Buổi sáng, bầu trời xám xịt, tuyết đã phủ kín mọi thứ, đâu đâu cũng một màu trắng xoá. Tuyết vẫn chưa ngừng rơi còn có vẻ đang rơi lớn hơn.
Giữa sân lớn, đám trẻ trong viện mồ côi hò hét nhau đắp người tuyết. Quanh sân đều là người tuyết, nhỏ có lớn có, cái nào nhìn cũng rất ngộ nghĩnh. Hàn Diệu Hy dậy từ sớm, theo lũ trẻ ra ngoài giúp nặn tuyết. Còn tưởng mình cô hoá ra Trương Thiên Minh cũng bị bọn trẻ dựng dậy chơi cùng.
Diệu Hy rụt cổ vào trong chiếc khăn len, vỗ vỗ đôi găng tay dính đầy tuyết vào nhau, cô chịu lạnh không tốt, một lúc như vậy đã đỏ ửng mũi.
Trương Thiên Minh rời đám trẻ, đi tới bên cạnh cô ngồi xuống :
- Em mệt rồi sao?
Cô nhìn hắn mỉm cười không nói gì. Vẫn là Trương Thiên Minh nói tiếp:
- Chuyện hôm qua xin lỗi, làm em khó xử rồi.
Diệu Hy nhún vai lắc đầu:
- Xin lỗi gì. Trước sau gì dì ấy cũng biết. Không phải hai người nói tôi cũng chả biết nói sao nữa.
- Vậy em gửi hết tiền về đây thì em trả tiền ký túc xá kiểu gì?
- Anh nghĩ tôi nghèo thế sao?
Trương Thiên Minh chưa kịp trả lời thì tuyết ở đâu bay tới đập thẳng trán hắn, Hàn Diệu Hy bên cạnh không kém, như bão tuyết vậy. Còn chưa phản ứng nổi thì nghe tiếng bộn trẻ cười phá lên:
- Cho hai người biết nha. Gọi hai người dậy choi cùng bọn em vậy mà ngồi đó tán tỉnh nhau, ném họ đi.
Sau đó mười mấy đứa nhỏ nặn tuyết ném về phía hai người, Diệu Hy cúi người nấp sau lưng Trương Thiên Minh hét lên. Trương Thiên Minh cũng bật cười chắn cho cô khỏi bị tuyết ném trúng.
Cả đám đang hò hét thì một giọng nói hết sức dễ thương vang lên:
- Socola nóng đây mọi người...
Đám trẻ thấy Linh Linh và Hiểu Nhu mang socola nóng ra liền ném hết tuyết xuống nhào về phía cửa.
Mỗi đứa cầm theo một ly bốc khói nghi ngút chạy đi mất hút. Còn lại Diệu Hy và Thiên Minh khổ sở phủi tuyết trên người.
Trần Linh Linh nhìn theo dáng người của Diệu Hy khẽ lắc đầu:
- Nhìn cô ta làm sao mà lại ở khu Wander được nhỉ?
Hiểu Nhu bên cạnh nhíu mày hỏi lại:
- Wander là cái gì hả chị?
Trần Linh Linh khẽ lắc đầu:
- Khu phố ấy ở trung tâm Bắc Kinh, nó không dành cho những đứa trẻ ngoan như em đâu. Nơi đấy xa hoa bao nhiêu thì dơ bẩn bấy nhiêu. Đàn ông trong đó không phải con nghiện thì cũng là đám khốn nạn. Phụ nữ thì là một đám gái điếm, tối ngày để một đám đàn ông sờ mó làm mấy chuyện bẩn thỉu, đám trẻ con trong đó lớn lên cũng thành đầu trộm đuôi cướp, tuyệt đối chả tốt lành gì. Mà sinh ra bởi những kẻ như thế, thật nhơ nhuốc...
Trần Linh Linh đột nhiên cứng họng, cô ta cảm thấy một thứ chất lỏng ấm áp men theo từng lọn tóc chảy xuống má, thoáng qua cánh mũi mùi socola béo ngậy rồi từng giọt màu nâu sẫm nhỏ xuống nền tuyết trắng. Còn chưa kịp định thần thì phía sau lưng vang lên một giọng nói nhẹ nhàng nhưng giống như dùng kim châm vào tai, êm mà nhức:
- Tôi giúp cô rửa trôi những suy nghĩ bẩn thỉu trong đầu về ngươi khác nha. Nghĩ một lần tôi rửa một lần, nghĩ hai lần, tôi rửa hai lần. Rửa tới khi nào cô không nghĩ nữa thì thôi.
