Phốt pho, lưu huỳnh, than củi, sau khi kết hợp được gọi thành hỏa dược.
Hỏa dược này khi nổ rất mạnh, nếu bị bịt kín trong thùng sẽ sinh ra một lượng lớn khí thể hòa nhiệt lượng, từ đó xuất hiện hiện tượng bùng nổ. Nếu đơn thuần lấy phốt pho và lưu huỳnh là chính, bỏ qua số lượng than thì hỏa dược chế ra được khi bùng nổ phần nhiều là khói đặc, uy lực nổ không lớn.
Ngọc Doãn do dự một chút, hạ giọng nói:
- Lăng thúc phụ, sao than phấn ít quá vậy?
- Dùng nhiều than phấn làm gì?
Lăng Chấn không khỏi nghi hoặc:
- Than phấn chỉ là phụ trợ việc đốt cháy, dùng nhiều quá lãng phí.
Ngọc Doãn không biết thuyết phục Lăng Chấn như thế nào, lập tức nói:
- Sao thúc phụ không thử một lần?
Nếu như lần trước thử pháo thất bại, vậy chắc chắn là có chỗ sai nào đó, sao không đổi cách khác, biết đâu sẽ thành công?
- Việc này…
Lăng Chấn do dự.
Than phấn này nhiều hay ít thật ra đối với y chỉ là râu ria thôi.
Nếu đổi lại là nhân vật khác khuyên y như vậy, không chừng Lăng Chấn đã nhổ nước bọt vào mặt rồi.
Nhưng người khuyên lại là Ngọc Doãn, nên hắn không thể không thật sự suy xét. Đúng như lời Ngọc Doãn nói, dù sao đã thất bại nhiều lần, sao không đổi phương thức khác.
- Thúc phụ, nếu thử lại pháo, không ngại dựa vào phương thức một lưu huỳnh hai phốt pho ba than phấn để làm.
Lăng Chấn mỉm cười:
- Một hai ba, như thế quá dễ nhớ. Nếu Tiểu Ất ca nói như vậy, ta sẽ thử một lần xem sao.
- Thúc phụ, ta còn có một đề nghị.
- Nói đi!
- Thử pháo hiện nay có báo đầu?
Lăng Chấn ngẫm nghĩ một chút, hai tay khoa tay múa chân một chút nói:
- Không kém với đầu đứa trẻ lắm.
- Nếu, ta nói là nếu... Nếu thúc phụ dựa theo phương pháp này của Tiểu Ất mà thành công, có thể làm chỗ pháo này nhỏ hơn một chút hơn không.
- Nhỏ một chút?
Lăng Chấn chỉ nghe người ta nói, pháo càng lớn càng tốt.
Nhưng nhỏ một chút này rốt cuộc là nhỏ bao nhiêu?
Ngọc Doãn diễn giải:
- Làm nhỏ một chút chủ yếu là để tiện mang theo. Không cần uy lực như đại pháo, chỉ cần ở trong phạm vi nhỏ thôi. Ví dụ như khoảng cách hai người chúng ta như này có thể sinh ra hiệu quả là đủ rồi.
Ngọc Doãn nghĩ đến lựu đạn đời sau.
Lăng Chấn là người lành nghề trong phương diện này, nên sau khi nghe Ngọc Doãn giải thích thì gật đầu nói:
- Ý của Tiểu Ất, ta đại để có thể hiểu. Tuy nhiên làm được có lẽ không dễ dàng. Ta không biết có đạt tới hiệu quả như Tiểu Ất nói không, nhưng ta sẽ thử một lần.
Nhưng có một vấn đề, thử pháo như thế, chắc chắn phải tốn chi phí khá nhiều.
Trước đây ta thử pháo phần lớn là tự ta bỏ tiền ra, để các thợ thủ công làm. Ít thì còn được, nhưng nhiều thì sợ có chút phiền phức. Còn nữa, nếu làm pháo như Tiểu Ất nói, sợ cũng không biết ăn nói với Quân Khí Giám về chi phí như nào.
Nếu ít, ta có thể đảm đương được.
