*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
"Đúng vậy! Đó là chuyện cực kỳ vinh dự."
Giản Vân có một nỗi khát vọng nôn nóng với thành công, mắt cô ta cũng sáng rực, nếu thật sự có thể khiến thành viên hoàng gia để ý đến, trở thành nhà thiết kế đá quý của họ, thì đó là một chuyện rạng danh quốc tế chứ chẳng chơi.
"Các cô đừng nghĩ xa như thế, trước mắt, ít ra chúng ta đã có được một khách hàng như vậy, vì thế chúng ta phải càng có gắng nắm bắt cơ hội, Ly Nguyệt nhờ vào em nhé, lát nữa chị sẽ thảo luận chi tiết những yêu cầu của bà ấy với em, tan họp."
Giản Vân không cam tâm, chuyện tốt như thế, vậy mà lại rơi xuống đầu Trình Ly Nguyệt, còn Linda lại chẳng thèm suy nghĩ đến cô ta.
Thật sự chẳng hề xem cô ta ra gì!
Cảm giác bị coi thường, đối với một nhà thiết kế đã có thành tựu như cô ta mà nói, là một chuyện nhục nhã.
Trình Ly Nguyệt ngồi trong văn phăng của Linda, tò mò hỏi: "Linda, sao chị lại quen biết được với khách hàng này?"
"Các quý bà trong giới thượng lưu, bản thân họ là một kênh quảng cáo sống, họ tuyên truyền cho công ty chúng ta, lần trước chắng phải có một khách hàng nhờ em lấy hoa Lan thủy tinh làm chủ đề thiết kế hay sao? Khách hàng đó đeo trang sức của chúng ta thiết kế đi tham gia tiệc tối, được người khác chú ý đến, thế là hai hôm trước khách hàng đó gọi cho chị, nói là có một thành viên hoàng gia rất thích thiết kế của công ty chúng ta, sẽ liên lạc với chị, không ngờ lại liên lạc thật."
"Bà ấy là ai vậy?"
"Chắc là em gái của một vị thân vương nào đó trong nước! Chị cũng không hiểu rõ về hoàng gia lắm, tóm lại, thân phận cao quý, không thể lơ là được." Linda nói xong, cô lại nói tiếp: "Lần này bà ấy nhờ chúng ta lấy cúc vạn thọ làm chủ đề thiết kế, bà ấy rất thích loại hoa này, vì thế thiết kế của em phải xoay quanh hoa cúc vạn thọ."
Trình Ly Nguyệt cau mày: "Loài hoa này quá phức tạp, độ khó sẽ hơi cao."
"Đúng là có hơi phức tạp, muốn thiết kế ra ý tưởng mới, càng không hề đơn giản, nhưng chúng ta không thể từ chối khách hàng này, Ly Nguyệt nhờ vào em đó." Lần này Linda thật sự đặt hy vọng lên người cô.
Trình Ly Nguyệt nghĩ ngợi, trong đầu dường như nảy lên một ý tưởng, cô cười nói: "Được, em sẽ vẽ vài bản thảo cho bà ấy xem trước."
"Bà ấy cần ba món trang sức, dây chuyền, hoa tai, vòng tay. Em cứ gác những thiết kế khác sang một bên, tập trung thiết kể chủ đề lần này đi!"
"Vâng!" Trình Ly Nguyệt gật đầu.
Buổi trưa, Cung Dạ Tiêu hẹn ăn trưa, bị cô từ chối, bởi vì cô muốn ăn trong căn tin, ăn xong phải trở lại làm việc.
110, Trình Ly Nguyệt đang tập trung tinh thần tìm kiếm các bức tranh về cúc vạn thọ, bỗng dưng có người gõ cửa, Trình Ly Nguyệt không ngẩng đầu lên: "Mời vào."
Cửa được đẩy vào, Trình Ly Nguyệt liếc thấy người bước vào là một người đàn ông cao to, cô lập tức ngẩng đầu lên, vừa nhìn, cô liền ngơ ngác.
Sao lại là Cung Dạ Tiêu?
"Sao...sao anh lại đến đây?" Trình Ly Nguyệt đứng lên.
