Edit: Tuyen83
Có thể bắt đầu.
An Dĩ Mạch và An Mặc Hàn chuẩn bị sẵn sàng trả lời câu hỏi của Phác Thụ, Phác Thụ gật đầu một cái, sau đó bắt đầu tính giờ, bắt đầu đọc câu hỏi.
Hai người ở bên nhau đã bao lâu rồi?
Sau đó, An Mặc Hàn không cần suy nghĩ lập tức viết ra, An Dĩ Mạch cũng ngẫu nhiên nói ra.
Sáu năm lẻ ba tháng và mười hai ngày.
Sau khi An Dĩ Mạch nói, An Mặc Hàn lập tức giơ lên đáp án của mình, đúng là sáu năm lẻ ba tháng mười hai ngày.
Những điều này Phác Thụ cũng không có nghĩ tới, không phải không nghĩ đến bọn họ có thể trả lời, mà là không nghĩ tới bọn họ ở bên nhau đã lâu như vậy, bởi vì, thoạt nhìn An Mặc Hàn và An Dĩ Mạch cũng chỉ hơn hai mươi tuổi mà thôi, không ngờ, hai người bọn họ ở bên nhau lâu như vậy, hơn nữa, tình cảm vẫn tốt đẹp như vậy.
Câu hỏi thứ hai. . . . . .
Câu hỏi thứ ba. . . . . .
. . . . . .
Câu hỏi thứ chín. . . . . . An tiểu thư yêu thích trang web nào nhất?
Hiện trường càng ngày càng sôi nổi, tất cả mọi người cũng đã nín thở, nếu như bọn họ có thể trả lời đúng câu hỏi này, hai người bọn họ chính là người chiến thắng, cho nên, tất cả mọi người đều nhìn chăm chú, An Mặc Hàn viết ra đáp án, ngay sau đó, An Dĩ Mạch cũng nói ra đáp án của mình.
Khi An Dĩ Mạch nói ra đáp án của cô, An Mặc Hàn cười cười, sau đó giơ lên đáp án trên tay mình, phía trên viết đúng đáp án như lời An Dĩ Mạch nói kia, sau đó hiện trường vang lên một tiếng nhỏ, đã hết thời gian.
Dưới đây, tôi xin tuyên bố một chút, ở vòng thứ ba của cuộc thi An Mặc Hàn tiên sinh và An Dĩ Mạch tiểu thư có chín câu trả lời giống nhau, cộng với kết quả của vòng thứ hai, tôi nghĩ, tất cả mọi người đều biết, đạt giải nhất cuộc thi khảo nghiệm sự ăn ý cặp tình nhân ngày hôm nay của chúng tôi chính là An Mặc Hàn tiên sinh và An Dĩ Mạch tiểu thư, chúc mừng hai vị.
Giọng nói của Phác Thụ vừa cất lên, sân khấu cũng đã vang lên ca khúc chúc mừng, An Dĩ Mạch vui mừng ôm lấy An Mặc Hàn, lúc này An Mặc Hàn cũng cười, không phải vì họ chiến thắng cuộc thi, mà bởi vì anh và An Dĩ Mạch đã phối hợp ăn ý.
An Mặc Hàn tiên sinh, An Dĩ Mạch tiểu thư, chúc mừng hai vị, đây là phần thưởng đạt được của hai người, đã có xe đang chờ, tôi nghĩ An Mặc Hàn tiên sinh và An Dĩ Mạch tiểu thư vẫn chưa dùng bữa tối, xin mời, Thầy Kiệt Kha Tốn đã chuẩn bị sẵn sàng rồi.
Phác Thụ cung kính đưa chiếc nhẫn cho An Dĩ Mạch và An Mặc Hàn, sau khi An Mặc Hàn nhận lấy để vào trong túi áo, sau đó ngồi lên chiếc xe Lamborghini màu đen với Phác Thụ.
Khi An Dĩ Mạch và An Mặc Hàn đang bình thản hưởng thụ bữa tiệc lớn do thầy Kiệt Kha Tốn nấu, trong quán ăn cây sồi ở thành phố S, Dư Huyên cố nén nước mắt nhìn bóng lưng Tô Lạc đi ra quán ăn.
Đợi đến khi không còn nhìn thấy bóng lưng Tô Lạc nữa, Dư Huyên đi vào toilet, trong đôi mắt to xinh đẹp kia nhất thời đầy mắt nước mắt giống như xe mất thắng, nhanh chóng chảy xuống.
Không biết qua bao lâu, tiếng khóc của cô dần dần ngừng lại, ngẩng đầu nhìn cặp mắt sưng đỏ của mình ở trong gương, Dư Huyên nhếch môi, lộ ra một nụ cười chua sót, sau đó từ từ mở vòi nước rửa sạch khuôn mặt nhỏ nhắn của mình một chút.
Khoảng chừng nửa tiếng, cuối cùng Dư Huyên đi ra khỏi toilet, chỉ là không ngờ lại gặp người quen.
Hàn Ngữ Yên? Dư Huyên ngẩng đầu nhìn người phụ nữ ngăn cản đường đi của mình, chính là Hàn Ngữ Yên mới vừa xuất viện, sắc mặt của cô ta đã tốt hơn rất nhiều, hoàn toàn không giống như dáng vẻ mới vừa xuất viện, hơn nữa, tối nay Hàn Ngữ Yên giống như bỏ đi dáng vẻ ban đầu làm cho người ta cảm giác ngây thơ trong sáng, lại mang vài phần xinh đẹp và quyến rũ hơn so với Thượng Quan Hồng, hơn nữa gương mặt của cô ta xinh đẹp mỹ lệ, giống như một yêu Tinh.
Dư Huyên, thế nào, rất kinh ngạc khi nhìn thấy tôi?
Hàn Ngữ Yên nhếch môi, lộ ra vừa đúng quyến rũ, Dư Huyên khẽ nhíu mày, trong lòng cũng đang nghi ngờ, Hàn Ngữ Yên này làm sao vậy? Làm thế nào xinh đẹp như vậy, hơn nữa, trong nụ cười của cô ta giống như mang theo một vẻ quyến rũ, làm cho người ta rất khó chống đỡ, trong lúc giơ tay nhấc chân lúc nào cũng toát ra sự quyến rũ.
Đúng vậy, tôi rất kinh ngạc, tôi nghe nói cô bị bệnh, khi nào thì đã xuất viện rồi?
Mặc dù vừa trải qua cảm giác đau khổ, chỉ là, Dư Huyên cũng không phải là người dễ chọc, thủ đoạn của Hàn Ngữ Yên còn thấp kém, mặc dù, không biết Hàn Ngữ Yên gặp phải việc gì thành bộ dáng như bây giờ, nhưng, Dư Huyên sẽ không sợ cô ta.
Ha ha, cám ơn cô đã quan tâm, nếu, cô quan tâm tôi như vậy...tôi cũng quan tâm cô một chút, ái chà, mắt của cô làm sao vậy, vì sao thành bộ dáng này, sưng giống như một cái bóng đèn.
Hàn Ngữ Yên làm ra vẻ như rất là kinh ngạc khi nhìn thấy cặp mắt mới vừa khóc của Dư Huyên, Dư Huyên khẽ nhíu mày, mỗi người đều có đau khổ riêng của mình, Hàn Ngữ Yên thực sự học thông minh, cô ta cũng phát hiện điểm này rồi, chỉ là, Dư Huyên cũng không cho là cô ta mới vừa nhìn thấy mắt cô sưng đỏ.
Ha ha, đây là chuyện của tôi, tôi nghĩ, Hàn tiểu thư cũng không nên nghe, Hàn tiểu thư nên chăm sóc cho mình thật tốt, tôi nghĩ, với tình trạng sức khỏe của Hàn tiểu thư, cũng không thích hợp mang giày cao gót như vậy, ngộ nhỡ không cẩn thận bị ngã, đến lúc đó một xác hai mạng thì không tốt cho lắm.
Dư Huyên nổi tiếng nhất chính là lời nói ác độc, cho nên, nếu Hàn Ngữ Yên nhàn rỗi không có việc gì tới trêu chọc cô, vậy cũng đừng trách cô.
Cô. . . . . .
Hiện tại Hàn Ngữ Yên ghét nhất là bị người khác nhắc tới đứa bé trong bụng của cô, nhưng mà, cô cũng không có ý định sinh đứa nhỏ này, trừ khi cô không muốn ở trong Giới Giải Trí, cho nên, cô cũng chỉ có thể bỏ đứa bé của mình, sau đó xem như là sinh non vậy.
Ha ha, Dư tiểu thư thật biết nói đùa, hơn nữa còn thích vạch trần vết sẹo của người khác như vậy, Dư tiểu thư biết rất rõ ràng Ngữ Yên còn chưa có thoát ra khỏi sự đau khổ từ đứa bé, không ngờ, cứ như vậy bị Dư tiểu thư lại đánh trở về lúc ban đầu rồi.
Con của cô đã mất?
Dư Huyên cũng không tin cô ta nói, mấy ngày trước truyền thông đưa tin gay gắt, hơn nữa, cũng nghe Hi Hi nói qua chuyện này, rõ ràng Hàn Ngữ Yên đã bỏ đứa bé, ha ha, xem ra, Dư Huyên là thật không muốn đứa bé này, ha ha, thật không biết là nên nói cô ta là người máu lạnh, hay là nói cô ta ích kỷ đây.
