Chương 20 Người đàn ông bá đạo (4)
Bà hướng ánh mắt về phía con trai, cười mỉa mai nói: "Được rồi, con cứ nhất quyết lấy một người phụ nữ mà bố mẹ không chấp thuận, để mẹ xem thử, cô ta có thể kiên trì ở trong ngôi nhà này được bao lâu!"
Diệp Bắc Thành không phải không hiểu ý của mẹ mình, anh đứng dậy rồi bỏ lại một câu: "Sau khi kết hôn, chúng con vẫn sẽ ở bên ngoài."
"Nghĩ cũng đừng hòng!" Đậu Hoa Nguyệt lạnh lùng nói: "Con coi hôn nhân như trò chơi trẻ con, chúng ta có thể để con yên, nhưng vấn đề nơi con ở sau khi kết hôn, mẹ và bố con tuyệt đối sẽ không bao giờ thỏa hiệp!”
Bước chân dừng lại, anh mỉm cười quay người: "Không thỏa hiệp thì không thỏa hiệp. Hai người càng đối xử tệ với cô ấy, thì con sẽ càng đối xử tốt với cô ấy."
"Bắc Thành!” Tiếng rống giận dữ cũng không kìm hãm được bước chân anh. Anh rời khỏi biệt thự nhà họ Diệp, vẻ mặt nặng nề bước tới xe, chuẩn bị mở cửa xe...
"Anh..." Một giọng nói ngọt ngào vang lên từ phía sau, Diệp Bắc Thành không cần quay lại cũng biết là ai.
Diệp Mộng Dao chạy đến trước mặt anh, nắm lấy cánh tay anh, lắc mạnh: "Nghe nói anh sắp kết hôn có đúng không?"
"Chuyện người lớn, con nít không nên xen vào." Anh cau mày nhìn chằm chằm em gái mình, nhẹ giọng răn dạy.
"Ai là con nít hả? Em đã mười tám tuổi rồi! Anh vào cùng em đi, em nhất định phải biết anh tìm chị dâu cho em như thế nào!"
Diệp Bắc Thành rút tay ra, mệt mỏi nói: "Đừng lộn xộn, anh còn có việc."
"Không được, nếu hôm nay anh không nói rõ ràng, thì em sẽ không cho anh đi!" Tính cách công chúa lại nổi lên, ương bướng đến mức khiến người ta đau đầu.
"Hôm khác đi, hôm nay anh không có tâm trạng nói chuyện." Anh dùng sức thoát khỏi tay cô ấy, mở cửa xe ngồi vào, nổ máy một cái rồi phóng đi...
Anh chỉ muốn dùng xiềng xích của cuộc hôn nhân này để ép mình ra khỏi ngõ cụt của tình cảm, ngay từ lúc đồng ý với Du Tịnh Nhã, anh đã đoán trước được cuộc chiến hôm nay, chỉ vì cô là một người phụ nữ bình thường, còn anh không phải là người đàn ông bình thường.
Trong lòng vô cùng buồn bực, Diệp Bắc Thành học theo giọng điệu của bố mình, tự hỏi bản thân: "Mày muốn vì cô ấy mà sống vô lý đến mức độ nào nữa?"
Đột nhiên cảm thấy đau lòng, anh tự hỏi tự trả lời: "Vì cô ấy, có thể từ bỏ hết tất cả."
Ban đêm mờ mịt, có một người khác cũng trằn trọc không ngủ được, Du Tịnh Nhã nằm trên giường, suy nghĩ miên man, đêm nay Diệp Bắc Thành phải đối mặt với sự tấn công của gia đình, thật sự sẽ tiêu đời sao?
Lần trước cùng anh đi dự tiệc, cô đã tình cờ nghe được cuộc nói chuyện giữa anh và một người phụ nữ khác, cô biết rất rõ, rằng anh đang phải chịu áp lực từ phía gia đình lớn hơn cô rất nhiều...
Không ai có thể can thiệp vào cuộc sống của Du Tịnh Nhã, nhưng anh thì khác, anh ấy là một người đàn ông mà đến ngay cả việc kết hôn cũng khiến truyền thông ồn ào.
Vừa nghĩ xong, điện thoại bên gối bỗng vang lên, cô nghi ngờ nhìn nó, vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo liền đến.
"Alo, anh thế nào rồi?" Cô thận trọng hỏi, trong lòng thỉnh thoảng lại thay anh lau mồ hôi.
"Ra ngoài rồi nói." Diệp Bắc Thành nói vài chữ đơn giản.
"Hả? Ra ngoài sao? Có ý gì?" Du Tịnh Nhã vẫn chưa hiểu ý hỏi.
"Tôi đang ở trước cửa nhà cô."
"..." Cô nuốt một ngụm nước miếng, cố gắng đè thấp giọng, khó xử nói: "Đã khuya rồi, có chuyện gì ngày mai nói không được sao?"
Đã gần mười một giờ rồi, nếu lúc này cô đi ra ngoài, thì liệu cô có thể trở vào được không?
"Không được."
"Vì sao chứ?"
"Tâm trạng tôi không được tốt."
Diệp Bắc Thành trong ấn tượng của Du Tịnh Nhã là một người luôn luôn rất nhẹ nhàng và nho nhã, đây là lần đầu tiên, có cảm giác anh bá đạo như vậy.
"Anh có nhầm không, tâm trạng anh không tốt, anh cũng phải xem nó có thuận tiện cho người khác hay không chứ? Anh cũng biết..."
Cô còn chưa nói hết, đã bị người nào đó cắt ngang: "Cho cô năm phút, quá hạn sẽ không chờ nữa!"
/1737
|