Tiếng bánh xe lọc cọc vụng về ma sát với mạch đất một hồi rồi đứt quãng, trở vào phòng bệnh rồi lại quanh quẩn
Tuyết Nhi vừa hoảng loạn vừa lo lắng, đến khoảng 2 giờ đồng hồ, vừa nghe thấy tiếng bước chân
Nó chạy lại hỏi bác sĩ
- Bác sĩ, sao rồi ạ??
- Chúng tôi đã cố hết sức..
- Sao?
- Chúng tôi đã cố gắng hết sức để chữa trị cho bệnh nhân, thật may anh ấy không sao.. Nhưng cần được nghĩ dưỡng một thời gian
Tuyết Nhi trong lòng có chút vui hơn hẳn, cảm ơn bác sĩ rồi chạy ngay vào bên trong
[..]
Kéo ghế gần cạnh Tuấn Khải đang nhắm mắt an tĩnh phía giường bệnh, không biết cậu có một giấc mộng đẹp hay là đơn thuần chỉ là ngủ
Tuyết Nhi vừa nhìn cậu vừa suy mông lung, tiện tay rứt ra một bông hoa trong bình
Ngón tay vô thức trêu đùa bông hoa rồi khẽ rứt từng cánh hoa, ánh mắt đượm buồn nhìn cậu đang hôn mê đằng đó
Rồi từng đợt ký ức lại ùa về trong đầu Nó, cứ thế thẫn thờ suy nghĩ cho đến khi..
Đôi mắt ngọc đen của Tuấn Khải từ từ mở ra, mơ hồ một chút nhưng sau khi bắt gặp Tuyết Nhi đang nhìn mình
Tuyết Nhi nó như vỡ òa, nước mắt tuôn từng giọt không nguôi, mắt đỏ hoe nhìn Tuấn Khải nhưng miệng vẫn mếu máo:
- Là..là em sai.. Là em không nhìn thấy anh nên mới xảy ra cớ sự này..
- Ngoan.. Nín..đại ca đây không giận
Tuấn Khải nhẹ nhàng chồm người tới, dịu dàng lấy khăn giấy lau đi nước mắt cho Tuyết Nhi
[..]
Sau khi dỗ thành công cơn khóc của Tuyết Nhi, Tuấn Khải sực nhớ ra cái gì đó, vội vàng lục điện thoại gọi cho ai đó
Tút..Tút..Tút..TÍT
- Tiểu Khải à! anh được lắm, giờ biết bao nhiêu giờ rồi mà anh không gọi Tuyết Nhi về?
Vương Nguyên mắng xả tức vào cái điện thoại khiến người đầu dây bên kia phải bịt tai
- mới 8h30.. còn sớm mà
- Cái gì? anh nói 8h30?
Tính nói Ừ nhưng Tuấn Khải nhận thấy có gì đó sai sai thì..
Trời ơi, Cậu quên mất là đang ở Việt Nam ( Việt Nam cách Trung Quốc 1h, tức là Việt Nam là 8h30, còn Trung Quốc là 9h30)
Thôi nói chuyện điện thoại nữa, anh vội vàng lấy áo khoác chạy luôn ra cửa kéo theo Tuyết Nhi
- Đợi đã! anh chưa thay đồ
Tuyết Nhi giữ Tuấn Khải lại,tiện thể tả luôn, cậu đang khoác trên người bộ pijama kẻ sọc, chân còn mang dép đi trong nhà của bệnh viện
Ngớ người một hồi cũng kệ luôn, vì mai cậu có show và nhất định phải về vào đêm nay, Tuấn Khải liề luôn chạy ra sân bay cùng với Tuyết Nhi
Gấp rút trang bị khẩu trang, kính râm, mũ trùm ( như ăn trộm =)) cho Tuấn Khải rồi lên sân bay, mọi người bị dọa cho một pha hú hồn khi tưởng là khủng bố đánh boom
Liệu thần tượng đi ra sân bay như thế này bị phát hiện thì sao nhỉ? chắc chắn là sụp đổ hình tượng rồi =)
Tuyết Nhi vừa hoảng loạn vừa lo lắng, đến khoảng 2 giờ đồng hồ, vừa nghe thấy tiếng bước chân
Nó chạy lại hỏi bác sĩ
- Bác sĩ, sao rồi ạ??
