Trong phòng ăn yên tĩnh, hai bóng người lặng lẽ ngồi ăn tô mì ăn liền trước mặt, Quý An Ninh vừa ăn vừa quan sát người đàn ông ở đối diện, vừa hay ánh mắt anh cũng nhìn tới, cô vội vã cúi đầu ăn một miếng, nhưng vì ăn quá vội, cô liền bị sặc.
Cô vội đứng dậy cầm lấy cốc nước của mình rót một cốc nước lạnh để ở bên cạnh.
Gương mặt tuấn tú của Cung Vũ Trạch cũng hơi đỏ, thói quen ăn uống của anh khá thanh đạm, mì hôm nay thực sự rất cay, nhưng mùi vị cũng không tệ.
Không biết có phải là vì Quý An Ninh tận tay hãm mì hay không mà anh thấy cay cũng không bỏ, vẫn tiếp tục ăn hết.
"Anh muốn uống nước không?" Quý An Ninh thấy mặt anh hơi đỏ, cô liền muốn đứng dậy lấy nước cho anh uống.
Không ngờ, Cung Vũ Trạch vươn tay ra cầm cốc nước cô vừa uống lên uống một cách thản nhiên.
Mặt Quý An Ninh nóng bừng, anh không chê bai sao?
Cung Vũ Trạch uống xong liền đưa cốc cho cô: "Rót thêm cho tôi một cốc."
Quý An Ninh đưa tay cầm lấy cốc, rót tiếp cho anh một cốc nữa, Cung Vũ Trạch lại uống hết, Quý An Ninh nhìn anh xót ruột: "Anh thực sự không sao chứ?"
Cung Vũ Trạch ngẩng đầu lên thì bắt gặp ánh mắt xót ruột của cô, anh có cảm giác hình như họ chưa từng chia tay ba năm, hình như họ lại quay lại với cuộc sống trước đây, không phân ranh giới, thân mật và hạnh phúc!
Đúng lúc này, điện thoại của Quý An Ninh đổ chuông, cô cầm lên nhìn, là Quý Thiên Tứ gọi tới, cô vội vàng bước ra một góc để nghe điện thoại: "Alo! Anh à?"
"Ăn cơm chưa vậy?" Giọng Quý Thiên Tứ quan tâm hỏi.
"Em ăn rồi." Quý An Ninh trả lời.
"Vừa nãy anh hỏi dì Lưu, cô ấy nói không tới nấu cơm, em ăn ở đâu?" Quý Thiên Tứ tò mò hỏi.
Quý An Ninh hơi ngượng, cô biết anh mình quan tâm cuộc sống của mình từng li từng tí, anh gọi điện cho dì Lưu cũng không có gì lạ.
"Em... em hôm nay không muốn ăn, nên ở nhà tự nấu đồ ăn!" Quý An Ninh bật cười.
Trên bàn ăn, ánh mắt Cung Vũ Trạch lạnh lùng liếc qua, cảm giác ban nãy lập tức biến mất.
Chắc anh đã nhầm, giữa họ đã có thêm một Quý Thiên Tứ lúc nào cũng quan tâm tới cô, nhìn cô trò chuyện thân mật với Quý Thiên Tứ, trái tim anh thực sự không hề dễ chịu.
Quý An Ninh ngắt điện thoại, quay đầu lại thấy Cung Vũ Trạch chuẩn bị rời đi, cô ngạc nhiên: "Anh chuẩn bị về sao?"
Cung Vũ Trạch bất giác cười nhạt: "Hay là cô muốn giữ tôi ở lại đây?"
Quý An Ninh nghẹn lời nhưng cũng không để bụng: "Nếu như anh muốn ở lại tôi cũng không đuổi anh về."
Cung Vũ Trạch không muốn, ở lại đây để nhìn các biểu hiện thân mật của cô và người đàn ông khác sao? Như vậy anh thà về nhà còn hơn.
"Tiểu Kha, chúng ta về thôi." Cung Vũ Trạch nói với chú chó vẫn đang chơi bắt bướm trong hoa viên.
Tiểu Kha lập tức từ bỏ con mồi, bước tới bên cạnh chủ nhân, Quý An Ninh mỉm cười nói với Tiểu Kha: "Chào mừng mày tới chơi bất cứ lúc nào." Nói xong cô đứng dậy nói theo bóng Cung Vũ Trạch: "Lần sau anh hãy đeo cho nó một chiếc vòng cổ, như vậy người khác sẽ không đuổi bắt nó nữa."
Về điểm này, Cung Vũ Trạch cũng đã nghĩ tới, nhưng thấy cô quan tâm tới thú cưng của anh tới vậy anh liền quay đầu lại lạnh nhạt nói: "Sau này Tiểu Kha sẽ không tới nữa."
