Tổng giám đốc gian manh chỉ yêu vợ

Chương 114 - Chương 104

/128


Đúng rồi Nam Huyễn, hậu sự của mẹ Dư Huyên chuẩn bị thế nào rồi, đứa bé này hiện tại đã như vậy, cũng chỉ có dựa vào các con đến giúp đỡ rồi.

Lillian hỏi, sau đó lại nghĩ đến lời Lãnh Hạ mới vừa nói trong lòng đang suy nghĩ có nên hỏi Chiếm Nam Huyễn chuyện của mẹ Dư Huyên một chút hay không, bà và Lãnh Hạ hai nguời liếc mắt nhìn nhau, sau đó gật đầu một cái.

Dì Lillian không cần lo lắng, Mặc Hàn đã sắp xếp hoàn tất tang lễ của mẹ Dư, tang lễ diễn ra vào ngày mai, con cũng hi vọng ngày mai Huyên Huyên có thể tỉnh lại, con nghĩ nếu như Huyên Huyên tỉnh lại, mẹ Dư ở trên trời cũng sẽ yên lòng.

Chiếm Nam Huyễn tràn đầy thâm tình cầm lấy tay Dư Huyên nhìn gương mặt cô an tĩnh ngủ say, trong lòng đang cầu nguyện.

Nam Huyễn, thân thế của Dư Huyên. . . . . . con có biết rõ sao? Lãnh Hạ hỏi.

Mặc dù Chiếm Nam Huyễn nói không biết tại sao Lãnh Hạ hỏi như thế, nhưng anh vẫn trả lời một cách chi tiết câu hỏi của Lãnh Hạ.

Con nghe Huyên Huyên nói qua, cô ấy là do mẹ của cô ấy nuôi lớn, chỉ là, họ vẫn luôn sinh sống ở nước ngoài, lúc mẹ của cô ấy đưa cô ấy đến nơi này, cô ấy mới biết được nơi này mới là quê hương của mẹ cô ấy, hơn nữa, lần đó Huyên Huyên giống như nghe mẹ cô ấy nói với cô ấy, cha của cô ấy cũng sống ở thành phố này, nhưng mà mẹ cô ấy không nói rõ, cô ấy cũng không rõ ràng lắm.

Còn mẹ của con bé, mẹ con bé tên gọi là gì?

Lãnh Hạ hỏi, nghe Chiếm Nam Huyễn nói như vậy, bà cũng cảm thấy càng thêm khả nghi, có lẽ bà thật sự biết mẹ của Dư Huyên.

Dư Uyển

Quả nhiên là bà ấy? Thì ra là, bà ấy lại có con gái lớn như vậy.

Lãnh Hạ nghe được tên mẹ của Dư Huyên tự lẩm bẩm, nhìn vẻ mặt của Lãnh Hạ, Lillian cũng biết hoài nghi của Lãnh Hạ là đúng, bà thật sự biết mẹ của Dư Huyên, chỉ là, Chiếm Nam Huyễn không biết.

Dì Lãnh, dì làm sao vậy? Cái gì là bà ấy? Chuyện gì đã xảy ra?

Nam Huyễn, dẫn ta đi gặp mặt mẹ Dư Huyên thôi.

Lãnh Hạ không trả lời câu hỏi của Chiếm Nam Huyễn, mà là muốn gặp được mẹ Dư Huyên, mặc dù Chiếm Nam Huyễn nghi ngờ, nhưng vẫn dẫn bà đi.

Lillian, bà ở chỗ này chăm sóc cho Dư Huyên.

Được, bà đi đi.

Sau đó, Lãnh Hạ dưới sự hướng dẫn của Chiếm Nam Huyễn đi tới nơi đặt thi thể của mẹ Dư Huyên.

Bà không để cho Chiếm Nam Huyễn theo bà đi vào, mà là tự một mình từ từ đi vào đó người nằm ở trên giường bị vải trắng che kín toàn thân, Lãnh Hạ từ từ đến gần Dư Uyển, nước mắt cũng không tự giác chảy xuống.