Có thể là đứa bé vô duyên với tôi, tựa như Dư tiểu thư và Tô tiên sinh không có duyên phận, không phải là của cô, thì vĩnh viễn đều không phải là của cô.
Khi Hàn Ngữ Yên nói câu nói này ánh mắt mờ mịt cẩn thận nhìn chằm chằm nét mặt Dư Huyên, quả nhiên, nhưng khi cô nhìn thấy được trên mặt Dư Huyên có đau khổ và mất mác.
Hàn tiểu thư cũng biết những lời này, tôi còn tưởng rằng Hàn tiểu thư vẫn luôn không biết câu này có ý gì?
Dư Huyên còn chưa có bắt đầu phản bác cô ta, sau lưng Hàn Ngữ Yên truyền ra một giọng nam ưu nhã dịu dàng.
Hàn Ngữ Yên và Dư Huyên cùng ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy Chiếm Nam Huyễn hai tay đang nhét vào túi quần đứng ở nơi đó, trên mặt lộ ra nụ cười ưu nhã, nhưng mà, lại lộ vẻ lạnh lùng như vậy, trước tiên Hàn Ngữ Yên căm ghét nhìn Chiếm Nam Huyễn một cái, sau đó đã khôi phục lại khuôn mặt yêu mị.
Ngữ Yên không hiểu ý nghĩa những lời này của Chiếm tiên sinh nói, không biết Chiếm tiên sinh có thể giải thích một chút hay không?
Một chọi hai, Hàn Ngữ Yên có chút không có sức rồi, vốn là cô đang ăn cơm với một người ở quán ăn cây sồi, sau lại nhìn thấy chuyện giữa Dư Huyên và Tô Lạc, dĩ nhiên, cô không nghe được bọn họ đang nói cái gì, chỉ là, nhìn nét mặt và động tác của Dư Huyên và Tô Lạc, mà cô có thể đoán, nhưng không ngờ cô thật đã đoán đúng, cho nên, cô đi theo Dư Huyên tới toilet, sau đó nghe được cô ấy khóc lớn, cho nên cô trực tiếp chặn ở nơi này.
Ha ha, thật ra thì giữa cô và Dư Huyên vốn không có quan hệ gì, chỉ là, biết Dư Huyên là bạn thân của An Dĩ Mạch, An Dĩ Mạch cũng là kẻ thù không đội trời chung của cô, nhưng việc này cũng không để cho cô rảnh rỗi gây sự với Dư Huyên, chỉ trách Dư Huyên cô ấy không chịu thành thật ở lại trong giới người mẫu, lại cứ muốn vào giới diễn viên giành danh tiếng, chính bởi vì Dư Huyên đột nhiên nổi tiếng, còn bởi vì chuyện lần này của cô, vốn là Trương đạo diễn đã định để cho vào vai nữ chính trong một bộ phim, nhưng bây giờ lại bị Dư Huyên đoạt đi.
Hơn nữa, lần trước người phát ngôn quảng cáo của tập đoàn công ty vàng bạc đá quý cũng rơi vào trên người của Dư Huyên, nhưng mà, những thứ này vốn phải là thất bại của cô, tại sao cô có thể cam tâm đây, nhưng, không nghĩ tới lúc đó cô sắp áp chế được Dư Huyên một chút, Chiếm Nam Huyễn lại đi ra.
Không phải Hàn tiểu thư biết rõ rồi còn hỏi, nếu, Hàn tiểu thư có thời gian ở chỗ này gây sự với Huyên Huyên, còn không nhanh chóng nghĩ ra biện pháp xem đi ra khỏi quán ăn cây sồi như thế nào đi, nếu tôi đoán không lầm, hiện tại ở trước cửa của quán ăn đã có rất nhiều ký giả chặn ở nơi đó rồi.
Chiếm Nam Huyễn nói những lời này sau đó nhìn thấy được trên mặt Hàn Ngữ Yên hiện lên vẻ khẩn trương, sau đó ra vẻ hoài nghi nhìn Chiếm Nam Huyễn, Chiếm Nam Huyễn hừ một tiếng, sau đó trực tiếp kéo tay Dư Huyên đi ra khỏi quán ăn.
Vốn dĩ Hàn Ngữ Yên không tin, nhưng cô vẫn len lén nhìn ra bên ngoài, quả nhiên như Chiếm Nam Huyễn nói, nơi đó thật sự có rất nhiều phóng viên bao vây ở đó rồi, không có cách nào, cô chỉ có thể gọi điện thoại cho Lillian thôi.
Bên này, sau khi Chiếm Nam Huyễn và Dư Huyên đi ra ngoài nhanh chóng ngồi lên xe, Chiếm Nam Huyễn định đưa Dư Huyên về nhà, nhìn Dư Huyên ngồi ở trong xe không nói một lời, Chiếm Nam Huyễn bất đắc dĩ lắc đầu một cái, cũng không nói, chỉ là rất nghiêm túc lái xe của mình, sau đó bật điều hòa ở bên trong xe ra, như vậy có thể khiến cho Dư Huyên cảm thấy Ấm áp một chút.
Chỉ chốc lát đã đến dưới lầu nhà Dư Huyên, Dư Huyên vẫn ngơ ngác nhìn tuyết nhẹ rơi ở bên ngoài cửa sổ, hoàn toàn không để ý đã đến dưới lầu nhà cô rồi.
Huyên Huyên, đến nơi rồi.
Chiếm Nam Huyễn nhắc nhở, không biết vì sao, anh không muốn nhìn thấy bộ dáng này của Dư Huyên, giống như một con búp bê vải không có linh hồn, anh biết được Dư Huyên không phải là bộ dáng này, Dư Huyên khi đó, hoạt bát cởi mở, cười đáng yêu, giống như không có gì có thể ảnh hưởng tâm tình của cô.
Cám ơn.
Dư Huyên tháo dây an toàn xuống xe, cũng không có liếc mắt nhìn Chiếm Nam Huyễn đã đi lên lầu, lúc này Chiếm Nam Huyễn không có đuổi theo, cũng không có rời đi, chỉ là cứ cách cửa sổ xe nhìn Dư Huyên vào nhà như vậy, chờ ánh đèn sáng lên ở nơi đó.
Dư Huyên không yên lòng dùng chìa khóa mở cửa nhà mình, nhưng, khi cô bật đèn để xem tình hình ở trong nhà thì cô nhất thời tỉnh ngộ lại.
Trên nền nhà trong phòng khách, mẹ Dư nằm ở đó, mặt không chút biểu hiện nào, Dư Huyên nhanh chóng đi tới ôm lấy nửa người trên của mẹ Dư.
Mẹ, mẹ, mẹ làm sao vậy.
Nhưng mà, Mẹ Dư cũng không trả lời cô, vẫn hôn mê như cũ, lần này, Dư Huyên thật sự sợ hãi.
Mẹ, mẹ, mẹ đừng dọa con, mẹ mau tỉnh lại, mẹ, hu hu. . . . . .
Chỉ là, thật may là Dư Huyên còn không có đánh mất lý trí, đầu tiên cô gọi cho 120 sau đó lại gọi điện thoại cho Chiếm Nam Huyễn.
Ở dưới lầu nhà Dư Huyên sau khi thấy trong nhà Dư Huyên sáng lên đèn, Chiếm Nam Huyễn an tâm thoải mái muốn lái xe rời đi, nhưng là, lúc anh đang khởi động xe, điện thoại của anh vang lên, lấy điện thoại di động ra, thấy là Dư Huyên gọi tới, anh cũng không chút do dự nhận máy, sau đó anh nhanh chóng xuống xe đi lên lầu.
Huyên Huyên, dì làm sao vậy?
Khi Chiếm Nam Huyễn đi tới nhà Dư Huyên thì nhìn thấy Mẹ Dư hôn mê nằm trên đất, Dư Huyên khóc không biết nên làm cái gì bây giờ.
Em không biết. . . . . .
Đi, chúng ta đi bệnh viện.
Chiếm Nam Huyễn ôm lấy mẹ Dư, Dư Huyên cũng gật đầu một cái đuổi theo, dọc theo đường đi Dư Huyên vẫn rất lo lắng, bản thân càng quyết tâm hơn, cho đến khi các bác sĩ đem Mẹ Dư đẩy vào phòng cứu cấp, Dư Huyên và Chiếm Nam Huyễn hai người tay chân mới không luống cuống nữa.
Huyên Huyên, không cần lo lắng, để xem chút nữa bác sĩ nói như thế nào?
Chiếm Nam Huyễn không nhịn được ôm Dư Huyên yếu ớt vào trong ngực an ủi, được Chiếm Nam Huyễn an ủi, Dư Huyên dần dần bình tĩnh lại, không bao lâu, bác sĩ từ trong phòng cấp cứu đi ra.
Bác sĩ, mẹ tôi như thế nào?
Cô là con gái của bệnh nhân?
Đúng , đúng, tôi là con gái của bà ấy.
