Ngày hôm sau, Tề Nhân Kiệt và cha tới công ty làm việc, trong nhà chỉ còn Lỗ Cầm và thím Trương, đột nhiên Lăng Hạo Hiên lại tìm đến.
Lỗ Cầm không biết Lăng Hạo Hiên, khi bà nghe nói là có người tới tìm Văn Hinh, bà lập tức cảnh giác, “Cậu là ai? Có quan hệ như thế nào với Văn Hinh? Tìm cô ấy có chuyện gì?”
Lăng Hạo Hiên bị hỏi khó liên tiếp, đang âm thầm nghĩ xem phải trả lời thế nào thì thấy thím Trương từ phòng bếp đi ra, thấy Lăng Hạo Hiên, bà lập tức tươi cười tới gần, “Phu nhân, cậu ấy là bác sĩ Lăng, là bạn của Văn Hinh.”
Nghe thấy thím Trương nói như vậy, Lỗ Cầm mặt liền biến sắc, lập tức nở nụ cười, vội vàng mời Lăng Hạo Hiên vào phòng, “Thì ra là bác sĩ Lăng, mời vào mời vào!” Thái độ trước sau của bà dường như là hai người khác nhau khiến Lăng Hạo Hiên cảm thấy sửng sốt.
Nghe thấy tiếng nói Văn Hinh đi xuống lầu, nở nụ cười, “Sao đột nhiên cậu lại tới đây?” Chờ Lăng Hạo Hiên ngồi xuống sô pha xong, cô mới cười hỏi.
“Lo lắng cho cậu, nên mới tới xem một chút!” Lăng Hạo Hiên nhìn Văn Hinh, thấy cô không có bất cứ điều gì không thoải mái, trái tim vẫn đang lơ lửng của anh cuối cùng cũng trùng xuống.
Lúc này, Lỗ Cầm đi tới bên cạnh chỗ Văn Hinh, bà ngồi xuống, kéo một cánh tay Văn Hinh rồi nói với Lăng Hạo Hiên: “Bác sĩ Lăng cứ yên tâm, Văn Hinh ở nhà chúng ta, ta đảm bảo sẽ nuôi cô bé trắng trẻo mập mạp, đến lúc đó sinh ra tiểu tử trắng trẻo mập mạp.”
Lăng Hạo Hiên nhìn Lỗ Cầm một cái, sau đó có chút nghi hoặc rời tầm mắt nhìn về phía Văn Hinh, bộ như đang muốn hỏi cô, người này rốt cuộc là ai. Văn Hinh thấy vậy, lập tức nở nụ cười, giới thiệu với anh: “Đây là mẹ của Tề Nhân Kiệt, vừa mới trở về từ nước Mỹ.”
Lăng Hạo Hiên nghe vậy nhìn Lỗ Cầm khẽ gật đầu một cái, coi như là chào hỏi với bà ta, trong lòng đột nhiên cảm thấy rất không có tư vị. Nhìn thái độ của mẹ Nhân Kiệt này, tựa hồ rất ưa thích Văn Hinh, thật ra thì đối với Văn Hinh mà nói, đây là chuyện tốt. Nhưng mà không biết tại sao, trong lòng anh đột nhiên lại cảm thấy có chút mất mác.
Chính tại thời điểm anh đang muốn nói điều gì, lại thấy thím Trương từ bên ngoài đi vào, nói với Lỗ Cầm, “Phu nhân, bên ngoài lại có thêm một người, bảo là muốn tìm Văn Hinh.”
Nghe vậy, tất cả mọi người ngây ngẩn cả người, đặc biệt là Văn Hinh, dường như nghĩ tới điều gì, sắc mặt cô trở nên lạnh lẽo. “Thím nói là không có người đi.” Nói xong, cô đứng dậy đi lên lầu.
Thấy vẻ mặt chợt biến của cô, Lăng Hạo Hiên cũng đoán được điều gì, ánh mắt trầm xuống, lộ ra một tia tàn khốc.