Quý An Ninh lập tức buồn bã nhìn theo bóng dáng anh, Tiểu Kha quay đầu huých nhẹ cô sau đó đi theo chủ nhân ra về.
Quý An Ninh nghe thấy tiếng xe chạy đi bên ngoài cửa, cô thở dài, Tiểu Kha là chó cưng của anh, nếu thường xuyên chạy sang nhà cô đúng là không thích hợp, nhỡ bị bạn gái của anh phát hiện ra, vậy sẽ gây rắc rối cho anh.
Cô về lại đại sảnh, nhìn hai tô mì trên bàn, cô thẫn thờ một lúc lâu.
Cung Vũ Trạch lái xe dẫn Tiểu Kha đi hóng gió, anh gọi điện cho Hà Vĩnh, bảo ông kiếm cớ đuổi Lam Doanh về, vì anh không muốn gặp mặt cô ta.
Trong đại sảnh biệt thự của Cung Vũ Trạch, Lam Doanh một mình tận hưởng bữa ăn, nhưng cô không hề cảm thấy có mùi vị gì, nếu như cùng ăn với Cung Vũ Trạch đương nhiên sẽ là một việc lãng mạn vô cùng.
Nhưng bây giờ chỉ có một mình cô ngồi đơn độc trong phòng ăn sang trọng, có chút đáng thương.
"Chú Hà, khi nào anh Vũ Trạch về vậy!" Lam Doanh vẫn chưa từ bỏ, muốn đợi Cung Vũ Trạch trở về.
"Xin lỗi, Lam tiểu thư, công ty xảy ra một số việc, thiếu gia đã tới công ty rồi, có thể hôm nay cũng không về."
"Vậy buổi tối thì sao?" Lam Doanh run rẩy hỏi.
"Tối thì tôi không rõ, nhưng thiếu gia thông thường sẽ ăn tối bên ngoài. Lam tiểu thư, cô hãy về đi, muộn lắm rồi, người nhà cô sẽ lo lắng." Hà Vĩnh vô cùng lịch sự lên tiếng.
Lam Doanh cắn môi, mặc dù rất không muốn về nhưng không có Cung Vũ Trạch ở biệt thự, cô cũng thấy rất nhàm chán, đành nói: "Vâng, vậy tôi về đây, chú nói với anh Vũ Trạch, có thời gian tôi sẽ lại tới."
"Được, có điều gần đây thiếu gia mới về nước quản lý công ty, có lẽ sẽ rất bận, Lam tiểu thư trước khi tới hay xác nhận trước cậu ấy có ở nhà hay không!"
"Chú Hà, cho tôi số điện thoại của chú, trước khi tới tôi sẽ gọi điện cho chú được không!" Lam Doanh mỉm cười nói.
"Được thôi!" Hà Vĩnh cũng rất vui vẻ được cho cô, như vậy sau này khi thiếu gia không muốn gặp cô ta, ông sẽ có thể bảo cô ta đừng tới, cũng không để cô ấy không có việc gì cũng tới.
Lam Doanh đi về được mười mấy phút, xe của Cung Vũ Trạch liền chạy về tới nơi, Tiểu Kha ở ghế lái phụ nhảy xuống, hà Vĩnh đã tìm người khiêng một tảng đá lấp lỗ chó kia lại, không cho Tiểu Kha tùy tiện ra ngoài.
Cung Vũ Trạch tìm được chiếc vòng trước đây của Tiểu Kha đeo lên cho nó, anh cũng lo lắng, nhỡ ngày nào đó Tiểu Kha chạy ra ngoài bị người khác bắt được thì rất phiền phức.
"Sau này không được chạy lung tung nữa biết chưa?" Cung Vũ Trạch vuốt ve đầu nó ra lệnh.
Tiểu Kha lập tức rên gừ gừ như thể rất uất ức.
"Mày uất ức gì chứ? Mày phải biết rằng cô ấy đã không còn là nữ chủ nhân của mày nữa, mày cũng phải giữ thể diện cho tao chứ." Cung Vũ Trạch nói xong, khi dạy bảo Tiểu Kha anh cũng phát hiện ra trong tìm mình anh vô cùng nhớ cô, thật không công bằng. Buổi tối, anh ăn đại một chút rồi về phòng, ngồi trong thư phòng, anh cảm thấy bụng mình rất khó chịu, ngâm ngẩm đau, có lẽ là vì ăn tô mì ở nhà Quý An Ninh, nhưng anh mặc kệ, tới nửa đêm, bụng anh vô cùng đau, có cảm giác đau quặn ruột.
