“Diệp Sương, ăn bữa sáng xong hai chúng ta quét tước trong nhà một chút, còn nữa, trái cây, tách trà gì đó đều phải rửa một lần, đem lại ấn tượng tốt cho người khác. Lăng Thiên, tôi quên mất một chuyện, anh ăn sáng xong xuống lầu, đến tiệm tạp hoá ngoài chợ mua một cái bàn tròn gấp về đi. Bàn ăn kiểu dài của chúng ta nhiều người hoàn toàn không ngồi được, hơn nữa dù ngồi xuống cách xa như vậy người khác cũng không gắp đồ ăn được, rất bất tiện. Lần trước tôi phát hiện có cái bàn như thế, rất tiện, lúc dùng thì mở ra, lúc không cần dùng thì gấp lại.” Lý Vũ Hân vừa ăn vừa phân chia nhiệm vụ, rất có cảm giác của bà chủ nhà.
“Ừm, được.” Diệp Lăng Thiên gật đầu.
“Mua thêm mấy cái ghế nhựa dùng một lần luôn, nếu không sẽ bị thiếu ghế, có lẽ không đắt tiền đâu.” Lý Vũ Hân nói tiếp.
“Được.” Diệp Lăng Thiên gật đầu.
Diệp Lăng Thiên và Diệp Sương đều không cảm thấy thái độ “đảo khách thành chủ” này của Lý Vũ Hân có gì không đúng, rất rõ ràng, trong lòng hai người bọn họ, Lý Vũ Hân đã sớm không còn là khách nữa, mà là một trong những chủ nhân của gia đình này.
Sau khi Diệp Lăng Thiên dùng bữa sáng xong thì lại đi chợ một lần nữa, mua bàn với ghế về, về tới nhà hai cô gái đã quét tước nhà cửa lại một lượt. Trong nhà vốn đã rất sạch sẽ, Diệp Sương vốn không lười, rất chăm chỉ, lại thêm Lý Vũ Hân từ sau khi đến đây chỉ cần rảnh rỗi không nấu đồ ăn cũng kiếm việc nhà để làm, cho nên trong nhà trước giờ luôn rất sạch sẽ, lần này còn quét dọn lại lần nữa, đương nhiên còn sạch sẽ hơn, trông giống hệt một căn nhà mới vậy.
Sau khi Diệp Lăng Thiên trở về ngồi xuống không lâu, chợt nghe thấy tiếng gõ cửa, mở cửa ra, nhìn thấy Vương Lực dẫn hai em gái đến đây.
“Chào Tổng Giám đốc Lý”, Vương Lực cung kính chào Lý Vũ Hân. Trước kia Lý Vũ Hân là lãnh đạo của anh ta, bây giờ cơ bản giống như cô giáo của anh ta, cho nên anh ta vô cùng kính trọng Lý Vũ Hân.
“Đến rồi à, đây là hai em gái của anh sao, xin lỗi, tôi chỉ từng nghe Diệp Sương nói hai người một người tên Vương Vũ một người tên Vương Tuyết thôi, nhưng không biết là chị tên Vương Vũ hay em tên Vương Vũ.” Lý Vũ Hân nhiệt tình nói.
“Chào Tổng Giám đốc Lý, em là Vương Vũ, đây là em gái em, Vương Tuyết. Vương Tuyết, chào Tổng Giám đốc Lý đi.” Vương Vũ cũng cung kính nói.
“Đừng gọi Tổng Giám đốc Lý, nơi này không phải công ty, kêu chị là được rồi.” Lý Vũ Hân cười nói.
“Kêu chị dâu mới đúng.” Diệp Sương đột nhiên chen miệng vào, bưng trái cây đi tới nói.
Nghe nói thế, mấy người Vương Lực đều ngẩn người, mặt Lý Vũ Hân đỏ lên, mắng Diệp Sương: “Nói hươu nói vượn cái gì vậy. Ngồi xuống ăn trái cây đi. Tôi pha trà cho mọi người.”
“Không không không, chị… chị dâu, tự em làm là được, không cần phải phiền chị đâu.” Vương Lực lại thật sự gọi Lý Vũ Hân là chị dâu.
