Trời dần tối.
Khi Ngọc Doãn ra khỏi Ngự Doanh đã qua giờ Tuất.
Nếu dựa theo phương pháp tính toán thời gian đời sau thì đã là bảy tám giờ, nếu như đi sớm hơn thì lúc này trời vẫn còn sáng. Nhưng lúc này trời đã tối mịt rồi!
Mây âm u bao phủ trên bầu trời Đông Kinh đã tản đi từ lúc nào.
Một vầng trăng sáng hiện lên, ánh trăng chiếu khắp nơi như có một tầng sương trắng bao phủ càng toát lên khí tức lành lạnh trong trẻo.
Gió thổi tới, rất lạnh.
Ngọc Doãn nắm thật chặt áo bào, trở mình lên ngựa đi về phía thành Đông Kinh.
Nếu như lúc trước, Đông Kinh sẽ đóng cửa thành lúc giờ tý, nhưng thời gian gần đây, vì trăm vạn châu báu bị cướp, phủ Khai Phong hạ lệnh giới nghiêm, cho nên đóng cửa vào giờ Hợi trước một canh giờ. Ngọc Doãn tính toán thời gian thì vẫn tới kịp. Vì thế liền giục ngựa phóng nhanh, dọc đường không có người qua lại, hắn lao nhanh như điên đến thành Khai Phong trước khi bị đóng cửa thành lại.
Tiến vào Khai Phong, lại nhìn thấy cảnh phồn hoa.
Bảy mươi hai cửa hàng chính đang đèn đuốc sáng trưng, mấy ngàn chi nhánh cửa hàng kinh doanh thịnh vượng.
Dọc bờ sông, thỉnh thoảng có thuyền hoa đi qua, từ trên thuyền vọng tới tiếng ca múa đàn sáo, như ẩn như hiện.
Ngọc Doãn xuống ngựa, đi lại ở trên đường cái.
Chẳng biết tại sao, lại có một cảm giác như đang đi trong mộng hoa.
Tin tức của Lăng Chấn khiến hắn nảy sinh cảm giác bất an mãnh liệt.
Quách Dược Sư đột nhiên muốn nhiều hỏa khí như vậy, rốt cuộc mục đích là gì?
Chẳng lẽ nói, người này đổi tính, định khai chiến với quân Kim? Ha hả, dù là Quách Dược Sư có lá gan này, sợ là Hoàng đế Huy Tông cũng sẽ không đáp ứng.
Phồn hoa!
Thật sự rất phồn hoa...
Nhưng sự phồn hoa trước mắt này lại như ảo ảnh, khiến Ngọc Doãn cảm giác rất không chân thực.
Cuộc sống càng lâu, càng có cảm giác áp bức. Nhưng Ngọc Doãn nay chỉ là tiểu dân thị tỉnh, căn bản không làm gì được đối sự tranh đấu trên triều đình, chỉ có thể trơ mắt nhìn Tĩnh Khang ngày một tới gần, cảm giác bất lực này thật sự đau khổ.
Có lòng rời khỏi nhưng lại không biết đi về đâu!
Giang Nam tốt đấy nhưng lại quá đẹp đẽ quyến rũ, chỉ sợ đi rồi thì không có ngày quay về.
Nghĩ vậy Ngọc Doãn dừng lại trên cầu Chu Gia, nhìn đường cái Phan lầu trong Vọng Xuân Môn, thở dài thật sâu.
***
Về đến nhà thì đã muộn.
Yến Nô vừa mới từ chỗ Trần Hi Chân trở về, cũng cực kỳ mệt mỏi. Nguồn truyện: TruyệnYY.com
Mấy ngày nay, nàng vẫn đi theo Trần Hi Chân tập võ. Đồng thời còn chịu trách nhiệm dạy võ cho Tử Hyên, nên thật sự vất vả.
Ban ngày nang còn phải đến trông coi cửa hàng, còn phải làm bàn chải đánh răng.
