Diệp Thần Hi đưa sư phụ đến nhà hàng cơm Tây gần đó, cố ý đặt phòng hai người để thuận tiện nói chuyện phiếm. Lam Vị Nhiên vốn là kẻ siêu lười, sau khi vào phòng liền ngồi ở sofa bên cửa sổ híp mắt phơi nắng, việc gọi món hoàn toàn giao cho đệ tử.
Diệp Thần Hi rất vui vẻ phục vụ sư phụ, dựa theo sở thích của anh liền gọi bít-tết và salad hoa quả, thêm cả hai ly cà phê.
Đồ ăn vừa lên, Lam Vị Nhiên liền cầm dao cắt từng miếng bít-tết, vô cùng hưởng thụ. Diệp Thần Hi vẫn mỉm cười nhìn anh, ánh nắng chiều chiếu xuyên qua khung cửa trải trên người Lam Vị Nhiên. Người này đang ngồi bên cửa sổ cùng ăn cơm trưa với hắn, Diệp Thần Hi vốn là kẻ lạnh lùng vậy mà giờ trong lòng cũng dần trở nên ấm áp.
Lam Vị Nhiên thấy đệ tử nãy giờ vẫn nhìn mình, nghi hoặc ngẩng đầu lên: “Cậu không ăn à?”
Diệp Thần Hi mỉm cười nói: “Tôi không thích ăn bít-tết, món này gọi cho anh, tôi ăn cái khác sau.”
Lam Vị Nhiên vươn tay kéo đĩa của hắn đến trước mặt mình, cười nói: “Vậy cho tôi đi, tôi vốn ăn nhiều, một phần ăn không đủ no.”
Dứt lời liền không khách khí ăn luôn phần bít-tết của Diệp Thần Hi, trên mặt nở nụ cười, tựa như một chú mèo đang thỏa mãn.
Trước đây khi còn trong đội tuyển anh vẫn luôn không câu nệ tiểu tiết như thế, chưa bao giờ khách khí với đồ đệ của mình. Hai người họ ở Lạc Hoa Từ hai năm, cứ mỗi lần ăn trưa, Lam Vị Nhiên đều ăn không đủ no, lại cướp luôn đồ ăn của đồ đệ. Diệp Thần Hi cũng biết sư phụ mình vô tâm, mỗi lần cùng ăn trưa với anh đều rất tự giác gọi thêm một phần bít-tết – anh thích nhất là ăn bít-tết.
Lúc này nhìn bộ dạng khoái trá ăn bít-tết của anh, khóe miệng Diệp Thần Hi cũng không nhịn được mà nhếch lên.
Rõ ràng chia cách mấy năm, nhưng sự ăn ý giữa hai thầy trò dường như không hề thay đổi.
Nhà hàng cơm Tây này là nơi Diệp Thần Hi tốn không ít tâm tư lựa chọn, bít-tết rất ngon, Lam Vị Nhiên khá hài lòng với bữa trưa, ăn sạch hai phần bít-tết mới thấy no bụng, xoa xoa miệng cười nói: “Cảm ơn, lần sau để tôi mời đi, lần nào cũng bắt đệ tử mời cơm cũng không hay.”
Diệp Thần Hi mỉm cười nói: “Không sao, sư phụ chịu gặp mặt là được rồi.”
Lam Vị Nhiên uống một ngụm cà phê lại nói: “Phải rồi, gần đây tôi vẫn bận rộn vì giải Toàn quốc, không chú ý đến giải chuyên nghiệp đợt này, thành tích Lạc Hoa Từ thế nào?”
“Hiện tại điểm của Lạc Hoa Từ sau các trận vòng loại xếp hạng bốn, tiến vào playoffs không thành vấn đề.” Diệp Thần Hi dừng một chút nói: “Có thể lại lấy được cúp hay không cũng không nói trước được, mấy năm gần đây trong liên minh rất nhiều đội có thực lực, nhiều khi phải ra sân mới biết.”
Lam Vị Nhiên nói: “Cậu đã giành quán quân hai lần, coi như là đội trưởng trẻ nhất trong liên minh chuyên nghiệp. Thành tích cuối cùng cũng không cần để trong lòng, hiện tại cấu trúc liên minh không giống hồi trước, đội mạnh quá nhiều, hạng nhất thay đổi cũng là chuyện bình thường.”
Kiểu nói này rất giống như sư phụ đang dạy dỗ đệ tử…
Diệp Thần Hi thấy bộ dạng nghiêm túc của anh, cười cười nói: “Tôi biết, sư phụ yên tâm đi.”
