Có khi nào hai tô mì đó đều có vấn đề? Cô cũng sẽ bị đau bụng giống anh?
Cung Vũ Trạch cầm điện thoại lên, hỏi một câu vào số của Quý An Ninh: "Cô đau bụng không?"
Quý An NInh đang ngủ say sưa, nghe thấy tiếng tin nhắn, liền mơ mơ màng màng giơ tay lấy điện thoại, nhấn mở ra, cô còn tưởng vẫn là tin nhắn rác như mọi khi, nhìn một lượt rồi tiếp tục ngủ.
Nhưng trong ánh mắt mơ màng của cô rõ ràng nhìn thấy người gửi tin là Cung Vũ Trạch.
Cô giật mình tỉnh giấc, ba năm qua, cô thường có cảm giác mong chờ kì lạ đối với tin nhắn, tuy nhiên hôm nay cuối cùng cô cũng đã đợi được.
Chỉ là một câu nói ngắn ngủi, lại hỏi vấn đề cô có đau bụng hay không, Quý An Ninh lập tức mở tròn mắt, anh hỏi vậy lẽ nào anh bị đau bụng?
Quý An Ninh bất giác đi tới bên cửa sổ, vén rèm lên, nhìn sang biệt thự của Cung Vũ Trạch, phòng ngủ chính trên lầu ba vẫn còn sáng đèn, trong lòng cô không khỏi lo lắng.
Cô gọi điện sang cho anh.
Cung Vũ Trạch lúc này đang đứng trước cửa sổ của phòng ngủ chính, khi anh vừa nhắn tin xong liền nheo nhìn sang phía lầu ba của căn biệt thự đối diện, quả nhiên không bao lâu bên đó liền bật đèn.
Đồng thời điện thoại của anh cũng đổ chuông.
Cô gọi điện tới.
Anh cầm điện thoại lên nghe: "Alo!"
"Anh bị đau bụng sao? Nghiêm trọng không?" Giọng Quý An Ninh lo lắng hỏi.
Cung Vũ Trạch không ngờ cô phản ứng nhanh vậy, đoán được tình trạng hiện tại của anh lúc này, anh cũng không giấu, chỉ ừ một tiếng.
"Trời ơi! Tôi biết là anh không thể ăn được mì ăn liền mà, cay như vậy anh sẽ bị đau bung ngay mà." Quý An Ninh đầu kia vẫn còn lẩm bẩm áy náy.
Cung Vũ Trạch sắc mặt dịu lại, khóe miệng nở nụ cười không dễ nhận ra, anh trầm giọng nói: "Không trách cô."
"Thế phải làm sao đây? Anh mau bảo người đưa đi bệnh viện đi!" Quý An Ninh lo lắng.
"Không đi!" CUng Vũ Trạch định đợi tới sáng mai rồi tính.
"Như thế đâu có được chứ? Đau bụng thì anh phải đi bệnh viện khám, nếu không nhỡ bị nghiêm trọng thì phải làm sao?" Quý An Ninh không dám lơ là.
Cung Vũ Trạch nghe được giọng nói lo lắng của cô ở đầu bên kia, với thị lực của mình anh còn có thể nhìn thấy trước cửa sổ phòng cô có một bóng người lờ mờ đang nhìn qua bên này, nụ cười trên môi anh lại rõ thêm vài phần.
"Cô có thời gian không?" Cung Vũ Trạch hỏi lại cô.
Quý An Ninh lập tức hiểu ý, cô ngạc nhiên nói: "Anh muốn tôi đưa anh tới bệnh viện sao?"
Đặc biệt khi đêm tối sẽ khiến người ta yếu đuối, khiến người ta gỡ bỏ mọi phòng bị, Cung Vũ Trạch khẽ hỏi một câu: "Cô sẽ đưa tôi đi chứ?"
Đâu bên kia, Quý An Ninh cũng bị yêu cầu của anh làm cho sửng sốt vài giây, cô có thể không?