Nhưng nếu làm theo lời Tiểu Ất, chỉ sợ là…
Ngự Doanh Mưu Đà Cương là xưởng chế tạo hỏa dược và gia công da pháo thuộc Quân Khí Giám.
Dưới Quân Khí Giám chia làm mười xưởng lớn, mỗi xưởng đều có nhiệm vụ khác nhau. Giống như Ngự Doanh bên này, mỗi ngày phải nộp lên năm trăm da pháo, đồng thời còn gánh vác nhiệm vụ cung ứng hỏa dược cho hai xưởng khác. Làm pháo nhỏ hay thử pháo, Quân Khí Giám có thể mở một con mắt nhắm một con mắt. Nhưng nếu như làm theo cách Tiểu Ất, đó là căn bản phải thay đổi số lượng pha trộn hỏa dược, còn có công nghệ chế tác…Đây còn chưa nói đến việc khi tiến hành còn phải lặp lại vô số lần thực nghiệm.
Vậy thì việc chi tiêu của chuyện này…
Sợ là dù Lăng Chấn hưởng không quân lương của hai trăm người thì cũng không thể chống đỡ nổi.
Ngọc Doãn nghe vậy thì cũng hơi nhíu mày:
- Thúc phụ, vậy chi phí một tháng cần bao nhiêu?
- Thực ra ta cũng có biện pháp để giảm chút tiền bạc. Tuy nhiên phía thợ thủ công thì cần phải trả tiền, ít nhất một tháng cũng phải sử dụng hai ba trăm quan. T.r.u.y.ệ.n.Y.Y.c.o.m
Ngọc Doãn nghe thế thở phào.
- Nếu chỉ là hai ba trăm quan, Tiểu Ất có thể đảm đương được.
Còn tưởng rằng phải mấy ngàn quan thì thật sự Tiểu Ất cũng khó, tuy nhiên hai ba trăm quan, dù hơi áp lực nhưng vẫn đảm bảo được.
Lăng Chấn kinh ngạc nhìn Ngọc Doãn, lắc đầu cười nói:
- Tiểu Ất thật có hào khí. Nếu nói như vậy, ta sẽ bắt tay vào chuẩn bị. Tuy nhiên trong khoảng thời gian ngắn e là chưa thể xong. Quân Khí Giám vừa mới hạ lệnh, muốn ta mỗi ngày tăng hai trăm tật lê pháo và một ngàn cung hỏa dược tiễn. Thật sự muốn làm thì phải đầu xuân sang năm mới có thể tiến hành.
Kho giáp trượng của Quân Khí Giám đảm nhiệm cả việc sản xuất hỏa khí.
Dựa theo chương trình mà Xu Mật Viện truyền đạt mệnh lệnh, kho giáp trượng mỗi ngày cần phải sản xuất bảy ngàn chi nỏ hỏa dược tiễn, mười ngàn cung hỏa dược tiễn, ba nghìn tật lê pháo. Trước đây, Ngự Doanh không đảm nhiệm nhiều như này nhưng nếu như đã gia nhập thì công việc phải tăng lên, số lượng thợ thủ công cũng phải tăng theo. Nhiệm vụ của Lăng Chấn đương nhiên sẽ phải nhiều thêm, đích thật là không có thời gian.
- Thúc phụ, sao đột nhiên lại có nhiều nhiệm vụ vậy?
Sản lượng mỗi ngày của Quân Khí Giám có hạn ngạch, không có việc gì đặc biệt thì sẽ không gia tăng.
Đột nhiên lúc này yêu cầu tăng gia sản xuất nhiều hỏa khí như vậy, chắc chắn là có chuyện xảy ra…
Lăng Chấn thở dài:
- Nhắc đến có lẽ Tiểu Ất không biết, ngày hôm trước lúc ngươi chuyển nhà, Xu Mật Viện được Thường Thắng quân Tiết Độ Sứ yêu cầu cần một trăm ngàn nỏ hỏa dược tiễn và ba trăm ngàn cung hỏa dược tiễn, cùng với ba vạn cây tật lê pháo và hai vạn da pháo.
