*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tám giờ sáng, toàn bộ đội tuyển Long Ngâm tập trung ở dưới sảnh khách sạn. Thấy một chiếc limousine rất dài đỗ ngoài cửa, Lưu Xuyên liếc qua liền bình tĩnh dẫn mọi người đi tới. Tiểu Dư chưa bao giờ nhìn thấy chiếc xe to như vậy, sửng sốt nhỏ giọng khều Lý Tưởng hỏi: “Đây là xe tới đón chúng ta sao?”
Lý Tưởng nói: “Chắc là thế rồi!”
Đang nói thì thấy một người quen thuộc bước ra khỏi xe, hôm nay hắn mặc một chiếc áo sơ mi đen, tay áo xắn đến khuỷu tay, mặc cùng với quần dài và giày da màu đen. Nguyên một màn bước ra khỏi xe rất giống nam chính trong phim thần tượng vừa lạnh lùng vừa đẹp trai.
Dư Hướng Dương sửng sốt nói: “Từ Sách? Đây là xe của anh à?”
Từ Sách gật gật đầu nói: “Ừ.”
Dư Hướng Dương sợ hãi than: “Quả nhiên là nhà giàu…”
Lưu Xuyên đi ra phía trước nghi hoặc nói: “Không phải trong nhà cậu có việc à? Sao lại đích thân tới đón chúng tôi?”
Từ Sách nhìn về phía Giang Thiếu Khuynh, người kia nhìn thấy ánh mắt hắn lập tức hoảng loạn nhìn ra hướng khác.
“…” Từ Sách đành phải sờ sờ mũi nói: “Khụ, cũng không phải việc lớn, buổi sáng tôi rảnh nên tiện thể tới đón mấy người luôn.”
Trên thực tế, tối hôm qua sau khi trở về, Từ Sách đã hối hận rồi.
Thông báo xong đã vội đi chẳng phải tuyên án tử hình cho mối quan hệ này hay sao? Chắc chắn là vì bị Lưu Xuyên mắng một trận nên đầu óc cũng hỏng theo.
Từ Sách không cam lòng lại lên mạng lướt web tìm bí kíp “Làm thế nào để theo đuổi bạn học thời trung học”, tuy rằng làm việc này có vẻ ngớ ngẩn, nhưng ai bảo hắn hoàn toàn không có tí kinh nghiệm nào về phương diện này cơ chứ? Dù sao thì search cẩm nang bí mật cũng không lo có người phát hiện, vì thế Từ Sách mặt dày lên mạng search một đống bí kíp đọc thử.
Phần lớn cẩm nang đều nói: “Theo đuổi người mình thích quan trọng nhất là mặt phải dày, không sợ bị cự tuyệt cũng không được nổi giận, thường xuyên ở trước mặt đối phương tạo cảm giác tồn tại, quan tâm người ta nhiều một chút, có lẽ người đó sẽ động lòng vì tấm chân tình của bạn…”
– Từ Sách cảm giác rất có lý!
Người yêu nhau trên đời nhiều như thế cũng đâu phải ai lần đầu tỏ tình đã thành công, rất nhiều người sau khi tỏ tình mới chậm rãi cưa đổ người ta. Tuy Giang Thiếu Khuynh cự tuyệt hắn, nhưng cũng không giống như tỏ vẻ chán ghét hắn mà? Không biết chừng hắn vẫn còn hy vọng thì sao? Chưa thử đã buông tay thì thực sự nhát gan quá.
Vì thế Từ Sách mặt dày quyết định quay lại đội tuyển tăng cảm giác tồn tại của mình.
Đội trưởng muốn hắn đưa mọi người ra quán net, đây là lý do hợp lý vô cùng, Giang Thiếu Khuynh cũng không thể phản đối.
Từ Sách tự mình lái xe tới đón mọi người, Lưu Xuyên vỗ vỗ vai hắn nói: “Vất vả cho cậu rồi. Mọi người nhanh lên xe, chúng ta đi ăn sáng trước.”
Từ Sách nói: “Tới nhà hàng gần hàng net luôn đi, tôi đặt bàn rồi.”
Giang Tuyết cười nói: “Từ Sách, anh định thay tôi làm quản lý luôn à?”
Từ Sách nói: “Tôi khá rành vùng này.”
Lưu Xuyên mỉm cười nói: “Giang Tuyết, cô chú ý học hỏi Từ Sách nhiều hơn một chút, sau này tới thi đấu ở Thượng Hải đều phải nhờ cô lo liệu.”
Giang Tuyết gật đầu nói: “Tôi biết rồi đội trưởng!”
Mọi người cười cười nói nói bước lên xe, Từ Sách làm tài xế đưa mọi người tới nhà hàng ăn cơm, ăn xong lại đưa mọi người tới quán net gần đó.
Từ Sách đặt một phòng rất lớn trong quán net, chất lượng rất tốt, đóng cửa lại là hoàn toàn cách âm, vừa đủ hai hàng mười máy, rõ ràng Từ Sách cũng tốn công.
Lưu Xuyên rất vừa ý với căn phòng lớn này, liếc nhìn Từ Sách tán thưởng nói: “Quả nhiên cậu làm việc rất yên tâm.”
Từ Sách xấu hổ sờ sờ mũi.
Lưu Xuyên bảo mọi người ngồi xuống trước, sau đó mới mở miệng nói: “Trận đấu tiếp theo là vào chiều thứ bảy, chúng ta còn ba ngày để chuẩn bị, đội hình của cả đội lại phải điều chỉnh, thời gian rất gấp gáp. Trận đấu trước đã là quá khứ rồi, mọi người quên nó đi, tập trung tinh thần chuẩn bị cho trận tiếp theo!”
Lưu Xuyên lấy một tờ giấy từ trong túi, trải ra chỉ lên nói: “Vòng chung kết Toàn quốc là trận đấu giữa Bảng A và Bảng C, Bảng B và Bảng D. Chúng ta là tổ thua trong trận đấu của Bảng C, tiếp theo phải chiến thắng đội thua của Bảng A, sau khi Thương Lan đánh với đội thắng ở Bảng A, chúng ta lại phải đánh thêm một trận với đội thua trận đó nữa, phải thắng tất cả mới có thể bước vào tứ kết!”
Đây chính là quy tắc đào thải đội thua, Bảng A và Bảng C có tổng cộng bốn đội, vòng đấu thứ nhất ở Bảng C Thương Lan thắng Long Ngâm, Bảng C Kỳ Tích thắng Thần Quang. Như vậy hai đội thắng Thương Lan và Kỳ Tích sẽ đầu vòng hai, người thắng sẽ trực tiếp vào tứ kết, còn hai đội thua Long Ngâm và Thần Quang phải đánh một trận, đội nào thắng lại phải đấu với đội thua trong trận giữa Thương Lan và Kỳ TÍch.
Nói cách khác, đội Lưu Xuyên phải chiến thắng hai đội trong bảng thua mới có cơ hội vào tứ kết.
