Chương116
“ Đừng náo loạn nữa, đi về đi, hôm nay là sinh nhật của anh, đừng làm mình tức giận.” Không biết Hạ Ngưng Âm trở lại khi nào, sắc mặt không tốt kéo anh, trừng mắt nhìn nữ phục vụ: “ Anh dọa cô ấy rồi”
Nhìn thấy Hạ Ngưng Âm, thấy mắt cô ấy không còn đỏ nữa, sắc mặt anh mới thả lỏng xuống, bàn tay của cô rất ấm áp làm anh ngẩn ra, mặc dù khóe môi, chân mày, đôi mắt đều cười, tuy không lớn, nhưng sắc mặt anh rất sung sướng.
Đây là lần đầu tiên cô ở nơi xông xộng mà nắm tay anh, mà không phải cánh tay hay cái gì gì đó, thời điểm ở công ty cô vẫn bắt anh làm một bộ dáng, không cho phép công khai chuyện của hai người.
“ Theo theo người ta hơn thua làm gì?” Hạ Ngưng Âm trách cứ anh, lại rất vui vẻ cười: “ Thì ra anh cũng có tính trẻ con? Em nghĩ anh sẽ không đê ý ánh mắt của người khác.”
“ Em nghĩ rằng anh muốn cùng cô ta gây ầm ĩ chắc?” Anh khinh thường nhìn cô một cái: “ Nếu không phải họ khi đễ em, anh mới chẳng thèm theo họ ầm ĩ?”
“ Anh....” Hạ Ngưng Âm ngẩn ra, ngoại trừ ba cô, còn có Lăng Tuyên sẽ giúp cô mỗi khi có người khi đễ cô, hiẹn tại có Tư Khảm Hàn, đột nhiên cô thấy trong lòng ấm áp.
Quay đầu, Tư Khảm Hàn hừ lạnh một tiếng: “ Người của ta chỉ có ta mới có thể khi đễ, em thấy sao hả? Cô ta như thế nào mà dám đoạt?”
“ Anh là cái Thiên Lôi nam nhân”Hạn ngưng Âm không quản hôm nay là sinh nhật của anh, đánh vào đầu anh một cái, thật ra co rất cảm động, cảm giác như thế này là sao ta?
Anh thờm nhún vai, đi vào gara xe, doc đường cô vẫn luôn đánh chửi do anh không để ý đến anh, đến chỗ đầu xe, nhìn bánh ngọt trong tay, nhíu mày: “ Nha, bánh kem của em.”
Hạ Ngưng Âm hừ lạnh một tiếng, mở hộp bánh ra, lấy ra bật lửa, chuẩn bị muốn dùng gì đó thì anh lại coi tivi, hỏi hương vị, hờn giận nhìn cô liếc mắt một cái: “ Em mua bánh ngọt mắc kệ em, chẳng lẽ em muốn cắm lên và hát bài hát sinh nhật?”
“ Không thế thì mua bánh kem làm gì?” Cô nói xong quay sang bánh kem rồi cắm ngọn nến vào.
“ Đừng!” Mọi năm khi sinh nhật anh không muốn có xuất hiện bánh kem, các chán ghét những thứ này, định ngăn cô, lại thấy vẻ mặt của cô, lại chỉ có thể nuốt lời muốn nói vào bụng.
“ Này, Tư Khảm Hàn, năm nay anh bao nhiêu tuổi?” Cắm 26 ngọn nến vào bánh xong mới nhớ đến vấn đề này, ngẩng đầu nhìn anh, anh đi qua, đếm ngọn nến trong bánh, nhíu mày.
“ Ít sao?” Cô thấy không còn nhiều nến nữa: “ Sao anh không nói sớm, còn có không nhiều lắm. Nói xong, nhìn sắc mặt của anh, thấy sắc mặt anh không tốt, buồn rầu nói: “ Không thể nào, hiện tại không đủ, nếu không xuống phía dưới mua tiếp.”