Cung Vũ Trạch thở dốc, gương mặt tái nhợt, anh muốn gọi Hà Vĩnh tới nhưng cũng lại không muốn gọi ông tới. Cung Vũ Trạch nhìn thời gian, đã hai rưỡi rồi, anh cố chịu đau, nhưng lúc này anh lại đột nhiên lo lắng cho Quý An Ninh.
Cô vội đứng dậy cầm lấy cốc nước của mình rót một cốc nước lạnh để ở bên cạnh.
Gương mặt tuấn tú của Cung Vũ Trạch cũng hơi đỏ, thói quen ăn uống của anh khá thanh đạm, mì hôm nay thực sự rất cay, nhưng mùi vị cũng không tệ.
Không biết có phải là vì Quý An Ninh tận tay hãm mì hay không mà anh thấy cay cũng không bỏ, vẫn tiếp tục ăn hết.
"Anh muốn uống nước không?" Quý An Ninh thấy mặt anh hơi đỏ, cô liền muốn đứng dậy lấy nước cho anh uống.
Không ngờ, Cung Vũ Trạch vươn tay ra cầm cốc nước cô vừa uống lên uống một cách thản nhiên.
Mặt Quý An Ninh nóng bừng, anh không chê bai sao?
Cung Vũ Trạch uống xong liền đưa cốc cho cô: "Rót thêm cho tôi một cốc."
Quý An Ninh đưa tay cầm lấy cốc, rót tiếp cho anh một cốc nữa, Cung Vũ Trạch lại uống hết, Quý An Ninh nhìn anh xót ruột: "Anh thực sự không sao chứ?"
Cung Vũ Trạch ngẩng đầu lên thì bắt gặp ánh mắt xót ruột của cô, anh có cảm giác hình như họ chưa từng chia tay ba năm, hình như họ lại quay lại với cuộc sống trước đây, không phân ranh giới, thân mật và hạnh phúc!
Đúng lúc này, điện thoại của Quý An Ninh đổ chuông, cô cầm lên nhìn, là Quý Thiên Tứ gọi tới, cô vội vàng bước ra một góc để nghe điện thoại: "Alo! Anh à?"
"Ăn cơm chưa vậy?" Giọng Quý Thiên Tứ quan tâm hỏi.
"Em ăn rồi." Quý An Ninh trả lời.
"Vừa nãy anh hỏi dì Lưu, cô ấy nói không tới nấu cơm, em ăn ở đâu?" Quý Thiên Tứ tò mò hỏi.
Quý An Ninh hơi ngượng, cô biết anh mình quan tâm cuộc sống của mình từng li từng tí, anh gọi điện cho dì Lưu cũng không có gì lạ.
"Em... em hôm nay không muốn ăn, nên ở nhà tự nấu đồ ăn!" Quý An Ninh bật cười.
Trên bàn ăn, ánh mắt Cung Vũ Trạch lạnh lùng liếc qua, cảm giác ban nãy lập tức biến mất.
Chắc anh đã nhầm, giữa họ đã có thêm một Quý Thiên Tứ lúc nào cũng quan tâm tới cô, nhìn cô trò chuyện thân mật với Quý Thiên Tứ, trái tim anh thực sự không hề dễ chịu.
Quý An Ninh ngắt điện thoại, quay đầu lại thấy Cung Vũ Trạch chuẩn bị rời đi, cô ngạc nhiên: "Anh chuẩn bị về sao?"
Cung Vũ Trạch bất giác cười nhạt: "Hay là cô muốn giữ tôi ở lại đây?"
Quý An Ninh nghẹn lời nhưng cũng không để bụng: "Nếu như anh muốn ở lại tôi cũng không đuổi anh về."
Cung Vũ Trạch không muốn, ở lại đây để nhìn các biểu hiện thân mật của cô và người đàn ông khác sao? Như vậy anh thà về nhà còn hơn.
"Tiểu Kha, chúng ta về thôi." Cung Vũ Trạch nói với chú chó vẫn đang chơi bắt bướm trong hoa viên.
Tiểu Kha lập tức từ bỏ con mồi, bước tới bên cạnh chủ nhân, Quý An Ninh mỉm cười nói với Tiểu Kha: "Chào mừng mày tới chơi bất cứ lúc nào." Nói xong cô đứng dậy nói theo bóng Cung Vũ Trạch: "Lần sau anh hãy đeo cho nó một chiếc vòng cổ, như vậy người khác sẽ không đuổi bắt nó nữa."
Về điểm này, Cung Vũ Trạch cũng đã nghĩ tới, nhưng thấy cô quan tâm tới thú cưng của anh tới vậy anh liền quay đầu lại lạnh nhạt nói: "Sau này Tiểu Kha sẽ không tới nữa."
Quý An Ninh lập tức buồn bã nhìn theo bóng dáng anh, Tiểu Kha quay đầu huých nhẹ cô sau đó đi theo chủ nhân ra về.
