Chương 20 Người đàn ông bá đạo (3)
Đậu Hoa Nguyệt nhìn gương mặt hơi sưng lên của con trai, trong mắt không giấu được sự đau lòng, nhưng giọng điệu vẫn là sự phẫn nộ không thể chấp nhận được.
"Cô ấy có chỗ nào không tử tế?" Diệp Bắc Thành hỏi lại
"Trước hết không cần biết con người của cô ta như thế nào, con nhìn gia đình cô ta xem, có đàng hoàng không?" Đậu Hoa Nguyệt nghiêm khắc chất vấn, anh sững sờ, nghĩ rằng Du Tịnh Nhã muốn kết hôn với anh cũng vì lý do gia đình, nhất thời không thể trả lời được.
"Không phải con muốn cưới cô ta à, sao lại không biết hoàn cảnh gia đình của cô ta?" Sự im lặng của Diệp Bắc Thành đã khiến mẹ anh hiểu lầm là anh không biết gì.
"Cô ấy và nhà của cô ấy không có liên quan gì cả, hoa mọc trong sân thì là hoa, còn hoa mọc ngoài sân thì không phải hoa sao?"
Có vẻ như bọn họ đã điều tra rõ ràng về Du Tịnh Nhã, nếu không họ sẽ không biết rằng cô ấy có một gia đình khó ở như thế.
Ha... Đậu Hoa Nguyệt giễu cợt: "Một người phụ nữ hai mươi tám tuổi chưa lấy chồng, cho dù là hoa, thì cũng chỉ là hoa anh túc, bởi vì toàn thân có quá nhiều khí độc, nên không ai dám hái, chỉ có người đầu óc không thanh tỉnh, mù quáng chịu chết mới dám hái!"
"Đủ rồi." Diệp Quốc Hiền cắt ngang: "Bây giờ nói thì có lợi ích gì? Thằng con bất hiếu này đã khiến mọi chuyện không thể cứu vãn được nữa rồi! Nó nắm được điểm yếu của nhà họ Diệp, mới dám không kiêng nể ai mà tuyên bố kết hôn trong lễ kỷ niệm trăm năm của công ty, trong mắt nó đâu có coi chúng ta là trưởng bối, không tôn trọng chúng ta cũng không sao, xem con làm sao nói chuyện với ông..."
Lời còn chưa dứt, điện thoại bỗng nhiên reo lên, Đậu Hoa Nguyệt cau mày đi tới, khó chịu cầm điện thoại lên: "Alo? Là ai vậy?"
Vừa nghe thấy giọng nói ở đầu dây bên kia, thái độ của bà ta lập tức trở nên đầy cung kính: "A, là bố ạ, sao muộn thế này mà bố còn gọi đến?"
Diệp Quốc Hiền chỉ tay về phía con trai mình, tỏ ý rằng tự lo bản thân mình cho tốt, vì khi còn là một đứa trẻ, ngoại trừ ông nội, không ai có thể quản thúc được anh.
"Kêu Bắc Thành nghe điện thoại ạ?" Đậu Hoa Nguyệt lặp lại một lần, xác định là bà ta không nghe lầm, sau đó mới đưa điện thoại cho Diệp Bắc Thành.
"Alo, ông nội, con là Bắc Thành đây.” Anh tiếp nhận điện thoại, hắng giọng và chờ đợi một lần chất vấn mới.
"Đúng vậy, những tin tức đó không phải là tin đồn, con muốn kết hôn với cô gái đó."
"Bởi vì... Con yêu cô ấy."
Diệp Quốc Hiền và vợ cùng khiếp sợ mà ngẩng đầu, tuy bọn họ biết rõ đây là lời nói dối, nhưng vẫn bị đả kích không nhỏ, nếu không phải cực kì bất đắc dĩ, Bắc Thành nhất định sẽ không bao giờ nói dối ông của mình, cuối cùng là vì sao? Tại sao nó lại quyết tâm lấy cô gái đó?
Có thể có hàng ngàn lý do, nhưng chỉ có một điều là không thể, không phải bởi vì yêu.
"Người phụ nữ đó đã cho con bùa mê gì? Mà ngay cả ông mà con cũng dám nói dối!"
Sau khi Diệp Bắc Thành cúp máy, sau lưng anh liền vang lên tiếng nói giận dữ của mẹ.
Anh xoay người, đối diện với bố mẹ, thẳng thắn nói: "Con năm nay ba mươi tuổi, đã là người trưởng thành rồi, con biết mình đang làm gì, xin bố mẹ đừng can thiệp vào quyết định của con."
"Thằng bất hiếu, con muốn chọc chúng ta tức chết đúng không?" Mặt Diệp Quốc Hiền lạnh đi, huyết áp thì bắt đầu tăng. Đậu Hoa Nguyệt đang đứng bên cạnh vội vàng cầm lọ thuốc trên bàn, lấy ra vài viên thuốc rồi nhét nó vào miệng ông.
Diệp Bắc Thành khẽ thở dài, anh bước đến bên bố và ngồi xuống: "Bố, bố đã tuyên bố trước truyền thông rằng mình sẽ không phản đối, có nghĩa là trong lòng bố cũng hiểu rõ đây là sự thật, nếu đã chắc chắn, sao bây giờ bố lại giận dữ như vậy? "
"Con..." Diệp Quốc Hiền bị anh chọc trúng điểm yếu, không nói được lời nào.
Đậu Hoa Nguyệt sợ chồng lại tăng huyết áp, liền vội vàng trấn an ông: "Đừng nóng giận, đừng nóng giận..."
/1737
|