Hai trận này không được phép xảy ra sai lầm, thua một trận là bị loại luôn, chỉ khi vào được tứ kết mới có cơ hội tranh đoạt tấm vé tiến vào liên minh.
Lưu Xuyên thấy sắc mặt các đội viên vô cùng nghiêm trọng, khẽ cười nói: “Mọi người không cần lo lắng, đối thủ tiếp theo của chúng ta là đội tuyển Thần Quang, tôi nghĩ mọi người đều không lạ lẫm gì đội tuyển này nữa, họ đã từng giao đấu một lần với chúng ta tại vòng loại khu vực Hoa Nam.”
Vòng loại khu vực Hoa Nam Long Ngâm và Thần Quang rút thăm vào bảng A và bảng C, cuối cùng cả hai đội đều thua, phải đấu với nhau một trận. Thần Quang khi đó thua Long Ngâm 0:2, đội tuyển này cũng đã điều chỉnh lại, thực lực cũng không phải quá mạnh, nhưng dù vậy bọn họ cũng không thể sơ suất.
Lam Vị Nhiên mở miệng nói: “Thời điểm chúng ta đánh với Thần Quang ở vòng loại Hoa Nam thì Trạch Văn không ra sân, là tôi cùng Lưu Xuyên làm sát thương chủ lực. Lần này đội hình thay đổi, tôi sẽ đánh phụ trợ, Lâm Đồng thay thế Từ Sách đánh vị trí số một, dmg vẫn là Lưu Xuyên và Ngô Trạch Văn, chơi tiết tấu chậm, đánh đâu chắc đó, đội hình sẽ ổn định hơn. Tôi không có vấn đề gì lớn, chủ yếu là Lâm Đồng, cô nên nhanh chóng luyện tập để kết hợp hài hòa với cả đội.”
Từ khi Lâm Đồng gia nhập Long Ngâm đến giờ vẫn luôn theo Tần Dạ luyện kỹ thuật solo, rất ít khi tham gia đoàn chiến, hiện tại cuối cùng cũng có đất dụng võ, cô vừa kích động cũng lại cảm giác trách nhiệm của mình rất lớn, tuyệt đối không thể để bản thân liên lụy toàn đội!
Lâm Đồng gật đầu nói: “Trước đây tôi cũng từng cùng bạn bè đánh đoàn chiến, tôi hiểu rất rõ Cái Bang Chưởng đánh đoàn chiến như thế nào. Chỉ là chưa phối hợp cùng mọi người nhiều nên cần chút thời gian luyện tập thêm!”
Tần Dạ nhìn cô lại thấp giọng nói: “Khi đánh đoàn chiến, cô chú ý đi cùng Lý Tưởng, cùng cậu ta trụ ở phía trước, cô không giống Từ Sách có thể ẩn thân nhanh chóng tiến vào trong đội hình đối thủ, Cái Bang Chưởng khi đoàn chiến có điểm giống với Thiếu Lâm Quyền, đều dựa vào kỹ năng cá nhân, cô chỉ cần khống chế người đội trưởng bảo cho thật tốt, bảo vệ đồng đội phía sau, có vấn đề gì đã có Lưu Xuyên và Trạch Văn rồi.”
Trong khoảng thời gian này Tần Dạ vẫn luôn hướng dẫn Lâm Đồng, giống như một nửa sư phụ của cô, Lâm Đồng nghe anh nói như vậy lập tức gật đầu: “Tôi hiểu rồi!”
Lưu Xuyên cười cười nói: “Được rồi, mọi người đăng nhập ID của mình đi, chúng ta sẽ đi đánh phó bản ác mộng để luyện phối hợp đoàn chiến; Tần Dạ, cậu nghiên cứu trước video thi đấu của hai đội ở bảng A, có phát hiện gì thì nói cho tôi. Thiếu Khuynh, cậu tới xem Tứ Lam đánh phụ trợ. Từ Sách nếu trong nhà có việc có thể rời đi.”
Từ Sách ra vẻ bình tĩnh nói: “Không sao, việc trong nhà tối tôi về giải quyết.” Dứt lời liền mặt dày đi tới ngồi cạnh Giang Thiếu Khuynh.
Giang Thiếu Khuynh nhìn hắn lại nhớ tới cảnh tỏ tình tối hôm qua, đỏ mặt nói: “Cậu, cậu không đi à?”
Dù trong lòng Từ Sách có hơi lo, ngoài mặt lại bình tĩnh nói: “Tôi xem các cậu đánh thế nào.”
Giang Thiếu Khuynh không nói được gì thêm. Chỉ là cảm giác tồn tại của Từ Sách quá mạnh mẽ, hắn ngồi bên cạnh khiến Giang Thiếu Khuynh có chút hồi hộp lạ kỳ.
Sau khi sắp xếp ổn thoải, ai cũng ngồi trước máy tính lo việc của mình, Giang Tuyết không thấy đội trưởng gọi tên mình nhịn không được nói: “Thế còn tôi?”
Lưu Xuyên nhìn cô cười nói: “Cô có thể đi chơi đấu địa chủ.”
Tất cả mọi người cùng cười.
Giang Tuyết bị khinh bỉ buồn bực nói: “Tôi cũng chơi Võ Lâm có được không hả? Tuy mới đánh tới chiến giới thứ sáu nhưng gì thì gì cũng biết buff…”
Trước đây Giang Tuyết chơi buff Nga Mi Cầm, biểu hiện trong giải cấp trường cũng không tệ, Lưu Xuyên nghĩ nghĩ lại nói: “Cô làm khán giả đứng từ góc nhìn của Tiểu Dư tải video xuống giúp cậu ta xem thử xem.”
Giang Tuyết được phân nhiệm vụ lập tức vui vẻ nói: “Được!”
Tuy tốc độ tay của cô không bằng Dư Hướng Dương nhưng dù sao cũng từng chơi Võ Lâm vài năm, phải ứng phó với tình huống bất ngờ phát sinh thế nào cô cũng có nhiều kinh nghiệm hơn Tiểu Dư, chẳng qua cô biết tốc độ tay của mình không bằng người khác, khả năng tiến bộ không cao nên không thể trở thành tuyển thủ chuyên nghiệp mà thôi.
Lưu Xuyên yêu cầu Giang Tuyết quay lại video chiến đấu của Dư Hướng Dương từ góc nhìn thứ nhất vừa vặn có thể xem xem nhược điểm Dư Hướng Dương lộ ra khi gặp tình huống khẩn cấp.
Lưu Xuyên chọn phòng rất nhanh, kéo cả đội vào, sau đó lựa chọn độ khó cao nhất của phụ bản ác mộng.
Phó bản ác mộng là người đấu với máy, máy tính sáng tạo nhân vật dựa trên hình tượng tuyển thủ chuyên nghiệp tốc độ tay 200amp, tuy nói là đánh với máy, nhưng độ phó của phụ bản ác mộng rất khó đánh, tương đương với khi đối mặt với sáu tuyển thủ chuyên nghiệp.
