“Ông ấy sao rồi?”
“Ông ấy có bệnh về tim, không thể chịu kích động mạnh.”
Lời của Uyển Nhân khiến không khí trở nên ngột ngạt, nóng vội càng không thể khống chế được tình hình, hai người lại trầm mặc.
“Đại Hưng đâu?” Một lúc lâu sau, Nhã Lan mới nhớ ra, Đại Hưng đã đưa ba người tới, sao lại không thấy cậu đâu?
“Ôi, đừng nói nữa.
“Ôi, đừng nói nữa.” Uyển Nhân lắc đầu một cách bất đắc dĩ: “Mẹ tớ không biết làm sao lại không ưa người ta, trên đường đi lại mắng mỏ và chỉ trích anh ấy, Đại Hưng đã cố nhịn không nói gì. Tớ không thể để như vậy, lúc tới đây đã bảo anh ấy lái xe về rồi. Anh ấy chưa về tới nhà ư?”
Nhã Lan lắc đầu, cô vội vàng tới đây, không hề để ý tới chuyện này, Đại Hưng là vệ sĩ kiêm lái xe của Lãnh Mạn Nguyên, cậu thường xuyên đi làm những việc khác nữa.
Ôi!
Uyển Nhân thở dài, ánh mắt lo lắng nhìn về phía cửa phòng cấp cứu: “Chỉ mong họ sẽ không gặp phải chuyện gì xấu.”
Một lần nữa không khí lại rơi vào yên lặng khiến mọi người không thể thở được, bên ngoài phòng cấp cứu yên lặng như tờ, đến cả hơi thở cũng nghe thấy rõ mồn một. Hai người đều đang lo lắng không ngừng, trong lòng vô cùng hoảng loạn, sợ hãi và hồi hộp chờ đợi cánh cửa phòng cấp cứu mở ra.
Khoảng nửa giờ sau, có một y ra bước ra, cô ra nhìn thấy hai hàng người đang ngồi trên ghế và nói: “Bệnh nhân đã tỉnh lại, tâm trạng hơi kích động, người nhà nên khuyên nhủ bênh nhân đi.” Ở bên trong, có tiếng hét của phụ nữ vang lên.
Nhã Lan đứng dậy, định xông vào nhưng bị Uyển Nhân ngăn lại: “Mẹ tớ luôn có thành kiến với cậu… hay là đợi ở đây xem tình hình bố tớ thế nào đã.”
Nói xong, Uyển Nhân chạy vào trong phòng cấp cứu.
“Tôi không muốn sống nữa, con trai thì mất tích, còn bị truy nã toàn thành phố, tôi sống còn có ý nghĩa gì nữa!” Chỉ cách một cánh cửa, tiếng hét sắc sảo của bà Thành vô cùng rõ ràng, từng câu từng chữ như lưỡi dao găm vào lòng Nhã Lan, cô cắn môi đau lòng vì bà Thành.
Uyển Nhân khẽ khuyên nhủ bằng giọng bình thường thì lại vang lên lên tiếng hét giận dữ, đó là tiếng hét và tiếng khóc ầm ỹ của bà Thành.
“Đồ đàn bà vô dụng, con tôi cưới cô về, chưa được một ngày nào yên ổn cả, cô đúng là đồ sao chổi. Còn cả đứa con gái họ Quắc kia nữa, sao cứ phải đẩy con trai tôi vào chỗ chết, bây giờ thì hay rồi, cô ta vừa lòng chưa, trả con trai tôi đây…”
Tiếng khóc bên trong càng ngày càng lớn, có lẽ Uyển Nhân không thể khuyên được bà. Nhã Lan tự hỏi có nên đi vào trong không, nhưng nghe được tiếng hét từ bên trong: “Tôi muốn tính sổ với cô ta.” Chớp mắt một cái, bà Thành đã đầu bù tóc rối bước tới cửa, nước mắt lưng tròng, ướt đẫm tóc mai, đôi mắt sưng húp không ngừng rơi lệ, thành một hàng lệ dài trên má vô cùng thương tâm.
