“Cô đã chăm sóc tôi lâu như vậy, cũng mệt rồi, về đi, tôi sẽ không làm gì Quắc Nhã Lan đâu, cô bảo cô ta tới đi, ở đây tôi cũng không làm được gì cả.” Uyển Nhân không dám nói gì nữa, cô cũng rất mệt, mà bác sĩ đã dặn không được gây kích động cho bà Thành, tâm trạng của bà không ổn định. Cô gật đầu, ra ngoài gọi điện thoại cho Nhã Lan.
“Nhã Lan, cậu tới chăm sóc mẹ tớ giúp tớ được không, cậu yên tâm đi, bà ấy nói sẽ không làm gì cậu đâu, ừ, được.” Thực sự là quá buồn ngủ, cô cố gắng lấy lại tinh thần, chăm sóc trong phòng bà Thành, đến khi Nhã Lan tới mới theo xe của Đại Hưng để về nhà họ Lãnh.
Nhã Lan bước vào phòng bệnh của bà Thành một cách thận trọng, đã thấy bà nhìn cô với một ánh mắt đầy căm thù.
“Bác gái, bác đỡ hơn chút nào chưa?” Cô hỏi thăm một cách cẩn thận, cố ý tránh xa bà Thành, giờ cô đang mang thai, để tránh tổn thương ngoài ý muốn, không thể thể không làm như vậy.
“Ừm, tôi bảo Uyển Nhân gọi bánh pizza, xuống lầu đợi và lấy lên giúp tôi.” Bà Thành thu lại ánh nhìn, không nhìn cô mà lạnh lùng dặn dò.
“À, được.” Nhìn thấy bà Thành đã không còn ghét mình như mấy ngày trước nữa, Nhã Lan mới khẽ thở phào, cô gật đầu, lại đi xuống lầu.
Dưới lầu kẻ đến người đi, người ship đồ ăn tới cũng không nhiều. Giờ này đã quá giờ ăn sáng, không có nhiều người đưa đồ ăn tới. Nhã Lan đứng trước cửa bệnh viện, quan sát nhìn chằm chằm những người qua lại, sợ bỏ lỡ.
“Cô ơi, có phải cô gọi pizza không?” Một cậu bé khoảng mười mấy tuổi chạy tới hỏi.
“Ừm.” Nhã Lan gật đầu, cậu bé ở trước mặt dùng tay bịt mũi, một tay còn lại cầm tờ tiền, lộ ra một chút màu hồng, có lẽ là tờ một trăm tệ. Nhã Lan không nghĩ ngợi nhiều, nhìn cậu bé bằng con mắt tò mò.
“Vậy pizza ở ngoài kia, bệnh viện không cho mang vào, chỉ có thể ra đó lấy.” Cậu bé chỉ vào một góc tường bên ngoài bệnh viện, ở nơi ấy là một góc khuất, bên kia không thể nhìn thấy rõ.
Cậu bé nói xong vội vàng chạy đi mất. Nhã Lan theo lời nói của cậu bé, đi tới góc khuất đó. Khi cô tới nơi, nhìn thấy tình cảnh ở bước tường, sợ giật nảy mình.
Ở đó làm gì có ai ship pizza, chỉ có một tên ăn mày đang đứng ở đó, đầu tóc bẩn thỉu lộn xộn, đôi mắt đen láy đang nhìn cô không chớp mắt. Trong miệng hắn ngậm điếu thuốc, đang hút ngon lành.
“Sao lại…” Nhã Lan nhìn thấy bộ dạng rách rưới, không hề lương thiện gì, hơi sợ hãi định quay lại.
“Cô tới để lấy pizza sao?” Tên ăn mày mở miệng, Nhã Lan càng mở to mắt không thể tin nổi: “Anh… anh là… Thành…”
Cô chưa kịp nói hết câu, tên ăn mày đã phả hơi thuốc vào mặt cô, đột nhiên cô cảm thấy choáng váng đầu ốc rồi ngã gục xuống.
“Đúng, chính là tôi!” Tên ăn mày bỏ bộ tóc dài ra, lộ một chiếc sẹo dài, hắn hài lòng gật đầu, dập tắt điếu thuốc, ôm Nhã Lan đi về phía rừng cây.
Nhã Lan mơ màng tỉnh lại, phát hiện hai tay bị trong ở một đường ống nước màu đen có đường kính dài khoảng một mét.
