Tình cảm trong lòng bao năm cất giấu, trong một khắc này như phát tiết hết ra. Từ Sách vô cùng kích động, trong nụ hôn mang theo sự tuyệt vọng điên cuồng, hắn ôm chặt lấy cánh tay Giang Thiếu Khuynh tựa như muốn đem hai người hòa làm một.
Giang Thiếu Khuynh bị động tác đột ngột dọa đến mức nửa ngày không phản ứng được gì. Sau khi lý trí quay lại, mặt Giang Thiếu Khuynh mới đỏ lên, dùng lực đẩy hắn ra, sắc mặt rất khó coi nói: “Từ Sách cậu làm gì thế?”
Giang Thiếu Khuynh sau khi bị hôn rất phẫn nộ, nhưng khi nhìn thấy đôi mắt thâm thúy của người kia, trái tim Giang Thiếu Khuynh lại run lên – trong đôi mắt Từ Sách phủ đầy tơ máu, biểu tình trên mặt khổ sở cùng cực, giống như sắp bật khóc…
Nhìn Từ Sách như thế, Giang Thiếu Khuynh cũng không đành lòng quở trách hắn, nhưng bị cưỡng hôn cũng chẳng dễ chịu gì, Giang Thiếu Khuynh chật vật lấy tay lau miệng, cố bình tĩnh nói: “Từ Sách cậu tỉnh táo lại đi, sao thế?”
Từ Sách trầm mặc một lát mới buồn bực cúi đầu xuống, thấp giọng nói: “Cậu còn chưa hiểu sao? Thiếu Khuynh… Tôi thích cậu.”
Giang Thiếu Khuynh: “…”
Những lời này còn khiến Giang Thiếu Khuynh sốc hơn cả việc bị hôn.
– cậu ta đang nói cái gì? Thích? Giang Thiếu Khuynh bỗng thấy mọi thứ trong đầu trở nên lộn xộn.
Giọng Từ Sách có chút nghẹn ngào: “Tôi vốn không định nói ra, nhưng nếu đã như vậy, thôi thì nói cho cậu vậy…”
Hít sâu một hơi, cuối cùng Từ Sách cũng tỉnh táo lại, chăm chú nhìn Giang Thiếu Khuynh, từng câu từng chữ nói: “Thiếu Khuynh, tôi thích cậu, từ khi đi học được ngồi cùng bàn với cậu, tôi đã thầm thích cậu rồi.”
Giang Thiếu Khuynh: “…”
“Trước đây tôi được nhiều đội tuyển chuyên nghiệp phát hiện ra, không ít người mời mọc tôi đi thi đấu, tôi không đồng ý vì tôi muốn ở lại trong game chơi cùng với cậu… Sau này khi cậu bị đội tuyển Càn Khôn lôi đi, tôi tức giận như vậy cũng là vì luyến tiếc không muốn cậu rời đi, lo lắng cậu sẽ chịu thiệt thòi… Cậu muốn cùng Lưu Xuyên đi thi đấu, tôi gia nhập đội tuyển cũng là vì cậu, vì tôi muốn có thêm chút thời gian được ở bên cậu…” Từ Sách dừng một chút rồi nói tiếp: “Cậu vẫn không biết lý do tại sao bỗng nhiên tôi lại có hứng thú với giải chuyên nghiệp đúng không? Sự thực là tôi vẫn chẳng thích thú gì, tôi ở nơi này, hoàn toàn là… vì cậu.”
Giang Thiếu Khuynh không dám tin nhìn Từ Sách, rõ ràng là bạn học rất tốt, hai người lại đều là con trai, sao tự nhiên lại nói thích cậu?
Nhìn thấy đôi mắt trong veo tràn đầy sửng sốt của Giang Thiếu Khuynh, Từ Sách đành xấu hổ dời mắt đi chỗ khác.
Hắn chưa bao giờ phải trải qua thời điểm chật vật thế này, từ nhỏ đến lớn hắn vốn kiêu ngạo, chẳng để cái gì vào mắt, thói quen độc lai độc vãng, chẳng ngờ tới có một ngày mình lại thích phải một người không nên thích… Trước mặt Giang Thiếu Khuynh, hắn thực sự chẳng thể bày ra thái độ kiêu ngạo như trước. Thời điểm hắn nói ra ba chữ “Tôi thích cậu”, giống như moi tim mình ra đưa đến trước mặt đối phương kiểm định. Nhưng một câu của Giang Thiếu Khuynh cũng đủ để đẩy hắn rơi vào địa ngục!
Giang Thiếu Khuynh trầm mặc một lát mới nhẹ giọng nói: “Chúng ta là bạn học, hơn nữa lại là con trai. Từ Sách, tôi không nghĩ rằng cậu lại…”
Quả nhiên là coi hắn như bạn học. Từ Sách bỗng cảm giác tim mình bị Giang Thiếu Khuynh hung hăng ném xuống đất dày xéo. Nếu không tại sao lại đau lòng đến vậy? Nhiều năm trôi qua, hắn vẫn thầm thích người bạn cùng bàn của mình, nhưng trong lòng Giang Thiếu Khuynh, hắn vĩnh viễn chỉ là bạn cùng bàn mà thôi.
Từ Sách chật vật lau mặt nói: “Cậu yên tâm, tôi không bắt ép cậu phải đáp ứng cái gì hết. Hôm nay tôi nói ra cũng đã chuẩn bị sẵn tâm lý cậu sẽ cự tuyệt rồi. Tôi chỉ muốn nói cho cậu biết, tôi chưa bao giờ coi cậu là bạn học hay bạn bè, mà là… tôi vẫn… thích cậu mà thôi.”