Ừ, bệnh nhân là đột phát bệnh tim, hơn nữa, chúng tôi đã vì bà ấy làm kiểm tra toàn diện, bây giờ tim của bệnh nhân vô cùng suy yếu, hơn nữa đã hoàn toàn không còn hơi thở, suy nghĩ của chúng tôi là lập tức làm phẫu thuật, chỉ là, giải phẫu có gặp nguy hiểm, cho nên cần người nhà bệnh nhân đồng ý.
Nguy hiểm? Nguy hiểm cỡ nào?
Nhưng Dư Huyên không tiếp nhận nổi có bất kỳ nguy hiểm xảy ra ở trên người mẹ mình, Mẹ Dư là người thân duy nhất của cô ở trên thế giới này, cô không thể mất đi bà.
Tiểu thư, trước tiên cô không nên gấp gáp, là như vậy, nếu nói như bệnh nhân không làm phẫu thuật, cũng không còn nhiều thời gian rồi.
Làm giải phẫu này, tôi đồng ý, tôi ký.
Nghe được nếu như mẹ không làm phẫu thuật tiếp theo không phải sẽ rời bỏ cô sao, cô không thể không đồng ý làm giải phẫu rồi, nhưng cô cũng lo lắng phẫu thuật thất bại.
Được, ký tên ở đây, sau đó đi đến quầy thu ngân nộp phí phẫu thuật, chúng tôi lập tức chuẩn bị giải phẫu cho bệnh nhân.
Rất nhanh, Dư Huyên liền ký tên, sau đó lại cầu xin bác sĩ nhất định phải cứu sống mẹ của cô, lấy được bảo đảm lặp đi lặp lại của bác sĩ, Dư Huyên mới hơi yên tâm, phải biết, trái tim chính là một bộ phận bên trong quan trọng nhất của con người, dĩ nhiên phẫu thuật không phải dễ dàng như vậy, mặc dù lấy được bảo đảm của bác sĩ, nhưng Dư Huyên vẫn không bớt đi một chút lo lắng.
Do Chiếm Nam Huyễn cùng với Dư Huyên đi tới quầy thu ngân nộp phí phẫu thuật, nhưng bệnh tình của mẹ Dư đã cho Dư Huyên đả kích, phí phẫu thuật này càng làm cho Dư Huyên nhất thời rơi vào tuyệt vọng.
Nhìn phí phẫu thuật lớn trên tờ đơn, Dư Huyên nhất thời cảm giác thật vô lực, năm trăm vạn, mặc dù cô đã tiết kiệm không ít tiền nhiều năm như vậy, nhưng từ năm trăm vạn này vẫn còn khoảng cách rất lớn, chỉ là, bệnh của mẹ nhất định phải chữa khỏi, Dư Huyên nghĩ cho dù dùng biện pháp gì, nhất định phải làm cho mẹ khỏe mạnh.
Cô y tá, cái đó, bây giờ tôi không có nhiều tiền như vậy, cô xem có thể chờ mấy ngày hay không. . . . . .
Tiểu thư, thật xin lỗi, đây là phí phẫu thuật, nếu như không có bạn bè, chúng tôi không có cách nào phẫu thuật cho người thân của cô.
Cô. . . . . . Tôi. . . cầu xin các người, tôi nhất định sẽ góp đủ tiền, tôi. . . . . .
Dư Huyên vẫn chưa nói hết, bên này Chiếm Nam Huyễn đưa một tấm thẻ tín dụng cho cô y tá, Dư Huyên kinh ngạc nhìn anh một chút, trong mắt tràn đầy cảm kích.
Nam Huyễn. . . . . .
Quan trọng là làm phẫu thuật cho dì, số tiền kia coi như là anh cho em mượn, về sau chờ em có tiền trả lại cho anh, cô y tá, trước hết để ở nơi này của các người, về sau tất cả tiền chữa bệnh cho bệnh nhân cũng lấy từ bên trong này là được rồi.
Vâng, tiên sinh.
Dư Huyên muốn nói gì đó, lúc nhìn thấy ánh mắt dịu dàng của Chiếm Nam Huyễn nên cái gì cũng nói không nói được, sau đó hai người đi tới cửa phòng mổ chờ, bên ngoài bão tuyết vẫn không có dừng lại tiết tấu, trong bệnh viện bầu không khí làm người ta ngột ngạt cho đến khi Mẹ Dư được đẩy ra từ trong phòng phẫu thuật, làm người ta mới tản đi phần hơi thở áp lực kia.
Mẹ. . .
Bác sĩ, bệnh nhân như thế nào rồi.?
Dư Huyên không có thời gian hỏi bác sĩ, chỉ có Chiếm Nam Huyễn hỏi, đã trải qua bốn giờ phẫu thuật, Chiếm Nam Huyễn biết tâm trạng của Dư Huyên đã đến giới hạn rồi.
Giải phẫu rất thành công, chỉ là, bệnh nhân còn cần quan sát một thời gian, sau đó nghỉ ngơi một thời gian để xem có triệu trứng bất ngờ xảy ra hay không, trước hết đưa bệnh nhân đến phòng bệnh, ngày mai bệnh nhân sẽ tỉnh lại, nên nhớ, trong khoảng thời gian này bệnh nhân không thể bị bất kỳ kích thích nào.
Được, chúng tôi sẽ chú ý, cám ơn bác sĩ.
Sau khi đưa mẹ Dư về lại phòng bệnh, Chiếm Nam Huyễn đi mua một chút đồ ăn khuya sau đó cùng ăn với Dư Huyên, Chiếm Nam Huyễn đặt phòng bệnh vip cho nên bên trong cái gì cũng có, anh nghĩ Dư Huyên sẽ phải ở đây chăm sóc mẹ Dư, cho nên, gian phòng này cũng thuận tiện cho bọn họ.
Nam Huyễn, tối nay đã làm phiền đến anh, anh đi về trước, một mình em ở đây cũng được rồi.
Dư Huyên bảo Chiếm Nam Huyễn đi về, Chiếm Nam Huyễn cũng không từ chối.
Được, ngày mai anh sẽ lại đến thăm dì, em cũng phải nghỉ ngơi, đừng để cho mình quá mệt mỏi, nếu như dì mạnh khỏe rồi, em bị bệnh, anh nghĩ dì sẽ lo lắng hơn.
Ừ, em biết rồi, cám ơn anh.
Ừ, anh đi đây, tạm biệt.
Tạm biệt, anh lái xe cẩn thận.
Được.
Sau khi đợi Chiếm Nam Huyễn đi, Dư Huyên cũng vuốt vuốt hai mắt mệt mỏi của mình, sau đó đến bên giường mẹ Dư ngồi một lát, mới đi tới một cái giường khác nằm xuống ngủ.
Một đêm giáng sinh này cứ trôi qua như vậy, có người vui vẻ, có người khổ sở, có người tức giận, như vậy mỗi người đều có được kinh nghiệm không giống nhau, tâm trạng cũng không giống nhau.
Nhưng mà, cũng chính là đêm giáng sinh của năm này, ban đêm ở nơi này bão tuyết rơi nhẹ, có người càng chạy thì càng xa, có người lại càng đi càng gần, còn nhớ rõ có người đã từng nói qua, bên trong số mạng của mỗi người, đều sẽ xuất hiện mấy người như vậy, một là người sẽ cùng đi với mình, một là người có giao điểm với mình sau đó lại càng đi càng xa, còn có chính là bạn vẫn luôn không có phát hiện nhưng vẫn cùng bạn đi chung đường, người kia vẫn luôn cùng bạn đi trên một con đường, chỉ là thời gian các bạn xuất phát không giống nhau, cho nên, vừa bắt đầu các bạn cũng không chú ý đến, nhưng khoảng cách của các bạn cũng càng ngày càng gần, càng ngày càng gần, cho đến khi có một ngày người kia đuổi theo bước chân của bạn, sau đó các bạn dắt tay nhau đi tới phía trước.
Trận này bão tuyết kéo dài ba ngày, ba ngày sau đó, trận bão tuyết này rốt cục cũng đã ngừng, mà lúc này thế giới giống như bị dính vào một tầng màu bạc, khắp nơi cũng bị chiếu sáng như tuyết, mà, tuyết rơi dầy khắp nơi quang đãng, lại mang đến thời tiết càng ngày càng lạnh.
Lễ Nô-en đi qua chính là Nguyên Đán, một năm mới sắp sửa đến, những công việc bận rộn kia cuối cùng mọi người cũng nghênh đón ngày nghỉ và người nhà cùng nhau chào đón một năm mới đến.
Huyên Huyên.
Cửa phòng bệnh mẹ Dư bị đẩy ra, An Dĩ Mạch và Hạ Hi đi vào, đây là lần đầu tiên họ nhìn thấy Dư Huyên từ sau lễ Nô-en, An Dĩ Mạch và An Mặc Hàn mới vừa bay về từ nước H, Hạ Hi và Toàn Ti Dạ cũng mới vừa bay tới từ chỗ cha mẹ Hạ Hi ở nước M, sau khi trở về họ mới biết tin mẹ Dư bị bệnh, mà bởi vì Dư Huyên không kịp thông báo chuyện này với họ, hiện tại trong lòng họ vẫn đang giận Dư Huyên.