Đây là đâu? Hình như nơi này là một đường ống nước dài, nhưng không thấy ánh sáng, rất tối tăm, không hề nhìn rõ gì cả. Tấy cả ánh sáng đều từ một ngọn nến nhỏ ở trên đất.
Nơi này, ngoại trừ một đường ống đang trói cô, thì còn có một đường ống thẳng đứng to ngang tâm ở phía đối diện, hai đường ống giống nhau. Cống thoát nước sao?
Nhã Lan suy đoán.
Cô nghe thấy có tiếng bước chân và tiếng kêu chit chit, cuối đầu nhìn xuống bị sợ tới mức hét ầm lên.
A… sự sợ hãi vô tận bao quanh cô, cô nhìn lên trên mặt đất đang nhung nhúc những con chuột to nhỏ, hình như chúng không hề sợ cô, khi nhìn thấy cô còn dừng lại, dò xét cô.
Nhưng những con chuột chạy qua chân cô đều sẽ vội vàng chạy mất. Cô run rẩy nhìn về phía chân mình, nơi ấy có mấy con chuột, nhìn dáng vẻ không động đậy của chúng cũng có thể biết chúng đã chết.
Đám chuột này nằm trên một đống xương xẩu, chính là đồng bọn của chúng, cô còn nhìn thấy có con chuột bụng đã nứt toác, trên bụng có những điểm màu trắng mơ hồ nhúc nhích. Những điểm màu trắng đó dày đặc, cẩn thận nhìn ra có thể thấy đó là một lũ giòi!
Nhã Lan buồn nôn, mùi hôi thối càng ngày càng rõ, cô có cảm giác sắp không thể thở nổi.
Nôn xong, cô quan sát tỉ mỉ lại vị trí của mình mới phát hiện, chỗ mình đứng ở giữa đám chuột chết, xung quanh hai chân đều là những con chuột chết và xương của chúng.
Cô vô cùng sợ hãi, nơi kỳ là và khủng khiếp này, thực sự là cống thoát nước sao?
Ánh nên bên trong, có một bóng dáng đang bước tới, đầu tóc xộc xệch như ma quỷ. Nhã Lan hoảng sợ hét lên, khi ngẩng đầu lên thấy một dáng người cũng không tốt đẹp hơn là bao. Hắn chính là tên ăn mày, toàn thân Nhã Lan cứng đờ, cô nhớ tới giọng nói vô cùng quen thuộc, đó chính là giọng nói của Thành Kiên Vỹ!
“Anh…” Nhã Lan sợ tới run rẩy, bất lực nhìn về phía Thành Kiên Vỹ. Hắn thay đổi quá nhiều, từ trên xuống dưới không thể nhìn thấy một chút vết tích nào của Thành Kiên Vỹ trước kia, Nhã Lan không thể không ngạc nhiên bởi nghệ thuật ngụy trang sao siêu của hắn.
“Có khỏe không? Lan Lan.” Thành Kiên Vỹ mở miệng, phun ra mấy chữ từ chiếc mồm đầy râu ria, giống như tiếng nói đến từ địa ngục vậy, toàn thân Nhã Lan sợ hãi sởn hết cả gai ốc.
“Thành Kiên Vỹ, anh vẫn còn sống.” Mãi cô mới có thể nói ra thành lời. Thành Kiên Vỹ giống như nghe được truyện cười, cười như điên, hắn ngẩng đầu lên, thông qua ánh nến yếu ớt, Nhã Lan nhìn thấy vết sẹo dài của hắn.
“Đương nhiên tôi còn sống.” Hắn khoanh tay trước ngực, nhìn chằm cô với ánh mắt gian ác: “Vì em, đương nhiên tôi phải sống.”
“Tốt quá rồi, mẹ anh đang rất nhớ anh.” Nhã Lan nhớ tới bà Thành, bà ta vô cùng nhớ con, nếu như nhìn thấy Thành Kiên Vỹ, không biết sẽ vui tới mức nào. Chắc chẳn sẽ nhanh chóng vượt qua nỗi đau mất chồng.
“Còn em thì sao?” Thành Kiên Vỹ dường như không hề quan tâm tới bố mẹ hắn, chỉ nhìn Nhã Lan với ánh mắt khủng khiếp.