Giang Thiếu Khuynh: “…”
Từ Sách dừng một chút, thấp giọng nói: “Tôi muốn rời đi cũng là vì chuyện này. ở bên cạnh cậu tôi không thể bình tĩnh được. Hôm nay vì nhất thời xúc động mà thua trận, nhưng dù có đấu lại, có lẽ tôi vẫn sẽ làm như vậy. Cứ như thế thì tôi sẽ trở thành điểm yếu của đội tuyển, tôi không muốn ảnh hưởng đến các cậu… Cậu có hiểu không?
Giang Thiếu Khuynh nhìn ánh mắt đỏ lên của hắn bỗng trong lòng cũng thấy cay cay.
Người con trai ngạo mạn vô cùng này, chưa bao giờ giải thích điều gì lại khép nép và kiên nhẫn đến vậy…
Tuy rằng Giang Thiếu Khuynh chỉ coi Từ Sách là bạn học, nhưng khi Từ Sách đỏ mắt thổ lộ, Giang Thiếu Khuynh cũng nhịn không được mà mềm lòng, càng không thể ghét bỏ Từ Sách.
– chỉ là cậu không hiểu, tại sao Từ Sách lại thích mình?
***
Từ Sách hồi trung học cả ngày chỉ kiêu ngạo hất cằm, giống như một con sói hất đuôi, không thèm để những kẻ ngu xuẩn xung quanh vào mắt.
Ánh mắt lợi hại đó, lại thêm biểu tình lạnh lùng cao ngạo, độc lai độc vãng khiến rất nhiều bạn học không ai dám tiếp cận Từ Sách. Giang Thiếu Khuynh lại bị giáo viên xếp cho ngồi cùng bàn với hắn, trong lòng ban đầu cũng sợ hãi run rẩy, sợ rằng nếu mình vô ý chọc tức người bên cạnh, khiến hắn khó chịu thì sẽ ăn đủ.
Trường trung học của hai người là trường điểm, áp lực thi cử vô cùng lớn, mỗi tháng đều có kỳ thi, cuối năm cấp bằng lại thi thêm lần nữa…
Chỉ số thông minh của Giang Thiếu Khuynh không phải dạng đứng đầu, mỗi ngày đều vật lộn với bài tập bài thi, thành tích trong khối vẫn chỉ đủ đạt. Cậu thường xuyên vùi đầu thức khuya làm bài tập, có rất nhiều bài tập sau khi học thêm buổi tối xong lại mang về nhà làm tiếp. Cũng vì thức đêm quá nhiều, ngày hôm sau đi học không thể chống đỡ được cơn buồn ngủ, cậu luôn bị giáo viên gọi lên trả bài, mỗi lần như thế, mặt Giang Thiếu Khuynh sẽ đỏ lên, chân tay luống cuống như là động vật nhỏ sợ hãi…
Bị giáo viên gọi lên trả bài, toàn bộ bạn học sẽ nhìn về phía bàn hai người họ, rõ ràng là chủ đề vừa giảng qua, Giang Thiếu Khuynh cũng không trả lời được, Từ Sách mất kiên nhẫn cau mày viết đáp án cho cậu, Giang Thiếu Khuynh liền đọc đáp án ghi trong giấy, lúc này thầy giáo mới tha cho.
Giang Thiếu Khuynh nhẹ nhàng thở ra rồi ngồi xuống, quay đầu nhìn Từ Sách cảm kích nói: “Cảm ơn cậu…”
Từ Sách hừ một tiếng, không vui quay đầu tiếp tục nhìn bảng.
Vào lúc đó Từ Sách không hề để ý đến Giang Thiếu Khuynh, hắn chỉ đơn giản là cảm thấy tên ngồi cùng bàn này hơi ngốc, trong lòng cũng thầm mắng Giang Thiếu Khuynh là “Ngu ngốc.”
Sau này có một lần, khi tan trường Từ Sách đeo cặp ra khỏi lớp, vì quên sách phải quay lại lấy, đến cửa lớp lại nghe thấy hai đứa trực nhật đang nhắc đến mình: “Kỳ này Từ Sách lại xếp thứ nhất đấy.” “Kỳ thi nào cũng hạng đầu, bảo sao ngạo mạn như thế, đừng nói là bạn học, đến thầy giáo nó cũng chẳng thèm để trong mắt.” “Kiêu ngạo cái quái gì, chẳng phải chỉ là nhà giàu thôi à?”
Từ Sách cũng chẳng lạ gì chuyện bị bạn học nói xấu sau lưng, hắn cũng chưa bao giờ để ý xem người ta nói về mình như thế nào, dù sao hắn cũng đã sớm lên kế hoạch sau khi tốt nghiệp sẽ ra nước ngoài. Trong cái trường này có bạn hay không hắn chẳng quan tâm, vì nhiều lần thi được hạng nhất khiến nhiều người khó chịu với hắn, thực ra Từ Sách hiểu rõ ràng, kiểu chỉ trích sau lưng này chỉ khiến hắn có cảm giác phiền chán mà thôi.
Từ Sách đang chuẩn bị xoay người rời đi, đúng lúc này trong lớp học bỗng vang lên một âm thanh trong trẻo: “Các cậu đừng có nói cậu ấy như vậy, Từ Sách thật ra rất tốt bụng. Cậu ta chỉ là không thích nói chuyện với người khác thôi, hôm qua khi tôi không làm được một bài, cậu ấy còn rất kiên nhẫn viết phương pháp giải ra cho tôi…”
– là tiếng của tên cùng bàn Giang Thiếu Khuynh.
Từ Sách nao nao, dừng bước một chút.
