Có thể rút thăm được Bạch Sầu Phi cũng xem như niềm vui ngoài ý muốn vì đây là một trong các nhân vật phản diện mà Tô Tín thích nhất. Hắn là nhân vật có linh hồn của mình.
Đương nhiên điều càng khiến Tô Tín mừng rỡ là Bạch Sầu Phi lại có một môn vũ kỹ cực kỳ cường đại, không giống nhân vật khác, trên người có vũ kỹ thượng vàng hạ cám, nói không chừng sẽ rút thăm được cái gì đó.
Quả nhiên âm thanh hệ thống vang lên:
- Chúc mừng kí chủ rút ra nhân vật Bạch Sầu Phi, nhân vật đánh giá đẳng cấp tam tinh bán, kèm theo vũ kỹ Nhị Thập Tứ Tiết Khí Kinh Thần Chỉ, đẳng cấp công pháp đánh giá từ tam tinh tới tứ tinh.
Ghi chú: Nhị Thập Tứ Tiết Khí Kinh Thần chia làm hai bộ phận: Nhị Thập Tứ Tiết Chỉ, đánh giá đẳng cấp tam tinh.
Sau khi tu luyện Nhị Thập Tứ Tiết Chỉ tới độ thuần thục 100% sẽ tự hành lĩnh ngộ Tam Chỉ Đạn Thiên: Phá Sát , Kinh Mộng và Thiên Địch .
Hai chiêu đầu đánh giá tam tinh bán, chiêu cuối cùng Thiên Địch đánh giá đẳng cấp tứ tinh, cần đốn ngộ mới có thể sử dụng.
Tô Tín cảm giác quả nhiên như hắn dự liệu, Bạch Sầu Phi chỉ có một môn vũ kỹ.
Uy lực của Nhị Thập Tứ Tiết Khí Kinh Thần Chỉ tự nhiên không cần nói nhiều. Chính là vũ kỹ sau khi Bạch Sầu Phi lĩnh ngộ ảo diệu thiên địa khi đỉnh phong, dung hợp Nhị Thập Tứ Tiết mà thành, là vũ kỹ điều khiển cực mạnh.
Nhưng hệ thống cho ra đánh giá thì hắn rõ, Nhị Thập Tứ Tiết Chỉ mới có tam tinh mà thôi, còn Thiên Địch trong Tam Chỉ Đạn Thiên lại cao tới tứ tinh.
Đương nhiên chiêu cuối có điều kiện sử dụng vô cùng hà khắc nên cần phải đốn ngộ mới có thể sử dụng được.
Trong nguyên tác, Bạch Sầu Phi không sử dụng chiêu Thiên Địch lần nào nên không biết uy lực cụ thể như thế nào.
Đã có Nhị Thập Tứ Tiết Khí Kinh Thần Chỉ, phần lớn thời gian Tô Tín đều ở trong nhà tu luyện vũ kỹ, xem như dùng làm đòn sát thủ. Chuyện trong bang đều giao do Lý Phôi và Hoàng Bỉnh Thành quản lý.
Trong khoảng thời gian này, cả Thường Ninh phủ đều lộ ra thần thái bình tĩnh. nguyên nhân chính là vì Tô Tín tung ra sách lược làm các bang phái không thể ngồi yên, tất cả đều bận rộn đến bộ lạc đặc sản của Nam Man.
Tuy nhận được tín vật bộ lạc Nam Man của Tô Tín cho bọn họ, hắn vẫn giữ lại tín vật của ba bộ lạc lớn nhất Nam Man. Trong khoảng thời gian này Hoàng Bỉnh Thành cũng phái người đi rừng rậm Nam Man vơ vét đặc sản của Nam Man.
Năm bang phái lớn nhất Thường Ninh phủ liên thủ càn quét. Mấy ngày trôi qua, toàn bộ tích lũy của Nam Man trong một năm đã bị vét sạch.
Chờ tới lúc giữa hè, những thương nhân Trung Nguyên đi vào Thường Ninh phủ sẽ không còn nhìn thấy bóng dáng Nam Man dị tộc xuất hiện.
