"Con chơi có vui không?"
"Vui lắm ạ! Con và baba cùng đi họp nè, baba rất giỏi."
"Vui là được, chiều nay mami qua đó đón con, hôm nay mình về nhà ở được không nào?"
"Dạ! Được ạ!" Cậu nhóc lại trả lời rất thoải mái.
Trình Ly Nguyệt có chút nghi ngờ, lúc đó thì nghe cậu nhóc hỏi, "Mami, buổi trưa có rảnh cùng ăn cơm không? Baba muốn mời mami ăn cơm."
Tim của Trình Ly Nguyệt đột ngột đập nhanh, cô bạn trả lời, "Không đâu, mami còn có công việc, con với baba con đi ăn cơm đi!"
"Hơ! Vậy cũng được ạ!"cậu nhóc rõ ràng có chút thất vọng, còn Trình Ly Nguyệt thì vội cúp điện thoại trước.
Ở tòa cao ốc kim tự tháp đối diện, cậu nhóc cầm điện thoại, nhìn người đàn ông cao to kế bên, "Baba à, mami nói bận, không rảnh cùng chúng ta ăn cơm."
Đôi mắt đen tuyền dưới đôi mày sắc của người đàn ông sượt qua nét không hài lòng, nhưng trước mặt nhóc con, anh vẫn cười hiền, lành mê người, "Vậy baba dẫn con đi ăn bữa thịnh soạn"
Cậu nhóc nghe chữ bữa ăn lớn, mắt lập tức sáng lên.
Trình Ly Nguyệt ăn cơm trưa ở căn tin, bữa cơm rất đơn giản, sau khi ăn xong thì quay trở lại vùi đầu vào công việc cho đến chiều khoảng năm giờ, cô nhớ đến phải đi đón đứa con bảo bối, liền thương lượng với Linda, một lát ngồi xe của chị ta.
Con của Linda ở nước ngoài, hiện giờ cô đang ở một mình, cũng rất thích đi cùng Trình Ly Nguyệt.
Trình Ly Nguyệt lúc ra khỏi cửa, gọi cho số điện thoại nhóc con dùng để gọi đến hôm nay.
"A lô!" Giọng trầm từ tính của người đàn ông truyền đến.
"Cung Dạ Tiêu, tôi ở dưới lầu đón con, anh có thể kêu trợ lý dẫn nó xuống đây được không?" Trình Ly Nguyệt giọng bình tĩnh hỏi.
"Cô chắc chắn là phải đến nhà cô ngủ?" Âm thanh mê người cùng với câu nói không rõ mục đích của anh ta vang lên.
"Tôi chắc chắn, khẳng định chắc nịch, sau này con tôi sẽ ngủ nhà tôi." Trình Ly Nguyệt cất cao vài tông giọng lên nói qua điện thoại.
"Được! Tôi cho người dẫn nó xuống dưới."Cung Dạ Tiêu nói xong, cúp máy trước
Trình Ly Nguyệt nhìn điện thoại, có chút khó hiểu, người đàn ông này lúc trước không phải thề thốt là đòi cướp lấy con cô sao? Sao lần này lại có biểu hiện không quan tâm con trai sống cùng với ai vậy? Không lẽ anh không yêu đứa trẻ?
Khi suy nghĩ này xuất hiện, Trình Ly Nguyệt có chút giận, không yêu con, vậy tại sao lại phải xuất hiện trước mặt con cô, còn làm cái vụ giám định cha con? Nếu như dám làm tổn thương con cô, cô suốt đời sẽ không bỏ qua cho anh.
Xe của Linda dừng trước cửa tập đoàn Cung thị, Trình Ly Nguyệt đợi trước cửa, qua khoảng vài phút đồng hồ, một thân hình nhỏ bé từ phía trong vui vẻ chạy ra ngoài, "Mami, mami.."
Trình Ly Nguyệt lập tức vươn tay ra ôm lấy cậu nhóc, chịu không nổi hôn lên má của cậu mấy cái nhìn con trai xinh đẹp của mình, Trình Ly Nguyệt cảm thấy mãn nguyện và đầy tình yêu.
"Theo mami về nhà" Trình Ly Nguyệt nói xong, cười nói với Nhan Dương, "Cảm ơn."
