Chương 128: Đại Kết Cục một
Cùng thời gian, ngày mai là ngày cử hành hôn lễ trong khách sạn.
Cúp điện thoại, thấy Huân có vẻ đắc ý, đi đến bên cạnh Tư Khảm Hàn: “ Hàn, Khi đó Lam Trung đã thâu tóm nửa giang sơn, nếu lần này chúng ta thắng lợi, vậy hắn chờ phá sản rồi.”
“ Ừ.” Tư Khảm Hàn không có vui vẻ như Huân, lông mày hơi nhíu lại, giống như đang có tâm sự.
“ Hàn? Cậu làm sao vậy?” Thấy Tư Khảm Hàn sắc mặt không tốt, Huân có chút lo lắng, theo lý, kế hoạch trả thù chuẩn bị nhiều năm như vậy sắp kết thúc, mà kết quả lại tốt như vậy, cậu ta nên vui vẻ mới đúng.
“ Huân.” Tư Khảm Hàn không nghe được Huân nói cái gì, bỗng nhiên quay người lại, săc mặt lo lắng nói: “ Hãy an bài một ít vệ sĩ bảo vệ Hạ Ngưng Âm, nhanh đi.”
“ Cậu làm gì vậy? Tớ đã chuânt bị đầy đủ, không có chuyện gì đâu.” Huân an ủi Tư Khảm Hàn, từ lúc biết cô, lúc chuẩn bị kế hoạch nguy hiểm hơn rất nhiều cũng không thấy Tư Khảm Hàn như lúc này, bộ dáng hoảng sợ như bị mất cái gì.
Lý do thoái thác của Huân không an ủi đước Tư Khảm Hàn, mắt Tư Khảm Hàn lạnh lùng vành mắt đỏ rực, đang muốn nói cái gì, thì đúng lúc điện thoại vang lên, cậu ta lập tức nhìn Tư Khảm Hàn.
“ Cái gì? Mau đuổi theo!” Huân nghe điện thoại của thuộc hạ, nói xong liền cúp điện thoại, quay đầu lại, ánh mắt không dám nhìn thẳng Tư Khảm Hàn.
“ Xảy ra chuyện gì?” Trong lòng cảm thấy bất an, giọng nói Tư Khảm Hàn lạnh lùng hỏi.
“ Khi mà ta phản ứng kịp, cô ấy đã vào tắc xi, bị bắt đi mất.”
Rái tim kịch liệt nao núng, giật giật, một tay chống đỡ để trên bàn ăn, khớp xương trắng bạch, ánh mắt nheo lại, kêu cô ấy không nên ra ngoài, vì cái gì không nghe lời? Vì cái gì? Ở nhà làm tân nương ngocxs của anh không được sao?
Cầm lấy khăn trên bàn ăn, giơ tay lên, đồ ăn chuẩn bị trên bàm toàn bộ rơi xuống đất, dưới đất âm thanh vỡ vụn của ly chén, kích động cả nhân viên trong nhà hàng, Huân giơ tay lên, ngản nhân viên lại.
“ Hàn, thực xin lỗi, tớ...” Huân đang định nói thì bị Tư Khảm Hàn ngăn lại, Tư Khảm Hàn giương mắt nhìn, lắc đầu: “ Không phải cậu sai, sai, là tớ.”
“ Cái kia làm sao bây giờ?” Huân cũng không bình tĩnh được rồi.
“ Không làm gì cả.” Tư Khảm Hàn xem ra cực kỳ bình tĩnh, nắm chặt quả đấm một xanh một trắng: “ Qua một thời gian nữa lợi thế của bọn họ sẽ giảm xuống, xem động tĩnh bên họ, đến khi đấu thầu, tớ sẽ không nhượng bộ!”
Cậu ta biết ý tứ của Tư Khảm Hàn, cũng tin tưởng Tư Khảm Hàn sẽ suy xét ự việc cực kỳ chu toàn, nhưng vẫn muốn nhắc nhở Tư Khảm Hàn một chút: “ Hạ Ngưng Âm làm sao bây giờ? Lỡ như Lam Trung không đath được mục đích giận quá hóa giận, giết con tin thì làm sao bây giờ?”
“ Tớ tiyeetj đói sẽ không cho ông ta làm như vậy!” Ánh mắt Tư Khảm Hàn lạnh lùng nảy sinh ác độc: “ Huân, một chút nữa đem tất cả những cái này gỡ xuống, đổi lại thành tớ cùng Nhã Tư, tạm thời cứ làm như vậy, chúng ta cứ tùy cơ ứng biến.”