Bà run rẩy mở ra vải trắng đang đắp lên Dư Uyển, khắc sâu vào mí mắt chính là gương mặt mà bà quen thuộc.

Mặc dù đã qua hơn hai mươi năm, chỉ là, bà ấy vẫn không thay đổi, Dư Uyển bà ấy chỉ là lớn tuổi, mặt mũi của bà vẫn như trước kia quyến rũ động lòng người như vậy, hơn nữa vì nguyên nhân bà đã được trang điểm, càng thêm giống Dư Uyển trước kia rồi.

Dư Uyển. . . . . .

Lãnh Hạ lấy tay che miệng lại cố gắng không để cho mình khóc lên, nhưng nước mắt vẫn cứ như vậy chảy xuống, thấy Dư Uyển, trong lòng Lãnh Hạ thật là khổ sở, thật sự là không nghĩ đến, năm đó Dư Uyển không từ mà biệt, trải qua hơn hai mươi mấy năm lại lần nữa gặp mặt, vậy mà sẽ là cảnh tượng như vậy.

Chiếm Nam Huyễn chờ ở bên ngoài đã lâu, đang sốt ruột Lãnh Hạ sao còn chưa đi ra, Lãnh Hạ đã đi ra, nhìn Lãnh Hạ mắt sưng đỏ, Chiếm Nam Huyễn biết bà đã khóc qua, nhưng anh không hỏi, chỉ là đi theo bà trở lại phòng bệnh của Dư Huyên như vậy.

Sau khi An Dĩ Mạch trở lại phòng làm việc thì bắt đầu bận rộn, qua một thời gian nữa cô phải tham gia cuộc thi thiết kế đá quý cả nước, nhưng mà gần đây lại có nhiều chuyện như vậy, cho nên cô cũng chỉ có thể nhân lúc có thời gian rãnh rỗi để làm việc, thiết kế tác phẩm thuộc về chính mình.

Angel, tổng giám đốc An tới đón chị rồi.

Tiếu Tiếu đi vào phòng làm việc của An Dĩ Mạch nở nụ cười với cô, mặc dù cô không biết sự việc của Dư Huyên, chỉ là, thân là trợ lý của An Dĩ Mạch, cô vẫn có thể biết tâm trạng của An Dĩ Mạch, cô biết tâm trạng của An Dĩ Mạch gần đây đều vô cùng áp lực, hơn nữa, qua một thời gian ngắn cô còn phải tham gia thi đấu, vào lúc này, cô chỉ có thể làm tròn bổn phận, hi vọng mình có thể đến giúp Dĩ Mạch .

Ừ, chị biết rồi, Tiếu Tiếu, gần đây em liều mạng như thế, vì thưởng cho em, chị định ngày mai cho em nghỉ một ngày nha.

Đối với Tiếu Tiếu yên lặng ủng hộ, trong lòng An Dĩ Mạch vô cùng cảm động, nghe An Dĩ Mạch nói Tiếu Tiếu lắc đầu một cái.

Em không sao, ngược lại chị, gần đây tâm tình không phải quá tốt, hơn nữa, còn phải tham gia thi đấu, mới phải cần nghỉ ngơi cho khỏe người.

Được rồi..., chị không sao yên tâm đi, chỉ là gần đây bạn của chị xảy ra chút chuyện, nhưng có thể giải quyết, em hãy nghe lời nghỉ ngơi thật tốt, hả?

An Dĩ Mạch kiên trì, Tiếu Tiếu bất đắc dĩ chỉ có thể gật đầu một cái, lấy được câu trả lời của Tiếu Tiếu, An Dĩ Mạch hài lòng đi ra khỏi phòng làm việc, sau đó nhìn thấy An Mặc Hàn ngồi ở trên ghế sa lon đang xem tạp chí.