Mẹ Dư, chúng con tới thăm dì, thật xin lỗi, chúng con không biết dì nhập viện, cho nên mới đến trễ, hiện tại dì cảm giác như thế nào rồi, cơ thể đã khỏe hơn chút nào không?
An Dĩ Mạch và Hạ Hi phát hiện mẹ Dư đã tỉnh, vội vàng đặt quà xuống, ngồi vào đầu giường mẹ Dư, đầy quan tâm, hai người nói xong vẫn không quên nhìn chằm chằm Dư Huyên, Dư Huyên nhận được ánh mắt trách cứ của họ, vô tội le lưỡi.
Dĩ Mạch, Hi Hi, các con đã tới, dì không sao, các con yên tâm đi, mấy ngày nữa thì có thể xuất viện, còn để cho các con lo lắng cho dì, aizz. . . . . .
Bởi vì mẹ Dư ở nước M cũng đã gặp qua An Dĩ Mạch và Hạ Hi rồi, hơn nữa, bà cũng rất thích hai cô bé này, nhìn thấy họ cũng cảm giác vô cùng thân thiết.
Mẹ Dư, chúng con nghe thấy dì nhập viện rồi, lo lắng gần chết, bây giờ nhìn thấy dì không có việc gì, chúng con an tâm, mẹ Dư dì cứ lo dưỡng bệnh cho khỏe, không cần quan tâm bất cứ chuyện gì. Hạ Hi nói.
Được, dì biết rồi, dì không lo lắng, mấy ngày nay lại khổ cho Huyên Huyên, con bé bận rộn nhiều việc, kể từ khi dì nằm viện con bé cũng không đi ra khỏi cái bệnh viện này, luôn ở đây với dì, thật là khổ cho Huyên Huyên rồi.
Mẹ, mẹ nói cái gì đó, con là con gái mẹ, chăm sóc mẹ là đúng, mẹ, mẹ nghỉ ngơi trước đi, con cùng Dĩ Mạch Hi Hi họ nói chuyện tình hình công ty một chút.
Được, các con đi đi, không cần lo lắng cho mẹ.
Dạ.
Sau đó ba người con gái đi tới quán cà phê bên ngoài bệnh viện, ngồi xuống, An Dĩ Mạch lập tức bắt đầu nổi đóa.
Dư Huyên, cậu giỏi rồi có phải hay không, có dũng khí có phải không dạ, chuyện lớn như vậy cậu lại dám không nói cho chúng tớ biết, hả, nếu như chúng tớ không phải biết được từ Nam Huyễn, có phải cậu định gạt chúng tớ hay không, hả?
Dĩ Mạch, uống một chút, trước tiên xin các cậu bớt giận, hãy nghe tớ nói, được không?
Vẻ mặt Dư Huyên lấy lòng nhìn An Dĩ Mạch và Hạ Hi, cô biết họ lo lắng cho cô, được rồi, chuyện này thật sự là cô không đúng, thật ra thì, cô có thể nói cô quên nói cho các cô ấy sao? Dĩ nhiên không thể, nếu như cô thật sự nói như vậy, An Dĩ Mạch và Hạ Hi còn không giết cô.
Được rồi, không nên tức giận, là lỗi của tớ, tớ không đúng, được không? Chuyện xảy ra quá bất ngờ, bản thân tớ cũng không thể tiếp nhận, hơn nữa, tớ cũng là dần dần mới yên tâm, mới nhớ tới nói cho các cậu biết, chỉ có điều, nghĩ đến nếu mẹ tớ đã thoát khỏi nguy hiểm, các cậu vẫn còn đi du lịch, tớ cũng không muốn chuyện này ảnh hưởng đến tâm trạng của các cậu nha, cho nên muốn đợi các cậu trở về sẽ nói cho các cậu biết, cho nên Dĩ Mạch, không phải tớ cố ý muốn gạt các cậu, chỉ là không muốn để cho các cậu lo lắng mà thôi.
Dư Huyên nói xong cúi đầu, làm bộ đáng thương, nhưng An Dĩ Mạch và Hạ Hi cũng sẽ không bị vẻ mặt này của cô làm cho mê hoặc.
Cậu còn lý luận có phải hay không?
Không có, không có, tớ nói đây, là tớ sai rồi, được rồi, đừng nóng giận, tớ mời các cậu uống cà phê hà hà...!
Vẻ mặt lấy lòng của Dư Huyên, An Dĩ Mạch và Hạ Hi cũng biết dừng lại đúng lúc, mặc dù lúc đầu tức giận, chỉ là, thấy mẹ Dư đã không sao, hơn nữa, bây giờ Huyên Huyên còn có Nam Huyễn giúp đỡ, họ cũng dần dần bớt giận.
Như vậy hiện tại, nói cho chúng tớ biết hôm đó đã xảy ra chuyện gì? Không cho nói láo.
Hạ Hi cảnh cáo, Dư Huyên lại bị An Dĩ Mạch và Hạ Hi thúc ép không thể không phục tùng, vì vậy nói chuyện ngày đó không sót một câu cho An Dĩ Mạch và Hạ Hi.
Nhưng mà, nghe được Dư Huyên nói chuyện ngày đó, hiện tại họ chỉ cần nghĩ đến tình huống ngày hôm đó thì rất sợ hãi, nếu như không có Chiếm Nam Huyễn, nếu không để cho nhóm người cũng không dám tưởng tượng kết quả đó.
Huyên Huyên, bây giờ mẹ Dư đã không sao, còn cậu, bây giờ cậu đã tốt hơn chưa?
An Dĩ Mạch có chút lo lắng hỏi, Dư Huyên cười cười, dĩ nhiên cô biết An Dĩ Mạch hỏi chính là chuyện tình của cô và Tô Lạc, mấy ngày nay mặc dù cô đã bắt buộc bản thân không cần nghĩ đến nữa, nhưng là, cô vẫn không nhịn được.
Chẳng qua, bây giờ nghe tên của anh ấy trong lòng có chút đau nhói, hơn nữa, ngày hôm qua Chiếm Nam Huyễn còn nói cho cô một tin tức, Tô Lạc muốn đính hôn với Thượng Quan Hồng, khi mới vừa nghe được tin tức này, nên cô đã làm rớt cái ly đang bưng ở trong tay, nhưng cô lập tức khôi phục lại, không tiếp tục nghĩ đến chuyện của Tô Lạc nữa.
Không có gì có được hay không, hiện tại tớ cũng không có thời gian suy nghĩ chuyện này rồi, để thuận theo tự nhiên đi, anh ấy có cuộc sống của anh ấy, tớ cũng phải có cuộc sống của chính tớ.
Vậy vẫn còn yêu hay không đây?
Hạ Hi hỏi, mặc dù cô biết vấn đề này rất khó với Dư Huyên, chỉ là, họ thật sự rất lo lắng cho cô, rất muốn để cho cô thoát khỏi tình trạng này.
Thật ra thì, mấy ngày nay mỗi đêm tớ đều suy nghĩ rất nhiều,
Có một ngày mỗi người chúng ta đều sẽ hiểu, tốt bụng sẽ khó hơn so với thông minh. Thông minh là một loại thiên phú, mà thiện lương là một loại lựa chọn. Cho nên trong lúc vô tình, đột nhiên tớ có một loại cảm giác như vậy, không phải là không yêu, là không thể yêu. Đi vào thế giới của một người, khóc, suy nghĩ, yêu, cười, nói, bạn luôn luôn nhìn, cũng không nói một câu. Bởi vì có bạn, cho nên khát vọng. Không phải là không muốn yêu, là không thể yêu. Bởi vì sợ làm tổn thương người đó, cũng sợ mình bị thương.
Dư Huyên thong thả nói, bất tri bất giác, trên mặt của cô có có nước mắt chảy xuống, chỉ là, Dư Huyên nghĩ, đây cũng là lần cuối cùng bởi vì người đàn ông Tô Lạc đó mà chảy nước mắt.
Qua hôm nay, cô sẽ trở về thế giới của cô, Tô Lạc cũng có cuộc sống của mình và gia đình, giữa bọn họ sẽ không còn gặp nhau rồi, mà Tô Lạc, phải là người đó có một nơi giao điểm với cô sau đó thì sẽ càng đi càng xa.
Huyên Huyên, cậu chỉ cần nhớ, trong sinh mạng của cậu không phải chỉ có Tô Lạc mà thôi, có người để cho cậu trưởng thành, tớ nghĩ Tô Lạc, phải là người để cho cậu trưởng thành, sau khi cậu trưởng thành, cậu sẽ phát hiện, người kia có thể cùng cậu dắt tay nhau đi cả đời cũng đã xuất hiện rồi, hơn nữa, anh ấy vẫn cùng đi với cậu, cả đời.
An Dĩ Mạch cầm tay Dư Huyên, vì cô cố gắng động viên.
Có thật không?
Ừ, đúng vậy, một ngày nào đó trong tương lai, có lẽ cậu vừa quay đầu lại, sẽ nhìn thấy người kia thật ra vẫn luôn đang nhìn cậu, chờ cậu.
Khi An Dĩ Mạch nói câu nói này, Dư Huyên không nhịn được liếc nhìn ra ngoài cửa sổ, nhưng mà,
Có thể bắt đầu.
