“Hôm nay sinh nhật anh à?” Trần Tuấn Lương đợi Diệp Lăng Thiên cúp điện thoại xong rồi hỏi.
“Ừ, đúng, hôm nay là sinh nhật tôi. Nhưng hôm nay tôi gọi mọi người tới chủ yếu là để mọi người quây quần bên nhau, mọi người đều là anh em một nhà, Trần Tuấn Lương cũng vừa tới, mọi người làm quen một chút, cũng để tìm hiểu nhau, sau này có chuyện gì cũng biết tự đến nhà tôi.” Diệp Lăng Thiên cười nói.
“Chúng em chưa mua quà gì cả, em… em ra ngoài mua.” Trần Tuấn Lương nói xong thì chuẩn bị đi, Chu Ngọc Lâm và Vương Lực cũng phản ứng lại, chuẩn bị đi theo.
“Tất cả đứng lại.” Diệp Lăng Thiên hét lên sau đó nói: “Hôm nay không ai được phép tặng quà, tôi gọi mọi người tới là để tụ tập, không phải bảo mọi người xách đồ. Được rồi, ngồi xuống đi, gọi món thoải mái, mọi người cũng không phải không biết nhau.”
Sau khi Diệp Lăng Thiên nói vậy, mấy người ngoan ngoãn về chỗ, không ai dám nhúc nhích, lời Diệp Lăng Thiên nói với họ là mệnh lệnh tuyệt đối.
Diệp Lăng Thiên vào bếp, nói với Lý Vũ Hân đang chuẩn bị đồ ăn: “Vũ Hân, lát nữa sẽ có thêm một người nữa tới, có thể em phải nấu thêm phần cho một người.”
“Ừm, được, ai thế?” Lý Vũ Hân gật đầu hỏi.
“Người này em có biết, là Lý Yến, cô ấy vừa gọi điện cho tôi bảo cũng sẽ tới.”
Lý Vũ Hân nhìn Diệp Lăng Thiên sau đó cười hỏi: “Từ khi nào mà mối quan hệ của anh và cô ấy trở nên tốt như vậy, còn Lý Yến, Lý Yến, gọi thân mật đấy.”
“Đừng hiểu lầm, tôi và cô ấy chỉ là bạn, tôi nhớ lần trước tôi đã giải thích với em rồi, tôi…” Diệp Lăng Thiên bỗng không biết phải giải thích sao.
“Được rồi, được rồi, tôi biết rồi. Sao tôi phải ghen vì anh chứ, anh cũng đâu là gì của tôi. Ra ngoài với họ đi.” Lý Vũ Hân nói xong thì tiếp tục làm việc của mình.
Diệp Lăng Thiên bước ra ngoài, bảo Diệp Sương dẫn Vương Vũ và Vương Tuyết ra xem TV, anh tìm bộ bài tây từ trong phòng ra rồi bảo: “Ba người chơi trò này đi.”
“Em không biết.” Vương Lực hơi xấu hổ nói.
Diệp Lăng Thiên nghĩ một lát, Vương Lực thật sự chưa tiếp xúc với trò này, vì thế anh, Chu Ngọc Lâm và Trần Tuấn Lương cùng chơi, đương nhiên là chơi ăn tiền, nhưng cũng không nhiều lắm. Trước đây khi còn trong quân đội, đôi khi rảnh rỗi nhóm giải trí bọn họ sẽ chơi đấu địa chủ. Họ không được ra ngoài, đóng hết cửa, có tiền nhưng ngoài gửi về nhà thì cũng không dùng vào việc gì, cho nên cứ có thời gian là họ lại chơi đấu địa chủ.
Ba người chơi đấu địa chủ, Vương Lực rất tò mò đứng sau Diệp Lăng Thiên xem.
Chơi khoảng mười ván thì điện thoại Diệp Lăng Thiên đổ chuông, là Lý Yến gọi tới. Diệp Lăng Thiên suy nghĩ một lát rồi đưa bài cho Vương Lực: “Chơi hộ tôi hai ván, tôi xuống đón người.”
