Cố Phi Ngang nghĩ đến một câu nói, người hồn nhiên nhất thường làm ra việc tàn nhẫn nhất: "Được, ta rất mong chờ."
Đạo diễn Chung nhìn về phía biên kịch, đáng tiếc biên kịch lại không nhìn ông ta mà nhìn chằm chằm Ngu Ninh, hỏi thẳng: "Cô nghĩ sao về Nguyệt Dao? Hơn nữa cho dù nàng không biết người mình vừa giết là sư phụ của nam chính, nhưng nàng tặng pháp bảo được luyện chế từ hồn phách của tu sĩ nhân tộc cho hắn thì không thấy sai sao?"
Vẻ ngây thơ trên mặt Ngu Ninh biến mất: "Nguyệt Dao sẽ không cảm thấy sai, bởi vì từ khi sinh ra cho đến lúc chết đi thì nàng vẫn luôn là Thánh nữ của Ma tộc. Giống như chúng ta ăn thịt heo vậy, tặng phần thịt ngon cho người mình thích là chuyện đương nhiên."
"Phương pháp để Ma tộc thăng cấp là giết chóc, đối với Nguyệt Dao thì hồn phách của tu sĩ là thứ rất ngon." Ngu Ninh nói: "Nàng thích nam chính, cũng vì thích nên mới bằng lòng chia sẻ."
Biên kịch hỏi tới: "Vậy cô cảm thấy Nguyệt Dao là người như thế nào?"
Ngu Ninh không chút do dự: "Thuần túy, nàng là một Ma tộc vô cùng thuần túy, không ai nói với nàng là không nên giết người. Với nàng thì giết người giống như một công việc, một chuyện tập mãi thành thói quen."
Tuy rằng Amy đã biết Ngu Ninh có thiên phú từ giáo viên dạy diễn xuất của cô, thế nhưng lúc nhìn thấy thật thì vẫn mừng như điên. Chị thật sự nhặt được báu vật! Sẽ nổi tiếng! Ngu Ninh nhất định sẽ nổi tiếng! Nhan sắc và kỹ thuật diễn này tuyệt đối sẽ trở thành cây hái ra nhiều tiền nhất dưới tay chị!
Biên kịch không nói gì thêm, có vẻ đang suy tư điều gì đó.
Vẻ mặt của đạo diễn Chung có chút chần chừ, ông ta nói: "Vậy hai người về chờ tin tức trước đi."
Amy nhìn đạo diễn Chung: "Nam chính vừa gặp đã yêu Nguyệt Dao, ngoại trừ cảm thấy nàng rất hiền lành, hay giúp động vật nhỏ bị thương thì cũng vì nàng rất đẹp. Anh nhìn gương mặt này của Ngu Ninh nhà tôi xem, không phải rất có sức thuyết phục sao? Hơn nữa mặc dù trong tiểu thuyết không miêu tả thẳng sắc đẹp của nhân vật Nguyệt Dao, thế nhưng không phải có một câu miêu tả rằng mẫu thân nàng là đệ nhất mỹ nhân ở tu chân giới, mà bề ngoài của nàng còn xuất sắc hơn mẫu thân mình sao?"
Mặc dù không hề nhắc đến Trần Văn Văn chữ nào nhưng người ở đây đều hiểu ý của Amy. Chắn chắn Trần Văn Văn không xấu, ở giới giải trí coi như khá đẹp, thế nhưng nếu so với khuôn mặt này của Ngu Ninh thì có vẻ hơi nhạt nhẽo.
Amy nói với nhà sản xuất: "Ngu Ninh nhà tôi là người mới, có thể hợp tác với đạo diễn Chung thì đã rất thỏa mãn rồi."
Tuy không nói rõ ràng nhưng đã biểu đạt đủ ý, chuyện thù lao hoàn toàn có thể thương lượng.
Cuối cùng Amy nói: "Vậy chúng tôi về trước đợi tin của đạo diễn Chung."
Đợi Amy và Ngu Ninh rời khỏi, trong phòng chợt yên tĩnh lại, đạo diễn Chung nhìn về phía biên kịch: "Lão Vương, ông thấy thế nào?"
Lão Vương trầm mặc một hồi: "Cô ấy diễn không giống kịch bản, hơn nữa khác với nhân vật tôi nghĩ ban đầu."
