Ê kíp thực hiện "GO! GO! SU... SUPER STAR", đừng để bị đau tim! Thật quá sức kích thích
mà!
~.~
Trong vòng chưa tới một tháng, Tiểu Bạch một lần nữa trở lại chương trình "GO! GO! SU...
SUPER STAR", tốc độ quá nhanh, diễn biến quá lâm ly, kết thúc quá ngoạn mục khiến cho
người ta không khỏi thở dài ngưỡng mộ.
Thi Đại Minh chỉ hai ngày trước còn phàn nàn về việc không có người cộng tác, một người
một ngựa dẫn chương trình thật vô cùng vất vả, giờ đây lại hối hận khôn cùng, đúng là ngày
xưa có phúc mà chẳng biết hưởng. Phải hợp tác với Tiểu Bạch, hắn thà rằng một người một
ngựa còn sướng hơn.
Hắn vẫn còn nhớ như in câu trả lời châm biếm Đại Thần lần trước.
Bà thím ở tầng trên đã trở thành câu cửa miệng trên mạng.
Đồng cảm với hắn còn có Trần Phi.Sau buổi truyền hình trực tiếp "GO! GO! SU... SUPER STAR", ngày hôm sau gặp lại Đại
Thần trong chương trình "Bài Hát Mới Trong Tháng", hắn mới thấm thía sâu sắc mức độ tàn
phá trong câu nói của Tiểu Bạch.
Bởi vì, từ đầu đến cuối chương trình Đại Thần đều dùng ánh mắt "ưu ái" ân cần thăm hỏi
hắn, làm cho hắn một mình hứng chịu nước sôi lửa bỏng của toàn bộ khán giả.
Kể từ đó, tất cả các danh từ tính từ có liên quan đến chữ "trắng" đều trở thành nỗi ám ảnh
thường trực.
Ai ngờ lần này không phải danh từ hay tính từ mà chính là người bằng xương bằng thịt.
"Đại Minh." Trước khi Tiểu Bạch đến, Trần Phi căn dặn Thi Đại Minh: "Lát nữa tôi sẽ cố gắng
hết sức dành ống kính cho anh và khách mời, đến lúc đó anh và khách mời nhớ phối hợp ăn
ý. Tuyệt đối đừng để cho Tằng Bạch nói chen vào, hiểu không?"
Thi Đại Minh hơi do dự, nói: "Như vậy hình như không hay lắm?"
Cô lập một cách lộ liễu thế này chỉ sợ sẽ đắc tội Ematto. Dù sao Ematto ở giới giải trí cũng
có địa vị đáng kể.
"Anh yên tâm, những lúc cần cười ruồi tôi sẽ ưu tiên phân cảnh cho cậu ta." Trần Phi vỗ vỗ
vai hắn, "Hơn nữa, ngay cả khi tôi cho cậu ta cơ hội nói, anh nghĩ là cậu ta có khả năng nhả
ngọc phun châu sao?"
...
Thi Đại Minh bị thuyết phục ngay lập tức.
Tằng Bạch nhả ngọc phun châu chỉ một lần nọ, đủ để bọn họ sám hối cả đời.
Trần Phi thấy Thi Đại Minh đồng ý, cuối cùng cũng trút phân nửa gánh nặng, vừa quay đầu
lại, đã thấy trợ lý vẻ mặt lo lắng đi tới.Trần Phi nhướn mày, đột nhiên mừng rỡ: "Có phải Tằng Bạch cũng bỏ trốn rồi không?"
"Không phải là Tằng Bạch, mà là Bát Quái Tiểu Tử." Trợ lý vẻ mặt đưa đám nói: "Hai người
bọn họ đều bị ngộ độc thức ăn, cùng nhập viện rồi."
"Trời!" Tháng này hắn có phải bị sao quả tạ chiếu hay không mà hết người dẫn chương trình
lại đến khách mời xảy ra chuyện. "Bây giờ phải làm sao? Tuy rằng không phải truyền hình
trực tiếp, nhưng ngày mai đã phát sóng rồi. Không lẽ chúng ta phải dời phim trường tới bệnh
viện sao?"
