Tiểu Bạch và Đại Thần lần đầu tiếp xúc thân mật... Nhưng đừng mong đợi gì nhiều.
Sự thật luôn phũ phàng!
~.~
Chu Mẫn Lệ ngoài mặt bình thản giới thiệu album mới, trong đầu âm thầm tính kế gỡ lại bàn
thua.
Cô không thể tưởng tượng được mình còn chưa có ra tay, đã bị Tiểu Bạch quyết liệt đánh
phủ đầu một đòn ngã ngựa. Một người đã lăn lộn trong làng giải trí nhiều năm sao có thể để
cho một tân binh miệng còn hôi sữa làm bẽ mặt, lại còn trong một chương trình thu hút nhiều
khán giả như vậy, nỗi nhục này không thể nào nuốt trôi được.
"Tiểu Bạch." Cô đang giới thiệu dở dang chợt dừng lại, mỉm cười nói: "Tôi nghe nói trước kia
cậu bán thịt heo ngoài chợ phải không? Cậu nghĩ album mới của tôi có được hoan nghênh ở
đó không?"
Thi Đại Minh lập tức quay đầu lại.Chuyện lo sợ rốt cuộc cũng đã đến, khói súng đã bắt đầu tràn ngập trong phim trường "GO!
GO! SU... SUPER STAR". Một cuộc chiến oanh oanh liệt liệt giữa phe bảo vệ tình yêu và
phe xâm lược bắt đầu mở màn.
Ôi, hắn nghĩ bây giờ nếu mà được ở nhà ăn khoai tây chiên uống bia mà theo dõi thì thích
biết mấy, chẳng phải giơ đầu chịu trận tại nơi chiến trường khói lửa này.
Tiểu Bạch suy nghĩ rất nghiêm túc rồi nói: "Chắc là được mà. Trương đại ca bán thịt gà sát
vách nhà tôi mỗi ngày đều mở bài "Khi cô đơn hãy ngủ cùng em" của chị, anh ấy nói nghe
rất giống tiếng cục tác của đàn gà nhà anh ta... Bài hát này rất phổ biến nha."
...
Trần Phi rốt cuộc đã viết xong, vui vẻ giơ tấm bảng lên...
Tiểu Bạch: Tôi rất thích nghe các bài hát của chị. Nhất là bài "Khi cô đơn hãy ngủ cùng em",
mỗi lần trong lòng cảm thấy buồn hay cô đơn sẽ mở nghe, lập tức sẽ thấy vui vẻ trở lại.
Thi Đại Minh thấy tấm bảng giơ lên, tim như ngừng đập, nhướn mày một cách tuyệt vọng,
hắn không ngừng nháy mắt nhắc nhở Trần Phi... Vừa mới bắt đầu chưa được một phút, tình
hình chiến sự đã trở nên ác liệt.
Trần Phi còn chưa hiểu được biểu tình kỳ lạ của hắn thì Tiểu Bạch đã theo tấm bảng giơ lên
mà từng câu từng chữ từ tốn thốt ra: "Tôi rất thích nghe các bài hát của chị. Nhất là bài "Khi
cô đơn hãy ngủ cùng em", mỗi lần trong lòng cảm thấy buồn hay cô đơn sẽ mở nghe, lập tức
sẽ thấy vui vẻ trở lại".
Nhưng câu này khi vào tai Chu Mẫn Lệ ngay lập tức biến thành lời châm biếm và khiêu
khích trắng trợn. Lông mi của cô khẽ run lên: "Ồ, vậy à? Không biết lúc nghe bài hát này cậu
đang làm gì? Giết heo? Chặt thịt? Hay cạo lông heo?"
Tiểu Bạch nói: "Đang ngủ, không phải là hãy ngủ cùng em sao?""..." Ngủ ngủ ngủ cái đầu cậu, bài hát của tôi không phải là bài hát ru. Chu Mẫn Lệ đầu hơi
hơi nghiêng, né tránh ống kính máy quay, nhìn cậu một cách hung dữ.
Thi Đại Minh cuối cùng nhân lúc hai người đang bận nhìn nhau tìm được cách hòa giải: "À,
tôi nghĩ chúng ta bây giờ hãy thưởng thức bài hát mới của Mẫn Lệ "Em của ngày xưa" nhé!