Nghĩ tới sức khỏe của anh, Quý An Ninh không suy nghĩ nhiều, cô đồng ý ngay: "Được, tôi sẽ đưa anh tới bệnh viện, tôi lái xe qua, anh mặc đồ xuống lầu đi."
Cung Vũ Trạch không ngờ cô lại đồng ý, anh ừ một tiếng với đầu dây bên kia, đầu kia liền tắt máy, sau đó anh nhìn thấy đèn bên cô sáng thêm một lúc rồi tắt đi.
Chắc cô đã lái xe qua đón anh.
Quý An Ninh nhanh chóng mặc đồ và xuống sân, cô cũng không sợ gì cả, lái xe chạy đi, điện thoại của cô cũng nhanh chóng nhận được điện thoại của Quý Thiên Tứ gọi tới.
"An Ninh, em đi đâu vậy?" Quý Thiên Tứ bị tiếng xe của cô đánh thức dậy.
"Anh, em ra ngoài một chuyến, anh đừng lo lắng, em đưa bạn tới bệnh viện."
Quý Thiên Tứ lo lắng nói: "Bạn ở đâu, có cần anh đi cùng không?"
"Không cần đầu, là Cung Vũ Trạch, anh ấy bị đau bụng, em đưa anh ấy tới bệnh viện tư nhân của anh ấy, đừng lo lắng." Nói xong, Quý An Ninh liền ngắt máy.
Bên này, Quý Thiên Tứ không lo lắng, anh chỉ bất ngờ, bên cạnh Cung Vũ Trạch không có ai sao? Nửa đêm nửa hôm lại gọi Quý An Ninh đưa anh ta vào viện. Xe của Quý An Ninh chạy tới trước biệt thự của Cung Vũ Trạch, cô vần chưa vào trong sân đã thấy bên dưới đèn chiếu sáng màu xanh nhạt trước cửa biệt thự, Cung Vũ Trạch cao lớn đang đứng đó, anh mặc một chiếc t-shirt màu đen, cùng với quần lửng tới gối, thậm chí còn đi một đôi dép lê.
Quý An Ninh xém chút nữa bật cười, cô dừng xe lại, cô nói với anh: "Lên xe đi."
Cung Vũ Trạch mở cửa xe của cô ra ngồi vào trong, tay anh khẽ ôm bụng, rõ ràng vẫn còn đau.
"Rất đau sao?" Quý An Ninh tò mò hỏi.
Cung Vũ Trạch gật đầu, thực sự là rất đau, chắc đã bị rối loạn tiêu hóa.
"Tới bệnh viện của nhà anh." Quý An Ninh biết bệnh viện nhà anh ở đâu, lúc này là buổi tối, đường không có mấy xe, trên con đường rộng thênh thang cũng chỉ có đèn của xe cô chiếu về phía trước, cô lái xe khá nhanh.
Cung Vũ Trạch hơi nghiêng mặt qua, nhìn thấy cô gái với mái tóc dài buông sau gáy, mặc áo phông cùng quần bò, dưới ánh đèn lờ mờ, nửa bên mặt xinh đẹp tuyệt trần của cô khiến người ta cảm nhận được sự kiên cường và dũng cảm.
Như thể trong cơ thể nhỏ bé kia đang bộc phát một loại sức mạnh.
Quý An Ninh chăm chú nhìn về phía trước không dám lơ là, bàn đạp ga dưới chân cũng đạp rất chắc chắn, có cảm giác giống như một tay đua cừ khôi.
Cung Vũ Trạch ngồi trong xe của cô không cảm thấy sợ hãi, ngược lại có cảm tưởng sự dũng cảm của cô lúc này là vì anh.