Ngược lại năm đại bang phái Thường Ninh phủ xuất ra đủ loại đặc sản Nam Man, còn công khai ghi giá buôn bán, lúc này đám thương nhân Trung Nguyên buộc phải nghiến răng nghiến lợi nhưng vẫn phải ngoan ngoãn móc tiền mua với giá gấp vài lần tới vài chục lần.
Tô Tín ra giá tiền rất cao minh. Hắn cho người điều tra kỹ càng giá đặc sản Nam Man bán tại Trung Nguyên, rồi lại tính toán tiêu dùng trên đường từ Trung Nguyên đi tới Tương Nam, lúc này mới định ra giá cả đặc sản như thế.
Tuy giá tiền mới không làm cho đám thương nhân này một vốn bốn lời như trước nhưng tối thiểu tiền lời kiếm được cũng gấp mấy lần là không thành vấn đề. Việc này khiến các thương nhân không thể không cắn răng mua.
Đương nhiên ngươi không muốn mua cũng được, hoặc là đi qua châu phủ khác tìm vận may, hoặc là có thể tự đi vào rừng.
Nhưng đáng tiếc là những thương nhân này chỉ là thương nhân. Cho dù thương nhân lớn thuê võ giả Tiên Thiên làm tiêu sư hộ tống đi Tương Nam nhưng bọn họ có trả nhiều bạc hơn nữa cũng sẽ không có tiêu sư cảnh giới Tiên Thiên đứng ra đối phó với mấy đại bang phái Thường Ninh phủ.
Bởi vì cái gọi là cường long không áp được rắn rít địa phương. Người bên ngoài phá hỏng quy tắc của Thường Ninh phủ cũng sẽ bị Thường Ninh phủ liên thủ chống cự.
Lần trước là Mạnh Trường Hà tìm đến Trần Chiêu, hơn nữa không nhắm vào bọn họ nên người cầm quyền của Thường Ninh phủ cảm thấy không thoải mái và cho rằng Mạnh Trường Hà phá hỏng quy tắc.
Nếu hiện tại có người bên ngoài khiêu khích thì việc Tô Tín thành lập liên minh sẽ thành sự thật.
Võ giả Tiên Thiên mạnh là vì một tên võ giả Tiên Thiên có thể đánh bại tất cả người cầm quyền của Thường Ninh phủ.
Nhưng dù là võ giả Tiên Thiên mạnh hơn nữa cũng chỉ là người, không phải là thần.
Nếu ngươi dám đi khiêu khích thì năm bang hội Thường Ninh phủ có hơn mười vạn người, chỉ cần mỗi người một miếng nước bọt thôi cũng đủ dìm chết ngươi.
Những võ giả Tiên Thiên cũng không ngốc. Bọn họ là tiêu sư Trung Nguyên, dám đắc tội với bang phái châu phủ Tương Nam thì chính là đi tìm cái chết.
Cho nên bởi vậy những thương nhân kia cũng chỉ có thể móc hầu bao mua với giá cao của Thường Ninh phủ mà thôi.
Tuy không có chỗ tốt lớn như trước nhưng tối thiểu tốc độ cũng nhanh hơn rất nhiều.
Trước kia bọn họ trực tiếp mua từ những Nam Man dị tộc, bởi vì lý do ngôn ngữ nên việc buôn bán diễn ra chậm chạp. Hơn nữa những Nam Man dị tộc trước kia cũng chỉ cõng một ít đồ tới mà thôi nên việc này có tốt cũng có xấu.
Nhưng hiện tại đám người Tô Tín đã dọn đầy đủ đồ vật ra đó, có những thứ đã phân cấp bậc sẵn, việc mua bán ngược lại vô cùng thuận tiện.
Giữa hè là ba tháng phồn vinh của Thường Ninh phủ. Khi các thương nhân Trung Nguyên đã đi rồi thì Thường Ninh phủ lại triệt để lâm vào yên tĩnh như trước. Lúc này, Thường Ninh phủ lại nghênh đón không ít người ngoài tới.