Bài hát vừa kết thúc, bầu không khí hình như đã trở lại như trước.
Trần Phi dùng tấm bảng nhắc nhở bọn họ chỉ còn khoảng chừng mười phút nữa.
Thi Đại Minh lần này quyết định nắm lấy quyền chủ động, tuyệt đối không giao cho Tiểu
Bạch hay Chu Mẫn Lệ nữa.
"Tôi kể cho các bạn nghe, ngày hôm nay trên đường đến đài truyền hình tôi gặp phải một
chuyện rất kỳ quái. Ha ha... thực sự rất mắc cười nha." Thi Đại Minh nói, dùng ánh mắt ám
chỉ Tiểu Bạch mau tiếp lời.
Tiểu Bạch lần này cuối cùng cũng không phụ sự kỳ vọng, nhanh nhảu nói: "Chuyện gì mà kỳ
quái?"
"Là..." Thi Đại Minh cố ý dừng ở chỗ này một chút, "Lúc tôi đi ngang qua trạm xe điện ngầm
số 2, thấy một người tóc dựng thẳng như học sinh trung học đang chạy rất nhanh đột nhiên
dừng xe lại. Bạn của cậu ta chạy chậm hơn, hai người đại khái chỉ cách nhau nửa chiếc xe.
Rồi sau đó không biết bạn của cậu ấy nói câu gì, có vẻ rất khoái chí liền quay đầu lại... Sau
đó, ha ha, sau đó chiếc xe tông thẳng vào cột điện! Ha ha..."
Tiểu Bạch ngơ ngác nhìn hắn, ánh mắt rõ ràng đang hỏi... Anh rốt cuộc cười cái gì thế?
Sau cùng Chu Mẫn Lệ cũng cười tượng trưng: "Như vậy, cho dù là đi xe đạp hay xe hơi,
nhất định phải hết sức tập trung, chú ý an toàn giao thông. Đùa giỡn trên đường là một hành
vi cực kỳ không nên."Vì sao một chương trình giải trí vui vẻ lại biến thành chương trình giáo dục thanh thiếu niên
vậy nè?
Thi Đại Minh buồn rầu bình luận câu chuyện bị phá nát của mình: "Ha hả, đúng vậy. Nhất là
ở trạm xe điện ngầm số 2, lúc nào cũng đông nghẹt người, xe cộ ngàn vạn lần phải cẩn
thận, không được đua tốc độ."
Tiểu Bạch đột nhiên nhìn Chu Mẫn Lệ kêu lên: "Trạm xe điện ngầm số 2? A, tôi nhớ ra đã
nhìn thấy tấm áp phích của chị ở đâu rồi."
Chu Mẫn Lệ nhướn mày, ánh mắt cực kỳ đắc ý, có điều vẻ mặt lại vô cùng khiêm tốn: "Ha
hả, phải không?"
"Đúng rồi, tôi lúc nào cũng thắc mắc, tấm áp phích kia rốt cuộc là quảng cáo cho cái gì?"
Tiểu Bạch tỏ vẻ suy tư: "Vì sao lại để cho chị ngã chổng vó lên trời vậy?"
Ngã chổng vó lên trời...
Ngã chổng vó lên trời...
Ngã chổng vó lên trời...
Trần Phi thân thể cứng đờ rồi ngã xuống, chổng vó lên trời.
Chu Mẫn Lệ vẻ mặt tươi cười lập tức trở nên vô cùng miễn cưỡng: "Đó là quảng cáo nước
uống giải nhiệt. Tôi không phải ngã chổng vó lên trời, mà là đang chơi đùa với sóng biển."
Thi Đại Minh nhìn cô một cách kính nể. Không ngờ đến nước này rồi mà cô ta vẫn có thể giữ
được bình tĩnh.
Tiểu Bạch hiểu ra gật đầu: "Hèn gì tôi cảm thấy kỳ quái, phía trên sao lại có một cái hồ nước
lớn như vậy."Tôi đã nói không phải là ngã chổng vó, mà là đùa với sóng đùa với sóng đùa với sóng! Chu
Mẫn Lệ bấm móng tay thật sâu vào lòng bàn tay.