“Tôi… bố mẹ anh đang tìm anh, họ hi vọng anh có thể quay trở về.” Nhã Lan hi vọng có thể thuyết phục được hắn.
“Em thì sao? Em có hi vọng tôi sống sót không? Có hi vọng tôi sẽ quay trở về bên em không?” Hắn không cười nữa, ria mép che giấu chiếc mồm đang nói chuyện của hắn, chỉ còn cặp mắt đen bóng đang nhìn chằm chằm. Ánh mắt của hắn khiến người khác hoảng sợ.
Nhã Lan không biết nên trả lời thế nào, cô vừa nhìn thấy dáng vẻ này của Thành Kiên Vỹ đã run rẩy, nhưng sự áy náy đối với hắn cũng tăng lên.
“Đương nhiên tôi cũng hi vọng anh còn sống, trở lại bên bố mẹ anh.” Suy nghĩ một lúc cô mới nói.
“Em không muốn tôi trở về bên cạnh em sao?” Hắn không buông tha cho cô mà tiếp tục gặng hỏi.
“Thành Kiên Vỹ, chúng ta không thể nào đâu.” Nhã Lan nhắc nhở cho hắn biết: “Tôi đã kết hôn, có con rồi, chúng ta không thể…”
“Tôi nói có thể là có thể!” Hắn thô lỗ cắt ngang lời cô, giơ tay lên, trên tay cầm một ống tiêm nhỏ lấp lánh.
“Anh định làm gì vậy!” Nhã Lan bối rối, cô thấy hắn từng bước từng bước tiến lại gần mình, dòng máu trong người cô nhanh chóng đông cứng lại. Đến khi hắn đến gần, cô mới nhìn thấy trong ống tiêm có một chất dịch trong suốt, thứ đó là gì vậy?
“Em muốn biết đây là cái gì? Đúng không?” Thành Kiên Vỹ đoán được suy nghĩ của cô, Nhã Lan không trả lời, cũng không dám nhúc nhích, cô đã hoàn toàn bị sự sợ hãi bao vây.
Thành Kiên Vỹ nhìn ống tiêm trong tay giống như thưởng thức một bảo vật vậy, nhìn đến xuất thần, một lúc lâu sau mới nhìn chằm chằm vào Nhã Lan ở phía trên.
“Mỗi ngày tôi đều đi dạo trong bệnh viện, ống tiêm này cũng lấy từ đó. À, em còn chưa biết mình đang ở đâu.” Hắn hất tóc lên, vết sẹo dài lộ ra: “Nói cho em biết, nới này không xa nhà em lắm, nhưng không ai tìm được em đâu. Nơi này là nơi tồi tàn nhất của thành phố, cống thoát nước, nơi đây được gọi là là nghệ thuật thiết kế của Đức, cả nước không thể tìm thấy cái thứ hai, cống thoát nước lừng danh nhất. Xem đi, rộng rãi như vậy, dài như vậy, thoải mái như vậy, cả nước cũng chỉ có nơi đây mới có cống thoát nước tốt như vậy. Hãy yên tâm ở đây đi.”
Quả nhiên là cống thoát nước! Đột nhiên cô cảm giác được một sự rung chấn nhè nhẹ, sợ hãi ngẩng đầu lên.
“Em không biết đâu, phía trên chính là con đường phồn hoa nhất thành phố này, bây giờ là sáng sớm, nên có xe chở hàng đi qua.”
Sáng sớm? Như vậy không phải có nghĩa là cô đã ở đây một đêm rồi sao? Nhã Lan nhìn bốn phía lạnh lùng, rõ ràng nơi đây đã được dọn dẹp, ngoài bốn phía xung quanh cô, còn các chỗ khác đều sạch sẽ. Phóng mắt nhìn những nơi khác, có một cây gỗ làm thành tường chắn, Thành Kiên Vỹ đã đi từ hướng đó tới.
“Lãnh Mạn Nguyên của em tuyệt đối không thể nghĩ ra tôi lại nhốt em ở đây, gần anh ta tới vậy, nhưng lại khoảng cách lại là xa nhất, ha ha ha ha…” Hắn cười một cách ngông cuồng, Nhã Lan cảm thấy tê dại đầu óc, tay chân lạnh ngắt.