Bà chạy về phía Nhã Lan gào thét, không ngừng hét lên: “Tôi đã nói người đàn bà này không phải là thứ tốt đẹp gì, sẽ hại chết Vũ nhà tôi, bây giờ thì ứng nghiệm rồi. Cô là đồ hồ ly tinh, bạch cốt tinh, đồ đàn bà không biết xấu hổ, trả lại con trai cho tôi!”
Nhã Lan ngơ ngác đứng ngây ra đó, nhìn thấy móng tay của bà sắp vào tới mặt cô, nhưng cô vẫn đang choáng váng lại không hề tránh né.
“Tôi muốn giết cô!” Bà Thành gào thét, Uyển Nhân không tài nào giữ nổi bà. Đến khi móng tay cả bà chạm vào mặt cô, thì sau lưng có một lực kéo cô ra.
“Bà chủ, cẩn thận!” Là giọng của Đại Hưng. Sau khi kéo Nhã Lan ra, cậu bước tới trước mặt bà Thành, giúp Uyển Nhân khống chế bà ta.
“Ôi, sao số tôi lại khổ thế này, vất vả nuôi con bao nhiêu năm, mà cô lại hại nó, tôi không muốn sống nữa!” Không làm gì được Nhã Lan bà Thành bắt đầu tự ăn vạ, bà ta lao đầu vào tường, trên đầu bà ta nhanh chóng sưng một cục.
“Có chuyện gì vậy!” Bác sĩ bước tới: “Sao các người lại làm ồn trong bệnh viện, mau ra ngoài đi!”
“Mẹ, mẹ đừng làm ổn nữa.” Uyển Nhân không còn cách nào đành cầu cứu Đại Hưng bằng ánh mắt.
“Chuyện này, bà Thành, bà nên bình tĩnh.” Đại Hưng ngăn bà bằng cơ thể của mình.
“Ai là người nhà của của Thành Quý?” Một người y tá đi tới, cao giọng hỏi.
Mọi người nhìn về phía y tá, bà Thành cuối cùng cũng dừng lại, khẽ đáp: “Là tôi.”
“Bệnh tim của Thành Quý tái phát đột ngột dẫn đến xuất huyết não, không thể chữa trị được, đã tử vong.” Lời y tá nói giống như tiếng sấm nổ bên tai, mọi người đều ngây dại, mãi không thể phản ứng lại.
“Sao cơ? Cô nói gì cơ?” Bà Thành tỉnh táo đầu tiên, hất tay Đại Hưng và Uyển Nhân ra, lảo đảo chạy tới trước mặt y tá, giữ chặt tay áo của cô ta, hỏi đi hỏi lại.
“Thành Quý đã chết.” Y tá nói một cách máy móc, rồi kéo tay áo ra, gật đầu bỏ đi.
“Tử vong? Chết rồi ư? A… chồng của tôi…” Bà Thành nói chưa hết câu đã hôn mê bất tỉnh. Cả đoàn người lại vội vàng đỡ bà dậy, gọi bác sỹ, gọi y tá, vô cùng hỗn loạn.
“Mọi người về đi, tâm trạng của mẹ tôi đang không ổn định, nhìn thấy mọi người lại càng trở nên mất lý trí, ở đây chỉ cần một mình mình là đủ.” Bà Thành quá đau lòng nên ngất xỉu, bác sĩ yêu cầu nằm viện vài ngày. Uyển Nhã đẩy Nhã Lan và Đại Hưng ra khỏi phòng bệnh, khẽ lau đôi mắt đã sưng đỏ, cố gắng nói rất khẽ.
“Như vậy, một mình em chăm sóc nổi không?” Đại Hưng đau lòng vuốt ve gương mặt cô, thấp thỏm lo lắng.
“Đúng vậy.” Nhã Lan cũng lo lắng.