Thi Đại Minh đột nhiên vỗ tay nói: "Vừa rồi có nhắc tới "Khi cô đơn hãy ngủ cùng em" của
Mẫn Lệ, làm tôi hiện giờ vô cùng ao ước được nghe người thật biểu diễn một lần. Không
bằng bây giờ chúng ta mời Mẫn Lệ hát lại bài đó đi?"
Trần Phi cải tử hồi sinh, lập tức ánh mắt lấp lánh khẩn cầu nhìn Chu Mẫn Lệ đang không
chút cam lòng.
Trừ việc hát ra, bọn họ không nghĩ được cách nào khác để ngăn chặn những câu nói có sức
tàn phá của Tiểu Bạch.
Chu Mẫn Lệ tay phải từ từ thả lỏng, lòng bàn tay nhìn thấy bốn vết móng tay bấm cực kỳ rõ
ràng.
"Được thôi."
Bài hát kết thúc, Thi Đại Minh vội vã nói câu cuối cùng.
"Công việc hoàn tất!"
Khi câu nói này vang lên tại phim trường, mọi người đều có cảm giác đã trải qua muôn kiếp
luân hồi, chết đi sống lại.
Chu Mẫn Lệ nện mạnh gót giày cao gót đi tới trước mặt Tiểu Bạch, cười chế nhạo: "Bản
thân là đàn ông, cậu quả thật quý hiếm."
Trải qua cái chương trình tra tấn này, cô đã không còn có thể mang bộ mặt dịu dàng nữa.
Tiểu Bạch nhìn bộ dáng hung dữ của cô, thu mình lại nói: "À? Cảm ơn đã khen ngợi."
Khen ngợi? Con mắt nào của cậu nhìn ra đây là lời khen ngợi? Rõ ràng là lời mỉa mai mà!So với việc chửi người rồi bị đối phương chửi lại, điều gì còn có thể khiến bạn buồn bực
hơn?
Chính là việc rõ ràng mình mắng đối phương, nhưng đối phương lại hết lần này tới lần khác
nghe không hiểu!
"Cậu thích Phong Á Luân ở điểm nào?" Cô quyết định hỏi thẳng.
Tiểu Bạch không chút do dự trả lời: "Anh ấy tặng tôi bộ quần áo giá tới năm trăm đồng."
Nếu như Phong Á Luân có mặt ở đây, nhất định vô cùng hối hận vì khi đó chỉ mua cho cậu
bộ quần áo năm trăm đồng, mà không phải là năm mươi ngàn đồng. Ít ra như vậy còn có tác
dụng khoe khoang và tác dụng quảng cáo.
Bộ quần áo trị giá năm trăm đồng.
Chu Mẫn Lệ hung hăng nhìn vào mắt cậu, như thể muốn tìm ra một chút ý tứ châm biếm,
nhưng tìm kiếm cả nửa ngày, cô phát hiện, cậu hóa ra là chân thành! "Tôi tặng cậu một bộ
quần áo sáu trăm đồng, cậu cũng sẽ thích tôi chứ?"
Tiểu Bạch quay đầu nhìn Trần Phi đang tỏ vẻ vô cùng bận rộn, nhưng chỉ bận rộn trong một
phạm vi nhất định có bán kính hai mét xung quanh bọn cậu, nghiêm túc nói: "Chị là khách
mời, cho dù không tặng tôi quần áo, tôi cũng thích chị mà."
Chu Mẫn Lệ cảm thấy lửa giận đang ngùn ngụt bốc lên khỏi đầu. Chẳng phải ý cậu ta đã
quá rõ ràng, nếu cô không phải khách mời, cho dù có tặng bộ quần áo sáu trăm đồng, cậu
cũng sẽ không để vào mắt đây mà!
"Cậu, cậu rất thích đàn ông sao?!" Cô bắt đầu không kềm chế được lời nói.
Tiểu Bạch suy nghĩ một chút rồi nói: "Như thế sẽ không mang tiếng là tay sát gái!" Giả Chí
Thanh lâu lâu cũng nói được vài câu đúng đắn, một trong số đó là, thân là đàn ông, ngàn vạn lần không nên lúc nào cũng chạy theo phụ nữ. Bởi vì như vậy, rất dễ mang tiếng tay sát
gái, nguy cơ ế vợ cao vô cùng.
Chu Mẫn Lệ cuối cùng phát hiện ra cô và cậu ta thuộc hai thế giới hoàn toàn khác nhau.