Cũng may trong nhà còn có một nhà Cao Thế Quang, Yến Nô ít nhất không cần phải đi lại vì lo lắng một ngày ba bữa cơm trong nhà nữa.
Bởi vậy, về đến nhà nàng liền đi nghỉ ngay.
An Đạo Toàn đang đánh quyền trên bãi đất trống trước cửa phòng luyện đan, có chút giống Thái Cực quyền.
Ông nói, là ông luyện được đường thuật đạo gia, đó là một loại công pháp dưỡng sinh, không phải là đấu lực gì. Tuy nhiên bộ công phu này rất có lợi đối với điều giải tinh thần, nên Yến Nô cũng học theo, ngày nào sau khi về nhà nàng cũng luyện một hồi.
Ngọc Doãn cũng mệt rồi.
Ngoại trừ thân thể, tinh thần cũng mệt mỏi.
Ban ngày hắn luận bàn tỷ thí với Lỗ Trí Thâm đã là sức cùng lực kiệt.
Nếu không có thuốc tắm và dược vật của An Đạo Toàn giúp hắn, chỉ sợ cũng khó chống đỡ được. Buổi trưa sau khi tới Ngự Doanh, lại một hồi bôn ba, hơn nữa tâm trạng lúc này sa sút nên sau khi về nhà, Ngọc Doãn chào hỏi An Đạo Toàn xong thì cũng lên lầu nghỉ ngơi.
Một đêm bình yên.
Ngày hôm sau trời còn chưa sáng, Ngọc Doãn đã thức dậy.
Thói quen làm việc và nghỉ ngơi theo mặt trời cũng thật sự là thói quen tốt.
Ngọc Doãn thức dậy, rửa mặt xong thì vội vàng đến lò mổ Liền Kiều. Sau khi bàn luận một hồi với Dương Tái Hưng, thì bắt đầu giết mổ heo. Đến giờ mão, Ngọc Doãn kết thúc việc ở lò mổ Liền Kiều, chuẩn bị đến Quan Âm viện tìm Lỗ Trí Thâm để tỷ thí.
Nào ngờ vừa ra khỏi cửa lò mổ thì nghe có người gọi hắn.
Ngọc Doãn dừng bước ngẩng đầu lên, thấy trong nắng sớm, Dương Kim Liên đứng ở bên ngoài lò mổ bên dưới tàng cây dương ở đầu cầu Liền Kiều, rụt rè nhìn hắn.
- Sao Dương nương tử lại ở đây?
Ngọc Doãn ngẩn ra, đang yên lành sao Dương Kim Liên lại ở chỗ này chờ hắn?
Khuôn mặt xinh đẹp của Dương Kim Liên đỏ bừng lên, thân hình khẽ run rẩy trong gió lạnh:
- Đại quan nhân, lần trước ngươi mượn quần áo, chẳng biết có thể trả nô được không? Đó là y phục của Đại Lang ta, hôm qua huynh ấy hỏi, nô mới nhớ ra việc này.
Y phục?
Ngọc Doãn ngạc nhiên nhìn Dương Kim Liên.
Sau một lúc lâu, hắn hạ giọng nói:
- Dương nương tử có gì nhầm lẫn không.
Y phục kia hôm qua ta đã đến nhà trả rồi. Chỉ là lúc đó Dương nương tử không có nhà, nên ta đưa cho Lý Tú Tài. Lý Tú Tài chưa nói với cô sao? Lúc ấy thấy hắn không vui lắm, ta đanh phải cáo từ đi về.
- Ồ?
Mặt Dương Kim Liên càng đỏ hơn, che miệng, vẻ ngỡ ngàng.
Rất lâu, nàng cười gượng nói:
- Vậy thật sự là có lỗi rồi, chắc là phu quân quá bận nên chưa nói với nô.
Hôm nay mạo muội kính xin xin đại quan nhân chớ so đo... Đúng rồi, mới vừa rồi nô đi lĩnh vật liệu, sao lại ngừng vậy?
Bàn chải đánh răng đã làm ra rất nhiều, hơn vạn cái rồi.