Đạo diễn Chung gật đầu. Hai người là cộng sự nhiều năm, hơn nữa việc cải biên kịch bản cũng là do họ bàn với nhau. Mặc dù số lần xuất hiện của nhân vật Nguyệt Dao này không nhiều nhưng bọn họ lại rất coi trọng, bởi vì Nguyệt Dao là chất xúc tác làm tính cách nam chính thay đổi, cũng là bước ngoặt của cốt truyện sau đó.
Lão Vương tháo mắt kính xuống, lau kính bằng áo sơ mi: "Nhưng tôi cảm thấy cô ấy hiểu như vậy mới đúng. Nam chính không phải kẻ ngốc, có thể phân biệt rõ ràng một người thật lòng hay giả dối. Hắn sẽ động tình, thậm chí còn yêu sâu đậm đương nhiên là vì hắn cảm giác được dù Nguyệt Dao có lai lịch không rõ ràng, thế nhưng những gì nàng biểu hiện ra đều chân thật."
Nghe ra được biên kịch Vương hơi nghiêng về phía Ngu Ninh, nhưng nhà sản xuất cũng có nỗi lo của riêng mình: "Tôi đã điều tra qua, danh tiếng của cô ấy trên mạng khá phức tạp, hơn nữa còn là người mới, chưa có nhiều fan. Ngoài kỹ thuật diễn ra, chúng ta mời Trần Văn Văn còn là vì độ nổi tiếng."
Đạo diễn Chung nhìn Cố Phi Ngang hỏi: "Tiểu Cố nghĩ sao?"
Cố Phi Ngang vừa là nam chính cũng vừa có lượng fan hùng hậu trong đoàn phim, đạo diễn Chung rất coi trọng ý kiến của anh ta.
"Thật ra thì tôi cảm thấy fan nguyên tác của bộ [Tiên Giai] này chiếm một phần rất lớn." Cố Phi Ngang suy nghĩ sâu xa một lúc rồi nói: "Ai phù hợp với nguyên tác hơn mới quan trọng. Nếu có thể để cho con cưng của trời vừa gặp đã yêu, vậy chắc chắn phải có đủ bản lĩnh để người ta vừa gặp đã yêu chứ?"
Câu nói này mặc dù hơi mang ý vui đùa, thế nhưng cũng phải nói là rất có lý.
Hơn nữa ai cũng nghe ra được Cố Phi Ngang hơi nghiêng về phía người mới Ngu Ninh.
Nhà sản xuất phim do dự nói: "Nhưng danh tiếng của Ngu Ninh..."
Đạo diễn Chung nhìn về phía biên kịch, đáng tiếc biên kịch lại không nhìn ông ta mà nhìn chằm chằm Ngu Ninh, hỏi thẳng: "Cô nghĩ sao về Nguyệt Dao? Hơn nữa cho dù nàng không biết người mình vừa giết là sư phụ của nam chính, nhưng nàng tặng pháp bảo được luyện chế từ hồn phách của tu sĩ nhân tộc cho hắn thì không thấy sai sao?"
Vẻ ngây thơ trên mặt Ngu Ninh biến mất: "Nguyệt Dao sẽ không cảm thấy sai, bởi vì từ khi sinh ra cho đến lúc chết đi thì nàng vẫn luôn là Thánh nữ của Ma tộc. Giống như chúng ta ăn thịt heo vậy, tặng phần thịt ngon cho người mình thích là chuyện đương nhiên."
"Phương pháp để Ma tộc thăng cấp là giết chóc, đối với Nguyệt Dao thì hồn phách của tu sĩ là thứ rất ngon." Ngu Ninh nói: "Nàng thích nam chính, cũng vì thích nên mới bằng lòng chia sẻ."
Biên kịch hỏi tới: "Vậy cô cảm thấy Nguyệt Dao là người như thế nào?"
Ngu Ninh không chút do dự: "Thuần túy, nàng là một Ma tộc vô cùng thuần túy, không ai nói với nàng là không nên giết người. Với nàng thì giết người giống như một công việc, một chuyện tập mãi thành thói quen."
Tuy rằng Amy đã biết Ngu Ninh có thiên phú từ giáo viên dạy diễn xuất của cô, thế nhưng lúc nhìn thấy thật thì vẫn mừng như điên. Chị thật sự nhặt được báu vật! Sẽ nổi tiếng! Ngu Ninh nhất định sẽ nổi tiếng! Nhan sắc và kỹ thuật diễn này tuyệt đối sẽ trở thành cây hái ra nhiều tiền nhất dưới tay chị!
Biên kịch không nói gì thêm, có vẻ đang suy tư điều gì đó.
Vẻ mặt của đạo diễn Chung có chút chần chừ, ông ta nói: "Vậy hai người về chờ tin tức trước đi."
