Editor: MarisMiu
Đứa ngốc, đi thôi, chúng ta nên lên máy bay rồi.
An Mặc Hàn ôm lấy bả vai của An Dĩ Mạch, đi về phía kiểm tra giấy tờ, An Dĩ Mạch gật đầu một cái.
Mặc Hàn, sao anh lại nghĩ muốn dẫn em đi nước H vậy? Hay là đúng lúc công ty anh cũng có việc cần đi công tác, nên mới đưa em qua đó đón lễ Noel?
An Dĩ Mạch làm nũng với An Mặc Hàn, anh cưng chiều hôn lên cái trán của cô, sau đó đôi mắt đào hoa cười đặc biệt mê người. Trong lòng anh nghĩ, xem ra An Dĩ Mạch thật sự không nhớ gì nữa, có điều chỉ cần anh nhớ rõ là được rồi.
Đến lúc đó em sẽ biết, bây giờ không nên hỏi nhiều như vậy. Hai giờ sau, chúng ta mới đến, em vào nghỉ ngơi một lát chút đã.
Được.
Hai giờ sau, An Dĩ Mạch và An Mặc Hàn rốt cuộc cũng đi tới nơi mình muốn. An Dĩ Mạch nhìn xung quanh nơi này, cô lập tức có cảm giác vô cùng tốt khi nhìn đến những kiến trúc và phong cảnh xinh đẹp nơi đây. Trước kia, cô luôn nhìn những khung cảnh này qua TV, bởi vì chuyện học tập nên cô vẫn chưa có thời gian đi tới quốc gia này, Bây giờ rốt cuộc đã tới đây, cô nhất định phải vui chơi thật tốt mới được.
Trước tiên chúng ta đi khách sạn cất hành lý đã.
An Mặc Hàn giao hành lý cho hai người thuộc hạ bên cạnh, sau đó ngồi lên một chiếc xe Rolls-Royce phiên bản dài, đi về phía khách sạn.
Ôi, đúng thật là tòa tháp cao 101 tầng, Mặc Hàn, chúng ta phải đi vào nơi này mới được.
Dọc theo đường đi, An Dĩ Mạch đều tò mò quan sát vào cảnh vật bên ngoài, nhìn đến một chỗ quen thuộc, An Dĩ Mạch kích động hô to thành tiếng.
Nếu em đã thích nơi này như thế, vậy về sau chúng ta sẽ đến ở nơi đây.
Được.
An Mặc Hàn nhìn bộ dáng vui vẻ hạnh phúc của cô thì cũng cực kỳ vui vẻ. Từ khi An Dĩ Mạch trở về từ đất nước M, đã xảy ra rất nhiều chuyện, anh cũng không có thời gian bên cạnh cô. Cũng chỉ nhân cơ hội mấy ngày nay, anh muốn để cô thật vui vẻ, hạnh phúc một chút.
Thiếu gia, tiểu thư.
Vừa đi vào một khách sạn, An Dĩ Mạch liền nghe thấy tiếng nói của nhân viên tiếp tân cung kính chào đón bọn họ. d.i.e.n.d.a.n.maris.miu.l.e.q.u.y.d.o.n An Dĩ Mạch còn đang nghi hoặc tại sao họ lại biết hai người bọn cô, sau đó lại nghĩ, khách sạn này chắc là khách sạn Kỳ Hạ thuộc quốc tế Mặc Mạch rồi.
Phòng đã chuẩn bị xong hết rồi, lát nữa sẽ có người đưa cơm trưa lên cho thiếu gia và tiểu thư, thiếu gia và tiểu thư hãy nghỉ ngơi thật tốt đi ạ
Được, chúng tôi đã biết.
Bên này An Mặc Hàn và An Dĩ Mạch ăn cơm trưa xong thì nghỉ ngơi được một lát, lập tức bắt đầu ra ngoài dạo chơi.
Mà ở một bên khác, Dư huyên hồi hộp ngồi ở trên sô pha trong nhà mình nhìn di dộng. Không sai, cô hồi hộp, bởi vì tối nay chính là đêm Giáng Sinh. Bây giờ cô rất hồi hộp, vì cô không biết có nên nói chuyện với Tô Lạc hay không. Mặc dù Tô Lạc đã đồng ý đón Giáng Sinh cùng cô, nhưng còn chuyện tỏ tình, chắc anh ấy vẫn chưa nghĩ đến.
Lúc này, di động của cô vang lên.
Hi Hi.
Huyên Huyên, cậu đang làm gì vậy?
Đầu dây điện thoại bên kia truyền tới giọng nói trêu đùa của Hạ Hi, cô bĩu môi: Hi Hi, cậu sẽ không đặc biệt gọi điện chỉ để hỏi mình đang làm gì đấy chứ?
Ha ha, đương nhiên là không phải. Tuy Dĩ mạch không ở đây, nhưng cô ấy đã dặn mình phải luôn chú ý đến tình huống của cậu, chúng mình muốn lấy được tin tức nhanh nhất, quan trọng nhất.
