- Dì à, mọi chuyện xong xuôi rồi mà, đừng buồn nữa, tụi trẻ sẽ sợ đấy.
Hàn Diệu Hy lấy giấy đưa cho dì Thạch Thảo, người phụ nữ kiên cường mà cô quen 7 năm qua đã phải bật khóc bất lực. Bà dành cả đời để chăm sóc những đứa trẻ cơ nhỡ nhưng lại không thể dạy dỗ con trai chính mình.
Dì Thạch Thảo, từ nhỏ đã sông với một bà cô họ, năm mười năm tuổi bà cô bệnh qua đời , bà phải nghỉ học tự mình đi làm thuê kiếm sống để dành tiền. Đến năm mười tám tuổi bà gặp một người đàn ông, hai người yêu nhau một thời gian tới khi bà mang thai năm tháng thì người đó bỏ bà đi mất. Ôm bụng bầu bà từ thành phố về ngoại ô, làm cho một nông trang nhỉ đến lúc sinh con.
Một mình nuôi con đến năm 25 tuổi, một lần bà đi vào thành phố mua hạt giống thì gặp ba đứa trẻ lang thang đi ăn xin, thương chúng bà dẫn về nuôi.
Mọt thời gian sau, chủ nông trang mua nhà ở Thượng Hải chuyển đi, nhượng lại cho bà mảnh đất, bà dùng tiềm gom góp bao lâu xây một tu viện nhỏ nhận trẻ mồ côi về chăm sóc.
Khi con trai bà hai mươi tuổi, nhận ra sự bần cùng của nơi mình đang ở đã bỏ vào thành phố sống lâu rồi không trở về thăm bà một lần.
Cách đây mấy hôm con trai bà về thăm sau đó Diệu Hy liền gọi về nói bên công ty MT đòi thu mua cô nhi viện để giải tỏa.
- Ta tạo nghiệt gì mà lại như vậy.
Dì Thạch Thảo lại nức nở khóc, Diệu Hy chờ bà bình tĩnh rồi mới hỏi :
- Có một chuyện con thác mắc nhưng chưa dám hỏi dì, Thiên Minh là con trai duy nhất của nhà họ Trương nhưng tại sao lại sống ở cô nhi viện.
Dì Thạch Thảo lau nước mắt nhìn ra cửa sổ, cất giọng khàn đặc vì khóc :
- Nhà họ Trương ba đời nay đều độc tôn, đến đời của Trương Hách Lực cũng chỉ có duy nhất một con trai là Thiên Minh, năm thằng bé chín tuổi ba mẹ nó cãi cọ rồi ly thân, mẹ Thiên Minh dẫn thằng bé theo nhưng đến năm nó 13 tuổi ,mẹ nó không còn để ý tới nó nữa, ngày ngày nhậu nhẹt rồi cuối cùng gửi nó tới đây. Được bốn năm, mẹ nó mất nhà họ Trương biết chuyện nên đón nó về, sau đó mỗi năm nó đều tới thăm dì.
Diệu Hy rơi vào trầm mặc lúc lâu rồi hỏi tiếp :
- Vậy còn Chu Linh, hồi trước từng ở đây sao dì?
- Linh Linh gửi vào đây lúc mới có 6 tuổi, ta nuôi nó hai năm thì có hai vợ chồng họ Chu tới nhận nó. Lần đầu nó về thăm gặp Thiên Minh, vừa hai đứa sống chung một khu nên hay về thăm cùng nhau.
Diệu Hy gật gù rồi lại trầm ngâm suy nghĩ.
•••
- Chủ tịch, kế hoạch thu mua cô nhi viện không thành rồi.
- Xảy ra chuyện gì sao?
- Vốn dĩ đã thành giao nhưng khi chúng tôi tới cô nhi kiểm tra giấy tờ nhà đất đều đứng tên Hàn Diệu Hy nên con trai viện trưởng không có quyền bán. Chúng tôi cũng đã nói chuyện với Hàn Diệu Hy nhưng cô ta một mực không bán.
- Được rồi, nếu không đàm phán được thì thu mua ở chỗ khác đi.
- Nhưng miếng đất tốt như vậy...
- Cứ như vậy đi, à, mang cho tôi hồ sơ của cô gái đó.
- vâng, chủ tịch.
Trương Hách Lực một mình trầm ngâm trong phòng làm việc, hồ sơ của Hàn Diệu Hy ngổn ngang trên bàn giấy, trong bức ảnh thẻ là một cô gái xinh xắn, đôi mắt có chút ưu tư, khuôn mặt phảng phất chút kiên cường. Ông nhìn cô gái đó, có chút gì đó thoáng qua đôi mắt, có lẽ là một chút quen thuộc.