Mặc dù Lý Yến bảo anh chỉ cần nói lầu mấy là được, nhưng Diệp Lăng Thiên vẫn xuống đón. Anh không nghe điện thoại của Lý Yến mà đi thang máy xuống luôn.
Anh xuống lầu thì thấy Lý Yến đang đứng cạnh xe, cô ấy đang tiếp tục gọi điện.
“Đừng gọi nữa, đây này.” Diệp Lăng Thiên bước tới nói.
“Sao anh lại xuống đây? Nói cho tôi biết lầu mấy là được mà.” Lý Yến hỏi.
“Xuống đón cô, đi thôi.” Diệp Lăng Thiên mỉm cười nói, sau đó lại dẫn Lý Yến vào thang máy.
Sau khi vào nhà, Diệp Lăng Thiên giới thiệu Lý Yến với mấy người: “Làm quen một chút, đây là Lý Yến, đội trưởng đội cảnh sát hình sự thành phố A.”
“Woa, là lãnh đạo lớn đó.” Trần Tuấn Lương phóng đại.
“Chào mọi người.” Lý Yến cười nói.
Đúng lý này Lý Vũ Hân cũng đi ra, nhìn Lý Yến nói: “Chào đội trưởng Lý.”
“Cô Lý, tổng giám đốc Lý, sao cô cũng ở đây? Chào cô.” Lý Yến nghi ngờ nhìn Diệp Lăng Thiên, sau đó cũng gật đầu chào Lý Vũ Hân.
Lý Vũ Hân không nói thêm, lại đi vào bếp.
“Diệp Lăng Thiên, tôi không nhìn nhầm chứ? Cô cả nhà họ Lý mà lại xuống bếp nấu ăn cho anh?” Lý Yến mở to mắt nhìn chằm chằm Lý Vũ Hân đang ở trong bếp nấu ăn, ngạc nhiên hỏi Diệp Lăng Thiên.
“Sao cô có nhiều câu hỏi vậy? Cứ chờ đồ ăn rồi ăn là được rồi.” Diệp Lăng Thiên cũng không biết phải trả lời Lý Yến thế nào, anh bèn trả lời cho có lệ.
“Đội trưởng Lý, cô còn không hiểu sao? Đó là chị dâu tôi, hôm nay sinh nhật anh tôi, chị dâu không xuống bếp thì ai đây?” Trần Tuấn Lương vừa ngậm điếu thuốc trong miệng vừa chơi bài.
“Chị dâu? Diệp Lăng Thiên, anh… kết hôn với cô ấy rồi?” Lý Yến lại kinh ngạc.
“Đừng nghe bọn họ nói linh tinh.” Diệp Lăng Thiên hơi xấu hổ.
Lý Yến nhìn Diệp Lăng Thiên một cách nghiêm túc, cuối cùng khẽ cười: “Tôi hiểu rồi” sau đó sắc mặt lại trở nên không tốt cho lắm.
“Anh Diệp, lại thua rồi, thua liền mấy ván rồi đấy, em không biết chơi, hay là anh chơi đi, em sẽ thua hết tiền của anh mất.” Vương Lực lập tức đứng dậy nhường chỗ cho Diệp Lăng Thiên.
“Để tôi, anh là chủ nhà, không biết nhường khách à?” Lý Yến nói xong thì chiếm chỗ của Diệp Lăng Thiên, chơi với Trần Tuấn Lương, Chu Ngọc Lâm.
“Dám ra đôi à, xem tôi chặn cậu thế nào.” Lý Yên cầm bài, thấy Trần Tuấn Lương ra đôi thì hung dữ nói.
“Cũng chưa biết được ai sẽ thắng đâu, đôi mười.”
