Đường Tuấn Nghi Kiều bên Cảnh Linh Tây Cung.
Đây là một tòa trạch viện diện tích ước chừng có mười lăm mẫu lớn nhỏ.
Trước cửa cũng không có ký hiệu đặc thù gì, so sánh với hai khu nhà cao cấp hoa mỹ ở phủ Khai Phong này thì không thể sánh bằng.Tuy nhiên vào cửa thì gặp một đường ngoắt ngoéo sâu hút, sau khi xuyên qua đường nhỏ thì thấy lầu tạ đình đài xa hoa.
Phòng chính là một tòa lầu các ba tầng, diện tích tổng thể ước chừng hai ngàn mét vuông.
Tầng một là phòng tiếp khách, tầng hai là phòng biên tập, tầng ba là phòng hội nghị. Ngọc Doãn, Chu Huyến, Lý Dật Phong, Cao Nghiêu Khanh, cùng với Trần Đông Từ Quỹ Lý Nhược Hư đều tụ tập ở trong phòng hội nghị, châu đầu ghé tai xì xào thảo luận, hoặc trầm mặc không nói gì, thưởng thức cảnh sắc bên ngoài cửa sổ.
Ngọc Doãn chính là người đang thưởng thức cảnh sắc kia.
Trong phòng tiếp khách dưới lầu cũng tụ tập rất nhiều người.
Trong đó có không ít học sinh Trường Thái học, còn có một vài học sinh của Thư viện.
- Tiểu Át, sao thanh nhàn thế?
Cao Nghiêu Khanh bước tới đứng bên cạnh Ngọc Doãn:
- Tất cả mọi người đều lo lắng bất an, sao ngươi lại không nói lời an lòng nào chứ?
- Nói có tác dụng không?
- Việc này...
Ngọc Doãn cười ha hả, lại ném ánh mắt bên ngoài cửa sổ.
Mưa đã ngừng!
Nhưng trong không trung vẫn toát lên khí tức áp lực tràn đầy sương mù.
Ngọc Doãn đại thể hiểu sự nôn nóng trong lòng mọi người, rất bình thường thôi, lúc trước Công báo Khai Phong thất bại, khiến mọi người nảy sinh sự sợ hãi khó hiểu. Lần này Tuần San Thời Đại ĐạiTống mặc dù dưới sự chỉ bảo của Ngọc Doãn tiến hành biên sửa chỉnh thể, bất luận là từ bài viết hay là chủng loại gì cũng được thiết kế tỉ mỉ và ghi chép cẩn thận, có thể nói là rực rỡ hẳn lên.
Tất cả mọi người rất có lòng tin, cũng cực kỳ kích động.
Nguyên nhân chính vì mọi người đã dồn bao tâm huyết vào Tuần san thời đại Đại Tống này.
Bao gồm Chu Huyến, vốn lúc đầu là người ung dung tự tại thì hiện giờ cũng vô cùng khẩn trương.
Đầu kỳ Tuần san Thời Đại Đại Tống tổng cộng in ấn ba nghìn bản, riêng tính chi phí giá thành cũng gần 800 quan, gần như chiếm một phần ba toàn bộ số tiền của tòa soạn báo.Nếu lúc này đây thất bại, tất nhiên sẽ mang đến sự ảnh hưởng rất lớn... Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenyy.com
Những thứ khác không nói, Chu Huyến có còn bằng lòng tham dự trong đó nữa không?
Còn Lý Nhược Hư, Từ Quỹ nữa, cùng với những Thái Học Sinh, học sinh Thư viên vì tờ báo này mà bỏ ra bao tâm huyết, còn có lòng nhiệt tình nữa hay không? Đây đều là những điều mà không ai hiểu được.Cho nên nói, giờ phút này trong phòng hội nghị tràn ngập bầu không khí nặng nề.Trước khi chưa có kết quả, tâm trạng mọi người đều nặng trĩu.
- Tiểu Ất, ta không hiểu vì sao phải miễn phí như vậy?
Cao Nghiêu Khanh không kìm được hỏi:
- Ba nghìn bản, đây là ba nghìn bản đó.Hao phí rất nhiều tâm huyết, sợ mất cả chì lẫn chài.
- Đúng vậy, chỉ sợ là hao tổn chi phí khó thu hồi lại được.
Chu Huyến đi đến khẽ nói.
Ngọc Doãn mỉm cười:
- Một tờ báo, giỏi lắm chỉ bán được hai mươi văn tiền.
Ba ngàn bản, tính toán đâu ra đấy, ngươi có thể thu hồi được bao nhiêu? Hơn nữa, cho dù là ngươi muốn thu phí, sẽ có bao nhiêu người nguyện ý mua? Có lẽ hai mươi văn tiền này không là gì, nhưng muốn thay đổi thói quen trước đây thì không phải là chuyện dễ.
- Chẳng lẽ nói cứ chịu thiệt lỗ hay sao?