Bắc môn Thường Ninh phủ có một đám nam nữ trẻ tuổi cầm kiếm phong trần mệt mỏi đi tới nơi đây.
Nhìn thấy tường thành màu nâu xanh của Thường Ninh phủ, một thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi oán hận nói:
- Đường tới vùng Nam Man quá khó đi, rốt cuộc cũng tới rồi.
Bên cạnh hắn là thiếu nữ không lớn tuổi lắm quệt mồm nói:
- Đúng vậy. Thật không rõ sư phụ nghĩ như thế nào, vì sao lại bảo chúng ta tới nơi quỷ quái này?
Ba nam hai nữ đều là thiếu niên chưa tới mười tám tuổi nên bọn họ không ngừng than vãn, lúc này thiếu nữ mặc áo vàng nói:
- Được rồi, đừng than vãn nữa! Bởi vì cái gọi là đọc vạn quyển sách đi ngàn dặm đường. Chưa từng hành tẩu giang hồ xa vạn dặm có thể minh tâm kiến tính (1) dung nạp thiên hạ sao?
Nếu như chỉ có chút khổ này mà cũng không chịu được thì tương lai các ngươi sẽ không có tư cách lăn lộn giang hồ đâu! Cho dù các ngươi muốn ra ngoài thì sư môn cũng không cho phép bởi vì các ngươi là sự hổ thẹn của Dịch Kiếm Môn.
Nữ tử áo vàng tướng mạo thanh tú điềm tĩnh, mới nhìn không thấy kinh diễm nhưng nhìn kỹ lại có cảm giác an lành, khí chất thanh nhã siêu quần.
Tuy bôn ba đường dài làm nàng phong trần mệt mỏi nhưng vẫn không che giấu được khí chất xuất trần của nàng.
Nữ tử áo vàng có uy vọng cực cao trong những thiếu nam thiếu nữ kia, nghe nàng nói như vậy ánh mắt bọn họ mang theo xấu hổ liền không nói thêm gì nữa.
- Đi thôi, theo ta vào thành. Nhớ kỹ, lần này sư môn bàn giao nhiệm vụ chỉ cầu không qua, không cầu có công. Các ngươi chỉ đi cho biết giang hồ một chút mà thôi, tuyệt đối không nên mạo hiểm dẫn đến nhiễu loạn gì đó.
Nữ tử áo vàng cẩn thận dặn dò.
- Biết rõ rồi, sư tỷ.
Các thiếu nam thiếu nữ lập tức đáp lời.
Cùng lúc đó, tây môn, nam môn, đông môn đều có võ giả bên ngoài đi vào, tất cả đều có dung mạo bất phàm. Thường Ninh phủ ngày thường trầm tĩnh, hiện tại lại náo nhiệt hơn trước.
Lúc này Tô Tín vẫn chưa hay biết chuyện đó, hắn đang tổ chức sinh nhật cho Hinh Nhi trong Thịnh Long lâu.
Trước đây, sinh nhật của Hinh Nhi là lúc Tô Tín mua cho nàng chén mì thịt bò ăn cho đỡ thèm, nhưng hôm nay hắn bao toàn bộ Thịnh Long lâu lớn nhất Thường Ninh phủ để chúc mừng Hinh Nhi.
Tuy Tô Tín bao toàn bộ Thịnh Long lâu nhưng cũng không mời bao nhiêu người tới.
Hắn và Hinh Nhi đều không thích cảnh quá ồn ào nên cũng chỉ gọi Lý Phôi và Hoàng Bỉnh Thành và vài cao tầng của Phi Ưng bang tới góp vui mà thôi.
Những người này cũng biết Hinh Nhi là bảo bối của bang chủ nên cả đám đều mang theo lễ vật tinh xảo để tặng.
Lý Phôi càng dụng long hơn. Hắn tặng cho Hinh Nhi một thanh kiếm mảnh tinh xảo nhỏ nhắn, trên kiếm có khắc nhiều hoa văn xinh đẹp tới cực điểm.
