Trương Thiên Minh ngửa người ra sau xoa bụng, hai tô mì gói, no tới mức tức bụng. Trước giờ hắn ít khi ăn mì gói, có ăn đều là đổ nước nóng vào ngâm, chưa từng nấu một cách hẳn hoi như thế này nên có chút thích thú.
Diệu Hy ngồi đối diện với hắn, khoanh tay lại hất cằm :
- Dọn bát đi.
Hắn mờ mịt hỏi lại:
- Tôi sao?
Diệu Hy gật đầu xác nhận:
- Đúng vậy , tôi chỉ nói nấu cho anh ăn, còn dọn dẹp, anh tự làm. Mau lên tôi còn phải về nữa.
Thiên Minh mang khuôn mặt không cam tâm dọn hai chiếc bát nhưng chỉ vài giây tiếp theo, phía nhà bếp vang một tiếng vỡ theo sau là tiếng kêu của hắn.
Diệu Hy nhịn không được bật cười :
- Anh cố tình sao?
- Lỡ tay thôi mà.
Trương Thiên Minh nhún vai đi ra.
•
Hai người vừa bước vào thang máy thù một đôi nam nữ nữa cũng bước theo sau, cô gái kia nhìn nhìn Diệu Hy rồi kêu lên:
- Tiểu Hy Hy, là em sao?
- Tiểu Mạch, chị vẫn sống ở đây sao?
- Đâu có điều kiện như em. Bây giờ làm gì rồi.
- Em làm ở bệnh viện Giang Hải. Lúc nào cần gọi cho em, cầm lấy.
Diệu Hy lấy trong túi xách tấm danh thiếp ấn vài tay Tiểu Mạch. Tiểu Mạch mỉm cười, đôi mắt có chút hồng.
Hàn diệu Hy đứng bên đường chờ Thiên Minh lấy xe, đôi mắt nhìn toà chưng cư 5 tầng to lớn mà tuổi thơ cô gắn liền. Ở những thời điểm khác nhau, con người ta cũng suy nghĩ khác nhau, nếu là Diệu Hy lúc 14 tuổi cô sẽ ước không bao giờ quay lại đây, lúc ấy cô sợ nơi này, nhìn đâu cũng thấy sợ nhưng sau mười năm, cô nhìn nơi này, chỉ thấy mẹ cô lê đôi chân qua cánh cổng, cả người toàn một mùi rượu nồng nặc, rồi mẹ trong bộ váy đầm dắt tay cô đến trường, nơi nào cũng là kỷ niệm.
- Cô gái, em là bạn Tiểu Mạch sao?
Một giọng nói lè nhè cùng mùi rượu phảng qua cánh mũi làm Diệu Hy giật mình. Cô giật lùi về sau, người đàn không khi nãy đi cùng Tiểu Mạch trong cầu thang, bây giờ ở trước mặt cô, nói lảm nhảm.
- Em có muốn đi với anh đêm nay không, không để em chịu thiệt đâu.
Diệu Hy nghe mấy lời này khuôn mặt chán ghét không tả hết, cô liếc một cái khinh bỉ rồi bỏ ra chỗ khác.
Nhưng cô mới bước vài bước thì phía say có mây tên khác chặn lại :
- Em gái, đại ca anh nói thế rồi em còn làm giá cái gì.
Một đám say rượu phá lên cười như bị bệnh, Diệu Hy ở giữa nghiến răng nói :
- Tránh ra.
- Ê, giọng cũng ngọt quá đi.
Bàn tay của tên nào đó vươn tới vuốt má cô, Diệu Hy thầm nhủ trong lòng là bọn họ gây sự, cô không gây với họ rồi túm cánh tay đó bẻ ngược về phía sau, dùng không quá nhiều sức nhưng vẫn nghe một tiếng rắc rõ ràng.
Tên kia hét lên ngã ra sau luôn miệng chửi mắng. Cả đám bu vào đỡ dậy, hắn vẫn vật vã trên đường.