Đứa cùng lớp bên cạnh mở miệng nói: “Thiếu Khuynh, không cần bênh vực bạn cùng bàn. Ý mọi người nói Từ Sách là đại thiếu gia, ở nhà quen có kẻ hầu người hạ, những người như chúng ta căn bản không đáng để nó đặt trong mắt, cậu bênh nó có khi nó lại nghĩ cậu muốn nịnh bợ nó ấy…”
Giang Thiếu Khuynh nghiêm túc nói: “Tôi không hề muốn nịnh bợ cậu ấy, tôi chỉ cảm giác cậu ấy không như những gì các cậu nói. Hôm qua trên đường về, tôi còn thấy cậu ấy cứu một con chó con sắp chết lại còn cho nó ăn, nếu cậu ấy là người như các cậu nói, làm sao cậu ấy lại đi cứu một con chó bẩn thỉu được?”
Một đứa khác nói: “Được rồi, đừng nhắc đến Từ Sách nữa, tập trung làm đi!”
Ba người bắt đầu đẩy nhanh công việc, Từ Sách đứng ngoài cửa trầm mặc thật lâu. Một khắc kia hắn bỗng cảm giác kì lạ trong lòng, hắn chẳng bao giờ thèm quan tâm người khác nhìn mình thế nào, nhưng Giang Thiếu Khuynh lại nói đỡ cho hắn trước mặt bạn học, khiến đáy lòng lạnh lùng lại đột nhiên gợn sóng, cảm thấy ấm áp kỳ lạ.
– quả nhiên là ngu ngốc, có gì tốt mà cãi nhau? Có nói nữa thì những kẻ vốn ghét hắn sẽ vẫn ghét hắn mà thôi.
Tựa hồ kể từ ngày đó, Từ Sách đối với Giang Thiếu Khuynh không còn như cũ nữa. Tên ngốc ngồi cùng bàn không làm được bài, hắn cũng thuận tiện giảng cho tên ngốc ấy một chút. Mỗi lần Giang Thiếu Khuynh cảm kích nói với hắn: “Cảm ơn cậu”, Từ Sách liền cảm thấy tâm tình rất tốt.
Giang Thiếu Khuynh thời trung học khá hướng nội lại nghiêm túc, vì vậy cũng không có nhiều bạn. Lâu dần lại quen thân hơn với Từ Sách, khi hai người cùng học thể dục, nếu phải ghép cặp cũng sẽ tự giác đứng chung một chỗ…
Giang Thiếu Khuynh cảm thấy mình giống như bạn bè của Từ Sách. Nhưng thái độ của Từ Sách với cậu lại lúc tốt lúc xấu khiến cậu chẳng biết đâu mà lần.
Vì thế Giang Thiếu Khuynh vẫn luôn dè chừng cẩn thận như trước khi ở bên cạnh Từ Sách, vẫn duy trì quan hệ ngồi cùng bàn kiểu mẫu, trừ khi không làm được bài mới lấy hết dũng cảm hỏi Từ Sách, bình thường vẫn luôn cố gắng không trêu chọc đến hắn.
Mùa hè năm ấy, trường học tổ chức thế vận hội điền kinh. Từ Sách đăng ký tham gia rất nhiều hạng mục, chạy nhanh, chạy bền, chạy tiếp sức. Từ bé hắn đã rất mạnh khỏe, chạy bộ cũng là điểm mạnh, dù người trong ban không quá thích hắn nhưng tại thời điểm thi chạy tiếp sức hắn cũng phát huy rất xuất sắc, giành được hạng nhất, mọi người cũng tặng hắn một tràng vỗ tay gượng gạo.
Từ Sách đi ra khỏi đường chạy, Giang Thiếu Khuynh liền tiến đến nói: “Chiều nay cậu còn tham gia chạy bền mười ki-lô-mét, tiêu hao sức lực như thế sẽ không có vấn đề gì chứ?”
Từ Sách nói: “Không có vấn đề gì.”
Tuy rằng ngoài miệng nói như vậy, buổi chiều khi chạy bền Từ Sách vẫn có cảm giác rất cố sức. Dựa theo trình độ bình thường của hắn, giành hạng nhất không phải vấn đề, nhưng hôm nay trạng thái không tốt, ngay từ lúc bắt đầu chạy đã có cảm giác cơ bắp căng lên.
Dưới ánh nắng gắt gao trải trên sân vận động, Từ Sách đổ mồ hôi như mưa, trước mặt đều là đường băng chạy đỏ sẫm, bên tai là tiếng cổ vũ ầm ĩ… Chạy bền mười ki-lô-mét cần phải chú ý kiên trì giữ sức, càng về sau sẽ càng mệt, cho nên khi bắt đầu chạy không được cố quá, giữ sức đến đoạn nước rút mới vượt lên.
Từ Sách duy trì tốc độ chậm rãi, chạy hết vòng này tới vòng khác. Nhiều người không chịu được nữa liền tụt lại phía sau, Từ Sách vẫn như trước cắn răng chạy ở tốp đầu…
Thời gian dần trôi đi, người bị tụt lại càng ngày càng nhiều, sau khi chạy được 8000 mét, Từ Sách cảm giác hai chân mình nặng như chì, mỗi bước chạy đều vô cùng vất vả, không khí trong lồng ngực như bị rút cạn, mặt trời ban trưa vô cùng nóng, yết hầu cũng nhanh chóng khô khốc…
Những thí sinh khác được rất nhiều bạn cùng lớp tới sân vận động cổ vũ. Từ Sách lại chẳng chơi với ai, hắn cũng chẳng mong chờ sẽ có ai tới cổ vũ cho mình, chỉ là khi nhìn những thí sinh khác đều có bạn bè tới ủng hộ, trong lòng hắn cũng phảng phất chút hâm mộ…
Đúng lúc này bên tai đột nhiên vang lên một giọng nói quen thuộc: “Từ Sách, cố lên!”
