Chương 117
Có chỗ giấu diếm.
Anh đem cô ôm chặt vào lòng, ánh mắt có chút áy náy, anh do dự, rũ mi xuống, khuôn mặt anh vùi vào tóc của cô, nói nhỏ bên tai cô: “ Qua một thời gian nữa anh nói với am có được không? Qua một thời gian nữa anh sẽ cho em một đáp án vừa lòng, em đừng suy nghĩ nhiều quá, có được không.”
Tư Khảm Hàn thanh âm quá ôn nhu, trấn an lòng chua xót của cô, giờ khắc này, cô phát hiện anh giảo hoạt, biết rõ rằng cô đối của giọng nói của anh không có sức chống cự, lại vẫn còn đem nó biểu hiện được vô cùng nhuần nhuyễn, anh thật là xấu.
Thôi, mặc dù còn có nất mãm, nhưng cô cũng không muốn so đo nhiều, cô ở bên cạnh anh cũng đã có một thời gian, cô chưa bao giờ thấy anh dùng giọng nói khẩn cầu như vậy đẻ nói với cô, có lẽ cô yêu cầu hơi quá, nếu thật sự anh muốn nói, thì cô tin ngày nào đó anh sẽ nói cho cô nghe, với lại anh nói anh còn có việc gì đó, với lại anh cũng đã hứa với cô, chỉ là chưa đến lúc.
Tuy anh đã hứa với cô, nhưng mà cô biết rằng, anh sẽ không nói vì nãy giờ cô dụ dỗ anh thế nào anh cũng không nói, thôi bỏ đi vậy, cô cũng không muốn tính toán chi li với anh làm gì, với lại hôm nay là sinh nhật của anh, nên cô bỏ qua.
Cô ôm cánh tay anh , vùi đầu vào ngực của anh, trên môi nở ra nụ cười, cô không nói gì nữa.
“ Tiểu Âm?” Không nghe cô trả lời, Tư Khảm Hàn không khỏi luống cuống, nhẹ nhàng đẩy cô ra “Nếu em thật sự muốn nghe, anh nói cho em nghe, em đừng suy nghĩ nhiều quá, anh……”
Hạ Ngưng Âm mắt to nháy mắt, cười khẽ nhìn Tư Khảm Hàn, nhíu mũi, thở dài, vỗ vỗ bả vai Tư Khảm Hàn ,tìm tòi nghiên cứu đánh giá anh, vô tội nói: "Không có việc gì, em chỉ tự nhiên nghĩ đến vấn đề đấy thôi, vậy mà đã được thấy vẻ mặt hốt hoảng của anh, ai ai, rất thú vị” Nói xong, cô còn nhéo mũi anh mà nói “ Anh nghĩ là em là loại con gái không biết phân biệt nặng nhẹ sao, muốn cái gì thì phải được cái dó sao? Bất quá, nếu như anh muốn nói, thì em cũng cố gắng để nghe cũng được.”
Tư Khảm Hàn nhẹ nhàng thở ra, ánh mắt bất đắc dĩ nhìn cô, mang theo cảm giác được sủng nịch, mang chút trách lắc đầu, "Em một ngày không chọc anh là không được a? Thật sự cho anh tức chết mà."
Hạ Ngưng Âm đắc ý, nhưng trong mắt rất vui, "Hừ, hôm nay là sinh nhật của anh , nào có dễ dàng như vậy cho qua được, phải không? Đừng quên hôm nay anh đối với em như thế nào, em vẫn tức lắm đấy."
Hôm nay, anh thấy trong măt cô có vẻ thất vọng, cảm giác như cô muốn bỏ rơi anh, lúc đó, anh thật sự rất sợ, anh sợ cô sẽ nỏ anh đi, anh và cô không dễ dàng mới ở cùng một chỗ, anh hy vọng cô sẽ không có anh đi, anh rất cần có cô ở đây với anh.
Khuôn mặt của anh nở nụ cười nhưng mà anh vẫn sợ “ Thôi được rồi , em vui vẻ là được rồi, nếu sau này có chuyện gì thì cứ nói với anh, đừng để ở trong lòng.”
"Biết rõ." Hạ Ngưng Âm đi đến trên ghế sofa ngồi xuống, che lại đáy mắt ảm đạm, ngẩng đầu đối Tư Khảm Hàn nhíu mày, vỗ xuống vị trí bên cạnh, " Qua đây ngồi đi, đừng quên hôm nay là sinh nhật của anh nha."
"Vẫn còn muốn ước nữa sao?" sắc mặt Tư Khảm Hàn ửng đỏ, đứng ở một bên không kiên nhẫn nhìn cô, "Anh đã chiều em đi mua bánh ngọt rồi đay đã là cực hạn của anh, vậy mà vẫn còn bắt anh giống người đần độn hứa nữa? Em hẳn không ngây thơ như vậy đi, ngươi lại vẫn tin tưởng cái này?"