Vừa lúc xe của Thiên Minh lao tới, thấy đám người đứng cùng Diệu Hy liền đoán có chuyện nên vội xuống xe :
- Chuyện gì vậy?
Còn chưa nói hết câu, đám người kia đã lao tới đánh người.
•••
Đồn cảnh sát. 22 giờ.
- Mấy anh còn không phạt bọn họ. Bin họ đánh người thành như vậy.
- cậu trật tự được không.
- Nhưng rất là đau đó.
- Còn nháo nữa tôi giam hết bây giờ.
Đã qua mười giờ đêm nhưng đồn cảnh sát vẫn nháo nhào vì vụ ẩu đả ở khu Wander, một đám người mùi rượu nồng nặc với đôi trai gái nhìn rất lịch sự lại đi gây nhau. Cảnh sat có ca trực đêm, hai mắt vẫn chưa mở một, chỉ tay vào cô gái duy nhất nói :
- Cô, tới đây cho lời khai.
Hàn Diệu Hy và Trương Thiên Minh ngồi gác chân khoanh tay, an an tĩnh tĩnh ở góc nãy giờ nghe thấy gọi tên liền liếc nhau ẩn ý. Diệu Hy đi tới ngồi đối diện viên cảnh sát khuôn mặt không chút biểu cảm rõ ràng nhẹ giọng nói :
- Tôi tên Hàn Diệu Hy là bác sĩ ở bệnh viện Giang Hải. Lúc 9 giờ tôi đứng ở công chung cư chờ Thiên Minh lấy xe thì thấy có hai người cãi nhau, một lúc sau thì ẩu đả, vốn dĩ là vào can họ nhưng ở đâu ra một đám người chạy tới, cãi nhau rồi ẩu đả, lúc ấy Thiên Minh vừa ra, tưởng bọn họ gây sự với tôi nên tới kéo tôi đi, vừa hay các anh tới...
- Cô ta nói dối, rõ ràng là hai người này đánh chúng tôi...
Một người trong đám đông hét lên, cả bọn liền ồn ào theo. Anh cảnh sát đập bàn:
- Im lặng, cô nói đi.
- Anh xem, bọn họ một đám to lớn như vậy, nói hai chúng tôi đánh họ, lừa trẻ con sao?
Diệu Hy nhăn mày nhìn đám người kia, anh cảnh sát gật gù ghi chép :
- Người kia là ai?
- Là bạn trai tôi.
Cô không suy nghĩ nói dối một câu, Trương Thiên Minh nãy giờ nghe cô nói, đến câu này đôi mắt mở to, chưa dám tin vào tai mình, cả người bỗng nhiên phấn chấn lạ thường.
- Vậy có nghĩa là bọn họ tự đánh nhau, cô và cậu ta chỉ định tới can thôi.
Cảnh sát nhìn vào tờ giấy của mình hỏi lại, ánh mắt đã hòan toàn tin tưởng, lại nhìn đám người mặt mũi thâm tím vẫn rên rỉ trong góc lớn giọng nói :
- Mấy người các cậu đúng là không biết xấu hổ, nhậu nhẹt say xỉn, đánh nhau thì thôi đi còn định ăn vạ họ. Sau người các cậu, cao to là vậy, nói bị nữ nhân đánh thành thế này ai tin. Mà có như vậy thật thì không cảm thấy mất mặt sao? Chỉ có hai người mà không đánh lại, đáng mặt đàn ông sao. Thật tình, lúc tôi bằng tuổi các cậu một mình bắt năm tên cướp đấy. Thôi hai người về đi còn các cậu, nộp phạt.
•••
- Tôi không ngờ em đánh nhau giỏi như vậy.
- Lâu rồi không có vận động lại, vẫn là ngượng tay.
- Chữa bệnh giỏi, đánh nhau giỏi, lừa người cũng giỏi, em đúng là hoàn mỹ.
- Anh mắng tôi sao?
- Không có, là khen mà.
- Còn nói, tôi đánh anh bây giờ.
- Cuối cùng thì em cũng lộ ra bản chất côn đồ rồi.