Hơn nữa kia muốn thật nhanh, Quan gia liền chiếu dụ Xu Mật Viện mau chóng giải quyết.
Xu Mật Viện liền giao việc này cho Quân Khí Giám. Quân Khí Giám đẩy cho ta đẩy nhanh tốc độ. Ngươi nghĩ xem, cần nhiều hỏa khí như vậy, lại phải trước năm giao ra, tất cả xưởng đều không thể không đẩy nhanh tốc độ, ngay cả Ngự Doanh này của ta cũng phải lao vào làm.
- Thường Thắng quân Tiết Độ Sứ… Chẳng lẽ là Quách Dược Sư?
Lăng Chấn kinh ngạc nhìn Ngọc Doãn:
- Tiểu Ất cũng biết hắn sao?
Tuy nhiên, Lăng Chấn chợt thoải mái:
- Tiểu Ất qua lại những người không phải dân thường, kết giao cao sĩ, biết Quách Dược Sư cũng là không ngạc nhiên.
Đúng vậy, chính là Quách Dược Sư Yến Sơn Đồng Tri.
Quả tim Ngọc Doãn chợt đập lộp bộp.
Đang yên lành sao Quách Dược Sư muốn nhiều hỏa khí làm gì?
Không biết rằng Quách Dược Sư từ sau khi đầu hàng Tống, rất được Hoàng đế Huy Tông tin tưởng, nở mày nở mặt, muốn làm gì thì làm. Tri phủ Yến Sơn Vương An Trung lại là "Không thể nào quản chế, chỉ phải tuân theo làm", nên hễ là binh giới giáp trượng mã thất mà Quách Dược Sư muốn là ưu tiên cung ứng. Mà Quách Dược Sư còn phái người buôn bán ở các châu, dùng tiền tài kiếm được kết giao quyền quý...
Lăng Chấn thở dài:
- Quan gia đối đãi thật hậu với Quách Dược Sư, nhưng người này cũng là lòng muông dạ thú.
- Chỉ giáo cho?
Lăng Chấn hạ giọng nói:
- Ta nghe người ta nói, Thường Thắng Quân của Quách Dược Sư tất cả đều là trang phục "Tả Nhẫm".
Tiểu Ất cũng biết trang phục "Tả Nhẫm" này là có ý gì? Đó là phục sức người Liêu. Nay hắn đã quy thuận Đại Tống, lại mặc trang phục người Liêu là hiểu ngay lòng dạ hắn. Trước có Yến Anh đại nhân từng buộc tội Quách Dược Sư "tả nhẫm", nhưng lại bị Quan gia trách cứ, bắt đóng cửa ở nhà nghiền ngẫm tội lỗi. Còn nói cái gì Quách Dược Sư không quên cố quốc, là trung thần...Quan gia muốn lấy nhân đức để khiến kẻ này thần phục, nói Quách Dược Sư sẽ không phản lại Đại Tống. Sau khi ta nghe người ta nói việc này thì thật sự là thất vọng.
Còn nữa, hiện nay Thường Thắng Quân dưới trướng Hà Bắc Tuyên phủ sứ có năm vạn quân tốt, cũng có ba trăm ngàn hương binh...
Nhưng Quan gia lại không chút nào đề phòng với kẻ này.
Ngọc Doãn nghe vậy như hít phải luồng khí lạnh.
Hắn đại khái biết một chút về Quách Dược Sư nhưng lại không hiểu rõ tính tình người này như nào.
Nghe Lăng Chấn nói thì người này chẳng khác nào An Lộc Sơn của Đường Huyền Tông.
Đầu óc Hoàng đế Huy Tông có đôi khi cũng thật quá lạ lùng, tướng lĩnh thiện chiến dưới trướng mình thì lại kiêng kỵ đề phòng, còn một tướng đầu hàng thì lại yên tâm, vậy thì còn lấy đức gì để phục người đây!