Thanh âm thuộc về thiếu niên độc đáo lại mềm mại, Từ Sách quay đầu lại, nhìn thấy ánh mắt trong veo của Giang Thiếu Khuynh, trong đôi mắt kia tràn đầy cổ vũ: “Cố lên, còn vài vòng cuối cùng nữa thôi, tôi sẽ chạy cùng với cậu.”
“…” Từ Sách gật gật đầu.
Vì thế Giang Thiếu Khuynh cứ như vậy chạy trên đường băng bên cạnh, cùng Từ Sách chậm rãi tiến lên.
Chạy bền mười ki-lô-mét không cần phải chạy quá nhanh, cho nên dù thành tích thể dục của Giang Thiếu Khuynh rất bình thường cũng có thể sóng vai với Từ Sách chạy chậm về phía trước, đích đến trước đây xa không với tới, nhưng Từ Sách lại cảm thấy động lực tăng gấp mười lần!
Từ nhỏ đến lớn hắn không có bạn, lại quen một mình, thế nhưng trong khoảnh khắc đó, hắn lại phát hiện, hóa ra cảm giác khi có người làm bạn lại tốt đẹp đến thế.
Hắn thậm chí sinh ra trong lòng một ý nghĩa kỳ quái –
Nếu như đường băng này kéo dài mãi không có đích đến, Giang Thiếu Khuynh, liệu cậu có muốn chạy cùng tôi đến hết cuộc đời?
Sau khi cuộc thi chạy bền kết thúc, vào phút cuối Từ Sách bỗng nhiên bùng nổ tốc độ chạy lên vượt qua ba tuyển thủ khác, đạt được giải nhất hạng mục cho nam!
Ngay khi hắn chạy qua vạch đích, xung quanh toàn tiếng hoan hô đinh tai nhức óc, Từ Sách lập tức quay đầu nhìn Giang Thiếu Khuynh, Giang Thiếu Khuynh đã bị hắn bỏ lại một quãng xa khi bắt đầu nước rút, vậy mà cậu vẫn chậm rãi chạy về phía trước, thấy hắn cầm huy chương vàng liền cười tươi.
Sau khi chạy bền xong không được đứng lại ngay, Từ Sách điều chỉnh hô hấp, thả chậm tốc độ tiếp tục chạy thêm vài bước về phía trước. Giang Thiếu Khuynh cũng tăng tốc đuổi theo nói: “Cậu đạt hạng nhất rồi, quá giỏi!” Vừa nói vừa đưa cho hắn một chai nước: “Tôi vừa đi mua, cho cậu này, chắc cậu khát khô rồi.”
Từ Sách nhận chai nước, vặn nắp tu một hơi hết nửa chai.
Giang Thiếu Khuynh vội nói: “Cậu uống chậm một chút…”
Từ Sách không những không uống chậm lại, còn dứt khoát thêm một hơi tu sạch. Giang Thiếu Khuynh không nói được gì nhìn hắn, Từ Sách liếm liếm môi, khóe miệng không nhịn được cười, chỉ là một chai nước bình thường, nhưng khi uống xuống lại cảm giác có hương vị ngọt lành sinh ra trong lòng.
– từ khi đi học đến giờ, đó là lần đầu tiên hắn cười với bạn học.
Khi đó Từ Sách còn nhỏ, căn bản không biết loại cảm giác này có ý nghĩa gì, hắn chỉ đột nhiên cảm thấy bộ dạng Giang Thiếu Khuynh cười rộ lên rất đẹp, hắn thích vô cùng. Hắn rất muốn nắm lấy tay người này, nhưng vì bạn học xung quanh rất đông nên đành phải kiềm chế.
Rồi sau này cả hai lên lớp 11, chương trình học ngày càng nặng nề, rất nhiều bài tập Giang Thiếu Khuynh không làm được, Từ Sách cũng kiên nhẫn giảng giải cho cậu, quan hệ giữa hai người thoạt nhìn rất giống bạn bè tốt.
Khi ấy cha mẹ Từ Sách chuẩn bị di dân sang nước ngoài, hắn sống nhờ tại nhà chú, mỗi ngày đều tự đi bộ về nhà, vừa vặn đi chung với Giang Thiếu Khuynh một đoạn đường.
Lúc tan học về nhà hai người liền theo thói quen đi cạnh nhau, Từ Sách ít khi nói chuyện, Giang Thiếu Khuynh cũng không phải người nhiều lời, phần lớn thời gian hai người đều im lặng. Nhưng Từ Sách vẫn nhớ rõ đoạn đường từ trường về nhà kia – tại ngã tư đường rộng lớn, đèn đường vàng vọt, bên đường có quán thịt nướng, còn có người đi cùng bên cạnh, khung cảnh ấy là khung cảnh thời trung học mà hắn khắc ghi sâu sắc nhất trong trí nhớ của mình.
Thực ra thời niên thiếu Từ Sách rất phản nghịch, bị ném tới nhà chú trong thành phố, hắn đối với xung quanh đều tràn ngập địch ý, tựa như dã thú bị bắt ép phải rời khỏi địa bàn săn mồi. Hắn nhìn ai cũng thấy khó chịu, nhưng chỉ có Giang Thiếu Khuynh là hắn thấy thuận mắt, mang tới cho hắn một cảm giác an tâm.
Tên kia chỉ là một đứa ngốc ngồi cùng bàn không làm được bài sẽ cắn bút, là đứa ngồi cùng bàn bênh vực hắn trước mặt bạn học, là đứa ngồi cùng bàn tại thời điểm hắn sắp kiệt sức lại đi tới chạy cùng hắn nốt đoạn đường, là đứa ngồi cũng bàn mỗi tối tan học về nhà đều sẽ chờ hắn ở cửa lớp…
Trong suốt ba năm trung học, Giang Thiếu Khuynh trở thành quyến luyến duy nhất trong lòng Từ Sách.