Quý An Ninh mất mười lăm phút để đưa anh tới trước cửa bệnh viện tư nhân nhà họ Cung, bác sĩ trực ban thấy người tới khám là đại thiếu gia nhà họ Cung liền lập tức không dám chậm trễ, hỏi han một hồi, xác định Cung Vũ Trạch có lẽ mắc bệnh viêm ruột cấp tính.
Cần truyền nước, Cung Vũ Trạch không có ý kiến gì.
Quý An Ninh không bị sao cả, chắc là tại vì dạ dày cô không cao quý khó nuôi tới vậy.
Cung Vũ Trạch ngồi trong phòng nghỉ sang trọng, y tá giúp anh cắm kim truyền nước ở cánh tay, hai y tá trẻ trực ban nhìn thấy anh, gương mặt lập tức ửng hồng e thẹn.
Cung Vũ Trạch mặc trang phục bình thường nhưng không che lấp được gương mặt khiến các cô gái rung động, anh chỉ cần ngồi uể oải dựa vào ghế thôi cũng toát lên sức quyến rũ nam tính của riêng anh.
Quý An Ninh khoanh tay đứng bên cạnh, thi thoảng lại nhìn anh, gương mặt cô có vẻ không tự nhiên.
Cách ba năm, cô đã không còn là bạn gái của anh, thậm chí bây giờ còn không được coi là bạn, ở bên cạnh anh với thân phận khá khó xử.
Y tá sau khi xong việc liền đi ra, còn giúp họ đóng cửa. Quý An Ninh lập tức trở nên căng thẳng, cô muốn mở cửa ra hơn, như thế sẽ không phải một mình đối mặt với anh.
Cung Vũ Trạch khẽ nheo mắt, thấy cô đứng ở một bên liền lên tiếng: "Nghỉ đi thôi!"
"Tôi không sao!" Quý An Ninh lắc đầu, vô cùng tỉnh táo, cô nghĩ ngợi một lát rồi hỏi: "Anh chắc là không cần liên hệ người của anh tới chứ?"
"Sao vậy? Cô muốn về rồi à?" Cung Vũ Trạch sắc mặt chùng xuống, không vui hỏi lại cô.
Cung Vũ Trạch cầm điện thoại lên, hỏi một câu vào số của Quý An Ninh: "Cô đau bụng không?"
Quý An NInh đang ngủ say sưa, nghe thấy tiếng tin nhắn, liền mơ mơ màng màng giơ tay lấy điện thoại, nhấn mở ra, cô còn tưởng vẫn là tin nhắn rác như mọi khi, nhìn một lượt rồi tiếp tục ngủ.
Nhưng trong ánh mắt mơ màng của cô rõ ràng nhìn thấy người gửi tin là Cung Vũ Trạch.
Cô giật mình tỉnh giấc, ba năm qua, cô thường có cảm giác mong chờ kì lạ đối với tin nhắn, tuy nhiên hôm nay cuối cùng cô cũng đã đợi được.
Chỉ là một câu nói ngắn ngủi, lại hỏi vấn đề cô có đau bụng hay không, Quý An Ninh lập tức mở tròn mắt, anh hỏi vậy lẽ nào anh bị đau bụng?
Quý An Ninh bất giác đi tới bên cửa sổ, vén rèm lên, nhìn sang biệt thự của Cung Vũ Trạch, phòng ngủ chính trên lầu ba vẫn còn sáng đèn, trong lòng cô không khỏi lo lắng.
Cô gọi điện sang cho anh.
Cung Vũ Trạch lúc này đang đứng trước cửa sổ của phòng ngủ chính, khi anh vừa nhắn tin xong liền nheo nhìn sang phía lầu ba của căn biệt thự đối diện, quả nhiên không bao lâu bên đó liền bật đèn.
Đồng thời điện thoại của anh cũng đổ chuông.
Cô gọi điện tới.
Anh cầm điện thoại lên nghe: "Alo!"
"Anh bị đau bụng sao? Nghiêm trọng không?" Giọng Quý An Ninh lo lắng hỏi.