An Dĩ Mạch và An Mặc Hàn chuẩn bị sẵn sàng trả lời câu hỏi của Phác Thụ, Phác Thụ gật đầu một cái, sau đó bắt đầu tính giờ, bắt đầu đọc câu hỏi.
Hai người ở bên nhau đã bao lâu rồi?
Sau đó, An Mặc Hàn không cần suy nghĩ lập tức viết ra, An Dĩ Mạch cũng ngẫu nhiên nói ra.
Sáu năm lẻ ba tháng và mười hai ngày.
Sau khi An Dĩ Mạch nói, An Mặc Hàn lập tức giơ lên đáp án của mình, đúng là sáu năm lẻ ba tháng mười hai ngày.
Những điều này Phác Thụ cũng không có nghĩ tới, không phải không nghĩ đến bọn họ có thể trả lời, mà là không nghĩ tới bọn họ ở bên nhau đã lâu như vậy, bởi vì, thoạt nhìn An Mặc Hàn và An Dĩ Mạch cũng chỉ hơn hai mươi tuổi mà thôi, không ngờ, hai người bọn họ ở bên nhau lâu như vậy, hơn nữa, tình cảm vẫn tốt đẹp như vậy.
Câu hỏi thứ hai. . . . . .
Câu hỏi thứ ba. . . . . .
. . . . . .
Câu hỏi thứ chín. . . . . . An tiểu thư yêu thích trang web nào nhất?
Hiện trường càng ngày càng sôi nổi, tất cả mọi người cũng đã nín thở, nếu như bọn họ có thể trả lời đúng câu hỏi này, hai người bọn họ chính là người chiến thắng, cho nên, tất cả mọi người đều nhìn chăm chú, An Mặc Hàn viết ra đáp án, ngay sau đó, An Dĩ Mạch cũng nói ra đáp án của mình.
Khi An Dĩ Mạch nói ra đáp án của cô, An Mặc Hàn cười cười, sau đó giơ lên đáp án trên tay mình, phía trên viết đúng đáp án như lời An Dĩ Mạch nói kia, sau đó hiện trường vang lên một tiếng nhỏ, đã hết thời gian.
Dưới đây, tôi xin tuyên bố một chút, ở vòng thứ ba của cuộc thi An Mặc Hàn tiên sinh và An Dĩ Mạch tiểu thư có chín câu trả lời giống nhau, cộng với kết quả của vòng thứ hai, tôi nghĩ, tất cả mọi người đều biết, đạt giải nhất cuộc thi khảo nghiệm sự ăn ý cặp tình nhân ngày hôm nay của chúng tôi chính là An Mặc Hàn tiên sinh và An Dĩ Mạch tiểu thư, chúc mừng hai vị.
Giọng nói của Phác Thụ vừa cất lên, sân khấu cũng đã vang lên ca khúc chúc mừng, An Dĩ Mạch vui mừng ôm lấy An Mặc Hàn, lúc này An Mặc Hàn cũng cười, không phải vì họ chiến thắng cuộc thi, mà bởi vì anh và An Dĩ Mạch đã phối hợp ăn ý.
An Mặc Hàn tiên sinh, An Dĩ Mạch tiểu thư, chúc mừng hai vị, đây là phần thưởng đạt được của hai người, đã có xe đang chờ, tôi nghĩ An Mặc Hàn tiên sinh và An Dĩ Mạch tiểu thư vẫn chưa dùng bữa tối, xin mời, Thầy Kiệt Kha Tốn đã chuẩn bị sẵn sàng rồi.
Phác Thụ cung kính đưa chiếc nhẫn cho An Dĩ Mạch và An Mặc Hàn, sau khi An Mặc Hàn nhận lấy để vào trong túi áo, sau đó ngồi lên chiếc xe Lamborghini màu đen với Phác Thụ.
Khi An Dĩ Mạch và An Mặc Hàn đang bình thản hưởng thụ bữa tiệc lớn do thầy Kiệt Kha Tốn nấu, trong quán ăn cây sồi ở thành phố S, Dư Huyên cố nén nước mắt nhìn bóng lưng Tô Lạc đi ra quán ăn.
Đợi đến khi không còn nhìn thấy bóng lưng Tô Lạc nữa, Dư Huyên đi vào toilet, trong đôi mắt to xinh đẹp kia nhất thời đầy mắt nước mắt giống như xe mất thắng, nhanh chóng chảy xuống.
Không biết qua bao lâu, tiếng khóc của cô dần dần ngừng lại, ngẩng đầu nhìn cặp mắt sưng đỏ của mình ở trong gương, Dư Huyên nhếch môi, lộ ra một nụ cười chua sót, sau đó từ từ mở vòi nước rửa sạch khuôn mặt nhỏ nhắn của mình một chút.
Khoảng chừng nửa tiếng, cuối cùng Dư Huyên đi ra khỏi toilet, chỉ là không ngờ lại gặp người quen.
Hàn Ngữ Yên? Dư Huyên ngẩng đầu nhìn người phụ nữ ngăn cản đường đi của mình, chính là Hàn Ngữ Yên mới vừa xuất viện, sắc mặt của cô ta đã tốt hơn rất nhiều, hoàn toàn không giống như dáng vẻ mới vừa xuất viện, hơn nữa, tối nay Hàn Ngữ Yên giống như bỏ đi dáng vẻ ban đầu làm cho người ta cảm giác ngây thơ trong sáng, lại mang vài phần xinh đẹp và quyến rũ hơn so với Thượng Quan Hồng, hơn nữa gương mặt của cô ta xinh đẹp mỹ lệ, giống như một yêu Tinh.
Dư Huyên, thế nào, rất kinh ngạc khi nhìn thấy tôi?
Hàn Ngữ Yên nhếch môi, lộ ra vừa đúng quyến rũ, Dư Huyên khẽ nhíu mày, trong lòng cũng đang nghi ngờ, Hàn Ngữ Yên này làm sao vậy? Làm thế nào xinh đẹp như vậy, hơn nữa, trong nụ cười của cô ta giống như mang theo một vẻ quyến rũ, làm cho người ta rất khó chống đỡ, trong lúc giơ tay nhấc chân lúc nào cũng toát ra sự quyến rũ.
Đúng vậy, tôi rất kinh ngạc, tôi nghe nói cô bị bệnh, khi nào thì đã xuất viện rồi?
Mặc dù vừa trải qua cảm giác đau khổ, chỉ là, Dư Huyên cũng không phải là người dễ chọc, thủ đoạn của Hàn Ngữ Yên còn thấp kém, mặc dù, không biết Hàn Ngữ Yên gặp phải việc gì thành bộ dáng như bây giờ, nhưng, Dư Huyên sẽ không sợ cô ta.
Ha ha, cám ơn cô đã quan tâm, nếu, cô quan tâm tôi như vậy...tôi cũng quan tâm cô một chút, ái chà, mắt của cô làm sao vậy, vì sao thành bộ dáng này, sưng giống như một cái bóng đèn.
Hàn Ngữ Yên làm ra vẻ như rất là kinh ngạc khi nhìn thấy cặp mắt mới vừa khóc của Dư Huyên, Dư Huyên khẽ nhíu mày, mỗi người đều có đau khổ riêng của mình, Hàn Ngữ Yên thực sự học thông minh, cô ta cũng phát hiện điểm này rồi, chỉ là, Dư Huyên cũng không cho là cô ta mới vừa nhìn thấy mắt cô sưng đỏ.
Ha ha, đây là chuyện của tôi, tôi nghĩ, Hàn tiểu thư cũng không nên nghe, Hàn tiểu thư nên chăm sóc cho mình thật tốt, tôi nghĩ, với tình trạng sức khỏe của Hàn tiểu thư, cũng không thích hợp mang giày cao gót như vậy, ngộ nhỡ không cẩn thận bị ngã, đến lúc đó một xác hai mạng thì không tốt cho lắm.
Dư Huyên nổi tiếng nhất chính là lời nói ác độc, cho nên, nếu Hàn Ngữ Yên nhàn rỗi không có việc gì tới trêu chọc cô, vậy cũng đừng trách cô.
Cô. . . . . .
Hiện tại Hàn Ngữ Yên ghét nhất là bị người khác nhắc tới đứa bé trong bụng của cô, nhưng mà, cô cũng không có ý định sinh đứa nhỏ này, trừ khi cô không muốn ở trong Giới Giải Trí, cho nên, cô cũng chỉ có thể bỏ đứa bé của mình, sau đó xem như là sinh non vậy.
Ha ha, Dư tiểu thư thật biết nói đùa, hơn nữa còn thích vạch trần vết sẹo của người khác như vậy, Dư tiểu thư biết rất rõ ràng Ngữ Yên còn chưa có thoát ra khỏi sự đau khổ từ đứa bé, không ngờ, cứ như vậy bị Dư tiểu thư lại đánh trở về lúc ban đầu rồi.
Con của cô đã mất?
Dư Huyên cũng không tin cô ta nói, mấy ngày trước truyền thông đưa tin gay gắt, hơn nữa, cũng nghe Hi Hi nói qua chuyện này, rõ ràng Hàn Ngữ Yên đã bỏ đứa bé, ha ha, xem ra, Dư Huyên là thật không muốn đứa bé này, ha ha, thật không biết là nên nói cô ta là người máu lạnh, hay là nói cô ta ích kỷ đây.