Có Trần Tuấn Lương và Lý Yến, bàn bài bạc bỗng trở nên sôi động. Hai người họ đánh bài mà mắng chửi nhau liên tục, hết cách, bản thân Lý Yến là người hào sảng, lại gặp kẻ điên Trần Tuấn Lương, đương nhiên chơi cũng phải điên rồi.
Diệp Lăng Thiên nhìn một hồi rồi cười, anh vào bếp phụ Lý Vũ Hân.
“Sao anh lại vào đây? Không chơi cùng mọi người nữa à?” Lý Vũ Hân hỏi.
“Em xem họ thế kia đâu cần tôi chơi cùng nữa, chơi rất vui vẻ. Hôm nay em vào bếp, tôi chỉ trợ giúp em thôi.”
“Ra ngoài đi, quân tử tránh xa phòng bếp, đừng để mọi người cười chê.”
“Em đường đường là cô cả nhà họ Lý còn không sợ người khác cười em vào bếp thì tôi sợ cái gì?” Diệp Lăng Thiên cười nói.
Nghe Diệp Lăng Thiên nói vậy, Lý Vũ Hân lạnh lùng đáp: “Tôi đâu phải cô cả gì, không phải từ lâu rồi.”
Thấy ánh mắt Lý Vũ Hân hơi ảm đạm, Diệp Lăng Thiên nhận ra mình lỡ lời, anh hỏi: “Cơm có đủ không? Đừng nấu ít.”
“Tôi tính rồi, chắc không ít đâu, nếu không đủ thì hay là đợi lát nữa dùng nồi nấu thêm một ít?” Lý Vũ Hân nghe Diệp Lăng Thiên hỏi vậy thì cũng không tự tin lắm. Ai cũng biết Diệp Lăng Thiên hỏi như vậy chỉ để chuyển chủ đề không để Lý Vũ Hân tiếp tục nghĩ về chuyện quá khứ mà buồn nữa.
“Muốn nấu thì cũng phải đợi lát nữa rồi nấu, em mua rượu rồi đúng không? Lát nữa uống rượu thì chắc cũng không ăn nhiều cơm đâu.”
“Ừ, đúng, hôm nay là sinh nhật tôi. Nhưng hôm nay tôi gọi mọi người tới chủ yếu là để mọi người quây quần bên nhau, mọi người đều là anh em một nhà, Trần Tuấn Lương cũng vừa tới, mọi người làm quen một chút, cũng để tìm hiểu nhau, sau này có chuyện gì cũng biết tự đến nhà tôi.” Diệp Lăng Thiên cười nói.
“Chúng em chưa mua quà gì cả, em… em ra ngoài mua.” Trần Tuấn Lương nói xong thì chuẩn bị đi, Chu Ngọc Lâm và Vương Lực cũng phản ứng lại, chuẩn bị đi theo.
“Tất cả đứng lại.” Diệp Lăng Thiên hét lên sau đó nói: “Hôm nay không ai được phép tặng quà, tôi gọi mọi người tới là để tụ tập, không phải bảo mọi người xách đồ. Được rồi, ngồi xuống đi, gọi món thoải mái, mọi người cũng không phải không biết nhau.”
Sau khi Diệp Lăng Thiên nói vậy, mấy người ngoan ngoãn về chỗ, không ai dám nhúc nhích, lời Diệp Lăng Thiên nói với họ là mệnh lệnh tuyệt đối.
Diệp Lăng Thiên vào bếp, nói với Lý Vũ Hân đang chuẩn bị đồ ăn: “Vũ Hân, lát nữa sẽ có thêm một người nữa tới, có thể em phải nấu thêm phần cho một người.”
“Ừm, được, ai thế?” Lý Vũ Hân gật đầu hỏi.
“Người này em có biết, là Lý Yến, cô ấy vừa gọi điện cho tôi bảo cũng sẽ tới.”
Lý Vũ Hân nhìn Diệp Lăng Thiên sau đó cười hỏi: “Từ khi nào mà mối quan hệ của anh và cô ấy trở nên tốt như vậy, còn Lý Yến, Lý Yến, gọi thân mật đấy.”