Lưu Xuyên vẫn lựa chọn bản đồ Kinh hồn chiểu như lúc trước: “Đây là bản đồ mọi người chơi quen nhất, chúng ta đánh chiến thuật 3/3, Tiểu Dư, tôi và Trạch Văn một đường, còn lại giao cho Tứ Lam chỉ huy, dù đường nào gặp phải đội đối diện thì cũng phải mở giao tranh, quan trọng nhất là chiếm cờ lệnh!”
Lam Vị Nhiên nói: “Được. Lý Tưởng đi trước, Lâm Đồng đi ngay sau cậu ta. Tôi sẽ ở phía sau phụ trợ.”
Phân đường như thế, dù Lưu Xuyên và Trạch Văn trúng công kích thì Tiểu Dư vẫn có thể hỗ trợ giải trừ. Đường trên lại có Tứ Lam, Lý Tưởng và Lâm Đồng càng không cần lo lắng bị trạng thái ảnh hưởng. Hai đường trên dưới cùng đi, ba người Lam Vị Nhiên vừa lúc gặp phải ba người phe đối thủ ở đường trên, đồng thời ở đường dưới bọn Lưu Xuyên cũng gặp ba NPC.
Hai đường trên dưới đồng loạt mở giao tranh, Lưu Xuyên và Ngô Trạch Văn phối hợp ăn ý, kéo đối phương vào trong đầm lầy.
Sau khi đối thủ bị đầm lầy ăn mòn đến chết, Lưu Xuyên và Ngô Trạch Văn mới tiến tới đoạt cờ lệnh. Dư Hướng Dương theo sau hai người giúp bọn họ giải trừ mất máu. Sau khi bị Lưu Xuyên mắng một trận, hôm nay Tiểu Dư không hề luống cuống, tay chân lanh lẹ giải trừ trạng thái, tốc độ kéo máu cũng rất nhanh.
Ở đường trên, Lam Vị Nhiên chỉ huy nói: “Lý Tưởng đi đầu kéo người, Lâm Đồng đi lấy cờ!”
Lý Tưởng quyết đoán tung ra cả hai chiêu Phật quang phổ chiếu và Từ bi chú, kéo cả ba người bên kia tới quanh mình. Lam Vị Nhiên đứng ở phía xa, bắt đầu niệm chú bày trận pháp, ánh sáng xanh nhu hòa chậm rãi hiện ra dưới chân đối thủ – Dương xuân hồi tuyết trận!
Đây chính là trận pháp hỗn loạn của Tiêu Dao đã khiến đội tuyển Long Ngâm sụp đổ, trận pháp này Tứ Lam phát ra rất chuẩn vừa vặn bao phủ ba người đối thủ, ba NPC bị trận hỗn loạn ảnh hưởng, trong nháy mắt trở nên lộn xộn, Lam Vị Nhiên tiếp tục sử dụng thêm trận pháp – Hồng mai trận!
Sau bốn giây hỗn loạn, ba NPC lại bị Hồng mai trận khiến cho trầm mặc tập thể, không thể tung thêm chiêu nào!
Trước mặt Lam Vị Nhiên, NPC bị dính combo khống chế, khồng thể phản kháng.
Giang Thiếu Khuynh ngồi một bên xem một màn này đáy lòng sửng sốt lại ngập tràn bội phục – so với Tiêu Dao hôm đó của Thương Lan, khả năng bày trận của Lam Vị Nhiên có độ chính xác hoàn mỹ! Hai trận pháp hoàn toàn không có sơ hở, đây mới là sự đáng sợ của trận pháp khống chế liên hoàn của Tiêu Dao!
Quả nhiên, chỉ số thông minh của máy tính không thể so với Lam Vị Nhiên, ba NPC trở nên lộn xộn, Lý Tưởng phía trước khai hỏa đánh cả ba người, Lâm Đồng phía sau liều mạng tấn công lá cờ bằng tốc độ nhanh nhất. Lam Vị Nhiên lại thả thêm một trận pháp giúp đồng đội hồi mana, ba trận pháp đơn giản, nhìn chằng chịt nhưng rất thú vị, vô cùng hợp lý – đây mới là cao thủ phụ trợ chân chính!
Lam Vị Nhiên vừa bày trận vừa mở miệng nói: “Thiếu Khuynh, nếu gặp phải đối thủ Tiêu Dao đánh như vậy, cậu phòng trận hỗn loạn đầu tiên không đúng lúc, trận trầm mặc thứ hai lại càng khó hơn, vậy cậu nên làm thế nào?”
Giang Thiếu Khuynh bị hỏi sửng sốt một chút, lập tức trả lời: “Đầu tiên ấn phím tắt để dùng khinh công, đợi sau khi trận hỗn loạn kết thúc thì lập tức bay lùi về sau, rời khỏi phạm vi ảnh hưởng của trận pháp thứ hai, sau đó mới nghĩ cách giải trận.”
Lam Vị Nhiên mỉm cười nói: “Không sai, ý thức của cậu rất tốt. Bị trận pháp đầu tiên khống chế, cậu chỉ cần điên cuồng ấn phím khinh công bay lùi về sau, khi trận thứ hai của Tiêu Dao phóng tới sẽ có khoảng không phẩy mấy giây hồi chiêu, hệ thống thiết lập ra cooldown là để phòng ngừa nhân vật bị khống chế liên tục tới chết, quan trọng nhất vẫn phải giữ bình tĩnh. Đồng đội bị hỗn loạn cũng không sao, chính bản thân tuyệt đối không được loạn trong đầu.”
– đồng đội bị hỗn loạn cũng không sao, chính bản thân tuyệt đối không được loạn trong đầu!
Lam Vị Nhiên nói một câu khiến Giang Thiếu Khuynh hiểu ra, thực ra cậu biết rất nhiều nguyên tắc, nhưng khi lâm trận lại không thể làm được. Hôm nay đứng ngoài xem Tứ Lam đánh phụ trợ, Giang Thiếu Khuynh mới phát hiện, con đường chạm tới phụ trợ cấp Thần chân chính còn rất dài!
***
Huấn luyện cường độ cao buổi sáng diễn ra thuận lợi, Lâm Đồng lần đầu tham gia đoàn chiến, biểu hiện lại rất tốt, trên người cô gái này có tố chất giống với Hứa Hân Nhiên của đội tuyển Trường An trước đây, quả cảm, kiên định, không nóng nảy, xông lên phía trước hợp tác đánh với Lý Tưởng vô cùng trơn chu.
