Tổng Tài Trên Cao , Độc Chiếm Cô Vợ Bé Nhỏ
Chương 20: Tại sao ngủ trên cùng một cái giường (2)
/2130
|
Chương 20: Tại sao ngủ trên cùng một cái giường (2)
Editor: May
Mí mắt An Hảo giật một cái: “Những tiểu thịt tươi trong trường học đó đều còn trẻ tuổi, đùa giỡn một chút cũng sẽ không có gì, dù sao năng lực tâm lý thừa nhận của bọn họ rất mạnh. Chỉ là đối với loại đàn ông gần 30 tuổi như anh…… Tôi là nói loại người lớn tuổi như anh, tôi thật sự không muốn nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của.”
Tả Hàn Thành hoàn toàn không có bị cô đả kích, mí mắt đều không nâng lên, nhàn nhạt nói: “Không có việc gì, tôi không ngại em nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của.”
An Hảo tức giận trợn trắng mắt: “Tôi đi phòng sách ngủ!”
“Phòng sách không có giường.”
“Gạt người, vậy hai ngày này anh là ngủ như thế nào?” An Hảo không tin.
“Sắp tới cuối năm, công ty có mấy dự án kế hoạch đầu năm của các bộ phận quan trọng cần tôi xem, tôi thẩm duyệt dự án kế hoạch suốt đêm, gần như không ngủ.” Lúc này Tả Hàn Thành mới nhìn về phía cô: “Em xác định muốn đi phòng sách ngủ?”
Không có giường thì đi làm gì!
Cô lại không phải tìm ngược!
Nhưng vừa nghe hai ngày này ban đêm anh là đang làm việc, hoàn toàn là không ngủ, phỏng chừng chính là ngẫu nhiên chợp mắt trong chốc lát, ban ngày cũng bớt thời giờ nghỉ ngơi trong chốc lát, hai ngày này đều không nghỉ ngơi nhiều, cho dù An Hảo lại tính trẻ con hơn cũng không đến mức bắt anh nhường giường cho mình.
Bước chân của cô có chút trầm trọng di động về phía mép giường, đi được hai bước liền dừng lại: “Nếu không tôi vẫn là đi sô pha……”
“Cố An Hảo, ngày đó em là hình dung bạn học nữ đứng nhất ba năm học cao tam kia như thế nào?”
An Hảo sửng sốt một chút, lập tức phản ứng lại, anh là đang lén trào phúng chính mình đang bắt chước bạch liên hoa Hàn Như kia, đang châm chọc cô bạch liên hoa, châm chọc cô giả vờ rụt rè!
Dựa vào!
Âm thầm trợn trắng mắt đi qua, đứng ở mép giường vẫn là không phục nói thầm một câu: “Dựa vào cái gì muốn tôi ngủ ở trên một cái giường với anh.”
“Dựa vào thân phận tôi là chồng của em.”
“……”
An Hảo không còn lời gì để nói, xốc chăn lên liền nằm xuống, thậm chí còn là một bộ dáng thấy chết không sờn.
“Phòng tầng hai em liền tính toán dùng như vậy?”
An Hảo vốn là tính toán chui vào trong chăn trực tiếp ngủ, nghe thấy lời anh nên lộ đầu ra.
Thấy anh đang xem những sơ đồ phác thảo cô vẽ đó , liền duỗi tay chỉ chỉ: “Phòng này ánh mặt trời sung túc, lại còn có ban công rất lớn, bên ngoài ban công là có thể thấy cảnh sắc tốt nhất trong Lưu Cảnh Viên, tôi cảm thấy phòng này thích hợp làm phòng ngủ của tôi nhất.”
“Mặt khác mấy phòng này, nếu anh kiên trì muốn tôi học tập thật tốt làm người lại lần nữa, vậy dành ra một gian làm phòng sách của tôi, coi như không gian cá nhân của tôi, phòng này…… Tuy rằng tôi không có bao nhiêu quần áo, nhưng phòng lớn như vậy vẫn là thích hợp làm phòng để quần áo, mấy căn này tôi làm an bài khác……”
Tuy rằng chỉ là một tờ sơ đồ phác thảo vẽ từ bút chì, nhưng mỗi đường cong và bản vẽ thậm chí là bố cục dưới ngòi bút phác họa của An Hảo đều thập phần hợp lý.
Không nhìn ra nha đầu này có thiên phú thiết kế, thẩm mỹ như vậy hẳn là cũng không có vấn đề gì, những trang điểm loạn lực loạn thần ở quán bar lúc trước quả nhiên là cô cố tình làm ra.
/2130
|