Thế giới của Ryan khi lên 7 tuổi có một sự chuyển biến long trời lở đất. Mẹ anh sinh em bé...
Lần đầu anh nhìn thấy em bé là cô đang được đặt trên chiếc nôi nhỏ màu hồng phấn ngủ rất say. Hai tay hai chân bị quấn chặt trong chăn, giống hệt kén của sâu bướm mà anh vừa được học mấy ngày trước, chỉ lộ ra khuôn mặt nhăm nhúm đen ngòm. Bố bảo em bé là em gái vậy mà cô còn không trắng bằng anh. Ryan 7 tuổi đã có chút hiểu biết, dù em gái xấu xí như vậy nhưng anh vẫn phải yêu thương em gái, thay bố mẹ bảo vệ em gái sau này.
Ryan còn nghe người hầu trong nhà nói mẹ anh lúc mang thai em bé đã trúng loại độc gì đó, khiến cho em bé vừa sinh ra đã ốm yêu, mang trong người căn bệnh máu khó đông, các bác sĩ còn nói cô sẽ không sống quá được 5 tuổi, vậy nên tình thương của Ryan với em gái lúc đó đã luôn in chặt vào tim anh.
Vậy nên từ khi Vi Vi biết bò đã luôn bi bô theo phía sau Ryan, anh cũng không bao giờ để cô bé phải chạy theo anh quá lâu, anh sẽ luôn quay lại bế cô lên hoặc dắt tay cô cùng đi để cô không bao giờ bị tụt lại.
Nhưng đến một ngày, một ác mộng tưởng như không bao giờ có thể xảy ra. Viv bị bắt cóc. Sau khi cô bị bắt cóc, không hề có một cuộc điện thoại tống tiền nào gọi đến, cũng không có kẻ nào để lại bất cứ sự uy hiếp gì với cha mẹ anh. Lúc đó Ryan 12 tuổi, anh thấy mẹ khóc đến ngất đi không biết bao nhiêu lần, cha tức giận đập phá không biết bao nhiêu đồ đạc khi nghe thuộc hạ báo tin không tìm thấy Viv. Nhưng anh lại không hề có bất cứ một hành động gì mất bình tĩnh, anh ngồi vào bên máy tính, bắt đầu tìm hiểu về nguyên nhân của các vụ bắt cóc.
Sau khi tổng kết được các kết quả anh có được, cộng với hoàn cảnh gia đình anh, anh đã hiểu - em gái anh bị bắt cóc vì lý do có kẻ muốn trả thù gia đình anh. Vì làm cái nghề nhạy cảm này nên nhà Anderson có thù oán với vô số kẻ trên đời, kẻ trả thù nhằm vào em gái nhỏ của anh như vậy, cách trả thù cực đoan như vậy, nghĩ đến đây, Ryan bỗng lạnh gáy, anh không dám nghĩ đến hậu quả mà Vivenne bé nhỏ của anh sẽ phải chịu đựng.
Anh đưa mọi kết quả mình thu thập được cho cha, cha anh cầm tờ giấy trầm ngâm một hồi, cuối cùng xoa đầu anh khen giỏi rồi lập tức đi ra khỏi nhà.
Những ngày tháng chờ đợi tìm kiếm thật là lâu, thấm thoắt đã được gần một tuần mà vẫn chưa thấy có tin tức gì, mẹ anh khóc đến mức kiệt sức nằm xụi trên giường không dậy nổi.
Vào một ngày trời âm u, một tiếng động ầm trời từ cửa chính phát ra làm Ryan đang làm bài tập trong phòng phải giật mình thon thót một cái. Đột nhiên một dự cảm dâng trào trong lòng anh. Anh tông cửa chạy xuống dưới, chạy ra phía cửa chính, chỉ thấy xe ô tô của cha anh đã đâm nát cả cổng sắt kiên cố, năm sáu chiếc ô tô nối đuôi nhau chạy với tốc độ cực nhanh qua khu vườn rồi phanh kít lại trước mặt anh. Cửa xe ô tô bật mở, cha anh sắc anh tái mét không còn giọt máu, trên mặt là một sự hoảng sợ cực độ, Ryan thề, cả đời anh chưa bao giờ gặp phải bộ mặt này của cha, kể cả khi đối mặt với cái chết cũng không.