Lam Vị Nhiên gật gật đầu: “Cậu thực sự đã trưởng thành hơn rất nhiều, ra dáng đội trưởng rồi. Sự tình Lạc Hoa Từ về sau tôi cũng không tiện hỏi đến nữa, cậu cứ cố gắng là được…” Lam Vị Nhiên cúi đầu nhìn đồng hồ, sau đó đứng lên: “Tôi phải về đây, chiều còn huấn luyện tiếp.”
Diệp Thần Hi lập tức đứng dậy nói: “Tôi đưa anh đi.”
Nhà hàng hai người dùng bữa ở rất gần quán net, Diệp Thần Hi lái xe chưa tới mười phút đã đến nơi, vừa lúc gặp hội Lưu Xuyên vừa ăn xong trở về.
Thấy Lam Vị Nhiên bước xuống xe, Lưu Xuyên liền tiến tới chào hỏi: “Diệp đội, thật sự đã lâu không gặp.”
Diệp Thần Hi phong độ mỉm cười bắt tay Lưu Xuyên: “Đã lâu không gặp.”
Lam Vị Nhiên quay đầu nói: “Tiểu Diệp, cậu mau về đi, tôi lên trước huấn luyện, đi thôi Lưu Xuyên.” Dứt lời liền xoay người cùng Lưu Xuyên đi vào quán net.
Diệp Thần Hi ngồi vào trong xe, vẫn dõi theo bóng Lam Vị Nhiên và Lưu Xuyên sóng vai nhau vào quán net, sau đó mới lái xe rời đi.
Tiệm net này đã được Từ Sách phím trước, khi đội tuyển Long Ngâm đi cùng nhau đều dùng cửa sau, vì thế không gặp phải paparazzi, cũng không có fan hâm mộ cuồng nhiệt. Từ Sách lo lắng phóng viên và fan sẽ ảnh hưởng tới việc huấn luyện của mọi người nên mới tìm người quen hỗ trợ. Thời gian cấp bách, mọi người phải quý trọng từng giây, không thể để người ngoài tới làm phiền.
Đối với điểm này, Lưu Xuyên hiểu rõ, gọi Từ Sách tới bên cạnh nói: “Việc huấn luyện cậu thu xếp rất ổn. Tôi biết cậu lo việc lớn là vô cùng yên tâm mà. Trước đây tôi nói cậu như thế, cậu không giận chứ?”
Từ Sách nói: “Không.”
Lưu Xuyên cười nói: “Vậy hôm qua cậu đột nhiên muốn rời đi cũng không phải trong nhà có việc đúng không?”
Từ Sách bị nói trúng tim đen sắc mặt có chút ương ngạnh, không nhịn được nhìn qua chỗ Giang Thiếu Khuynh. Lưu Xuyên nhìn theo ánh mắt hắn, thấy Thiếu Khuynh đang ngồi ở máy tính chăm chú xem video. Lưu Xuyên hiểu ra cười nói: “Xem ra là có liên quan tới Thiếu Khuynh?”
Từ Sách: “…”
Giang Thiếu Khuynh dường như cảm thấy gì đó, quay đầu qua, thấy ánh mắt của Từ Sách liền hoảng loạn nhìn ra chỗ khác, Từ Sách cũng xấu hổ thu đường nhìn lại.
Lưu Xuyên cười nói: “Nguyên nhân cụ thể tôi cũng không hỏi nhiều, hôm nay cậu chủ động trở về tôi rất vui, cứ mỗi lần không vừa lòng lại rời đội cũng không phải chuyện tốt, nếu cậu có ý kiến với tôi có thể trực tiếp nói ra, trong nhà có chuyện, công ty có việc cũng có thể xin phép bất cứ lúc nào, nhưng cái suy nghĩ “rời đi” này tốt nhất cậu nên rút lại.” Lưu Xuyên mỉm cười ghé vào tai hắn nói: “Đừng quên hợp đồng của cậu còn đang ở trong tay tôi.”
Từ Sách: “…”
Hợp đồng Lưu Xuyên nói tới chính là hợp đồng mà Lưu Xuyên muốn mọi người ký vào thời điểm Giang Tuyết gia nhập đội tuyển. Lúc ấy Từ Sách cũng ký cùng mọi người. Hiện tại xem ra Lưu Xuyên đã sớm tính toán, việc ký hợp đồng trên danh nghĩa là để phát tiền lương cho mọi người, trên thực tế là để đề phòng có người nửa chừng bỏ trốn…
Nhìn ánh mắt giống như ‘tôi nhìn thấu hết’ của đội trưởng, Từ Sách xấu hổ sờ sờ mũi nói: “Khụ, tôi cũng không muốn rời đi, tại… trong nhà thực sự có chuyện.”