“Thành Kiên Vỹ, anh đừng tiếp tục cố chấp không tỉnh ngộ, mẹ anh vì việc của anh tức giận tới nỗi nhập viện, bố của anh…” Nhã Lan nghẹn ngào, không thể nói tiếp.
“Đều là tại các người! Do các người mà ra!” Đôi mắt Thành Kiên Vỹ đục ngầu, muốn giết người, nhìn chằm chằm vào người cô. Hắn ở rất gần cô, ánh mắt như muốn xuyên thủng vùng ngực của cô, trên cơ thể hắn còn toát ra sự đáng sợ và mùi hôi thối khó chịu xung quanh khiến Nhã Lan vừa buồn nôn vừa sợ hãi.
Hắn tỏ ra như một kẻ điên, móng tay đen xì giơ trên không trung, ngoài sự ngông cuồng còn là sự gian ác!
“Anh muốn thế nào!” Cô cuối đầu xuống nhắm chặt mắt lại, không muốn nhìn thấy người đàn ông ác độc này nữa.
“Tôi muốn các người tiêu đời, tiêu đời, tiêu đời!” Liên tiếp ba từ sụp đổ, bàn tay hắn lại giơ trên không trung, giống như nhạc trưởng dàn nhạc giao hưởng đang làm động tác dừng lại. Dưới ánh đèn yếu ớt, hắn như một con dã thú điên cuồng, không ai có thể ngăn cản được!
“Tiêu đời” hai chữ này khắc sâu trong tâm trí Nhã Lan, đi sâu vào tâm khảm, ở nơi ấy có những xúc động vô tận. Sự sợ hãi và tuyệt vọng dâng trào, nơi này là hầm dưới lòng đất cách không xa mặt đất là bao nhưng cô cảm tưởng bản thân mình đang cách biệt với thế giời rất xa xôi.
Có thể nghe được xe trọng tải lớn đi qua ù ù, nhưng bên trên không hề cảm giác được sự tồn tại của cô.
“Đừng nghĩ có người sẽ đến cứu em, nếu như không có sự cố mất nước, ở đây sẽ không bao giờ có người qua lại, đương nhiên, việc này không có khả năng xảy ra, bởi vì đã có tôi là nhân viên kiểm tra sửa chữa tốt nhất ở đây. Ngoan ngoãn ở đây đi, chờ khi tôi mang thi thể của Lãnh Mạn Nguyên tới cho em, sau đó chúng ta sẽ bỏ trốn, đến một nơi có cuộc sống thần tiên.”
“Nhã Lan, cậu tới chăm sóc mẹ tớ giúp tớ được không, cậu yên tâm đi, bà ấy nói sẽ không làm gì cậu đâu, ừ, được.” Thực sự là quá buồn ngủ, cô cố gắng lấy lại tinh thần, chăm sóc trong phòng bà Thành, đến khi Nhã Lan tới mới theo xe của Đại Hưng để về nhà họ Lãnh.
Nhã Lan bước vào phòng bệnh của bà Thành một cách thận trọng, đã thấy bà nhìn cô với một ánh mắt đầy căm thù.
“Bác gái, bác đỡ hơn chút nào chưa?” Cô hỏi thăm một cách cẩn thận, cố ý tránh xa bà Thành, giờ cô đang mang thai, để tránh tổn thương ngoài ý muốn, không thể thể không làm như vậy.
“Ừm, tôi bảo Uyển Nhân gọi bánh pizza, xuống lầu đợi và lấy lên giúp tôi.” Bà Thành thu lại ánh nhìn, không nhìn cô mà lạnh lùng dặn dò.
“À, được.” Nhìn thấy bà Thành đã không còn ghét mình như mấy ngày trước nữa, Nhã Lan mới khẽ thở phào, cô gật đầu, lại đi xuống lầu.
Dưới lầu kẻ đến người đi, người ship đồ ăn tới cũng không nhiều. Giờ này đã quá giờ ăn sáng, không có nhiều người đưa đồ ăn tới. Nhã Lan đứng trước cửa bệnh viện, quan sát nhìn chằm chằm những người qua lại, sợ bỏ lỡ.
“Cô ơi, có phải cô gọi pizza không?” Một cậu bé khoảng mười mấy tuổi chạy tới hỏi.