Trợ lý ấp úng nói: "Công ty quản lý của Bát Quái Tiểu Tử đã gửi đến nghệ sỹ thay thế."
Trần Phi thở phào nhẹ nhõm: "Vậy là tốt rồi, người tới có phải là Triển Khôn tiểu tử không?"
Ban đầu Triển Khôn dự định phát triển trong lĩnh vực kịch nghệ, chắc hẳn phải có chút tài
năng diễn xuất. Hiện giờ nghĩ tới, nếu như Triển Khôn có thể tham gia, thật đúng là phúc ba
đời của hắn!
Đáng tiếc hắn rốt cuộc phát hiện, phải là xui xẻo ba đời mới đúng. Nếu không thì làm sao có
thể xuất hiện một Tiểu Bạch?
Trợ lý nhìn gương mặt tràn đầy hy vọng của hắn, bi thảm lắc đầu.
Trần Phi trong lòng có linh cảm xấu: "Đó là ai?"
"Chu Mẫn Lệ."
"..." Trần Phi phát tiết, "Fuck fuck fuck fuck fuck!"
Cho dù hắn không đọc tạp chí lá cải cũng biết được xì căng đan đang nóng sốt ầm ĩ mấy
ngày nay. Như thế rất tốt, tình địch gặp nhau, đỏ mắt mong chờ nha.
Vốn là dự định sẽ hạn chế tối đa khung hình cho Tiểu Bạch, bây giờ chắc chỉ quay một mình
Thi Đại Minh thôi quá."Thi Đại Minh!" Trần Phi gào thét.
Thi Đại Minh đang ngủ gà ngủ gật chợt mở mắt, vội vàng chạy tới: "Sao thế? Có chuyện gì
vậy?"
"Anh phải chuẩn bị tâm lý."
"Sao?"
"Ngày mai, có thể sẽ xảy ra án mạng."
Thi Đại Minh bị vẻ mặt của hắn dọa sợ, cơn buồn ngủ bay mất: "Báo cảnh sát chưa?"
"Cảnh sát chẳng làm được gì, chuyện này chỉ có anh mới có thể giải quyết nổi."
Thi Đại Minh lo lắng nhìn hắn: "Tôi nghĩ để cảnh sát giải quyết tốt hơn. Cảnh sát nhân dân vì
nhân dân mà. Chúng ta phải tin tưởng bọn họ."
Trần Phi kiên quyết nói: "Việc này bọn họ không làm được, chỉ có anh thôi."
"... Rốt cuộc là chuyện gì?" Hắn sợ hãi tới mức ngây người.
"Khách mời thay đổi. Bát Quái Tiểu Tử không tới."
"Không lẽ lại là Đại Thần?" Đại Thần, anh ta gần đây có phải là kiếp nạn của hắn hay không,
vì sao bắt hắn phải chịu khổ chịu sở như vậy?
Trần Phi chậm rãi lắc đầu, sau đó trầm giọng nói: "Không phải Đại Thần."
Thi Đại Minh thở phào nhẹ nhõm.
"Mà là Chu Mẫn Lệ."
Thi Đại Minh đứng hình ba giây, sau đó nghiêm túc nói: "Nên báo cảnh sát đi, trước khi án
mạng xảy ra."Chu Mẫn Lệ vừa bước vào phim trường liền cảm nhận được bầu không khí vô cùng căng
thẳng, kỳ thực không cần hỏi cô cũng biết vì sao.
Ban đầu khi công ty quản lý nhận được kế hoạch, người quản lý đã khuyên cô không tham
dự. Bởi vì Phong Á Luân tuy đã tổ chức họp báo, giải thích rõ ràng, nhưng hiện giờ vẫn đang
trong thời kỳ nhạy cảm, một chút gió thổi cỏ lay đều có thể thu hút bọn phóng viên bu tới như
ruồi.
Chu Mẫn Lệ lại không nghĩ vậy.
Bất kể cô và Phong Á Luân là người yêu thật hay giả, cô cũng không thể chịu được cảnh
bản thân đường đường là một Thiên Hậu lại bị một kẻ vô danh tiểu tốt hạ bệ.
