại.
Hắn hối hận bản thân mình nóng tính không nghe lời chỉ huy, cũng hận chính mình vì nhất thời xúc động mà đánh mất đi cơ hội… Mọi chuyện kết thúc rồi mới hối hận, đã không còn kịp nữa.
Nếu tình cảm của hắn đối với Giang Thiếu Khuynh trở thành vũ khí tổn thương đến Giang Thiếu Khuynh, nếu tình cảm hắn dành cho cậu liên lụy đến toàn đội, như vậy Từ Sách hắn còn tư cách gì ở lại bên cạnh Giang Thiếu Khuynh đây?
Hắn vẫn mong Thiếu Khuynh thành công. Vì Thiếu Khuynh thích thi đấu, hắn mới bỏ hết công việc mà gia nhập đội tuyển, chỉ hy vọng có thể ở cùng một chỗ với cậu lâu hơn một chút. Nhưng hắn không hề nghĩ tới cảm xúc của mình sẽ ảnh hưởng kết quả thi đấu, không hề nghĩ tới chính Từ Sách hắn đã tự tay chôn vùi cơ hội lên chuyên nghiệp của mọi người!
Một Từ Sách cản trở người khác như vậy, một Từ Sách khiến Giang Thiếu Khuynh khổ sở như vậy… Hắn bỗng chán ghét bản thân vô cùng.
Đối diện với một Giang Thiếu Khuynh không ngừng cố gắng, đáy lòng Từ Sách ngập tràn áy náy, hắn gắt gao ôm lấy Giang Thiếu Khuynh, thấp giọng nói: “Đã đến lúc tôi rời đi rồi, cậu thay tôi nói một tiếng xin lỗi với đội trưởng, về sau… cậu cùng Xuyên đội cố gắng thi đấu thật tốt, tôi không thể ở bên cậu được nữa, tôi không muốn mình ảnh hưởng đến cậu thêm nữa.”
Giang Thiếu Khuynh ngẩn người, sửng sốt quay đầu nhìn hắn: “Cậu nói cái gì? Cậu muốn rời đi sao?”
“…” Từ Sách không đáp lại.
Giang Thiếu Khuynh nói: “Xuyên đội mắng cậu cũng là vì muốn tốt cho cả đội, cậu đừng để trong lòng rồi cáu kỉnh với đội trưởng như thế.”
“Không liên quan tới đội trưởng.” Từ Sách thấp giọng cắt lời, “Là vì bản thân tôi cần phải đi.”
“… Tại sao bỗng nhiên cậu lại nói như vậy?” Giang Thiếu Khuynh kiên nhẫn nói, “Vừa rồi đội phó Lam nói với tôi, mấy trận kế tiếp anh ấy sẽ đánh phụ trợ, tôi cảm thấy sắp xếp như thế cũng khá ổn, có hai đại thần chuyên nghiệp Tứ Lam cùng Xuyên đội ra sân, chúng ta hẳn có thể thuận lợi thăng hạng, cậu cần gì phải hành động theo cảm tính như thế?”
Thực sự là ông nói gà bà nói vịt.
Bỗng nhiên Từ Sách cảm thấy rất khổ sở, lần nào hắn nói chuyện đều biểu đạt không rõ suy nghĩ của mình, mà mỗi lần như vậy Giang Thiếu Khuynh đều không thấy được trọng điểm…
Hắn lựa chọn gia nhập đội tuyển là vì muốn có thêm thời gian ở bên cạnh Giang Thiếu Khuynh. Hôm nay hắn lựa chọn rời đi cũng là bởi vì sợ cảm xúc của mình ảnh hưởng đến việc thi đấu sau này của Giang Thiếu Khuynh. Hắn đầu tư vào đội tuyển, càng là vì tương lai sau này Giang Thiếu Khuynh giải nghệ có thể tiếp tục ở lại đội tuyển làm điều mình thích.
Hắn luôn đem Giang Thiếu Khuynh đặt ở vị trí trọng yếu nhất trong lòng mình, nhưng Giang Thiếu Khuynh lại hoàn toàn không biết gì cả…
Từ Sách trầm mặc một lát mới thấp giọng nói: “Là tự tôi muốn đi, cậu đừng hỏi thêm nữa.”
Dứt lời hắn buông Giang Thiếu Khuynh ra, xoay người đi xếp hành lý. Giang Thiếu Khuynh nóng vội lập tức đứng lên đưa tay kéo hắn lại: “Từ Sách, cậu đừng xúc động. Tôi đi gọi đội trưởng đến, có gì từ từ nói chuyện…”
“Không liên quan tới đội trưởng!” Từ Sách đột nhiên quay đầu hung hăng trừng mắt với cậu, hốc mắt đỏ lên, trong mắt giăng đầy tơ máu, giống như con thú hoang bị thương. “Tôi muốn đi, là vì cậu – tôi gia nhập đội tuyển cũng là vì cậu! Cậu có hiểu không?!”
“…” Giang Thiếu Khuynh bị hắn hét to tới độ trái tim run lên, lưỡi bắt đầu líu lại: “Tôi, tôi hiểu… cái gì?”
Từ Sách vươn tay ra kéo Giang Thiếu Khuynh vào trong lòng, nâng cằm cậu lên rồi hung hăng hôn xuống.
– nếu cậu chịu nghĩ một chút thì sẽ hiểu! Dù sao chúng ta từ nay về sau cũng không có khả năng nữa rồi.
“Ư…”
Đầu lưỡi mạnh mẽ của người con trai xâm nhập trong miệng, tựa như dã thú điên cuồng hôn cậu, Giang Thiếu Khuynh nhất thời choáng váng, sững sờ đứng nguyên ở đó, não bộ trống rỗng.
Hết chương 219.
Tỏ tình rồi!!! Cuối cùng chó điên cũng không nhịn nổi mà xông tới cắn rồi!!!! (๑•̀ㅂ•́)و✧
Mà khiếp chương này dài kinh lên được! _(:3」∠)
/436
|