Amy vừa định đồng ý, lại nghe thấy Ngu Ninh nói: "Tôi rất sùng bái đạo diễn Chung, vì đợt thử vai này mà chuẩn bị suốt mấy ngày, còn đọc qua nguyên tác. Chỉ cần có thể hợp tác với ngài, có diễn xác chết thì tôi cũng bằng lòng."
Ai mà không thích nghe lời ngon ngọt, huống chi Ngu Ninh có ngoại hình đẹp, mang vẻ mặt chân thành càng làm cho người ta thấy thoải mái. Đạo diễn Chung đang gặp chuyện vui, nghe vậy liền cười: "Nếu để cô diễn xác chết thì Amy sẽ trở mặt với tôi."
Amy không phủ nhận.
Ánh mắt Ngu Ninh có chút thấp thỏm, cũng thêm mấy phần cầu khẩn: "Vậy đạo diễn có thể bỏ ra vài phút để góp ý cho tôi được không?"
Đạo diễn Chung không từ chối. Mặc dù có thể diện và lời đảm bảo của Amy, thế nhưng ông ta cũng muốn xem kỹ thuật diễn của Ngu Ninh, nếu quá tệ thì sẽ thương lượng với biên kịch, cắt bớt cảnh quay của nhân vật tiểu sư muội: "Được."
Amy đã hiểu, nghệ sĩ nhà mình vẫn muốn giành được nhân vật Thánh nữ này, có điều cô nói chuyện như vậy vừa tranh thủ cơ hội cho mình lại không đắc tội người khác, EQ khá cao.
Đạo diễn Chung mang giọng ôn hòa hỏi: "Cô muốn diễn đoạn nào?"
Bình thường diễn thử đoạn nào đều là do đạo diễn quyết định, lúc này đạo diễn Chung đã xác định người diễn vai Thánh nữ nên cũng khoan dung hơn với Ngu Ninh.
Ngu Ninh không chút do dự: "Đoạn sau khi Thánh nữ giết sư phụ của nam chính, gặp mặt nam chính."
Đạo diễn Chung sửng sốt, hơi cau mày nhìn Ngu Ninh.
Ngay cả biên kịch và Cố Phi Ngang vẫn luôn im lặng đều thay đổi sắc mặt, trong mắt biên kịch hiện lên vẻ hứng thú. Đoạn đó rất quan trọng trong kịch bản, vì lo lắng không chọn được diễn viên nữ thích hợp nên sau khi thảo luận, biên kịch và đạo diễn Chung cố ý chuẩn bị hai phiên bản.
Đạo diễn Chung gật đầu, vẻ mặt trở nên nghiêm túc: "Được."
Nếu dám chọn đoạn này, không phải không biết trời cao đất dày thì là rất có tự tin.
Ngu Ninh nhắm mắt, lúc mở mắt ra thì vẻ mặt đã thay đổi, ngây thơ mà thuần khiết. Cô nhìn vết máu dính trên góc váy, oán giận nói: "Thật đáng ghét."
Cho dù trước mặt không có gì cả, nhưng đạo diễn, biên kịch và Cố Phi Ngang đã hiểu rõ cốt truyện lập tức liên tưởng đến tình tiết Thánh nữ vừa mới giết sư phụ của nam chính, máu văng ra dính trên váy nàng.
Chỉ là một câu nói trong kịch bản, dù Cố Phi Ngang đọc qua cũng hiểu theo kiểu Thánh nữ cảm thấy rất chán ghét khi giết người, khiến nàng lỡ mất thời gian. Thế nhưng ánh mắt và giọng nói của Ngu Ninh làm cho người ta cảm thấy, Thánh nữ cũng không cảm thấy giết người phiền phức, mà là chán ghét vì thấy máu làm bẩn váy của mình.
Đúng rồi!
Bởi vì phải đi gặp nam chính ngay, mặc dù lúc này tình cảm giữa nam chính và Thánh nữ còn chưa rõ ràng nhưng đã phải lòng nhau rồi. Cô gái như Thánh nữ cố ý thay váy mới, lâm thời lại nhận được lệnh giết người, váy bị bẩn nên không vui.
Chỉ oán trách một câu, sau đó Ngu Ninh cẩn thận đi vòng qua cái gì đó.
Đạo diễn Chung híp mắt, nếu thật sự đang quay phim, đoạn này hẳn là Thánh nữ đi vòng qua thi thể của sư phụ nam chính và vết máu trên đất, những điều này không có trong kịch bản, màn biểu diễn của Ngu Ninh càng phù hợp với câu nói vừa bắt đầu kia: "Chờ một chút."
Ngu Ninh nhìn về phía đạo diễn Chung, ông ta dứt khoát nói: "Tiểu Cố, diễn với cô ấy đi."