"Đạo diễn Trần. Đã lâu không gặp, trông anh vẫn như xưa nha." Chu Mẫn Lệ đối nhân xử
thế rất khéo. Tuy đã nổi tiếng, nhưng với những người từng hợp tác vẫn luôn luôn lịch sự,
chưa bao giờ tự cao tự đại. Dù sao thì vật đổi sao dời, không ai có thể đảm bảo sẽ nổi tiếng
cả đời, thêm bạn bớt thù lúc nào cũng tốt hơn.
Phụ nữ gần ba mươi đang độ rực rỡ, ngay cả người đã quen nhìn người đẹp như Trần Phi
cũng không khỏi lóa mắt một chút: "Cô quả là người đúng giờ nhất." Hắn nhìn đồng hồ đeo
tay một cái.
Chu Mẫn Lệ nhìn lướt qua trường quay, mỉm cười nói: "Vậy à, vị Tằng tiên sinh kia còn chưa
tới sao?"
"Chắc là đang bị kẹt xe." Trần Phi cười ha ha.
"Tôi hôm nay mong được đạo diễn chỉ dạy giúp đỡ nhiều hơn." Cô vươn tay nhẹ nhàng vỗ
vai hắn. Rõ ràng là một động tác hết sức bình thường, nhưng cô đã biến nó thành một hành
động vô cùng khiêu khích.
Trần Phi nuốt nước bọt ừng ực."Tôi đến nói chuyện với Thi Đại Minh trước." Miệng cô khẽ cong lên, thong thả đi tới chỗ Thi
Đại Minh.
Trợ lý sau lưng hắn cảm thán: "Ôi, đây mới đúng là người đẹp."
Trần Phi trợn mắt nhìn cậu ta: "Không có phần của cậu."
Trợ lý oan ức nói: "Tôi chỉ là tiếc nuối thay cho Phong Á Luân thôi, đúng là có phúc mà
không biết hưởng."
"Xin chào."
Giọng nói vừa cất lên, Tiểu Bạch vai đeo một ba lô nhỏ đi tới.
Trợ lý nhìn hắn, rồi nhìn Chu Mẫn Lệ, không khỏi tiếp tục thở dài.
"Chúng ta lần này sắp xếp như sau." Trần Phi kiên trì giải thích cho Tiểu Bạch, "Khi Đại Minh
nói tới đây, cậu không cần nói gì, chỉ cần cười lớn một cái. Nhưng mà phải nhớ, tiếng cười
phải thật tự nhiên. Còn nữa, cậu phải luôn chú ý để ý đến tôi ở phía này. Bởi vì tôi có thể tùy
theo tình hình mà thay đổi thêm thắt kịch bản. Cậu chắc còn nhớ tấm bảng này chứ?"
Nói đến tấm bảng, hắn bỗng nhiên nhớ ra chuyện đọc nhầm lần trước, "Được rồi, cậu có
bằng cấp gì?"
"Trung học chuyên nghiệp cao..."
"Trung học chuyên nghiệp, phải không? Biết rồi." Trần Phi lấy tay chỉ chỉ kịch bản, "Nếu là
trung học chuyên nghiệp, đừng có mắc lỗi chính tả như học sinh tiểu học đó."
Tiểu Bạch dường như cũng muốn thanh minh cho chuyện lần trước: "Vậy anh nhớ viết chữ
cho rõ một chút."
Viết chữ cho rõ một chút...Trần Phi thiếu chút nữa tắt thở.
Tiểu Bạch thấy hắn quay người đi, thuận miệng hỏi: "Anh đi đâu thế?"
"Đi luyện chữ."
Chương trình cuối cùng cũng bắt đầu.
Trần Phi nhớ tới kỷ niệm đẹp đẽ của "GO! GO! SU... SUPER STAR" kỳ trước, lòng bàn tay
đột nhiên đổ mồ hôi lạnh.
Thi Đại Minh nhìn hai người một nam một nữ ngồi đối diện, trong lòng cũng đau khổ không
kém.
Âm nhạc vang lên.
Thi Đại Minh trưng ra trước ống kính một bộ mặt vui vẻ nói: "Từ khi La Bội Giác bỏ trốn tới
nay, tôi đã cô đơn một thời gian dài, ngày hôm nay, cuối cùng quyết định tái giá! Quý vị khán
giả nếu ủng hộ quyết định của tôi, nhớ gửi tiền chúc mừng tới đài truyền hình nha."