Lưu Xuyên hỏi lại: “Phải không đó?”
Từ Sách: “…”
Lưu Xuyên vỗ vỗ vai hắn: “Được rồi, cậu nói thế nào thì là thế đó.”
Sau đó Lưu Xuyên cười tủm tỉm xoay người đi, giống như bậc gia trưởng an ủi bạn xong nghênh ngang đi mất, để lại một mình Từ Sách đứng đó chẳng hiểu gì.
Đương nhiên, Lưu Xuyên không hề biết chuyện giữa Từ Sách và Giang Thiếu Khuynh, hắn chỉ “giả vờ biết” mà thôi. Làm đội trưởng nhiều năm như vậy, Lưu Xuyên tự có cách của riêng mình để xử lý chuyện tranh cãi nội bộ. Cái trò giả vờ thâm trầm này là sở trường của hắn, đôi khi chẳng biết cái gì, lại mỉm cười ra cái vẻ ‘cứ giả vờ đi, đội trưởng ta đây biết hết, thế mà cũng lừa được rất nhiều đội viên.
Hiển nhiên Từ Sách cũng nghĩ rằng hắn đã biết được gì đó, đứng yên ở nơi đó nhăn mày trông rất buồn cười.
***
Vào buổi tối Từ Sách đưa mọi người trở về khách sạn liền lái xe về nhà, lý do đương nhiên là “trong nhà có việc”. Trên thực tế, hắn không muốn ở cùng một phòng với Giang Thiếu Khuynh, lại khiến cho Thiếu Khuynh xấu hổ.
Trong cẩm nang đã nói, sau khi tỏ tình bị từ chối, không được nóng vội, như thế sẽ khiến mối quan hệ trở nên căng thẳng. Cưa người ta phải chú trọng vào chất lượng, mưa dầm thấm lâu.
Vì thế Từ Sách liền trở thành tài xế trong ba ngày của đội tuyển Long Ngâm.
Lam Vị Nhiên rất nghi hoặc hỏi Lưu Xuyên: “Không phải trong nhà Từ Sách có việc gấp à? Sao tôi thấy hai ngày nay cậu ta nhàn rỗi thế?”
Lưu Xuyên cười nói: “Tôi cũng không biết, dù sao đến tối cậu ta mới có việc gấp, ban ngày lại rảnh.”
“…” Tứ Lam tỏ vẻ không hiểu, cũng không hỏi thêm, cứ thế Từ Sách ung dung ở quán net cùng cả đội ba ngày.
Thời gian trôi rất nhanh, trận đầu tiên vòng chung kết giải Toàn quốc đã khép lại, trong trận đấu giữa bảng A và bảng C đội tuyển Thương Lan quả nhiên đã chiến thắng đội tuyển Kỳ Tích. Từ đó trở đi đều giống với dự liệu của Lưu Xuyên, hiện tại, ba đội Long Ngâm, Thần Quang và Kỳ Tích đều thuộc bảng thua.
Long Ngâm cũng là đội đầu tiên đánh trận loại trực tiếp, chiều thứ năm tuần này đánh một trận, đội thắng sẽ đánh thêm trận đấu loại trực tiếp thứ hai vào tuần sau, thắng trận đó sẽ vào vòng sau, đội thua chỉ có thể nói lời tạm biệt với giải chuyên nghiệp năm nay mà thôi.
Những đội trong bảng thua không thể thua thêm nữa, vì đội tuyển Long Ngâm có đại thần Hải Nạp Bách Xuyên, đội tuyển Thần Quang và Kỳ Tích đều phải ôm tâm lý liều chết đánh trận sắp tới. Tất cả đối thủ đều muốn liều mạng, áp lực cho bọn Lưu Xuyên càng lớn, đặc biệt là với những thành viên mới, Lưu Xuyên rất lo lắng những người mới phong độ khi thi đấu không ổn định, mấy ngày nay vẫn luôn cổ vũ, hướng dẫn cho họ.
Thứ bảy tới rất nhanh, toàn bộ đội tuyển Long Ngâm cùng ngồi xe tới địa điểm thi đấu, trận này không nhiều người xem bằng trận giữa Long Ngâm và Thương Lan nhưng cũng chiếm nửa hội trường. Các thành viên vừa lên sân, trên khán đài liền vang lên tiếng hoan hô đinh tai nhức óc. Rất nhiều người còn giơ cao bảng đèn led có viết ID “Hải Nạp Bách Xuyên”. Rõ ràng phần lớn người tới xem đều là fan của Xuyên thần, tới đây để cổ vũ cho hắn.