Kiếm mảnh này là thợ thủ công của bộ lạc Nam Man chế tạo, dùng một loại vẫn thạch, tuy cứng cỏi nhưng vô cùng nhẹ nhàng, thậm chí còn nhẹ hơn cả kiếm gỗ nhiều.
Hoàng Bỉnh Thành chê cười Lý Phôi không biết cái gọi là tiểu cô nương vậy mà tặng một thanh kiếm.
Nhưng không ngờ trong nhiều lễ vật như vậy, Hinh Nhi thích nhất chính là kiếm mảnh Lý Phôi tặng nàng. Nàng yêu thích không buông tay khiến cho Hoàng Bỉnh Thành trợn mắt há hốc mồm.
Sau khi ăn no uống đủ, chưởng quầy Thịnh Long lâu tự mình bưng trà bánh tới, hơn nữa cũng trả lại số tiền Hoàng Bỉnh Thành bao hết Thịnh Long lâu.
Theo lý mà nói Tô Tín hôm nay bao cả Thịnh Long lâu là không hợp quy định nhưng mấy ngày qua, địa vị Tô Tín tại Thường Ninh phủ tăng lên quá cao nên Thịnh Long lâu cũng nể mặt Tô Tín để hắn phá hỏng quy định một lần.
Đã phá hỏng quy tắc, vậy cần tiền làm gì? Hắn nên làm người tốt một lần.
Song phương chối từ mấy lần, cuối cùng chưởng quầy Thịnh Long kiên trì nên Tô Tín cũng đành phải nhận bạc lại.
Trong lúc đám người Tô Tín chuẩn bị rời đi, bỗng nhiên Thiết Vô Tình leo lên Thịnh Long lâu rồi đẩy cửa vào.
Trong tay Thiết Vô Tình cầm hai cái thiết đảm, khóe miệng mang theo nụ cười, nói:
- Tô bang chủ, lâu ngày không gặp như vậy, ngươi đúng là bận rộn đó. Ngươi bao Thịnh Long lâu lại không mời ta, vậy là không có đạo nghĩa rồi.
Tô Tín khẽ cười nói:
- Thiết đại nhân nên gọi tên của ta đi, cái gì mà bang chủ với không bang chủ, ta nghe không được tự nhiên. Hôm nay ta chỉ tổ chức sinh nhật cho muội muội mà thôi. Thiết đại nhân ngươi công vụ bề bộn, ta cũng không dám quấy rầy.
Thực lực của Thiết Vô Tình thâm bất khả trắc (2), Tô Tín ở trước mặt hắn không giả vờ đại nhân gì đó.
Thiết Vô Tình cũng rất hài lòng với thái độ của Tô Tín. Nếu như Tô Tín là gia hỏa đắc chí càn rỡ thì hắn cũng không xem trọng Tô Tín như vậy.
Thiết Vô Tình xoa xoa đầu của Hinh Nhi, nói:
- Có ngươi ở đây, hôm nay chúc mừng sinh nhật của ngươi nhưng ta không chuẩn bị lễ vật, thật xin lỗi.
Hinh Nhi híp mắt, nói:
- Không sao, có nhiều người tham gia sinh nhật của Hinh Nhi như vậy, Hinh Nhi đã rất vui rồi.
Nghe Hinh Nhi trả lời như thế, Thiết Vô Tình lập tức cười lớn:
- Tiểu Hinh nhi nói đúng, người đời này phải biết thấy đủ, nhưng hết lần này tới lần khác có vài người vẫn thấy lòng tham chưa đủ, làm ra một việc còn lấy cớ không dứt, đúng là vô cùng chán ghét.
Tô Tín híp mắt, nói:
- Thiết đại nhân, có người nào trong Thường Ninh phủ gây sự hay sao? Có cần ta ra tay không?
Ánh mắt Thiết Vô Tình bắn ra lãnh ý, nói:
- Chuyện không nhiều, chỉ là có một đám người nấp trong bóng tối, lòng tham chưa đủ muốn làm con rệp mà thôi. Không cần ngươi lo, chờ khi có cơ hội ta sẽ đích thân giải quyết.