Tiểu Bạch cúi đầu nhìn kịch bản, trên đó lời thoại của cậu được đánh dấu bằng bút đỏ - Tiểu
Bạch mỉm cười...
"Được rồi, bây giờ chúng tôi xin được giới thiệu khách mời ngày hôm nay, chính là một siêu
minh tinh trong số những minh tinh! Một nhan sắc vô cùng quyến rũ trong số những nhan
sắc quyến rũ! Một siêu mỹ nữ trong số những mỹ nữ! CHU - MẪN - LỆ!"
Chu Mẫn Lệ cười nói: "Thi đại ca, xin chào, Tiểu Bạch, xin chào."
Thi Đại Minh đang định nói tiếp, chợt nghe Tiểu Bạch rành mạch nói: "Xin chào."
Tiểu Bạch nếu đã mở miệng, hắn bản thân là người cộng tác, không thể phớt lờ, đành phải
nói tiếp: "Tiểu Bạch chắc hẳn là lần đầu tiên gặp Mẫn Lệ phải không?"Tiểu Bạch nghi hoặc nhìn cô ta: "Tôi cảm thấy quen quen."
"Thấy quen quen?" Vớ vẩn! Thi Đại Minh muốn chửi thề. Chu Mẫn Lệ không tính tới phim
truyền hình, chỉ nhắc tới quảng cáo thương mại thôi cũng đã vô số, không quen mắt mới là
lạ. Có điều để cuộc đối thoại tiếp tục, hắn không còn cách nào khác hơn là pha trò: "Ha hả,
có phải lúc cậu đi mua son môi đã nhìn thấy quảng cáo của cô ấy không?"
"A." Tiểu Bạch reo lên, nói: "Có phải mười năm trước chị đóng vai Tiểu Tình trong phim "Tôi
Vĩnh Viễn Hẹn Uớc Với Mùa Hè" hay không?"
Mười năm trước...
Mười năm trước...
Mười năm trước...
Trần Phi kinh hồn táng đảm nhìn nụ cười hoàn mỹ của Chu Mẫn Lệ từ từ rạn nứt.
Thi Đại Minh nhanh chóng cứu nguy nói: "Đúng vậy, Mẫn Lệ vào nghề rất sớm. Vai diễn
Tiểu Tình đó đúng là một vai kinh điển. Không ngờ Mẫn Lệ khi đó còn trẻ như vậy lại có thể
diễn xuất sắc như thế."
Chu Mẫn Lệ khiêm tốn cười nói: "Thi đại ca thật quá khen."
Tiểu Bạch nhớ lời Giả Chí Thanh nói, khi dẫn chương trình phải tham gia trò chuyện, vì vậy
vắt óc suy nghĩ một câu: "Nhìn chị khi đó so với bây giờ cũng không có gì thay đổi."
Nhìn chị khi đó so với bây giờ cũng không có gì thay đổi.
Nhìn chị khi đó so với bây giờ cũng không có gì thay đổi.
Nhìn chị khi đó so với bây giờ cũng không có gì thay đổi.
Trần Phi thân thể lung lay sắp đổ.Nếu như nói "Nhìn chị bây giờ so với khi đó cũng không có gì thay đổi" chính là khen tặng,
có nghĩa là cô luôn tươi trẻ, nhan sắc hoàn hảo, còn nếu nói "Nhìn chị khi đó so với bây giờ
cũng không có gì thay đổi" hoàn toàn là một sự mỉa mai, rõ ràng muốn nói cô từ nhỏ đã nhìn
già chát như vậy rồi.
Thi Đại Minh đã hết dám nhìn sắc mặt của Chu Mẫn Lệ nữa, trực tiếp chuyển đề tài nói:
"Nghe nói Mẫn Lệ gần đây có ra album mới, có thể chia sẻ cho chúng tôi biết một chút
không?"
Chu Mẫn Lệ cầm lấy album, chậm rãi nói: "Album này có tên là "Em của ngày xưa"."
Hic...
Thi Đại Minh nhìn về phía Trần Phi.