“Dù sao hai người ở đây cũng không thể giúp gì được, mẹ tớ tỉnh lại sẽ lại quậy tưng bừng, tớ ở lại được rồi, nếu có chuyện gì, còn có bác sĩ và y tá nữa mà.”
Nghĩ lại lời của Uyển Nhân nói cũng không sai, Nhã Lan nhìn Đại Hưng gật đầu, dặn dò kỹ lưỡng rồi quay về.
Đáng nhẽ là một cuộc mua sắm vui vẻ lại trở thành ra như vậy, trái tim Nhã Lan vô cùng hoảng loạn, không biết phải làm sao. Nếu như có Nguyên ở đây thì tốt biết bao, bây giờ cô phát hiện càng ngày mình càng ỷ lại vào Lãnh Mạn Nguyên.
Cả ngày bụng đói meo, chưa được ăn gì, suy nghĩ cho bé con trong bụng, cô đành cố gắng ăn chút gì đó.
Khi bình tĩnh lại, lại mở điện thoại ra, tìm số điện thoại của Lãnh Mạn Nguyên rồi chầm chậm không dám gọi. Sao anh lại không gọi cho cô chứ? Cô hi vọng biết chừng nào có thể nghe được giọng nói của anh. Bản thân có nên gọi cho anh không đây? Gọi cho anh thì anh có bắt máy không?
Nguyên à, trong bụng em đã có một bé con, anh vẫn chưa biết. Nhã Lan nhớ ra lúc trước Lãnh Mạn Nguyên nói muốn sinh mười đứa con, gương mặt vô cùng hạnh phúc, thời gian đó thật là đẹp đẽ.
Bỗng nhiên cô cảm thấy vô cùng hối hận vì sự tùy tiện ngày hôm đó, nếu như theo anh về nhà thì sẽ không thành ra như vậy. Không có tình yêu của Lãnh Mạn Nguyên, cô cảm thấy cuộc sống chẳng còn ý nghĩa gì nữa.
…
Cuối cùng tâm trạng của bà Thành cũng đã ổn định lại, Uyển Nhân cảm giác hơi kỳ lạ. Mấy ngày trước dù có khuyên nhủ ra sao bà đều ra vẻ muốn sống muốn chết, thậm chí còn mấy lần định lấy ông tiêm để tự sát. Nhưng hôm nay, nhân lúc bà ngủ, Uyển Nhân ra ngoài một lát, khi trở lại bà đã thay đổi thành ra như vậy.
Trên mặt nở nụ cười, tâm trạng tốt hơn, không hơi tý là gây rối nữa. Nhưng đôi mắt không ngừng nhìn ra ngoài tìm kiếm, giống như đang tìm một người quan trọng nào đó vậy.
Uyển Nhân nhìn theo ánh mắt của bà, ngoài hành lang trừ những kẻ ăn xin ra thì không có ai khác. Tên ăn mày này cũng đã bị bác sĩ đuổi đi mấy làn, nhưng lần nào hắn cũng dễ dàng vào bệnh viện, nhặt một số đồ bỏ đi của bệnh viện, mang từng túi một ra ngoài.
Tóc của hắn dài khoảng một thước, lộn xộn vô cùng, che hết gần như nửa khuôn mặt, bộ râu dài từ hai má đến cằm, khiến không thể nhìn thấy rõ được dáng vẻ.
Ánh mắt nhìn ra xa, trừ những nhân viên y tế đang đi qua đi lại thì cũng không nhìn thấy bóng dáng quen thuộc nào.
“Mẹ, mẹ đỡ hơn chút nào chưa?” Uyển Nhân không dám hỏi, chỉ thận trọng hỏi han sức khỏe của bà.
“Hừ!” Bà Thành rên lên, quay đầu vào trong, không thèm nhìn Uyển Nhân.