Lưu Xuyên mỉm cười, dẫn các đội viên vào phòng cách âm, bắt đầu thay chuột và bàn phím.
Từ Sách và Giang Thiếu Khuynh hôm nay đều không thi đấu, ngồi cùng nhau ở ghế dự bị, giữa hai người cố ý để trống một khoảng, cảm giác có chút gượng gạo. Nhưng dù sao cũng không ai để ý chi tiết này, toàn bộ sự chú ý của mọi người đều đặt ở màn hình máy tính.
Trận đấu nhanh chóng bắt đầu, thông tin của 12 thành viên hai đội lần lượt hiện lên màn ảnh.
Khi đội tuyển Thần Quang vừa thấy danh sách liền sửng sốt – sao lại thay đổi thế kia? Ngô Đồng Mộc này là ai?!
Lúc trước tại vòng loại khu vực Hoa Nam, Long Ngâm đều đấu theo đội hình thích khách Minh Giáo, phụ trợ Võ Đang, Tiêu Dao và Đường Môn làm sát thương chủ lực. Hôm nay lại là Cái Bang đánh vị trí số một, Đường Môn và Ngũ Độc đánh dmg, Tiêu Dao lại chạy đi đánh phụ trợ… Đội tuyển Thần Quang nhất thời có dự cảm không ổn, bao công sức nghiên cứu chiến thuật trước giờ đều uổng phí!
Nhưng dù gì, vị trí số một của bên này lại là tuyển thủ nữ, đội trưởng đội tuyển Thần Quang lập tức hạ lệnh nói: “Vị trí số một bên kia là con gái, trước đây chưa từng thấy cô ta ra sân, có lẽ trình độ thấp hơn Xuyên thần nhiều, tìm cơ hội kéo cô ấy qua bên này, sau đó tính tiếp!”
Vốn tuyển thủ nữ thi đấu đã hiếm, chưa kể tuyển thủ nữ thi đấu eSports đều không bằng được tuyển thủ nam, đối thủ thấy ID lạ liền cho rằng cô nàng là do Long Ngâm tạm thời gọi tới góp cho đủ số – lại không hề biết Lâm Đồng là tuyển thủ được tự tay Tần Dạ huấn luyện!
Lưu Xuyên khẽ cười nói: “Lâm Đồng, tí nữa có lẽ họ sẽ nhằm vào cô, có lo lắng không?”
Lâm Đồng thở sâu nói: “Không lo lắng!”
Lưu Xuyên ra lệnh: “Lý Tưởng chú ý bảo hộ, chúng ta vẫn chia đội hình 3/3 như trước, tập trung thắng trận đầu tiên!”
Sau khi chọn xong trang bị và thuộc tính, bắt đầu tiến vào giai đoạn lựa chọn bản đồ.
Hôm nay là đội tuyển Long Ngâm chọn bản đồ trước, Lưu Xuyên lại một lần nữa chọn bản đồ “Kinh hồn chiểu”.
Sau khi tiến vào bản đồ, dựa theo sắp xếp trước đó, Lam Vị Nhiên, Lý Tưởng và Lâm Đồng cùng nhau đi đường trên, Lưu Xuyên, Ngô Trạch Văn và Dư Hướng Dương đi đường dưới. Không quan trọng tổ nào gặp phải đối thủ bên kia, mục tiêu đầu tiên là bám trụ, giúp cho tổ còn lại cướp được cờ lệnh, nếu bên kia cũng chia đường thì trực tiếp mở giao tranh luôn!
Ba người Lam Vị Nhiên cùng nhau đi tới ranh giới chính giữa của bản đồ. Lý Tưởng và Lâm Đồng đi phía trước thắp đèn Khổng Minh bố trí tầm nhìn. Hai bên trái phải mỗi bên thắp một ngọn đèn, có thể chiếu được khu vực tối tăm gần đó, liền phát hiện ra – sáu người phe kia đang ở ngay gần trước mắt!
Quả nhiên đội tuyển Thần Quang muốn dựa vào chiến thuật “Lấy được cờ nào hay cờ đó”, vì bản đồ “Kinh hồn chiểu” vô cùng có lợi cho Long Ngâm, bọn họ quyết định cả đoàn cùng đi tranh thủ cướp cờ cũng dễ hiểu. Nhưng Lam Vị Nhiên cũng không phải dễ động vào, bản đồ mình chọn mà lại bỏ cờ chẳng khác gì tặng điểm cho đối thủ. Hiện tại là trận đấu một mất một còn, anh tuyệt đối không thể để tình huống như vậy phát sinh!