“ Cái gì?” Huân không thể tin vào lỗ tai mình, Tư Khảm Hàn rất bình tĩnh, trước nay chưa bao giowg như vậy, cười lạnh một tiếng: “ Tớ sẽ thuyết phục Nhã Tư Làm tân nương của tớ, bây giờ tớ muốn trở về.”
Cho dù không muốn nhưng Huân cũng ngậm miệng, không nói gì.
Trở về nhà họ Tư, Tư Khảm Hàn lập tức vào phòng sách, muốn dùng tài liệu, bởi vì khi người của Huân vẫn đuổi theo tắc xi kia, cho nên bọn bắt cóc cũng không biết tin tức, cho đên tối.
Quản gia gõ của phong sách: “ Thiếu gia, thu được một cái bọc.”
Tư Khảm Hàn run sợ, ánh mắt không có tiêu điểm nhòn màn hình máy tính, một hồi lâu mới nhận lấy cái bọc, ngồi trở lain chậm rãi mở cái bọc hỏi: “ Có nhòn thấy ai đưa tới không?”
Quản gia liếc mắt tới cái bọc, không yên tâm nói: “ Không có, đặt ở cửa, bảo vệ cửa nói không roc ràng lắm.”
Tư Khảm Hàn cầm lấy cái bọc nhòn vào trong, chỉ thấy một cái ghi âm, một ít tóc, nằm bên trong, Tiw Khảm Hàn bình tĩnh, lấy đồ bên trong ra.
“ Đại thiếu gia? Làm sao có người lain gửi mấy cái kỳ quái này?” Quản gia không hiểu hỏi lại.
“ Là của Đại thiếu phu nhân, cô ấy bị bắt cóc rồi.” Tư Khảm Hàn bình tĩnh nói .
“ A? Tại sao lại như vậy? Người nào lớn mật như vậy lại dám bắt cóc người của chúng ta? Mau đi cứu người đi?” Quản gia cực kỳ nghi ngờ biểu hiện của Tư Khảm Hàn giống như bị con kiến cắn, lòng bất an, lo lắng đi tới đi lui: “ Đại thiếu gia, chúng ta nên làm cái gì bây giờ?”
“ Đừng nôn nóng, tôi tự có cách, ông đi ra ngoài trước đi.” Tay Tư Khảm Hàn vung lên, lhoong có biểu cảm gì, quản gia run sợ, có chút suy nghĩ nhìn Tư Khảm Hàn, đi ra ngoài.
Cảm giác được quản gia đã đi xa, cả người Tư Khảm Hàn kiềm chế không nổi nữa ngã trên ghế, cầm chiếc bọc trong tay như muốn bóp nát nó.
Im lặng, trên cành cây chi chít lá cây màu da cam, hỗn độn bất an phất phới lắc lắc, tại lạnh rung lên hiu quạnh, lung lay sắp đổ, rất thê lương.
Tại một vùng hẻo lánh ở ngoài thành, một tòa nhà không có kiến trúc, ngoài cửa có mấy nam nhân đang lạnh run ngồi thì thầm.
Trong một gian phòng trống, trên một đống cát bùn, từng đợt gió lạnh rót vào, âm lãnh mà thê lương, Lam Trung đem Hạ Ngưng Âm đang bất tỉnh gọi đậy.
Cô mắc quần áo đơn bạc, tay chân đều bị dây thừng trói lại, trên nàn da nhẵn nhụi bị chảy máu, miệng cũng bị miếng vải bông nhét vào, trên người cùng trên mặt bị che lại sung đỏ mang theo vết thương.
Hạ Ngưng Âm choáng váng tỉnh lại, trên người truyền đến trận tê nhức làm cô ý thức được, chuyển động đôi mắt, lo lắng nhìn trên người mình, thấy mình bị trói chặt bằng dây, trên người truyền đến sự đau nhức thiếu chút nữa làm cô đang tỉnh lại ngất đi, lúc này cô tuyệt vọng muốn khóc.
Ngày hôm qua khi cô đi ra ngoài ngồi trên tắc xi, cô nhỗ bị tài xế dùng một khối vải che miệng cô lại, sau khi tỉnh lại thì cô lại ở đây, đôi mắt đầy nước mắt, biết trước Tư Khảm Hàn không cho cô đi ra ngoài, hiện tại nên làm cái gì bây giờ? Vì sao Tư Khảm Hàn chưa cứu cô?
/140
|