Điều này khiến mặt Lý Vũ Hân càng đỏ hơn, nhưng lại không tiện nói không phải, chỉ có thể ngầm thừa nhận: “Mọi người ngồi đi, mọi người là khách.”
“Mọi người ngồi đi, để cô ấy đi pha, Vương Vũ, Vương Tuyết, hai em ăn trái cây đi.” Diệp Lăng Thiên cười, sau đó hỏi Vương Vũ: “Vương Vũ, em vẫn luôn đi học bổ túc ban đêm, cũng đã học lâu thế rồi, cảm thấy sao?”
“Em đang học chương trình chuyên ngành, thuộc kiểu tự thi, em không được học cấp ba, không hiểu rất nhiều thứ, đều đi hỏi anh trai em. Bây giờ học cũng tàm tạm.” Vương Vũ rất thành thật nói.
“Em học chuyên ngành gì?”
“Em đăng ký hai chuyên ngành, một cái là thư ký, một cái là kế toán. Đều là anh em đăng ký cho em.”
“Thư ký sao? Cảm thấy mình học ổn chứ?”
“Ừm, học được một vài thứ, thật ra học bổ túc ban đêm chủ yếu là tự học, giáo viên không dạy quá nhiều. Đến lúc thi đều tự mình đọc sách tự mình học thuộc lòng. Em qua được hai môn học, còn bảy môn chưa thi.”
Lớp học bổ túc ban đêm có cơ chế thế nào Diệp Lăng Thiên cũng không rõ lắm, nhưng anh biết thật ra văn bằng của lớp bổ túc không có tác dụng gì, không ai thừa nhận cả. Còn Vương Lực để Vương Vũ đi học chủ yếu là để cô ấy có thêm kiến thức, chứ không phải thật sự để thi bằng.
Diệp Lăng Thiên ngẫm nghĩ, đột nhiên gọi Lý Vũ Hân đang bưng trà tới: “Vũ Hân, em xem có thể thế này không? Có thể cho Vương Vũ đến công ty làm không? Sắp xếp công việc thư ký, ngồi trong văn phòng tốt hơn làm nhân viên phục vụ, hơn nữa còn có tương lai phát triển nữa”.
Lý Vũ Hân nhìn Diệp Lăng Thiên, hơi khó xử nói: “Có thể thì có thể, nhưng mà… quy tắc tôi đưa ra cho công ty là tất cả nhân viên đều phải là sinh viên tốt nghiệp đại học, Vương Vũ thì vẫn chưa lấy được bằng”.
Lý Vũ Hân không nói rõ, nhưng hàm ý rất rõ ràng, công ty có quy tắc chế độ của công ty, không tiện phá quy tắc.
Diệp Lăng Thiên ngẫm nghĩ, cuối cùng nói: “Thế này đi, Vương Vũ, em đến công ty làm thực tập sinh trước đi. Đợi khi nào em lấy được bằng và có thể hoàn thành công việc em đang làm thì chuyển lên chính thức. Đến công ty làm em có thể có nhiều thời gian học tập hơn. Nhưng em vẫn nên nghĩ cho kỹ, tiền lương đến công ty làm thực tập sinh chắc chắn không cao bằng nhân viên phục vụ đâu”.
“Còn không cảm ơn anh Diệp và chị đâu đi.” Vương Lực vội vàng nói.
“Được rồi, người một nhà đừng khách sáo, mọi người, kể cả em và Vương Lực, tôi nói thật một câu nhé, tôi muốn giúp mọi người, cũng sẵn lòng giúp mọi người, nhưng tôi giúp nhiều hay giúp ít đều không quan trọng, quan trọng là phải xem bản thân mọi người. Cả đời người, nhận sự trợ giúp của người khác mãi mãi đều chỉ là tạm thời, chỉ bản thân mình có năng lực có bản lĩnh mới là cả đời. Cho nên nhất định phải học tập nhiều hơn”, cuối cùng Diệp Lăng Thiên nói.