Mặc dù An Mặc Hàn cúi đầu, chỉ là, An Dĩ Mạch nhìn anh thấy thế nào cũng đẹp trai, ha ha.

Đi thôi.

An Dĩ Mạch đi tới bên cạnh anh đưa ra tay của mình để tới trước mắt anh, An Mặc Hàn buông tạp chí trong tay xuống cưng chiều nhận lấy tay của cô giữ ở trong lòng bàn tay mình, sau đó hôn lên trán cô một cái, liền lôi kéo cô đi ra khỏi phòng làm việc.

Em muốn tham gia cuộc thi thiết kế đá quý cả nước?

Mới vừa ở trong phòng làm việc An Dĩ Mạch nghe được các nhân viên đang bàn luận, An Mặc Hàn đã muốn chứng thực.

Ừ, hình như là có việc này.

An Dĩ Mạch giả vờ suy nghĩ thật lâu mới trả lời An Mặc Hàn, An Mặc Hàn thấy cái bộ dáng này của cô cũng chỉ bất đắc dĩ nở nụ cười, sau đó không tiếp tục hỏi nữa.

Cuộc thi thiết kế đá quý cả nước, An Mặc Hàn suy nghĩ một chút, nếu như anh không nhớ lầm, cái cuộc thi này là do Mặc Mạch quốc tế và tập đoàn châu báu Thước Quang hợp tác tổ chức, mà người thắng cuối cùng này được nhận giải thưởng cũng sẽ được hai tập đoàn ký hợp đồng làm nhà thiết kế trang sức, để cho tác phẩm bọn họ tiến ra thế giới, chỉ là, không ngờ, thế nhưng Dĩ Mạch lại đăng kí tham gia cuộc thi này.

An Mặc Hàn, cuộc thi tổ chức ở ba tháng sau, anh nói, em có đủ thời gian chuẩn bị sao?

An Dĩ Mạch nghiêng nghiêng đầu hỏi An Mặc Hàn đang lái xe, An Mặc Hàn suy nghĩ một chút, gật đầu một cái.

Chắc là được, hiện tại, cái gì em cũng không cần phải suy nghĩ, vì cuộc thi mà chuẩn bị cho thật tốt, tất cả mọi chuyện đều giao cho anh.

An Mặc Hàn biết An Dĩ Mạch hiện tại rất là lo lắng chuyện của Dư Huyên, còn chưa tới hai tháng nữa bọn họ sẽ đính hôn, chỉ là, những thứ này An Dĩ Mạch đều không cần quan tâm, anh sẽ giải quyết.

Ừ, anh nói đúng, thật sự cái gì em cũng sẽ không quan tâm đến.

Ừ, tốt.

Sau đó, An Mặc Hàn đưa An Dĩ Mạch đi tới một salon tóc hóa trang cho An Dĩ Mạch, đợi lát nữa bọn họ phải đi tham gia yến tiệc của An Dữ Kình tổ chức, không ăn mặc xinh đẹp một chút như vậy không phụ lòng An Dữ Kình rồi, nghĩ đến An Dữ Kình, An Mặc Hàn nhếch miệng lên một cái nụ cười châm chọc.

Mặc Hàn. . . . . .

An Dĩ Mạch thấy nụ cười của An Mặc Hàn, trong lòng có chút lo lắng và đau lòng, cô lo lắng chính là tối nay sẽ xảy ra chuyện, đau lòng là để cho Mặc Hàn cứ như vậy đối mặt kẻ thù của mình mà không thể chiến đấu một cách nhanh chóng, ở trong lòng của Mặc Hàn nhất định không dễ chịu.

Anh không sao.

An Mặc Hàn ngồi trên ghế dựa bên cạnh An Dĩ Mạch cầm tay An Dĩ Mạch, cọ cọ lòng bàn tay An Dĩ Mạch truyền đến nhiệt độ, khiến hơi thở lạnh lẽo của An Mặc Hàn mới vừa rồi đều biến mất không còn dấu vết.

