Chương 112
Tư khảm cười lạnh mà không đáp, đột nhiên cả người chạynđến bên cạnh cô, ôm eo cô, đem cô ôm chặt vào trong lòng, nghe thấy Hạ Ngưng Âm vô thanh kinh hô, khóe miệng nhếch lên, ý cười từ từ mở rộng, ánh mắt thật sự nhìn chăm chú nhìn vào Hạ Ngưng Âm, thanh âm trầm thấp mà dễ nghe, có một cỗ làm cho người ta mê muội từ tính, "Vừa rồi, anh nhìn thấy em có khóc đi? Phải không?"
Cả khuôn mặt của anh gần sát với cô, làm cho cô mất đi lí trí, trên mặt tươi cười của cô đỏ ửng, Hạ Ngưng Âm bị anh thấy thì hoảng hốt, nhớ tới chính mình vừa rồi còn lớn tiếng với anh, không được tự nhiên nghĩ muốn quay mặt, đúng lúc Tư Khảm Hàn như biết trướccô sẽ làm như vậy, chặn lại dùng tay giữ đầucô lại không choco có cơ nói nhúc nhích , dùng ánh mắt uy hiếp nhìn chăm chú vào cô.
Không nhúc nhích được, nhưng mà cô biết anh mà khoongbieets đáp án sẽ không tha cho cô, nhưng mà cô không muốn anh biết tâm tư của mình nên Hạ Ngưng Âm cố vùng vẫy, mạnh miệng nói: "Anh! Không có, chỉ là đỏ hốc mắt mà thôi, còn không phải do anh làm tôi giận!"
"Là sao?" Tư khảm thất vọng đau khổ lý cười méo lệch, anh biết cô đang nói dối , lắc đầu, lại nghi ngờ nhìn cô, "Tôi như thế nào không cảm thấy như vậy? Theo lý thuyết, tôi có thể thoát khỏi anh thì tôi sẽ rất vui,không đúng sao? Nằm mơ cũng sẽ cười đi? Như thế nào mà muốn khóc ? Tôi xem là có ẩn tình khác đi."
"Có cái gì ẩn tình? khà khà, buồn cười." Giống bị Tư Khảm Hàn nhìn thấu, Hạ Ngưng Âm bối rối vặn vẹo thân hình, liều mạng địa nghĩ muốn tránh Tư Khảm Hàn, "Anh, anh buông, anh cũng không phải làlỗ tai có vấn đề, nói chuyện cũng đã nói rồi, làm gì mà dán sát tôi vậy?"
"Anh không biết,anh chỉ biết làm như thế này thì nghe rõ giọng của em hơn?" Tư Khảm Hàn cánh tay ôm chặt hơn, đem Hạ Ngưng Âm càng them om chặt vào lòng mình hơn, "Mà còn, tới gần chút nữa càng thêm thuận tiện chúng tôi tăng thêm cảm tình, em nói có phải hay không?"
"Anh, có bệnh à!" Hạ Ngưng Âm tức giận, tim cô nhảy lên, nhưng mà không thoát khỏi taycuar anh nên tức giận thở phì phò.
"Vậy em có thừa nhận hay không vừa rồi em có khóc?" Ôm cô vào lòng, Tư Khảm Hàn ngồi ở trên giường, thay đổi tư thế, đè cô tại dưới chân mình , khuôn mặt tuấn tú tiếp sát khuôn mặt của cô, hôn lên mặt của cô.
Hạ Ngưng Âm thử các loại biện pháp, đều không thể né tránh nụ hôn của anh, nổi giận trừng mắt nhìn anh, "Tôi là vui mừng mà khóc, nghĩ đến có thể rời khỏi anh, khôi phục tự do, tôi cũng biết có thể có nhiều vui vẻ!"