Cung Vũ Trạch không ngờ cô phản ứng nhanh vậy, đoán được tình trạng hiện tại của anh lúc này, anh cũng không giấu, chỉ ừ một tiếng.
"Trời ơi! Tôi biết là anh không thể ăn được mì ăn liền mà, cay như vậy anh sẽ bị đau bung ngay mà." Quý An Ninh đầu kia vẫn còn lẩm bẩm áy náy.
Cung Vũ Trạch sắc mặt dịu lại, khóe miệng nở nụ cười không dễ nhận ra, anh trầm giọng nói: "Không trách cô."
"Thế phải làm sao đây? Anh mau bảo người đưa đi bệnh viện đi!" Quý An Ninh lo lắng.
"Không đi!" CUng Vũ Trạch định đợi tới sáng mai rồi tính.
"Như thế đâu có được chứ? Đau bụng thì anh phải đi bệnh viện khám, nếu không nhỡ bị nghiêm trọng thì phải làm sao?" Quý An Ninh không dám lơ là.
Cung Vũ Trạch nghe được giọng nói lo lắng của cô ở đầu bên kia, với thị lực của mình anh còn có thể nhìn thấy trước cửa sổ phòng cô có một bóng người lờ mờ đang nhìn qua bên này, nụ cười trên môi anh lại rõ thêm vài phần.
"Cô có thời gian không?" Cung Vũ Trạch hỏi lại cô.
Quý An Ninh lập tức hiểu ý, cô ngạc nhiên nói: "Anh muốn tôi đưa anh tới bệnh viện sao?"
Đặc biệt khi đêm tối sẽ khiến người ta yếu đuối, khiến người ta gỡ bỏ mọi phòng bị, Cung Vũ Trạch khẽ hỏi một câu: "Cô sẽ đưa tôi đi chứ?"
Đâu bên kia, Quý An Ninh cũng bị yêu cầu của anh làm cho sửng sốt vài giây, cô có thể không?
Nghĩ tới sức khỏe của anh, Quý An Ninh không suy nghĩ nhiều, cô đồng ý ngay: "Được, tôi sẽ đưa anh tới bệnh viện, tôi lái xe qua, anh mặc đồ xuống lầu đi."
Cung Vũ Trạch không ngờ cô lại đồng ý, anh ừ một tiếng với đầu dây bên kia, đầu kia liền tắt máy, sau đó anh nhìn thấy đèn bên cô sáng thêm một lúc rồi tắt đi.
Chắc cô đã lái xe qua đón anh.
Quý An Ninh nhanh chóng mặc đồ và xuống sân, cô cũng không sợ gì cả, lái xe chạy đi, điện thoại của cô cũng nhanh chóng nhận được điện thoại của Quý Thiên Tứ gọi tới.
"An Ninh, em đi đâu vậy?" Quý Thiên Tứ bị tiếng xe của cô đánh thức dậy.
"Anh, em ra ngoài một chuyến, anh đừng lo lắng, em đưa bạn tới bệnh viện."
Quý Thiên Tứ lo lắng nói: "Bạn ở đâu, có cần anh đi cùng không?"
"Không cần đầu, là Cung Vũ Trạch, anh ấy bị đau bụng, em đưa anh ấy tới bệnh viện tư nhân của anh ấy, đừng lo lắng." Nói xong, Quý An Ninh liền ngắt máy.
Bên này, Quý Thiên Tứ không lo lắng, anh chỉ bất ngờ, bên cạnh Cung Vũ Trạch không có ai sao? Nửa đêm nửa hôm lại gọi Quý An Ninh đưa anh ta vào viện. Xe của Quý An Ninh chạy tới trước biệt thự của Cung Vũ Trạch, cô vần chưa vào trong sân đã thấy bên dưới đèn chiếu sáng màu xanh nhạt trước cửa biệt thự, Cung Vũ Trạch cao lớn đang đứng đó, anh mặc một chiếc t-shirt màu đen, cùng với quần lửng tới gối, thậm chí còn đi một đôi dép lê.