“Đừng hiểu lầm, tôi và cô ấy chỉ là bạn, tôi nhớ lần trước tôi đã giải thích với em rồi, tôi…” Diệp Lăng Thiên bỗng không biết phải giải thích sao.
“Được rồi, được rồi, tôi biết rồi. Sao tôi phải ghen vì anh chứ, anh cũng đâu là gì của tôi. Ra ngoài với họ đi.” Lý Vũ Hân nói xong thì tiếp tục làm việc của mình.
Diệp Lăng Thiên bước ra ngoài, bảo Diệp Sương dẫn Vương Vũ và Vương Tuyết ra xem TV, anh tìm bộ bài tây từ trong phòng ra rồi bảo: “Ba người chơi trò này đi.”
“Em không biết.” Vương Lực hơi xấu hổ nói.
Diệp Lăng Thiên nghĩ một lát, Vương Lực thật sự chưa tiếp xúc với trò này, vì thế anh, Chu Ngọc Lâm và Trần Tuấn Lương cùng chơi, đương nhiên là chơi ăn tiền, nhưng cũng không nhiều lắm. Trước đây khi còn trong quân đội, đôi khi rảnh rỗi nhóm giải trí bọn họ sẽ chơi đấu địa chủ. Họ không được ra ngoài, đóng hết cửa, có tiền nhưng ngoài gửi về nhà thì cũng không dùng vào việc gì, cho nên cứ có thời gian là họ lại chơi đấu địa chủ.
Ba người chơi đấu địa chủ, Vương Lực rất tò mò đứng sau Diệp Lăng Thiên xem.
Chơi khoảng mười ván thì điện thoại Diệp Lăng Thiên đổ chuông, là Lý Yến gọi tới. Diệp Lăng Thiên suy nghĩ một lát rồi đưa bài cho Vương Lực: “Chơi hộ tôi hai ván, tôi xuống đón người.”
Mặc dù Lý Yến bảo anh chỉ cần nói lầu mấy là được, nhưng Diệp Lăng Thiên vẫn xuống đón. Anh không nghe điện thoại của Lý Yến mà đi thang máy xuống luôn.
Anh xuống lầu thì thấy Lý Yến đang đứng cạnh xe, cô ấy đang tiếp tục gọi điện.
“Đừng gọi nữa, đây này.” Diệp Lăng Thiên bước tới nói.
“Sao anh lại xuống đây? Nói cho tôi biết lầu mấy là được mà.” Lý Yến hỏi.
“Xuống đón cô, đi thôi.” Diệp Lăng Thiên mỉm cười nói, sau đó lại dẫn Lý Yến vào thang máy.
Sau khi vào nhà, Diệp Lăng Thiên giới thiệu Lý Yến với mấy người: “Làm quen một chút, đây là Lý Yến, đội trưởng đội cảnh sát hình sự thành phố A.”
“Woa, là lãnh đạo lớn đó.” Trần Tuấn Lương phóng đại.
“Chào mọi người.” Lý Yến cười nói.
Đúng lý này Lý Vũ Hân cũng đi ra, nhìn Lý Yến nói: “Chào đội trưởng Lý.”
“Cô Lý, tổng giám đốc Lý, sao cô cũng ở đây? Chào cô.” Lý Yến nghi ngờ nhìn Diệp Lăng Thiên, sau đó cũng gật đầu chào Lý Vũ Hân.
Lý Vũ Hân không nói thêm, lại đi vào bếp.
“Diệp Lăng Thiên, tôi không nhìn nhầm chứ? Cô cả nhà họ Lý mà lại xuống bếp nấu ăn cho anh?” Lý Yến mở to mắt nhìn chằm chằm Lý Vũ Hân đang ở trong bếp nấu ăn, ngạc nhiên hỏi Diệp Lăng Thiên.