"Không cần khách sáo, tạm biệt Cung tiểu thiếu gia." Nhan Dương vẫy tay với cậu nhóc.
"Tạm biệt dì Nhan" Cậu nhóc vẫy tay, được Trình Ly Nguyệt ôm xuống bậc thang, ngồi vào trong xe của Linda.
Linda chở hai mẹ con họ về nhà, ở phía cửa lớn của tiểu khu, Trình Ly Nguyệt dự định mua chút đồ ăn cho bữa tối, muốn mời Linda cùng ăn chung, vừa lúc Linda lại có hẹn, cô chỉ có thể làm cơm cho hai người thôi.
"Tiểu Trạch, tối nay ăn mì ý thấy sao nè?"
"Được á! Con thích ăn nhất." Cậu nhóc cầm tay cô nhảy tưng tưng nói.
Trình Ly Nguyệt dẫn theo cậu nhóc dạo siêu thị mua đồ ăn, nếu nấu mì thì không cần quá nhiều nguyên liệu, nhưng mà, cậu nhóc vui mừng, cô dẫn cậu dạo lâu hơn chút, về tới nhà sắp sáu giờ rưỡi rồi, Trình Ly Nguyệt sợ cậu | nhóc đói nên dẫn về nhà.
Ngồi thang máy một mạch đến tầng lầu cô ở, cô mở cửa phòng, cậu nhóc vào trước, sau khi vào tới phía trong, cậu liền nhìn kim chỉ của đồng hồ, hiện giờ, cậu có thể nhận biết được thời gian rồi.
"Tiểu Trạch, ngoan ngoãn ngồi phòng khách, không được chạy lộn xộn biết không? Mami phải nấu mì rồi."
"Dạ! Con sẽ ngoan mà" Cậu nhóc đồng ý, mắt nhìn mẹ cầm cái túi đi vào nhà bếp, cậu liền nhìn vào kim đồng hồ di chuyển, còn vài phút thời gian, cậu lặng lẽ khiêng cái ghế nhỏ của cậu đến phía cửa, đứng lên ghế con nhìn vào chỗ mắt mèo.
Năm phút sau, từ trong góc cua thang máy, một thân hình cao to tao nhã bước đến, cậu nhóc mừng thầm, ba quả nhiên đến đúng giờ rồi.
Cậu cất cái ghế nhỏ đi, không đợi ba gõ cửa, cậu đã mở cửa trước rồi.
Ngoài cửa, Cung Dạ Tiêu thân hình cao to đang đi tới, nhìn thấy cái đầu nhìn thăm dò của cậu nhóc, anh lập tức giật cả mình.
Anh nói nhỏ cảnh cáo, "Tiểu Trạch, sau này không được tự tiện mở cửa."
Cậu nhóc có chút ấm ức nói, "Con từ lỗ mắt mèo thấy baba đến rồi, mới ra mở cửa đó."
Cung Dạ Tiêu đưa tay vuốt mái đầu nhỏ bé của cậu nhóc, hiếu lầm nó rồi.
Cung Dạ Tiêu từ ngoài cửa bước vào, nhẹ nhàng khóa trái cửa lại, lần trước đến, chỉ ở cửa trước đón cậu nhóc thôi, lúc này, anh quan sát căn hộ hai phòng, dọn dẹp rất sạch sẽ, trong không khí phảng phất mùi thanh thoát ngọt ngào của phụ nữ, anh hài lòng nhoẻn miệng, thấy trong bếp phát ra động tĩnh, anh híp mắt, nhìn cậu nhóc suyt một tiếng, anh chậm rãi đi qua đó, đến trước cửa bếp, anh híp mắt nhìn thân hình mảnh mai đang rửa rau cải ở trong, giống Satan vậy nhằm vào con mồi không hề lộ ra tiếng động.
"Tiểu Trạch, con đang làm gì vậy!" Trình Ly Nguyệt không nghe thấy âm thanh của cậu nhóc ở phòng khách, có chút lo lắng hỏi.
Tuy nhiên con không lên tiếng, Trình Ly Nguyệt đột ngột quay đầu, nhìn thấy ngoài cửa có một thân hình cao to, cô sợ hãi giật cả mình.
"Anh... anh đến lúc nào vậy?" Trình Ly Nguyệt kinh ngạc đến nỗi nói lắp bắp.