Cố Phi Ngang gật đầu, đứng lên đi tới chính giữa, hòa nhã hỏi: "Cần chuẩn bị một chút không?"
Ngu Ninh: "Làm phiền thầy Cố rồi."
Cố Phi Ngang nghe vậy đáp: "Vậy tôi bắt đầu đây."
Ngu Ninh lui về sau mấy bước: "Được."
Cố Phi Ngang đang nổi tiếng, không chỉ có vẻ ngoài tuấn tú mà kỹ năng diễn xuất cũng tốt. Anh ta nhanh chóng nhập tâm vào nhân vật, trên người có thêm cảm giác tuổi trẻ mới biết yêu: "Nguyệt Dao."
Nguyệt Dao là tên của Thánh nữ, ngoài Ma chủ ra thì người khác hoàn toàn không biết.
Ngu Ninh bước nhanh tới, cả người ngập tràn cảm giác vui sướng, không ai ngờ rằng đây là dáng vẻ nàng vừa mới giết người xong: "Ôi, ta lại tới trễ nữa sao?"
Cố Phi Ngang làm động tác đưa tay ra: "Cho nàng."
Ngu Ninh nhận lấy. Ánh mắt nàng trong suốt, giọng hơi cao lên, giống như một đứa trẻ vừa có được thứ quý giá liền muốn tặng cho: "Ta cũng chuẩn bị quà cho chàng, chỉ là ta vẫn chưa làm xong."
Chỉ nhìn điệu bộ như vậy, có ai ngờ rằng quà tặng mà nàng nói lại là pháp bảo được luyện chế từ hồn phách của mấy vị tu sĩ nhân tộc, trong đó còn có sư phụ của nam chính.
"Vô cùng vô cùng tốt, chắc chắn chàng sẽ thích."
Giọng điệu của Ngu Ninh rất khẳng định, mang theo chút kiêu ngạo và đầy ngây thơ.
Tâm trí Cố Phi Ngang run rẩy. Anh ta và đạo diễn đã thấy không ít diễn viên đến thử vai, có mấy người kỹ thuật diễn không tệ, đạo diễn Chung cũng để cho anh ta diễn cùng. Có diễn viên nữ nói câu này nhẹ giọng xuống, như có ý đồ gì đó, có người dùng giọng bình thường, nhưng ánh mắt và dáng vẻ sẽ thêm một chút cảm giác quái dị.
Không có ai giống như Ngu Ninh, vui vẻ thuần khiết.
Ai mà không thích nghe lời ngon ngọt, huống chi Ngu Ninh có ngoại hình đẹp, mang vẻ mặt chân thành càng làm cho người ta thấy thoải mái. Đạo diễn Chung đang gặp chuyện vui, nghe vậy liền cười: "Nếu để cô diễn xác chết thì Amy sẽ trở mặt với tôi."
Amy không phủ nhận.
Ánh mắt Ngu Ninh có chút thấp thỏm, cũng thêm mấy phần cầu khẩn: "Vậy đạo diễn có thể bỏ ra vài phút để góp ý cho tôi được không?"
Đạo diễn Chung không từ chối. Mặc dù có thể diện và lời đảm bảo của Amy, thế nhưng ông ta cũng muốn xem kỹ thuật diễn của Ngu Ninh, nếu quá tệ thì sẽ thương lượng với biên kịch, cắt bớt cảnh quay của nhân vật tiểu sư muội: "Được."
Amy đã hiểu, nghệ sĩ nhà mình vẫn muốn giành được nhân vật Thánh nữ này, có điều cô nói chuyện như vậy vừa tranh thủ cơ hội cho mình lại không đắc tội người khác, EQ khá cao.
Đạo diễn Chung mang giọng ôn hòa hỏi: "Cô muốn diễn đoạn nào?"
Bình thường diễn thử đoạn nào đều là do đạo diễn quyết định, lúc này đạo diễn Chung đã xác định người diễn vai Thánh nữ nên cũng khoan dung hơn với Ngu Ninh.
Ngu Ninh không chút do dự: "Đoạn sau khi Thánh nữ giết sư phụ của nam chính, gặp mặt nam chính."
Đạo diễn Chung sửng sốt, hơi cau mày nhìn Ngu Ninh.
Ngay cả biên kịch và Cố Phi Ngang vẫn luôn im lặng đều thay đổi sắc mặt, trong mắt biên kịch hiện lên vẻ hứng thú. Đoạn đó rất quan trọng trong kịch bản, vì lo lắng không chọn được diễn viên nữ thích hợp nên sau khi thảo luận, biên kịch và đạo diễn Chung cố ý chuẩn bị hai phiên bản.