- Lỗ?
Ngọc Doãn mỉm cười:
- Theo ta thấy, chưa chắc sẽ thua lỗ.
- Chỉ giáo cho?
- Các ngươi cũng biết, vì sao lần này trên tờ báo ta lại nhấn mạnh đề cử ca vũ và mỹ thực của Thiên Kim Nhất Tiếu lầu không?
Còn nữa, ngươi nghĩ rằng ta và ngươi để mọi người biên soạn những tin đồn này, là để mọi người chê cười?
- Chẳng lẽ...
- Ta đã nói với Trương cô nương và Đới chưởng quầy của Thiên Kim Nhất Tiếu Lầu rồi, từ hôm nay trở đi, trong vòng ba ngày nếu lợi nhuận của Thiên Kim Nhất Tiếu Lầu tăng cao ba phần, thì bọn họ sẽ xuất ra ba ngàn quan cho chúng ta. Từ nay về sau mỗi một tập san đều nhắc đến ca vũ và mỹ thực của Thiên Kim Nhất Tiếu Lầu.
Chính là bởi vì miễn phí, cho nên người xem mới có thể nhiều.
Đợi sau khi bọn họ tạo nên thói quen này, thì thu phí cũng không muộn.
Đừng quên, Đại hội thi đấu hoa khôi còn hơn bốn tháng nữa là bắt đầu, từ hôm nay trở đi, việc tranh đấu giữa các tửu lầu sẽ vô cùng kịch liệt.Bọn họ càng đấu càng kịch liệt, thì chúng ta càng có lợi. Chỉ cần phía bên Thiên Kim Nhất Tiếu lầu kia có hiệu quả, thì ta định sẽ in thêm năm nghìn bản nữa, còn sẽ miễn phí đến cuối năm...Ha hả, xem lúc đó tình huống sẽ thế nào.
Chèn quảng cáo vào đó!
Trong Tuần san Thời Đại Đại Tống có mấy bài viết về mỹ thực ca vũ đều từ Thiên Kim Nhất Tiếu Lầu.
Lúc ban đầu, mọi người còn tưởng rằng Ngọc Doãn làm như vậy là nể mặt mũi Lý Dật Phong, thật không ngờ, người này đã có hiệp nghị riêng với Thiên Kim Nhất Tiếu lầu. Trung bình Mỗi tháng bốn kỳ, trung bình ba nghìn quan phí quảng cáo, mỗi kỳ có thể lời được gần 800 quan, có khoản tiền này, đủ để duy trì việc kinh doanh hàng ngày của tòa soạn báo.
Về phần ba nghìn bản hay năm nghìn bản, nói cho cùng cũng không khác nhau mấy.
Cao Nghiêu Khanh sau khi nghe xong thì hai mắt lập tức sáng lên.
Nhưng không đợi y mở miệng, lại nghe Chu Huyến nói:
- Lần này Tiểu Ất định cược người nào là hoa khôi?
- Cái này...
- Ha hả,ta nghe người ta nói, Từ Bà Tích ở Phan lầu chính là môn hạ của Tiểu Ất.
Đêm nay nghe nói Từ Bà Tích mở hát"Mẫu đơn đình" của Tiểu Ất, vừa lúc muốn đi cổ vũ. Đến lúc đó sẽ tìm Tư Mã Tĩnh kia gõ được của hắn ta năm nghìn quan mới được.Ừm, kỳ tiếp theo, chúng ta làm "Mẫu đơn đình", Tiểu Ất nghĩ thế nào?
Nhân tài, gã này quả thực là nhân tài mà!
Ngọc Doãn sau khi biết thế giới giải trí này đưa tin thật thật giả giả, nói trắng ra là thủ đoạn lăng xê.
Thật không ngờ Chu Huyến lại có thể nắm bắt được chuẩn xác đến vậy, có thể mườn thủ đoạn lăng xê truyền thông để làm con đường phát tài.
Sự thật là Chu Huyến đã có linh cảm khi vừa rồi nghe Ngọc Doãn giải thích.
Nếu Thiên Kim Nhất Tiếu lầu có thể, như vậy một trong hai tửu lầu lớn nhất phủ Khai Phong là Phan Lầu cũng sẽ không cự tuyệt.
Về phần lầu Phong Nhạc?
Nếu bọn họ nguyện ý đưa tiền đến, cũng không thể không được.
Nhưng nếu Chu Huyến đã chủ động đến tìm bọn họ, tất nhiên không thể đồng ý.
Ngọc Doãn còn nhớ ngày đó, Bạch Thế Minh đã làm những gì, thật sự chọc giận Chu Huyến và Cao Nghiêu Khanh. Ngươi đem Ngọc Doãn trở thành người buôn bán nhỏ,chúng ta đây có quan hệ không tệ với Ngọc Doãn, giao tình rất tốt, cái này nên tính thế nào đây?