Trần Phi đang cắn nắp bút, nắn nót viết từng chữ trên tấm bảng
mà!
~.~
Trong vòng chưa tới một tháng, Tiểu Bạch một lần nữa trở lại chương trình "GO! GO! SU...
SUPER STAR", tốc độ quá nhanh, diễn biến quá lâm ly, kết thúc quá ngoạn mục khiến cho
người ta không khỏi thở dài ngưỡng mộ.
Thi Đại Minh chỉ hai ngày trước còn phàn nàn về việc không có người cộng tác, một người
một ngựa dẫn chương trình thật vô cùng vất vả, giờ đây lại hối hận khôn cùng, đúng là ngày
xưa có phúc mà chẳng biết hưởng. Phải hợp tác với Tiểu Bạch, hắn thà rằng một người một
ngựa còn sướng hơn.
Hắn vẫn còn nhớ như in câu trả lời châm biếm Đại Thần lần trước.
Bà thím ở tầng trên đã trở thành câu cửa miệng trên mạng.
Đồng cảm với hắn còn có Trần Phi.Sau buổi truyền hình trực tiếp "GO! GO! SU... SUPER STAR", ngày hôm sau gặp lại Đại
Thần trong chương trình "Bài Hát Mới Trong Tháng", hắn mới thấm thía sâu sắc mức độ tàn
phá trong câu nói của Tiểu Bạch.
Bởi vì, từ đầu đến cuối chương trình Đại Thần đều dùng ánh mắt "ưu ái" ân cần thăm hỏi
hắn, làm cho hắn một mình hứng chịu nước sôi lửa bỏng của toàn bộ khán giả.
Kể từ đó, tất cả các danh từ tính từ có liên quan đến chữ "trắng" đều trở thành nỗi ám ảnh
thường trực.
Ai ngờ lần này không phải danh từ hay tính từ mà chính là người bằng xương bằng thịt.
"Đại Minh." Trước khi Tiểu Bạch đến, Trần Phi căn dặn Thi Đại Minh: "Lát nữa tôi sẽ cố gắng
hết sức dành ống kính cho anh và khách mời, đến lúc đó anh và khách mời nhớ phối hợp ăn
ý. Tuyệt đối đừng để cho Tằng Bạch nói chen vào, hiểu không?"
Thi Đại Minh hơi do dự, nói: "Như vậy hình như không hay lắm?"
Cô lập một cách lộ liễu thế này chỉ sợ sẽ đắc tội Ematto. Dù sao Ematto ở giới giải trí cũng
có địa vị đáng kể.
"Anh yên tâm, những lúc cần cười ruồi tôi sẽ ưu tiên phân cảnh cho cậu ta." Trần Phi vỗ vỗ
vai hắn, "Hơn nữa, ngay cả khi tôi cho cậu ta cơ hội nói, anh nghĩ là cậu ta có khả năng nhả
ngọc phun châu sao?"
...
Thi Đại Minh bị thuyết phục ngay lập tức.
Tằng Bạch nhả ngọc phun châu chỉ một lần nọ, đủ để bọn họ sám hối cả đời.
Trần Phi thấy Thi Đại Minh đồng ý, cuối cùng cũng trút phân nửa gánh nặng, vừa quay đầu
lại, đã thấy trợ lý vẻ mặt lo lắng đi tới.Trần Phi nhướn mày, đột nhiên mừng rỡ: "Có phải Tằng Bạch cũng bỏ trốn rồi không?"
"Không phải là Tằng Bạch, mà là Bát Quái Tiểu Tử." Trợ lý vẻ mặt đưa đám nói: "Hai người
bọn họ đều bị ngộ độc thức ăn, cùng nhập viện rồi."
"Trời!" Tháng này hắn có phải bị sao quả tạ chiếu hay không mà hết người dẫn chương trình
lại đến khách mời xảy ra chuyện. "Bây giờ phải làm sao? Tuy rằng không phải truyền hình
trực tiếp, nhưng ngày mai đã phát sóng rồi. Không lẽ chúng ta phải dời phim trường tới bệnh
viện sao?"
Trợ lý ấp úng nói: "Công ty quản lý của Bát Quái Tiểu Tử đã gửi đến nghệ sỹ thay thế."