Giang Thiếu Khuynh bị động tác đột ngột dọa đến mức nửa ngày không phản ứng được gì. Sau khi lý trí quay lại, mặt Giang Thiếu Khuynh mới đỏ lên, dùng lực đẩy hắn ra, sắc mặt rất khó coi nói: “Từ Sách cậu làm gì thế?”
Giang Thiếu Khuynh sau khi bị hôn rất phẫn nộ, nhưng khi nhìn thấy đôi mắt thâm thúy của người kia, trái tim Giang Thiếu Khuynh lại run lên – trong đôi mắt Từ Sách phủ đầy tơ máu, biểu tình trên mặt khổ sở cùng cực, giống như sắp bật khóc…
Nhìn Từ Sách như thế, Giang Thiếu Khuynh cũng không đành lòng quở trách hắn, nhưng bị cưỡng hôn cũng chẳng dễ chịu gì, Giang Thiếu Khuynh chật vật lấy tay lau miệng, cố bình tĩnh nói: “Từ Sách cậu tỉnh táo lại đi, sao thế?”
Từ Sách trầm mặc một lát mới buồn bực cúi đầu xuống, thấp giọng nói: “Cậu còn chưa hiểu sao? Thiếu Khuynh… Tôi thích cậu.”
Giang Thiếu Khuynh: “…”
Những lời này còn khiến Giang Thiếu Khuynh sốc hơn cả việc bị hôn.
– cậu ta đang nói cái gì? Thích? Giang Thiếu Khuynh bỗng thấy mọi thứ trong đầu trở nên lộn xộn.
Giọng Từ Sách có chút nghẹn ngào: “Tôi vốn không định nói ra, nhưng nếu đã như vậy, thôi thì nói cho cậu vậy…”
Hít sâu một hơi, cuối cùng Từ Sách cũng tỉnh táo lại, chăm chú nhìn Giang Thiếu Khuynh, từng câu từng chữ nói: “Thiếu Khuynh, tôi thích cậu, từ khi đi học được ngồi cùng bàn với cậu, tôi đã thầm thích cậu rồi.”
Giang Thiếu Khuynh: “…”
“Trước đây tôi được nhiều đội tuyển chuyên nghiệp phát hiện ra, không ít người mời mọc tôi đi thi đấu, tôi không đồng ý vì tôi muốn ở lại trong game chơi cùng với cậu… Sau này khi cậu bị đội tuyển Càn Khôn lôi đi, tôi tức giận như vậy cũng là vì luyến tiếc không muốn cậu rời đi, lo lắng cậu sẽ chịu thiệt thòi… Cậu muốn cùng Lưu Xuyên đi thi đấu, tôi gia nhập đội tuyển cũng là vì cậu, vì tôi muốn có thêm chút thời gian được ở bên cậu…” Từ Sách dừng một chút rồi nói tiếp: “Cậu vẫn không biết lý do tại sao bỗng nhiên tôi lại có hứng thú với giải chuyên nghiệp đúng không? Sự thực là tôi vẫn chẳng thích thú gì, tôi ở nơi này, hoàn toàn là… vì cậu.”
Giang Thiếu Khuynh không dám tin nhìn Từ Sách, rõ ràng là bạn học rất tốt, hai người lại đều là con trai, sao tự nhiên lại nói thích cậu?
Nhìn thấy đôi mắt trong veo tràn đầy sửng sốt của Giang Thiếu Khuynh, Từ Sách đành xấu hổ dời mắt đi chỗ khác.
Hắn chưa bao giờ phải trải qua thời điểm chật vật thế này, từ nhỏ đến lớn hắn vốn kiêu ngạo, chẳng để cái gì vào mắt, thói quen độc lai độc vãng, chẳng ngờ tới có một ngày mình lại thích phải một người không nên thích… Trước mặt Giang Thiếu Khuynh, hắn thực sự chẳng thể bày ra thái độ kiêu ngạo như trước. Thời điểm hắn nói ra ba chữ “Tôi thích cậu”, giống như moi tim mình ra đưa đến trước mặt đối phương kiểm định. Nhưng một câu của Giang Thiếu Khuynh cũng đủ để đẩy hắn rơi vào địa ngục!
Giang Thiếu Khuynh trầm mặc một lát mới nhẹ giọng nói: “Chúng ta là bạn học, hơn nữa lại là con trai. Từ Sách, tôi không nghĩ rằng cậu lại…”
Quả nhiên là coi hắn như bạn học. Từ Sách bỗng cảm giác tim mình bị Giang Thiếu Khuynh hung hăng ném xuống đất dày xéo. Nếu không tại sao lại đau lòng đến vậy? Nhiều năm trôi qua, hắn vẫn thầm thích người bạn cùng bàn của mình, nhưng trong lòng Giang Thiếu Khuynh, hắn vĩnh viễn chỉ là bạn cùng bàn mà thôi.
Từ Sách chật vật lau mặt nói: “Cậu yên tâm, tôi không bắt ép cậu phải đáp ứng cái gì hết. Hôm nay tôi nói ra cũng đã chuẩn bị sẵn tâm lý cậu sẽ cự tuyệt rồi. Tôi chỉ muốn nói cho cậu biết, tôi chưa bao giờ coi cậu là bạn học hay bạn bè, mà là… tôi vẫn… thích cậu mà thôi.”