"Mới tới thôi." Người đàn ông nói nhẹ.
Lúc này, nhóc con mới chạy ra, cười híp mí nói, "Mami, con với ba thương lượng hết rồi, hôm nay về nhà cùng ăn tối."
Trình Ly Nguyệt có chút bất lực vì bị lừa, chẳng trách vừa nãy con mua mì, cứ đòi mua hai phần, thì ra, cậu nhóc vì người đàn ông này mà chuẩn bị.
Trình Ly Nguyệt chỉ còn có thể hít thở một hơi dài, dùng ngữ khí bình tĩnh mở miệng nói, "Tôi nói tôi dẫn con về nhà! Anh theo đến đây làm gì?"
Người đàn ông ôm lấy cậu nhóc, một đôi môi ẩn theo nụ cười đầy ẩn ý, "Từ giờ trở đi, con trai ở đâu! Tôi ở đó!"
"Nhưng anh rõ ràng nói là để tôi đem nó về nhà mà!" Trình Ly Nguyệt cảm giác người đàn ông này không đáng tin chút nào, nói rồi không giữ lời.
Lông mày của người đàn ông nhếch lên, cười xấu xa, "Là cô hiểu sai thôi, ý của tôi là, cô đem con về nhà cô thì cũng được, tôi cũng sẽ theo qua ở chung."
Trình Ly Nguyệt khuôn mặt ngăn không được ửng hồng, "Anh muốn ở nhà tôi?"
"Đúng, vì vậy, buổi tối làm phiền chuẩn bị thêm một phần cho tôi." Khuôn mặt người đàn ông giống như đó là điều tất nhiên vậy.
"Không được, bữa tối tôi có thể nấu cho anh, nhưng còn ngủ thì anh vẫn nên về nhà anh đi!" Trình Ly Nguyệt tất nhiên không hề muốn anh ta ở lại, nhà của cô rất nhỏ, trừ cái giường trẻ em, chỉ còn chiếc giường của cô mà thôi, người đàn ông này ở lại, ngủ ở đâu?
Cô không làm việc mời sói vào nhà.
=====
End chương 50
"Vui lắm ạ! Con và baba cùng đi họp nè, baba rất giỏi."
"Vui là được, chiều nay mami qua đó đón con, hôm nay mình về nhà ở được không nào?"
"Dạ! Được ạ!" Cậu nhóc lại trả lời rất thoải mái.
Trình Ly Nguyệt có chút nghi ngờ, lúc đó thì nghe cậu nhóc hỏi, "Mami, buổi trưa có rảnh cùng ăn cơm không? Baba muốn mời mami ăn cơm."
Tim của Trình Ly Nguyệt đột ngột đập nhanh, cô bạn trả lời, "Không đâu, mami còn có công việc, con với baba con đi ăn cơm đi!"
"Hơ! Vậy cũng được ạ!"cậu nhóc rõ ràng có chút thất vọng, còn Trình Ly Nguyệt thì vội cúp điện thoại trước.
Ở tòa cao ốc kim tự tháp đối diện, cậu nhóc cầm điện thoại, nhìn người đàn ông cao to kế bên, "Baba à, mami nói bận, không rảnh cùng chúng ta ăn cơm."
Đôi mắt đen tuyền dưới đôi mày sắc của người đàn ông sượt qua nét không hài lòng, nhưng trước mặt nhóc con, anh vẫn cười hiền, lành mê người, "Vậy baba dẫn con đi ăn bữa thịnh soạn"
Cậu nhóc nghe chữ bữa ăn lớn, mắt lập tức sáng lên.
Trình Ly Nguyệt ăn cơm trưa ở căn tin, bữa cơm rất đơn giản, sau khi ăn xong thì quay trở lại vùi đầu vào công việc cho đến chiều khoảng năm giờ, cô nhớ đến phải đi đón đứa con bảo bối, liền thương lượng với Linda, một lát ngồi xe của chị ta.
Con của Linda ở nước ngoài, hiện giờ cô đang ở một mình, cũng rất thích đi cùng Trình Ly Nguyệt.
Trình Ly Nguyệt lúc ra khỏi cửa, gọi cho số điện thoại nhóc con dùng để gọi đến hôm nay.