***
(1) Minh tâm kiến tính: hiểu rõ lòng người.
(2) Thâm bất khả trắc: thâm sâu không thể lường được.
Đương nhiên điều càng khiến Tô Tín mừng rỡ là Bạch Sầu Phi lại có một môn vũ kỹ cực kỳ cường đại, không giống nhân vật khác, trên người có vũ kỹ thượng vàng hạ cám, nói không chừng sẽ rút thăm được cái gì đó.
Quả nhiên âm thanh hệ thống vang lên:
- Chúc mừng kí chủ rút ra nhân vật Bạch Sầu Phi, nhân vật đánh giá đẳng cấp tam tinh bán, kèm theo vũ kỹ Nhị Thập Tứ Tiết Khí Kinh Thần Chỉ, đẳng cấp công pháp đánh giá từ tam tinh tới tứ tinh.
Ghi chú: Nhị Thập Tứ Tiết Khí Kinh Thần chia làm hai bộ phận: Nhị Thập Tứ Tiết Chỉ, đánh giá đẳng cấp tam tinh.
Sau khi tu luyện Nhị Thập Tứ Tiết Chỉ tới độ thuần thục 100% sẽ tự hành lĩnh ngộ Tam Chỉ Đạn Thiên: Phá Sát , Kinh Mộng và Thiên Địch .
Hai chiêu đầu đánh giá tam tinh bán, chiêu cuối cùng Thiên Địch đánh giá đẳng cấp tứ tinh, cần đốn ngộ mới có thể sử dụng.
Tô Tín cảm giác quả nhiên như hắn dự liệu, Bạch Sầu Phi chỉ có một môn vũ kỹ.
Uy lực của Nhị Thập Tứ Tiết Khí Kinh Thần Chỉ tự nhiên không cần nói nhiều. Chính là vũ kỹ sau khi Bạch Sầu Phi lĩnh ngộ ảo diệu thiên địa khi đỉnh phong, dung hợp Nhị Thập Tứ Tiết mà thành, là vũ kỹ điều khiển cực mạnh.
Nhưng hệ thống cho ra đánh giá thì hắn rõ, Nhị Thập Tứ Tiết Chỉ mới có tam tinh mà thôi, còn Thiên Địch trong Tam Chỉ Đạn Thiên lại cao tới tứ tinh.
Đương nhiên chiêu cuối có điều kiện sử dụng vô cùng hà khắc nên cần phải đốn ngộ mới có thể sử dụng được.
Trong nguyên tác, Bạch Sầu Phi không sử dụng chiêu Thiên Địch lần nào nên không biết uy lực cụ thể như thế nào.
Đã có Nhị Thập Tứ Tiết Khí Kinh Thần Chỉ, phần lớn thời gian Tô Tín đều ở trong nhà tu luyện vũ kỹ, xem như dùng làm đòn sát thủ. Chuyện trong bang đều giao do Lý Phôi và Hoàng Bỉnh Thành quản lý.
Trong khoảng thời gian này, cả Thường Ninh phủ đều lộ ra thần thái bình tĩnh. nguyên nhân chính là vì Tô Tín tung ra sách lược làm các bang phái không thể ngồi yên, tất cả đều bận rộn đến bộ lạc đặc sản của Nam Man.
Tuy nhận được tín vật bộ lạc Nam Man của Tô Tín cho bọn họ, hắn vẫn giữ lại tín vật của ba bộ lạc lớn nhất Nam Man. Trong khoảng thời gian này Hoàng Bỉnh Thành cũng phái người đi rừng rậm Nam Man vơ vét đặc sản của Nam Man.
Năm bang phái lớn nhất Thường Ninh phủ liên thủ càn quét. Mấy ngày trôi qua, toàn bộ tích lũy của Nam Man trong một năm đã bị vét sạch.
Chờ tới lúc giữa hè, những thương nhân Trung Nguyên đi vào Thường Ninh phủ sẽ không còn nhìn thấy bóng dáng Nam Man dị tộc xuất hiện.