Đang nói lại có người gõ cửa, sau đó Chu Ngọc Lâm và Trần Tuấn Lương đi vào, trong nhà lập tức trở nên náo nhiệt, quan trọng là có một Trần Tuấn Lương, thằng nhóc này rất biết nói chuyện, không ngừng miệng một phút giây nào cả.
Diệp Lăng Thiên đang nói chuyện phiếm thì điện thoại reo lên, anh nhìn số điện thoại, là do Lý Yến gọi đến.
“A lô, Lý Yến, chuyện gì vậy?” Diệp Lăng Thiên hỏi.
“Ông chủ Diệp sinh nhật vui vẻ nhé.” Lý Yến ở bên kia trêu chọc.”
“Sao cô biết hôm nay là sinh nhật tôi?”
“Tôi có thể không biết ư? Hồ sơ của anh tôi còn có thể đọc thuộc lòng rồi, tôi từng bị ép nghiên cứu hồ sơ của anh hơn một tháng đấy, tôi có thể không biết sao?”
Diệp Lăng Thiên nhớ tới chuyện cục cảnh sát muốn điều tra mình lúc trước, cười nói: “Cô nói cũng đúng, cảm ơn.”
“Anh đang làm gì thế, sao bên kia ồn ào vậy.”
“Bạn bè, mấy người bạn đang họp mặt ở nhà tôi.” Diệp Lăng Thiên ăn ngay nói thật.
“Họp mặt? Diệp Lăng Thiên, anh đúng là bạn tốt? Nói thế nào chúng ta cũng coi như bạn bè đúng không? Sinh nhật anh mời ăn cơm cũng không gọi tôi, anh không xem Lý Yến tôi là bạn à?” Lý Yến tức giận nói.
Diệp Lăng Thiên hơi xấu hổ, sau đó cười nói: “Không phải không gọi cô, mà là sợ cô bận, tôi chỉ tổ chức tiệc sinh nhật nho nhỏ mà thôi, không muốn làm phiền cô.”
“Nói cái gì vậy, hôm nay thứ bảy, tôi không trực ban, được nghỉ. Nói đi, ở đâu? Bây giờ tôi qua ngay.” Lý Yến cực kỳ ngay thẳng nói.
“Không ở bên ngoài, ở nhà tôi.”
“Nhà anh sao? Tôi từng đến, biết ở đâu, được rồi, đến dưới lầu nhà anh tôi sẽ gọi điện thoại cho anh, anh nói tôi biết lầu mấy.” Lý Yến nói xong thì cúp máy, đây là tính cách của cô ta.
“Ừm, được.” Diệp Lăng Thiên gật đầu.
“Mua thêm mấy cái ghế nhựa dùng một lần luôn, nếu không sẽ bị thiếu ghế, có lẽ không đắt tiền đâu.” Lý Vũ Hân nói tiếp.
“Được.” Diệp Lăng Thiên gật đầu.
Diệp Lăng Thiên và Diệp Sương đều không cảm thấy thái độ “đảo khách thành chủ” này của Lý Vũ Hân có gì không đúng, rất rõ ràng, trong lòng hai người bọn họ, Lý Vũ Hân đã sớm không còn là khách nữa, mà là một trong những chủ nhân của gia đình này.
Sau khi Diệp Lăng Thiên dùng bữa sáng xong thì lại đi chợ một lần nữa, mua bàn với ghế về, về tới nhà hai cô gái đã quét tước nhà cửa lại một lượt. Trong nhà vốn đã rất sạch sẽ, Diệp Sương vốn không lười, rất chăm chỉ, lại thêm Lý Vũ Hân từ sau khi đến đây chỉ cần rảnh rỗi không nấu đồ ăn cũng kiếm việc nhà để làm, cho nên trong nhà trước giờ luôn rất sạch sẽ, lần này còn quét dọn lại lần nữa, đương nhiên còn sạch sẽ hơn, trông giống hệt một căn nhà mới vậy.
Sau khi Diệp Lăng Thiên trở về ngồi xuống không lâu, chợt nghe thấy tiếng gõ cửa, mở cửa ra, nhìn thấy Vương Lực dẫn hai em gái đến đây.
