Hàn Diệu Hy lặng lẽ trải qua 3 tháng học, hằng ngày cô thới trường tìm một góc âm thầm với mớ sách vở, tan học lại về ký túc an an tĩnh tĩnh trên chiếc giường tầng trong góc phòng. Cuộc sống lặp lại như vậy nhưng cô lại chẳng cảm thấy nhàm chán, đây chính là cuộc sống cô mong muốn.
Ngày học cuối cùng trước khi kỳ nghỉ đông bắt đầu, Diệu Hy đã gọi điện cho viện trưởng viện mồ côi mà cô từng ở báo sẽ tới thăm bọn trẻ.
9 giờ tối, ngoài trời gió thổi, cây hải đường bên cửa sổ đu đưa xào xạc, Diệu Hy chùm chăn lên người, cuộn tròn mình với đống bài tập của kỳ nghỉ. Đám bạn cùng phòng ngồi vây quanh máy tính của Lương Thi Thi để xem gì đó, thi thoảng lại cười ré lên với nhau. Họ không để ý tới Diệu Hy vì đã quen với việc cô luôn ở ngoài rìa cuộc tán chuyện của họ.
Diệu Hy cũng không để ý tới bọn họ vì ngoài các đàn anh đẹp trai ra thì họ chẳng có gì khác để nói. Cô thuộc tuýp người không để ý tới bề ngoài, vì theo cô, hàng hoá thì luôn đẹp mã, vẻ ngoài càng bóng bẩy thì bên trong càng tồi tệ. Vì quá quan tâm tới bao bì mà quên đi sản phẩm bên trong.
Đám bạn cùng phòng ngồi tới 11 giờ vẫn chưa thôi cười khúc khích, Diệu Hy thì bắt đầu mỏi mắt, cô gấp sách vở lại xếp vào góc bàn. Cô vừa tắt đèn học đi thì điện thoại bên cạnh reo, bình thường ngoài viện trưởng và cậu nhóc Vĩnh Bảo ở viện mồ côi thì người gọi cho cô chỉ có bên nhà đất và ngân hàng nhưng số điện thoại này cô chưa từng nhìn thấy. Phải do dự rất lâu Diệu Hy mới bắt máy, vừa kết nối cô đã nghe tiếng ồn ào, tiếng nhạc lẫn tiếng hò hét vang vào tai :
- A Lô!
Diệu Hy nhíu mày nhàn nhạt nói :
- Ai vậy?
- A lô. Cô có thể tới Wander đón anh Thiên Minh giúp tôi không?
Tiếng một người đàn ông hét lên trong tiếng nhạc. Cô vừa nghe thấy chữ Wander liền dập máy, cô không muốn dính dáng tới nơi đó lần nào nữa.
Cô vừa dập máy liền có tin nhắn gửi tới :
Cô vui lòng tới đón Trương Thiên Minh, tình trạng của cậu ấy cực kỳ tồi tệ.
Ây, Diệu Hy đột nhiên nghĩ ra, Trương Thiên Minh đó không phải là người mua nhà của cô sao, nhưng sao lại gọi cho cô chứ. Hàn Diệu Hy ôm một mớ thắc mắc vùi đầu vào trong chăn.
•••
Diệu Hy kéo sụp mũ áo xuống, đi theo bồi bàn của nhà hàng Lạc Lối lên lầu hai. Đi khỏi hành lang dài hun hút, sau cánh cửa dày cách âm cực tốt, một nơi khác hoàn toàn trái ngược với tầng dưới. Ánh đèn lập loè, nhạc nhẽo xập xình ồn ào, mùi thuốc lá phảng phất cùng mùi rượu vang và nước hoa luẩn quẩn nơi cánh mũi làm người ta khó chịu.
Đi qua sàn nhảy chật kín người, một hành lang mù mờ hiện ra, đi qua ba cánh cửa, bồi bàn bỏ cô lại và quay đi. Diệu Hy quả thật đã đánh liều bắt xe tới phố Wander, tuy cô tự nhủ rằng, tiền hắn ta mới trả một nửa, hắn có chuyện ai trả tiền cô nhưng thực chất cô vì có chút lo cho hắn. Tuần đầu tiên vào học cô đã xích mích với đám con gái khoa quản trị kinh doanh, một cô gái tên Chu Tiểu Đoàn vô tình thấy Hàn Diệu Hy và Trương Thiên Minh đi cùng nhau ở gần cổng trường đại học Thanh Hoa liền tới phao tin khắp khoa. Một lần, Diệu Hy có tiết trống liền tới thư viện tìm sách về y dược, đúng lúc đám con gái khoa quản trị ra về, bọn họ cậy người đông bắt nạt cô muốn trêu tức cô, nào ngờ Diệu Hy tới mắt không thèm liếc họ nửa cái, cứ thế mà đi, thẹn quá hoá giận bọn họ xúm lại tính đánh cô thì Trương Thiên Minh đi qua, lên mặt đàn anh mắng họ một trận, giúp cô khỏi đám lằng nhằng đó.
