Lữ Trị thở phào nhẹ nhỏm, xem ra Tiểu ỐC được an toàn….
Nhưng là Tiểu Ốc an toàn không bao lâu, ngày hôm sau, Tiểu Ốc phát hiện Vương Triêu Quân chậm chạp chưa có tới, gọi điện thoại cũng không nhận, có phải hay không xảy ra chuyện gì?
Tiểu Ốc lo lắng, nói cho Lữ Trị, Lữ Trị vừa nghe vừa nói:
“Có thể trên đường tới Vương Triêu Quân gặp phải Đậu Diệc Phồn? Đậu Diệc Phồn mấy ngày trước có tới đây, nhưng anh không nói cho em biết.”
Tiểu Ốc vừa nghe, hư: “Đậu gia tai mắt đông đảo, nói không chừng đã biết Vương Triêu Quân năm đó là cảnh sát nằm vùng rồi cũng nên, trừng phạt đối với người phản bội, thường thường so với chết kinh khủng hơn.”
Lữ Trị giúp Tiểu Ốc tra tra địa chỉ qua địa chỉ IP của di động, biểu hiện di động của Vương Triêu Quân tắt máy trước, là ở Nam Châu, nói rõ anh ta đã tới, hơn nữa đã tới hai ngày trước, nói cách khác Vương Triêu Quân có khả năng đã xảy ra chuyện.
Tiểu Ốc vội vàng gọi cho Vương Triêu Quân qua một mã số khẩn cấp, trước kia anh ta có nói, nếu không tìm được anh ta, có thể gọi vào số này.
Tiểu Ốc chờ một lúc, một người đàn ông họ Vương nhận điện thoại: “Alo?”
“Xin hỏi anh biết Vương Triêu Quân sao?”
“Cô là người kia?”
Đối phương, chần chờ một chút, hỏi cô. Trong trí nhớ Quân không có bạn gái, cũng sẽ không đem điện thoại của mình đưa cho người khác, cho nên nói cô gái này đối với Quân mà nói có một ý nghĩa nào đó.
“Tôi tên là Kim Tiểu Ốc, là cấp dưới của anh ta, nội gián.”
“Tôi có nghe nói về cô.” Vương Triêu Quân vừa là em trai, đồng thời cũng tham gia quản lý công việc của nhà họ Vương, từ mấy anh em nghe được cái tên này, ban đầu để cho cô ấy đi nằm vùng, vốn là cấp không đồng ý, cảm thấy Kim Tiểu Ốc quá ranh mãnh, sẽ thay đổi không tới, là Vương Triêu Quân dùng tính mạng để bảo đảm Tiểu Ốc sẽ hoàn thành xuất sắc các hạng nhiệm vụ, anh và những người lãnh đạo mới đồng ý.
“Xin hỏi Vương Triêu Quân trở về đồn cảnh sát rồi sao? Anh ta tới đây lấy tài liệu, nhưng trên đường mất tích, đã qua khoảng mấy ngày rồi.” Tiểu Ốc có chút bận tâm.
Vương Triêu Chính vừa nghe, thốt lên: “Chúng tôi ở đây cũng đang tìm, cô có đầu mối gì sao?”
“Tôi hoài nghi việc anh ta mất tích cùng bạn trai cũ của tôi có liên quan, anh có nghe qua cái tên Đậu Diệc Phồn, anh ta hiện tại đang ở Macao hô phong hoán vũ. cảnh sát Vuơng trước kia nằm vùng bên Đậu gia. Tôi sợ anh ấy hiện giờ đang gặp bất trắc!”
Tiểu Ốc không hy vọng anh ta gặp chuyện không may, Vương Triêu Quân đối với cô mà nói, là bề trên, là thầy, nếu không có anh ta, Tiểu Ốc bây giờ vẫn còn mê mang.
Nhưng là Tiểu Ốc an toàn không bao lâu, ngày hôm sau, Tiểu Ốc phát hiện Vương Triêu Quân chậm chạp chưa có tới, gọi điện thoại cũng không nhận, có phải hay không xảy ra chuyện gì?
Tiểu Ốc lo lắng, nói cho Lữ Trị, Lữ Trị vừa nghe vừa nói:
“Có thể trên đường tới Vương Triêu Quân gặp phải Đậu Diệc Phồn? Đậu Diệc Phồn mấy ngày trước có tới đây, nhưng anh không nói cho em biết.”
Tiểu Ốc vừa nghe, hư: “Đậu gia tai mắt đông đảo, nói không chừng đã biết Vương Triêu Quân năm đó là cảnh sát nằm vùng rồi cũng nên, trừng phạt đối với người phản bội, thường thường so với chết kinh khủng hơn.”
Lữ Trị giúp Tiểu Ốc tra tra địa chỉ qua địa chỉ IP của di động, biểu hiện di động của Vương Triêu Quân tắt máy trước, là ở Nam Châu, nói rõ anh ta đã tới, hơn nữa đã tới hai ngày trước, nói cách khác Vương Triêu Quân có khả năng đã xảy ra chuyện.
Tiểu Ốc vội vàng gọi cho Vương Triêu Quân qua một mã số khẩn cấp, trước kia anh ta có nói, nếu không tìm được anh ta, có thể gọi vào số này.
Tiểu Ốc chờ một lúc, một người đàn ông họ Vương nhận điện thoại: “Alo?”
“Xin hỏi anh biết Vương Triêu Quân sao?”
“Cô là người kia?”
Đối phương, chần chờ một chút, hỏi cô. Trong trí nhớ Quân không có bạn gái, cũng sẽ không đem điện thoại của mình đưa cho người khác, cho nên nói cô gái này đối với Quân mà nói có một ý nghĩa nào đó.
“Tôi tên là Kim Tiểu Ốc, là cấp dưới của anh ta, nội gián.”
“Tôi có nghe nói về cô.” Vương Triêu Quân vừa là em trai, đồng thời cũng tham gia quản lý công việc của nhà họ Vương, từ mấy anh em nghe được cái tên này, ban đầu để cho cô ấy đi nằm vùng, vốn là cấp không đồng ý, cảm thấy Kim Tiểu Ốc quá ranh mãnh, sẽ thay đổi không tới, là Vương Triêu Quân dùng tính mạng để bảo đảm Tiểu Ốc sẽ hoàn thành xuất sắc các hạng nhiệm vụ, anh và những người lãnh đạo mới đồng ý.
“Xin hỏi Vương Triêu Quân trở về đồn cảnh sát rồi sao? Anh ta tới đây lấy tài liệu, nhưng trên đường mất tích, đã qua khoảng mấy ngày rồi.” Tiểu Ốc có chút bận tâm.
Vương Triêu Chính vừa nghe, thốt lên: “Chúng tôi ở đây cũng đang tìm, cô có đầu mối gì sao?”
“Tôi hoài nghi việc anh ta mất tích cùng bạn trai cũ của tôi có liên quan, anh có nghe qua cái tên Đậu Diệc Phồn, anh ta hiện tại đang ở Macao hô phong hoán vũ. cảnh sát Vuơng trước kia nằm vùng bên Đậu gia. Tôi sợ anh ấy hiện giờ đang gặp bất trắc!”
Tiểu Ốc không hy vọng anh ta gặp chuyện không may, Vương Triêu Quân đối với cô mà nói, là bề trên, là thầy, nếu không có anh ta, Tiểu Ốc bây giờ vẫn còn mê mang.
/282
|