Sau một tiếng đồng hồ, An Dĩ Mạch rốt cuộc ăn mặc xinh đẹp, trang điểm đơn giản mà xinh đẹp phối hợp với chiếc váy công chúa màu đỏ tươi làm cho người ta hai mắt tỏa sáng.

Mặc dù đã sớm biết An Dĩ Mạch mặc màu đỏ rất xinh đẹp, chỉ là, hôm nay nhìn lại lần nữa vẫn là cảm giác hai mắt tỏa sáng, nhưng thấy dáng vẻ An Dĩ Mạch xinh đẹp mê người như vậy, ánh mắt An Mặc Hàn trầm xuống, sau đó kéo tay An Dĩ Mạch trực tiếp khóa cô vào trong ngực mình, mạnh mẽ hôn lên môi cô.

Làm sao vậy?

An Dĩ Mạch cảm giác An Mặc Hàn có chút không giải thích được, nhưng bây giờ suy nghĩ một chút, giống như mỗi lần cô đi tham gia yến tiệc ăn mặc đâu ra đấy An Mặc Hàn cũng làm như vậy.

Không muốn đi. An Dĩ Mạch biết An Mặc Hàn nói là bữa tiệc, nhưng cô vẫn không hiểu An Mặc Hàn tại sao không muốn đi đấy.

Tại sao vậy, không phải đã quyết định đối mặt chính diện với ông ta rồi sao?

An Dĩ Mạch tưởng rằng bởi vì nguyên nhân An Dữ Kình, nhưng đây là lý do duy nhất cô có thể nghĩ tới.

An Dĩ Mạch, em còn có thể ngớ ngẩn một chút nữa.

Nói qua những lời này khi An Dĩ Mạch còn chưa phản ứng kịp An Mặc Hàn lại lần nữa đặt lên môi của cô, lần này anh rất dịu dàng, nhưng cũng rất xâm nhập.

Bởi vì kỹ thuật của anh quá tuyệt vời, An Dĩ Mạch cũng dần dần bị mê hoặc, hai chân đã không còn sức để đứng thẳng nữa, nếu như không phải là An Mặc Hàn ôm thật chặt cô, cô thật sự muốn ngồi dưới đất rồi.

Vừa kết thúc nụ hôn, An Dĩ Mạch đã hoàn toàn xụi lơ ở trong ngực An Mặc Hàn, lúc này An Dĩ Mạch mới nhớ tới chung quanh còn có thợ trang điểm, chính là muốn xem một chút tuy nhiên cô phát hiện chung quanh không có một bóng người, trong cả căn phòng cũng chỉ có hai người bọn họ rồi, lúc này An Dĩ Mạch mới yên lòng tựa vào trong ngực An Mặc Hàn.

Ý thức được động tác và suy nghĩ của An Dĩ Mạch, An Mặc Hàn lộ ra một nụ cười rất tà mị, đôi mắt hoa đào càng làm cho người ta thần hồn điên đảo.

Bây giờ biết tại sao anh không muốn đi chưa?

An Mặc Hàn ôm An Dĩ Mạch hỏi, An Dĩ Mạch ở trong lòng anh suy nghĩ một chút, sau đó gật đầu một cái, nếu như bây giờ cô còn không biết tại sao thì thật là ngu ngốc.

Bá đạo.

An Dĩ Mạch rời khỏi ôm ấp của An Mặc Hàn, sau đó nhìn anh vẻ mặt cười tà mị nhẹ nhàng nói.

Cái này không gọi bá đạo, cái này gọi là yêu có hiểu hay không?

An Mặc Hàn nói xong cầm lấy túi xách của An Dĩ Mạch sau đó anh dắt tay cô đi ra khỏi salon.

Thôi đi, tự luyến cuồng. . . . . . An Dĩ Mạch không đồng ý cách nói của anh, nhưng lại theo bước chân của anh cùng đi ra khỏi salon, sau đó ngồi lên xe hai nguời đi đến nơi tổ chức yến tiệc của An Dữ Kình.