Diệu Hy tới lần này coi như trả ơn hắn vậy. Cô tự nhủ rồi đẩy cửa vào trong. Cánh cửa vừa mở một mùi thuốc lá xộc thẳng vào mũi, khói thuốc bay mì mịt khắp phòng. Trong phòng ngoài ánh đèn màu đỏ mờ mờ thì thứ chiếu sáng duy nhất chính là màn hình tivi ở góc. Căn phỏng nhỏ chứa gần chục người, Diệu Hy vừa bước vào họ liền quay qua nhìn cô. Cô ngập ngừng ở ngưỡng cửa nhìn ngó xung quanh, ngoài một người nằm ở đất chùm áo kín đầu ra thì có 6 người đàn ông và hai người phụ nữ ăn mặc thiêdu thốn giữa ngày đông như này.
Một người đàn ông cao lớn đi tới gần cô cất giọng hỏi :
- Em tìm ai vậy?
Diệu Hy không nhìn hắn, đôi mắt chú mục vào một người nửa nằm nửa ngồi trên ghế, người đó chính là Trương Thiên Minh, cô khẽ cao giọng nói cho tất cả nghe :
- Tôi được nhờ tới đón Trương Thiên Minh.
- Thiên Minh sao?
Người đàn ông bật cười quay lại ngó đám bạn. Cô nghe tiếng cười của mấy đứa con gái vang lên chế giễu :
- Cô đưa nổi cậu ta không?
Diệu Hy kéo mũ xuống tiến vào trong phòng, cô khẽ lay người đang nằm trên ghế nói nhỏ :
- Dậy, tôi đưa anh về.
Trương Thiên Minh khẽ cựa người , đôi mắt hơi hé ra nhìn cô chằm chằm rồi lẩm bẩm :
- Cậu ta gọi em tới thật sao?
- Cô biết nhà anh ấy sao?
Một cô gái đứng dậy lại gần họ, cô ta còn cố tình rút chùm chìa khoá ra nhét sâu vào áo ngực của mình rồi nở nụ cười đắc ý. Diệu Hy đỡ Trương Thiên Minh dậy nhàn nhã buông một câu :
- Nếu cô muốn tôi cho cô vào chùm nữa.
Không nói cũng biết biểu cảm của đám người đó, vừa ngạc nhiên vừa khó chịu nhìn hai người víu vào nhau ra cửa.
Ngày học cuối cùng trước khi kỳ nghỉ đông bắt đầu, Diệu Hy đã gọi điện cho viện trưởng viện mồ côi mà cô từng ở báo sẽ tới thăm bọn trẻ.
9 giờ tối, ngoài trời gió thổi, cây hải đường bên cửa sổ đu đưa xào xạc, Diệu Hy chùm chăn lên người, cuộn tròn mình với đống bài tập của kỳ nghỉ. Đám bạn cùng phòng ngồi vây quanh máy tính của Lương Thi Thi để xem gì đó, thi thoảng lại cười ré lên với nhau. Họ không để ý tới Diệu Hy vì đã quen với việc cô luôn ở ngoài rìa cuộc tán chuyện của họ.
Diệu Hy cũng không để ý tới bọn họ vì ngoài các đàn anh đẹp trai ra thì họ chẳng có gì khác để nói. Cô thuộc tuýp người không để ý tới bề ngoài, vì theo cô, hàng hoá thì luôn đẹp mã, vẻ ngoài càng bóng bẩy thì bên trong càng tồi tệ. Vì quá quan tâm tới bao bì mà quên đi sản phẩm bên trong.
Đám bạn cùng phòng ngồi tới 11 giờ vẫn chưa thôi cười khúc khích, Diệu Hy thì bắt đầu mỏi mắt, cô gấp sách vở lại xếp vào góc bàn. Cô vừa tắt đèn học đi thì điện thoại bên cạnh reo, bình thường ngoài viện trưởng và cậu nhóc Vĩnh Bảo ở viện mồ côi thì người gọi cho cô chỉ có bên nhà đất và ngân hàng nhưng số điện thoại này cô chưa từng nhìn thấy. Phải do dự rất lâu Diệu Hy mới bắt máy, vừa kết nối cô đã nghe tiếng ồn ào, tiếng nhạc lẫn tiếng hò hét vang vào tai :
- A Lô!
Diệu Hy nhíu mày nhàn nhạt nói :
- Ai vậy?
- A lô. Cô có thể tới Wander đón anh Thiên Minh giúp tôi không?