Mà thế giới của cô không có cách nào đuổi kịp thế giới của cậu ta được.
"Cậu, được, tôi sẽ xem thử cậu và Phong Á Luân có thể kéo dài trong bao lâu." Cô sau cùng
oán hận thốt lên, quay đầu đi ra. Bản thân đang nóng giận, đương nhiên cũng đem cái danh
tiếng nho nhã giáo dục tốt quăng mất, không cùng Trần Phi nói lời tạm biệt.
Chờ cô ta đi khuất, Trần Phi vác vẻ mặt âm u đi tới. Tuy rằng hắn hiểu được tình địch gặp
nhau, khói lửa tất sẽ vô cùng khốc liệt, nhưng mà nếu cứ tiếp tục như vậy, chương trình
"GO! GO! SU... SUPER STAR" của hắn sẽ rất nhanh chóng đi đời. Hơn nữa sau cùng từ
quân tới tướng sẽ chẳng còn ai sống sót.
Hắn tới trước mặt Tiểu Bạch, cố ý hừ lạnh một tiếng, nhằm làm tăng khí thế áp bức của
mình. Nhưng đúng thời điểm hắn há miệng, Tiểu Bạch đã giành mất: "A, anh lần trước còn
thiếu tiền tôi, bao giờ mới trả?"
Anh lần trước còn thiếu tiền tôi, bao giờ mới trả...
Anh lần trước còn thiếu tiền tôi, bao giờ mới trả...
Anh lần trước còn thiếu tiền tôi, bao giờ mới trả...
Trần Phi hai mắt trợn trắng, lập tức té xỉu.
Tiểu Bạch quay đầu nhìn Thi Đại Minh: "Có cần kêu xe cấp cứu không?"
Thi Đại Minh trầm ngâm một chút rồi nói: "Không cần, tập từ từ cho quen." Đạo diễn Trần,
anh cố gắng chịu đựng, đây chỉ mới bắt đầu thôi! Cũng như hắn vậy, hắn hiện giờ cũng
đang gắng gượng đây!Sau khi công việc kết thúc chuyện vui vẻ nhất chính là, không phải quay về Ematto tiếp tục
chương trình học. Cho nên khi đi vào thang máy, tâm trạng của Tiểu Bạch vô cùng tốt, tốt
đến nỗi Nhan Túc Ngang đứng cạnh nhìn chằm chằm hồi lâu mà cậu cũng không phát hiện
ra.
"E hèm." Nhan Túc Ngang rốt cuộc không nhịn được nữa.
Tiểu Bạch kinh ngạc quay đầu nhìn hắn: "Anh tới lúc nào thế?"
Nhan Túc Ngang công lực đương nhiên là hơn hẳn Chu Mẫn Lệ một bậc, ít ra còn có thể giữ
vững được hình ảnh đẹp: "Lúc cậu còn chưa tới."
Tiểu Bạch chợt nói: "Hèn gì khi tôi bước vào thang máy cảm thấy có cái gì đó kỳ kỳ."
"...Cậu nói tôi chính là cái gì kỳ kỳ?"
Tiểu Bạch cuối cùng cũng phát hiện không ổn, vội vàng giải thích nói: "Tất nhiên anh không
phải là cái."
Cái gì mà không phải là cái, đây chính là câu nói đùa truyền miệng phổ biến, cho nên Nhan
Túc Ngang cũng không muốn tiếp tục đề tài này nữa, "Thôi đi, chúng ta..."
Đinh!
Thang máy đột nhiên chấn động, dừng lại, đèn chợt tắt.
Tiểu Bạch nhìn bốn phía tối như mục, vừa định mở miệng, chợt phát hiện thắt lưng bị người
mạnh mẽ ôm lấy, âm thanh của Nhan Túc Ngang thầm thì bên tai: "Mau nói gì đi."
Phịt...
Nhan Túc Ngang nhanh chóng phát hiện âm thanh là phát ra từ bên dưới.
Tiểu Bạch lúng ta lúng túng nói: "Buổi trưa có ăn khoai lang."Nhan Túc Ngang từ từ buông cậu ra, bưng mũi tránh qua một bên, trầm giọng nói: "Cảm ơn
cậu đã giúp tôi hết sợ bóng tối. Trước giờ chỉ nghe nói có người chết vì nín thở, chưa từng
có ai chết vì bóng tối cả."