“Ừm.” Nhã Lan gật đầu, cậu bé ở trước mặt dùng tay bịt mũi, một tay còn lại cầm tờ tiền, lộ ra một chút màu hồng, có lẽ là tờ một trăm tệ. Nhã Lan không nghĩ ngợi nhiều, nhìn cậu bé bằng con mắt tò mò.
“Vậy pizza ở ngoài kia, bệnh viện không cho mang vào, chỉ có thể ra đó lấy.” Cậu bé chỉ vào một góc tường bên ngoài bệnh viện, ở nơi ấy là một góc khuất, bên kia không thể nhìn thấy rõ.
Cậu bé nói xong vội vàng chạy đi mất. Nhã Lan theo lời nói của cậu bé, đi tới góc khuất đó. Khi cô tới nơi, nhìn thấy tình cảnh ở bước tường, sợ giật nảy mình.
Ở đó làm gì có ai ship pizza, chỉ có một tên ăn mày đang đứng ở đó, đầu tóc bẩn thỉu lộn xộn, đôi mắt đen láy đang nhìn cô không chớp mắt. Trong miệng hắn ngậm điếu thuốc, đang hút ngon lành.
“Sao lại…” Nhã Lan nhìn thấy bộ dạng rách rưới, không hề lương thiện gì, hơi sợ hãi định quay lại.
“Cô tới để lấy pizza sao?” Tên ăn mày mở miệng, Nhã Lan càng mở to mắt không thể tin nổi: “Anh… anh là… Thành…”
Cô chưa kịp nói hết câu, tên ăn mày đã phả hơi thuốc vào mặt cô, đột nhiên cô cảm thấy choáng váng đầu ốc rồi ngã gục xuống.
“Đúng, chính là tôi!” Tên ăn mày bỏ bộ tóc dài ra, lộ một chiếc sẹo dài, hắn hài lòng gật đầu, dập tắt điếu thuốc, ôm Nhã Lan đi về phía rừng cây.
Nhã Lan mơ màng tỉnh lại, phát hiện hai tay bị trong ở một đường ống nước màu đen có đường kính dài khoảng một mét.
Đây là đâu? Hình như nơi này là một đường ống nước dài, nhưng không thấy ánh sáng, rất tối tăm, không hề nhìn rõ gì cả. Tấy cả ánh sáng đều từ một ngọn nến nhỏ ở trên đất.
Nơi này, ngoại trừ một đường ống đang trói cô, thì còn có một đường ống thẳng đứng to ngang tâm ở phía đối diện, hai đường ống giống nhau. Cống thoát nước sao?
Nhã Lan suy đoán.
Cô nghe thấy có tiếng bước chân và tiếng kêu chit chit, cuối đầu nhìn xuống bị sợ tới mức hét ầm lên.
A… sự sợ hãi vô tận bao quanh cô, cô nhìn lên trên mặt đất đang nhung nhúc những con chuột to nhỏ, hình như chúng không hề sợ cô, khi nhìn thấy cô còn dừng lại, dò xét cô.
Nhưng những con chuột chạy qua chân cô đều sẽ vội vàng chạy mất. Cô run rẩy nhìn về phía chân mình, nơi ấy có mấy con chuột, nhìn dáng vẻ không động đậy của chúng cũng có thể biết chúng đã chết.
Đám chuột này nằm trên một đống xương xẩu, chính là đồng bọn của chúng, cô còn nhìn thấy có con chuột bụng đã nứt toác, trên bụng có những điểm màu trắng mơ hồ nhúc nhích. Những điểm màu trắng đó dày đặc, cẩn thận nhìn ra có thể thấy đó là một lũ giòi!
Nhã Lan buồn nôn, mùi hôi thối càng ngày càng rõ, cô có cảm giác sắp không thể thở nổi.
Nôn xong, cô quan sát tỉ mỉ lại vị trí của mình mới phát hiện, chỗ mình đứng ở giữa đám chuột chết, xung quanh hai chân đều là những con chuột chết và xương của chúng.
Cô vô cùng sợ hãi, nơi kỳ là và khủng khiếp này, thực sự là cống thoát nước sao?
Ánh nên bên trong, có một bóng dáng đang bước tới, đầu tóc xộc xệch như ma quỷ. Nhã Lan hoảng sợ hét lên, khi ngẩng đầu lên thấy một dáng người cũng không tốt đẹp hơn là bao. Hắn chính là tên ăn mày, toàn thân Nhã Lan cứng đờ, cô nhớ tới giọng nói vô cùng quen thuộc, đó chính là giọng nói của Thành Kiên Vỹ!