Có thể là đứa bé vô duyên với tôi, tựa như Dư tiểu thư và Tô tiên sinh không có duyên phận, không phải là của cô, thì vĩnh viễn đều không phải là của cô.
Khi Hàn Ngữ Yên nói câu nói này ánh mắt mờ mịt cẩn thận nhìn chằm chằm nét mặt Dư Huyên, quả nhiên, nhưng khi cô nhìn thấy được trên mặt Dư Huyên có đau khổ và mất mác.
Hàn tiểu thư cũng biết những lời này, tôi còn tưởng rằng Hàn tiểu thư vẫn luôn không biết câu này có ý gì?
Dư Huyên còn chưa có bắt đầu phản bác cô ta, sau lưng Hàn Ngữ Yên truyền ra một giọng nam ưu nhã dịu dàng.
Hàn Ngữ Yên và Dư Huyên cùng ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy Chiếm Nam Huyễn hai tay đang nhét vào túi quần đứng ở nơi đó, trên mặt lộ ra nụ cười ưu nhã, nhưng mà, lại lộ vẻ lạnh lùng như vậy, trước tiên Hàn Ngữ Yên căm ghét nhìn Chiếm Nam Huyễn một cái, sau đó đã khôi phục lại khuôn mặt yêu mị.
Ngữ Yên không hiểu ý nghĩa những lời này của Chiếm tiên sinh nói, không biết Chiếm tiên sinh có thể giải thích một chút hay không?
Một chọi hai, Hàn Ngữ Yên có chút không có sức rồi, vốn là cô đang ăn cơm với một người ở quán ăn cây sồi, sau lại nhìn thấy chuyện giữa Dư Huyên và Tô Lạc, dĩ nhiên, cô không nghe được bọn họ đang nói cái gì, chỉ là, nhìn nét mặt và động tác của Dư Huyên và Tô Lạc, mà cô có thể đoán, nhưng không ngờ cô thật đã đoán đúng, cho nên, cô đi theo Dư Huyên tới toilet, sau đó nghe được cô ấy khóc lớn, cho nên cô trực tiếp chặn ở nơi này.
Ha ha, thật ra thì giữa cô và Dư Huyên vốn không có quan hệ gì, chỉ là, biết Dư Huyên là bạn thân của An Dĩ Mạch, An Dĩ Mạch cũng là kẻ thù không đội trời chung của cô, nhưng việc này cũng không để cho cô rảnh rỗi gây sự với Dư Huyên, chỉ trách Dư Huyên cô ấy không chịu thành thật ở lại trong giới người mẫu, lại cứ muốn vào giới diễn viên giành danh tiếng, chính bởi vì Dư Huyên đột nhiên nổi tiếng, còn bởi vì chuyện lần này của cô, vốn là Trương đạo diễn đã định để cho vào vai nữ chính trong một bộ phim, nhưng bây giờ lại bị Dư Huyên đoạt đi.
Hơn nữa, lần trước người phát ngôn quảng cáo của tập đoàn công ty vàng bạc đá quý cũng rơi vào trên người của Dư Huyên, nhưng mà, những thứ này vốn phải là thất bại của cô, tại sao cô có thể cam tâm đây, nhưng, không nghĩ tới lúc đó cô sắp áp chế được Dư Huyên một chút, Chiếm Nam Huyễn lại đi ra.
Không phải Hàn tiểu thư biết rõ rồi còn hỏi, nếu, Hàn tiểu thư có thời gian ở chỗ này gây sự với Huyên Huyên, còn không nhanh chóng nghĩ ra biện pháp xem đi ra khỏi quán ăn cây sồi như thế nào đi, nếu tôi đoán không lầm, hiện tại ở trước cửa của quán ăn đã có rất nhiều ký giả chặn ở nơi đó rồi.
Chiếm Nam Huyễn nói những lời này sau đó nhìn thấy được trên mặt Hàn Ngữ Yên hiện lên vẻ khẩn trương, sau đó ra vẻ hoài nghi nhìn Chiếm Nam Huyễn, Chiếm Nam Huyễn hừ một tiếng, sau đó trực tiếp kéo tay Dư Huyên đi ra khỏi quán ăn.
Vốn dĩ Hàn Ngữ Yên không tin, nhưng cô vẫn len lén nhìn ra bên ngoài, quả nhiên như Chiếm Nam Huyễn nói, nơi đó thật sự có rất nhiều phóng viên bao vây ở đó rồi, không có cách nào, cô chỉ có thể gọi điện thoại cho Lillian thôi.
Bên này, sau khi Chiếm Nam Huyễn và Dư Huyên đi ra ngoài nhanh chóng ngồi lên xe, Chiếm Nam Huyễn định đưa Dư Huyên về nhà, nhìn Dư Huyên ngồi ở trong xe không nói một lời, Chiếm Nam Huyễn bất đắc dĩ lắc đầu một cái, cũng không nói, chỉ là rất nghiêm túc lái xe của mình, sau đó bật điều hòa ở bên trong xe ra, như vậy có thể khiến cho Dư Huyên cảm thấy Ấm áp một chút.
Chỉ chốc lát đã đến dưới lầu nhà Dư Huyên, Dư Huyên vẫn ngơ ngác nhìn tuyết nhẹ rơi ở bên ngoài cửa sổ, hoàn toàn không để ý đã đến dưới lầu nhà cô rồi.
Huyên Huyên, đến nơi rồi.
Chiếm Nam Huyễn nhắc nhở, không biết vì sao, anh không muốn nhìn thấy bộ dáng này của Dư Huyên, giống như một con búp bê vải không có linh hồn, anh biết được Dư Huyên không phải là bộ dáng này, Dư Huyên khi đó, hoạt bát cởi mở, cười đáng yêu, giống như không có gì có thể ảnh hưởng tâm tình của cô.
Cám ơn.
Dư Huyên tháo dây an toàn xuống xe, cũng không có liếc mắt nhìn Chiếm Nam Huyễn đã đi lên lầu, lúc này Chiếm Nam Huyễn không có đuổi theo, cũng không có rời đi, chỉ là cứ cách cửa sổ xe nhìn Dư Huyên vào nhà như vậy, chờ ánh đèn sáng lên ở nơi đó.
Dư Huyên không yên lòng dùng chìa khóa mở cửa nhà mình, nhưng, khi cô bật đèn để xem tình hình ở trong nhà thì cô nhất thời tỉnh ngộ lại.
Trên nền nhà trong phòng khách, mẹ Dư nằm ở đó, mặt không chút biểu hiện nào, Dư Huyên nhanh chóng đi tới ôm lấy nửa người trên của mẹ Dư.
Mẹ, mẹ, mẹ làm sao vậy.
Nhưng mà, Mẹ Dư cũng không trả lời cô, vẫn hôn mê như cũ, lần này, Dư Huyên thật sự sợ hãi.
Mẹ, mẹ, mẹ đừng dọa con, mẹ mau tỉnh lại, mẹ, hu hu. . . . . .
Chỉ là, thật may là Dư Huyên còn không có đánh mất lý trí, đầu tiên cô gọi cho 120 sau đó lại gọi điện thoại cho Chiếm Nam Huyễn.
Ở dưới lầu nhà Dư Huyên sau khi thấy trong nhà Dư Huyên sáng lên đèn, Chiếm Nam Huyễn an tâm thoải mái muốn lái xe rời đi, nhưng là, lúc anh đang khởi động xe, điện thoại của anh vang lên, lấy điện thoại di động ra, thấy là Dư Huyên gọi tới, anh cũng không chút do dự nhận máy, sau đó anh nhanh chóng xuống xe đi lên lầu.
Huyên Huyên, dì làm sao vậy?
Khi Chiếm Nam Huyễn đi tới nhà Dư Huyên thì nhìn thấy Mẹ Dư hôn mê nằm trên đất, Dư Huyên khóc không biết nên làm cái gì bây giờ.
Em không biết. . . . . .
Đi, chúng ta đi bệnh viện.
Chiếm Nam Huyễn ôm lấy mẹ Dư, Dư Huyên cũng gật đầu một cái đuổi theo, dọc theo đường đi Dư Huyên vẫn rất lo lắng, bản thân càng quyết tâm hơn, cho đến khi các bác sĩ đem Mẹ Dư đẩy vào phòng cứu cấp, Dư Huyên và Chiếm Nam Huyễn hai người tay chân mới không luống cuống nữa.
Huyên Huyên, không cần lo lắng, để xem chút nữa bác sĩ nói như thế nào?
Chiếm Nam Huyễn không nhịn được ôm Dư Huyên yếu ớt vào trong ngực an ủi, được Chiếm Nam Huyễn an ủi, Dư Huyên dần dần bình tĩnh lại, không bao lâu, bác sĩ từ trong phòng cấp cứu đi ra.
Bác sĩ, mẹ tôi như thế nào?
Cô là con gái của bệnh nhân?
Đúng , đúng, tôi là con gái của bà ấy.