Hàn Diệu Hy đứng yên đó nhìn Trương Thiên Minh đẩy cô ra đưa tay lau nước trên mặt Trần Linh Linh. Trần Linh Linh khuôn mặt trắng bệch nhìn hắn rồi bật khóc như sợ hãi lắm. Hắn vừa lau mặt cho cô ta vừa an ủi:
- Đừng khóc...
- Cô ta rõ ràng là...
- Em không cần nói gì với tôi cả...
Lời của Hàn Diệu Hy vừa thốt khỏi miệng liền bị Trương Thiên Minh chặn lại bằng một câu lạnh lùng.
Hiểu Nhu dù còn nhỏ nhưng vẫn nhìn ra một thoáng sững sờ trên gưing mặt Diệu Hy. Nhưng chỉ là một chút như không có, cô liền mỉm cười đi về phía Hiểu Nhu nhàn nhạt nói:
- Hiểu Nhu, nhớ cho kỹ, làm người thứ nhất không được coi thường người khác. Thứ hai đừng coi mình hơn người khác. Thứ ba, đừng nói chuyện mà không nghĩ tới kết cục. Như vậy, có làm người cũng coi như vô dụng.
Trương Thiên Minh nghe những lời đó, toàn thân cứng ngắc, khi tỉnh ra thì chỉ thấy Hiểu Nhu đi theo Diệu Hy, ngoái đầu lại mấp máy môi:
- Đồ ngốc, sớm muộn gì anh cũng hối hận.
•••
Nếu một đứa trẻ ngoan là đứa trẻ biết nghe lời thì Hàn Diệu Hy cảm thấy, bản thân mình chính là điển hình gương mẫu nhất. Cô trước giờ luôn rất nghe lời, năm cô học mẫu giáo lớn, mẹ cô vừa dọn cơm thì có người gọi, trước khi ra ngoài bà dặn cô:
- Hy Nhi ngoan chờ mẹ chút nha.
Và sáng hôm sau mẹ cô về thù cô đã sớm ngất lịm trên bàn ăn vì đói lả còn đồ ăn vẫn y nguyên tối qua.
Năm cô học tiểu học, bị bạn cùng lớp tên Tiểu Mai đánh tới mức mặt mũi trầy xước khắp cả. Mẹ cô đau lòng dẫn tới trường khiếu nại, mẹ Tiểu Mai vì cãi lý không được đã vô tình buột miệng:
- Ai bảo cháu đứng im cho Tiểu Mai đánh chứ...
Một tuần sau, Tiểu Mai kiếm chuyện, dù Diệu hy nhỏ con hơn rất nhiều nhưng lần này vẫn liều mạng đánh trả. Kết quả Tiểu Mai bị đánh gẫy ba chiếc răng cửa, tím bầm mắt trái.
Lúc thầy giáo gọi phụ huynh tới, cô vô cùng vô tội mà nói:
- Lần đó dì hỏi con ai bảo đứng im cho Tiểu Mai đánh con đã nghĩ rất nhiều, mẹ con không bảo, thầy giáo không bảo, con cũng không hiểu vì sao phải đứng yên nên con mới đánh trả.
Mẹ Tiểu Mai lúc đó trên mặt chảy ba vạch hắc tuyến.
Năm cô học sơ trung, ghét nhất là môn địa lý, vậy mà thầy dạy môn này còn bắt đi học thêm để ôn thi lên cao trung. Ngày đó dượng cô mỗi lần đi đánh bạc là tới hai ba giờ mói về, vì mất giấc ngủ, lại thêm cái giọng nhạt nhẽo của thầy nên ba tuần liền cô liên tục ngủ trong lớp. Đến lúc thầy bắt gặp liền nói:
- Còn không sửa đổi thì đừng tới lớp nữa.
Tới hai tuần sau giờ trên lớp thầy liền gọi Diệu Hy lên hỏi vì sao không tới lớp, cô tỉnh bơ trả lời:
- Thầy nói nếu em không sửa được thì đừng tới lớp nên em không dám tới.
Từ lần đó cô không phải tới lớp học thêm địa lý nữa.
Năm cô học đại học năm nhất, Trương Thiên Minh trong lúc tức giận đã nói cô không cần nói gì với hắn, kết quả là năm năm liền hắn không nghe giọng cô thêm một lần nào nữa.
Thế nên mới nói điều quan trọng không phải bản thân nói gì mà quan trọng là người khác xem lời bạn là thật.