"Ăn cơm ở căn tin với em!" Cung Dạ Tiêu cười, ngồi xuống chiếc ghế sofa đặt đối diện cô, hai bàn tay thon dài đan vào nhau, tao nhã mê người.
Trình Ly Nguyệt dở khóc dở cười, hèn gì lúc nãy khi cô nói sẽ ăn cơm ở căn tin, anh chẳng hề oán giận một chút nào.
"Thôi vậy, em ra ngoài ăn với anh!" Trình Ly Nguyệt cảm thấy bắt anh ăn ở căn tin, sẽ làm giảm thân phận của anh.
Vả lại anh là người kén ăn, thật sự có thể nuốt trôi thức ăn trong căn tin sao?
“Đã đặt chỗ nhà hàng rồi, khi nào thì đi?" Cung Dạ Tiêu biết, anh đích thân tới thì cô chắc chắn sẽ đi ăn cơm với anh.
"Hóa ra anh đã có chuẩn bị từ trước." Trình Ly Nguyệt nói xong, lại nói tiếp với anh: "Vẫn còn sơm, cho em thêm 10 phút nữa."
"Được! Không vội." Cung Dạ Tiêu ngồi lười trên ghế sofa, bàn tay trái đỡ lấy khủy tay phải, bàn tay phải thì lại chống chiếc cằm hoàn mỹ, đôi mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm vào cô đang ngồi trước bàn làm việc phía đối diện, toát ra thái độ thưởng thức.
Người đàn ông trong lúc làm việc rất mê người, phụ nữ cũng không ngoại lệ.
Khi Trình Ly Nguyệt làm việc, có một khí chất sáng rực phát ra từ bên trong, rất gợi cảm.
Anh nghĩ mình sẽ yêu cô không hề do dự, cũng không hẵn là vì cô có một khuôn mặt xinh đẹp, mà còn vì nét đẹp tâm hồn của cô nữa.
Trên người cô có một thứ rất hiện thực, không hư vinh không giả tạo, khi mới gặp cô, trái tim cô cứng như sắt thép, còn giờ đây, cô đối với anh, dịu dàng như nước.
Vì con trai, cô toàn tâm bảo vệ, cố gắng phấn đấu, không giả vờ ngốc, tâm hồn thông suốt, cô chính là kiểu phụ nữ có nội tâm sáng tỏ như trăng rằm.
Kiểu phụ nữ như thế, nên phải để anh yêu.
Trình Ly Nguyệt đang nhìn màn hình, định quan sát hình ảnh Cúc vạn thọ, ai ngờ đâu từ trường của anh quá mạnh, ánh mắt bức bách lúc nào cũng quấy rối cô.
Cô chỉ đành trừng mắt nhìn anh, ai mà còn có thể tập trung làm việc được khi anh cứ nhìn chằm chằm thế cơ chứ?
Ít ra cô không thể.
"Được thôi! Đi ăn cơm." Trình Ly Nguyệt đứng lên, xách túi đi về phía anh.
Cung Dạ Tiêu đứng dậy, chiều cao cao hơn cô đúng một cái đầu, Trình Ly Nguyệt vén tóc ra sau, áo khoác màu xám cực kỳ gợi cảm, dưới ánh nắng, khuôn mặt của cô trắng nõn trong suốt, rõ ràng là một dung mạo thanh thuần, nhưng khi khoác lên người kiểu trang phục chín chắn, thì lại càng quyến rũ trái tim anh hơn, Cung Dạ Tiêu bấc giác giữ chặt lấy vùng gáy của cô, hôn vào đôi môi đỏ ửng căn mọng kia.
"Ưm...chú ý một chút." Trình Ly Nguyệt lập tức đẩy anh ra, quát khẽ.
"Sao thế? Anh hôn người phụ nữ của mình, ai dám quản đây?" Cung Dạ Tiêu nhướng mày hỏi lại.
Trình Ly Nguyệt mím môi cười, bó tay với sự bá đạo của anh, khi cô dẫn Cung Dạ Tiêu ra khỏi văn phòng, Trình Ly Nguyệt có cảm giác như đang đắm chìm trong các ánh mắt đố kỵ, người đàn ông bên cạnh cô, đang khoác tay cô, càng chói mắt hơn các nhãn hiệu cao cấp.