“Chào Tổng Giám đốc Lý”, Vương Lực cung kính chào Lý Vũ Hân. Trước kia Lý Vũ Hân là lãnh đạo của anh ta, bây giờ cơ bản giống như cô giáo của anh ta, cho nên anh ta vô cùng kính trọng Lý Vũ Hân.
“Đến rồi à, đây là hai em gái của anh sao, xin lỗi, tôi chỉ từng nghe Diệp Sương nói hai người một người tên Vương Vũ một người tên Vương Tuyết thôi, nhưng không biết là chị tên Vương Vũ hay em tên Vương Vũ.” Lý Vũ Hân nhiệt tình nói.
“Chào Tổng Giám đốc Lý, em là Vương Vũ, đây là em gái em, Vương Tuyết. Vương Tuyết, chào Tổng Giám đốc Lý đi.” Vương Vũ cũng cung kính nói.
“Đừng gọi Tổng Giám đốc Lý, nơi này không phải công ty, kêu chị là được rồi.” Lý Vũ Hân cười nói.
“Kêu chị dâu mới đúng.” Diệp Sương đột nhiên chen miệng vào, bưng trái cây đi tới nói.
Nghe nói thế, mấy người Vương Lực đều ngẩn người, mặt Lý Vũ Hân đỏ lên, mắng Diệp Sương: “Nói hươu nói vượn cái gì vậy. Ngồi xuống ăn trái cây đi. Tôi pha trà cho mọi người.”
“Không không không, chị… chị dâu, tự em làm là được, không cần phải phiền chị đâu.” Vương Lực lại thật sự gọi Lý Vũ Hân là chị dâu.
Điều này khiến mặt Lý Vũ Hân càng đỏ hơn, nhưng lại không tiện nói không phải, chỉ có thể ngầm thừa nhận: “Mọi người ngồi đi, mọi người là khách.”
“Mọi người ngồi đi, để cô ấy đi pha, Vương Vũ, Vương Tuyết, hai em ăn trái cây đi.” Diệp Lăng Thiên cười, sau đó hỏi Vương Vũ: “Vương Vũ, em vẫn luôn đi học bổ túc ban đêm, cũng đã học lâu thế rồi, cảm thấy sao?”
“Em đang học chương trình chuyên ngành, thuộc kiểu tự thi, em không được học cấp ba, không hiểu rất nhiều thứ, đều đi hỏi anh trai em. Bây giờ học cũng tàm tạm.” Vương Vũ rất thành thật nói.
“Em học chuyên ngành gì?”
“Em đăng ký hai chuyên ngành, một cái là thư ký, một cái là kế toán. Đều là anh em đăng ký cho em.”
“Thư ký sao? Cảm thấy mình học ổn chứ?”
“Ừm, học được một vài thứ, thật ra học bổ túc ban đêm chủ yếu là tự học, giáo viên không dạy quá nhiều. Đến lúc thi đều tự mình đọc sách tự mình học thuộc lòng. Em qua được hai môn học, còn bảy môn chưa thi.”
Lớp học bổ túc ban đêm có cơ chế thế nào Diệp Lăng Thiên cũng không rõ lắm, nhưng anh biết thật ra văn bằng của lớp bổ túc không có tác dụng gì, không ai thừa nhận cả. Còn Vương Lực để Vương Vũ đi học chủ yếu là để cô ấy có thêm kiến thức, chứ không phải thật sự để thi bằng.
Diệp Lăng Thiên ngẫm nghĩ, đột nhiên gọi Lý Vũ Hân đang bưng trà tới: “Vũ Hân, em xem có thể thế này không? Có thể cho Vương Vũ đến công ty làm không? Sắp xếp công việc thư ký, ngồi trong văn phòng tốt hơn làm nhân viên phục vụ, hơn nữa còn có tương lai phát triển nữa”.
Lý Vũ Hân nhìn Diệp Lăng Thiên, hơi khó xử nói: “Có thể thì có thể, nhưng mà… quy tắc tôi đưa ra cho công ty là tất cả nhân viên đều phải là sinh viên tốt nghiệp đại học, Vương Vũ thì vẫn chưa lấy được bằng”.