Sự thật luôn phũ phàng!
~.~
Chu Mẫn Lệ ngoài mặt bình thản giới thiệu album mới, trong đầu âm thầm tính kế gỡ lại bàn
thua.
Cô không thể tưởng tượng được mình còn chưa có ra tay, đã bị Tiểu Bạch quyết liệt đánh
phủ đầu một đòn ngã ngựa. Một người đã lăn lộn trong làng giải trí nhiều năm sao có thể để
cho một tân binh miệng còn hôi sữa làm bẽ mặt, lại còn trong một chương trình thu hút nhiều
khán giả như vậy, nỗi nhục này không thể nào nuốt trôi được.
"Tiểu Bạch." Cô đang giới thiệu dở dang chợt dừng lại, mỉm cười nói: "Tôi nghe nói trước kia
cậu bán thịt heo ngoài chợ phải không? Cậu nghĩ album mới của tôi có được hoan nghênh ở
đó không?"
Thi Đại Minh lập tức quay đầu lại.Chuyện lo sợ rốt cuộc cũng đã đến, khói súng đã bắt đầu tràn ngập trong phim trường "GO!
GO! SU... SUPER STAR". Một cuộc chiến oanh oanh liệt liệt giữa phe bảo vệ tình yêu và
phe xâm lược bắt đầu mở màn.
Ôi, hắn nghĩ bây giờ nếu mà được ở nhà ăn khoai tây chiên uống bia mà theo dõi thì thích
biết mấy, chẳng phải giơ đầu chịu trận tại nơi chiến trường khói lửa này.
Tiểu Bạch suy nghĩ rất nghiêm túc rồi nói: "Chắc là được mà. Trương đại ca bán thịt gà sát
vách nhà tôi mỗi ngày đều mở bài "Khi cô đơn hãy ngủ cùng em" của chị, anh ấy nói nghe
rất giống tiếng cục tác của đàn gà nhà anh ta... Bài hát này rất phổ biến nha."
...
Trần Phi rốt cuộc đã viết xong, vui vẻ giơ tấm bảng lên...
Tiểu Bạch: Tôi rất thích nghe các bài hát của chị. Nhất là bài "Khi cô đơn hãy ngủ cùng em",
mỗi lần trong lòng cảm thấy buồn hay cô đơn sẽ mở nghe, lập tức sẽ thấy vui vẻ trở lại.
Thi Đại Minh thấy tấm bảng giơ lên, tim như ngừng đập, nhướn mày một cách tuyệt vọng,
hắn không ngừng nháy mắt nhắc nhở Trần Phi... Vừa mới bắt đầu chưa được một phút, tình
hình chiến sự đã trở nên ác liệt.
Trần Phi còn chưa hiểu được biểu tình kỳ lạ của hắn thì Tiểu Bạch đã theo tấm bảng giơ lên
mà từng câu từng chữ từ tốn thốt ra: "Tôi rất thích nghe các bài hát của chị. Nhất là bài "Khi
cô đơn hãy ngủ cùng em", mỗi lần trong lòng cảm thấy buồn hay cô đơn sẽ mở nghe, lập tức
sẽ thấy vui vẻ trở lại".
Nhưng câu này khi vào tai Chu Mẫn Lệ ngay lập tức biến thành lời châm biếm và khiêu
khích trắng trợn. Lông mi của cô khẽ run lên: "Ồ, vậy à? Không biết lúc nghe bài hát này cậu
đang làm gì? Giết heo? Chặt thịt? Hay cạo lông heo?"
Tiểu Bạch nói: "Đang ngủ, không phải là hãy ngủ cùng em sao?""..." Ngủ ngủ ngủ cái đầu cậu, bài hát của tôi không phải là bài hát ru. Chu Mẫn Lệ đầu hơi
hơi nghiêng, né tránh ống kính máy quay, nhìn cậu một cách hung dữ.
Thi Đại Minh cuối cùng nhân lúc hai người đang bận nhìn nhau tìm được cách hòa giải: "À,
tôi nghĩ chúng ta bây giờ hãy thưởng thức bài hát mới của Mẫn Lệ "Em của ngày xưa" nhé!
Bài hát vừa kết thúc, bầu không khí hình như đã trở lại như trước.