- Chúng tôi đã cố hết sức..
- Sao?
- Chúng tôi đã cố gắng hết sức để chữa trị cho bệnh nhân, thật may anh ấy không sao.. Nhưng cần được nghĩ dưỡng một thời gian
Tuyết Nhi trong lòng có chút vui hơn hẳn, cảm ơn bác sĩ rồi chạy ngay vào bên trong
[..]
Kéo ghế gần cạnh Tuấn Khải đang nhắm mắt an tĩnh phía giường bệnh, không biết cậu có một giấc mộng đẹp hay là đơn thuần chỉ là ngủ
Tuyết Nhi vừa nhìn cậu vừa suy mông lung, tiện tay rứt ra một bông hoa trong bình
Ngón tay vô thức trêu đùa bông hoa rồi khẽ rứt từng cánh hoa, ánh mắt đượm buồn nhìn cậu đang hôn mê đằng đó
Rồi từng đợt ký ức lại ùa về trong đầu Nó, cứ thế thẫn thờ suy nghĩ cho đến khi..
Đôi mắt ngọc đen của Tuấn Khải từ từ mở ra, mơ hồ một chút nhưng sau khi bắt gặp Tuyết Nhi đang nhìn mình
Tuyết Nhi nó như vỡ òa, nước mắt tuôn từng giọt không nguôi, mắt đỏ hoe nhìn Tuấn Khải nhưng miệng vẫn mếu máo:
- Là..là em sai.. Là em không nhìn thấy anh nên mới xảy ra cớ sự này..
- Ngoan.. Nín..đại ca đây không giận
Tuấn Khải nhẹ nhàng chồm người tới, dịu dàng lấy khăn giấy lau đi nước mắt cho Tuyết Nhi
[..]
Sau khi dỗ thành công cơn khóc của Tuyết Nhi, Tuấn Khải sực nhớ ra cái gì đó, vội vàng lục điện thoại gọi cho ai đó
Tút..Tút..Tút..TÍT
- Tiểu Khải à! anh được lắm, giờ biết bao nhiêu giờ rồi mà anh không gọi Tuyết Nhi về?
Vương Nguyên mắng xả tức vào cái điện thoại khiến người đầu dây bên kia phải bịt tai
- mới 8h30.. còn sớm mà
- Cái gì? anh nói 8h30?
Tính nói Ừ nhưng Tuấn Khải nhận thấy có gì đó sai sai thì..
Trời ơi, Cậu quên mất là đang ở Việt Nam ( Việt Nam cách Trung Quốc 1h, tức là Việt Nam là 8h30, còn Trung Quốc là 9h30)
Thôi nói chuyện điện thoại nữa, anh vội vàng lấy áo khoác chạy luôn ra cửa kéo theo Tuyết Nhi
- Đợi đã! anh chưa thay đồ
Tuyết Nhi giữ Tuấn Khải lại,tiện thể tả luôn, cậu đang khoác trên người bộ pijama kẻ sọc, chân còn mang dép đi trong nhà của bệnh viện
Ngớ người một hồi cũng kệ luôn, vì mai cậu có show và nhất định phải về vào đêm nay, Tuấn Khải liề luôn chạy ra sân bay cùng với Tuyết Nhi
Gấp rút trang bị khẩu trang, kính râm, mũ trùm ( như ăn trộm =)) cho Tuấn Khải rồi lên sân bay, mọi người bị dọa cho một pha hú hồn khi tưởng là khủng bố đánh boom
Liệu thần tượng đi ra sân bay như thế này bị phát hiện thì sao nhỉ? chắc chắn là sụp đổ hình tượng rồi =)
/17
|