- Dám nói tôi côn đồ...
- Được rồi, không có nói em.
- Vậy nói với cửa kính sao? Anh thần kinh hả?
Diệu Hy ngồi đối diện với hắn, khoanh tay lại hất cằm :
- Dọn bát đi.
Hắn mờ mịt hỏi lại:
- Tôi sao?
Diệu Hy gật đầu xác nhận:
- Đúng vậy , tôi chỉ nói nấu cho anh ăn, còn dọn dẹp, anh tự làm. Mau lên tôi còn phải về nữa.
Thiên Minh mang khuôn mặt không cam tâm dọn hai chiếc bát nhưng chỉ vài giây tiếp theo, phía nhà bếp vang một tiếng vỡ theo sau là tiếng kêu của hắn.
Diệu Hy nhịn không được bật cười :
- Anh cố tình sao?
- Lỡ tay thôi mà.
Trương Thiên Minh nhún vai đi ra.
•
Hai người vừa bước vào thang máy thù một đôi nam nữ nữa cũng bước theo sau, cô gái kia nhìn nhìn Diệu Hy rồi kêu lên:
- Tiểu Hy Hy, là em sao?
- Tiểu Mạch, chị vẫn sống ở đây sao?
- Đâu có điều kiện như em. Bây giờ làm gì rồi.
- Em làm ở bệnh viện Giang Hải. Lúc nào cần gọi cho em, cầm lấy.
Diệu Hy lấy trong túi xách tấm danh thiếp ấn vài tay Tiểu Mạch. Tiểu Mạch mỉm cười, đôi mắt có chút hồng.
Hàn diệu Hy đứng bên đường chờ Thiên Minh lấy xe, đôi mắt nhìn toà chưng cư 5 tầng to lớn mà tuổi thơ cô gắn liền. Ở những thời điểm khác nhau, con người ta cũng suy nghĩ khác nhau, nếu là Diệu Hy lúc 14 tuổi cô sẽ ước không bao giờ quay lại đây, lúc ấy cô sợ nơi này, nhìn đâu cũng thấy sợ nhưng sau mười năm, cô nhìn nơi này, chỉ thấy mẹ cô lê đôi chân qua cánh cổng, cả người toàn một mùi rượu nồng nặc, rồi mẹ trong bộ váy đầm dắt tay cô đến trường, nơi nào cũng là kỷ niệm.
- Cô gái, em là bạn Tiểu Mạch sao?
Một giọng nói lè nhè cùng mùi rượu phảng qua cánh mũi làm Diệu Hy giật mình. Cô giật lùi về sau, người đàn không khi nãy đi cùng Tiểu Mạch trong cầu thang, bây giờ ở trước mặt cô, nói lảm nhảm.
- Em có muốn đi với anh đêm nay không, không để em chịu thiệt đâu.
Diệu Hy nghe mấy lời này khuôn mặt chán ghét không tả hết, cô liếc một cái khinh bỉ rồi bỏ ra chỗ khác.
Nhưng cô mới bước vài bước thì phía say có mây tên khác chặn lại :
- Em gái, đại ca anh nói thế rồi em còn làm giá cái gì.
Một đám say rượu phá lên cười như bị bệnh, Diệu Hy ở giữa nghiến răng nói :
- Tránh ra.
- Ê, giọng cũng ngọt quá đi.
Bàn tay của tên nào đó vươn tới vuốt má cô, Diệu Hy thầm nhủ trong lòng là bọn họ gây sự, cô không gây với họ rồi túm cánh tay đó bẻ ngược về phía sau, dùng không quá nhiều sức nhưng vẫn nghe một tiếng rắc rõ ràng.
Tên kia hét lên ngã ra sau luôn miệng chửi mắng. Cả đám bu vào đỡ dậy, hắn vẫn vật vã trên đường.
Vừa lúc xe của Thiên Minh lao tới, thấy đám người đứng cùng Diệu Hy liền đoán có chuyện nên vội xuống xe :
- Chuyện gì vậy?