Diệp Thần Hi rất vui vẻ phục vụ sư phụ, dựa theo sở thích của anh liền gọi bít-tết và salad hoa quả, thêm cả hai ly cà phê.
Đồ ăn vừa lên, Lam Vị Nhiên liền cầm dao cắt từng miếng bít-tết, vô cùng hưởng thụ. Diệp Thần Hi vẫn mỉm cười nhìn anh, ánh nắng chiều chiếu xuyên qua khung cửa trải trên người Lam Vị Nhiên. Người này đang ngồi bên cửa sổ cùng ăn cơm trưa với hắn, Diệp Thần Hi vốn là kẻ lạnh lùng vậy mà giờ trong lòng cũng dần trở nên ấm áp.
Lam Vị Nhiên thấy đệ tử nãy giờ vẫn nhìn mình, nghi hoặc ngẩng đầu lên: “Cậu không ăn à?”
Diệp Thần Hi mỉm cười nói: “Tôi không thích ăn bít-tết, món này gọi cho anh, tôi ăn cái khác sau.”
Lam Vị Nhiên vươn tay kéo đĩa của hắn đến trước mặt mình, cười nói: “Vậy cho tôi đi, tôi vốn ăn nhiều, một phần ăn không đủ no.”
Dứt lời liền không khách khí ăn luôn phần bít-tết của Diệp Thần Hi, trên mặt nở nụ cười, tựa như một chú mèo đang thỏa mãn.
Trước đây khi còn trong đội tuyển anh vẫn luôn không câu nệ tiểu tiết như thế, chưa bao giờ khách khí với đồ đệ của mình. Hai người họ ở Lạc Hoa Từ hai năm, cứ mỗi lần ăn trưa, Lam Vị Nhiên đều ăn không đủ no, lại cướp luôn đồ ăn của đồ đệ. Diệp Thần Hi cũng biết sư phụ mình vô tâm, mỗi lần cùng ăn trưa với anh đều rất tự giác gọi thêm một phần bít-tết – anh thích nhất là ăn bít-tết.
Lúc này nhìn bộ dạng khoái trá ăn bít-tết của anh, khóe miệng Diệp Thần Hi cũng không nhịn được mà nhếch lên.
Rõ ràng chia cách mấy năm, nhưng sự ăn ý giữa hai thầy trò dường như không hề thay đổi.
Nhà hàng cơm Tây này là nơi Diệp Thần Hi tốn không ít tâm tư lựa chọn, bít-tết rất ngon, Lam Vị Nhiên khá hài lòng với bữa trưa, ăn sạch hai phần bít-tết mới thấy no bụng, xoa xoa miệng cười nói: “Cảm ơn, lần sau để tôi mời đi, lần nào cũng bắt đệ tử mời cơm cũng không hay.”
Diệp Thần Hi mỉm cười nói: “Không sao, sư phụ chịu gặp mặt là được rồi.”
Lam Vị Nhiên uống một ngụm cà phê lại nói: “Phải rồi, gần đây tôi vẫn bận rộn vì giải Toàn quốc, không chú ý đến giải chuyên nghiệp đợt này, thành tích Lạc Hoa Từ thế nào?”
“Hiện tại điểm của Lạc Hoa Từ sau các trận vòng loại xếp hạng bốn, tiến vào playoffs không thành vấn đề.” Diệp Thần Hi dừng một chút nói: “Có thể lại lấy được cúp hay không cũng không nói trước được, mấy năm gần đây trong liên minh rất nhiều đội có thực lực, nhiều khi phải ra sân mới biết.”
Lam Vị Nhiên nói: “Cậu đã giành quán quân hai lần, coi như là đội trưởng trẻ nhất trong liên minh chuyên nghiệp. Thành tích cuối cùng cũng không cần để trong lòng, hiện tại cấu trúc liên minh không giống hồi trước, đội mạnh quá nhiều, hạng nhất thay đổi cũng là chuyện bình thường.”
Kiểu nói này rất giống như sư phụ đang dạy dỗ đệ tử…
Diệp Thần Hi thấy bộ dạng nghiêm túc của anh, cười cười nói: “Tôi biết, sư phụ yên tâm đi.”