Có chút bất mãn nên Hạ Ngưng Âm nói dối, Tư Khảm Hàn nhếch miệng lên, anh biết cô không dám thừa nhận tình cảm của mình, anh có thể nhìn ra là cô khuông muốn rời xa anh, nói cách khác, vì không muốn xa anh nên cô mới khóc.
"Là thật sao?" Anh bắt cô đối diện với mặt của anh, anh chậm rãi nói " Chứ không phải là em thích tôi, không muốn xa tôi nên em mới khóc à?”
"Mới không phải, đừng quá tự kỷ, người nào thích anh rồi hả ? Không biết xấu hổ!" Hạ Ngưng Âm liền không thừa nhận.
Tư Khảm Hàn không giận, hừ lạnh một tiếng, "Hừ, người nhát gan,em thích anh vậy à nngay cả dung khí thừa nhận cũng khong có!"
"Anh, ai là người nhát gan rồi hả ?" Hạ Ngưng Âm phản ứng kịch liệt, cô bình sinh hận nhất người khác mắng cô người nhát gan, cô tự nhận cô luôn luôn dũng cảm, cô lớnlên cũng như vậy, lại vẫn chưa sợ qua cái gì, đúng là chuyện thổ lộ này bất đồng, như thế nào có thể lấy ra mà nói chung được? Huống hồ đối diện với anh, kêu cô nói như thế nào?
"Chẳng lẽ vì đối tượng là tôi, cho nên có vẻ khó mở miệng? Hừ!" Tư Khảm Hàn thật sự là con giun trong bụng cô, cái này cũng nghĩ tới.
"Anh!" Hạ Ngưng Âm trừng to mắt, anh làm sao mà biết suy nghĩ của cô là cái gì? Tâm sự của mình bị anh lấy ra phân tích, tâm càng rối loạn, Hạ Ngưng Âm thẹn quá thành giận trừng mắt Tư Khảm Hàn giận dữ hét: "Vâng, tôi là thích anh thì như thế nào? Cùng lắm bị anh cười nhạo ngừng một trận, có gì đặc biệt hơn người? !"
"Ha ha, vì khen lòng dung cảm của em, hiện tại anh sẽ thưởng cho am." Hạ Ngưng Âm vừa mới nói xong, Tư Khảm Hàn liền bật cười,cúi người hôn lên môi cô, cướp đoạt hô hấp của cô, đầu lưỡi cùng của cô dây dưa, không chịu buông ra.
Không biết qua bao lâu, Tư Khảm Hàn mới buông cô ra, nhìn sắc mặt đỏ hồng của cô, môi nhếch lên nở nụ cười xấu xa nghe được lời của cô, trong lòng anh thoải mái cực kỳ, có chút đáng tiếc thở dài, thật muốn lập tức muốn cô, đúng là, còn có chuyện chờ anh giải quyết , mà còn, việc này muốn lập tức chuẩn bị cho tốt mới được, để tránh phức tạp.
"Anh..." Hạ Ngưng Âm mặt giống cái táo đỏ như vậy, nhớ tới vừa rồi thốt ra lời tỏ ình, thật muốn tìm cái lỗ chui vào, quá mất mặt rồi !
" Em cực kỳ dũng cảm, quả nhiên không phải người nhát gan, không sai." Tư Khảm Hàn vẫn là sắc mặt kia, Hạ Ngưng Âm xấu hổ,còn anh thì cực kỳ sung sướng , tươi cười nhìn cô, nâng mặt cô lên, nghiêng đầu hỏi: "Nha, tôi nói, muốn hay không muốn cùng với tôi ở chung?"
Giờ khắc này, Hạ Ngưng Âm chợt ngẩn ra, không biết nên dụng cái gì ngôn ngữ để diễn tả, nuốt nước miếng, liều mạng áp lực rung động tâm, nhưng là trong lòng mừng như điên lại khhog biết trả lời như thế nào, khóe miệng đã không thể khống chế nhếch lên, nhưng là, một giây sau lạicố gắng kiềm nén lại, sợ chính mình nói sai ý, lại nhàn nhạt nói: "Chúng tôi không phải đã ở cùng nhau sao?"