Nhưng nhìn đến thứ bé nhỏ trên tay bố, đầu óc anh liền trống rỗng, không một âm thanh nào có thể lọt vào tai anh, trước mặt anh, bố bế theo em gái đã hai tuần không thấy mặt. Bộ váy công chúa mẹ mặc cho cô bé lúc trước vẫn còn nguyên trên người, nhưng lúc này nó đã rách tả tơi, bẩn thỉu, cáu vào người cô bé bằng những vết thương đỏ lòm màu máu. Trên người Viv chằng chịt những vết thương lớn nhỏ, thậm chí có nhiều chỗ còn mưng mủ vì nhiễm trùng, bốc mùi tanh hôi vô cùng khó ngửi. Khuôn mặt mịn màng trắng trẻo xin xắn như thiên thần đã không còn, anh chỉ thấy một gương mặt tím bầm, sưng vù vì bị đánh đập dã man, không nhìn ra được hình dạng ban đầu. Thậm chí trên cánh mũi Viv còn vương những vệt máu khô màu đen, dấu vết của việc chảy máu mũi nhưng không được chữa trị một thời gian dài. Cả người cô phù thũng nghiêm trọng vì bị tiêm vitamin K quá liều.
Nhìn thấy cảnh này, hốc mắt anh bỗng nóng rực, một thứ căm hận bỗng mãnh liệt dâng lên trong lòng anh. Ryan nắm chặt lòng bàn tay, anh chỉ muốn giết chết kẻ kia ngay lập tức. Nhưng cha anh không cho phép, cha cho người nhốt hắn lại, cha tấn hắn hàng ngày bằng những phương pháp kinh tởm, tàn nhẫn nhất mà không phải kẻ nào trên thế giới cũng có thể tưởng tượng ra. Và rồi Viv trở nên không bình thường, cô không thích chạy theo anh, không thích tiếp xúc với ánh sáng hay bất cứ một ai nữa.
Cả ngày cô chỉ co gối ngồi trong phòng ngủ, đôi khi sẽ ngơ ngẩn làm ra một thứ đồ công nghệ gì đó bằng đồ vật trong phòng rồi lại tháo ra, hết lần này tới lần khác không biết chán. Cô không còn mở miệng gọi anh là Ryan, không còn cười khanh khách khi bị anh chọc lét, thế giới của cô đen tối đến đáng sợ. Một ngày, bỗng nhiên Viv đi ra khỏi phòng ngủ, anh và cha mẹ đang vô cùng kinh ngạc và vui mừng thì cô đã đến bên bình cắm hao của mẹ, nhấc nó lên đập thật mạnh vào đầu mình. Anh đờ người, cha mẹ hốt hoảng lập tức chạy đi gọi bác sỹ.
Từ lúc đó, trong lòng Ryan càng nảy sinh ra ý nghĩ bảo vệ em gái càng mạnh mẽ. Anh cố gắng học tập tất cả mọi thứ thật tốt, và anh đã làm được, anh trở thành một người thừa kế xuất sắc của gia tộc, trở thành kẻ tài giỏi và tàn nhẫn trong giới hắc đạo, trở thành một kẻ mạnh thực thụ. Nhưng có một điều anh lại không bao giờ có thể làm được, đó là đổi lại tuổi thơ cho em gái anh, điều này đã trở thành cái gai nhọn trong lòng anh.