Lời nói lúc tức giận là lời khiến bạn hối hận.
Giữa sân lớn, đám trẻ trong viện mồ côi hò hét nhau đắp người tuyết. Quanh sân đều là người tuyết, nhỏ có lớn có, cái nào nhìn cũng rất ngộ nghĩnh. Hàn Diệu Hy dậy từ sớm, theo lũ trẻ ra ngoài giúp nặn tuyết. Còn tưởng mình cô hoá ra Trương Thiên Minh cũng bị bọn trẻ dựng dậy chơi cùng.
Diệu Hy rụt cổ vào trong chiếc khăn len, vỗ vỗ đôi găng tay dính đầy tuyết vào nhau, cô chịu lạnh không tốt, một lúc như vậy đã đỏ ửng mũi.
Trương Thiên Minh rời đám trẻ, đi tới bên cạnh cô ngồi xuống :
- Em mệt rồi sao?
Cô nhìn hắn mỉm cười không nói gì. Vẫn là Trương Thiên Minh nói tiếp:
- Chuyện hôm qua xin lỗi, làm em khó xử rồi.
Diệu Hy nhún vai lắc đầu:
- Xin lỗi gì. Trước sau gì dì ấy cũng biết. Không phải hai người nói tôi cũng chả biết nói sao nữa.
- Vậy em gửi hết tiền về đây thì em trả tiền ký túc xá kiểu gì?
- Anh nghĩ tôi nghèo thế sao?
Trương Thiên Minh chưa kịp trả lời thì tuyết ở đâu bay tới đập thẳng trán hắn, Hàn Diệu Hy bên cạnh không kém, như bão tuyết vậy. Còn chưa phản ứng nổi thì nghe tiếng bộn trẻ cười phá lên:
- Cho hai người biết nha. Gọi hai người dậy choi cùng bọn em vậy mà ngồi đó tán tỉnh nhau, ném họ đi.
Sau đó mười mấy đứa nhỏ nặn tuyết ném về phía hai người, Diệu Hy cúi người nấp sau lưng Trương Thiên Minh hét lên. Trương Thiên Minh cũng bật cười chắn cho cô khỏi bị tuyết ném trúng.
Cả đám đang hò hét thì một giọng nói hết sức dễ thương vang lên:
- Socola nóng đây mọi người...
Đám trẻ thấy Linh Linh và Hiểu Nhu mang socola nóng ra liền ném hết tuyết xuống nhào về phía cửa.
Mỗi đứa cầm theo một ly bốc khói nghi ngút chạy đi mất hút. Còn lại Diệu Hy và Thiên Minh khổ sở phủi tuyết trên người.
Trần Linh Linh nhìn theo dáng người của Diệu Hy khẽ lắc đầu:
- Nhìn cô ta làm sao mà lại ở khu Wander được nhỉ?
Hiểu Nhu bên cạnh nhíu mày hỏi lại:
- Wander là cái gì hả chị?
Trần Linh Linh khẽ lắc đầu:
- Khu phố ấy ở trung tâm Bắc Kinh, nó không dành cho những đứa trẻ ngoan như em đâu. Nơi đấy xa hoa bao nhiêu thì dơ bẩn bấy nhiêu. Đàn ông trong đó không phải con nghiện thì cũng là đám khốn nạn. Phụ nữ thì là một đám gái điếm, tối ngày để một đám đàn ông sờ mó làm mấy chuyện bẩn thỉu, đám trẻ con trong đó lớn lên cũng thành đầu trộm đuôi cướp, tuyệt đối chả tốt lành gì. Mà sinh ra bởi những kẻ như thế, thật nhơ nhuốc...
Trần Linh Linh đột nhiên cứng họng, cô ta cảm thấy một thứ chất lỏng ấm áp men theo từng lọn tóc chảy xuống má, thoáng qua cánh mũi mùi socola béo ngậy rồi từng giọt màu nâu sẫm nhỏ xuống nền tuyết trắng. Còn chưa kịp định thần thì phía sau lưng vang lên một giọng nói nhẹ nhàng nhưng giống như dùng kim châm vào tai, êm mà nhức:
- Tôi giúp cô rửa trôi những suy nghĩ bẩn thỉu trong đầu về ngươi khác nha. Nghĩ một lần tôi rửa một lần, nghĩ hai lần, tôi rửa hai lần. Rửa tới khi nào cô không nghĩ nữa thì thôi.