Lý Vũ Hân không nói rõ, nhưng hàm ý rất rõ ràng, công ty có quy tắc chế độ của công ty, không tiện phá quy tắc.
Diệp Lăng Thiên ngẫm nghĩ, cuối cùng nói: “Thế này đi, Vương Vũ, em đến công ty làm thực tập sinh trước đi. Đợi khi nào em lấy được bằng và có thể hoàn thành công việc em đang làm thì chuyển lên chính thức. Đến công ty làm em có thể có nhiều thời gian học tập hơn. Nhưng em vẫn nên nghĩ cho kỹ, tiền lương đến công ty làm thực tập sinh chắc chắn không cao bằng nhân viên phục vụ đâu”.
“Còn không cảm ơn anh Diệp và chị đâu đi.” Vương Lực vội vàng nói.
“Được rồi, người một nhà đừng khách sáo, mọi người, kể cả em và Vương Lực, tôi nói thật một câu nhé, tôi muốn giúp mọi người, cũng sẵn lòng giúp mọi người, nhưng tôi giúp nhiều hay giúp ít đều không quan trọng, quan trọng là phải xem bản thân mọi người. Cả đời người, nhận sự trợ giúp của người khác mãi mãi đều chỉ là tạm thời, chỉ bản thân mình có năng lực có bản lĩnh mới là cả đời. Cho nên nhất định phải học tập nhiều hơn”, cuối cùng Diệp Lăng Thiên nói.
Đang nói lại có người gõ cửa, sau đó Chu Ngọc Lâm và Trần Tuấn Lương đi vào, trong nhà lập tức trở nên náo nhiệt, quan trọng là có một Trần Tuấn Lương, thằng nhóc này rất biết nói chuyện, không ngừng miệng một phút giây nào cả.
Diệp Lăng Thiên đang nói chuyện phiếm thì điện thoại reo lên, anh nhìn số điện thoại, là do Lý Yến gọi đến.
“A lô, Lý Yến, chuyện gì vậy?” Diệp Lăng Thiên hỏi.
“Ông chủ Diệp sinh nhật vui vẻ nhé.” Lý Yến ở bên kia trêu chọc.”
“Sao cô biết hôm nay là sinh nhật tôi?”
“Tôi có thể không biết ư? Hồ sơ của anh tôi còn có thể đọc thuộc lòng rồi, tôi từng bị ép nghiên cứu hồ sơ của anh hơn một tháng đấy, tôi có thể không biết sao?”
Diệp Lăng Thiên nhớ tới chuyện cục cảnh sát muốn điều tra mình lúc trước, cười nói: “Cô nói cũng đúng, cảm ơn.”
“Anh đang làm gì thế, sao bên kia ồn ào vậy.”
“Bạn bè, mấy người bạn đang họp mặt ở nhà tôi.” Diệp Lăng Thiên ăn ngay nói thật.
“Họp mặt? Diệp Lăng Thiên, anh đúng là bạn tốt? Nói thế nào chúng ta cũng coi như bạn bè đúng không? Sinh nhật anh mời ăn cơm cũng không gọi tôi, anh không xem Lý Yến tôi là bạn à?” Lý Yến tức giận nói.
Diệp Lăng Thiên hơi xấu hổ, sau đó cười nói: “Không phải không gọi cô, mà là sợ cô bận, tôi chỉ tổ chức tiệc sinh nhật nho nhỏ mà thôi, không muốn làm phiền cô.”
“Nói cái gì vậy, hôm nay thứ bảy, tôi không trực ban, được nghỉ. Nói đi, ở đâu? Bây giờ tôi qua ngay.” Lý Yến cực kỳ ngay thẳng nói.
“Không ở bên ngoài, ở nhà tôi.”
“Nhà anh sao? Tôi từng đến, biết ở đâu, được rồi, đến dưới lầu nhà anh tôi sẽ gọi điện thoại cho anh, anh nói tôi biết lầu mấy.” Lý Yến nói xong thì cúp máy, đây là tính cách của cô ta.
/841
|