Tư Khảm Hàn nhìn cô một cái, đếm nến trong bánh rút đi mấy cây, cô lúc này mới thở ra, bất quá, nhìn ngọn nến trong tay anh, đoạt lại đếm, trừng to mắt nhìn anh, 9 cây! Không thể nào, thật ra là cô là trâu già gặm cỏ non?
“ Anh, anh không có lầm?” Cô không thể tin vào mắt mình, rất không dễ dàng mới hỏi lại: “ Anh không có lấy hơn?”
“ Em cảm thấy vậy?” Tư Khảm Hàn hỏi lại.
Hạn Ngưng Âm vẫn không thể tin nổi, 19 tuổi không phải đang học đại học sao? Anh mới 19 tuổi? Không có khả năng? Anh không phải tiếp nhận tập đoàn Tư Thị rất lâu rồi sao? Nói như thế nào, cũng không giống 19 tuổi?
Thật ra anh không muốn giải thích, nhưng mà thấy cô với chuyện của anh cô rất hứng thú, có hút mất tự nhiên, không mặn không nhạt kể cho cô nghe: “ Ba na,w trước, lúc anh sinh nhật 16 tuổi, ba anh liền đem tập đoàn Tư thị giao cho anh.”
“ 16 tuổi? Vì cái gì?” Cô càng không thể tin, một đứa trẻ 16 tuổi thì có thể làm gì? Có chút hoài nghi đầu óc ba anh có vấn đề hay không, tập đoàn Tư thị cũng không phải món đồ chơi, giống như một trò chơi, lại cho anh thừa kế, nếu như ba anh có chịu, thì chưa chắc cổ đông đã chịu.
“ Anh thích!” Không biết giải thích như thế nào cho cô, ánh mát anh lạnh lùng lóe lên, có chút bất an nhìn cô, quả nhiên , anh nhìn thấy ủy khuất trong mắt cô, bĩu môi, anh không quen giải quyết, nhưng không cho cô nghĩ nhiều, trên mặt có chút vùng vẫy, một lúc rồi nói: “ Anh... Tóm lại không phải ý nghĩ kia của em, em nghĩ lung tung, nhanh lên, sau này anh sẽ nói cho em biết, bây giờ không phải lúc.”
“ Thôi, không nói thì thôi.” Ngực cô có chút buồn, nếu nói không để ý thì là nói dối, anh không muốn nói nhiều, thì cô biết đáp án thid coa lợi ích gì? Huống hồ, mỗi người đều coa bí mật riêng, bây giờ, cũng không nhất thiết cái gì cũng nói cho cô, tuy nghĩ như vậy, nhưng mà cô đang kiếm cớ, không muốn quá nghĩ về nó, nhưng mà cô vẫn buồn bực, ngược lại càng thêm để ý, không khỏi hoài nghi, anh và cô là đang quen nhau ư? Vẫn là chơi đùa mà thôi? Anh không muốn thân thiết cùng cô? Mà còn, anh mới 19 tuổi, vẫn còn thể như vậy lại có địa vị xã hội, bề ngoài thì không thể chê được, lấy điều kiện của anh, anh có rất nhiều lựa chọn, cô muốn hỏi, rốt cuộc anh thích cô ở điểm nào?
An tĩnh quỷ dị, anh trầm mặc, hiện tại anh không thể nói, nếu nói, phải nói nguồn gốc, nếu cô phát hiện nhiều bí mật của anh, anh cũng không phải không muốn nói cho cô biết, anh không muốn cô lo lắng.
Nhìn thấy sự cô đơn trong mắt cô, anh cũng hỏi trong lòng mình, thật sự muốn nói với cô sao? Thật ra, anh không thể? Anh đã có kế hoạch suốt ba năm anh không thể do dự, sau này, nếu cô muốn biết, anh sẽ không giấu diếm cô.
/140
|