Ở một nơi khác, bữa tiệc đã sắp bắt đầu, những nhân vật lớn cũng đều đi vào sân, An Thần Hạo và quản gia ở bên ngoài nhiệt tình tiếp đón, An Mặc Hàn và An Dĩ Mạch đã coi như là rất khuya mới tới được rồi, khi bọn họ chạy tới ở cửa tiếp đón đã có rất ít người đi đường, hơn nữa, quản gia Trần cũng đã đi vào đứng bên cạnh An Dữ Kình, cũng chỉ còn lại có một mình An Thần Hạo đang chờ khách mời đến.

Anh Mặc Hàn, chị, hai người đã tới.

Thấy An Mặc Hàn và An Dĩ Mạch, trái tim lơ lửng của An Thần Hạo rốt cuộc vào giờ phút này để xuống, thật ra thì, anh thật sự có chút lo lắng An Mặc Hàn và An Dĩ Mạch không tới, bởi vì, bữa tiệc hôm nay không chỉ là An Dữ Kình lần nữa lại bắt đầu làm việc, cũng là An Dữ Kình trá hình sắp xếp lễ xem mắt cho anh, hôm nay anh cũng mới biết, cho nên từ đầu đến giờ anh vẫn đang chờ An Mặc Hàn và An Dĩ Mạch có thể tới đây giải cứu cho anh.

Mọi người tới hết chưa?

Nhìn qua cửa chính, An Mặc Hàn có thể loáng thoáng thấy người ở bên trong, ánh mắt của anh càng trở nên sâu sắc, bởi vì anh đã thấy khách đến là một số nguyên lão trong giới kinh doanh, ha ha, thật không ngờ đến An Dữ Kình thậm chí ngay cả những người đó cũng mời tới đây.

Ừ, còn thiếu hai người, anh mới vừa rồi ba em vẫn còn hỏi em anh đã đến chưa, nói nếu như anh đã đến rồi trước hết đi thư phòng tìm ông ấy.

An Thần Hạo lặp lại lời An Dữ Kình nói với anh, lời của anh vừa mới nói xong vẫn chưa có được câu trả lời của An Mặc Hàn, bên này, chú Trần ở bên cạnh An Dữ Kình đã đi tới đây, khi đang nhìn An Mặc Hàn và An Dĩ Mạch trong mắt mang theo yêu thương.

Chú Trần, đã lâu không gặp, chú có khỏe không?

An Mặc Hàn hỏi, đối với chú Trần anh rất là tôn kính, mặc dù chú Trần là người của An Dữ Kình, chỉ là, từ trước tới nay luôn là người vô cùng yêu thương anh và Dĩ Mạch, hơn nữa, cho tới bây giờ cũng không làm chuyện tổn thương với bọn họ, thậm chí có thời điểm vẫn còn lén lút giúp đỡ bọn họ.

Chú vẫn còn rất khỏe, đã lâu không gặp thiếu gia, tiểu thư, thiếu gia, mời qua bên này, tiểu thiếu gia chăm sóc thật tốt tiểu thư.

Sau đó An Mặc Hàn và An Dĩ Mạch nhìn nhau, An Mặc Hàn đã theo chú Trần đi tới thư phòng An Dữ Kình, mà An Dĩ Mạch thì được An Thần Hạo dẫn tới ngồi vào ghế sofa ở bên trong đại sảnh.

Nhân viên phục vụ đưa tới hai ly rượu đỏ, An Thần Hạo và An Dĩ Mạch nhận lấy, An Dĩ Mạch giơ ly rượu trong tay lên cũng không có uống mà là nhìn vào người lui tới giao lưu ở trong đại sảnh.