Lam Vị Nhiên gật gật đầu: “Cậu thực sự đã trưởng thành hơn rất nhiều, ra dáng đội trưởng rồi. Sự tình Lạc Hoa Từ về sau tôi cũng không tiện hỏi đến nữa, cậu cứ cố gắng là được…” Lam Vị Nhiên cúi đầu nhìn đồng hồ, sau đó đứng lên: “Tôi phải về đây, chiều còn huấn luyện tiếp.”
Diệp Thần Hi lập tức đứng dậy nói: “Tôi đưa anh đi.”
Nhà hàng hai người dùng bữa ở rất gần quán net, Diệp Thần Hi lái xe chưa tới mười phút đã đến nơi, vừa lúc gặp hội Lưu Xuyên vừa ăn xong trở về.
Thấy Lam Vị Nhiên bước xuống xe, Lưu Xuyên liền tiến tới chào hỏi: “Diệp đội, thật sự đã lâu không gặp.”
Diệp Thần Hi phong độ mỉm cười bắt tay Lưu Xuyên: “Đã lâu không gặp.”
Lam Vị Nhiên quay đầu nói: “Tiểu Diệp, cậu mau về đi, tôi lên trước huấn luyện, đi thôi Lưu Xuyên.” Dứt lời liền xoay người cùng Lưu Xuyên đi vào quán net.
Diệp Thần Hi ngồi vào trong xe, vẫn dõi theo bóng Lam Vị Nhiên và Lưu Xuyên sóng vai nhau vào quán net, sau đó mới lái xe rời đi.
Tiệm net này đã được Từ Sách phím trước, khi đội tuyển Long Ngâm đi cùng nhau đều dùng cửa sau, vì thế không gặp phải paparazzi, cũng không có fan hâm mộ cuồng nhiệt. Từ Sách lo lắng phóng viên và fan sẽ ảnh hưởng tới việc huấn luyện của mọi người nên mới tìm người quen hỗ trợ. Thời gian cấp bách, mọi người phải quý trọng từng giây, không thể để người ngoài tới làm phiền.
Đối với điểm này, Lưu Xuyên hiểu rõ, gọi Từ Sách tới bên cạnh nói: “Việc huấn luyện cậu thu xếp rất ổn. Tôi biết cậu lo việc lớn là vô cùng yên tâm mà. Trước đây tôi nói cậu như thế, cậu không giận chứ?”
Từ Sách nói: “Không.”
Lưu Xuyên cười nói: “Vậy hôm qua cậu đột nhiên muốn rời đi cũng không phải trong nhà có việc đúng không?”
Từ Sách bị nói trúng tim đen sắc mặt có chút ương ngạnh, không nhịn được nhìn qua chỗ Giang Thiếu Khuynh. Lưu Xuyên nhìn theo ánh mắt hắn, thấy Thiếu Khuynh đang ngồi ở máy tính chăm chú xem video. Lưu Xuyên hiểu ra cười nói: “Xem ra là có liên quan tới Thiếu Khuynh?”
Từ Sách: “…”
Giang Thiếu Khuynh dường như cảm thấy gì đó, quay đầu qua, thấy ánh mắt của Từ Sách liền hoảng loạn nhìn ra chỗ khác, Từ Sách cũng xấu hổ thu đường nhìn lại.
Lưu Xuyên cười nói: “Nguyên nhân cụ thể tôi cũng không hỏi nhiều, hôm nay cậu chủ động trở về tôi rất vui, cứ mỗi lần không vừa lòng lại rời đội cũng không phải chuyện tốt, nếu cậu có ý kiến với tôi có thể trực tiếp nói ra, trong nhà có chuyện, công ty có việc cũng có thể xin phép bất cứ lúc nào, nhưng cái suy nghĩ “rời đi” này tốt nhất cậu nên rút lại.” Lưu Xuyên mỉm cười ghé vào tai hắn nói: “Đừng quên hợp đồng của cậu còn đang ở trong tay tôi.”
Từ Sách: “…”
Hợp đồng Lưu Xuyên nói tới chính là hợp đồng mà Lưu Xuyên muốn mọi người ký vào thời điểm Giang Tuyết gia nhập đội tuyển. Lúc ấy Từ Sách cũng ký cùng mọi người. Hiện tại xem ra Lưu Xuyên đã sớm tính toán, việc ký hợp đồng trên danh nghĩa là để phát tiền lương cho mọi người, trên thực tế là để đề phòng có người nửa chừng bỏ trốn…
Nhìn ánh mắt giống như ‘tôi nhìn thấu hết’ của đội trưởng, Từ Sách xấu hổ sờ sờ mũi nói: “Khụ, tôi cũng không muốn rời đi, tại… trong nhà thực sự có chuyện.”