•••
Biểu chiều mùa thu ở Bắc Kinh thật đẹp đẽ, mặc dù xe cộ ầm ĩ nhưng không khí dịu mát vẫn khiến người ta cảm thấy thoải mái. Diệu Hy chỉnh lại túi xách, chào mấy cô y tá một câu rồi hướng cửa lớn đi ra. Tuần này cô không có ca trực, vẫn là về sớm tốt hơn nhiều.
Vừa ra tới ngoài, liếc mắt cô đã thấy một chiếc ô tô đen đỗ cách đó khoảng 10 mét, cô cảm thấy chiếc xe có chút quen mắt nhưng nghĩ lại thời buổi bây giờ xe nào chả giống nhau nên bỏ đi.
Chỉ là đi được vài bước, chiếc xe đó đã lùi lại, chắn trước mặt cô, cửa sổ mở xuống một chàng traibthof đầu ra ngoài :
- Em ra muộn quá, tôi chờ em đã 15 phút rồi đó. Mau lên xe đi.
Diệu Hy nhăn mày một cái, nhìn người trong xe ánh mắt không chút vui vẻ :
- Xin lỗi tôi phải tới bến xe buýt bây giờ.
Trương Thiên Minh cười cười rồi nói:
- Tôi giúp em chuyện lớn như vậy, không mời tôi bữa tối được sao?
Diệu Hy nghiến răng suy nghĩ một hồi rồi mở cửa lên xe.
Trương Thiên Minh lái xe ra đường lớn, chạy vào trung tâm thành phố, suốt dọc đường chỉ im lặng mỉm cười, còn Diệu Hy, dĩ nhiên chẳng vui vẻ gì chỉ nhìn ra cửa sổ, trước sau nói duy nhất một câu:
- Tôi mời, chỗ nào tùy anh.
Vốn dĩ cô cứ lặng im cho đến khi cô thấy con đường hắn chạy ngày càng quen mắt, Diệu Hy bất ngờ ngồi thẳng dậy, khó chịu nói :
- Quay lại.
Hắn vẫn mỉm cười hỏi lại:
- Sao vậy?
- Tôi nói quay lại. Tôi không muốn tới chỗ này.
Diệu Hy mím môi lại, khuôn mặt cũng đỏ lên. Con đường này đã năm năm cô chưa đi qua nhưng vẫn là nhớ rõ tới từng lối rẽ, đây chính là đương đi vào phố Wander, nơi mà cô không muốn tới nhất ở Bắc Kinh này.
Trong lúc cô bực bội đập cửa thì xe đã dừng lại ở dưới chung cư Thảo Huấn.
Diệu Hy vừa bước vào căn nhà số 27 cánh mũi liền ngửi thấy một mùi thơm nhàn nhạt, căn nhà mà cô sống mười mấy năm bây giờ đã khác trước, không có một chút gì giống như cô từng sống nơi đây.
Rèm cửa màu xanh nhạt đã thay hết bằng màu trắng, nơi để bộ bàn ghế gỗ cũng đặt sofa êm ái, bức tường từng treo ảnh cô bây giờ thay bằng những bức tranh trừu tượng có nhìn cũng chẳng hiểu.
- Anh thường dẫn người lạ tới nhà sao?
Cô bỏ giày xỏ đôi dép đi trong nhà màu xám tro vào, thuận miệng nói một câu. Thiên Minh nhanh chân vào phòng bếp lấy nước, nghe cô nói bật cười trả lời :
- Em mà cũng tính là người lạ sao? Căn nhà này một nửa vẫn thuộc về em mà, tôi còn chưa có trả 4 vạn mà.
- Anh còn nhắc tới, đúng là mặt dày mà. Nếu 4 vạn đó gửi ngân hàng đã sớm thành 20 vạn rồi anh có biết không .
- Haha. Sau này sẽ trả em gấp nhiều lần, bây giờ thù em nấu cơm đi, tôi rất đói.
- Anh dẫn tôi tới đây là để nấu cơm sao? Nhà hàng ngoài kia đâu có thiếu. - Tôi vừa xuất viện vì viêm dạ dày cấp tính, đâu thể ăn linh tinh, em là bác sĩ mà, thứ gì tốt dĩ nhiên em biết.
- Tôi là bác sĩ, bác sĩ, chứ không phải chuyên gia dinh dưỡng.
- Với tôi đều là một. Em mau đi nấu đi.
- Ngoài mỳ gói nhà anh con gì không?
- Còn...có muối nữa mà.
- Vậy cho anh uống nước muối được không?