Quý An Ninh xém chút nữa bật cười, cô dừng xe lại, cô nói với anh: "Lên xe đi."
Cung Vũ Trạch mở cửa xe của cô ra ngồi vào trong, tay anh khẽ ôm bụng, rõ ràng vẫn còn đau.
"Rất đau sao?" Quý An Ninh tò mò hỏi.
Cung Vũ Trạch gật đầu, thực sự là rất đau, chắc đã bị rối loạn tiêu hóa.
"Tới bệnh viện của nhà anh." Quý An Ninh biết bệnh viện nhà anh ở đâu, lúc này là buổi tối, đường không có mấy xe, trên con đường rộng thênh thang cũng chỉ có đèn của xe cô chiếu về phía trước, cô lái xe khá nhanh.
Cung Vũ Trạch hơi nghiêng mặt qua, nhìn thấy cô gái với mái tóc dài buông sau gáy, mặc áo phông cùng quần bò, dưới ánh đèn lờ mờ, nửa bên mặt xinh đẹp tuyệt trần của cô khiến người ta cảm nhận được sự kiên cường và dũng cảm.
Như thể trong cơ thể nhỏ bé kia đang bộc phát một loại sức mạnh.
Quý An Ninh chăm chú nhìn về phía trước không dám lơ là, bàn đạp ga dưới chân cũng đạp rất chắc chắn, có cảm giác giống như một tay đua cừ khôi.
Cung Vũ Trạch ngồi trong xe của cô không cảm thấy sợ hãi, ngược lại có cảm tưởng sự dũng cảm của cô lúc này là vì anh.
Quý An Ninh mất mười lăm phút để đưa anh tới trước cửa bệnh viện tư nhân nhà họ Cung, bác sĩ trực ban thấy người tới khám là đại thiếu gia nhà họ Cung liền lập tức không dám chậm trễ, hỏi han một hồi, xác định Cung Vũ Trạch có lẽ mắc bệnh viêm ruột cấp tính.
Cần truyền nước, Cung Vũ Trạch không có ý kiến gì.
Quý An Ninh không bị sao cả, chắc là tại vì dạ dày cô không cao quý khó nuôi tới vậy.
Cung Vũ Trạch ngồi trong phòng nghỉ sang trọng, y tá giúp anh cắm kim truyền nước ở cánh tay, hai y tá trẻ trực ban nhìn thấy anh, gương mặt lập tức ửng hồng e thẹn.
Cung Vũ Trạch mặc trang phục bình thường nhưng không che lấp được gương mặt khiến các cô gái rung động, anh chỉ cần ngồi uể oải dựa vào ghế thôi cũng toát lên sức quyến rũ nam tính của riêng anh.
Quý An Ninh khoanh tay đứng bên cạnh, thi thoảng lại nhìn anh, gương mặt cô có vẻ không tự nhiên.
Cách ba năm, cô đã không còn là bạn gái của anh, thậm chí bây giờ còn không được coi là bạn, ở bên cạnh anh với thân phận khá khó xử.
Y tá sau khi xong việc liền đi ra, còn giúp họ đóng cửa. Quý An Ninh lập tức trở nên căng thẳng, cô muốn mở cửa ra hơn, như thế sẽ không phải một mình đối mặt với anh.
Cung Vũ Trạch khẽ nheo mắt, thấy cô đứng ở một bên liền lên tiếng: "Nghỉ đi thôi!"
"Tôi không sao!" Quý An Ninh lắc đầu, vô cùng tỉnh táo, cô nghĩ ngợi một lát rồi hỏi: "Anh chắc là không cần liên hệ người của anh tới chứ?"
"Sao vậy? Cô muốn về rồi à?" Cung Vũ Trạch sắc mặt chùng xuống, không vui hỏi lại cô.
/1503
|