Chẳng trách Tần Dạ lại thích cô, quyết định kèm cặp, Lưu Xuyên hài lòng nhìn cô nói: “Lâm Đồng, thiếu hụt lớn nhất của đội hình này là không có thích khách, cho nên nhiệm vụ của cô là khống chế được thích khách phe đối thủ, không để cho hắn đột phá tiến sâu vào ảnh hưởng tới tôi và Trạch Văn. Nếu gặp phải nhiều người đánh tầm xa, muốn dùng chiến thuật chơi diều, tôi sẽ tự mình đi giết sát thương chủ lực bên kia, đến lúc đó nhiệm vụ của cô chính là yểm hộ bên cạnh tôi, hiểu chứ?”
Lâm Đồng gật đầu: “Tôi hiểu rồi, đội trưởng!”
Tóc đuôi ngựa phía sau theo động tác hất lên hất xuống, Lưu Xuyên không nhịn được cười nói: “Được rồi, mọi người nghỉ ngơi đi, chuẩn bị ăn trưa.”
Từ Sách đứng lên nói: “Tôi đặt bàn rồi, ngay đối diện thôi.”
Lưu Xuyên khen: “Tốt quá.”
Lam Vị Nhiên đột nhiên nói: “Mọi người cứ đi ăn đi, tôi có hẹn rồi.”
Tiểu Dư hiểu kỳ ngẩng đầu lên: “Có hẹn với giai nhân sao?”
Lưu Xuyên cười nói: “Hẳn là có hẹn với đồ đệ ha?”
Lam Vị Nhiên gật gật đầu nói: “Ừ, tiểu Diệp nói hôm nay mời tôi ăn trưa.”
Mọi người đều biết đội phó có một đệ tử rất tốt, Lưu Xuyên cũng thoải mái khoát tay nói: “Đi đi, đi sớm về sớm.”
Khi Lam Vị Nhiên xuống dưới, quả nhiên Diệp Thần Hi đã đỗ xe chờ sẵn. Anh nhắn địa chỉ quán net cho Diệp Thần Hi nên Diệp Thần Hi quyết định lái xe tới đón anh luôn. Thấy anh đi xuống, hắn liền đích thân mở cửa, vô cùng thân thiết mời sư phụ đại nhân lên xe.
Lam Vị Nhiên cười nói: “Cậu làm đội trưởng không phải rất bận sao? Phải lo cho mùa giải này chắc vất vả lắm nhỉ?”
Diệp Thần Hi nói: “Đúng vậy, ngày mai tôi cùng đội đi đấu ở Cáp Nhĩ Tân, hôm nay vừa lúc rảnh, mời sư phụ ăn bữa cơm trưa, coi như là chủ nhà tận lực mời khách.”
Lam Vị Nhiên quay đầu nhìn hắn: “Chủ nhà cái gì? Hình như cậu không phải người Thượng Hải, tôi mới là người Thượng Hải mà?”
“Giữa thầy trò với nhau cần gì phân định rạch ròi như thế? Tôi đơn giản chỉ là kiếm đại một cái cớ để mời sư phụ đi ăn thôi.” Diệp Thần Hi mỉm cười, lảng sang chuyện khác: “Sư phụ muốn ăn gì?”
Lam Vị Nhiên nói: “Chọn đại cái gì đó gần đây đi, tôi còn phải về sớm huấn luyện.”
Diệp Thần Hi nhìn anh có chút đau lòng nói: “Rơi vào bảng thua áp lực rất lớn phải không?”
“Cũng không hẳn, thực ra tôi và Lưu Xuyên cũng sớm đoán được rồi, gặp phải Thương Lan chắc chắn sẽ thua. Chẳng qua Lưu Xuyên quá đen, rút phải Thương Lan ngay trận đầu tiên nên thua luôn mà thôi.”
Lam Vị Nhiên dừng một chút nói tiếp: “Thua ngay trận đầu nên chúng tôi phải đánh thêm mấy trận ở bảng thua nữa, có lẽ đây cũng là chuyện tốt đối với mấy người mới.”
Diệp Thần Hi nhìn khuôn mặt bình tĩnh của anh, thấp giọng nói: “Xem ra tôi lo lắng thừa rồi. Sư phụ vẫn trấn định như thế.”
Lam Vị Nhiên cười cười nói: “Sư phụ cậu dù thua liên tục bốn mùa giải cũng vẫn bình tĩnh, chỉ có một trận vòng loại tại sao phải buồn lo làm gì. Dù sao kế tiếp tôi sẽ ra sân, đối thủ là ai thì tôi cứ đánh chết hết là được.”
Diệp Thần Hi: “…”
Người ấy vẫn tự tin như cũ, chói mắt như cũ. Dù sau khi cha mất bị đả kích tới mức giải nghệ, nhưng Lam Vị Nhiên vẫn là Tứ Lam, là người sáng lập ra một trong bốn đội tuyển mạnh nhất ban đầu Lạc Hoa Từ, kể cả Tiêu Tư Kính và Lưu Xuyên cũng chưa bao giờ dám xem nhẹ anh.
Nói như thế hóa ra bản thân lo lắng lại thành thừa, có hai đại thần đứng đầu Lưu Xuyên và Lam Vị Nhiên liên thủ, việc lên chuyên nghiệp của Long Ngâm hoàn toàn không có vấn đề. Có lẽ trong lòng hai tuyển thủ lão làng này sớm đã dự liệu được, vừa vặn thừa dịp này cho những người mới có cơ hội luyện tập đội hình.
Nghĩ đến đây Diệp Thần Hi mới yên lòng, mỉm cười nói: “Trong lòng sư phụ chắc chắn là tốt rồi.”
Lam Vị Nhiên nghi hoặc quay đầu nhìn hắn: “Hình như cậu rất mong Long Ngâm có thể thuận lợi từ giải Toàn quốc lên chuyên nghiệp đúng không?”
Diệp Thần Hi thấp giọng nói: “Chuyện đó là đương nhiên, đệ tử vẫn ở liên minh chờ sư phụ trở về.”
Lam Vị Nhiên thoải mái nói: “Đợi sư phụ về cho cậu ăn hành hả? Không thành vấn đề, cậu cứ chờ đi.”
Diệp Thần Hi mỉm cười không đáp, đáy mắt không tự chủ lại nổi lên chút dịu dàng.
– dù thế nào đi nữa, anh trở lại là tốt rồi.
Có thể cùng anh nói chuyện phiếm giống như hôm nay, mời anh ăn cơm, nhìn bộ dạng mỉm cười của anh dù sao cũng dễ chịu hơn vài năm trước kia không thể vui vẻ, chỉ có thể liên tục nhớ anh trong mơ mà thôi.
Sư phụ, tôi đương nhiên mong chờ mọi người thuận lợi lên chuyên nghiệp.
Chỉ có như vậy, sau này ở liên minh chúng ta mới có thể gặp nhau thật nhiều.
Tôi mới có được cơ hội tiếp cận anh, không phải sao?
Hết chương 223.