“Sao cô có nhiều câu hỏi vậy? Cứ chờ đồ ăn rồi ăn là được rồi.” Diệp Lăng Thiên cũng không biết phải trả lời Lý Yến thế nào, anh bèn trả lời cho có lệ.
“Đội trưởng Lý, cô còn không hiểu sao? Đó là chị dâu tôi, hôm nay sinh nhật anh tôi, chị dâu không xuống bếp thì ai đây?” Trần Tuấn Lương vừa ngậm điếu thuốc trong miệng vừa chơi bài.
“Chị dâu? Diệp Lăng Thiên, anh… kết hôn với cô ấy rồi?” Lý Yến lại kinh ngạc.
“Đừng nghe bọn họ nói linh tinh.” Diệp Lăng Thiên hơi xấu hổ.
Lý Yến nhìn Diệp Lăng Thiên một cách nghiêm túc, cuối cùng khẽ cười: “Tôi hiểu rồi” sau đó sắc mặt lại trở nên không tốt cho lắm.
“Anh Diệp, lại thua rồi, thua liền mấy ván rồi đấy, em không biết chơi, hay là anh chơi đi, em sẽ thua hết tiền của anh mất.” Vương Lực lập tức đứng dậy nhường chỗ cho Diệp Lăng Thiên.
“Để tôi, anh là chủ nhà, không biết nhường khách à?” Lý Yến nói xong thì chiếm chỗ của Diệp Lăng Thiên, chơi với Trần Tuấn Lương, Chu Ngọc Lâm.
“Dám ra đôi à, xem tôi chặn cậu thế nào.” Lý Yên cầm bài, thấy Trần Tuấn Lương ra đôi thì hung dữ nói.
“Cũng chưa biết được ai sẽ thắng đâu, đôi mười.”
Có Trần Tuấn Lương và Lý Yến, bàn bài bạc bỗng trở nên sôi động. Hai người họ đánh bài mà mắng chửi nhau liên tục, hết cách, bản thân Lý Yến là người hào sảng, lại gặp kẻ điên Trần Tuấn Lương, đương nhiên chơi cũng phải điên rồi.
Diệp Lăng Thiên nhìn một hồi rồi cười, anh vào bếp phụ Lý Vũ Hân.
“Sao anh lại vào đây? Không chơi cùng mọi người nữa à?” Lý Vũ Hân hỏi.
“Em xem họ thế kia đâu cần tôi chơi cùng nữa, chơi rất vui vẻ. Hôm nay em vào bếp, tôi chỉ trợ giúp em thôi.”
“Ra ngoài đi, quân tử tránh xa phòng bếp, đừng để mọi người cười chê.”
“Em đường đường là cô cả nhà họ Lý còn không sợ người khác cười em vào bếp thì tôi sợ cái gì?” Diệp Lăng Thiên cười nói.
Nghe Diệp Lăng Thiên nói vậy, Lý Vũ Hân lạnh lùng đáp: “Tôi đâu phải cô cả gì, không phải từ lâu rồi.”
Thấy ánh mắt Lý Vũ Hân hơi ảm đạm, Diệp Lăng Thiên nhận ra mình lỡ lời, anh hỏi: “Cơm có đủ không? Đừng nấu ít.”
“Tôi tính rồi, chắc không ít đâu, nếu không đủ thì hay là đợi lát nữa dùng nồi nấu thêm một ít?” Lý Vũ Hân nghe Diệp Lăng Thiên hỏi vậy thì cũng không tự tin lắm. Ai cũng biết Diệp Lăng Thiên hỏi như vậy chỉ để chuyển chủ đề không để Lý Vũ Hân tiếp tục nghĩ về chuyện quá khứ mà buồn nữa.
“Muốn nấu thì cũng phải đợi lát nữa rồi nấu, em mua rượu rồi đúng không? Lát nữa uống rượu thì chắc cũng không ăn nhiều cơm đâu.”
/841
|