Còn chưa nói hết câu, đám người kia đã lao tới đánh người.
•••
Đồn cảnh sát. 22 giờ.
- Mấy anh còn không phạt bọn họ. Bin họ đánh người thành như vậy.
- cậu trật tự được không.
- Nhưng rất là đau đó.
- Còn nháo nữa tôi giam hết bây giờ.
Đã qua mười giờ đêm nhưng đồn cảnh sát vẫn nháo nhào vì vụ ẩu đả ở khu Wander, một đám người mùi rượu nồng nặc với đôi trai gái nhìn rất lịch sự lại đi gây nhau. Cảnh sat có ca trực đêm, hai mắt vẫn chưa mở một, chỉ tay vào cô gái duy nhất nói :
- Cô, tới đây cho lời khai.
Hàn Diệu Hy và Trương Thiên Minh ngồi gác chân khoanh tay, an an tĩnh tĩnh ở góc nãy giờ nghe thấy gọi tên liền liếc nhau ẩn ý. Diệu Hy đi tới ngồi đối diện viên cảnh sát khuôn mặt không chút biểu cảm rõ ràng nhẹ giọng nói :
- Tôi tên Hàn Diệu Hy là bác sĩ ở bệnh viện Giang Hải. Lúc 9 giờ tôi đứng ở công chung cư chờ Thiên Minh lấy xe thì thấy có hai người cãi nhau, một lúc sau thì ẩu đả, vốn dĩ là vào can họ nhưng ở đâu ra một đám người chạy tới, cãi nhau rồi ẩu đả, lúc ấy Thiên Minh vừa ra, tưởng bọn họ gây sự với tôi nên tới kéo tôi đi, vừa hay các anh tới...
- Cô ta nói dối, rõ ràng là hai người này đánh chúng tôi...
Một người trong đám đông hét lên, cả bọn liền ồn ào theo. Anh cảnh sát đập bàn:
- Im lặng, cô nói đi.
- Anh xem, bọn họ một đám to lớn như vậy, nói hai chúng tôi đánh họ, lừa trẻ con sao?
Diệu Hy nhăn mày nhìn đám người kia, anh cảnh sát gật gù ghi chép :
- Người kia là ai?
- Là bạn trai tôi.
Cô không suy nghĩ nói dối một câu, Trương Thiên Minh nãy giờ nghe cô nói, đến câu này đôi mắt mở to, chưa dám tin vào tai mình, cả người bỗng nhiên phấn chấn lạ thường.
- Vậy có nghĩa là bọn họ tự đánh nhau, cô và cậu ta chỉ định tới can thôi.
Cảnh sát nhìn vào tờ giấy của mình hỏi lại, ánh mắt đã hòan toàn tin tưởng, lại nhìn đám người mặt mũi thâm tím vẫn rên rỉ trong góc lớn giọng nói :
- Mấy người các cậu đúng là không biết xấu hổ, nhậu nhẹt say xỉn, đánh nhau thì thôi đi còn định ăn vạ họ. Sau người các cậu, cao to là vậy, nói bị nữ nhân đánh thành thế này ai tin. Mà có như vậy thật thì không cảm thấy mất mặt sao? Chỉ có hai người mà không đánh lại, đáng mặt đàn ông sao. Thật tình, lúc tôi bằng tuổi các cậu một mình bắt năm tên cướp đấy. Thôi hai người về đi còn các cậu, nộp phạt.
•••
- Tôi không ngờ em đánh nhau giỏi như vậy.
- Lâu rồi không có vận động lại, vẫn là ngượng tay.
- Chữa bệnh giỏi, đánh nhau giỏi, lừa người cũng giỏi, em đúng là hoàn mỹ.
- Anh mắng tôi sao?
- Không có, là khen mà.
- Còn nói, tôi đánh anh bây giờ.
- Cuối cùng thì em cũng lộ ra bản chất côn đồ rồi.
- Dám nói tôi côn đồ...
- Được rồi, không có nói em.
- Vậy nói với cửa kính sao? Anh thần kinh hả?
/12
|