Ngược lại năm đại bang phái Thường Ninh phủ xuất ra đủ loại đặc sản Nam Man, còn công khai ghi giá buôn bán, lúc này đám thương nhân Trung Nguyên buộc phải nghiến răng nghiến lợi nhưng vẫn phải ngoan ngoãn móc tiền mua với giá gấp vài lần tới vài chục lần.
Tô Tín ra giá tiền rất cao minh. Hắn cho người điều tra kỹ càng giá đặc sản Nam Man bán tại Trung Nguyên, rồi lại tính toán tiêu dùng trên đường từ Trung Nguyên đi tới Tương Nam, lúc này mới định ra giá cả đặc sản như thế.
Tuy giá tiền mới không làm cho đám thương nhân này một vốn bốn lời như trước nhưng tối thiểu tiền lời kiếm được cũng gấp mấy lần là không thành vấn đề. Việc này khiến các thương nhân không thể không cắn răng mua.
Đương nhiên ngươi không muốn mua cũng được, hoặc là đi qua châu phủ khác tìm vận may, hoặc là có thể tự đi vào rừng.
Nhưng đáng tiếc là những thương nhân này chỉ là thương nhân. Cho dù thương nhân lớn thuê võ giả Tiên Thiên làm tiêu sư hộ tống đi Tương Nam nhưng bọn họ có trả nhiều bạc hơn nữa cũng sẽ không có tiêu sư cảnh giới Tiên Thiên đứng ra đối phó với mấy đại bang phái Thường Ninh phủ.
Bởi vì cái gọi là cường long không áp được rắn rít địa phương. Người bên ngoài phá hỏng quy tắc của Thường Ninh phủ cũng sẽ bị Thường Ninh phủ liên thủ chống cự.
Lần trước là Mạnh Trường Hà tìm đến Trần Chiêu, hơn nữa không nhắm vào bọn họ nên người cầm quyền của Thường Ninh phủ cảm thấy không thoải mái và cho rằng Mạnh Trường Hà phá hỏng quy tắc.
Nếu hiện tại có người bên ngoài khiêu khích thì việc Tô Tín thành lập liên minh sẽ thành sự thật.
Võ giả Tiên Thiên mạnh là vì một tên võ giả Tiên Thiên có thể đánh bại tất cả người cầm quyền của Thường Ninh phủ.
Nhưng dù là võ giả Tiên Thiên mạnh hơn nữa cũng chỉ là người, không phải là thần.
Nếu ngươi dám đi khiêu khích thì năm bang hội Thường Ninh phủ có hơn mười vạn người, chỉ cần mỗi người một miếng nước bọt thôi cũng đủ dìm chết ngươi.
Những võ giả Tiên Thiên cũng không ngốc. Bọn họ là tiêu sư Trung Nguyên, dám đắc tội với bang phái châu phủ Tương Nam thì chính là đi tìm cái chết.
Cho nên bởi vậy những thương nhân kia cũng chỉ có thể móc hầu bao mua với giá cao của Thường Ninh phủ mà thôi.
Tuy không có chỗ tốt lớn như trước nhưng tối thiểu tốc độ cũng nhanh hơn rất nhiều.
Trước kia bọn họ trực tiếp mua từ những Nam Man dị tộc, bởi vì lý do ngôn ngữ nên việc buôn bán diễn ra chậm chạp. Hơn nữa những Nam Man dị tộc trước kia cũng chỉ cõng một ít đồ tới mà thôi nên việc này có tốt cũng có xấu.
Nhưng hiện tại đám người Tô Tín đã dọn đầy đủ đồ vật ra đó, có những thứ đã phân cấp bậc sẵn, việc mua bán ngược lại vô cùng thuận tiện.
Giữa hè là ba tháng phồn vinh của Thường Ninh phủ. Khi các thương nhân Trung Nguyên đã đi rồi thì Thường Ninh phủ lại triệt để lâm vào yên tĩnh như trước. Lúc này, Thường Ninh phủ lại nghênh đón không ít người ngoài tới.
Bắc môn Thường Ninh phủ có một đám nam nữ trẻ tuổi cầm kiếm phong trần mệt mỏi đi tới nơi đây.