"A lô!" Giọng trầm từ tính của người đàn ông truyền đến.
"Cung Dạ Tiêu, tôi ở dưới lầu đón con, anh có thể kêu trợ lý dẫn nó xuống đây được không?" Trình Ly Nguyệt giọng bình tĩnh hỏi.
"Cô chắc chắn là phải đến nhà cô ngủ?" Âm thanh mê người cùng với câu nói không rõ mục đích của anh ta vang lên.
"Tôi chắc chắn, khẳng định chắc nịch, sau này con tôi sẽ ngủ nhà tôi." Trình Ly Nguyệt cất cao vài tông giọng lên nói qua điện thoại.
"Được! Tôi cho người dẫn nó xuống dưới."Cung Dạ Tiêu nói xong, cúp máy trước
Trình Ly Nguyệt nhìn điện thoại, có chút khó hiểu, người đàn ông này lúc trước không phải thề thốt là đòi cướp lấy con cô sao? Sao lần này lại có biểu hiện không quan tâm con trai sống cùng với ai vậy? Không lẽ anh không yêu đứa trẻ?
Khi suy nghĩ này xuất hiện, Trình Ly Nguyệt có chút giận, không yêu con, vậy tại sao lại phải xuất hiện trước mặt con cô, còn làm cái vụ giám định cha con? Nếu như dám làm tổn thương con cô, cô suốt đời sẽ không bỏ qua cho anh.
Xe của Linda dừng trước cửa tập đoàn Cung thị, Trình Ly Nguyệt đợi trước cửa, qua khoảng vài phút đồng hồ, một thân hình nhỏ bé từ phía trong vui vẻ chạy ra ngoài, "Mami, mami.."
Trình Ly Nguyệt lập tức vươn tay ra ôm lấy cậu nhóc, chịu không nổi hôn lên má của cậu mấy cái nhìn con trai xinh đẹp của mình, Trình Ly Nguyệt cảm thấy mãn nguyện và đầy tình yêu.
"Theo mami về nhà" Trình Ly Nguyệt nói xong, cười nói với Nhan Dương, "Cảm ơn."
"Không cần khách sáo, tạm biệt Cung tiểu thiếu gia." Nhan Dương vẫy tay với cậu nhóc.
"Tạm biệt dì Nhan" Cậu nhóc vẫy tay, được Trình Ly Nguyệt ôm xuống bậc thang, ngồi vào trong xe của Linda.
Linda chở hai mẹ con họ về nhà, ở phía cửa lớn của tiểu khu, Trình Ly Nguyệt dự định mua chút đồ ăn cho bữa tối, muốn mời Linda cùng ăn chung, vừa lúc Linda lại có hẹn, cô chỉ có thể làm cơm cho hai người thôi.
"Tiểu Trạch, tối nay ăn mì ý thấy sao nè?"
"Được á! Con thích ăn nhất." Cậu nhóc cầm tay cô nhảy tưng tưng nói.
Trình Ly Nguyệt dẫn theo cậu nhóc dạo siêu thị mua đồ ăn, nếu nấu mì thì không cần quá nhiều nguyên liệu, nhưng mà, cậu nhóc vui mừng, cô dẫn cậu dạo lâu hơn chút, về tới nhà sắp sáu giờ rưỡi rồi, Trình Ly Nguyệt sợ cậu | nhóc đói nên dẫn về nhà.
Ngồi thang máy một mạch đến tầng lầu cô ở, cô mở cửa phòng, cậu nhóc vào trước, sau khi vào tới phía trong, cậu liền nhìn kim chỉ của đồng hồ, hiện giờ, cậu có thể nhận biết được thời gian rồi.
"Tiểu Trạch, ngoan ngoãn ngồi phòng khách, không được chạy lộn xộn biết không? Mami phải nấu mì rồi."
"Dạ! Con sẽ ngoan mà" Cậu nhóc đồng ý, mắt nhìn mẹ cầm cái túi đi vào nhà bếp, cậu liền nhìn vào kim đồng hồ di chuyển, còn vài phút thời gian, cậu lặng lẽ khiêng cái ghế nhỏ của cậu đến phía cửa, đứng lên ghế con nhìn vào chỗ mắt mèo.