Ừ, bệnh nhân là đột phát bệnh tim, hơn nữa, chúng tôi đã vì bà ấy làm kiểm tra toàn diện, bây giờ tim của bệnh nhân vô cùng suy yếu, hơn nữa đã hoàn toàn không còn hơi thở, suy nghĩ của chúng tôi là lập tức làm phẫu thuật, chỉ là, giải phẫu có gặp nguy hiểm, cho nên cần người nhà bệnh nhân đồng ý.
Nguy hiểm? Nguy hiểm cỡ nào?
Nhưng Dư Huyên không tiếp nhận nổi có bất kỳ nguy hiểm xảy ra ở trên người mẹ mình, Mẹ Dư là người thân duy nhất của cô ở trên thế giới này, cô không thể mất đi bà.
Tiểu thư, trước tiên cô không nên gấp gáp, là như vậy, nếu nói như bệnh nhân không làm phẫu thuật, cũng không còn nhiều thời gian rồi.
Làm giải phẫu này, tôi đồng ý, tôi ký.
Nghe được nếu như mẹ không làm phẫu thuật tiếp theo không phải sẽ rời bỏ cô sao, cô không thể không đồng ý làm giải phẫu rồi, nhưng cô cũng lo lắng phẫu thuật thất bại.
Được, ký tên ở đây, sau đó đi đến quầy thu ngân nộp phí phẫu thuật, chúng tôi lập tức chuẩn bị giải phẫu cho bệnh nhân.
Rất nhanh, Dư Huyên liền ký tên, sau đó lại cầu xin bác sĩ nhất định phải cứu sống mẹ của cô, lấy được bảo đảm lặp đi lặp lại của bác sĩ, Dư Huyên mới hơi yên tâm, phải biết, trái tim chính là một bộ phận bên trong quan trọng nhất của con người, dĩ nhiên phẫu thuật không phải dễ dàng như vậy, mặc dù lấy được bảo đảm của bác sĩ, nhưng Dư Huyên vẫn không bớt đi một chút lo lắng.
Do Chiếm Nam Huyễn cùng với Dư Huyên đi tới quầy thu ngân nộp phí phẫu thuật, nhưng bệnh tình của mẹ Dư đã cho Dư Huyên đả kích, phí phẫu thuật này càng làm cho Dư Huyên nhất thời rơi vào tuyệt vọng.
Nhìn phí phẫu thuật lớn trên tờ đơn, Dư Huyên nhất thời cảm giác thật vô lực, năm trăm vạn, mặc dù cô đã tiết kiệm không ít tiền nhiều năm như vậy, nhưng từ năm trăm vạn này vẫn còn khoảng cách rất lớn, chỉ là, bệnh của mẹ nhất định phải chữa khỏi, Dư Huyên nghĩ cho dù dùng biện pháp gì, nhất định phải làm cho mẹ khỏe mạnh.
Cô y tá, cái đó, bây giờ tôi không có nhiều tiền như vậy, cô xem có thể chờ mấy ngày hay không. . . . . .
Tiểu thư, thật xin lỗi, đây là phí phẫu thuật, nếu như không có bạn bè, chúng tôi không có cách nào phẫu thuật cho người thân của cô.
Cô. . . . . . Tôi. . . cầu xin các người, tôi nhất định sẽ góp đủ tiền, tôi. . . . . .
Dư Huyên vẫn chưa nói hết, bên này Chiếm Nam Huyễn đưa một tấm thẻ tín dụng cho cô y tá, Dư Huyên kinh ngạc nhìn anh một chút, trong mắt tràn đầy cảm kích.
Nam Huyễn. . . . . .
Quan trọng là làm phẫu thuật cho dì, số tiền kia coi như là anh cho em mượn, về sau chờ em có tiền trả lại cho anh, cô y tá, trước hết để ở nơi này của các người, về sau tất cả tiền chữa bệnh cho bệnh nhân cũng lấy từ bên trong này là được rồi.
Vâng, tiên sinh.
Dư Huyên muốn nói gì đó, lúc nhìn thấy ánh mắt dịu dàng của Chiếm Nam Huyễn nên cái gì cũng nói không nói được, sau đó hai người đi tới cửa phòng mổ chờ, bên ngoài bão tuyết vẫn không có dừng lại tiết tấu, trong bệnh viện bầu không khí làm người ta ngột ngạt cho đến khi Mẹ Dư được đẩy ra từ trong phòng phẫu thuật, làm người ta mới tản đi phần hơi thở áp lực kia.
Mẹ. . .
Bác sĩ, bệnh nhân như thế nào rồi.?
Dư Huyên không có thời gian hỏi bác sĩ, chỉ có Chiếm Nam Huyễn hỏi, đã trải qua bốn giờ phẫu thuật, Chiếm Nam Huyễn biết tâm trạng của Dư Huyên đã đến giới hạn rồi.
Giải phẫu rất thành công, chỉ là, bệnh nhân còn cần quan sát một thời gian, sau đó nghỉ ngơi một thời gian để xem có triệu trứng bất ngờ xảy ra hay không, trước hết đưa bệnh nhân đến phòng bệnh, ngày mai bệnh nhân sẽ tỉnh lại, nên nhớ, trong khoảng thời gian này bệnh nhân không thể bị bất kỳ kích thích nào.
Được, chúng tôi sẽ chú ý, cám ơn bác sĩ.
Sau khi đưa mẹ Dư về lại phòng bệnh, Chiếm Nam Huyễn đi mua một chút đồ ăn khuya sau đó cùng ăn với Dư Huyên, Chiếm Nam Huyễn đặt phòng bệnh vip cho nên bên trong cái gì cũng có, anh nghĩ Dư Huyên sẽ phải ở đây chăm sóc mẹ Dư, cho nên, gian phòng này cũng thuận tiện cho bọn họ.
Nam Huyễn, tối nay đã làm phiền đến anh, anh đi về trước, một mình em ở đây cũng được rồi.
Dư Huyên bảo Chiếm Nam Huyễn đi về, Chiếm Nam Huyễn cũng không từ chối.
Được, ngày mai anh sẽ lại đến thăm dì, em cũng phải nghỉ ngơi, đừng để cho mình quá mệt mỏi, nếu như dì mạnh khỏe rồi, em bị bệnh, anh nghĩ dì sẽ lo lắng hơn.
Ừ, em biết rồi, cám ơn anh.
Ừ, anh đi đây, tạm biệt.
Tạm biệt, anh lái xe cẩn thận.
Được.
Sau khi đợi Chiếm Nam Huyễn đi, Dư Huyên cũng vuốt vuốt hai mắt mệt mỏi của mình, sau đó đến bên giường mẹ Dư ngồi một lát, mới đi tới một cái giường khác nằm xuống ngủ.
Một đêm giáng sinh này cứ trôi qua như vậy, có người vui vẻ, có người khổ sở, có người tức giận, như vậy mỗi người đều có được kinh nghiệm không giống nhau, tâm trạng cũng không giống nhau.
Nhưng mà, cũng chính là đêm giáng sinh của năm này, ban đêm ở nơi này bão tuyết rơi nhẹ, có người càng chạy thì càng xa, có người lại càng đi càng gần, còn nhớ rõ có người đã từng nói qua, bên trong số mạng của mỗi người, đều sẽ xuất hiện mấy người như vậy, một là người sẽ cùng đi với mình, một là người có giao điểm với mình sau đó lại càng đi càng xa, còn có chính là bạn vẫn luôn không có phát hiện nhưng vẫn cùng bạn đi chung đường, người kia vẫn luôn cùng bạn đi trên một con đường, chỉ là thời gian các bạn xuất phát không giống nhau, cho nên, vừa bắt đầu các bạn cũng không chú ý đến, nhưng khoảng cách của các bạn cũng càng ngày càng gần, càng ngày càng gần, cho đến khi có một ngày người kia đuổi theo bước chân của bạn, sau đó các bạn dắt tay nhau đi tới phía trước.
Trận này bão tuyết kéo dài ba ngày, ba ngày sau đó, trận bão tuyết này rốt cục cũng đã ngừng, mà lúc này thế giới giống như bị dính vào một tầng màu bạc, khắp nơi cũng bị chiếu sáng như tuyết, mà, tuyết rơi dầy khắp nơi quang đãng, lại mang đến thời tiết càng ngày càng lạnh.
Lễ Nô-en đi qua chính là Nguyên Đán, một năm mới sắp sửa đến, những công việc bận rộn kia cuối cùng mọi người cũng nghênh đón ngày nghỉ và người nhà cùng nhau chào đón một năm mới đến.
Huyên Huyên.
Cửa phòng bệnh mẹ Dư bị đẩy ra, An Dĩ Mạch và Hạ Hi đi vào, đây là lần đầu tiên họ nhìn thấy Dư Huyên từ sau lễ Nô-en, An Dĩ Mạch và An Mặc Hàn mới vừa bay về từ nước H, Hạ Hi và Toàn Ti Dạ cũng mới vừa bay tới từ chỗ cha mẹ Hạ Hi ở nước M, sau khi trở về họ mới biết tin mẹ Dư bị bệnh, mà bởi vì Dư Huyên không kịp thông báo chuyện này với họ, hiện tại trong lòng họ vẫn đang giận Dư Huyên.