- Chỉ cần em làm, tôi đều ăn...
- Đồ thần kinh...
Hàn Diệu Hy lấy giấy đưa cho dì Thạch Thảo, người phụ nữ kiên cường mà cô quen 7 năm qua đã phải bật khóc bất lực. Bà dành cả đời để chăm sóc những đứa trẻ cơ nhỡ nhưng lại không thể dạy dỗ con trai chính mình.
Dì Thạch Thảo, từ nhỏ đã sông với một bà cô họ, năm mười năm tuổi bà cô bệnh qua đời , bà phải nghỉ học tự mình đi làm thuê kiếm sống để dành tiền. Đến năm mười tám tuổi bà gặp một người đàn ông, hai người yêu nhau một thời gian tới khi bà mang thai năm tháng thì người đó bỏ bà đi mất. Ôm bụng bầu bà từ thành phố về ngoại ô, làm cho một nông trang nhỉ đến lúc sinh con.
Một mình nuôi con đến năm 25 tuổi, một lần bà đi vào thành phố mua hạt giống thì gặp ba đứa trẻ lang thang đi ăn xin, thương chúng bà dẫn về nuôi.
Mọt thời gian sau, chủ nông trang mua nhà ở Thượng Hải chuyển đi, nhượng lại cho bà mảnh đất, bà dùng tiềm gom góp bao lâu xây một tu viện nhỏ nhận trẻ mồ côi về chăm sóc.
Khi con trai bà hai mươi tuổi, nhận ra sự bần cùng của nơi mình đang ở đã bỏ vào thành phố sống lâu rồi không trở về thăm bà một lần.
Cách đây mấy hôm con trai bà về thăm sau đó Diệu Hy liền gọi về nói bên công ty MT đòi thu mua cô nhi viện để giải tỏa.
- Ta tạo nghiệt gì mà lại như vậy.
Dì Thạch Thảo lại nức nở khóc, Diệu Hy chờ bà bình tĩnh rồi mới hỏi :
- Có một chuyện con thác mắc nhưng chưa dám hỏi dì, Thiên Minh là con trai duy nhất của nhà họ Trương nhưng tại sao lại sống ở cô nhi viện.
Dì Thạch Thảo lau nước mắt nhìn ra cửa sổ, cất giọng khàn đặc vì khóc :
- Nhà họ Trương ba đời nay đều độc tôn, đến đời của Trương Hách Lực cũng chỉ có duy nhất một con trai là Thiên Minh, năm thằng bé chín tuổi ba mẹ nó cãi cọ rồi ly thân, mẹ Thiên Minh dẫn thằng bé theo nhưng đến năm nó 13 tuổi ,mẹ nó không còn để ý tới nó nữa, ngày ngày nhậu nhẹt rồi cuối cùng gửi nó tới đây. Được bốn năm, mẹ nó mất nhà họ Trương biết chuyện nên đón nó về, sau đó mỗi năm nó đều tới thăm dì.
Diệu Hy rơi vào trầm mặc lúc lâu rồi hỏi tiếp :
- Vậy còn Chu Linh, hồi trước từng ở đây sao dì?
- Linh Linh gửi vào đây lúc mới có 6 tuổi, ta nuôi nó hai năm thì có hai vợ chồng họ Chu tới nhận nó. Lần đầu nó về thăm gặp Thiên Minh, vừa hai đứa sống chung một khu nên hay về thăm cùng nhau.
Diệu Hy gật gù rồi lại trầm ngâm suy nghĩ.
•••
- Chủ tịch, kế hoạch thu mua cô nhi viện không thành rồi.
- Xảy ra chuyện gì sao?
- Vốn dĩ đã thành giao nhưng khi chúng tôi tới cô nhi kiểm tra giấy tờ nhà đất đều đứng tên Hàn Diệu Hy nên con trai viện trưởng không có quyền bán. Chúng tôi cũng đã nói chuyện với Hàn Diệu Hy nhưng cô ta một mực không bán.
- Được rồi, nếu không đàm phán được thì thu mua ở chỗ khác đi.
- Nhưng miếng đất tốt như vậy...
- Cứ như vậy đi, à, mang cho tôi hồ sơ của cô gái đó.
- vâng, chủ tịch.
Trương Hách Lực một mình trầm ngâm trong phòng làm việc, hồ sơ của Hàn Diệu Hy ngổn ngang trên bàn giấy, trong bức ảnh thẻ là một cô gái xinh xắn, đôi mắt có chút ưu tư, khuôn mặt phảng phất chút kiên cường. Ông nhìn cô gái đó, có chút gì đó thoáng qua đôi mắt, có lẽ là một chút quen thuộc.