Cuối cùng anh đã thuyết phục được cha mẹ đưa Viv ra ngoài chữa trị, thời gian đầu vô cùng khó khăn nhưng cuối cùng mọi việc đã tiến triển theo chiều hướng tốt lên, và cuối cùng, cô đã dám tự mình bước đi, tự mình đi tìm Mộ Phong Triệt của cô. ( Có gì xem lại chương 6 )
Từ khi để cô tung bay ở thế giới bên ngoài, anh không hề quản lý cô chút nào, thậm chí còn không cử vệ sĩ theo, vì anh biết cô không thích tiếp xúc với người khác, nhưng vẫn luôn yên tâm vì có Yuki đi theo cô, có Yuki ở bên cạnh, anh tin là cô sẽ không gặp chuyện gì nguy hiểm tới tính mạng. Nhưng từ khi cô liên tục gặp nguy hiểm khi ở bên Mộ Phong Triệt, anh thấy là suy nghĩ của mình sai rồi. Nhưng anh chỉ có thể cố gắng tin tưởng năng lực của hắn ta, vì ai bảo hắn ta chính là động lực chữa bệnh cho mọi căn bệnh tâm lý cho Vi Vi chứ. Ryan vẫn còn nhớ rõ khi cô chìm trong những năm tháng tăm tối của cuộc đời, cô luôn tìm kiếm cái tên Mộ Phong Triệt, đến câu nói đầu tiên bật ra sau một thời gian chữa trị, thậm trí là không tiếc mạng sống bảo vệ cho kẻ tên Mộ Phong Triệt này.
Khi anh phát hiện cô đã tìm được người đó và ở bên người đó, anh đã vô cùng hoảng hốt, thậm chí lo sợ, sợ rằng kẻ kia sẽ khiến em gái bé bỏng của anh tổn thương. Dù đã biết là cái tên Mộ Phong Triệt này vô cùng đặc biệt đối với em gái anh nhưng anh cũng chưa từng thật sự một lần để tâm tới điều đó.
Anh không biết gì về kẻ kia hết, nhưng khi thấy ánh mắt dịu dàng của hắn nhìn Viv, anh nghĩ có lẽ mọi chuyện sẽ khác. Phải hiểu là một sát thủ máu lạnh có được ánh mắt như vậy là không phải dễ. Và anh đã thử tin một lần, giao em gái anh cho hắn...
Lần đầu anh nhìn thấy em bé là cô đang được đặt trên chiếc nôi nhỏ màu hồng phấn ngủ rất say. Hai tay hai chân bị quấn chặt trong chăn, giống hệt kén của sâu bướm mà anh vừa được học mấy ngày trước, chỉ lộ ra khuôn mặt nhăm nhúm đen ngòm. Bố bảo em bé là em gái vậy mà cô còn không trắng bằng anh. Ryan 7 tuổi đã có chút hiểu biết, dù em gái xấu xí như vậy nhưng anh vẫn phải yêu thương em gái, thay bố mẹ bảo vệ em gái sau này.
Ryan còn nghe người hầu trong nhà nói mẹ anh lúc mang thai em bé đã trúng loại độc gì đó, khiến cho em bé vừa sinh ra đã ốm yêu, mang trong người căn bệnh máu khó đông, các bác sĩ còn nói cô sẽ không sống quá được 5 tuổi, vậy nên tình thương của Ryan với em gái lúc đó đã luôn in chặt vào tim anh.
Vậy nên từ khi Vi Vi biết bò đã luôn bi bô theo phía sau Ryan, anh cũng không bao giờ để cô bé phải chạy theo anh quá lâu, anh sẽ luôn quay lại bế cô lên hoặc dắt tay cô cùng đi để cô không bao giờ bị tụt lại.
Nhưng đến một ngày, một ác mộng tưởng như không bao giờ có thể xảy ra. Viv bị bắt cóc. Sau khi cô bị bắt cóc, không hề có một cuộc điện thoại tống tiền nào gọi đến, cũng không có kẻ nào để lại bất cứ sự uy hiếp gì với cha mẹ anh. Lúc đó Ryan 12 tuổi, anh thấy mẹ khóc đến ngất đi không biết bao nhiêu lần, cha tức giận đập phá không biết bao nhiêu đồ đạc khi nghe thuộc hạ báo tin không tìm thấy Viv. Nhưng anh lại không hề có bất cứ một hành động gì mất bình tĩnh, anh ngồi vào bên máy tính, bắt đầu tìm hiểu về nguyên nhân của các vụ bắt cóc.