“Mẹ, con đã hầm canh cho mẹ, mẹ uống đi khi còn đang nóng.” Uyển Nhân cho rằng bà sẽ cự tuyệt như trước, không ngờ bà nhận lấy bát, uống một hơi hết sạch.
“Nào, Mẹ uống thêm bát nữa.” Vì thấy bà Thành vui vẻ ăn uống, Uyển Nhân lại múc thêm cho bà bát canh.
Bà Thành mấy hôm nay đã gầy đi rất nhiều, gương mặt hốc hác, không trang điểm nên nếp nhắn trên mặt cũng nhìn thấy rõ ràng, cả những vết nám lấm chấm. Bà nhíu mày, Uyển Nhân tưởng bà tức giận, bà không làm gì cả, chỉ vào phòng vệ sinh và nói: “Tôi vừa mới vào nhà vệ sinh, hình như làm rơi vòng tay trong đó rồi.”
Bà ta rụt tay phải lại, đặt xuống dưới, chỉ để lộ tay trái ra ngoài, trên cổ tay vẫn đang đeo một chiếc vòng tay.
“Vâng, con đi tìm ngay đây.” Uyển Nhân bước vào phòng vệ sinh, tìm cẩn thận khắp ngóc ngách nhưng không tìm được vòng tay mà bà đã nói.
“Mẹ, có phải mẹ nhớ nhầm không, hay là rơi ở chỗ khác.” Uyển Nhân sửa lại tóc đang bị rối, hỏi một cách thận trọng, sợ bà ta lại tức giận.
“Ờ, là tôi đã nhầm, lại vẫn đeo trên tay! Vừa nãy bị che đi không nhìn thấy.” Bà Thành phất tay ra, giơ chiếc vòng vẫn đang ở trên tay.
“Như vậy thì tốt.” Uyển Nhân thở phào, mấy ngày nay chăm sóc bà Thành, trong lòng cô hơi sợ hãi, sợ bà không vừa ý lại đi tìm cái chết.
Trải qua nỗi đau mất chồng, Uyển Nhân hiểu được nỗi khổ của bà, nhưng hình như bà thoát ra được cũng quá đường đột, khiến Uyển Nhân cảm thấy chưa phản ứng kịp, trong lòng cảm thấy hơi lo lắng.
“Uống cái này đi, cô chăm sóc tôi cũng mệt lắm rồi.” Bà Thành đưa bát canh đó trả lại cho cô.
“Không cần, mẹ, con đã ăn rồi.” Uyển Nhân từ chối và cảm thấy kỳ lạ, từ xưa đến nay bà Thành không hề biết chăm sóc người khác, sao hôm nay lại chu đáo như vậy?
“Bảo cô uống thì cô uống đi, còn lằng nhằng gì nữa.” Bà Thành mất kiên nhẫn, nổi giận.
Sợ lại khơi lên nỗi đau của bà, làm cho bà giận nên Uyển Nhân không thể không vội vàng bưng bát lên: “Con uống, con uống.” Sau đó uống sạch canh trong bát.
Bà Thành gật đầu hết sức hài lòng, trong ánh mắt ánh lên sự khác thường, Uyển Nhân lắc đầu, có lẽ dạo này quá mệt mỏi, nên cô lại nhìn thấy được sự hận thù trong ánh mắt của bà Thành.
“Cô về đi, nếu như không yên tâm thì gọi Quắc Nhã Lan tới chăm sóc tôi.” Bà Thành nằm xuống, nói một cách lạnh lùng.
“À, không cần, một mình con là được rồi.” Uyển Nhân không quen với việc thay đổi tính nết của bà Thành, nên cô mỉm cười từ chối.
“Tôi bảo cô gọi cô ta thì cô gọi đi, tôi cũng không thể làm gì cô ta cả!” Bà Thành lại nổi giận.
“Con chăm sóc mẹ cũng được mà.” Uyển Nhân chớp mắt, lúc này cô cảm thấy mệt mỏi, đầu óc choáng váng, rất buồn ngủ.