Giản Vân bưng một ly cà phê đi ngang qua, vô tình liếc nhìn bóng dáng thẳng tắp ấy, cô ta không khỏi kinh ngạc, người đàn ông như Cung Dạ Tiêu, sao lại bị người phụ nữ như Trình Ly Nguyệt trói chặt được?
Xuống cổng công ty, xe của anh dừng ở trước cửa, chiếc siêu xe màu đen, vừa bá khí vừa bắt mắt.
Tất nhiên, dừng trước cửa công ty tuyệt đối sẽ không ảnh hưởng kẹt xe, Cung Dạ Tiêu mở cửa ghế phó lái cho cô vào ngồi, anh thì đi vòng qua ghế lái, nhanh chóng ngồi vào chỗ.
Chiếc siêu xe màu đen chạy xuống đường, hòa mình vào dòng xe cộ, chạy về hướng một nhà hàng tây cao cấp.
Trình Ly Nguyệt ngồi trên xe, trong đầu luôn nghĩ về công việc lần này, thời gian một tháng, khá là căng thẳng, cô phải nghĩ ra một phương án thiết kế trang sức mới được.
"Sao thế? Gặp phải vấn đề trong công việc?" Cung Dạ Tiêu xoay đầu sang hỏi.
"Hôm nay có một khách hàng, thành viên hoàng gia, giao cho em làm, em thấy hơi áp lực." Trình Ly Nguyệt tâm sự điều phiền muộn với anh.
"Thả lỏng nào, cứ phát huy bình thường là được." Cung Dạ Tiêu dỗ dành.
"Vậy thì lại không được, lỡ để mất khách hàng này, ông chủ em mắng em thì sao?" Trình Ly Nguyệt không dám lơ là.
"Yên tâm, anh ta sẽ không mắng em đâu." Cung Dạ Tiêu rất tự tin, cười cũng rất quyến rũ.
"Đúng vậy! Đó là chuyện cực kỳ vinh dự."
Giản Vân có một nỗi khát vọng nôn nóng với thành công, mắt cô ta cũng sáng rực, nếu thật sự có thể khiến thành viên hoàng gia để ý đến, trở thành nhà thiết kế đá quý của họ, thì đó là một chuyện rạng danh quốc tế chứ chẳng chơi.
"Các cô đừng nghĩ xa như thế, trước mắt, ít ra chúng ta đã có được một khách hàng như vậy, vì thế chúng ta phải càng có gắng nắm bắt cơ hội, Ly Nguyệt nhờ vào em nhé, lát nữa chị sẽ thảo luận chi tiết những yêu cầu của bà ấy với em, tan họp."
Giản Vân không cam tâm, chuyện tốt như thế, vậy mà lại rơi xuống đầu Trình Ly Nguyệt, còn Linda lại chẳng thèm suy nghĩ đến cô ta.
Thật sự chẳng hề xem cô ta ra gì!
Cảm giác bị coi thường, đối với một nhà thiết kế đã có thành tựu như cô ta mà nói, là một chuyện nhục nhã.
Trình Ly Nguyệt ngồi trong văn phăng của Linda, tò mò hỏi: "Linda, sao chị lại quen biết được với khách hàng này?"
"Các quý bà trong giới thượng lưu, bản thân họ là một kênh quảng cáo sống, họ tuyên truyền cho công ty chúng ta, lần trước chắng phải có một khách hàng nhờ em lấy hoa Lan thủy tinh làm chủ đề thiết kế hay sao? Khách hàng đó đeo trang sức của chúng ta thiết kế đi tham gia tiệc tối, được người khác chú ý đến, thế là hai hôm trước khách hàng đó gọi cho chị, nói là có một thành viên hoàng gia rất thích thiết kế của công ty chúng ta, sẽ liên lạc với chị, không ngờ lại liên lạc thật."
"Bà ấy là ai vậy?"