Chuyện như này chỉ có thể xuất hiện ở trong tiểu thuyết thôi. Ngay cả y phục cũng không đổi tên, sao có thể thật sự hiệu lực cho Đại Tống! Quách Dược Sư này cũng là kiêu hùng hai mặt.
Nhưng Ngọc Doãn có năng lực gì? Biện pháp gì?
Việc như này ngay cả Lăng Chấn là một thống chế Hỏa dược cục nho nhỏ cũng có thể thấy rõ ràng, sao Hoàng đế Huy Tông lại không thấu.
Về phương diện này chỉ sợ không chỉ riêng Hoàng đế Huy Tông, chẳng lẽ văn võ cả triều cũng không thấu sao?
Trong đầu Ngọc Doãn lập tức hiện lên chủ đề kỳ thứ hai của Tuần san thời đại Đại Tống.
Có lẽ hẳn nên nhắc nhở những người này về vấn đề Quách Dược Sư!
***
- Thúc phụ, sao không thấy có đột hoả thương?
Ngọc Doãn và Lăng Chấn đàm luận hồi lâu, đột nhiên nhớ tới một sự kiện.
Chẳng phải nói trong lịch sử hỏa khí hình ống là từ có từ Tống Triều sao?
Nhưng từ trước mắt mà thấy, bất luận là pháo hay là tật lê pháo, thậm chí là phích lịch pháo cũng không phải là loại "Pháo" cùng loại với pháo đạn đầu trịch mà Ngọc Doãn biết. Vậy thì đột hỏa thương từ đâu mà có? Pháo chân chính ở đâu?
- Cái gì mà đột hỏa thương?
Vẻ mặt Lăng Chấn mờ mịt.
Chẳng lẽ không có "Đột hỏa thương" sao?
Ngọc Doãn cũng ngây ngẩn cả người, nhắm mắt lại, cố gắng nhớ lại ký ức không còn lưu giữ nhiều lắm của kiếp trước.
Vậy là đột hỏa thương vẫn chưa xuất hiện ư?
Du sao bản thân cũng chỉ học âm nhạc, đối với lịch sử phát triển cả hỏa khí, Ngọc Doãn thật sự không rõ lắm.
Đột hỏa thương, lấy ống trúc lớn làm thân thương, bên trong lắp hỏa dược và viên đạn. Sau khi châm hỏa dược, viên đạn từ trong ống trúc bắn ra, tầm bắn ước chừng 200 mét. Vũ khí này thật sự là xuất hiện ở thời Tống. Nhưng sự thật không phải là Bắc Tống, mà là Nam Tống năm Thiệu Hưng thứ hai, tức là năm công nguyên 1132, người phát minh là danh thần Trần Quy.
Người này từng sáng tác "Thủ Thành lục".
Tuy nhiên lúc này Trần Quy đang làm huyện lệnh huyện Lục An Tùy Châu, nên đột hỏa thương không thể nào xuất hiện được.
Ngọc Doãn đang nhắc đến chuyện đột hỏa thương tám năm sau, đừng nói là Lăng Chân, dù là bản thân Trần Quy cũng chưa chắc đã hiểu rõ.
- Đột hỏa thương kia có hình dáng như nào?
Hình dáng như nào?
Ngọc Doãn thật sự không rõ lắm.
- Đó là một cái ống, sau đó nhét hỏa dược và viên đạn vào đó, sau đó đốt lửa bắn...
Ngọc Doãn vắt hết óc để giải thích hình dạng "Đột hỏa thương" cho Lăng Chấn. Đến sau cùng, hắn còn cầm bút vẽ ra giấy. Nhưng sau khi vẽ ra thì lại cảm thấy giống súng trường đời sau quá.
Thôi, dù sao cũng là gần như thế.
Nếu Lăng Chấn có năng lực làm ra được thì tốt, mà nếu không có năng lực làm ra, chỉ đành phải ngoan ngoãn chờ đột hỏa thương xuất hiện vậy.
Lăng Chấn nhìn bức vẽ do Ngọc Doãn phác thảo, mày nhíu chặt.
Dần dần, hàng mi y giãn ra, trên mặt nở nụ cười cổ quái.
/534
|