Trần Phi thở phào nhẹ nhõm: "Vậy là tốt rồi, người tới có phải là Triển Khôn tiểu tử không?"
Ban đầu Triển Khôn dự định phát triển trong lĩnh vực kịch nghệ, chắc hẳn phải có chút tài
năng diễn xuất. Hiện giờ nghĩ tới, nếu như Triển Khôn có thể tham gia, thật đúng là phúc ba
đời của hắn!
Đáng tiếc hắn rốt cuộc phát hiện, phải là xui xẻo ba đời mới đúng. Nếu không thì làm sao có
thể xuất hiện một Tiểu Bạch?
Trợ lý nhìn gương mặt tràn đầy hy vọng của hắn, bi thảm lắc đầu.
Trần Phi trong lòng có linh cảm xấu: "Đó là ai?"
"Chu Mẫn Lệ."
"..." Trần Phi phát tiết, "Fuck fuck fuck fuck fuck!"
Cho dù hắn không đọc tạp chí lá cải cũng biết được xì căng đan đang nóng sốt ầm ĩ mấy
ngày nay. Như thế rất tốt, tình địch gặp nhau, đỏ mắt mong chờ nha.
Vốn là dự định sẽ hạn chế tối đa khung hình cho Tiểu Bạch, bây giờ chắc chỉ quay một mình
Thi Đại Minh thôi quá."Thi Đại Minh!" Trần Phi gào thét.
Thi Đại Minh đang ngủ gà ngủ gật chợt mở mắt, vội vàng chạy tới: "Sao thế? Có chuyện gì
vậy?"
"Anh phải chuẩn bị tâm lý."
"Sao?"
"Ngày mai, có thể sẽ xảy ra án mạng."
Thi Đại Minh bị vẻ mặt của hắn dọa sợ, cơn buồn ngủ bay mất: "Báo cảnh sát chưa?"
"Cảnh sát chẳng làm được gì, chuyện này chỉ có anh mới có thể giải quyết nổi."
Thi Đại Minh lo lắng nhìn hắn: "Tôi nghĩ để cảnh sát giải quyết tốt hơn. Cảnh sát nhân dân vì
nhân dân mà. Chúng ta phải tin tưởng bọn họ."
Trần Phi kiên quyết nói: "Việc này bọn họ không làm được, chỉ có anh thôi."
"... Rốt cuộc là chuyện gì?" Hắn sợ hãi tới mức ngây người.
"Khách mời thay đổi. Bát Quái Tiểu Tử không tới."
"Không lẽ lại là Đại Thần?" Đại Thần, anh ta gần đây có phải là kiếp nạn của hắn hay không,
vì sao bắt hắn phải chịu khổ chịu sở như vậy?
Trần Phi chậm rãi lắc đầu, sau đó trầm giọng nói: "Không phải Đại Thần."
Thi Đại Minh thở phào nhẹ nhõm.
"Mà là Chu Mẫn Lệ."
Thi Đại Minh đứng hình ba giây, sau đó nghiêm túc nói: "Nên báo cảnh sát đi, trước khi án
mạng xảy ra."Chu Mẫn Lệ vừa bước vào phim trường liền cảm nhận được bầu không khí vô cùng căng
thẳng, kỳ thực không cần hỏi cô cũng biết vì sao.
Ban đầu khi công ty quản lý nhận được kế hoạch, người quản lý đã khuyên cô không tham
dự. Bởi vì Phong Á Luân tuy đã tổ chức họp báo, giải thích rõ ràng, nhưng hiện giờ vẫn đang
trong thời kỳ nhạy cảm, một chút gió thổi cỏ lay đều có thể thu hút bọn phóng viên bu tới như
ruồi.
Chu Mẫn Lệ lại không nghĩ vậy.
Bất kể cô và Phong Á Luân là người yêu thật hay giả, cô cũng không thể chịu được cảnh
bản thân đường đường là một Thiên Hậu lại bị một kẻ vô danh tiểu tốt hạ bệ.
