Khi Chiếm Nhan mở cửa xuất hiện ở trước mắt cô đúng là một bó hoa hồng to, hơn nữa còn là hoa hồng xanh hiếm thấy.
Xin chào, xin hỏi có phải là tiểu thư Chiếm Nhan sao?
Cầm bó hoa hồng là một nhân viên chuyển phát nhanh, anh ta nhìn thấy Chiếm Nhan hỏi. Chiếm Nhan gật đầu một cái.
Đúng vậy.
Xin ký tên ở chỗ này.
Sau đó Chiếm Nhan nghi ngờ ký tên của mình, và sau đó nhân viên chuyển phát nhanh đó liền đưa bó hoa vào trong tay Chiếm Nhan. Rồi anh ta nói lời tạm biệt và rời đi.
Chiếm Nhan nhìn mình ôm một bó hoa hồng to, sau đó tìm được một cái thẻ ở bên trong.
Chị, cám ơn chị, hoa tặng cho chị, hi vọng chị có thể thích. An Thần Hạo.
Thấy ghi tên là An Thần Hạo, Chiếm Nhan không nhịn được nở nụ cười, cô đã nói là ai sẽ tặng hoa cho cô, thì ra là Thần Hạo.
Hoa rất đẹp.
Khi Chiếm Nhan ôm hoa đến phòng khách, vừa đúng lúc Chiếm phu nhân ra ngoài uống nước thấy được.
Một người bạn thật lâu trước kia tặng cho con.
Chiếm Nhan nói, Chiếm phu nhân gật đầu một cái, không có hỏi kỹ, nhưng trong đôi mắt bà lại tràn đầy dịu dàng và tình thương của mẹ.
Bà biết chuyện tình cảm của Nhan Nhan và Lục Viêm, mặc dù những chuyện này bà cũng không thể nói gì, chỉ là, bà không hy vọng con gái của bà không vui.
Về Lục Viêm, bà đã cho rầng cậu ta là người trong lòng của Nhan Nhan, cho nên cũng rất thích cậu ta, nhưng mà sau đó cha của Chiếm Nhan lại nói cho bà biết tình huống của Lục Viêm, khi đó, bà chỉ có thể nghĩ đến con gái mình, bà không thể đưa ra bất kỳ quyết định nào cho con gái mình, chỉ hy vọng con bé không bị tổn thương.
Ừ, Nhan Nhan sớm nghỉ ngơi một chút.
Được, con biết rồi, mẹ.
Sau đó Chiếm phu nhân đã trở về phòng ngủ, để lại một mình Nhan Nhan ngồi trên ghế sofa trong phòng khách nhìn bó hoa hồng để ở trên bàn ngẩn người.
Tuy nhiên, chỉ một lúc sau cô đã đi tìm một cái bình hoa đem hoa cắm vào, sau đó mình cũng đi trở về phòng ngủ.
Trong bệnh viện, Dư Huyên ở trong phòng bệnh, Dư Huyên cứ nằm yên lặng như vậy, Chiếm Nam Huyễn ngồi bên cạnh giường bệnh nắm tay của cô, cứ lẳng lặng nhìn cô như vậy.
Huyên Huyên, em nhất định phải tỉnh lại.
Chiếm Nam Huyễn thì thào nói, nhưng thấy Dư Huyên nằm ở giường không động đậy và nghe được lời của anh nó.
Ngày hôm sau, An Dĩ Mạch đi tới bệnh viện thật sớm, khi cô đến đây biết Chiếm Nam Huyễn cả đêm đều ở bệnh viện cùng với Dư Huyên, cho nên mang đến cho anh bữa ăn sáng.
Nam Huyễn, tới ăn chút đi.
Dĩ Mạch, làm sao sớm như vậy cô đã tới rồi.
Chiếm Nam Huyễn nhìn đồng hồ, cảm thấy rất sớm, Dĩ Mạch gật đầu một cái.
Công ty không có chuyện gì, tôi ngủ dậy liền nghĩ đến anh cũng không về nhà, cho nên trước hết đi một chuyến đến nhà họ Chiếm lấy tới cho anh một bộ quần áo để tắm rửa, còn có bữa ăn sáng, anh qua đây ăn một chút đi, anh còn phải đi làm, tôi đến đây với Huyên Huyên là được rồi.