Năm phút sau, từ trong góc cua thang máy, một thân hình cao to tao nhã bước đến, cậu nhóc mừng thầm, ba quả nhiên đến đúng giờ rồi.
Cậu cất cái ghế nhỏ đi, không đợi ba gõ cửa, cậu đã mở cửa trước rồi.
Ngoài cửa, Cung Dạ Tiêu thân hình cao to đang đi tới, nhìn thấy cái đầu nhìn thăm dò của cậu nhóc, anh lập tức giật cả mình.
Anh nói nhỏ cảnh cáo, "Tiểu Trạch, sau này không được tự tiện mở cửa."
Cậu nhóc có chút ấm ức nói, "Con từ lỗ mắt mèo thấy baba đến rồi, mới ra mở cửa đó."
Cung Dạ Tiêu đưa tay vuốt mái đầu nhỏ bé của cậu nhóc, hiếu lầm nó rồi.
Cung Dạ Tiêu từ ngoài cửa bước vào, nhẹ nhàng khóa trái cửa lại, lần trước đến, chỉ ở cửa trước đón cậu nhóc thôi, lúc này, anh quan sát căn hộ hai phòng, dọn dẹp rất sạch sẽ, trong không khí phảng phất mùi thanh thoát ngọt ngào của phụ nữ, anh hài lòng nhoẻn miệng, thấy trong bếp phát ra động tĩnh, anh híp mắt, nhìn cậu nhóc suyt một tiếng, anh chậm rãi đi qua đó, đến trước cửa bếp, anh híp mắt nhìn thân hình mảnh mai đang rửa rau cải ở trong, giống Satan vậy nhằm vào con mồi không hề lộ ra tiếng động.
"Tiểu Trạch, con đang làm gì vậy!" Trình Ly Nguyệt không nghe thấy âm thanh của cậu nhóc ở phòng khách, có chút lo lắng hỏi.
Tuy nhiên con không lên tiếng, Trình Ly Nguyệt đột ngột quay đầu, nhìn thấy ngoài cửa có một thân hình cao to, cô sợ hãi giật cả mình.
"Anh... anh đến lúc nào vậy?" Trình Ly Nguyệt kinh ngạc đến nỗi nói lắp bắp.
"Mới tới thôi." Người đàn ông nói nhẹ.
Lúc này, nhóc con mới chạy ra, cười híp mí nói, "Mami, con với ba thương lượng hết rồi, hôm nay về nhà cùng ăn tối."
Trình Ly Nguyệt có chút bất lực vì bị lừa, chẳng trách vừa nãy con mua mì, cứ đòi mua hai phần, thì ra, cậu nhóc vì người đàn ông này mà chuẩn bị.
Trình Ly Nguyệt chỉ còn có thể hít thở một hơi dài, dùng ngữ khí bình tĩnh mở miệng nói, "Tôi nói tôi dẫn con về nhà! Anh theo đến đây làm gì?"
Người đàn ông ôm lấy cậu nhóc, một đôi môi ẩn theo nụ cười đầy ẩn ý, "Từ giờ trở đi, con trai ở đâu! Tôi ở đó!"
"Nhưng anh rõ ràng nói là để tôi đem nó về nhà mà!" Trình Ly Nguyệt cảm giác người đàn ông này không đáng tin chút nào, nói rồi không giữ lời.
Lông mày của người đàn ông nhếch lên, cười xấu xa, "Là cô hiểu sai thôi, ý của tôi là, cô đem con về nhà cô thì cũng được, tôi cũng sẽ theo qua ở chung."
Trình Ly Nguyệt khuôn mặt ngăn không được ửng hồng, "Anh muốn ở nhà tôi?"
"Đúng, vì vậy, buổi tối làm phiền chuẩn bị thêm một phần cho tôi." Khuôn mặt người đàn ông giống như đó là điều tất nhiên vậy.
"Không được, bữa tối tôi có thể nấu cho anh, nhưng còn ngủ thì anh vẫn nên về nhà anh đi!" Trình Ly Nguyệt tất nhiên không hề muốn anh ta ở lại, nhà của cô rất nhỏ, trừ cái giường trẻ em, chỉ còn chiếc giường của cô mà thôi, người đàn ông này ở lại, ngủ ở đâu?
Cô không làm việc mời sói vào nhà.
=====
End chương 50
/1503
|