Mặc dù An Dĩ Mạch không nhớ được tên, chỉ là cô biết những người này đều là doanh nhân, An Dĩ Mạch nhếch môi, trong lòng lạnh lùng cười, thật là không nghĩ đến An Dữ Kình lần này ông ta thật đúng là lỗ vốn, lại mời tất cả các doanh nhân tới đây, dĩ nhiên, cô có thể gọi cũng chỉ có chú Chiếm và chú Toàn, còn có chính là cha ruột của cô Thượng Quan Niên.

Cùng thời với cô cũng chỉ biết Ti Dạ mấy người bọn họ, những người khác cô cũng không biết là người nào, chỉ là, từ cách ăn mặc đã có thể thấy được nhất định không là người bình thường.

Ở trong đám người, một bóng dáng màu đỏ hấp dẫn ánh mắt An Dĩ Mạch, chỉ thấy cô ta mặc một cái váy dài màu đỏ, một đầu tóc xoăn xinh đẹp gợn sóng tự nhiên rủ xuống, ánh mắt quyến rũ động lòng người, đôi môi màu đỏ càng thêm hấp dẫn, vóc người lồi lõm bên trong bộ quần áo càng tôn lên vẻ đẹp mê người.

Thượng Quan Hồng, không ngờ lâu như vậy không thấy cô ấy, thế nhưng thay đổi lớn như vậy, trong khi giơ tay nhấc chân thậm chí có chút phong cách nữ vương, nhưng trên mặt cô ấy vẻ cao ngạo lại vẫn không thay đổi, An Dĩ Mạch nở nụ cười, không nhìn cô ấy nữa, mà là chú ý tới một người mặc váy công chúa màu trắng cô gái ăn mặc thanh lệ thoát tục đang đi về phía Thượng Quan Hồng, An Dĩ Mạch nhận ra người kia chính là em gái của Tô Lạc, Tô Nguyệt.

Chị Dĩ Mạch, em nói nhiều như vậy chị nghe có hiểu không?

Lời An Thần Hạo nói thành công mang lực chú ý của An Dĩ Mạch từ trên người của Tô Nguyệt dời đi, An Dĩ Mạch nhìn về phía An Thần Hạo, thấy cậu ấy toàn thân bốc lửa tức giận, An Dĩ Mạch tràn đầy nghi ngờ, không biết người nào chọc tới cậu ấy, nhưng cô không biết là mình chọc tới An Thần Hạo rồi.

Tiểu Hạo, em nói cái gì?

Chị Dĩ Mạch, cảm thấy em mới vừa nói nhiều như vậy chị một chữ cũng không có nghe được.

An Thần Hạo hít thở thật sâu, sau đó nhịn xuống nắm lại quả đấm của mình muốn đánh vào trên mặt An Dĩ Mạch tràn đầy vô tội, An Dĩ Mạch nhìn nét mặt An Thần Hạo rốt cuộc biết mình chọc tới cậu ấy.

Khụ khụ, cái đó, Tiểu Hạo, xin lỗi, chị mới vừa đang suy nghĩ chuyện gì, em nói cái gì lặp lại lần nữa được không?

An Thần Hạo nhịn xuống cơn giận của mình, ủy khuất liê mắt nhìn An Dĩ Mạch một cái sau đó nói rõ với An Dĩ Mạch sự lo lắng của mình.

Em nói là, những phụ nữ kia đều là ba em sắp xếp cho em làm quen?

Nghe An Thần Hạo nói, An Dĩ Mạch có chút kinh ngạc, hôm nay không phải là thời điểm An Dữ Kình làm việc lại sao? Sao trở thành lễ coi mắt của An Thần Hạo?

Tiểu Hạo, làm sao em biết chuyện này? Ba em nói cho em biết?

Cô thật không tin nếu quả như thật An Dữ Kình sẽ tốt bụng nói trước cho An Thần Hạo như vậy, quả nhiên, An Thần Hạo lắc đầu một cái.

Là em len lén nghe được ba em và chú Trần nói chuyện mới biết, chị Dĩ Mạch, hôm nay chị nhất


/128

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status