Nhìn thấy tường thành màu nâu xanh của Thường Ninh phủ, một thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi oán hận nói:
- Đường tới vùng Nam Man quá khó đi, rốt cuộc cũng tới rồi.
Bên cạnh hắn là thiếu nữ không lớn tuổi lắm quệt mồm nói:
- Đúng vậy. Thật không rõ sư phụ nghĩ như thế nào, vì sao lại bảo chúng ta tới nơi quỷ quái này?
Ba nam hai nữ đều là thiếu niên chưa tới mười tám tuổi nên bọn họ không ngừng than vãn, lúc này thiếu nữ mặc áo vàng nói:
- Được rồi, đừng than vãn nữa! Bởi vì cái gọi là đọc vạn quyển sách đi ngàn dặm đường. Chưa từng hành tẩu giang hồ xa vạn dặm có thể minh tâm kiến tính (1) dung nạp thiên hạ sao?
Nếu như chỉ có chút khổ này mà cũng không chịu được thì tương lai các ngươi sẽ không có tư cách lăn lộn giang hồ đâu! Cho dù các ngươi muốn ra ngoài thì sư môn cũng không cho phép bởi vì các ngươi là sự hổ thẹn của Dịch Kiếm Môn.
Nữ tử áo vàng tướng mạo thanh tú điềm tĩnh, mới nhìn không thấy kinh diễm nhưng nhìn kỹ lại có cảm giác an lành, khí chất thanh nhã siêu quần.
Tuy bôn ba đường dài làm nàng phong trần mệt mỏi nhưng vẫn không che giấu được khí chất xuất trần của nàng.
Nữ tử áo vàng có uy vọng cực cao trong những thiếu nam thiếu nữ kia, nghe nàng nói như vậy ánh mắt bọn họ mang theo xấu hổ liền không nói thêm gì nữa.
- Đi thôi, theo ta vào thành. Nhớ kỹ, lần này sư môn bàn giao nhiệm vụ chỉ cầu không qua, không cầu có công. Các ngươi chỉ đi cho biết giang hồ một chút mà thôi, tuyệt đối không nên mạo hiểm dẫn đến nhiễu loạn gì đó.
Nữ tử áo vàng cẩn thận dặn dò.
- Biết rõ rồi, sư tỷ.
Các thiếu nam thiếu nữ lập tức đáp lời.
Cùng lúc đó, tây môn, nam môn, đông môn đều có võ giả bên ngoài đi vào, tất cả đều có dung mạo bất phàm. Thường Ninh phủ ngày thường trầm tĩnh, hiện tại lại náo nhiệt hơn trước.
Lúc này Tô Tín vẫn chưa hay biết chuyện đó, hắn đang tổ chức sinh nhật cho Hinh Nhi trong Thịnh Long lâu.
Trước đây, sinh nhật của Hinh Nhi là lúc Tô Tín mua cho nàng chén mì thịt bò ăn cho đỡ thèm, nhưng hôm nay hắn bao toàn bộ Thịnh Long lâu lớn nhất Thường Ninh phủ để chúc mừng Hinh Nhi.
Tuy Tô Tín bao toàn bộ Thịnh Long lâu nhưng cũng không mời bao nhiêu người tới.
Hắn và Hinh Nhi đều không thích cảnh quá ồn ào nên cũng chỉ gọi Lý Phôi và Hoàng Bỉnh Thành và vài cao tầng của Phi Ưng bang tới góp vui mà thôi.
Những người này cũng biết Hinh Nhi là bảo bối của bang chủ nên cả đám đều mang theo lễ vật tinh xảo để tặng.
Lý Phôi càng dụng long hơn. Hắn tặng cho Hinh Nhi một thanh kiếm mảnh tinh xảo nhỏ nhắn, trên kiếm có khắc nhiều hoa văn xinh đẹp tới cực điểm.
Kiếm mảnh này là thợ thủ công của bộ lạc Nam Man chế tạo, dùng một loại vẫn thạch, tuy cứng cỏi nhưng vô cùng nhẹ nhàng, thậm chí còn nhẹ hơn cả kiếm gỗ nhiều.