Xe chở cả đội là xe này nè, chó điên giàu quá huhu…
Mấy thằng công toàn một lũ tâm cơ (●´艸`)
Buồn cười quá hôm nay gắn motor vào mông hay sao năng suất kinh =))
Tám giờ sáng, toàn bộ đội tuyển Long Ngâm tập trung ở dưới sảnh khách sạn. Thấy một chiếc limousine rất dài đỗ ngoài cửa, Lưu Xuyên liếc qua liền bình tĩnh dẫn mọi người đi tới. Tiểu Dư chưa bao giờ nhìn thấy chiếc xe to như vậy, sửng sốt nhỏ giọng khều Lý Tưởng hỏi: “Đây là xe tới đón chúng ta sao?”
Lý Tưởng nói: “Chắc là thế rồi!”
Đang nói thì thấy một người quen thuộc bước ra khỏi xe, hôm nay hắn mặc một chiếc áo sơ mi đen, tay áo xắn đến khuỷu tay, mặc cùng với quần dài và giày da màu đen. Nguyên một màn bước ra khỏi xe rất giống nam chính trong phim thần tượng vừa lạnh lùng vừa đẹp trai.
Dư Hướng Dương sửng sốt nói: “Từ Sách? Đây là xe của anh à?”
Từ Sách gật gật đầu nói: “Ừ.”
Dư Hướng Dương sợ hãi than: “Quả nhiên là nhà giàu…”
Lưu Xuyên đi ra phía trước nghi hoặc nói: “Không phải trong nhà cậu có việc à? Sao lại đích thân tới đón chúng tôi?”
Từ Sách nhìn về phía Giang Thiếu Khuynh, người kia nhìn thấy ánh mắt hắn lập tức hoảng loạn nhìn ra hướng khác.
“…” Từ Sách đành phải sờ sờ mũi nói: “Khụ, cũng không phải việc lớn, buổi sáng tôi rảnh nên tiện thể tới đón mấy người luôn.”
Trên thực tế, tối hôm qua sau khi trở về, Từ Sách đã hối hận rồi.
Thông báo xong đã vội đi chẳng phải tuyên án tử hình cho mối quan hệ này hay sao? Chắc chắn là vì bị Lưu Xuyên mắng một trận nên đầu óc cũng hỏng theo.
Từ Sách không cam lòng lại lên mạng lướt web tìm bí kíp “Làm thế nào để theo đuổi bạn học thời trung học”, tuy rằng làm việc này có vẻ ngớ ngẩn, nhưng ai bảo hắn hoàn toàn không có tí kinh nghiệm nào về phương diện này cơ chứ? Dù sao thì search cẩm nang bí mật cũng không lo có người phát hiện, vì thế Từ Sách mặt dày lên mạng search một đống bí kíp đọc thử.
Phần lớn cẩm nang đều nói: “Theo đuổi người mình thích quan trọng nhất là mặt phải dày, không sợ bị cự tuyệt cũng không được nổi giận, thường xuyên ở trước mặt đối phương tạo cảm giác tồn tại, quan tâm người ta nhiều một chút, có lẽ người đó sẽ động lòng vì tấm chân tình của bạn…”
– Từ Sách cảm giác rất có lý!
Người yêu nhau trên đời nhiều như thế cũng đâu phải ai lần đầu tỏ tình đã thành công, rất nhiều người sau khi tỏ tình mới chậm rãi cưa đổ người ta. Tuy Giang Thiếu Khuynh cự tuyệt hắn, nhưng cũng không giống như tỏ vẻ chán ghét hắn mà? Không biết chừng hắn vẫn còn hy vọng thì sao? Chưa thử đã buông tay thì thực sự nhát gan quá.
Vì thế Từ Sách mặt dày quyết định quay lại đội tuyển tăng cảm giác tồn tại của mình.
Đội trưởng muốn hắn đưa mọi người ra quán net, đây là lý do hợp lý vô cùng, Giang Thiếu Khuynh cũng không thể phản đối.
Từ Sách tự mình lái xe tới đón mọi người, Lưu Xuyên vỗ vỗ vai hắn nói: “Vất vả cho cậu rồi. Mọi người nhanh lên xe, chúng ta đi ăn sáng trước.”
Từ Sách nói: “Tới nhà hàng gần hàng net luôn đi, tôi đặt bàn rồi.”
Giang Tuyết cười nói: “Từ Sách, anh định thay tôi làm quản lý luôn à?”
Từ Sách nói: “Tôi khá rành vùng này.”
Lưu Xuyên mỉm cười nói: “Giang Tuyết, cô chú ý học hỏi Từ Sách nhiều hơn một chút, sau này tới thi đấu ở Thượng Hải đều phải nhờ cô lo liệu.”
Giang Tuyết gật đầu nói: “Tôi biết rồi đội trưởng!”
Mọi người cười cười nói nói bước lên xe, Từ Sách làm tài xế đưa mọi người tới nhà hàng ăn cơm, ăn xong lại đưa mọi người tới quán net gần đó.
Từ Sách đặt một phòng rất lớn trong quán net, chất lượng rất tốt, đóng cửa lại là hoàn toàn cách âm, vừa đủ hai hàng mười máy, rõ ràng Từ Sách cũng tốn công.
Lưu Xuyên rất vừa ý với căn phòng lớn này, liếc nhìn Từ Sách tán thưởng nói: “Quả nhiên cậu làm việc rất yên tâm.”
Từ Sách xấu hổ sờ sờ mũi.
Lưu Xuyên bảo mọi người ngồi xuống trước, sau đó mới mở miệng nói: “Trận đấu tiếp theo là vào chiều thứ bảy, chúng ta còn ba ngày để chuẩn bị, đội hình của cả đội lại phải điều chỉnh, thời gian rất gấp gáp. Trận đấu trước đã là quá khứ rồi, mọi người quên nó đi, tập trung tinh thần chuẩn bị cho trận tiếp theo!”
Lưu Xuyên lấy một tờ giấy từ trong túi, trải ra chỉ lên nói: “Vòng chung kết Toàn quốc là trận đấu giữa Bảng A và Bảng C, Bảng B và Bảng D. Chúng ta là tổ thua trong trận đấu của Bảng C, tiếp theo phải chiến thắng đội thua của Bảng A, sau khi Thương Lan đánh với đội thắng ở Bảng A, chúng ta lại phải đánh thêm một trận với đội thua trận đó nữa, phải thắng tất cả mới có thể bước vào tứ kết!”
Đây chính là quy tắc đào thải đội thua, Bảng A và Bảng C có tổng cộng bốn đội, vòng đấu thứ nhất ở Bảng C Thương Lan thắng Long Ngâm, Bảng C Kỳ Tích thắng Thần Quang. Như vậy hai đội thắng Thương Lan và Kỳ Tích sẽ đầu vòng hai, người thắng sẽ trực tiếp vào tứ kết, còn hai đội thua Long Ngâm và Thần Quang phải đánh một trận, đội nào thắng lại phải đấu với đội thua trong trận giữa Thương Lan và Kỳ TÍch.
Nói cách khác, đội Lưu Xuyên phải chiến thắng hai đội trong bảng thua mới có cơ hội vào tứ kết.