Trần Phi dùng tấm bảng nhắc nhở bọn họ chỉ còn khoảng chừng mười phút nữa.
Thi Đại Minh lần này quyết định nắm lấy quyền chủ động, tuyệt đối không giao cho Tiểu
Bạch hay Chu Mẫn Lệ nữa.
"Tôi kể cho các bạn nghe, ngày hôm nay trên đường đến đài truyền hình tôi gặp phải một
chuyện rất kỳ quái. Ha ha... thực sự rất mắc cười nha." Thi Đại Minh nói, dùng ánh mắt ám
chỉ Tiểu Bạch mau tiếp lời.
Tiểu Bạch lần này cuối cùng cũng không phụ sự kỳ vọng, nhanh nhảu nói: "Chuyện gì mà kỳ
quái?"
"Là..." Thi Đại Minh cố ý dừng ở chỗ này một chút, "Lúc tôi đi ngang qua trạm xe điện ngầm
số 2, thấy một người tóc dựng thẳng như học sinh trung học đang chạy rất nhanh đột nhiên
dừng xe lại. Bạn của cậu ta chạy chậm hơn, hai người đại khái chỉ cách nhau nửa chiếc xe.
Rồi sau đó không biết bạn của cậu ấy nói câu gì, có vẻ rất khoái chí liền quay đầu lại... Sau
đó, ha ha, sau đó chiếc xe tông thẳng vào cột điện! Ha ha..."
Tiểu Bạch ngơ ngác nhìn hắn, ánh mắt rõ ràng đang hỏi... Anh rốt cuộc cười cái gì thế?
Sau cùng Chu Mẫn Lệ cũng cười tượng trưng: "Như vậy, cho dù là đi xe đạp hay xe hơi,
nhất định phải hết sức tập trung, chú ý an toàn giao thông. Đùa giỡn trên đường là một hành
vi cực kỳ không nên."Vì sao một chương trình giải trí vui vẻ lại biến thành chương trình giáo dục thanh thiếu niên
vậy nè?
Thi Đại Minh buồn rầu bình luận câu chuyện bị phá nát của mình: "Ha hả, đúng vậy. Nhất là
ở trạm xe điện ngầm số 2, lúc nào cũng đông nghẹt người, xe cộ ngàn vạn lần phải cẩn
thận, không được đua tốc độ."
Tiểu Bạch đột nhiên nhìn Chu Mẫn Lệ kêu lên: "Trạm xe điện ngầm số 2? A, tôi nhớ ra đã
nhìn thấy tấm áp phích của chị ở đâu rồi."
Chu Mẫn Lệ nhướn mày, ánh mắt cực kỳ đắc ý, có điều vẻ mặt lại vô cùng khiêm tốn: "Ha
hả, phải không?"
"Đúng rồi, tôi lúc nào cũng thắc mắc, tấm áp phích kia rốt cuộc là quảng cáo cho cái gì?"
Tiểu Bạch tỏ vẻ suy tư: "Vì sao lại để cho chị ngã chổng vó lên trời vậy?"
Ngã chổng vó lên trời...
Ngã chổng vó lên trời...
Ngã chổng vó lên trời...
Trần Phi thân thể cứng đờ rồi ngã xuống, chổng vó lên trời.
Chu Mẫn Lệ vẻ mặt tươi cười lập tức trở nên vô cùng miễn cưỡng: "Đó là quảng cáo nước
uống giải nhiệt. Tôi không phải ngã chổng vó lên trời, mà là đang chơi đùa với sóng biển."
Thi Đại Minh nhìn cô một cách kính nể. Không ngờ đến nước này rồi mà cô ta vẫn có thể giữ
được bình tĩnh.
Tiểu Bạch hiểu ra gật đầu: "Hèn gì tôi cảm thấy kỳ quái, phía trên sao lại có một cái hồ nước
lớn như vậy."Tôi đã nói không phải là ngã chổng vó, mà là đùa với sóng đùa với sóng đùa với sóng! Chu
Mẫn Lệ bấm móng tay thật sâu vào lòng bàn tay.
Thi Đại Minh đột nhiên vỗ tay nói: "Vừa rồi có nhắc tới "Khi cô đơn hãy ngủ cùng em" của
Mẫn Lệ, làm tôi hiện giờ vô cùng ao ước được nghe người thật biểu diễn một lần. Không
bằng bây giờ chúng ta mời Mẫn Lệ hát lại bài đó đi?"