“Ông ấy có bệnh về tim, không thể chịu kích động mạnh.”
Lời của Uyển Nhân khiến không khí trở nên ngột ngạt, nóng vội càng không thể khống chế được tình hình, hai người lại trầm mặc.
“Đại Hưng đâu?” Một lúc lâu sau, Nhã Lan mới nhớ ra, Đại Hưng đã đưa ba người tới, sao lại không thấy cậu đâu?
“Ôi, đừng nói nữa.
“Ôi, đừng nói nữa.” Uyển Nhân lắc đầu một cách bất đắc dĩ: “Mẹ tớ không biết làm sao lại không ưa người ta, trên đường đi lại mắng mỏ và chỉ trích anh ấy, Đại Hưng đã cố nhịn không nói gì. Tớ không thể để như vậy, lúc tới đây đã bảo anh ấy lái xe về rồi. Anh ấy chưa về tới nhà ư?”
Nhã Lan lắc đầu, cô vội vàng tới đây, không hề để ý tới chuyện này, Đại Hưng là vệ sĩ kiêm lái xe của Lãnh Mạn Nguyên, cậu thường xuyên đi làm những việc khác nữa.
Ôi!
Uyển Nhân thở dài, ánh mắt lo lắng nhìn về phía cửa phòng cấp cứu: “Chỉ mong họ sẽ không gặp phải chuyện gì xấu.”
Một lần nữa không khí lại rơi vào yên lặng khiến mọi người không thể thở được, bên ngoài phòng cấp cứu yên lặng như tờ, đến cả hơi thở cũng nghe thấy rõ mồn một. Hai người đều đang lo lắng không ngừng, trong lòng vô cùng hoảng loạn, sợ hãi và hồi hộp chờ đợi cánh cửa phòng cấp cứu mở ra.
Khoảng nửa giờ sau, có một y ra bước ra, cô ra nhìn thấy hai hàng người đang ngồi trên ghế và nói: “Bệnh nhân đã tỉnh lại, tâm trạng hơi kích động, người nhà nên khuyên nhủ bênh nhân đi.” Ở bên trong, có tiếng hét của phụ nữ vang lên.
Nhã Lan đứng dậy, định xông vào nhưng bị Uyển Nhân ngăn lại: “Mẹ tớ luôn có thành kiến với cậu… hay là đợi ở đây xem tình hình bố tớ thế nào đã.”
Nói xong, Uyển Nhân chạy vào trong phòng cấp cứu.
“Tôi không muốn sống nữa, con trai thì mất tích, còn bị truy nã toàn thành phố, tôi sống còn có ý nghĩa gì nữa!” Chỉ cách một cánh cửa, tiếng hét sắc sảo của bà Thành vô cùng rõ ràng, từng câu từng chữ như lưỡi dao găm vào lòng Nhã Lan, cô cắn môi đau lòng vì bà Thành.
Uyển Nhân khẽ khuyên nhủ bằng giọng bình thường thì lại vang lên lên tiếng hét giận dữ, đó là tiếng hét và tiếng khóc ầm ỹ của bà Thành.
“Đồ đàn bà vô dụng, con tôi cưới cô về, chưa được một ngày nào yên ổn cả, cô đúng là đồ sao chổi. Còn cả đứa con gái họ Quắc kia nữa, sao cứ phải đẩy con trai tôi vào chỗ chết, bây giờ thì hay rồi, cô ta vừa lòng chưa, trả con trai tôi đây…”
Tiếng khóc bên trong càng ngày càng lớn, có lẽ Uyển Nhân không thể khuyên được bà. Nhã Lan tự hỏi có nên đi vào trong không, nhưng nghe được tiếng hét từ bên trong: “Tôi muốn tính sổ với cô ta.” Chớp mắt một cái, bà Thành đã đầu bù tóc rối bước tới cửa, nước mắt lưng tròng, ướt đẫm tóc mai, đôi mắt sưng húp không ngừng rơi lệ, thành một hàng lệ dài trên má vô cùng thương tâm.