"Đạo diễn Trần. Đã lâu không gặp, trông anh vẫn như xưa nha." Chu Mẫn Lệ đối nhân xử
thế rất khéo. Tuy đã nổi tiếng, nhưng với những người từng hợp tác vẫn luôn luôn lịch sự,
chưa bao giờ tự cao tự đại. Dù sao thì vật đổi sao dời, không ai có thể đảm bảo sẽ nổi tiếng
cả đời, thêm bạn bớt thù lúc nào cũng tốt hơn.
Phụ nữ gần ba mươi đang độ rực rỡ, ngay cả người đã quen nhìn người đẹp như Trần Phi
cũng không khỏi lóa mắt một chút: "Cô quả là người đúng giờ nhất." Hắn nhìn đồng hồ đeo
tay một cái.
Chu Mẫn Lệ nhìn lướt qua trường quay, mỉm cười nói: "Vậy à, vị Tằng tiên sinh kia còn chưa
tới sao?"
"Chắc là đang bị kẹt xe." Trần Phi cười ha ha.
"Tôi hôm nay mong được đạo diễn chỉ dạy giúp đỡ nhiều hơn." Cô vươn tay nhẹ nhàng vỗ
vai hắn. Rõ ràng là một động tác hết sức bình thường, nhưng cô đã biến nó thành một hành
động vô cùng khiêu khích.
Trần Phi nuốt nước bọt ừng ực."Tôi đến nói chuyện với Thi Đại Minh trước." Miệng cô khẽ cong lên, thong thả đi tới chỗ Thi
Đại Minh.
Trợ lý sau lưng hắn cảm thán: "Ôi, đây mới đúng là người đẹp."
Trần Phi trợn mắt nhìn cậu ta: "Không có phần của cậu."
Trợ lý oan ức nói: "Tôi chỉ là tiếc nuối thay cho Phong Á Luân thôi, đúng là có phúc mà
không biết hưởng."
"Xin chào."
Giọng nói vừa cất lên, Tiểu Bạch vai đeo một ba lô nhỏ đi tới.
Trợ lý nhìn hắn, rồi nhìn Chu Mẫn Lệ, không khỏi tiếp tục thở dài.
"Chúng ta lần này sắp xếp như sau." Trần Phi kiên trì giải thích cho Tiểu Bạch, "Khi Đại Minh
nói tới đây, cậu không cần nói gì, chỉ cần cười lớn một cái. Nhưng mà phải nhớ, tiếng cười
phải thật tự nhiên. Còn nữa, cậu phải luôn chú ý để ý đến tôi ở phía này. Bởi vì tôi có thể tùy
theo tình hình mà thay đổi thêm thắt kịch bản. Cậu chắc còn nhớ tấm bảng này chứ?"
Nói đến tấm bảng, hắn bỗng nhiên nhớ ra chuyện đọc nhầm lần trước, "Được rồi, cậu có
bằng cấp gì?"
"Trung học chuyên nghiệp cao..."
"Trung học chuyên nghiệp, phải không? Biết rồi." Trần Phi lấy tay chỉ chỉ kịch bản, "Nếu là
trung học chuyên nghiệp, đừng có mắc lỗi chính tả như học sinh tiểu học đó."
Tiểu Bạch dường như cũng muốn thanh minh cho chuyện lần trước: "Vậy anh nhớ viết chữ
cho rõ một chút."
Viết chữ cho rõ một chút...Trần Phi thiếu chút nữa tắt thở.
Tiểu Bạch thấy hắn quay người đi, thuận miệng hỏi: "Anh đi đâu thế?"
"Đi luyện chữ."
Chương trình cuối cùng cũng bắt đầu.
Trần Phi nhớ tới kỷ niệm đẹp đẽ của "GO! GO! SU... SUPER STAR" kỳ trước, lòng bàn tay
đột nhiên đổ mồ hôi lạnh.
Thi Đại Minh nhìn hai người một nam một nữ ngồi đối diện, trong lòng cũng đau khổ không
kém.
Âm nhạc vang lên.
Thi Đại Minh trưng ra trước ống kính một bộ mặt vui vẻ nói: "Từ khi La Bội Giác bỏ trốn tới
nay, tôi đã cô đơn một thời gian dài, ngày hôm nay, cuối cùng quyết định tái giá! Quý vị khán
giả nếu ủng hộ quyết định của tôi, nhớ gửi tiền chúc mừng tới đài truyền hình nha."