“Anh…” Nhã Lan sợ tới run rẩy, bất lực nhìn về phía Thành Kiên Vỹ. Hắn thay đổi quá nhiều, từ trên xuống dưới không thể nhìn thấy một chút vết tích nào của Thành Kiên Vỹ trước kia, Nhã Lan không thể không ngạc nhiên bởi nghệ thuật ngụy trang sao siêu của hắn.
“Có khỏe không? Lan Lan.” Thành Kiên Vỹ mở miệng, phun ra mấy chữ từ chiếc mồm đầy râu ria, giống như tiếng nói đến từ địa ngục vậy, toàn thân Nhã Lan sợ hãi sởn hết cả gai ốc.
“Thành Kiên Vỹ, anh vẫn còn sống.” Mãi cô mới có thể nói ra thành lời. Thành Kiên Vỹ giống như nghe được truyện cười, cười như điên, hắn ngẩng đầu lên, thông qua ánh nến yếu ớt, Nhã Lan nhìn thấy vết sẹo dài của hắn.
“Đương nhiên tôi còn sống.” Hắn khoanh tay trước ngực, nhìn chằm cô với ánh mắt gian ác: “Vì em, đương nhiên tôi phải sống.”
“Tốt quá rồi, mẹ anh đang rất nhớ anh.” Nhã Lan nhớ tới bà Thành, bà ta vô cùng nhớ con, nếu như nhìn thấy Thành Kiên Vỹ, không biết sẽ vui tới mức nào. Chắc chẳn sẽ nhanh chóng vượt qua nỗi đau mất chồng.
“Còn em thì sao?” Thành Kiên Vỹ dường như không hề quan tâm tới bố mẹ hắn, chỉ nhìn Nhã Lan với ánh mắt khủng khiếp.
“Tôi… bố mẹ anh đang tìm anh, họ hi vọng anh có thể quay trở về.” Nhã Lan hi vọng có thể thuyết phục được hắn.
“Em thì sao? Em có hi vọng tôi sống sót không? Có hi vọng tôi sẽ quay trở về bên em không?” Hắn không cười nữa, ria mép che giấu chiếc mồm đang nói chuyện của hắn, chỉ còn cặp mắt đen bóng đang nhìn chằm chằm. Ánh mắt của hắn khiến người khác hoảng sợ.
Nhã Lan không biết nên trả lời thế nào, cô vừa nhìn thấy dáng vẻ này của Thành Kiên Vỹ đã run rẩy, nhưng sự áy náy đối với hắn cũng tăng lên.
“Đương nhiên tôi cũng hi vọng anh còn sống, trở lại bên bố mẹ anh.” Suy nghĩ một lúc cô mới nói.
“Em không muốn tôi trở về bên cạnh em sao?” Hắn không buông tha cho cô mà tiếp tục gặng hỏi.
“Thành Kiên Vỹ, chúng ta không thể nào đâu.” Nhã Lan nhắc nhở cho hắn biết: “Tôi đã kết hôn, có con rồi, chúng ta không thể…”
“Tôi nói có thể là có thể!” Hắn thô lỗ cắt ngang lời cô, giơ tay lên, trên tay cầm một ống tiêm nhỏ lấp lánh.
“Anh định làm gì vậy!” Nhã Lan bối rối, cô thấy hắn từng bước từng bước tiến lại gần mình, dòng máu trong người cô nhanh chóng đông cứng lại. Đến khi hắn đến gần, cô mới nhìn thấy trong ống tiêm có một chất dịch trong suốt, thứ đó là gì vậy?
“Em muốn biết đây là cái gì? Đúng không?” Thành Kiên Vỹ đoán được suy nghĩ của cô, Nhã Lan không trả lời, cũng không dám nhúc nhích, cô đã hoàn toàn bị sự sợ hãi bao vây.
Thành Kiên Vỹ nhìn ống tiêm trong tay giống như thưởng thức một bảo vật vậy, nhìn đến xuất thần, một lúc lâu sau mới nhìn chằm chằm vào Nhã Lan ở phía trên.