Amy nhìn đạo diễn Chung: "Nam chính vừa gặp đã yêu Nguyệt Dao, ngoại trừ cảm thấy nàng rất hiền lành, hay giúp động vật nhỏ bị thương thì cũng vì nàng rất đẹp. Anh nhìn gương mặt này của Ngu Ninh nhà tôi xem, không phải rất có sức thuyết phục sao? Hơn nữa mặc dù trong tiểu thuyết không miêu tả thẳng sắc đẹp của nhân vật Nguyệt Dao, thế nhưng không phải có một câu miêu tả rằng mẫu thân nàng là đệ nhất mỹ nhân ở tu chân giới, mà bề ngoài của nàng còn xuất sắc hơn mẫu thân mình sao?"
Mặc dù không hề nhắc đến Trần Văn Văn chữ nào nhưng người ở đây đều hiểu ý của Amy. Chắn chắn Trần Văn Văn không xấu, ở giới giải trí coi như khá đẹp, thế nhưng nếu so với khuôn mặt này của Ngu Ninh thì có vẻ hơi nhạt nhẽo.
Amy nói với nhà sản xuất: "Ngu Ninh nhà tôi là người mới, có thể hợp tác với đạo diễn Chung thì đã rất thỏa mãn rồi."
Tuy không nói rõ ràng nhưng đã biểu đạt đủ ý, chuyện thù lao hoàn toàn có thể thương lượng.
Cuối cùng Amy nói: "Vậy chúng tôi về trước đợi tin của đạo diễn Chung."
Đợi Amy và Ngu Ninh rời khỏi, trong phòng chợt yên tĩnh lại, đạo diễn Chung nhìn về phía biên kịch: "Lão Vương, ông thấy thế nào?"
Lão Vương trầm mặc một hồi: "Cô ấy diễn không giống kịch bản, hơn nữa khác với nhân vật tôi nghĩ ban đầu."
Đạo diễn Chung gật đầu. Hai người là cộng sự nhiều năm, hơn nữa việc cải biên kịch bản cũng là do họ bàn với nhau. Mặc dù số lần xuất hiện của nhân vật Nguyệt Dao này không nhiều nhưng bọn họ lại rất coi trọng, bởi vì Nguyệt Dao là chất xúc tác làm tính cách nam chính thay đổi, cũng là bước ngoặt của cốt truyện sau đó.
Lão Vương tháo mắt kính xuống, lau kính bằng áo sơ mi: "Nhưng tôi cảm thấy cô ấy hiểu như vậy mới đúng. Nam chính không phải kẻ ngốc, có thể phân biệt rõ ràng một người thật lòng hay giả dối. Hắn sẽ động tình, thậm chí còn yêu sâu đậm đương nhiên là vì hắn cảm giác được dù Nguyệt Dao có lai lịch không rõ ràng, thế nhưng những gì nàng biểu hiện ra đều chân thật."
Nghe ra được biên kịch Vương hơi nghiêng về phía Ngu Ninh, nhưng nhà sản xuất cũng có nỗi lo của riêng mình: "Tôi đã điều tra qua, danh tiếng của cô ấy trên mạng khá phức tạp, hơn nữa còn là người mới, chưa có nhiều fan. Ngoài kỹ thuật diễn ra, chúng ta mời Trần Văn Văn còn là vì độ nổi tiếng."
Đạo diễn Chung nhìn Cố Phi Ngang hỏi: "Tiểu Cố nghĩ sao?"
Cố Phi Ngang vừa là nam chính cũng vừa có lượng fan hùng hậu trong đoàn phim, đạo diễn Chung rất coi trọng ý kiến của anh ta.
"Thật ra thì tôi cảm thấy fan nguyên tác của bộ [Tiên Giai] này chiếm một phần rất lớn." Cố Phi Ngang suy nghĩ sâu xa một lúc rồi nói: "Ai phù hợp với nguyên tác hơn mới quan trọng. Nếu có thể để cho con cưng của trời vừa gặp đã yêu, vậy chắc chắn phải có đủ bản lĩnh để người ta vừa gặp đã yêu chứ?"
Câu nói này mặc dù hơi mang ý vui đùa, thế nhưng cũng phải nói là rất có lý.
Hơn nữa ai cũng nghe ra được Cố Phi Ngang hơi nghiêng về phía người mới Ngu Ninh.
Nhà sản xuất phim do dự nói: "Nhưng danh tiếng của Ngu Ninh..."
/50
|