Lưu Xuyên hỏi lại: “Phải không đó?”
Từ Sách: “…”
Lưu Xuyên vỗ vỗ vai hắn: “Được rồi, cậu nói thế nào thì là thế đó.”
Sau đó Lưu Xuyên cười tủm tỉm xoay người đi, giống như bậc gia trưởng an ủi bạn xong nghênh ngang đi mất, để lại một mình Từ Sách đứng đó chẳng hiểu gì.
Đương nhiên, Lưu Xuyên không hề biết chuyện giữa Từ Sách và Giang Thiếu Khuynh, hắn chỉ “giả vờ biết” mà thôi. Làm đội trưởng nhiều năm như vậy, Lưu Xuyên tự có cách của riêng mình để xử lý chuyện tranh cãi nội bộ. Cái trò giả vờ thâm trầm này là sở trường của hắn, đôi khi chẳng biết cái gì, lại mỉm cười ra cái vẻ ‘cứ giả vờ đi, đội trưởng ta đây biết hết, thế mà cũng lừa được rất nhiều đội viên.
Hiển nhiên Từ Sách cũng nghĩ rằng hắn đã biết được gì đó, đứng yên ở nơi đó nhăn mày trông rất buồn cười.
***
Vào buổi tối Từ Sách đưa mọi người trở về khách sạn liền lái xe về nhà, lý do đương nhiên là “trong nhà có việc”. Trên thực tế, hắn không muốn ở cùng một phòng với Giang Thiếu Khuynh, lại khiến cho Thiếu Khuynh xấu hổ.
Trong cẩm nang đã nói, sau khi tỏ tình bị từ chối, không được nóng vội, như thế sẽ khiến mối quan hệ trở nên căng thẳng. Cưa người ta phải chú trọng vào chất lượng, mưa dầm thấm lâu.
Vì thế Từ Sách liền trở thành tài xế trong ba ngày của đội tuyển Long Ngâm.
Lam Vị Nhiên rất nghi hoặc hỏi Lưu Xuyên: “Không phải trong nhà Từ Sách có việc gấp à? Sao tôi thấy hai ngày nay cậu ta nhàn rỗi thế?”
Lưu Xuyên cười nói: “Tôi cũng không biết, dù sao đến tối cậu ta mới có việc gấp, ban ngày lại rảnh.”
“…” Tứ Lam tỏ vẻ không hiểu, cũng không hỏi thêm, cứ thế Từ Sách ung dung ở quán net cùng cả đội ba ngày.
Thời gian trôi rất nhanh, trận đầu tiên vòng chung kết giải Toàn quốc đã khép lại, trong trận đấu giữa bảng A và bảng C đội tuyển Thương Lan quả nhiên đã chiến thắng đội tuyển Kỳ Tích. Từ đó trở đi đều giống với dự liệu của Lưu Xuyên, hiện tại, ba đội Long Ngâm, Thần Quang và Kỳ Tích đều thuộc bảng thua.
Long Ngâm cũng là đội đầu tiên đánh trận loại trực tiếp, chiều thứ năm tuần này đánh một trận, đội thắng sẽ đánh thêm trận đấu loại trực tiếp thứ hai vào tuần sau, thắng trận đó sẽ vào vòng sau, đội thua chỉ có thể nói lời tạm biệt với giải chuyên nghiệp năm nay mà thôi.
Những đội trong bảng thua không thể thua thêm nữa, vì đội tuyển Long Ngâm có đại thần Hải Nạp Bách Xuyên, đội tuyển Thần Quang và Kỳ Tích đều phải ôm tâm lý liều chết đánh trận sắp tới. Tất cả đối thủ đều muốn liều mạng, áp lực cho bọn Lưu Xuyên càng lớn, đặc biệt là với những thành viên mới, Lưu Xuyên rất lo lắng những người mới phong độ khi thi đấu không ổn định, mấy ngày nay vẫn luôn cổ vũ, hướng dẫn cho họ.
Thứ bảy tới rất nhanh, toàn bộ đội tuyển Long Ngâm cùng ngồi xe tới địa điểm thi đấu, trận này không nhiều người xem bằng trận giữa Long Ngâm và Thương Lan nhưng cũng chiếm nửa hội trường. Các thành viên vừa lên sân, trên khán đài liền vang lên tiếng hoan hô đinh tai nhức óc. Rất nhiều người còn giơ cao bảng đèn led có viết ID “Hải Nạp Bách Xuyên”. Rõ ràng phần lớn người tới xem đều là fan của Xuyên thần, tới đây để cổ vũ cho hắn.