Mà Yến Nô còn muốn tiến hành một trình tự làm việc, bắt đầu cho tiêu thụ, cho nên tạm dừng việc cấp vật liệu lại.
Nhưng mấy vạn bàn chải đánh răng này thu vào mấy chục quan.
Yến Nô đang không biets có tiêu thụ được không, nên cũng không dám tiếp tục gia công.
Chuyện này cũng là buổi sáng Ngọc Doãn nghe Yến Nô nói qua, nên cũng không rõ ràng lắm.
Chỉ là hắn cũng biết, những lời Dương Kim Liên nói này chỉ e là chữa ngượng, cho nên liền cười nói:
- Việc này đều là do chuyết kinh (cách gọi vợ thời cổ) lo liệu, ta cũng không rõ lắm. Tuy nhiên chỉ là tạm ngưng thôi, qua một thời gian nữa sẽ lại tiếp tục.
- Thì ra là thế!
Dương Kim Liên rụt rè chào:
- Vậy nô cáo từ trước.
- Dương nương tử đi thong thả. Đúng rồi, y phục kia có muốn ta giải thích rõ với Lý Tú Tài không?
- Không cần, không cần...
Dương Kim Liên giống như chạy nạn bước đi thật nhanh.
Nhìn bóng dáng thướt tha đầy bối rối của nàng, Ngọc Doãn không kìm nổi bật cười, xoay người đi.
Hắn đại khái có thể đoán ra tình huống trong chuyện này...lại liên tưởng thái độ hôm qua của Lý Quan Ngư, e là gã khốn kia ghen tuông.
Một đại nam nhân lòng dạ hẹp hòi.
Nếu thật sự nghi ngờ thì nên hỏi rõ ràng, làm như vậy rõ ràng là làm cho tiểu nương tử của mình bị kẹp ở giữa, rất xấu hổ.
Tuy vậy, có liên quan gì đến ta đâu?
Ngọc Doãn nghĩ vậy liền bỏ qua chuyện này.
Về đến nhà, hắn thay quần áo, trực tiếp bay qua tường viện đi vào bãi đất trồng rau của Quan Âm viện, tìm luận bàn với Lỗ Trí Thâm.
Không thể không nói, luận bàn với Lỗ Trí Thâm khiến Ngọc Doãn thu hoạch khá phong phú.
Vốn bên trong Bào Đinh Bát Pháp kia lỗi thời, không thích hợp sử dụng trên chiến trường nữa, dần dần bị loại bỏ, Ngọc Doãn khi giao phong với Lỗ Trí Thâm, Bát Pháp đã không ngừng được luyện đến, không ngừng được đơn giản hóa, kinh nghiệm thu hoạch được nhiều.
Mỗi một lần giao phong đều mang đến cho hắn gặt hái mới.
***
Một ngày trôi qua như vậy, Ngọc Doãn vẫn bận rộn, vẫn vất vả.
Ngày mười hai tháng tám Liễu Thanh mang theo đôi thương rời khỏi Đông Kinh.
Vốn y định ngày mười chín tháng tám mới đi nào ngờ biến cố đột nhiên xảy ra khiến Liễu Thanh không thể không đi trước. Chỉ là y đi trước lại làm cho Ngọc Doãn nhẹ nhõm. Bởi vì mấy ngày này trong thành Khai Phong dần dần trầm tĩnh lại, chỉ để lại quân phố và sai dịch phủ Khai Phong đi tuần tra. Cấm quân Đông Kinh phụng mệnh ra khỏi thành, thiết lập trạm kiểm soát ven đường, không ngừng khuếch trương phạm vi kiểm tra ra ngoài, dần dần tới gần Mưu Đà Cương.
Nếu trì hoãn hai ngày, chỉ sợ cũng sẽ sinh ra biến cố.
Liễu Thanh xuất phát trước lại bớt đi cho Ngọc Doãn một cái họa tâm phúc.