Trần Phi cải tử hồi sinh, lập tức ánh mắt lấp lánh khẩn cầu nhìn Chu Mẫn Lệ đang không
chút cam lòng.
Trừ việc hát ra, bọn họ không nghĩ được cách nào khác để ngăn chặn những câu nói có sức
tàn phá của Tiểu Bạch.
Chu Mẫn Lệ tay phải từ từ thả lỏng, lòng bàn tay nhìn thấy bốn vết móng tay bấm cực kỳ rõ
ràng.
"Được thôi."
Bài hát kết thúc, Thi Đại Minh vội vã nói câu cuối cùng.
"Công việc hoàn tất!"
Khi câu nói này vang lên tại phim trường, mọi người đều có cảm giác đã trải qua muôn kiếp
luân hồi, chết đi sống lại.
Chu Mẫn Lệ nện mạnh gót giày cao gót đi tới trước mặt Tiểu Bạch, cười chế nhạo: "Bản
thân là đàn ông, cậu quả thật quý hiếm."
Trải qua cái chương trình tra tấn này, cô đã không còn có thể mang bộ mặt dịu dàng nữa.
Tiểu Bạch nhìn bộ dáng hung dữ của cô, thu mình lại nói: "À? Cảm ơn đã khen ngợi."
Khen ngợi? Con mắt nào của cậu nhìn ra đây là lời khen ngợi? Rõ ràng là lời mỉa mai mà!So với việc chửi người rồi bị đối phương chửi lại, điều gì còn có thể khiến bạn buồn bực
hơn?
Chính là việc rõ ràng mình mắng đối phương, nhưng đối phương lại hết lần này tới lần khác
nghe không hiểu!
"Cậu thích Phong Á Luân ở điểm nào?" Cô quyết định hỏi thẳng.
Tiểu Bạch không chút do dự trả lời: "Anh ấy tặng tôi bộ quần áo giá tới năm trăm đồng."
Nếu như Phong Á Luân có mặt ở đây, nhất định vô cùng hối hận vì khi đó chỉ mua cho cậu
bộ quần áo năm trăm đồng, mà không phải là năm mươi ngàn đồng. Ít ra như vậy còn có tác
dụng khoe khoang và tác dụng quảng cáo.
Bộ quần áo trị giá năm trăm đồng.
Chu Mẫn Lệ hung hăng nhìn vào mắt cậu, như thể muốn tìm ra một chút ý tứ châm biếm,
nhưng tìm kiếm cả nửa ngày, cô phát hiện, cậu hóa ra là chân thành! "Tôi tặng cậu một bộ
quần áo sáu trăm đồng, cậu cũng sẽ thích tôi chứ?"
Tiểu Bạch quay đầu nhìn Trần Phi đang tỏ vẻ vô cùng bận rộn, nhưng chỉ bận rộn trong một
phạm vi nhất định có bán kính hai mét xung quanh bọn cậu, nghiêm túc nói: "Chị là khách
mời, cho dù không tặng tôi quần áo, tôi cũng thích chị mà."
Chu Mẫn Lệ cảm thấy lửa giận đang ngùn ngụt bốc lên khỏi đầu. Chẳng phải ý cậu ta đã
quá rõ ràng, nếu cô không phải khách mời, cho dù có tặng bộ quần áo sáu trăm đồng, cậu
cũng sẽ không để vào mắt đây mà!
"Cậu, cậu rất thích đàn ông sao?!" Cô bắt đầu không kềm chế được lời nói.
Tiểu Bạch suy nghĩ một chút rồi nói: "Như thế sẽ không mang tiếng là tay sát gái!" Giả Chí
Thanh lâu lâu cũng nói được vài câu đúng đắn, một trong số đó là, thân là đàn ông, ngàn vạn lần không nên lúc nào cũng chạy theo phụ nữ. Bởi vì như vậy, rất dễ mang tiếng tay sát
gái, nguy cơ ế vợ cao vô cùng.
Chu Mẫn Lệ cuối cùng phát hiện ra cô và cậu ta thuộc hai thế giới hoàn toàn khác nhau.
Mà thế giới của cô không có cách nào đuổi kịp thế giới của cậu ta được.