Sau khi tổng kết được các kết quả anh có được, cộng với hoàn cảnh gia đình anh, anh đã hiểu - em gái anh bị bắt cóc vì lý do có kẻ muốn trả thù gia đình anh. Vì làm cái nghề nhạy cảm này nên nhà Anderson có thù oán với vô số kẻ trên đời, kẻ trả thù nhằm vào em gái nhỏ của anh như vậy, cách trả thù cực đoan như vậy, nghĩ đến đây, Ryan bỗng lạnh gáy, anh không dám nghĩ đến hậu quả mà Vivenne bé nhỏ của anh sẽ phải chịu đựng.
Anh đưa mọi kết quả mình thu thập được cho cha, cha anh cầm tờ giấy trầm ngâm một hồi, cuối cùng xoa đầu anh khen giỏi rồi lập tức đi ra khỏi nhà.
Những ngày tháng chờ đợi tìm kiếm thật là lâu, thấm thoắt đã được gần một tuần mà vẫn chưa thấy có tin tức gì, mẹ anh khóc đến mức kiệt sức nằm xụi trên giường không dậy nổi.
Vào một ngày trời âm u, một tiếng động ầm trời từ cửa chính phát ra làm Ryan đang làm bài tập trong phòng phải giật mình thon thót một cái. Đột nhiên một dự cảm dâng trào trong lòng anh. Anh tông cửa chạy xuống dưới, chạy ra phía cửa chính, chỉ thấy xe ô tô của cha anh đã đâm nát cả cổng sắt kiên cố, năm sáu chiếc ô tô nối đuôi nhau chạy với tốc độ cực nhanh qua khu vườn rồi phanh kít lại trước mặt anh. Cửa xe ô tô bật mở, cha anh sắc anh tái mét không còn giọt máu, trên mặt là một sự hoảng sợ cực độ, Ryan thề, cả đời anh chưa bao giờ gặp phải bộ mặt này của cha, kể cả khi đối mặt với cái chết cũng không.
Nhưng nhìn đến thứ bé nhỏ trên tay bố, đầu óc anh liền trống rỗng, không một âm thanh nào có thể lọt vào tai anh, trước mặt anh, bố bế theo em gái đã hai tuần không thấy mặt. Bộ váy công chúa mẹ mặc cho cô bé lúc trước vẫn còn nguyên trên người, nhưng lúc này nó đã rách tả tơi, bẩn thỉu, cáu vào người cô bé bằng những vết thương đỏ lòm màu máu. Trên người Viv chằng chịt những vết thương lớn nhỏ, thậm chí có nhiều chỗ còn mưng mủ vì nhiễm trùng, bốc mùi tanh hôi vô cùng khó ngửi. Khuôn mặt mịn màng trắng trẻo xin xắn như thiên thần đã không còn, anh chỉ thấy một gương mặt tím bầm, sưng vù vì bị đánh đập dã man, không nhìn ra được hình dạng ban đầu. Thậm chí trên cánh mũi Viv còn vương những vệt máu khô màu đen, dấu vết của việc chảy máu mũi nhưng không được chữa trị một thời gian dài. Cả người cô phù thũng nghiêm trọng vì bị tiêm vitamin K quá liều.
Nhìn thấy cảnh này, hốc mắt anh bỗng nóng rực, một thứ căm hận bỗng mãnh liệt dâng lên trong lòng anh. Ryan nắm chặt lòng bàn tay, anh chỉ muốn giết chết kẻ kia ngay lập tức. Nhưng cha anh không cho phép, cha cho người nhốt hắn lại, cha tấn hắn hàng ngày bằng những phương pháp kinh tởm, tàn nhẫn nhất mà không phải kẻ nào trên thế giới cũng có thể tưởng tượng ra. Và rồi Viv trở nên không bình thường, cô không thích chạy theo anh, không thích tiếp xúc với ánh sáng hay bất cứ một ai nữa.