Hàn Diệu Hy đứng yên đó nhìn Trương Thiên Minh đẩy cô ra đưa tay lau nước trên mặt Trần Linh Linh. Trần Linh Linh khuôn mặt trắng bệch nhìn hắn rồi bật khóc như sợ hãi lắm. Hắn vừa lau mặt cho cô ta vừa an ủi:
- Đừng khóc...
- Cô ta rõ ràng là...
- Em không cần nói gì với tôi cả...
Lời của Hàn Diệu Hy vừa thốt khỏi miệng liền bị Trương Thiên Minh chặn lại bằng một câu lạnh lùng.
Hiểu Nhu dù còn nhỏ nhưng vẫn nhìn ra một thoáng sững sờ trên gưing mặt Diệu Hy. Nhưng chỉ là một chút như không có, cô liền mỉm cười đi về phía Hiểu Nhu nhàn nhạt nói:
- Hiểu Nhu, nhớ cho kỹ, làm người thứ nhất không được coi thường người khác. Thứ hai đừng coi mình hơn người khác. Thứ ba, đừng nói chuyện mà không nghĩ tới kết cục. Như vậy, có làm người cũng coi như vô dụng.
Trương Thiên Minh nghe những lời đó, toàn thân cứng ngắc, khi tỉnh ra thì chỉ thấy Hiểu Nhu đi theo Diệu Hy, ngoái đầu lại mấp máy môi:
- Đồ ngốc, sớm muộn gì anh cũng hối hận.
•••
Nếu một đứa trẻ ngoan là đứa trẻ biết nghe lời thì Hàn Diệu Hy cảm thấy, bản thân mình chính là điển hình gương mẫu nhất. Cô trước giờ luôn rất nghe lời, năm cô học mẫu giáo lớn, mẹ cô vừa dọn cơm thì có người gọi, trước khi ra ngoài bà dặn cô:
- Hy Nhi ngoan chờ mẹ chút nha.
Và sáng hôm sau mẹ cô về thù cô đã sớm ngất lịm trên bàn ăn vì đói lả còn đồ ăn vẫn y nguyên tối qua.
Năm cô học tiểu học, bị bạn cùng lớp tên Tiểu Mai đánh tới mức mặt mũi trầy xước khắp cả. Mẹ cô đau lòng dẫn tới trường khiếu nại, mẹ Tiểu Mai vì cãi lý không được đã vô tình buột miệng:
- Ai bảo cháu đứng im cho Tiểu Mai đánh chứ...
Một tuần sau, Tiểu Mai kiếm chuyện, dù Diệu hy nhỏ con hơn rất nhiều nhưng lần này vẫn liều mạng đánh trả. Kết quả Tiểu Mai bị đánh gẫy ba chiếc răng cửa, tím bầm mắt trái.
Lúc thầy giáo gọi phụ huynh tới, cô vô cùng vô tội mà nói:
- Lần đó dì hỏi con ai bảo đứng im cho Tiểu Mai đánh con đã nghĩ rất nhiều, mẹ con không bảo, thầy giáo không bảo, con cũng không hiểu vì sao phải đứng yên nên con mới đánh trả.
Mẹ Tiểu Mai lúc đó trên mặt chảy ba vạch hắc tuyến.
Năm cô học sơ trung, ghét nhất là môn địa lý, vậy mà thầy dạy môn này còn bắt đi học thêm để ôn thi lên cao trung. Ngày đó dượng cô mỗi lần đi đánh bạc là tới hai ba giờ mói về, vì mất giấc ngủ, lại thêm cái giọng nhạt nhẽo của thầy nên ba tuần liền cô liên tục ngủ trong lớp. Đến lúc thầy bắt gặp liền nói:
- Còn không sửa đổi thì đừng tới lớp nữa.
Tới hai tuần sau giờ trên lớp thầy liền gọi Diệu Hy lên hỏi vì sao không tới lớp, cô tỉnh bơ trả lời:
- Thầy nói nếu em không sửa được thì đừng tới lớp nên em không dám tới.
Từ lần đó cô không phải tới lớp học thêm địa lý nữa.
Năm cô học đại học năm nhất, Trương Thiên Minh trong lúc tức giận đã nói cô không cần nói gì với hắn, kết quả là năm năm liền hắn không nghe giọng cô thêm một lần nào nữa.
Thế nên mới nói điều quan trọng không phải bản thân nói gì mà quan trọng là người khác xem lời bạn là thật.
Lời nói lúc tức giận là lời khiến bạn hối hận.
/12
|