Hạ Hi nói chuyện như đương nhiên, còn Huyên Huyên thì không biết làm sao. Nhưng cô cũng thật vui, may mà Hạ Hi gọi điện cho cô, bây giờ hình như cô đã không còn khẩn trương nữa rồi.
Được rồi, không nói nữa, chờ mình có tin tốt nhất định sẽ nói cho cậu biết đầu tiên. À, hình như Dĩ Mạch đi nước H rồi, cậu biết chứ?
Ừm, cô ấy có nói qua, hiện tại đoán chừng cô ấy đang phóng túng ở đó đi. Được rồi, có tin tức nhớ nói cho chúng tớ biết nha, tạm biệt.
Cúp điện thoại, Huyên Huyên liền đi vào phòng của mình. Cô lấy ra tất cả quần áo, sau đó mặc thử từng bộ một.
Huyên Huyên, con làm gì ở đây vậy? Sao lại lấy ra nhiều quần áo thế kia?
Nghe thấy tiếng động, mẹ Dư đi vào phòng của con gái thì nhìn thấy Huyên Huyên đang đứng ướm thử từng bộ quần áo ở trước gương.
Mẹ, mẹ thấy bộ quần áo này như thế nào? Có đẹp không?
Đẹp đẹp lắm, Huyên Huyên nhà ta mặc cái gì cũng đều đẹp cả.
Vẻ mặt mẹ Dư đầy kiêu hãnh nhìn Huyên Huyên, Huyên Huyên đặt quần áo lên trên giường, kéo tay mẹ qua rồi ngồi lên trên giường.
Mẹ, con chính là con gái người, đương nhiên là phải đẹp rồi.
Huyên Huyên rúc vào trong lòng mẹ Dư, tràn đầy ý tứ làm nũng.
Huyên Huyên của mẹ thật sự đã trưởng thành rồi.
Mẹ Dư ôm Huyên Huyên rồi cảm thán, bởi vì Huyên Huyên vùi mặt vào trong lòng mẹ, cho nên không nhìn thấy được vẻ mặt phức tạp trên khuôn mặt của mẹ Dư.
Tối hôm nay, chính là đêm Giáng Sinh, toàn bộ thế giới đều chìm trong một niềm vui hân hoan vui sướng, đương nhiên trong này cũng bao gồm cả An Dĩ Mạch và An Mặc Hàn.
Trong đêm tuyết, tay trong tay dạo bước trên đường cùng chính người mình thích hẳn là lãng mạn nhất đi. An Dĩ Mạch nắm thật chặt tay của An Mặc
Đứa ngốc, đi thôi, chúng ta nên lên máy bay rồi.
An Mặc Hàn ôm lấy bả vai của An Dĩ Mạch, đi về phía kiểm tra giấy tờ, An Dĩ Mạch gật đầu một cái.
Mặc Hàn, sao anh lại nghĩ muốn dẫn em đi nước H vậy? Hay là đúng lúc công ty anh cũng có việc cần đi công tác, nên mới đưa em qua đó đón lễ Noel?
An Dĩ Mạch làm nũng với An Mặc Hàn, anh cưng chiều hôn lên cái trán của cô, sau đó đôi mắt đào hoa cười đặc biệt mê người. Trong lòng anh nghĩ, xem ra An Dĩ Mạch thật sự không nhớ gì nữa, có điều chỉ cần anh nhớ rõ là được rồi.
Đến lúc đó em sẽ biết, bây giờ không nên hỏi nhiều như vậy. Hai giờ sau, chúng ta mới đến, em vào nghỉ ngơi một lát chút đã.
Được.
Hai giờ sau, An Dĩ Mạch và An Mặc Hàn rốt cuộc cũng đi tới nơi mình muốn. An Dĩ Mạch nhìn xung quanh nơi này, cô lập tức có cảm giác vô cùng tốt khi nhìn đến những kiến trúc và phong cảnh xinh đẹp nơi đây. Trước kia, cô luôn nhìn những khung cảnh này qua TV, bởi vì chuyện học tập nên cô vẫn chưa có thời gian đi tới quốc gia này, Bây giờ rốt cuộc đã tới đây, cô nhất định phải vui chơi thật tốt mới được.
Trước tiên chúng ta đi khách sạn cất hành lý đã.
An Mặc Hàn giao hành lý cho hai người thuộc hạ bên cạnh, sau đó ngồi lên một chiếc xe Rolls-Royce phiên bản dài, đi về phía khách sạn.
Ôi, đúng thật là tòa tháp cao 101 tầng, Mặc Hàn, chúng ta phải đi vào nơi này mới được.
Dọc theo đường đi, An Dĩ Mạch đều tò mò quan sát vào cảnh vật bên ngoài, nhìn đến một chỗ quen thuộc, An Dĩ Mạch kích động hô to thành tiếng.
Nếu em đã thích nơi này như thế, vậy về sau chúng ta sẽ đến ở nơi đây.
Được.