Cả ngày cô chỉ co gối ngồi trong phòng ngủ, đôi khi sẽ ngơ ngẩn làm ra một thứ đồ công nghệ gì đó bằng đồ vật trong phòng rồi lại tháo ra, hết lần này tới lần khác không biết chán. Cô không còn mở miệng gọi anh là Ryan, không còn cười khanh khách khi bị anh chọc lét, thế giới của cô đen tối đến đáng sợ. Một ngày, bỗng nhiên Viv đi ra khỏi phòng ngủ, anh và cha mẹ đang vô cùng kinh ngạc và vui mừng thì cô đã đến bên bình cắm hao của mẹ, nhấc nó lên đập thật mạnh vào đầu mình. Anh đờ người, cha mẹ hốt hoảng lập tức chạy đi gọi bác sỹ.
Từ lúc đó, trong lòng Ryan càng nảy sinh ra ý nghĩ bảo vệ em gái càng mạnh mẽ. Anh cố gắng học tập tất cả mọi thứ thật tốt, và anh đã làm được, anh trở thành một người thừa kế xuất sắc của gia tộc, trở thành kẻ tài giỏi và tàn nhẫn trong giới hắc đạo, trở thành một kẻ mạnh thực thụ. Nhưng có một điều anh lại không bao giờ có thể làm được, đó là đổi lại tuổi thơ cho em gái anh, điều này đã trở thành cái gai nhọn trong lòng anh.
Cuối cùng anh đã thuyết phục được cha mẹ đưa Viv ra ngoài chữa trị, thời gian đầu vô cùng khó khăn nhưng cuối cùng mọi việc đã tiến triển theo chiều hướng tốt lên, và cuối cùng, cô đã dám tự mình bước đi, tự mình đi tìm Mộ Phong Triệt của cô. ( Có gì xem lại chương 6 )
Từ khi để cô tung bay ở thế giới bên ngoài, anh không hề quản lý cô chút nào, thậm chí còn không cử vệ sĩ theo, vì anh biết cô không thích tiếp xúc với người khác, nhưng vẫn luôn yên tâm vì có Yuki đi theo cô, có Yuki ở bên cạnh, anh tin là cô sẽ không gặp chuyện gì nguy hiểm tới tính mạng. Nhưng từ khi cô liên tục gặp nguy hiểm khi ở bên Mộ Phong Triệt, anh thấy là suy nghĩ của mình sai rồi. Nhưng anh chỉ có thể cố gắng tin tưởng năng lực của hắn ta, vì ai bảo hắn ta chính là động lực chữa bệnh cho mọi căn bệnh tâm lý cho Vi Vi chứ. Ryan vẫn còn nhớ rõ khi cô chìm trong những năm tháng tăm tối của cuộc đời, cô luôn tìm kiếm cái tên Mộ Phong Triệt, đến câu nói đầu tiên bật ra sau một thời gian chữa trị, thậm trí là không tiếc mạng sống bảo vệ cho kẻ tên Mộ Phong Triệt này.
Khi anh phát hiện cô đã tìm được người đó và ở bên người đó, anh đã vô cùng hoảng hốt, thậm chí lo sợ, sợ rằng kẻ kia sẽ khiến em gái bé bỏng của anh tổn thương. Dù đã biết là cái tên Mộ Phong Triệt này vô cùng đặc biệt đối với em gái anh nhưng anh cũng chưa từng thật sự một lần để tâm tới điều đó.
Anh không biết gì về kẻ kia hết, nhưng khi thấy ánh mắt dịu dàng của hắn nhìn Viv, anh nghĩ có lẽ mọi chuyện sẽ khác. Phải hiểu là một sát thủ máu lạnh có được ánh mắt như vậy là không phải dễ. Và anh đã thử tin một lần, giao em gái anh cho hắn...
/55
|