Hai trận này không được phép xảy ra sai lầm, thua một trận là bị loại luôn, chỉ khi vào được tứ kết mới có cơ hội tranh đoạt tấm vé tiến vào liên minh.
Lưu Xuyên thấy sắc mặt các đội viên vô cùng nghiêm trọng, khẽ cười nói: “Mọi người không cần lo lắng, đối thủ tiếp theo của chúng ta là đội tuyển Thần Quang, tôi nghĩ mọi người đều không lạ lẫm gì đội tuyển này nữa, họ đã từng giao đấu một lần với chúng ta tại vòng loại khu vực Hoa Nam.”
Vòng loại khu vực Hoa Nam Long Ngâm và Thần Quang rút thăm vào bảng A và bảng C, cuối cùng cả hai đội đều thua, phải đấu với nhau một trận. Thần Quang khi đó thua Long Ngâm 0:2, đội tuyển này cũng đã điều chỉnh lại, thực lực cũng không phải quá mạnh, nhưng dù vậy bọn họ cũng không thể sơ suất.
Lam Vị Nhiên mở miệng nói: “Thời điểm chúng ta đánh với Thần Quang ở vòng loại Hoa Nam thì Trạch Văn không ra sân, là tôi cùng Lưu Xuyên làm sát thương chủ lực. Lần này đội hình thay đổi, tôi sẽ đánh phụ trợ, Lâm Đồng thay thế Từ Sách đánh vị trí số một, dmg vẫn là Lưu Xuyên và Ngô Trạch Văn, chơi tiết tấu chậm, đánh đâu chắc đó, đội hình sẽ ổn định hơn. Tôi không có vấn đề gì lớn, chủ yếu là Lâm Đồng, cô nên nhanh chóng luyện tập để kết hợp hài hòa với cả đội.”
Từ khi Lâm Đồng gia nhập Long Ngâm đến giờ vẫn luôn theo Tần Dạ luyện kỹ thuật solo, rất ít khi tham gia đoàn chiến, hiện tại cuối cùng cũng có đất dụng võ, cô vừa kích động cũng lại cảm giác trách nhiệm của mình rất lớn, tuyệt đối không thể để bản thân liên lụy toàn đội!
Lâm Đồng gật đầu nói: “Trước đây tôi cũng từng cùng bạn bè đánh đoàn chiến, tôi hiểu rất rõ Cái Bang Chưởng đánh đoàn chiến như thế nào. Chỉ là chưa phối hợp cùng mọi người nhiều nên cần chút thời gian luyện tập thêm!”
Tần Dạ nhìn cô lại thấp giọng nói: “Khi đánh đoàn chiến, cô chú ý đi cùng Lý Tưởng, cùng cậu ta trụ ở phía trước, cô không giống Từ Sách có thể ẩn thân nhanh chóng tiến vào trong đội hình đối thủ, Cái Bang Chưởng khi đoàn chiến có điểm giống với Thiếu Lâm Quyền, đều dựa vào kỹ năng cá nhân, cô chỉ cần khống chế người đội trưởng bảo cho thật tốt, bảo vệ đồng đội phía sau, có vấn đề gì đã có Lưu Xuyên và Trạch Văn rồi.”
Trong khoảng thời gian này Tần Dạ vẫn luôn hướng dẫn Lâm Đồng, giống như một nửa sư phụ của cô, Lâm Đồng nghe anh nói như vậy lập tức gật đầu: “Tôi hiểu rồi!”
Lưu Xuyên cười cười nói: “Được rồi, mọi người đăng nhập ID của mình đi, chúng ta sẽ đi đánh phó bản ác mộng để luyện phối hợp đoàn chiến; Tần Dạ, cậu nghiên cứu trước video thi đấu của hai đội ở bảng A, có phát hiện gì thì nói cho tôi. Thiếu Khuynh, cậu tới xem Tứ Lam đánh phụ trợ. Từ Sách nếu trong nhà có việc có thể rời đi.”
Từ Sách ra vẻ bình tĩnh nói: “Không sao, việc trong nhà tối tôi về giải quyết.” Dứt lời liền mặt dày đi tới ngồi cạnh Giang Thiếu Khuynh.
Giang Thiếu Khuynh nhìn hắn lại nhớ tới cảnh tỏ tình tối hôm qua, đỏ mặt nói: “Cậu, cậu không đi à?”
Dù trong lòng Từ Sách có hơi lo, ngoài mặt lại bình tĩnh nói: “Tôi xem các cậu đánh thế nào.”
Giang Thiếu Khuynh không nói được gì thêm. Chỉ là cảm giác tồn tại của Từ Sách quá mạnh mẽ, hắn ngồi bên cạnh khiến Giang Thiếu Khuynh có chút hồi hộp lạ kỳ.
Sau khi sắp xếp ổn thoải, ai cũng ngồi trước máy tính lo việc của mình, Giang Tuyết không thấy đội trưởng gọi tên mình nhịn không được nói: “Thế còn tôi?”
Lưu Xuyên nhìn cô cười nói: “Cô có thể đi chơi đấu địa chủ.”
Tất cả mọi người cùng cười.
Giang Tuyết bị khinh bỉ buồn bực nói: “Tôi cũng chơi Võ Lâm có được không hả? Tuy mới đánh tới chiến giới thứ sáu nhưng gì thì gì cũng biết buff…”
Trước đây Giang Tuyết chơi buff Nga Mi Cầm, biểu hiện trong giải cấp trường cũng không tệ, Lưu Xuyên nghĩ nghĩ lại nói: “Cô làm khán giả đứng từ góc nhìn của Tiểu Dư tải video xuống giúp cậu ta xem thử xem.”
Giang Tuyết được phân nhiệm vụ lập tức vui vẻ nói: “Được!”
Tuy tốc độ tay của cô không bằng Dư Hướng Dương nhưng dù sao cũng từng chơi Võ Lâm vài năm, phải ứng phó với tình huống bất ngờ phát sinh thế nào cô cũng có nhiều kinh nghiệm hơn Tiểu Dư, chẳng qua cô biết tốc độ tay của mình không bằng người khác, khả năng tiến bộ không cao nên không thể trở thành tuyển thủ chuyên nghiệp mà thôi.
Lưu Xuyên yêu cầu Giang Tuyết quay lại video chiến đấu của Dư Hướng Dương từ góc nhìn thứ nhất vừa vặn có thể xem xem nhược điểm Dư Hướng Dương lộ ra khi gặp tình huống khẩn cấp.
Lưu Xuyên chọn phòng rất nhanh, kéo cả đội vào, sau đó lựa chọn độ khó cao nhất của phụ bản ác mộng.
Phó bản ác mộng là người đấu với máy, máy tính sáng tạo nhân vật dựa trên hình tượng tuyển thủ chuyên nghiệp tốc độ tay 200amp, tuy nói là đánh với máy, nhưng độ phó của phụ bản ác mộng rất khó đánh, tương đương với khi đối mặt với sáu tuyển thủ chuyên nghiệp.