Bà chạy về phía Nhã Lan gào thét, không ngừng hét lên: “Tôi đã nói người đàn bà này không phải là thứ tốt đẹp gì, sẽ hại chết Vũ nhà tôi, bây giờ thì ứng nghiệm rồi. Cô là đồ hồ ly tinh, bạch cốt tinh, đồ đàn bà không biết xấu hổ, trả lại con trai cho tôi!”
Nhã Lan ngơ ngác đứng ngây ra đó, nhìn thấy móng tay của bà sắp vào tới mặt cô, nhưng cô vẫn đang choáng váng lại không hề tránh né.
“Tôi muốn giết cô!” Bà Thành gào thét, Uyển Nhân không tài nào giữ nổi bà. Đến khi móng tay cả bà chạm vào mặt cô, thì sau lưng có một lực kéo cô ra.
“Bà chủ, cẩn thận!” Là giọng của Đại Hưng. Sau khi kéo Nhã Lan ra, cậu bước tới trước mặt bà Thành, giúp Uyển Nhân khống chế bà ta.
“Ôi, sao số tôi lại khổ thế này, vất vả nuôi con bao nhiêu năm, mà cô lại hại nó, tôi không muốn sống nữa!” Không làm gì được Nhã Lan bà Thành bắt đầu tự ăn vạ, bà ta lao đầu vào tường, trên đầu bà ta nhanh chóng sưng một cục.
“Có chuyện gì vậy!” Bác sĩ bước tới: “Sao các người lại làm ồn trong bệnh viện, mau ra ngoài đi!”
“Mẹ, mẹ đừng làm ổn nữa.” Uyển Nhân không còn cách nào đành cầu cứu Đại Hưng bằng ánh mắt.
“Chuyện này, bà Thành, bà nên bình tĩnh.” Đại Hưng ngăn bà bằng cơ thể của mình.
“Ai là người nhà của của Thành Quý?” Một người y tá đi tới, cao giọng hỏi.
Mọi người nhìn về phía y tá, bà Thành cuối cùng cũng dừng lại, khẽ đáp: “Là tôi.”
“Bệnh tim của Thành Quý tái phát đột ngột dẫn đến xuất huyết não, không thể chữa trị được, đã tử vong.” Lời y tá nói giống như tiếng sấm nổ bên tai, mọi người đều ngây dại, mãi không thể phản ứng lại.
“Sao cơ? Cô nói gì cơ?” Bà Thành tỉnh táo đầu tiên, hất tay Đại Hưng và Uyển Nhân ra, lảo đảo chạy tới trước mặt y tá, giữ chặt tay áo của cô ta, hỏi đi hỏi lại.
“Thành Quý đã chết.” Y tá nói một cách máy móc, rồi kéo tay áo ra, gật đầu bỏ đi.
“Tử vong? Chết rồi ư? A… chồng của tôi…” Bà Thành nói chưa hết câu đã hôn mê bất tỉnh. Cả đoàn người lại vội vàng đỡ bà dậy, gọi bác sỹ, gọi y tá, vô cùng hỗn loạn.
“Mọi người về đi, tâm trạng của mẹ tôi đang không ổn định, nhìn thấy mọi người lại càng trở nên mất lý trí, ở đây chỉ cần một mình mình là đủ.” Bà Thành quá đau lòng nên ngất xỉu, bác sĩ yêu cầu nằm viện vài ngày. Uyển Nhã đẩy Nhã Lan và Đại Hưng ra khỏi phòng bệnh, khẽ lau đôi mắt đã sưng đỏ, cố gắng nói rất khẽ.
“Như vậy, một mình em chăm sóc nổi không?” Đại Hưng đau lòng vuốt ve gương mặt cô, thấp thỏm lo lắng.
“Đúng vậy.” Nhã Lan cũng lo lắng.