Đạo diễn Chung gật đầu, vẻ mặt trở nên nghiêm túc: "Được."
Nếu dám chọn đoạn này, không phải không biết trời cao đất dày thì là rất có tự tin.
Ngu Ninh nhắm mắt, lúc mở mắt ra thì vẻ mặt đã thay đổi, ngây thơ mà thuần khiết. Cô nhìn vết máu dính trên góc váy, oán giận nói: "Thật đáng ghét."
Cho dù trước mặt không có gì cả, nhưng đạo diễn, biên kịch và Cố Phi Ngang đã hiểu rõ cốt truyện lập tức liên tưởng đến tình tiết Thánh nữ vừa mới giết sư phụ của nam chính, máu văng ra dính trên váy nàng.
Chỉ là một câu nói trong kịch bản, dù Cố Phi Ngang đọc qua cũng hiểu theo kiểu Thánh nữ cảm thấy rất chán ghét khi giết người, khiến nàng lỡ mất thời gian. Thế nhưng ánh mắt và giọng nói của Ngu Ninh làm cho người ta cảm thấy, Thánh nữ cũng không cảm thấy giết người phiền phức, mà là chán ghét vì thấy máu làm bẩn váy của mình.
Đúng rồi!
Bởi vì phải đi gặp nam chính ngay, mặc dù lúc này tình cảm giữa nam chính và Thánh nữ còn chưa rõ ràng nhưng đã phải lòng nhau rồi. Cô gái như Thánh nữ cố ý thay váy mới, lâm thời lại nhận được lệnh giết người, váy bị bẩn nên không vui.
Chỉ oán trách một câu, sau đó Ngu Ninh cẩn thận đi vòng qua cái gì đó.
Đạo diễn Chung híp mắt, nếu thật sự đang quay phim, đoạn này hẳn là Thánh nữ đi vòng qua thi thể của sư phụ nam chính và vết máu trên đất, những điều này không có trong kịch bản, màn biểu diễn của Ngu Ninh càng phù hợp với câu nói vừa bắt đầu kia: "Chờ một chút."
Ngu Ninh nhìn về phía đạo diễn Chung, ông ta dứt khoát nói: "Tiểu Cố, diễn với cô ấy đi."
Cố Phi Ngang gật đầu, đứng lên đi tới chính giữa, hòa nhã hỏi: "Cần chuẩn bị một chút không?"
Ngu Ninh: "Làm phiền thầy Cố rồi."
Cố Phi Ngang nghe vậy đáp: "Vậy tôi bắt đầu đây."
Ngu Ninh lui về sau mấy bước: "Được."
Cố Phi Ngang đang nổi tiếng, không chỉ có vẻ ngoài tuấn tú mà kỹ năng diễn xuất cũng tốt. Anh ta nhanh chóng nhập tâm vào nhân vật, trên người có thêm cảm giác tuổi trẻ mới biết yêu: "Nguyệt Dao."
Nguyệt Dao là tên của Thánh nữ, ngoài Ma chủ ra thì người khác hoàn toàn không biết.
Ngu Ninh bước nhanh tới, cả người ngập tràn cảm giác vui sướng, không ai ngờ rằng đây là dáng vẻ nàng vừa mới giết người xong: "Ôi, ta lại tới trễ nữa sao?"
Cố Phi Ngang làm động tác đưa tay ra: "Cho nàng."
Ngu Ninh nhận lấy. Ánh mắt nàng trong suốt, giọng hơi cao lên, giống như một đứa trẻ vừa có được thứ quý giá liền muốn tặng cho: "Ta cũng chuẩn bị quà cho chàng, chỉ là ta vẫn chưa làm xong."
Chỉ nhìn điệu bộ như vậy, có ai ngờ rằng quà tặng mà nàng nói lại là pháp bảo được luyện chế từ hồn phách của mấy vị tu sĩ nhân tộc, trong đó còn có sư phụ của nam chính.
"Vô cùng vô cùng tốt, chắc chắn chàng sẽ thích."
Giọng điệu của Ngu Ninh rất khẳng định, mang theo chút kiêu ngạo và đầy ngây thơ.
Tâm trí Cố Phi Ngang run rẩy. Anh ta và đạo diễn đã thấy không ít diễn viên đến thử vai, có mấy người kỹ thuật diễn không tệ, đạo diễn Chung cũng để cho anh ta diễn cùng. Có diễn viên nữ nói câu này nhẹ giọng xuống, như có ý đồ gì đó, có người dùng giọng bình thường, nhưng ánh mắt và dáng vẻ sẽ thêm một chút cảm giác quái dị.
Không có ai giống như Ngu Ninh, vui vẻ thuần khiết.
/50
|