Hoàng Bỉnh Thành chê cười Lý Phôi không biết cái gọi là tiểu cô nương vậy mà tặng một thanh kiếm.
Nhưng không ngờ trong nhiều lễ vật như vậy, Hinh Nhi thích nhất chính là kiếm mảnh Lý Phôi tặng nàng. Nàng yêu thích không buông tay khiến cho Hoàng Bỉnh Thành trợn mắt há hốc mồm.
Sau khi ăn no uống đủ, chưởng quầy Thịnh Long lâu tự mình bưng trà bánh tới, hơn nữa cũng trả lại số tiền Hoàng Bỉnh Thành bao hết Thịnh Long lâu.
Theo lý mà nói Tô Tín hôm nay bao cả Thịnh Long lâu là không hợp quy định nhưng mấy ngày qua, địa vị Tô Tín tại Thường Ninh phủ tăng lên quá cao nên Thịnh Long lâu cũng nể mặt Tô Tín để hắn phá hỏng quy định một lần.
Đã phá hỏng quy tắc, vậy cần tiền làm gì? Hắn nên làm người tốt một lần.
Song phương chối từ mấy lần, cuối cùng chưởng quầy Thịnh Long kiên trì nên Tô Tín cũng đành phải nhận bạc lại.
Trong lúc đám người Tô Tín chuẩn bị rời đi, bỗng nhiên Thiết Vô Tình leo lên Thịnh Long lâu rồi đẩy cửa vào.
Trong tay Thiết Vô Tình cầm hai cái thiết đảm, khóe miệng mang theo nụ cười, nói:
- Tô bang chủ, lâu ngày không gặp như vậy, ngươi đúng là bận rộn đó. Ngươi bao Thịnh Long lâu lại không mời ta, vậy là không có đạo nghĩa rồi.
Tô Tín khẽ cười nói:
- Thiết đại nhân nên gọi tên của ta đi, cái gì mà bang chủ với không bang chủ, ta nghe không được tự nhiên. Hôm nay ta chỉ tổ chức sinh nhật cho muội muội mà thôi. Thiết đại nhân ngươi công vụ bề bộn, ta cũng không dám quấy rầy.
Thực lực của Thiết Vô Tình thâm bất khả trắc (2), Tô Tín ở trước mặt hắn không giả vờ đại nhân gì đó.
Thiết Vô Tình cũng rất hài lòng với thái độ của Tô Tín. Nếu như Tô Tín là gia hỏa đắc chí càn rỡ thì hắn cũng không xem trọng Tô Tín như vậy.
Thiết Vô Tình xoa xoa đầu của Hinh Nhi, nói:
- Có ngươi ở đây, hôm nay chúc mừng sinh nhật của ngươi nhưng ta không chuẩn bị lễ vật, thật xin lỗi.
Hinh Nhi híp mắt, nói:
- Không sao, có nhiều người tham gia sinh nhật của Hinh Nhi như vậy, Hinh Nhi đã rất vui rồi.
Nghe Hinh Nhi trả lời như thế, Thiết Vô Tình lập tức cười lớn:
- Tiểu Hinh nhi nói đúng, người đời này phải biết thấy đủ, nhưng hết lần này tới lần khác có vài người vẫn thấy lòng tham chưa đủ, làm ra một việc còn lấy cớ không dứt, đúng là vô cùng chán ghét.
Tô Tín híp mắt, nói:
- Thiết đại nhân, có người nào trong Thường Ninh phủ gây sự hay sao? Có cần ta ra tay không?
Ánh mắt Thiết Vô Tình bắn ra lãnh ý, nói:
- Chuyện không nhiều, chỉ là có một đám người nấp trong bóng tối, lòng tham chưa đủ muốn làm con rệp mà thôi. Không cần ngươi lo, chờ khi có cơ hội ta sẽ đích thân giải quyết.
***
(1) Minh tâm kiến tính: hiểu rõ lòng người.
(2) Thâm bất khả trắc: thâm sâu không thể lường được.
/773
|