Tô Thám đơ vài giây, cô bưng cốc nước lên lầu, ở cầu thang, cô thấy người đàn ông mặc quần áo ngủ tơ lụa màu đen đang từ khúc quanh đi tới, Tô Thắm đứng ở cầu thang phía dưới ngẳng đầu lên nhìn anh, người đàn ông đó nhìn thấy cô cũng tỏ ra có chút bất ngờ.
“Muộn như vậy rồi sao còn chưa ngủ?”
Hiên Viên Thần chủ động tìm câu hỏi.
Tô Thám giơ cốc nước trong tay lên: “Có chút khát nên rót một cốc nước uống.”
“Tôi cũng thé.”
Hiên Viên Thần cũng khát rồi, nên anh mới xuống lầu để uống nước.
Tô Thám nghe xong những lời này, cảm giác tự nhiên mặt nóng lên, cô xấu hỗ khẽ nghiêng người, để anh xuống lầu.
Hiên Viên Thần bước từng bước chân dài của anh xuống, vốn dĩ cầu thang cũng không hẹp, nhưng có những người tính cách rất bá đạo, lúc Hiên Viên Thần cách Tô Thắm chỉ còn một bậc, hô hấp của cô có chút ngừng lại.
Lúc Hiên Viên Thần đi qua cô, ánh mắt sâu thẳm lẫn ánh sáng rực rỡ của đèn tường, hiện lên sự thâm trầm phức tạp, biệt dạng làm loạn lòng người.
Anh cứ như vậy nhìn cô, Tô Thắm vẫn vậy, vẫn chưa thay bộ đồ ngủ. Cô lúc này vẫn mặc bộ quần áo ban ngày, áo sơ mi trắng và chiếc váy ôm mông, đường cong duyên dáng mê người, chỉ là tản tóc dài phía sau gáy, cô không biết, cô lúc này ở trong mắt người đàn ông không khác gì mỹ thực buổi tối, mê người cực kỳ.
Hiên Viên Thần là tổng thống của một nước, nhưng đồng thời cũng là một người đàn ông, một người đàn ông 32 tuổi bình thường, tinh lực dồi dào, ý nghĩ đối với phụ nữ của anh, đương nhiên sẽ không bị áp chế bởi thân phận cao quý của anh.
Trên người Tô Thắm có một khí chất đặc biệt thu hút anh, cô trầm ồn, không vội vàng, thậm chí từ đầu đến cuối không thể hiện sự say đắm với với anh, là do mị lực của anh không đủ, hay do tâm của cô không đủ cứng?
Tô Thắm không biết tại sao anh cứ đứng ở đó mà không xuống lầu, Tô Thám có một loại cảm giác muốn trốn tránh.
“Vậy tôi về phòng trước đây.”
Tô Thám vội vàng nói, sau đó…. dưới chân cô đi là một đôi dép lê, lên cầu thang tối ky nhất là chạy quá gấp, nếu lỡ không đạp trúng bậc thang có thể bị ngã.
Lòng loạn, chân lại càng loạn. Lúc Tô Thắm cảm thấy mình bước trượt, cô chỉ cảm thấy sợ hãi và bắt lực.
Sau đó cô lúng túng ném cái cốc trong tay đi, cả người khó chịu lúng túng nằm trên cầu thang.
Lúc cô ngã xuống Hiên Viên Thần cũng không phản ứng kịp, lúc cô nói lên lầu, ánh mắt của Hiên Viên Thần cũng thu về, chuẩn bị xuống lầu, đâu biết được đằng sau truyền đến âm thanh vật nặng nơi xuống như thế.
Tô Thắm quy trên cầu thang, tay cầm chiếc cốc nhựa, nước đổ lênh láng ra ngoài.
Hiên Viên Thần đưa tay ra đỡ lấy cô, giọng nói lộ vẻ lo lắng: “Không sao chứ?”
Tô Thắm vội vàng bám thành cầu thang đứng dậy, quẫn bách hết sức vỗ vỗ đầu rồi nói: “Không sao.”
Nhưng mà đầu gối ngã vào chỗ nhô lên sắc nhọn của đá cẩm thạch, đau đến sắp rơi cả nước mắt, làm sao có thể không sao được chứ!
Tô Thắm muốn làm bộ như không có chuyện gì, nhưng đầu gối của cô trong chốc lát không thể đứng thẳng vì đau.
Tô Thắm khẽ kêu “a” một tiếng, người đàn ông nghe thất liền cúi người ôm cô gái không đứng thẳng được đó lên.
Lúc này Tô Thắm kinh ngạc còn hơn cả lúc ngã, dường như là bản năng của con người, lúc Hiên Viên Thần ôm cô lên, hai tay mảnh khảnh của cô cũng vòng lên cổ anh.
Hiên Viên Thần ôm cô từng bước từng bước trầm ồn lên lầu, lúc này Tô Thắm vội vàng nói: “Ngài tổng thống, ngài thả tôi xuống, ngài bị thương…”
“Không sao.”
Hiên Viên Thần ôm cô đến cửa phòng, anh nhấc chân đem cửa phòng đang khép hờ đẩy ra, ôm cô đặt xuống giường. Việc đầu tiên Tô Thám làm khi ngồi xuống giường là lấy tay che đi đầu gối, không muốn để anh thấy nghiêm trọng đến mức nào.
Hiên Viên Thần ngồi xổm xuống, trông tính khí trẻ con của cô, môi mỏng cong lên tỏ ý cười: “Che cái gì? Đề tôi xem xem.”
“Không sao, không nghiêm trọng, ngài tổng thống về phòng nghỉ ngơi đi.”
Tô Thắm cảm thấy rất khó xử, nguyên tắc mà cô vào đây là cố gắng không làm phiền anh, nhưng bây giờ thì sao? Mới ngày đầu tiên là làm phiền anh như thế này rồi.
Hiên Viên Thần dùng tay kéo hai tay cô đang che đầu gối ra, vừa kéo ra liền thấy hai đầu gối trắng trẻo có vết thương màu đỏ, hơn nữa xung quanh còn bằm tím.
“Tôi lấy hòm thuốc qua đây cho cô, bôi thuốc vào!”
Hiên Viên Thần nói xong liền đứng dậy đầy cửa rời đi.
Tô Thám lúc này quên hết cái đau, chỉ thấy ưu phiền, sao có thể không cần thận như này chứ? Đi đứng cần thận cũng phải ngã thành thế này.
/2663
|