"Chắc là em gái của một vị thân vương nào đó trong nước! Chị cũng không hiểu rõ về hoàng gia lắm, tóm lại, thân phận cao quý, không thể lơ là được." Linda nói xong, cô lại nói tiếp: "Lần này bà ấy nhờ chúng ta lấy cúc vạn thọ làm chủ đề thiết kế, bà ấy rất thích loại hoa này, vì thế thiết kế của em phải xoay quanh hoa cúc vạn thọ."
Trình Ly Nguyệt cau mày: "Loài hoa này quá phức tạp, độ khó sẽ hơi cao."
"Đúng là có hơi phức tạp, muốn thiết kế ra ý tưởng mới, càng không hề đơn giản, nhưng chúng ta không thể từ chối khách hàng này, Ly Nguyệt nhờ vào em đó." Lần này Linda thật sự đặt hy vọng lên người cô.
Trình Ly Nguyệt nghĩ ngợi, trong đầu dường như nảy lên một ý tưởng, cô cười nói: "Được, em sẽ vẽ vài bản thảo cho bà ấy xem trước."
"Bà ấy cần ba món trang sức, dây chuyền, hoa tai, vòng tay. Em cứ gác những thiết kế khác sang một bên, tập trung thiết kể chủ đề lần này đi!"
"Vâng!" Trình Ly Nguyệt gật đầu.
Buổi trưa, Cung Dạ Tiêu hẹn ăn trưa, bị cô từ chối, bởi vì cô muốn ăn trong căn tin, ăn xong phải trở lại làm việc.
110, Trình Ly Nguyệt đang tập trung tinh thần tìm kiếm các bức tranh về cúc vạn thọ, bỗng dưng có người gõ cửa, Trình Ly Nguyệt không ngẩng đầu lên: "Mời vào."
Cửa được đẩy vào, Trình Ly Nguyệt liếc thấy người bước vào là một người đàn ông cao to, cô lập tức ngẩng đầu lên, vừa nhìn, cô liền ngơ ngác.
Sao lại là Cung Dạ Tiêu?
"Sao...sao anh lại đến đây?" Trình Ly Nguyệt đứng lên.
"Ăn cơm ở căn tin với em!" Cung Dạ Tiêu cười, ngồi xuống chiếc ghế sofa đặt đối diện cô, hai bàn tay thon dài đan vào nhau, tao nhã mê người.
Trình Ly Nguyệt dở khóc dở cười, hèn gì lúc nãy khi cô nói sẽ ăn cơm ở căn tin, anh chẳng hề oán giận một chút nào.
"Thôi vậy, em ra ngoài ăn với anh!" Trình Ly Nguyệt cảm thấy bắt anh ăn ở căn tin, sẽ làm giảm thân phận của anh.
Vả lại anh là người kén ăn, thật sự có thể nuốt trôi thức ăn trong căn tin sao?
“Đã đặt chỗ nhà hàng rồi, khi nào thì đi?" Cung Dạ Tiêu biết, anh đích thân tới thì cô chắc chắn sẽ đi ăn cơm với anh.
"Hóa ra anh đã có chuẩn bị từ trước." Trình Ly Nguyệt nói xong, lại nói tiếp với anh: "Vẫn còn sơm, cho em thêm 10 phút nữa."
"Được! Không vội." Cung Dạ Tiêu ngồi lười trên ghế sofa, bàn tay trái đỡ lấy khủy tay phải, bàn tay phải thì lại chống chiếc cằm hoàn mỹ, đôi mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm vào cô đang ngồi trước bàn làm việc phía đối diện, toát ra thái độ thưởng thức.
Người đàn ông trong lúc làm việc rất mê người, phụ nữ cũng không ngoại lệ.
Khi Trình Ly Nguyệt làm việc, có một khí chất sáng rực phát ra từ bên trong, rất gợi cảm.
Anh nghĩ mình sẽ yêu cô không hề do dự, cũng không hẵn là vì cô có một khuôn mặt xinh đẹp, mà còn vì nét đẹp tâm hồn của cô nữa.
Trên người cô có một thứ rất hiện thực, không hư vinh không giả tạo, khi mới gặp cô, trái tim cô cứng như sắt thép, còn giờ đây, cô đối với anh, dịu dàng như nước.