Giang Thiếu Khuynh: “…”
Từ Sách dừng một chút, thấp giọng nói: “Tôi muốn rời đi cũng là vì chuyện này. ở bên cạnh cậu tôi không thể bình tĩnh được. Hôm nay vì nhất thời xúc động mà thua trận, nhưng dù có đấu lại, có lẽ tôi vẫn sẽ làm như vậy. Cứ như thế thì tôi sẽ trở thành điểm yếu của đội tuyển, tôi không muốn ảnh hưởng đến các cậu… Cậu có hiểu không?
Giang Thiếu Khuynh nhìn ánh mắt đỏ lên của hắn bỗng trong lòng cũng thấy cay cay.
Người con trai ngạo mạn vô cùng này, chưa bao giờ giải thích điều gì lại khép nép và kiên nhẫn đến vậy…
Tuy rằng Giang Thiếu Khuynh chỉ coi Từ Sách là bạn học, nhưng khi Từ Sách đỏ mắt thổ lộ, Giang Thiếu Khuynh cũng nhịn không được mà mềm lòng, càng không thể ghét bỏ Từ Sách.
– chỉ là cậu không hiểu, tại sao Từ Sách lại thích mình?
***
Từ Sách hồi trung học cả ngày chỉ kiêu ngạo hất cằm, giống như một con sói hất đuôi, không thèm để những kẻ ngu xuẩn xung quanh vào mắt.
Ánh mắt lợi hại đó, lại thêm biểu tình lạnh lùng cao ngạo, độc lai độc vãng khiến rất nhiều bạn học không ai dám tiếp cận Từ Sách. Giang Thiếu Khuynh lại bị giáo viên xếp cho ngồi cùng bàn với hắn, trong lòng ban đầu cũng sợ hãi run rẩy, sợ rằng nếu mình vô ý chọc tức người bên cạnh, khiến hắn khó chịu thì sẽ ăn đủ.
Trường trung học của hai người là trường điểm, áp lực thi cử vô cùng lớn, mỗi tháng đều có kỳ thi, cuối năm cấp bằng lại thi thêm lần nữa…
Chỉ số thông minh của Giang Thiếu Khuynh không phải dạng đứng đầu, mỗi ngày đều vật lộn với bài tập bài thi, thành tích trong khối vẫn chỉ đủ đạt. Cậu thường xuyên vùi đầu thức khuya làm bài tập, có rất nhiều bài tập sau khi học thêm buổi tối xong lại mang về nhà làm tiếp. Cũng vì thức đêm quá nhiều, ngày hôm sau đi học không thể chống đỡ được cơn buồn ngủ, cậu luôn bị giáo viên gọi lên trả bài, mỗi lần như thế, mặt Giang Thiếu Khuynh sẽ đỏ lên, chân tay luống cuống như là động vật nhỏ sợ hãi…
Bị giáo viên gọi lên trả bài, toàn bộ bạn học sẽ nhìn về phía bàn hai người họ, rõ ràng là chủ đề vừa giảng qua, Giang Thiếu Khuynh cũng không trả lời được, Từ Sách mất kiên nhẫn cau mày viết đáp án cho cậu, Giang Thiếu Khuynh liền đọc đáp án ghi trong giấy, lúc này thầy giáo mới tha cho.
Giang Thiếu Khuynh nhẹ nhàng thở ra rồi ngồi xuống, quay đầu nhìn Từ Sách cảm kích nói: “Cảm ơn cậu…”
Từ Sách hừ một tiếng, không vui quay đầu tiếp tục nhìn bảng.
Vào lúc đó Từ Sách không hề để ý đến Giang Thiếu Khuynh, hắn chỉ đơn giản là cảm thấy tên ngồi cùng bàn này hơi ngốc, trong lòng cũng thầm mắng Giang Thiếu Khuynh là “Ngu ngốc.”
Sau này có một lần, khi tan trường Từ Sách đeo cặp ra khỏi lớp, vì quên sách phải quay lại lấy, đến cửa lớp lại nghe thấy hai đứa trực nhật đang nhắc đến mình: “Kỳ này Từ Sách lại xếp thứ nhất đấy.” “Kỳ thi nào cũng hạng đầu, bảo sao ngạo mạn như thế, đừng nói là bạn học, đến thầy giáo nó cũng chẳng thèm để trong mắt.” “Kiêu ngạo cái quái gì, chẳng phải chỉ là nhà giàu thôi à?”
Từ Sách cũng chẳng lạ gì chuyện bị bạn học nói xấu sau lưng, hắn cũng chưa bao giờ để ý xem người ta nói về mình như thế nào, dù sao hắn cũng đã sớm lên kế hoạch sau khi tốt nghiệp sẽ ra nước ngoài. Trong cái trường này có bạn hay không hắn chẳng quan tâm, vì nhiều lần thi được hạng nhất khiến nhiều người khó chịu với hắn, thực ra Từ Sách hiểu rõ ràng, kiểu chỉ trích sau lưng này chỉ khiến hắn có cảm giác phiền chán mà thôi.
Từ Sách đang chuẩn bị xoay người rời đi, đúng lúc này trong lớp học bỗng vang lên một âm thanh trong trẻo: “Các cậu đừng có nói cậu ấy như vậy, Từ Sách thật ra rất tốt bụng. Cậu ta chỉ là không thích nói chuyện với người khác thôi, hôm qua khi tôi không làm được một bài, cậu ấy còn rất kiên nhẫn viết phương pháp giải ra cho tôi…”
– là tiếng của tên cùng bàn Giang Thiếu Khuynh.
Từ Sách nao nao, dừng bước một chút.