Tư Khảm Hàn sờ khuôn mặt mềm mịn của cô, vẫn là biểu tình đó, ý cười không giảm, ý cười phát ra từ nội tâm, bởi vì anh hôm nay thật sự thật vui, nhưng là lại vẫn là có chút lo lắng, anh biết tâm ý của cô, đúng là cũng không biết của cô nghĩ cách, bởi vì anh biết thích không phải là nhất định phải cùng một chỗ, "Em biết trong miệng tôi cùng một chỗ là có ý tứ gì đi? Nếu em thật sự đáp ứng, như thế hợp đồng tiện từ hôm nay trở đi giải trừ, em - - Hạ Ngưng Âm, về sau liền là bạn gái của tôi, được không?"
Hạ Ngưng Âm nhìn anh, có chút không dám tin tưởng lời anh nói, cô thật sự có thể cùng với anh sao? Nhưng là rất nhanh, cô nở nụ cười, người nam nhân này, nghiêng đầu rõ ràng là vẻ mặt cười xấu xa, ánh mắt cô lại thật sự vui vẻ.
Tư Khảm Hàn nhíu mày, đem cô ôm chặt hơn nữa, khóe mắt mỉm cười, "Tôi có thể hiểu lá, em, đã đáp ứng tôi sao?"
"Anh có thể hiểu như vậy, tôi cũng muốn làm bạn gái của anh." Đầu rác vào trong lòng anh, Hạ Ngưng Âm cười lên, chóp mũi cay xẻ, dùng lực cọ cọ vào cổ của anh, ánh mắt ôn nhu.
Tư Khảm Hàn không có nói thêm cái gì, đem người trong lòng ôm chặt hơn nữa, anhtừ trước đến nay đều không biết Hạ Ngưng Âm vậy mà sẽ thích anh.
Người trong lòng đột nhiên thân thể cứng lại, đẩy người nam nhân đang ôm chính mình ra, Tư Khảm Hàn chưa kịp phản ứng, đã bị Hạ Ngưng Âm dễ dàng đẩy ra, khó hiểu nhìn Hạ Ngưng Âm tức giận, nhíu mày .
Hạ Ngưng Âm đứng dậy cách mép giường một khoảng , hay tay khoanh tron ôm ngực, trên cao nhìn xuống người nằm trên giường, hừ lạnh một tiếng, bất mãn nói: "Nói cách khác, anh cũng là thích của tôi?"
Tư Khảm Hàn gãi gãi đầu, có chút vô tội nhìn cơn tức giận của cô.
"Không cần giả bộ vô tội !" Hạ Ngưng Âm quả thực hổn hển, nghiến răng nghiến lợi trừng mắt Tư Khảm Hàn, "Anh rõ ràng... . Rõ ràng là thích tôi, kia vì cái gì chính anh không trước thổ lộ? Vì cái gì muốn tôi nói trước?"
"A..., nguyên lai em nói cái này a?" Tư Khảm Hàn bừng tỉnh đại ngộ, từ trên giường ngồi dậy, môi anh nhếch lên, có chút nhàm chán nói: "Thổ lộ như vậy mất mặt, chuyện này tôi mới hẳn không làm a."
"Anh? !" Hạ Ngưng Âm không thể tin nhìn anh,đó lại là lý do của anh? Cô đối với anh tới cùng làm sai cái gì? Vì cái gìmà đi thích một người nam nhân như vậy?"Tôi còn không sợ mất mặt, anh sợ cái gì nha? Anh đến cùng có phải là nam nhân hay không?"
P/s: G+ th i ch do c truy en càng nhiều càng nhiều chương , như đã hứa sẽ tặng 2 chương lun !
>> Truyện siêu hot đề cử 2016 : ba xa anh chi thuong em
/140
|