Tiếng một người đàn ông hét lên trong tiếng nhạc. Cô vừa nghe thấy chữ Wander liền dập máy, cô không muốn dính dáng tới nơi đó lần nào nữa.
Cô vừa dập máy liền có tin nhắn gửi tới :
Cô vui lòng tới đón Trương Thiên Minh, tình trạng của cậu ấy cực kỳ tồi tệ.
Ây, Diệu Hy đột nhiên nghĩ ra, Trương Thiên Minh đó không phải là người mua nhà của cô sao, nhưng sao lại gọi cho cô chứ. Hàn Diệu Hy ôm một mớ thắc mắc vùi đầu vào trong chăn.
•••
Diệu Hy kéo sụp mũ áo xuống, đi theo bồi bàn của nhà hàng Lạc Lối lên lầu hai. Đi khỏi hành lang dài hun hút, sau cánh cửa dày cách âm cực tốt, một nơi khác hoàn toàn trái ngược với tầng dưới. Ánh đèn lập loè, nhạc nhẽo xập xình ồn ào, mùi thuốc lá phảng phất cùng mùi rượu vang và nước hoa luẩn quẩn nơi cánh mũi làm người ta khó chịu.
Đi qua sàn nhảy chật kín người, một hành lang mù mờ hiện ra, đi qua ba cánh cửa, bồi bàn bỏ cô lại và quay đi. Diệu Hy quả thật đã đánh liều bắt xe tới phố Wander, tuy cô tự nhủ rằng, tiền hắn ta mới trả một nửa, hắn có chuyện ai trả tiền cô nhưng thực chất cô vì có chút lo cho hắn. Tuần đầu tiên vào học cô đã xích mích với đám con gái khoa quản trị kinh doanh, một cô gái tên Chu Tiểu Đoàn vô tình thấy Hàn Diệu Hy và Trương Thiên Minh đi cùng nhau ở gần cổng trường đại học Thanh Hoa liền tới phao tin khắp khoa. Một lần, Diệu Hy có tiết trống liền tới thư viện tìm sách về y dược, đúng lúc đám con gái khoa quản trị ra về, bọn họ cậy người đông bắt nạt cô muốn trêu tức cô, nào ngờ Diệu Hy tới mắt không thèm liếc họ nửa cái, cứ thế mà đi, thẹn quá hoá giận bọn họ xúm lại tính đánh cô thì Trương Thiên Minh đi qua, lên mặt đàn anh mắng họ một trận, giúp cô khỏi đám lằng nhằng đó.
Diệu Hy tới lần này coi như trả ơn hắn vậy. Cô tự nhủ rồi đẩy cửa vào trong. Cánh cửa vừa mở một mùi thuốc lá xộc thẳng vào mũi, khói thuốc bay mì mịt khắp phòng. Trong phòng ngoài ánh đèn màu đỏ mờ mờ thì thứ chiếu sáng duy nhất chính là màn hình tivi ở góc. Căn phỏng nhỏ chứa gần chục người, Diệu Hy vừa bước vào họ liền quay qua nhìn cô. Cô ngập ngừng ở ngưỡng cửa nhìn ngó xung quanh, ngoài một người nằm ở đất chùm áo kín đầu ra thì có 6 người đàn ông và hai người phụ nữ ăn mặc thiêdu thốn giữa ngày đông như này.
Một người đàn ông cao lớn đi tới gần cô cất giọng hỏi :
- Em tìm ai vậy?
Diệu Hy không nhìn hắn, đôi mắt chú mục vào một người nửa nằm nửa ngồi trên ghế, người đó chính là Trương Thiên Minh, cô khẽ cao giọng nói cho tất cả nghe :
- Tôi được nhờ tới đón Trương Thiên Minh.
- Thiên Minh sao?
Người đàn ông bật cười quay lại ngó đám bạn. Cô nghe tiếng cười của mấy đứa con gái vang lên chế giễu :
- Cô đưa nổi cậu ta không?
Diệu Hy kéo mũ xuống tiến vào trong phòng, cô khẽ lay người đang nằm trên ghế nói nhỏ :
- Dậy, tôi đưa anh về.
Trương Thiên Minh khẽ cựa người , đôi mắt hơi hé ra nhìn cô chằm chằm rồi lẩm bẩm :
- Cậu ta gọi em tới thật sao?
- Cô biết nhà anh ấy sao?
Một cô gái đứng dậy lại gần họ, cô ta còn cố tình rút chùm chìa khoá ra nhét sâu vào áo ngực của mình rồi nở nụ cười đắc ý. Diệu Hy đỡ Trương Thiên Minh dậy nhàn nhã buông một câu :
- Nếu cô muốn tôi cho cô vào chùm nữa.
Không nói cũng biết biểu cảm của đám người đó, vừa ngạc nhiên vừa khó chịu nhìn hai người víu vào nhau ra cửa.
/12
|