Đứa cùng lớp bên cạnh mở miệng nói: “Thiếu Khuynh, không cần bênh vực bạn cùng bàn. Ý mọi người nói Từ Sách là đại thiếu gia, ở nhà quen có kẻ hầu người hạ, những người như chúng ta căn bản không đáng để nó đặt trong mắt, cậu bênh nó có khi nó lại nghĩ cậu muốn nịnh bợ nó ấy…”
Giang Thiếu Khuynh nghiêm túc nói: “Tôi không hề muốn nịnh bợ cậu ấy, tôi chỉ cảm giác cậu ấy không như những gì các cậu nói. Hôm qua trên đường về, tôi còn thấy cậu ấy cứu một con chó con sắp chết lại còn cho nó ăn, nếu cậu ấy là người như các cậu nói, làm sao cậu ấy lại đi cứu một con chó bẩn thỉu được?”
Một đứa khác nói: “Được rồi, đừng nhắc đến Từ Sách nữa, tập trung làm đi!”
Ba người bắt đầu đẩy nhanh công việc, Từ Sách đứng ngoài cửa trầm mặc thật lâu. Một khắc kia hắn bỗng cảm giác kì lạ trong lòng, hắn chẳng bao giờ thèm quan tâm người khác nhìn mình thế nào, nhưng Giang Thiếu Khuynh lại nói đỡ cho hắn trước mặt bạn học, khiến đáy lòng lạnh lùng lại đột nhiên gợn sóng, cảm thấy ấm áp kỳ lạ.
– quả nhiên là ngu ngốc, có gì tốt mà cãi nhau? Có nói nữa thì những kẻ vốn ghét hắn sẽ vẫn ghét hắn mà thôi.
Tựa hồ kể từ ngày đó, Từ Sách đối với Giang Thiếu Khuynh không còn như cũ nữa. Tên ngốc ngồi cùng bàn không làm được bài, hắn cũng thuận tiện giảng cho tên ngốc ấy một chút. Mỗi lần Giang Thiếu Khuynh cảm kích nói với hắn: “Cảm ơn cậu”, Từ Sách liền cảm thấy tâm tình rất tốt.
Giang Thiếu Khuynh thời trung học khá hướng nội lại nghiêm túc, vì vậy cũng không có nhiều bạn. Lâu dần lại quen thân hơn với Từ Sách, khi hai người cùng học thể dục, nếu phải ghép cặp cũng sẽ tự giác đứng chung một chỗ…
Giang Thiếu Khuynh cảm thấy mình giống như bạn bè của Từ Sách. Nhưng thái độ của Từ Sách với cậu lại lúc tốt lúc xấu khiến cậu chẳng biết đâu mà lần.
Vì thế Giang Thiếu Khuynh vẫn luôn dè chừng cẩn thận như trước khi ở bên cạnh Từ Sách, vẫn duy trì quan hệ ngồi cùng bàn kiểu mẫu, trừ khi không làm được bài mới lấy hết dũng cảm hỏi Từ Sách, bình thường vẫn luôn cố gắng không trêu chọc đến hắn.
Mùa hè năm ấy, trường học tổ chức thế vận hội điền kinh. Từ Sách đăng ký tham gia rất nhiều hạng mục, chạy nhanh, chạy bền, chạy tiếp sức. Từ bé hắn đã rất mạnh khỏe, chạy bộ cũng là điểm mạnh, dù người trong ban không quá thích hắn nhưng tại thời điểm thi chạy tiếp sức hắn cũng phát huy rất xuất sắc, giành được hạng nhất, mọi người cũng tặng hắn một tràng vỗ tay gượng gạo.
Từ Sách đi ra khỏi đường chạy, Giang Thiếu Khuynh liền tiến đến nói: “Chiều nay cậu còn tham gia chạy bền mười ki-lô-mét, tiêu hao sức lực như thế sẽ không có vấn đề gì chứ?”
Từ Sách nói: “Không có vấn đề gì.”
Tuy rằng ngoài miệng nói như vậy, buổi chiều khi chạy bền Từ Sách vẫn có cảm giác rất cố sức. Dựa theo trình độ bình thường của hắn, giành hạng nhất không phải vấn đề, nhưng hôm nay trạng thái không tốt, ngay từ lúc bắt đầu chạy đã có cảm giác cơ bắp căng lên.
Dưới ánh nắng gắt gao trải trên sân vận động, Từ Sách đổ mồ hôi như mưa, trước mặt đều là đường băng chạy đỏ sẫm, bên tai là tiếng cổ vũ ầm ĩ… Chạy bền mười ki-lô-mét cần phải chú ý kiên trì giữ sức, càng về sau sẽ càng mệt, cho nên khi bắt đầu chạy không được cố quá, giữ sức đến đoạn nước rút mới vượt lên.
Từ Sách duy trì tốc độ chậm rãi, chạy hết vòng này tới vòng khác. Nhiều người không chịu được nữa liền tụt lại phía sau, Từ Sách vẫn như trước cắn răng chạy ở tốp đầu…
Thời gian dần trôi đi, người bị tụt lại càng ngày càng nhiều, sau khi chạy được 8000 mét, Từ Sách cảm giác hai chân mình nặng như chì, mỗi bước chạy đều vô cùng vất vả, không khí trong lồng ngực như bị rút cạn, mặt trời ban trưa vô cùng nóng, yết hầu cũng nhanh chóng khô khốc…
Những thí sinh khác được rất nhiều bạn cùng lớp tới sân vận động cổ vũ. Từ Sách lại chẳng chơi với ai, hắn cũng chẳng mong chờ sẽ có ai tới cổ vũ cho mình, chỉ là khi nhìn những thí sinh khác đều có bạn bè tới ủng hộ, trong lòng hắn cũng phảng phất chút hâm mộ…
Đúng lúc này bên tai đột nhiên vang lên một giọng nói quen thuộc: “Từ Sách, cố lên!”