“Dù sao hai người ở đây cũng không thể giúp gì được, mẹ tớ tỉnh lại sẽ lại quậy tưng bừng, tớ ở lại được rồi, nếu có chuyện gì, còn có bác sĩ và y tá nữa mà.”
Nghĩ lại lời của Uyển Nhân nói cũng không sai, Nhã Lan nhìn Đại Hưng gật đầu, dặn dò kỹ lưỡng rồi quay về.
Đáng nhẽ là một cuộc mua sắm vui vẻ lại trở thành ra như vậy, trái tim Nhã Lan vô cùng hoảng loạn, không biết phải làm sao. Nếu như có Nguyên ở đây thì tốt biết bao, bây giờ cô phát hiện càng ngày mình càng ỷ lại vào Lãnh Mạn Nguyên.
Cả ngày bụng đói meo, chưa được ăn gì, suy nghĩ cho bé con trong bụng, cô đành cố gắng ăn chút gì đó.
Khi bình tĩnh lại, lại mở điện thoại ra, tìm số điện thoại của Lãnh Mạn Nguyên rồi chầm chậm không dám gọi. Sao anh lại không gọi cho cô chứ? Cô hi vọng biết chừng nào có thể nghe được giọng nói của anh. Bản thân có nên gọi cho anh không đây? Gọi cho anh thì anh có bắt máy không?
Nguyên à, trong bụng em đã có một bé con, anh vẫn chưa biết. Nhã Lan nhớ ra lúc trước Lãnh Mạn Nguyên nói muốn sinh mười đứa con, gương mặt vô cùng hạnh phúc, thời gian đó thật là đẹp đẽ.
Bỗng nhiên cô cảm thấy vô cùng hối hận vì sự tùy tiện ngày hôm đó, nếu như theo anh về nhà thì sẽ không thành ra như vậy. Không có tình yêu của Lãnh Mạn Nguyên, cô cảm thấy cuộc sống chẳng còn ý nghĩa gì nữa.
…
Cuối cùng tâm trạng của bà Thành cũng đã ổn định lại, Uyển Nhân cảm giác hơi kỳ lạ. Mấy ngày trước dù có khuyên nhủ ra sao bà đều ra vẻ muốn sống muốn chết, thậm chí còn mấy lần định lấy ông tiêm để tự sát. Nhưng hôm nay, nhân lúc bà ngủ, Uyển Nhân ra ngoài một lát, khi trở lại bà đã thay đổi thành ra như vậy.
Trên mặt nở nụ cười, tâm trạng tốt hơn, không hơi tý là gây rối nữa. Nhưng đôi mắt không ngừng nhìn ra ngoài tìm kiếm, giống như đang tìm một người quan trọng nào đó vậy.
Uyển Nhân nhìn theo ánh mắt của bà, ngoài hành lang trừ những kẻ ăn xin ra thì không có ai khác. Tên ăn mày này cũng đã bị bác sĩ đuổi đi mấy làn, nhưng lần nào hắn cũng dễ dàng vào bệnh viện, nhặt một số đồ bỏ đi của bệnh viện, mang từng túi một ra ngoài.
Tóc của hắn dài khoảng một thước, lộn xộn vô cùng, che hết gần như nửa khuôn mặt, bộ râu dài từ hai má đến cằm, khiến không thể nhìn thấy rõ được dáng vẻ.
Ánh mắt nhìn ra xa, trừ những nhân viên y tế đang đi qua đi lại thì cũng không nhìn thấy bóng dáng quen thuộc nào.
“Mẹ, mẹ đỡ hơn chút nào chưa?” Uyển Nhân không dám hỏi, chỉ thận trọng hỏi han sức khỏe của bà.
“Hừ!” Bà Thành rên lên, quay đầu vào trong, không thèm nhìn Uyển Nhân.
