Tô Thấm khẽ lắc lắc đầu, cô bị làm sao vậy? Sao cô lại có thể nghĩ về chuyện như thế?
Buỏi tối Tô Thắm ngồi ngốc trong phòng làm việc đến khoảng sáu giờ thì Hiên Viên Thần gõ cửa phòng làm việc của cô, nói vọng vào trong một câu là lát nữa anh sẽ lái xe của cô đến bãi đậu xe khu anh ở, sẽ giao phó xe cho bảo vệ.
Tô Thắm có chút vội vàng đứng lên trả lời.
Khoảng 6 giờ 30 phút, Tô Thắm thu dọn đồ đạc rồi lái xe, xe của cô chạy trên đường từ bãi đỗ xe của toà nhà tổng thống đến một bãi đậu xe khác. Đến trước chỗ ở của Hiên Viên Thần, ở trong xe Tô Thắm hít sâu vài cái rồi mới xuống xe.
Vừa mới mở cốp xe ra, ở cửa chính, cô liền nhìn thấy một bóng người tuấn tú đang bước đến đây, Hiên Viên Thần kéo tay áo, thong thả đi về phía xe của cô.
Tô Thám ngắn ra, anh đi ra ngoài sao?
“Tổng thống, ngài muốn đi ra ngoài sao?”
Tô Thắm tò mò hỏi.
“Không phải, tôi ra đây để xách vali cho cô.”
Hiên Viên Thần mỉm cười, đi đến trước cốp xe của cô, nhìn hai cái vali bên trong, tay nắm chặt cái vali lớn nhắc lên.
Tô Thám lập tức nghĩ đến thương tích trên người anh, vội vàng đưa tay ngăn cản: “Tổng thống, tôi có thể tự mình xách, cần thận vét thương của ngài!”
“Chút chuyện nhỏ này thì không có việc gì” Nói xong, Hiên Viên Thần dễ dàng nâng cái vali lớn của cô lên, sau đó lại giơ tay muốn lấy cái vali nhỏ, Tô Thắm nhanh chóng vươn tay cầm lấy.
Thấy rằng cô có thể di chuyển được, Hiên Viên Thần xách vali lớn của cô và đi về phía cửa.
Tô Thắm ấn đóng cốp xe vội vàng đuôi theo anh, trong lòng cô cảm thấy vô cùng không được, vậy mà lại để anh giúp đỡ.
Hiên Viên Thần mang theo vali của cô, đi đến cửa thang máy và mở nó ra, đợi cô bước vào cùng với vali thì hắn vươn tay ra ấn số bốn.
Tô Thám thầm nghĩ chắc cô sẽ ở tầng bốn.
Thang máy “đỉnh” một tiếng, Tô Thắm xách vali nhỏ đi ra ngoài. Đèn trong hành lang đã được bật sáng, toàn bộ hành lang mang một bầu không khí màu vàng dịu cổ điển. Hiên Viên Thần xách cái vali của cô, bước đến một cánh cửa rồi dừng lại: “Đây là phòng của cô.”
Tô Thắm vội vàng cảm tạ nói: “Cảm ơn.”
Nói xong, Hiên Viên Thần chỉ vào cánh cửa bên cạnh và nói với cô: “Đây là phòng ngủ của tôi.”
Ánh mắt trong trẻo của Tô Thắm trực tiếp mở to mấy phần, cô sống ở phòng cách vách với anh.
Tô Thắm cũng được coi như chính thức dọn vào nhà Hiên Viên Thần ở rồi, cô rất căng thẳng, cô không dám nghĩ nếu để người khác biết thì họ sẽ nghĩ cô như thế nào.
Tô Thắm căn bản không dám nghĩ sâu về chuyện này, đây là tâm trạng hỗn loạn nhất mà cô chưa từng có kể từ lúc đi làm đến giờ.
Buổi tối, Tô Thắm ăn cơm xong liền đi về phòng, cô quyết định, bình thường không bị Hiên Viên Thần gọi sẽ ngoan ngoan ở trong phòng.
Đêm khuya ở toà nhà tổng thống có vẻ yên tĩnh lạ thường, xa xa có đèn chiêu lên quảng trường rộng lớn, trông như một đại dương sâu thẳm màu vàng, không có tiếng xe cộ lưu chuyển, không có tiếng nhạc ồn ào và cả tiếng người, Tô Thám đứng trước cửa số, hưởng thụ thế giới bình yên khó mà gặp được này.
Tô Thám nghe thấy dưới lầu có tiếng xe rời đi, cô biết đó không phải là Hiên Viên Thần ra ngoài, mà là Diệp Đông rời đi.
Lòng Tô Thắm có chút sững sờ, điều này có nghĩa là, cả tòa nhà to lớn này chỉ có cô và Hiên Viên Thần.
Trong yên tĩnh, cô nghe thấy tiếng tim mình đang đập rất nhanh, Tô Thắm theo bản năng lấy tay đặt lên ngực, giống như làm như vậy có thể áp chế được trái tim đang kích động kịch liệt kia vậy.
Có lẽ Tô Thắm căng thẳng rồi, càng lúc căng thẳng sẽ càng làm cho con người ta có cảm giác khô ở lưỡi, hiện giờ Tô Thắm cảm thấy rất khát, cô muốn uống nước.
Cái khát này còn làm cô có chút hoảng loạn, cô nhìn thời gian, đã mười rưỡi rồi, nói thật, bây giờ cô không muốn đi đâu ngoài phòng của mình cả.
Nhưng cô quên không chuẩn bị một cốc nước, vì thế, giờ cô bắt buộc phải xuống dưới tầng rót một cốc nước.
Tô Thắm nhẹ nhàng đầy cửa ra, ánh mắt nhanh chóng nhìn sang hướng phòng ngủ chính, cô nghĩ, lúc này Hiên Viên Thần nhất định đang ở trong phòng, anh đang làm gì nhỉ? Trong đầu Tô Thắm hiện lên một ít suy đoán, đọc sách? Xem máy vi tính? Hay là xem tài liệu?
Tô Thấm bước như mèo xuống cầu thang, để lại ánh đèn tường ở đại sảnh yên tĩnh, ánh đèn mờ nhạt nhưng rõ ràng, không làm người ta ngã được, Tô Thắm không bật đèn lớn, cô đi đến máy uống nước bên cạnh đại sảnh, ở đó có cốc nước mà Diệp Đông chuẩn bị cho cô.
Tô Thắm rót một cốc nước, gấp gáp uống hai ngụm để giải tỏa cơn khát của mình, cô đang định về phòng thì chợt nghe thấy có tiếng bước chân trên lầu.
Ẩm thanh truyền đến, lòng cô căng thẳng, không trùng hợp như vậy chứ Ngài tổng thống cũng xuống lầu?
/2663
|