Vì con trai, cô toàn tâm bảo vệ, cố gắng phấn đấu, không giả vờ ngốc, tâm hồn thông suốt, cô chính là kiểu phụ nữ có nội tâm sáng tỏ như trăng rằm.
Kiểu phụ nữ như thế, nên phải để anh yêu.
Trình Ly Nguyệt đang nhìn màn hình, định quan sát hình ảnh Cúc vạn thọ, ai ngờ đâu từ trường của anh quá mạnh, ánh mắt bức bách lúc nào cũng quấy rối cô.
Cô chỉ đành trừng mắt nhìn anh, ai mà còn có thể tập trung làm việc được khi anh cứ nhìn chằm chằm thế cơ chứ?
Ít ra cô không thể.
"Được thôi! Đi ăn cơm." Trình Ly Nguyệt đứng lên, xách túi đi về phía anh.
Cung Dạ Tiêu đứng dậy, chiều cao cao hơn cô đúng một cái đầu, Trình Ly Nguyệt vén tóc ra sau, áo khoác màu xám cực kỳ gợi cảm, dưới ánh nắng, khuôn mặt của cô trắng nõn trong suốt, rõ ràng là một dung mạo thanh thuần, nhưng khi khoác lên người kiểu trang phục chín chắn, thì lại càng quyến rũ trái tim anh hơn, Cung Dạ Tiêu bấc giác giữ chặt lấy vùng gáy của cô, hôn vào đôi môi đỏ ửng căn mọng kia.
"Ưm...chú ý một chút." Trình Ly Nguyệt lập tức đẩy anh ra, quát khẽ.
"Sao thế? Anh hôn người phụ nữ của mình, ai dám quản đây?" Cung Dạ Tiêu nhướng mày hỏi lại.
Trình Ly Nguyệt mím môi cười, bó tay với sự bá đạo của anh, khi cô dẫn Cung Dạ Tiêu ra khỏi văn phòng, Trình Ly Nguyệt có cảm giác như đang đắm chìm trong các ánh mắt đố kỵ, người đàn ông bên cạnh cô, đang khoác tay cô, càng chói mắt hơn các nhãn hiệu cao cấp.
Giản Vân bưng một ly cà phê đi ngang qua, vô tình liếc nhìn bóng dáng thẳng tắp ấy, cô ta không khỏi kinh ngạc, người đàn ông như Cung Dạ Tiêu, sao lại bị người phụ nữ như Trình Ly Nguyệt trói chặt được?
Xuống cổng công ty, xe của anh dừng ở trước cửa, chiếc siêu xe màu đen, vừa bá khí vừa bắt mắt.
Tất nhiên, dừng trước cửa công ty tuyệt đối sẽ không ảnh hưởng kẹt xe, Cung Dạ Tiêu mở cửa ghế phó lái cho cô vào ngồi, anh thì đi vòng qua ghế lái, nhanh chóng ngồi vào chỗ.
Chiếc siêu xe màu đen chạy xuống đường, hòa mình vào dòng xe cộ, chạy về hướng một nhà hàng tây cao cấp.
Trình Ly Nguyệt ngồi trên xe, trong đầu luôn nghĩ về công việc lần này, thời gian một tháng, khá là căng thẳng, cô phải nghĩ ra một phương án thiết kế trang sức mới được.
"Sao thế? Gặp phải vấn đề trong công việc?" Cung Dạ Tiêu xoay đầu sang hỏi.
"Hôm nay có một khách hàng, thành viên hoàng gia, giao cho em làm, em thấy hơi áp lực." Trình Ly Nguyệt tâm sự điều phiền muộn với anh.
"Thả lỏng nào, cứ phát huy bình thường là được." Cung Dạ Tiêu dỗ dành.
"Vậy thì lại không được, lỡ để mất khách hàng này, ông chủ em mắng em thì sao?" Trình Ly Nguyệt không dám lơ là.
"Yên tâm, anh ta sẽ không mắng em đâu." Cung Dạ Tiêu rất tự tin, cười cũng rất quyến rũ.
/1503
|