Tiểu Bạch cúi đầu nhìn kịch bản, trên đó lời thoại của cậu được đánh dấu bằng bút đỏ - Tiểu
Bạch mỉm cười...
"Được rồi, bây giờ chúng tôi xin được giới thiệu khách mời ngày hôm nay, chính là một siêu
minh tinh trong số những minh tinh! Một nhan sắc vô cùng quyến rũ trong số những nhan
sắc quyến rũ! Một siêu mỹ nữ trong số những mỹ nữ! CHU - MẪN - LỆ!"
Chu Mẫn Lệ cười nói: "Thi đại ca, xin chào, Tiểu Bạch, xin chào."
Thi Đại Minh đang định nói tiếp, chợt nghe Tiểu Bạch rành mạch nói: "Xin chào."
Tiểu Bạch nếu đã mở miệng, hắn bản thân là người cộng tác, không thể phớt lờ, đành phải
nói tiếp: "Tiểu Bạch chắc hẳn là lần đầu tiên gặp Mẫn Lệ phải không?"Tiểu Bạch nghi hoặc nhìn cô ta: "Tôi cảm thấy quen quen."
"Thấy quen quen?" Vớ vẩn! Thi Đại Minh muốn chửi thề. Chu Mẫn Lệ không tính tới phim
truyền hình, chỉ nhắc tới quảng cáo thương mại thôi cũng đã vô số, không quen mắt mới là
lạ. Có điều để cuộc đối thoại tiếp tục, hắn không còn cách nào khác hơn là pha trò: "Ha hả,
có phải lúc cậu đi mua son môi đã nhìn thấy quảng cáo của cô ấy không?"
"A." Tiểu Bạch reo lên, nói: "Có phải mười năm trước chị đóng vai Tiểu Tình trong phim "Tôi
Vĩnh Viễn Hẹn Uớc Với Mùa Hè" hay không?"
Mười năm trước...
Mười năm trước...
Mười năm trước...
Trần Phi kinh hồn táng đảm nhìn nụ cười hoàn mỹ của Chu Mẫn Lệ từ từ rạn nứt.
Thi Đại Minh nhanh chóng cứu nguy nói: "Đúng vậy, Mẫn Lệ vào nghề rất sớm. Vai diễn
Tiểu Tình đó đúng là một vai kinh điển. Không ngờ Mẫn Lệ khi đó còn trẻ như vậy lại có thể
diễn xuất sắc như thế."
Chu Mẫn Lệ khiêm tốn cười nói: "Thi đại ca thật quá khen."
Tiểu Bạch nhớ lời Giả Chí Thanh nói, khi dẫn chương trình phải tham gia trò chuyện, vì vậy
vắt óc suy nghĩ một câu: "Nhìn chị khi đó so với bây giờ cũng không có gì thay đổi."
Nhìn chị khi đó so với bây giờ cũng không có gì thay đổi.
Nhìn chị khi đó so với bây giờ cũng không có gì thay đổi.
Nhìn chị khi đó so với bây giờ cũng không có gì thay đổi.
Trần Phi thân thể lung lay sắp đổ.Nếu như nói "Nhìn chị bây giờ so với khi đó cũng không có gì thay đổi" chính là khen tặng,
có nghĩa là cô luôn tươi trẻ, nhan sắc hoàn hảo, còn nếu nói "Nhìn chị khi đó so với bây giờ
cũng không có gì thay đổi" hoàn toàn là một sự mỉa mai, rõ ràng muốn nói cô từ nhỏ đã nhìn
già chát như vậy rồi.
Thi Đại Minh đã hết dám nhìn sắc mặt của Chu Mẫn Lệ nữa, trực tiếp chuyển đề tài nói:
"Nghe nói Mẫn Lệ gần đây có ra album mới, có thể chia sẻ cho chúng tôi biết một chút
không?"
Chu Mẫn Lệ cầm lấy album, chậm rãi nói: "Album này có tên là "Em của ngày xưa"."
Hic...
Thi Đại Minh nhìn về phía Trần Phi.
Trần Phi đang cắn nắp bút, nắn nót viết từng chữ trên tấm bảng
/81
|