"Cậu, được, tôi sẽ xem thử cậu và Phong Á Luân có thể kéo dài trong bao lâu." Cô sau cùng
oán hận thốt lên, quay đầu đi ra. Bản thân đang nóng giận, đương nhiên cũng đem cái danh
tiếng nho nhã giáo dục tốt quăng mất, không cùng Trần Phi nói lời tạm biệt.
Chờ cô ta đi khuất, Trần Phi vác vẻ mặt âm u đi tới. Tuy rằng hắn hiểu được tình địch gặp
nhau, khói lửa tất sẽ vô cùng khốc liệt, nhưng mà nếu cứ tiếp tục như vậy, chương trình
"GO! GO! SU... SUPER STAR" của hắn sẽ rất nhanh chóng đi đời. Hơn nữa sau cùng từ
quân tới tướng sẽ chẳng còn ai sống sót.
Hắn tới trước mặt Tiểu Bạch, cố ý hừ lạnh một tiếng, nhằm làm tăng khí thế áp bức của
mình. Nhưng đúng thời điểm hắn há miệng, Tiểu Bạch đã giành mất: "A, anh lần trước còn
thiếu tiền tôi, bao giờ mới trả?"
Anh lần trước còn thiếu tiền tôi, bao giờ mới trả...
Anh lần trước còn thiếu tiền tôi, bao giờ mới trả...
Anh lần trước còn thiếu tiền tôi, bao giờ mới trả...
Trần Phi hai mắt trợn trắng, lập tức té xỉu.
Tiểu Bạch quay đầu nhìn Thi Đại Minh: "Có cần kêu xe cấp cứu không?"
Thi Đại Minh trầm ngâm một chút rồi nói: "Không cần, tập từ từ cho quen." Đạo diễn Trần,
anh cố gắng chịu đựng, đây chỉ mới bắt đầu thôi! Cũng như hắn vậy, hắn hiện giờ cũng
đang gắng gượng đây!Sau khi công việc kết thúc chuyện vui vẻ nhất chính là, không phải quay về Ematto tiếp tục
chương trình học. Cho nên khi đi vào thang máy, tâm trạng của Tiểu Bạch vô cùng tốt, tốt
đến nỗi Nhan Túc Ngang đứng cạnh nhìn chằm chằm hồi lâu mà cậu cũng không phát hiện
ra.
"E hèm." Nhan Túc Ngang rốt cuộc không nhịn được nữa.
Tiểu Bạch kinh ngạc quay đầu nhìn hắn: "Anh tới lúc nào thế?"
Nhan Túc Ngang công lực đương nhiên là hơn hẳn Chu Mẫn Lệ một bậc, ít ra còn có thể giữ
vững được hình ảnh đẹp: "Lúc cậu còn chưa tới."
Tiểu Bạch chợt nói: "Hèn gì khi tôi bước vào thang máy cảm thấy có cái gì đó kỳ kỳ."
"...Cậu nói tôi chính là cái gì kỳ kỳ?"
Tiểu Bạch cuối cùng cũng phát hiện không ổn, vội vàng giải thích nói: "Tất nhiên anh không
phải là cái."
Cái gì mà không phải là cái, đây chính là câu nói đùa truyền miệng phổ biến, cho nên Nhan
Túc Ngang cũng không muốn tiếp tục đề tài này nữa, "Thôi đi, chúng ta..."
Đinh!
Thang máy đột nhiên chấn động, dừng lại, đèn chợt tắt.
Tiểu Bạch nhìn bốn phía tối như mục, vừa định mở miệng, chợt phát hiện thắt lưng bị người
mạnh mẽ ôm lấy, âm thanh của Nhan Túc Ngang thầm thì bên tai: "Mau nói gì đi."
Phịt...
Nhan Túc Ngang nhanh chóng phát hiện âm thanh là phát ra từ bên dưới.
Tiểu Bạch lúng ta lúng túng nói: "Buổi trưa có ăn khoai lang."Nhan Túc Ngang từ từ buông cậu ra, bưng mũi tránh qua một bên, trầm giọng nói: "Cảm ơn
cậu đã giúp tôi hết sợ bóng tối. Trước giờ chỉ nghe nói có người chết vì nín thở, chưa từng
có ai chết vì bóng tối cả."
/81
|