Hạ Ngưng Âm trợn trắng, thực không hiểu nổi chuyện tốt như vậy mà sau khi qua anh nói nó đã trở thành xấu, cô không biết hôm nay cô nhất định phải bắt anh ước .
Hạ Ngưng Âm rũ mí mắt xuống, bỗng nhiên lại nâng lên lông mày và lông mi, có chút sợ hãi nhìn anh tức giận, lại ủy khuất nhìn Tư Khảm Hàn, "Đúng , mua đều đã mua, chẳng lẽ không ước, sinh nhật thời điểm mua bánh ngọt không được ước, thế sao còn muốn bánh ngọt để làm gì? Chẳng lẽ thật sự muốn giống người bán hàng nói muốn em giúp anh sinh nhật?”
" Được rồi." Tư Khảm Hàn liếc cô, ý của cô chẳng lẽ anh không biết sao? Vì để cho mang tai mình thanh tĩnh chút, vậy ước cho cô vui.
Hạ Ngưng Âm khó nén vẻ đắc ý bưng miệng cười, ngồi đối diện cô Tư Khảm Hàn nháy mắt mấy cái, ý tứ không cần nói cũng biết.
Đã tám năm anh không có làm sinh nhật, người nhà và Nhã Tư muốn thay anh sinh nhật, anh đều lấy lý do cự tuyệt, như vậy bao nhiêu năm qua, mỗi lần như vậy chỉ đưa quà cho anh thôi.
Thẳng cho tới hôm nay, nếu không phải cô nhắc tới, có lẽ anh thật sự quên, nếu cô chờ mong như vậy, vậy thì thỏa mãn của cô yêu cầu đi.
Dựa theo trong trí nhớ của anh, Tư Khảm Hàn thổi tắt ngọn nến, nắm tay nhắm mắt lại ước Nguyện, sau đó mở mắt ra, trợn mắt nhìn cô đang vui vẻ, tức giận nói: "Bộ dạng này được rồi phải không ?"
" Tất nhiên rồi." Hạ Ngưng Âm thỏa mãm gật đầu, lấy ra hai cái cái đĩa, vẫn như cũ vui vẻ nói: "Chúng ta đây ăn bánh ngọt đi."
"Muốn ăn em ăn đi, ước đã là nhượng bộ lớn nhất của anh rồi." Tư khảm liếc nhìn bánh , anh ghét bánh ngọt, nó rất ngấy, thực không hiểu nổi loại này ngọt mà còn có cái gì ăn ngon đau mà cô lại thích đến như vậy.
"em vất vả như vậy, anh cũng không xem vì người nào? Anh không ăn cũng phải ăn!" Hạ Ngưng Âm không hờn giận nhíu mày, vẫn cứ đem bánh ngọt đưa tới trước mặt anh.
Không nghĩ muốn cô lại khóc sướt mướt, Tư Khảm Hàn tượng trưng ăn một ít, sau đó bỏ thì xuống , cô biết nãy giờ bắt anh làm nhiều chuyện anh không thích, anh dung túng cô nên cũng làm theo nếu cô lại ép anh nữa anh sẽ giận thật nên như vậy cũng đủ rồi cô không nói gì nữa, dù sao, hôm nay là sinh nhật anh.
Tối nay anh không có ăn cơm , anh cũng không muốn ra ngoài ăn nên cô gọi diện kêu người ta đem đồ ăn đến sau khi cúp máy, cô ngồi bên cạnh anh, hơi “ Vì sao anh không hiếu kỳ rằng em không đưa quà sinh nhật cho anh”
"A..., vì cái gì?" Tư Khảm Hàn đang bất mãn nhưng nghe cô hỏi, rất phối hợp đáp lời, nhưng thanh âm cũng rất nhạt, không có nhiệt tình.
" thái độ của anh như vậy là sao?" Hạ Ngưng Âm rất bất mãm trừng mắt anh , không phải chỉ là ít bánh thôi sao, anh nhớ đến vụ bánh vừa nãy, lườm cô một cái, nhanh chóng nắm thắt lưng cô rồi hôn cô, đem trong miệng bánh ngọt đưa vào trong miệng cô.
Đem bánh ngọt đưa vào trong miệng cô hậu mà lại nhịn không được thâm sâu địa hôn cô, đem cô dùng lực địa ôm ấp vào trong ngực, đầu lưỡi nóng bỏng cùng cô dây dưa, đầu nhập hôn cô.
Quà gì đó nếu cô có chuẩn bị, anh sẽ cực kỳ vui vẻ, nếu mà không có, anh cũng sẽ không thất vọng, anh biết đáy lòng cô lo lắng, nhưng theo anh, những thứ này đều dư thừa, nếu không xác định cùng cô ởchung, anh sẽ không cùng Nhã Tư chia tay.
/140
|