Chỉ có Lỗ Cầm là không rõ gì cả nhìn Văn Hinh một cái, sau đó hỏi thím Trương. “Là tuýp đàn ông như thế nào?”
Lỗ Cầm không biết Lăng Hạo Hiên, khi bà nghe nói là có người tới tìm Văn Hinh, bà lập tức cảnh giác, “Cậu là ai? Có quan hệ như thế nào với Văn Hinh? Tìm cô ấy có chuyện gì?”
Lăng Hạo Hiên bị hỏi khó liên tiếp, đang âm thầm nghĩ xem phải trả lời thế nào thì thấy thím Trương từ phòng bếp đi ra, thấy Lăng Hạo Hiên, bà lập tức tươi cười tới gần, “Phu nhân, cậu ấy là bác sĩ Lăng, là bạn của Văn Hinh.”
Nghe thấy thím Trương nói như vậy, Lỗ Cầm mặt liền biến sắc, lập tức nở nụ cười, vội vàng mời Lăng Hạo Hiên vào phòng, “Thì ra là bác sĩ Lăng, mời vào mời vào!” Thái độ trước sau của bà dường như là hai người khác nhau khiến Lăng Hạo Hiên cảm thấy sửng sốt.
Nghe thấy tiếng nói Văn Hinh đi xuống lầu, nở nụ cười, “Sao đột nhiên cậu lại tới đây?” Chờ Lăng Hạo Hiên ngồi xuống sô pha xong, cô mới cười hỏi.
“Lo lắng cho cậu, nên mới tới xem một chút!” Lăng Hạo Hiên nhìn Văn Hinh, thấy cô không có bất cứ điều gì không thoải mái, trái tim vẫn đang lơ lửng của anh cuối cùng cũng trùng xuống.
Lúc này, Lỗ Cầm đi tới bên cạnh chỗ Văn Hinh, bà ngồi xuống, kéo một cánh tay Văn Hinh rồi nói với Lăng Hạo Hiên: “Bác sĩ Lăng cứ yên tâm, Văn Hinh ở nhà chúng ta, ta đảm bảo sẽ nuôi cô bé trắng trẻo mập mạp, đến lúc đó sinh ra tiểu tử trắng trẻo mập mạp.”
Lăng Hạo Hiên nhìn Lỗ Cầm một cái, sau đó có chút nghi hoặc rời tầm mắt nhìn về phía Văn Hinh, bộ như đang muốn hỏi cô, người này rốt cuộc là ai. Văn Hinh thấy vậy, lập tức nở nụ cười, giới thiệu với anh: “Đây là mẹ của Tề Nhân Kiệt, vừa mới trở về từ nước Mỹ.”
Lăng Hạo Hiên nghe vậy nhìn Lỗ Cầm khẽ gật đầu một cái, coi như là chào hỏi với bà ta, trong lòng đột nhiên cảm thấy rất không có tư vị. Nhìn thái độ của mẹ Nhân Kiệt này, tựa hồ rất ưa thích Văn Hinh, thật ra thì đối với Văn Hinh mà nói, đây là chuyện tốt. Nhưng mà không biết tại sao, trong lòng anh đột nhiên lại cảm thấy có chút mất mác.
Chính tại thời điểm anh đang muốn nói điều gì, lại thấy thím Trương từ bên ngoài đi vào, nói với Lỗ Cầm, “Phu nhân, bên ngoài lại có thêm một người, bảo là muốn tìm Văn Hinh.”
Nghe vậy, tất cả mọi người ngây ngẩn cả người, đặc biệt là Văn Hinh, dường như nghĩ tới điều gì, sắc mặt cô trở nên lạnh lẽo. “Thím nói là không có người đi.” Nói xong, cô đứng dậy đi lên lầu.
Thấy vẻ mặt chợt biến của cô, Lăng Hạo Hiên cũng đoán được điều gì, ánh mắt trầm xuống, lộ ra một tia tàn khốc.
Chỉ có Lỗ Cầm là không rõ gì cả nhìn Văn Hinh một cái, sau đó hỏi thím Trương. “Là tuýp đàn ông như thế nào?”
/344
|