Quý An Ninh nghe thấy tiếng xe chạy đi bên ngoài cửa, cô thở dài, Tiểu Kha là chó cưng của anh, nếu thường xuyên chạy sang nhà cô đúng là không thích hợp, nhỡ bị bạn gái của anh phát hiện ra, vậy sẽ gây rắc rối cho anh.
Cô về lại đại sảnh, nhìn hai tô mì trên bàn, cô thẫn thờ một lúc lâu.
Cung Vũ Trạch lái xe dẫn Tiểu Kha đi hóng gió, anh gọi điện cho Hà Vĩnh, bảo ông kiếm cớ đuổi Lam Doanh về, vì anh không muốn gặp mặt cô ta.
Trong đại sảnh biệt thự của Cung Vũ Trạch, Lam Doanh một mình tận hưởng bữa ăn, nhưng cô không hề cảm thấy có mùi vị gì, nếu như cùng ăn với Cung Vũ Trạch đương nhiên sẽ là một việc lãng mạn vô cùng.
Nhưng bây giờ chỉ có một mình cô ngồi đơn độc trong phòng ăn sang trọng, có chút đáng thương.
"Chú Hà, khi nào anh Vũ Trạch về vậy!" Lam Doanh vẫn chưa từ bỏ, muốn đợi Cung Vũ Trạch trở về.
"Xin lỗi, Lam tiểu thư, công ty xảy ra một số việc, thiếu gia đã tới công ty rồi, có thể hôm nay cũng không về."
"Vậy buổi tối thì sao?" Lam Doanh run rẩy hỏi.
"Tối thì tôi không rõ, nhưng thiếu gia thông thường sẽ ăn tối bên ngoài. Lam tiểu thư, cô hãy về đi, muộn lắm rồi, người nhà cô sẽ lo lắng." Hà Vĩnh vô cùng lịch sự lên tiếng.
Lam Doanh cắn môi, mặc dù rất không muốn về nhưng không có Cung Vũ Trạch ở biệt thự, cô cũng thấy rất nhàm chán, đành nói: "Vâng, vậy tôi về đây, chú nói với anh Vũ Trạch, có thời gian tôi sẽ lại tới."
"Được, có điều gần đây thiếu gia mới về nước quản lý công ty, có lẽ sẽ rất bận, Lam tiểu thư trước khi tới hay xác nhận trước cậu ấy có ở nhà hay không!"
"Chú Hà, cho tôi số điện thoại của chú, trước khi tới tôi sẽ gọi điện cho chú được không!" Lam Doanh mỉm cười nói.
"Được thôi!" Hà Vĩnh cũng rất vui vẻ được cho cô, như vậy sau này khi thiếu gia không muốn gặp cô ta, ông sẽ có thể bảo cô ta đừng tới, cũng không để cô ấy không có việc gì cũng tới.
Lam Doanh đi về được mười mấy phút, xe của Cung Vũ Trạch liền chạy về tới nơi, Tiểu Kha ở ghế lái phụ nhảy xuống, hà Vĩnh đã tìm người khiêng một tảng đá lấp lỗ chó kia lại, không cho Tiểu Kha tùy tiện ra ngoài.
Cung Vũ Trạch tìm được chiếc vòng trước đây của Tiểu Kha đeo lên cho nó, anh cũng lo lắng, nhỡ ngày nào đó Tiểu Kha chạy ra ngoài bị người khác bắt được thì rất phiền phức.
"Sau này không được chạy lung tung nữa biết chưa?" Cung Vũ Trạch vuốt ve đầu nó ra lệnh.
Tiểu Kha lập tức rên gừ gừ như thể rất uất ức.
"Mày uất ức gì chứ? Mày phải biết rằng cô ấy đã không còn là nữ chủ nhân của mày nữa, mày cũng phải giữ thể diện cho tao chứ." Cung Vũ Trạch nói xong, khi dạy bảo Tiểu Kha anh cũng phát hiện ra trong tìm mình anh vô cùng nhớ cô, thật không công bằng. Buổi tối, anh ăn đại một chút rồi về phòng, ngồi trong thư phòng, anh cảm thấy bụng mình rất khó chịu, ngâm ngẩm đau, có lẽ là vì ăn tô mì ở nhà Quý An Ninh, nhưng anh mặc kệ, tới nửa đêm, bụng anh vô cùng đau, có cảm giác đau quặn ruột.
Cung Vũ Trạch thở dốc, gương mặt tái nhợt, anh muốn gọi Hà Vĩnh tới nhưng cũng lại không muốn gọi ông tới. Cung Vũ Trạch nhìn thời gian, đã hai rưỡi rồi, anh cố chịu đau, nhưng lúc này anh lại đột nhiên lo lắng cho Quý An Ninh.
/1503
|