Mà quan trọng hơn là lần này Liễu Thanh xuất phát trước cũng là do môn hạ Thị lang, Thái tể Bạch Thì Trung sai khiến, muốn đi biên ải tìm ngựa tốt.
Y mang theo Cao Sủng, Vương Mẫn Cầu và mười mấy người lên đường trà trộn vào trong đội thương, bảo vệ tiền tài châu báu cho họ.
Hộ tống đám người Liễu Thanh xuất phát còn có đám người Ngưu Cao, Sài Lâm. Tuy rằng Ngưu Cao chưa quen Cao Sủng lâu nhưng lại cực kỳ thân thiết với nhau. Cao Sủng võ nghệ cao cường, đường nhiên Ngưu Cao thích làm quen, nên thường xuyên qua lại, quan hệ hai người rất tốt. Đối với Liễu THanh mà nói, có Cao Sủng đi theo bảo tiêu, hơn nữa cộng thêm Vương Mẫn Cầu và mười mấy người thì càng thêm yên tâm.
Đặc biệt khi y nhìn thấy Cao Sủng sử dụng đại thương thì càng tin tưởng hơn.
Binh khí của Cao Sủng là một cây thương.
Nói là đại thương, không bằng nói là một cây thương lớn, đường kính ước chừng 10mm, dài chừng ba thước, nặng 99 cân.
Lần đầu tiên Ngọc Doãn nhìn thấy cây thương lớn này thì cũng hoảng sợ.
Hắn cầm lên có chút nặng tay.
Theo lời Cao Sủng, cây thương lớn này là binh khí tổ truyền của gã, không có thần lực không thể sử dụng được.
Ngọc Doãn cảm thấy cây thương này quá nặng nhưng ở trong tay Cao Sủng lại nhẹ bẫng như không cần dùng khí lực gì.
Có một người như thế đi theo đội thương, sao Liễu Thanh không yên tâm chứ.
Nếu không biết quan hệ giữa Cao Sủng và Ngọc Doãn, thậm chí Liễu Thanh còn muốn mời chào Cao Sủng rồi.
- Nếu sớm biết Thập Tam Lang có bản lĩnh như thế, từ lúc ở Châu Kiều làm kiệu phụ đã mời chào hắn rồi, vô duyên cớ để Tiểu Ất hiệu dụng.
Ngọc Doãn chỉ cười không nói gì.
Duyên phận giữa người với người có đôi khi thật sự kỳ diệu.
Lúc trước Ngọc Doãn cũng không nhìn ra bản lĩnh của Cao Sủng, vốn chỉ là tin dùng, nào ngờ lại được một lực sĩ. So sán hra, động cơ Ngọc Doãn tìm Cao Sủng thậm chí còn đơn thuần hơn cả so với Dương Tái Hưng. Tình cảm giữa Ngọc Doãn và Cao Sủng cũng đơn thuần hơn Dương Tái Hưng rất nhiều. Lúc sắp chia tay, Ngọc Doãn không nói bất cứ lời nào với Cao Sủng, nhưng trên thực tế, những lời căn dặn đã thông báo rồi, mà trong lòng hai người cũng vô cùng hiểu rõ.
Cao Sủng dắt Chiếu Dạ Ngọc Sư Tử, chắp tay với Ngọc Doãn rồi lên ngựa.
Ngọc Doãn cũng đáp lễ, mỉm cười, không hề nói gì.
Lần này đi Mạc Bắc, cũng không biết lúc nào trở về, Cao Thập Tam Lang sẽ có thành tựu đến bậc nào?
Trong lòng Ngọc Doãn mang theo sự kỳ vọng trông theo đoàn xe Cao Sủng càng lúc càng xa, hắn hít sâu một hơi, cũng lên ngựa, đi vào thành Khai PHong.
Cao Sủng đi rồi!
Tiền tài châu báu phỏng tay kia cũng đã rời đi.
Nhưng Ngọc Doãn không chút nào thấy thoải mái, bởi vì qua ba ngày nữa sẽ là số đầu tiên của Tuần San thời đại Đại Tống phát hành.
/534
|