“Mỗi ngày tôi đều đi dạo trong bệnh viện, ống tiêm này cũng lấy từ đó. À, em còn chưa biết mình đang ở đâu.” Hắn hất tóc lên, vết sẹo dài lộ ra: “Nói cho em biết, nới này không xa nhà em lắm, nhưng không ai tìm được em đâu. Nơi này là nơi tồi tàn nhất của thành phố, cống thoát nước, nơi đây được gọi là là nghệ thuật thiết kế của Đức, cả nước không thể tìm thấy cái thứ hai, cống thoát nước lừng danh nhất. Xem đi, rộng rãi như vậy, dài như vậy, thoải mái như vậy, cả nước cũng chỉ có nơi đây mới có cống thoát nước tốt như vậy. Hãy yên tâm ở đây đi.”
Quả nhiên là cống thoát nước! Đột nhiên cô cảm giác được một sự rung chấn nhè nhẹ, sợ hãi ngẩng đầu lên.
“Em không biết đâu, phía trên chính là con đường phồn hoa nhất thành phố này, bây giờ là sáng sớm, nên có xe chở hàng đi qua.”
Sáng sớm? Như vậy không phải có nghĩa là cô đã ở đây một đêm rồi sao? Nhã Lan nhìn bốn phía lạnh lùng, rõ ràng nơi đây đã được dọn dẹp, ngoài bốn phía xung quanh cô, còn các chỗ khác đều sạch sẽ. Phóng mắt nhìn những nơi khác, có một cây gỗ làm thành tường chắn, Thành Kiên Vỹ đã đi từ hướng đó tới.
“Lãnh Mạn Nguyên của em tuyệt đối không thể nghĩ ra tôi lại nhốt em ở đây, gần anh ta tới vậy, nhưng lại khoảng cách lại là xa nhất, ha ha ha ha…” Hắn cười một cách ngông cuồng, Nhã Lan cảm thấy tê dại đầu óc, tay chân lạnh ngắt.
“Thành Kiên Vỹ, anh đừng tiếp tục cố chấp không tỉnh ngộ, mẹ anh vì việc của anh tức giận tới nỗi nhập viện, bố của anh…” Nhã Lan nghẹn ngào, không thể nói tiếp.
“Đều là tại các người! Do các người mà ra!” Đôi mắt Thành Kiên Vỹ đục ngầu, muốn giết người, nhìn chằm chằm vào người cô. Hắn ở rất gần cô, ánh mắt như muốn xuyên thủng vùng ngực của cô, trên cơ thể hắn còn toát ra sự đáng sợ và mùi hôi thối khó chịu xung quanh khiến Nhã Lan vừa buồn nôn vừa sợ hãi.
Hắn tỏ ra như một kẻ điên, móng tay đen xì giơ trên không trung, ngoài sự ngông cuồng còn là sự gian ác!
“Anh muốn thế nào!” Cô cuối đầu xuống nhắm chặt mắt lại, không muốn nhìn thấy người đàn ông ác độc này nữa.
“Tôi muốn các người tiêu đời, tiêu đời, tiêu đời!” Liên tiếp ba từ sụp đổ, bàn tay hắn lại giơ trên không trung, giống như nhạc trưởng dàn nhạc giao hưởng đang làm động tác dừng lại. Dưới ánh đèn yếu ớt, hắn như một con dã thú điên cuồng, không ai có thể ngăn cản được!
“Tiêu đời” hai chữ này khắc sâu trong tâm trí Nhã Lan, đi sâu vào tâm khảm, ở nơi ấy có những xúc động vô tận. Sự sợ hãi và tuyệt vọng dâng trào, nơi này là hầm dưới lòng đất cách không xa mặt đất là bao nhưng cô cảm tưởng bản thân mình đang cách biệt với thế giời rất xa xôi.
Có thể nghe được xe trọng tải lớn đi qua ù ù, nhưng bên trên không hề cảm giác được sự tồn tại của cô.
“Đừng nghĩ có người sẽ đến cứu em, nếu như không có sự cố mất nước, ở đây sẽ không bao giờ có người qua lại, đương nhiên, việc này không có khả năng xảy ra, bởi vì đã có tôi là nhân viên kiểm tra sửa chữa tốt nhất ở đây. Ngoan ngoãn ở đây đi, chờ khi tôi mang thi thể của Lãnh Mạn Nguyên tới cho em, sau đó chúng ta sẽ bỏ trốn, đến một nơi có cuộc sống thần tiên.”
/236
|