Mẹ Dư, chúng con tới thăm dì, thật xin lỗi, chúng con không biết dì nhập viện, cho nên mới đến trễ, hiện tại dì cảm giác như thế nào rồi, cơ thể đã khỏe hơn chút nào không?
An Dĩ Mạch và Hạ Hi phát hiện mẹ Dư đã tỉnh, vội vàng đặt quà xuống, ngồi vào đầu giường mẹ Dư, đầy quan tâm, hai người nói xong vẫn không quên nhìn chằm chằm Dư Huyên, Dư Huyên nhận được ánh mắt trách cứ của họ, vô tội le lưỡi.
Dĩ Mạch, Hi Hi, các con đã tới, dì không sao, các con yên tâm đi, mấy ngày nữa thì có thể xuất viện, còn để cho các con lo lắng cho dì, aizz. . . . . .
Bởi vì mẹ Dư ở nước M cũng đã gặp qua An Dĩ Mạch và Hạ Hi rồi, hơn nữa, bà cũng rất thích hai cô bé này, nhìn thấy họ cũng cảm giác vô cùng thân thiết.
Mẹ Dư, chúng con nghe thấy dì nhập viện rồi, lo lắng gần chết, bây giờ nhìn thấy dì không có việc gì, chúng con an tâm, mẹ Dư dì cứ lo dưỡng bệnh cho khỏe, không cần quan tâm bất cứ chuyện gì. Hạ Hi nói.
Được, dì biết rồi, dì không lo lắng, mấy ngày nay lại khổ cho Huyên Huyên, con bé bận rộn nhiều việc, kể từ khi dì nằm viện con bé cũng không đi ra khỏi cái bệnh viện này, luôn ở đây với dì, thật là khổ cho Huyên Huyên rồi.
Mẹ, mẹ nói cái gì đó, con là con gái mẹ, chăm sóc mẹ là đúng, mẹ, mẹ nghỉ ngơi trước đi, con cùng Dĩ Mạch Hi Hi họ nói chuyện tình hình công ty một chút.
Được, các con đi đi, không cần lo lắng cho mẹ.
Dạ.
Sau đó ba người con gái đi tới quán cà phê bên ngoài bệnh viện, ngồi xuống, An Dĩ Mạch lập tức bắt đầu nổi đóa.
Dư Huyên, cậu giỏi rồi có phải hay không, có dũng khí có phải không dạ, chuyện lớn như vậy cậu lại dám không nói cho chúng tớ biết, hả, nếu như chúng tớ không phải biết được từ Nam Huyễn, có phải cậu định gạt chúng tớ hay không, hả?
Dĩ Mạch, uống một chút, trước tiên xin các cậu bớt giận, hãy nghe tớ nói, được không?
Vẻ mặt Dư Huyên lấy lòng nhìn An Dĩ Mạch và Hạ Hi, cô biết họ lo lắng cho cô, được rồi, chuyện này thật sự là cô không đúng, thật ra thì, cô có thể nói cô quên nói cho các cô ấy sao? Dĩ nhiên không thể, nếu như cô thật sự nói như vậy, An Dĩ Mạch và Hạ Hi còn không giết cô.
Được rồi, không nên tức giận, là lỗi của tớ, tớ không đúng, được không? Chuyện xảy ra quá bất ngờ, bản thân tớ cũng không thể tiếp nhận, hơn nữa, tớ cũng là dần dần mới yên tâm, mới nhớ tới nói cho các cậu biết, chỉ có điều, nghĩ đến nếu mẹ tớ đã thoát khỏi nguy hiểm, các cậu vẫn còn đi du lịch, tớ cũng không muốn chuyện này ảnh hưởng đến tâm trạng của các cậu nha, cho nên muốn đợi các cậu trở về sẽ nói cho các cậu biết, cho nên Dĩ Mạch, không phải tớ cố ý muốn gạt các cậu, chỉ là không muốn để cho các cậu lo lắng mà thôi.
Dư Huyên nói xong cúi đầu, làm bộ đáng thương, nhưng An Dĩ Mạch và Hạ Hi cũng sẽ không bị vẻ mặt này của cô làm cho mê hoặc.
Cậu còn lý luận có phải hay không?
Không có, không có, tớ nói đây, là tớ sai rồi, được rồi, đừng nóng giận, tớ mời các cậu uống cà phê hà hà...!
Vẻ mặt lấy lòng của Dư Huyên, An Dĩ Mạch và Hạ Hi cũng biết dừng lại đúng lúc, mặc dù lúc đầu tức giận, chỉ là, thấy mẹ Dư đã không sao, hơn nữa, bây giờ Huyên Huyên còn có Nam Huyễn giúp đỡ, họ cũng dần dần bớt giận.
Như vậy hiện tại, nói cho chúng tớ biết hôm đó đã xảy ra chuyện gì? Không cho nói láo.
Hạ Hi cảnh cáo, Dư Huyên lại bị An Dĩ Mạch và Hạ Hi thúc ép không thể không phục tùng, vì vậy nói chuyện ngày đó không sót một câu cho An Dĩ Mạch và Hạ Hi.
Nhưng mà, nghe được Dư Huyên nói chuyện ngày đó, hiện tại họ chỉ cần nghĩ đến tình huống ngày hôm đó thì rất sợ hãi, nếu như không có Chiếm Nam Huyễn, nếu không để cho nhóm người cũng không dám tưởng tượng kết quả đó.
Huyên Huyên, bây giờ mẹ Dư đã không sao, còn cậu, bây giờ cậu đã tốt hơn chưa?
An Dĩ Mạch có chút lo lắng hỏi, Dư Huyên cười cười, dĩ nhiên cô biết An Dĩ Mạch hỏi chính là chuyện tình của cô và Tô Lạc, mấy ngày nay mặc dù cô đã bắt buộc bản thân không cần nghĩ đến nữa, nhưng là, cô vẫn không nhịn được.
Chẳng qua, bây giờ nghe tên của anh ấy trong lòng có chút đau nhói, hơn nữa, ngày hôm qua Chiếm Nam Huyễn còn nói cho cô một tin tức, Tô Lạc muốn đính hôn với Thượng Quan Hồng, khi mới vừa nghe được tin tức này, nên cô đã làm rớt cái ly đang bưng ở trong tay, nhưng cô lập tức khôi phục lại, không tiếp tục nghĩ đến chuyện của Tô Lạc nữa.
Không có gì có được hay không, hiện tại tớ cũng không có thời gian suy nghĩ chuyện này rồi, để thuận theo tự nhiên đi, anh ấy có cuộc sống của anh ấy, tớ cũng phải có cuộc sống của chính tớ.
Vậy vẫn còn yêu hay không đây?
Hạ Hi hỏi, mặc dù cô biết vấn đề này rất khó với Dư Huyên, chỉ là, họ thật sự rất lo lắng cho cô, rất muốn để cho cô thoát khỏi tình trạng này.
Thật ra thì, mấy ngày nay mỗi đêm tớ đều suy nghĩ rất nhiều,
Có một ngày mỗi người chúng ta đều sẽ hiểu, tốt bụng sẽ khó hơn so với thông minh. Thông minh là một loại thiên phú, mà thiện lương là một loại lựa chọn. Cho nên trong lúc vô tình, đột nhiên tớ có một loại cảm giác như vậy, không phải là không yêu, là không thể yêu. Đi vào thế giới của một người, khóc, suy nghĩ, yêu, cười, nói, bạn luôn luôn nhìn, cũng không nói một câu. Bởi vì có bạn, cho nên khát vọng. Không phải là không muốn yêu, là không thể yêu. Bởi vì sợ làm tổn thương người đó, cũng sợ mình bị thương.
Dư Huyên thong thả nói, bất tri bất giác, trên mặt của cô có có nước mắt chảy xuống, chỉ là, Dư Huyên nghĩ, đây cũng là lần cuối cùng bởi vì người đàn ông Tô Lạc đó mà chảy nước mắt.
Qua hôm nay, cô sẽ trở về thế giới của cô, Tô Lạc cũng có cuộc sống của mình và gia đình, giữa bọn họ sẽ không còn gặp nhau rồi, mà Tô Lạc, phải là người đó có một nơi giao điểm với cô sau đó thì sẽ càng đi càng xa.
Huyên Huyên, cậu chỉ cần nhớ, trong sinh mạng của cậu không phải chỉ có Tô Lạc mà thôi, có người để cho cậu trưởng thành, tớ nghĩ Tô Lạc, phải là người để cho cậu trưởng thành, sau khi cậu trưởng thành, cậu sẽ phát hiện, người kia có thể cùng cậu dắt tay nhau đi cả đời cũng đã xuất hiện rồi, hơn nữa, anh ấy vẫn cùng đi với cậu, cả đời.
An Dĩ Mạch cầm tay Dư Huyên, vì cô cố gắng động viên.
Có thật không?
Ừ, đúng vậy, một ngày nào đó trong tương lai, có lẽ cậu vừa quay đầu lại, sẽ nhìn thấy người kia thật ra vẫn luôn đang nhìn cậu, chờ cậu.
Khi An Dĩ Mạch nói câu nói này, Dư Huyên không nhịn được liếc nhìn ra ngoài cửa sổ, nhưng mà,
/128
|