Vương Triêu Chính vừa nghe, cảm thấy chuyện này phải nhanh chóng điều tra, tạm thời giao phó tính mạng cho Tiểu Ốc:
“Nhiệm vụ giải cứu cùng điều tra chuyện này giao cho cô, chỉ cần Triêu Quân an toàn trở về, tôi cho cô mười lăm điểm đấy!”
“Cảm ơn, không cho tôi cũng sẽ đi làm, tôi sẽ đi Macao ngay bây giờ, phần tài liệu kia tôi chưa thể đưa trước cho anh được.”
“Chờ Triêu Quân trở lại rồi hẵng nói, trước làm chuyện này quan trọng hơn.”
Vương Triêu Chính nói, hi vọng Triêu Quân mệnh tốt, cũng đừng nên xảy ra chuyện gì.
Tiểu Ốc nói một tiếng được, nhờ Vương Triêu Chính làm giả thẻ căn cước.
Vương Triêu Chính thuận thể cho cô một thân phận khác, chứng kiến người mang giấy tờ đem lên phi cơ cho Tiểu Ốc, người của anh sẽ ở một chỗ chờ cô, cúp điện thoại, từ trên giường bước xuống, nhanh chóng từ đáy giường lôi ra một rương hành lý, tìm một cái quần dài mặc vào, tìm tóc giả đội vào, đem tóc dài quấn lại, bắt đầu hóa trang, dán lông mi thật dài.
Lữ Trị lúc đi vào, nhìn thấy cô với hình dạng mới, cảm thấy thật là trẻ con a!
Thật ra thì Tiểu Ốc vốn trẻ con, nếu không phải mặt cô trước trông có vẻ thành thục, Lữ Trị cũng sẽ không quên Tiểu Ốc cũng vừa tròn 19 tuổi, khác các cô gái khác ở chỗ, không buồn lo đi học, mà từ nhỏ số mạng nhiều khổ cực, đã phải chịu quá nhiều sự ngăn trở, khiến Tiểu Ốc so với những cô gái khác trông thành thục hơn.
Nhìn cô có bộ dạng thế này, biết cô liền có nhiệm vụ mới: “Có nhiệm vụ?”
Tiểu Ốc gật đầu: “Em muốn đi Macao, tìm tung tích của cảnh sát Vương, thân phận mới là du khách đi chơi ở Macao.”
“Macao? Vậy em phải cẩn thận, anh không cho là Đậu Diệc Phồn sẽ nhận ra em, còn có thể thả em đi, mà không làm sáng tỏ thân phận của em, tìm hiểu rõ nội tình bên trong.”
Tiểu Ốc vỗ vỗ bàn tay: “Thông minh, bất quá sao anh có thể hay không đừng thông minh quá như vậy? Yên tâm đi em sẽ cố gắng bảo vệ tốt cho mình, em sẽ trở về, trốn cũng muốn về.”
“Đó là đương nhiên, trước khi đi, mang theo cái này.”
“Đây là cái gì?” Tiểu Ốc nhìn về vật kia nhìn như rất bình thường là chiếc nhẫn bảo thạch( đá quý), nhưng hẳn không phải bình thường như vậy đi!
“Cái này anh rất xem trọng, trên thế giới nó là vật tiến tiến nhất, sớm đã muốn cho tặng cho em, nhưng vẫn không có cơ hội, bất kể em đi tới chỗ nào, sau này anh đều có thể tìm được em, chỉ cần em không tháo nó ra là được rồi.” Anh muốn cô bình an.
Tiểu Ốc nhận, vươn tay ra trước mặt anh: “Giúp em đeo lên.”
Lữ Trị cười giúp cô đeo vào: “Không biết vì sao lại giống như cảm giác được cầu hôn.”
“Nhiệm vụ giải cứu cùng điều tra chuyện này giao cho cô, chỉ cần Triêu Quân an toàn trở về, tôi cho cô mười lăm điểm đấy!”
“Cảm ơn, không cho tôi cũng sẽ đi làm, tôi sẽ đi Macao ngay bây giờ, phần tài liệu kia tôi chưa thể đưa trước cho anh được.”
“Chờ Triêu Quân trở lại rồi hẵng nói, trước làm chuyện này quan trọng hơn.”
Vương Triêu Chính nói, hi vọng Triêu Quân mệnh tốt, cũng đừng nên xảy ra chuyện gì.
Tiểu Ốc nói một tiếng được, nhờ Vương Triêu Chính làm giả thẻ căn cước.
Vương Triêu Chính thuận thể cho cô một thân phận khác, chứng kiến người mang giấy tờ đem lên phi cơ cho Tiểu Ốc, người của anh sẽ ở một chỗ chờ cô, cúp điện thoại, từ trên giường bước xuống, nhanh chóng từ đáy giường lôi ra một rương hành lý, tìm một cái quần dài mặc vào, tìm tóc giả đội vào, đem tóc dài quấn lại, bắt đầu hóa trang, dán lông mi thật dài.
Lữ Trị lúc đi vào, nhìn thấy cô với hình dạng mới, cảm thấy thật là trẻ con a!
Thật ra thì Tiểu Ốc vốn trẻ con, nếu không phải mặt cô trước trông có vẻ thành thục, Lữ Trị cũng sẽ không quên Tiểu Ốc cũng vừa tròn 19 tuổi, khác các cô gái khác ở chỗ, không buồn lo đi học, mà từ nhỏ số mạng nhiều khổ cực, đã phải chịu quá nhiều sự ngăn trở, khiến Tiểu Ốc so với những cô gái khác trông thành thục hơn.
Nhìn cô có bộ dạng thế này, biết cô liền có nhiệm vụ mới: “Có nhiệm vụ?”
Tiểu Ốc gật đầu: “Em muốn đi Macao, tìm tung tích của cảnh sát Vương, thân phận mới là du khách đi chơi ở Macao.”
“Macao? Vậy em phải cẩn thận, anh không cho là Đậu Diệc Phồn sẽ nhận ra em, còn có thể thả em đi, mà không làm sáng tỏ thân phận của em, tìm hiểu rõ nội tình bên trong.”
Tiểu Ốc vỗ vỗ bàn tay: “Thông minh, bất quá sao anh có thể hay không đừng thông minh quá như vậy? Yên tâm đi em sẽ cố gắng bảo vệ tốt cho mình, em sẽ trở về, trốn cũng muốn về.”
“Đó là đương nhiên, trước khi đi, mang theo cái này.”
“Đây là cái gì?” Tiểu Ốc nhìn về vật kia nhìn như rất bình thường là chiếc nhẫn bảo thạch( đá quý), nhưng hẳn không phải bình thường như vậy đi!
“Cái này anh rất xem trọng, trên thế giới nó là vật tiến tiến nhất, sớm đã muốn cho tặng cho em, nhưng vẫn không có cơ hội, bất kể em đi tới chỗ nào, sau này anh đều có thể tìm được em, chỉ cần em không tháo nó ra là được rồi.” Anh muốn cô bình an.
Tiểu Ốc nhận, vươn tay ra trước mặt anh: “Giúp em đeo lên.”
Lữ Trị cười giúp cô đeo vào: “Không biết vì sao lại giống như cảm giác được cầu hôn.”
/282
|