Lưu Xuyên vẫn lựa chọn bản đồ Kinh hồn chiểu như lúc trước: “Đây là bản đồ mọi người chơi quen nhất, chúng ta đánh chiến thuật 3/3, Tiểu Dư, tôi và Trạch Văn một đường, còn lại giao cho Tứ Lam chỉ huy, dù đường nào gặp phải đội đối diện thì cũng phải mở giao tranh, quan trọng nhất là chiếm cờ lệnh!”
Lam Vị Nhiên nói: “Được. Lý Tưởng đi trước, Lâm Đồng đi ngay sau cậu ta. Tôi sẽ ở phía sau phụ trợ.”
Phân đường như thế, dù Lưu Xuyên và Trạch Văn trúng công kích thì Tiểu Dư vẫn có thể hỗ trợ giải trừ. Đường trên lại có Tứ Lam, Lý Tưởng và Lâm Đồng càng không cần lo lắng bị trạng thái ảnh hưởng. Hai đường trên dưới cùng đi, ba người Lam Vị Nhiên vừa lúc gặp phải ba người phe đối thủ ở đường trên, đồng thời ở đường dưới bọn Lưu Xuyên cũng gặp ba NPC.
Hai đường trên dưới đồng loạt mở giao tranh, Lưu Xuyên và Ngô Trạch Văn phối hợp ăn ý, kéo đối phương vào trong đầm lầy.
Sau khi đối thủ bị đầm lầy ăn mòn đến chết, Lưu Xuyên và Ngô Trạch Văn mới tiến tới đoạt cờ lệnh. Dư Hướng Dương theo sau hai người giúp bọn họ giải trừ mất máu. Sau khi bị Lưu Xuyên mắng một trận, hôm nay Tiểu Dư không hề luống cuống, tay chân lanh lẹ giải trừ trạng thái, tốc độ kéo máu cũng rất nhanh.
Ở đường trên, Lam Vị Nhiên chỉ huy nói: “Lý Tưởng đi đầu kéo người, Lâm Đồng đi lấy cờ!”
Lý Tưởng quyết đoán tung ra cả hai chiêu Phật quang phổ chiếu và Từ bi chú, kéo cả ba người bên kia tới quanh mình. Lam Vị Nhiên đứng ở phía xa, bắt đầu niệm chú bày trận pháp, ánh sáng xanh nhu hòa chậm rãi hiện ra dưới chân đối thủ – Dương xuân hồi tuyết trận!
Đây chính là trận pháp hỗn loạn của Tiêu Dao đã khiến đội tuyển Long Ngâm sụp đổ, trận pháp này Tứ Lam phát ra rất chuẩn vừa vặn bao phủ ba người đối thủ, ba NPC bị trận hỗn loạn ảnh hưởng, trong nháy mắt trở nên lộn xộn, Lam Vị Nhiên tiếp tục sử dụng thêm trận pháp – Hồng mai trận!
Sau bốn giây hỗn loạn, ba NPC lại bị Hồng mai trận khiến cho trầm mặc tập thể, không thể tung thêm chiêu nào!
Trước mặt Lam Vị Nhiên, NPC bị dính combo khống chế, khồng thể phản kháng.
Giang Thiếu Khuynh ngồi một bên xem một màn này đáy lòng sửng sốt lại ngập tràn bội phục – so với Tiêu Dao hôm đó của Thương Lan, khả năng bày trận của Lam Vị Nhiên có độ chính xác hoàn mỹ! Hai trận pháp hoàn toàn không có sơ hở, đây mới là sự đáng sợ của trận pháp khống chế liên hoàn của Tiêu Dao!
Quả nhiên, chỉ số thông minh của máy tính không thể so với Lam Vị Nhiên, ba NPC trở nên lộn xộn, Lý Tưởng phía trước khai hỏa đánh cả ba người, Lâm Đồng phía sau liều mạng tấn công lá cờ bằng tốc độ nhanh nhất. Lam Vị Nhiên lại thả thêm một trận pháp giúp đồng đội hồi mana, ba trận pháp đơn giản, nhìn chằng chịt nhưng rất thú vị, vô cùng hợp lý – đây mới là cao thủ phụ trợ chân chính!
Lam Vị Nhiên vừa bày trận vừa mở miệng nói: “Thiếu Khuynh, nếu gặp phải đối thủ Tiêu Dao đánh như vậy, cậu phòng trận hỗn loạn đầu tiên không đúng lúc, trận trầm mặc thứ hai lại càng khó hơn, vậy cậu nên làm thế nào?”
Giang Thiếu Khuynh bị hỏi sửng sốt một chút, lập tức trả lời: “Đầu tiên ấn phím tắt để dùng khinh công, đợi sau khi trận hỗn loạn kết thúc thì lập tức bay lùi về sau, rời khỏi phạm vi ảnh hưởng của trận pháp thứ hai, sau đó mới nghĩ cách giải trận.”
Lam Vị Nhiên mỉm cười nói: “Không sai, ý thức của cậu rất tốt. Bị trận pháp đầu tiên khống chế, cậu chỉ cần điên cuồng ấn phím khinh công bay lùi về sau, khi trận thứ hai của Tiêu Dao phóng tới sẽ có khoảng không phẩy mấy giây hồi chiêu, hệ thống thiết lập ra cooldown là để phòng ngừa nhân vật bị khống chế liên tục tới chết, quan trọng nhất vẫn phải giữ bình tĩnh. Đồng đội bị hỗn loạn cũng không sao, chính bản thân tuyệt đối không được loạn trong đầu.”
– đồng đội bị hỗn loạn cũng không sao, chính bản thân tuyệt đối không được loạn trong đầu!
Lam Vị Nhiên nói một câu khiến Giang Thiếu Khuynh hiểu ra, thực ra cậu biết rất nhiều nguyên tắc, nhưng khi lâm trận lại không thể làm được. Hôm nay đứng ngoài xem Tứ Lam đánh phụ trợ, Giang Thiếu Khuynh mới phát hiện, con đường chạm tới phụ trợ cấp Thần chân chính còn rất dài!
***
Huấn luyện cường độ cao buổi sáng diễn ra thuận lợi, Lâm Đồng lần đầu tham gia đoàn chiến, biểu hiện lại rất tốt, trên người cô gái này có tố chất giống với Hứa Hân Nhiên của đội tuyển Trường An trước đây, quả cảm, kiên định, không nóng nảy, xông lên phía trước hợp tác đánh với Lý Tưởng vô cùng trơn chu.