Thanh âm thuộc về thiếu niên độc đáo lại mềm mại, Từ Sách quay đầu lại, nhìn thấy ánh mắt trong veo của Giang Thiếu Khuynh, trong đôi mắt kia tràn đầy cổ vũ: “Cố lên, còn vài vòng cuối cùng nữa thôi, tôi sẽ chạy cùng với cậu.”
“…” Từ Sách gật gật đầu.
Vì thế Giang Thiếu Khuynh cứ như vậy chạy trên đường băng bên cạnh, cùng Từ Sách chậm rãi tiến lên.
Chạy bền mười ki-lô-mét không cần phải chạy quá nhanh, cho nên dù thành tích thể dục của Giang Thiếu Khuynh rất bình thường cũng có thể sóng vai với Từ Sách chạy chậm về phía trước, đích đến trước đây xa không với tới, nhưng Từ Sách lại cảm thấy động lực tăng gấp mười lần!
Từ nhỏ đến lớn hắn không có bạn, lại quen một mình, thế nhưng trong khoảnh khắc đó, hắn lại phát hiện, hóa ra cảm giác khi có người làm bạn lại tốt đẹp đến thế.
Hắn thậm chí sinh ra trong lòng một ý nghĩa kỳ quái –
Nếu như đường băng này kéo dài mãi không có đích đến, Giang Thiếu Khuynh, liệu cậu có muốn chạy cùng tôi đến hết cuộc đời?
Sau khi cuộc thi chạy bền kết thúc, vào phút cuối Từ Sách bỗng nhiên bùng nổ tốc độ chạy lên vượt qua ba tuyển thủ khác, đạt được giải nhất hạng mục cho nam!
Ngay khi hắn chạy qua vạch đích, xung quanh toàn tiếng hoan hô đinh tai nhức óc, Từ Sách lập tức quay đầu nhìn Giang Thiếu Khuynh, Giang Thiếu Khuynh đã bị hắn bỏ lại một quãng xa khi bắt đầu nước rút, vậy mà cậu vẫn chậm rãi chạy về phía trước, thấy hắn cầm huy chương vàng liền cười tươi.
Sau khi chạy bền xong không được đứng lại ngay, Từ Sách điều chỉnh hô hấp, thả chậm tốc độ tiếp tục chạy thêm vài bước về phía trước. Giang Thiếu Khuynh cũng tăng tốc đuổi theo nói: “Cậu đạt hạng nhất rồi, quá giỏi!” Vừa nói vừa đưa cho hắn một chai nước: “Tôi vừa đi mua, cho cậu này, chắc cậu khát khô rồi.”
Từ Sách nhận chai nước, vặn nắp tu một hơi hết nửa chai.
Giang Thiếu Khuynh vội nói: “Cậu uống chậm một chút…”
Từ Sách không những không uống chậm lại, còn dứt khoát thêm một hơi tu sạch. Giang Thiếu Khuynh không nói được gì nhìn hắn, Từ Sách liếm liếm môi, khóe miệng không nhịn được cười, chỉ là một chai nước bình thường, nhưng khi uống xuống lại cảm giác có hương vị ngọt lành sinh ra trong lòng.
– từ khi đi học đến giờ, đó là lần đầu tiên hắn cười với bạn học.
Khi đó Từ Sách còn nhỏ, căn bản không biết loại cảm giác này có ý nghĩa gì, hắn chỉ đột nhiên cảm thấy bộ dạng Giang Thiếu Khuynh cười rộ lên rất đẹp, hắn thích vô cùng. Hắn rất muốn nắm lấy tay người này, nhưng vì bạn học xung quanh rất đông nên đành phải kiềm chế.
Rồi sau này cả hai lên lớp 11, chương trình học ngày càng nặng nề, rất nhiều bài tập Giang Thiếu Khuynh không làm được, Từ Sách cũng kiên nhẫn giảng giải cho cậu, quan hệ giữa hai người thoạt nhìn rất giống bạn bè tốt.
Khi ấy cha mẹ Từ Sách chuẩn bị di dân sang nước ngoài, hắn sống nhờ tại nhà chú, mỗi ngày đều tự đi bộ về nhà, vừa vặn đi chung với Giang Thiếu Khuynh một đoạn đường.
Lúc tan học về nhà hai người liền theo thói quen đi cạnh nhau, Từ Sách ít khi nói chuyện, Giang Thiếu Khuynh cũng không phải người nhiều lời, phần lớn thời gian hai người đều im lặng. Nhưng Từ Sách vẫn nhớ rõ đoạn đường từ trường về nhà kia – tại ngã tư đường rộng lớn, đèn đường vàng vọt, bên đường có quán thịt nướng, còn có người đi cùng bên cạnh, khung cảnh ấy là khung cảnh thời trung học mà hắn khắc ghi sâu sắc nhất trong trí nhớ của mình.
Thực ra thời niên thiếu Từ Sách rất phản nghịch, bị ném tới nhà chú trong thành phố, hắn đối với xung quanh đều tràn ngập địch ý, tựa như dã thú bị bắt ép phải rời khỏi địa bàn săn mồi. Hắn nhìn ai cũng thấy khó chịu, nhưng chỉ có Giang Thiếu Khuynh là hắn thấy thuận mắt, mang tới cho hắn một cảm giác an tâm.
Tên kia chỉ là một đứa ngốc ngồi cùng bàn không làm được bài sẽ cắn bút, là đứa ngồi cùng bàn bênh vực hắn trước mặt bạn học, là đứa ngồi cùng bàn tại thời điểm hắn sắp kiệt sức lại đi tới chạy cùng hắn nốt đoạn đường, là đứa ngồi cũng bàn mỗi tối tan học về nhà đều sẽ chờ hắn ở cửa lớp…
Trong suốt ba năm trung học, Giang Thiếu Khuynh trở thành quyến luyến duy nhất trong lòng Từ Sách.
/436
|