Ừ, được.
Thấy Chiếm Nam Huyễn mệt mỏi như vậy, An Dĩ Mạch cũng không biết nên nói cái gì, cô cũng chỉ có thể cầu nguyện Huyên Huyên nhanh chóng tỉnh lại.
Sau khi Chiếm Nam Huyễn đi không được bao lâu Hạ Hi cũng tới nhìn Dư Huyên một chút, nhưng bởi vì còn phải đi làm cho nên Hạ Hi ngồi một lúc rồi trở về công ty.
Trong đó còn có Phí mạn cũng tới một lần, cho đến buổi chiều, Lãnh Hạ và Lillian cùng nhau tới, An Dĩ Mạch mới thu dọn đồ đạc tính trở về phòng làm việc xem một chút.
Mẹ hai người đã tới.
An Dĩ Mạch nhận lấy đồ trong tay Lãnh Hạ và Lillian, sau đó lấy đến hai cái ghế ngồi để cho hai người ngồi xuống.
Ừ, Dĩ Mạch, nơi này có chúng ta, con cũng đã ở đây một ngày rồi, đi về trước đi.
Lillian nhìn thấy An Dĩ Mạch hơi mệt, trong mắt tràn đầy trìu mến, Lãnh Hạ cũng gật đầu một cái, cuối cùng An Dĩ Mạch không lay chuyển được hai người bọn họ trở về phòng làm việc.
Mẹ, con đi về trước đây, cám ơn hai người giúp con chăm sóc Dư Huyên.
Nha đầu ngốc, đúng rồi, Dĩ Mạch, buổi tối các con có phải đi tham gia yến tiệc hay không.
Lãnh Hạ đột nhiên nghĩ đến hôm nay ở trong thư phòng An Mặc Hàn thấy thiệp mời của An Dữ Kình mời bọn họ, ánh mắt đột nhiên trở nên có chút lạnh.
Dạ, mẹ đã biết rồi sao.
An Dĩ Mạch đi tới bên cạnh Lãnh Hạ.
Nói cho Mặc Hàn, nếu như người kia không có hành động gì, cũng đừng
Xin chào, xin hỏi có phải là tiểu thư Chiếm Nhan sao?
Cầm bó hoa hồng là một nhân viên chuyển phát nhanh, anh ta nhìn thấy Chiếm Nhan hỏi. Chiếm Nhan gật đầu một cái.
Đúng vậy.
Xin ký tên ở chỗ này.
Sau đó Chiếm Nhan nghi ngờ ký tên của mình, và sau đó nhân viên chuyển phát nhanh đó liền đưa bó hoa vào trong tay Chiếm Nhan. Rồi anh ta nói lời tạm biệt và rời đi.
Chiếm Nhan nhìn mình ôm một bó hoa hồng to, sau đó tìm được một cái thẻ ở bên trong.
Chị, cám ơn chị, hoa tặng cho chị, hi vọng chị có thể thích. An Thần Hạo.
Thấy ghi tên là An Thần Hạo, Chiếm Nhan không nhịn được nở nụ cười, cô đã nói là ai sẽ tặng hoa cho cô, thì ra là Thần Hạo.
Hoa rất đẹp.
Khi Chiếm Nhan ôm hoa đến phòng khách, vừa đúng lúc Chiếm phu nhân ra ngoài uống nước thấy được.
Một người bạn thật lâu trước kia tặng cho con.
Chiếm Nhan nói, Chiếm phu nhân gật đầu một cái, không có hỏi kỹ, nhưng trong đôi mắt bà lại tràn đầy dịu dàng và tình thương của mẹ.
Bà biết chuyện tình cảm của Nhan Nhan và Lục Viêm, mặc dù những chuyện này bà cũng không thể nói gì, chỉ là, bà không hy vọng con gái của bà không vui.
Về Lục Viêm, bà đã cho rầng cậu ta là người trong lòng của Nhan Nhan, cho nên cũng rất thích cậu ta, nhưng mà sau đó cha của Chiếm Nhan lại nói cho bà biết tình huống của Lục Viêm, khi đó, bà chỉ có thể nghĩ đến con gái mình, bà không thể đưa ra bất kỳ quyết định nào cho con gái mình, chỉ hy vọng con bé không bị tổn thương.