Chẳng trách Tần Dạ lại thích cô, quyết định kèm cặp, Lưu Xuyên hài lòng nhìn cô nói: “Lâm Đồng, thiếu hụt lớn nhất của đội hình này là không có thích khách, cho nên nhiệm vụ của cô là khống chế được thích khách phe đối thủ, không để cho hắn đột phá tiến sâu vào ảnh hưởng tới tôi và Trạch Văn. Nếu gặp phải nhiều người đánh tầm xa, muốn dùng chiến thuật chơi diều, tôi sẽ tự mình đi giết sát thương chủ lực bên kia, đến lúc đó nhiệm vụ của cô chính là yểm hộ bên cạnh tôi, hiểu chứ?”
Lâm Đồng gật đầu: “Tôi hiểu rồi, đội trưởng!”
Tóc đuôi ngựa phía sau theo động tác hất lên hất xuống, Lưu Xuyên không nhịn được cười nói: “Được rồi, mọi người nghỉ ngơi đi, chuẩn bị ăn trưa.”
Từ Sách đứng lên nói: “Tôi đặt bàn rồi, ngay đối diện thôi.”
Lưu Xuyên khen: “Tốt quá.”
Lam Vị Nhiên đột nhiên nói: “Mọi người cứ đi ăn đi, tôi có hẹn rồi.”
Tiểu Dư hiểu kỳ ngẩng đầu lên: “Có hẹn với giai nhân sao?”
Lưu Xuyên cười nói: “Hẳn là có hẹn với đồ đệ ha?”
Lam Vị Nhiên gật gật đầu nói: “Ừ, tiểu Diệp nói hôm nay mời tôi ăn trưa.”
Mọi người đều biết đội phó có một đệ tử rất tốt, Lưu Xuyên cũng thoải mái khoát tay nói: “Đi đi, đi sớm về sớm.”
Khi Lam Vị Nhiên xuống dưới, quả nhiên Diệp Thần Hi đã đỗ xe chờ sẵn. Anh nhắn địa chỉ quán net cho Diệp Thần Hi nên Diệp Thần Hi quyết định lái xe tới đón anh luôn. Thấy anh đi xuống, hắn liền đích thân mở cửa, vô cùng thân thiết mời sư phụ đại nhân lên xe.
Lam Vị Nhiên cười nói: “Cậu làm đội trưởng không phải rất bận sao? Phải lo cho mùa giải này chắc vất vả lắm nhỉ?”
Diệp Thần Hi nói: “Đúng vậy, ngày mai tôi cùng đội đi đấu ở Cáp Nhĩ Tân, hôm nay vừa lúc rảnh, mời sư phụ ăn bữa cơm trưa, coi như là chủ nhà tận lực mời khách.”
Lam Vị Nhiên quay đầu nhìn hắn: “Chủ nhà cái gì? Hình như cậu không phải người Thượng Hải, tôi mới là người Thượng Hải mà?”
“Giữa thầy trò với nhau cần gì phân định rạch ròi như thế? Tôi đơn giản chỉ là kiếm đại một cái cớ để mời sư phụ đi ăn thôi.” Diệp Thần Hi mỉm cười, lảng sang chuyện khác: “Sư phụ muốn ăn gì?”
Lam Vị Nhiên nói: “Chọn đại cái gì đó gần đây đi, tôi còn phải về sớm huấn luyện.”
Diệp Thần Hi nhìn anh có chút đau lòng nói: “Rơi vào bảng thua áp lực rất lớn phải không?”
“Cũng không hẳn, thực ra tôi và Lưu Xuyên cũng sớm đoán được rồi, gặp phải Thương Lan chắc chắn sẽ thua. Chẳng qua Lưu Xuyên quá đen, rút phải Thương Lan ngay trận đầu tiên nên thua luôn mà thôi.”
Lam Vị Nhiên dừng một chút nói tiếp: “Thua ngay trận đầu nên chúng tôi phải đánh thêm mấy trận ở bảng thua nữa, có lẽ đây cũng là chuyện tốt đối với mấy người mới.”
Diệp Thần Hi nhìn khuôn mặt bình tĩnh của anh, thấp giọng nói: “Xem ra tôi lo lắng thừa rồi. Sư phụ vẫn trấn định như thế.”
Lam Vị Nhiên cười cười nói: “Sư phụ cậu dù thua liên tục bốn mùa giải cũng vẫn bình tĩnh, chỉ có một trận vòng loại tại sao phải buồn lo làm gì. Dù sao kế tiếp tôi sẽ ra sân, đối thủ là ai thì tôi cứ đánh chết hết là được.”
Diệp Thần Hi: “…”
Người ấy vẫn tự tin như cũ, chói mắt như cũ. Dù sau khi cha mất bị đả kích tới mức giải nghệ, nhưng Lam Vị Nhiên vẫn là Tứ Lam, là người sáng lập ra một trong bốn đội tuyển mạnh nhất ban đầu Lạc Hoa Từ, kể cả Tiêu Tư Kính và Lưu Xuyên cũng chưa bao giờ dám xem nhẹ anh.
Nói như thế hóa ra bản thân lo lắng lại thành thừa, có hai đại thần đứng đầu Lưu Xuyên và Lam Vị Nhiên liên thủ, việc lên chuyên nghiệp của Long Ngâm hoàn toàn không có vấn đề. Có lẽ trong lòng hai tuyển thủ lão làng này sớm đã dự liệu được, vừa vặn thừa dịp này cho những người mới có cơ hội luyện tập đội hình.
Nghĩ đến đây Diệp Thần Hi mới yên lòng, mỉm cười nói: “Trong lòng sư phụ chắc chắn là tốt rồi.”
Lam Vị Nhiên nghi hoặc quay đầu nhìn hắn: “Hình như cậu rất mong Long Ngâm có thể thuận lợi từ giải Toàn quốc lên chuyên nghiệp đúng không?”
Diệp Thần Hi thấp giọng nói: “Chuyện đó là đương nhiên, đệ tử vẫn ở liên minh chờ sư phụ trở về.”
Lam Vị Nhiên thoải mái nói: “Đợi sư phụ về cho cậu ăn hành hả? Không thành vấn đề, cậu cứ chờ đi.”
Diệp Thần Hi mỉm cười không đáp, đáy mắt không tự chủ lại nổi lên chút dịu dàng.
– dù thế nào đi nữa, anh trở lại là tốt rồi.
Có thể cùng anh nói chuyện phiếm giống như hôm nay, mời anh ăn cơm, nhìn bộ dạng mỉm cười của anh dù sao cũng dễ chịu hơn vài năm trước kia không thể vui vẻ, chỉ có thể liên tục nhớ anh trong mơ mà thôi.
Sư phụ, tôi đương nhiên mong chờ mọi người thuận lợi lên chuyên nghiệp.
Chỉ có như vậy, sau này ở liên minh chúng ta mới có thể gặp nhau thật nhiều.
Tôi mới có được cơ hội tiếp cận anh, không phải sao?
Hết chương 223.
Xe chở cả đội là xe này nè, chó điên giàu quá huhu…
Mấy thằng công toàn một lũ tâm cơ (●´艸`)
Buồn cười quá hôm nay gắn motor vào mông hay sao năng suất kinh =))
/436
|