Lưu Xuyên mỉm cười, dẫn các đội viên vào phòng cách âm, bắt đầu thay chuột và bàn phím.
Từ Sách và Giang Thiếu Khuynh hôm nay đều không thi đấu, ngồi cùng nhau ở ghế dự bị, giữa hai người cố ý để trống một khoảng, cảm giác có chút gượng gạo. Nhưng dù sao cũng không ai để ý chi tiết này, toàn bộ sự chú ý của mọi người đều đặt ở màn hình máy tính.
Trận đấu nhanh chóng bắt đầu, thông tin của 12 thành viên hai đội lần lượt hiện lên màn ảnh.
Khi đội tuyển Thần Quang vừa thấy danh sách liền sửng sốt – sao lại thay đổi thế kia? Ngô Đồng Mộc này là ai?!
Lúc trước tại vòng loại khu vực Hoa Nam, Long Ngâm đều đấu theo đội hình thích khách Minh Giáo, phụ trợ Võ Đang, Tiêu Dao và Đường Môn làm sát thương chủ lực. Hôm nay lại là Cái Bang đánh vị trí số một, Đường Môn và Ngũ Độc đánh dmg, Tiêu Dao lại chạy đi đánh phụ trợ… Đội tuyển Thần Quang nhất thời có dự cảm không ổn, bao công sức nghiên cứu chiến thuật trước giờ đều uổng phí!
Nhưng dù gì, vị trí số một của bên này lại là tuyển thủ nữ, đội trưởng đội tuyển Thần Quang lập tức hạ lệnh nói: “Vị trí số một bên kia là con gái, trước đây chưa từng thấy cô ta ra sân, có lẽ trình độ thấp hơn Xuyên thần nhiều, tìm cơ hội kéo cô ấy qua bên này, sau đó tính tiếp!”
Vốn tuyển thủ nữ thi đấu đã hiếm, chưa kể tuyển thủ nữ thi đấu eSports đều không bằng được tuyển thủ nam, đối thủ thấy ID lạ liền cho rằng cô nàng là do Long Ngâm tạm thời gọi tới góp cho đủ số – lại không hề biết Lâm Đồng là tuyển thủ được tự tay Tần Dạ huấn luyện!
Lưu Xuyên khẽ cười nói: “Lâm Đồng, tí nữa có lẽ họ sẽ nhằm vào cô, có lo lắng không?”
Lâm Đồng thở sâu nói: “Không lo lắng!”
Lưu Xuyên ra lệnh: “Lý Tưởng chú ý bảo hộ, chúng ta vẫn chia đội hình 3/3 như trước, tập trung thắng trận đầu tiên!”
Sau khi chọn xong trang bị và thuộc tính, bắt đầu tiến vào giai đoạn lựa chọn bản đồ.
Hôm nay là đội tuyển Long Ngâm chọn bản đồ trước, Lưu Xuyên lại một lần nữa chọn bản đồ “Kinh hồn chiểu”.
Sau khi tiến vào bản đồ, dựa theo sắp xếp trước đó, Lam Vị Nhiên, Lý Tưởng và Lâm Đồng cùng nhau đi đường trên, Lưu Xuyên, Ngô Trạch Văn và Dư Hướng Dương đi đường dưới. Không quan trọng tổ nào gặp phải đối thủ bên kia, mục tiêu đầu tiên là bám trụ, giúp cho tổ còn lại cướp được cờ lệnh, nếu bên kia cũng chia đường thì trực tiếp mở giao tranh luôn!
Ba người Lam Vị Nhiên cùng nhau đi tới ranh giới chính giữa của bản đồ. Lý Tưởng và Lâm Đồng đi phía trước thắp đèn Khổng Minh bố trí tầm nhìn. Hai bên trái phải mỗi bên thắp một ngọn đèn, có thể chiếu được khu vực tối tăm gần đó, liền phát hiện ra – sáu người phe kia đang ở ngay gần trước mắt!
Quả nhiên đội tuyển Thần Quang muốn dựa vào chiến thuật “Lấy được cờ nào hay cờ đó”, vì bản đồ “Kinh hồn chiểu” vô cùng có lợi cho Long Ngâm, bọn họ quyết định cả đoàn cùng đi tranh thủ cướp cờ cũng dễ hiểu. Nhưng Lam Vị Nhiên cũng không phải dễ động vào, bản đồ mình chọn mà lại bỏ cờ chẳng khác gì tặng điểm cho đối thủ. Hiện tại là trận đấu một mất một còn, anh tuyệt đối không thể để tình huống như vậy phát sinh!
/436
|