An Mặc Hàn nhìn bộ dáng vui vẻ hạnh phúc của cô thì cũng cực kỳ vui vẻ. Từ khi An Dĩ Mạch trở về từ đất nước M, đã xảy ra rất nhiều chuyện, anh cũng không có thời gian bên cạnh cô. Cũng chỉ nhân cơ hội mấy ngày nay, anh muốn để cô thật vui vẻ, hạnh phúc một chút.
Thiếu gia, tiểu thư.
Vừa đi vào một khách sạn, An Dĩ Mạch liền nghe thấy tiếng nói của nhân viên tiếp tân cung kính chào đón bọn họ. d.i.e.n.d.a.n.maris.miu.l.e.q.u.y.d.o.n An Dĩ Mạch còn đang nghi hoặc tại sao họ lại biết hai người bọn cô, sau đó lại nghĩ, khách sạn này chắc là khách sạn Kỳ Hạ thuộc quốc tế Mặc Mạch rồi.
Phòng đã chuẩn bị xong hết rồi, lát nữa sẽ có người đưa cơm trưa lên cho thiếu gia và tiểu thư, thiếu gia và tiểu thư hãy nghỉ ngơi thật tốt đi ạ
Được, chúng tôi đã biết.
Bên này An Mặc Hàn và An Dĩ Mạch ăn cơm trưa xong thì nghỉ ngơi được một lát, lập tức bắt đầu ra ngoài dạo chơi.
Mà ở một bên khác, Dư huyên hồi hộp ngồi ở trên sô pha trong nhà mình nhìn di dộng. Không sai, cô hồi hộp, bởi vì tối nay chính là đêm Giáng Sinh. Bây giờ cô rất hồi hộp, vì cô không biết có nên nói chuyện với Tô Lạc hay không. Mặc dù Tô Lạc đã đồng ý đón Giáng Sinh cùng cô, nhưng còn chuyện tỏ tình, chắc anh ấy vẫn chưa nghĩ đến.
Lúc này, di động của cô vang lên.
Hi Hi.
Huyên Huyên, cậu đang làm gì vậy?
Đầu dây điện thoại bên kia truyền tới giọng nói trêu đùa của Hạ Hi, cô bĩu môi: Hi Hi, cậu sẽ không đặc biệt gọi điện chỉ để hỏi mình đang làm gì đấy chứ?
Ha ha, đương nhiên là không phải. Tuy Dĩ mạch không ở đây, nhưng cô ấy đã dặn mình phải luôn chú ý đến tình huống của cậu, chúng mình muốn lấy được tin tức nhanh nhất, quan trọng nhất.
Hạ Hi nói chuyện như đương nhiên, còn Huyên Huyên thì không biết làm sao. Nhưng cô cũng thật vui, may mà Hạ Hi gọi điện cho cô, bây giờ hình như cô đã không còn khẩn trương nữa rồi.
Được rồi, không nói nữa, chờ mình có tin tốt nhất định sẽ nói cho cậu biết đầu tiên. À, hình như Dĩ Mạch đi nước H rồi, cậu biết chứ?
Ừm, cô ấy có nói qua, hiện tại đoán chừng cô ấy đang phóng túng ở đó đi. Được rồi, có tin tức nhớ nói cho chúng tớ biết nha, tạm biệt.
Cúp điện thoại, Huyên Huyên liền đi vào phòng của mình. Cô lấy ra tất cả quần áo, sau đó mặc thử từng bộ một.
Huyên Huyên, con làm gì ở đây vậy? Sao lại lấy ra nhiều quần áo thế kia?
Nghe thấy tiếng động, mẹ Dư đi vào phòng của con gái thì nhìn thấy Huyên Huyên đang đứng ướm thử từng bộ quần áo ở trước gương.
Mẹ, mẹ thấy bộ quần áo này như thế nào? Có đẹp không?
Đẹp đẹp lắm, Huyên Huyên nhà ta mặc cái gì cũng đều đẹp cả.
Vẻ mặt mẹ Dư đầy kiêu hãnh nhìn Huyên Huyên, Huyên Huyên đặt quần áo lên trên giường, kéo tay mẹ qua rồi ngồi lên trên giường.
Mẹ, con chính là con gái người, đương nhiên là phải đẹp rồi.
Huyên Huyên rúc vào trong lòng mẹ Dư, tràn đầy ý tứ làm nũng.
Huyên Huyên của mẹ thật sự đã trưởng thành rồi.
Mẹ Dư ôm Huyên Huyên rồi cảm thán, bởi vì Huyên Huyên vùi mặt vào trong lòng mẹ, cho nên không nhìn thấy được vẻ mặt phức tạp trên khuôn mặt của mẹ Dư.
Tối hôm nay, chính là đêm Giáng Sinh, toàn bộ thế giới đều chìm trong một niềm vui hân hoan vui sướng, đương nhiên trong này cũng bao gồm cả An Dĩ Mạch và An Mặc Hàn.
Trong đêm tuyết, tay trong tay dạo bước trên đường cùng chính người mình thích hẳn là lãng mạn nhất đi. An Dĩ Mạch nắm thật chặt tay của An Mặc
/128
|