Ừ, Nhan Nhan sớm nghỉ ngơi một chút.
Được, con biết rồi, mẹ.
Sau đó Chiếm phu nhân đã trở về phòng ngủ, để lại một mình Nhan Nhan ngồi trên ghế sofa trong phòng khách nhìn bó hoa hồng để ở trên bàn ngẩn người.
Tuy nhiên, chỉ một lúc sau cô đã đi tìm một cái bình hoa đem hoa cắm vào, sau đó mình cũng đi trở về phòng ngủ.
Trong bệnh viện, Dư Huyên ở trong phòng bệnh, Dư Huyên cứ nằm yên lặng như vậy, Chiếm Nam Huyễn ngồi bên cạnh giường bệnh nắm tay của cô, cứ lẳng lặng nhìn cô như vậy.
Huyên Huyên, em nhất định phải tỉnh lại.
Chiếm Nam Huyễn thì thào nói, nhưng thấy Dư Huyên nằm ở giường không động đậy và nghe được lời của anh nó.
Ngày hôm sau, An Dĩ Mạch đi tới bệnh viện thật sớm, khi cô đến đây biết Chiếm Nam Huyễn cả đêm đều ở bệnh viện cùng với Dư Huyên, cho nên mang đến cho anh bữa ăn sáng.
Nam Huyễn, tới ăn chút đi.
Dĩ Mạch, làm sao sớm như vậy cô đã tới rồi.
Chiếm Nam Huyễn nhìn đồng hồ, cảm thấy rất sớm, Dĩ Mạch gật đầu một cái.
Công ty không có chuyện gì, tôi ngủ dậy liền nghĩ đến anh cũng không về nhà, cho nên trước hết đi một chuyến đến nhà họ Chiếm lấy tới cho anh một bộ quần áo để tắm rửa, còn có bữa ăn sáng, anh qua đây ăn một chút đi, anh còn phải đi làm, tôi đến đây với Huyên Huyên là được rồi.
Ừ, được.
Thấy Chiếm Nam Huyễn mệt mỏi như vậy, An Dĩ Mạch cũng không biết nên nói cái gì, cô cũng chỉ có thể cầu nguyện Huyên Huyên nhanh chóng tỉnh lại.
Sau khi Chiếm Nam Huyễn đi không được bao lâu Hạ Hi cũng tới nhìn Dư Huyên một chút, nhưng bởi vì còn phải đi làm cho nên Hạ Hi ngồi một lúc rồi trở về công ty.
Trong đó còn có Phí mạn cũng tới một lần, cho đến buổi chiều, Lãnh Hạ và Lillian cùng nhau tới, An Dĩ Mạch mới thu dọn đồ đạc tính trở về phòng làm việc xem một chút.
Mẹ hai người đã tới.
An Dĩ Mạch nhận lấy đồ trong tay Lãnh Hạ và Lillian, sau đó lấy đến hai cái ghế ngồi để cho hai người ngồi xuống.
Ừ, Dĩ Mạch, nơi này có chúng ta, con cũng đã ở đây một ngày rồi, đi về trước đi.
Lillian nhìn thấy An Dĩ Mạch hơi mệt, trong mắt tràn đầy trìu mến, Lãnh Hạ cũng gật đầu một cái, cuối cùng An Dĩ Mạch không lay chuyển được hai người bọn họ trở về phòng làm việc.
Mẹ, con đi về trước đây, cám ơn hai người giúp con chăm sóc Dư Huyên.
Nha đầu ngốc, đúng rồi, Dĩ Mạch, buổi tối các con có phải đi tham gia yến tiệc hay không.
Lãnh Hạ đột nhiên nghĩ đến hôm nay ở trong thư phòng An Mặc Hàn thấy thiệp mời của An Dữ Kình mời bọn họ, ánh mắt đột nhiên trở nên có chút lạnh.
Dạ, mẹ đã biết rồi sao.
An Dĩ Mạch đi tới bên cạnh Lãnh Hạ.
Nói cho Mặc Hàn, nếu như người kia không có hành động gì, cũng đừng
/128
|