“Mẹ, con đã hầm canh cho mẹ, mẹ uống đi khi còn đang nóng.” Uyển Nhân cho rằng bà sẽ cự tuyệt như trước, không ngờ bà nhận lấy bát, uống một hơi hết sạch.
“Nào, Mẹ uống thêm bát nữa.” Vì thấy bà Thành vui vẻ ăn uống, Uyển Nhân lại múc thêm cho bà bát canh.
Bà Thành mấy hôm nay đã gầy đi rất nhiều, gương mặt hốc hác, không trang điểm nên nếp nhắn trên mặt cũng nhìn thấy rõ ràng, cả những vết nám lấm chấm. Bà nhíu mày, Uyển Nhân tưởng bà tức giận, bà không làm gì cả, chỉ vào phòng vệ sinh và nói: “Tôi vừa mới vào nhà vệ sinh, hình như làm rơi vòng tay trong đó rồi.”
Bà ta rụt tay phải lại, đặt xuống dưới, chỉ để lộ tay trái ra ngoài, trên cổ tay vẫn đang đeo một chiếc vòng tay.
“Vâng, con đi tìm ngay đây.” Uyển Nhân bước vào phòng vệ sinh, tìm cẩn thận khắp ngóc ngách nhưng không tìm được vòng tay mà bà đã nói.
“Mẹ, có phải mẹ nhớ nhầm không, hay là rơi ở chỗ khác.” Uyển Nhân sửa lại tóc đang bị rối, hỏi một cách thận trọng, sợ bà ta lại tức giận.
“Ờ, là tôi đã nhầm, lại vẫn đeo trên tay! Vừa nãy bị che đi không nhìn thấy.” Bà Thành phất tay ra, giơ chiếc vòng vẫn đang ở trên tay.
“Như vậy thì tốt.” Uyển Nhân thở phào, mấy ngày nay chăm sóc bà Thành, trong lòng cô hơi sợ hãi, sợ bà không vừa ý lại đi tìm cái chết.
Trải qua nỗi đau mất chồng, Uyển Nhân hiểu được nỗi khổ của bà, nhưng hình như bà thoát ra được cũng quá đường đột, khiến Uyển Nhân cảm thấy chưa phản ứng kịp, trong lòng cảm thấy hơi lo lắng.
“Uống cái này đi, cô chăm sóc tôi cũng mệt lắm rồi.” Bà Thành đưa bát canh đó trả lại cho cô.
“Không cần, mẹ, con đã ăn rồi.” Uyển Nhân từ chối và cảm thấy kỳ lạ, từ xưa đến nay bà Thành không hề biết chăm sóc người khác, sao hôm nay lại chu đáo như vậy?
“Bảo cô uống thì cô uống đi, còn lằng nhằng gì nữa.” Bà Thành mất kiên nhẫn, nổi giận.
Sợ lại khơi lên nỗi đau của bà, làm cho bà giận nên Uyển Nhân không thể không vội vàng bưng bát lên: “Con uống, con uống.” Sau đó uống sạch canh trong bát.
Bà Thành gật đầu hết sức hài lòng, trong ánh mắt ánh lên sự khác thường, Uyển Nhân lắc đầu, có lẽ dạo này quá mệt mỏi, nên cô lại nhìn thấy được sự hận thù trong ánh mắt của bà Thành.
“Cô về đi, nếu như không yên tâm thì gọi Quắc Nhã Lan tới chăm sóc tôi.” Bà Thành nằm xuống, nói một cách lạnh lùng.
“À, không cần, một mình con là được rồi.” Uyển Nhân không quen với việc thay đổi tính nết của bà Thành, nên cô mỉm cười từ chối.
“Tôi bảo cô gọi cô ta thì cô gọi đi, tôi cũng không thể làm gì cô ta cả!” Bà Thành lại nổi giận.
“Con chăm sóc mẹ cũng được mà.” Uyển Nhân chớp mắt, lúc này cô cảm thấy mệt mỏi, đầu óc choáng váng, rất buồn ngủ.
/236
|