•••
Biểu chiều mùa thu ở Bắc Kinh thật đẹp đẽ, mặc dù xe cộ ầm ĩ nhưng không khí dịu mát vẫn khiến người ta cảm thấy thoải mái. Diệu Hy chỉnh lại túi xách, chào mấy cô y tá một câu rồi hướng cửa lớn đi ra. Tuần này cô không có ca trực, vẫn là về sớm tốt hơn nhiều.
Vừa ra tới ngoài, liếc mắt cô đã thấy một chiếc ô tô đen đỗ cách đó khoảng 10 mét, cô cảm thấy chiếc xe có chút quen mắt nhưng nghĩ lại thời buổi bây giờ xe nào chả giống nhau nên bỏ đi.
Chỉ là đi được vài bước, chiếc xe đó đã lùi lại, chắn trước mặt cô, cửa sổ mở xuống một chàng traibthof đầu ra ngoài :
- Em ra muộn quá, tôi chờ em đã 15 phút rồi đó. Mau lên xe đi.
Diệu Hy nhăn mày một cái, nhìn người trong xe ánh mắt không chút vui vẻ :
- Xin lỗi tôi phải tới bến xe buýt bây giờ.
Trương Thiên Minh cười cười rồi nói:
- Tôi giúp em chuyện lớn như vậy, không mời tôi bữa tối được sao?
Diệu Hy nghiến răng suy nghĩ một hồi rồi mở cửa lên xe.
Trương Thiên Minh lái xe ra đường lớn, chạy vào trung tâm thành phố, suốt dọc đường chỉ im lặng mỉm cười, còn Diệu Hy, dĩ nhiên chẳng vui vẻ gì chỉ nhìn ra cửa sổ, trước sau nói duy nhất một câu:
- Tôi mời, chỗ nào tùy anh.
Vốn dĩ cô cứ lặng im cho đến khi cô thấy con đường hắn chạy ngày càng quen mắt, Diệu Hy bất ngờ ngồi thẳng dậy, khó chịu nói :
- Quay lại.
Hắn vẫn mỉm cười hỏi lại:
- Sao vậy?
- Tôi nói quay lại. Tôi không muốn tới chỗ này.
Diệu Hy mím môi lại, khuôn mặt cũng đỏ lên. Con đường này đã năm năm cô chưa đi qua nhưng vẫn là nhớ rõ tới từng lối rẽ, đây chính là đương đi vào phố Wander, nơi mà cô không muốn tới nhất ở Bắc Kinh này.
Trong lúc cô bực bội đập cửa thì xe đã dừng lại ở dưới chung cư Thảo Huấn.
Diệu Hy vừa bước vào căn nhà số 27 cánh mũi liền ngửi thấy một mùi thơm nhàn nhạt, căn nhà mà cô sống mười mấy năm bây giờ đã khác trước, không có một chút gì giống như cô từng sống nơi đây.
Rèm cửa màu xanh nhạt đã thay hết bằng màu trắng, nơi để bộ bàn ghế gỗ cũng đặt sofa êm ái, bức tường từng treo ảnh cô bây giờ thay bằng những bức tranh trừu tượng có nhìn cũng chẳng hiểu.
- Anh thường dẫn người lạ tới nhà sao?
Cô bỏ giày xỏ đôi dép đi trong nhà màu xám tro vào, thuận miệng nói một câu. Thiên Minh nhanh chân vào phòng bếp lấy nước, nghe cô nói bật cười trả lời :
- Em mà cũng tính là người lạ sao? Căn nhà này một nửa vẫn thuộc về em mà, tôi còn chưa có trả 4 vạn mà.
- Anh còn nhắc tới, đúng là mặt dày mà. Nếu 4 vạn đó gửi ngân hàng đã sớm thành 20 vạn rồi anh có biết không .
- Haha. Sau này sẽ trả em gấp nhiều lần, bây giờ thù em nấu cơm đi, tôi rất đói.
- Anh dẫn tôi tới đây là để nấu cơm sao? Nhà hàng ngoài kia đâu có thiếu. - Tôi vừa xuất viện vì viêm dạ dày cấp tính, đâu thể ăn linh tinh, em là bác sĩ mà, thứ gì tốt dĩ nhiên em biết.
- Tôi là bác sĩ, bác sĩ, chứ không phải chuyên gia dinh dưỡng.
- Với tôi đều là một. Em mau đi nấu đi.
- Ngoài mỳ gói nhà anh con gì không?
- Còn...có muối nữa mà.
- Vậy cho anh uống nước muối được không?
- Chỉ cần em làm, tôi đều ăn...
- Đồ thần kinh...
/12
|