Tuy nói sau này Mã Nương Tử đã phái người đến xin lỗi đám người Cao Nghiêu Khanh, nhưng Cao Nghiêu Khanh và Chu Huyến không để ý tới.
Cao Nghiêu Khanh làm việc bởi Chu Huyến.
Mà Chu Huyến lại làm việc cho Thập Bát Tỷ Chu Tuyền. Thập Bát tỷ nói, lầu Phong Nhạc kia thật sự là ác tâm.
Chu Tuyền thân là muội muội của Thái Tử Phi Chu Liễn, đương nhiên sẽ không nói ra lời gì quá phận. Một câu "ác tâm" cũng đủ biểu đạt ác cảm của nàng đối với Lầu Phong Nhạc.Thế cho nên Chu Huyến và Cao Nghiêu Khanh mặc dù có lòng đi tới Lầu Phong Nhạc xem "Lương Chúc",nhưng vẫn kìm chế lại.May mắn Ngọc Doãn còn có "Mẫu Đơn đình", hôm nay sắp lên sân khấu.
Nghĩ chắc cũng không kém.
Ngọc Doãn lúc này mới nhớ tối này là buổi diễn đầu của "Mẫu Đơn đình".
Từ Bà Tích đã trải qua thời gian học tập ngắn ngủi cũng đã chính thức được Thượng Thính hành thủ cho vinh hạnh đặc biệt khởi xướng công kích mãnh liệt này.
- Tam ca, nếu không chúng ta đi xem nhé?
- Sao vậy, ngươi không đặt nhà gian sao?
- Không...
Cao Nghiêu Khanh lập tức vui vẻ:
- Ngươi không có dự định gì thì giờ đi đi, nếu không không có chỗ nữa giờ.
Lúc này tuy không phải là ngươi lên đài hiến nghệ, nhưng Tiểu Ất ngươi hiện giờ danh khí thật lớn, hơn nữa những ngày qua đã lưu truyền "Mẫu Đơn đình" trog phố xá đã khiến vô số nghe tin lập tức kích động.Đêm nay, Phan lầu này quyết không có chỗ nào trống đâu.
- Vậy làm sao bây giờ?
Cao Nghiêu Khanh và Chu Huyến nhìn nhau, không khỏi cùng cười.
- Tiểu Ất ngày thường rất thông minh, sao lúc này lại ngốc vậy?
Cứ đi theo chúng ta, chẳng lẽ Phan lầu không cho ngươi vào...
- À, nói cũng đúng.
Ba người ở bên cửa sổ thì thầm nói chuyện, chợt trong lúc đó nghe thấy dưới lầu có những tiếng ồn ào.
Bất giác đã vào giữa trưa.
Vài thanh niên từ dưới lầu chạy lên, vừa vào cửa đã hưng phấn kêu to:
- Thành công rồi, thành công rồi, lần này thật sự thành công rồi!
- Sao, rốt cuộc thế nào?
- Sáng sớm hôm nay, Lầu Tang Gia, Lý Gia lầu, còn có những quán trà lâu tảo thực khác cũng đang thảo luận Tuần san thời đại Đại Tống của chúng ta. Mới vừa rồi trong cửa hàng Cao Dương, cũng có người vì Tuần san thời đại Đại Tống mà còn tranh chấp...Ngoại trừ mọt ngàn hai trăm bản được gửi tới các hộ gia đình chưa nhận được tin tức ra, thì còn lại 800 bản ở trong các tửu quán đã được phát ra ngoài hết. Vài vị giảng sử tiên sinh ở vài tòa tửu lâu trong Lý Ngõa tử và Trung Ngõa Tử đều là những thuyết thư Tuần san Đại Tống của chúng ta, ảnh hưởng vô cùng tốt.
Vài thanh niên này vừa dứt lời, đầu cầu thang chợt có tiếng trầm ổn:
- Ca ca, những ngày qua các huynh làm bao nhiêu việc, dồn bao tâm huyết thật sự đáng giá rồi, bên trong đường phố rất tán thành đối với Tuần San Thời Đại Đại Tống chúng ta.
- Nhược Băng, ngươi tới rồi ư!
Thanh niên vội nhường đường, thấy trên bậc thang có một thanh niên đứng đó.
Xem tuổi ước chừng trên dưới ba mươi, thanh tú, khí chất nho nhã.
Gã cao trên 172cm, hơi gầy gò, nhưng cặp mắt lại sáng rực như sao, toát lên khí tức mạnh mẽ, đứng ở nơi đó giống như một cây cổ tung cao ngất, khiến người ta kính nể.
- A, sao tiến sĩ lại đến đây?
Cao Nghiêu Khanh và Chu Huyến, thậm chí bao gồm cả đám người Lý Dật Phong, Từ Quỹ đều tiến lên thi lễ với người đó.
Ngọc Doãn không biết người này, nhưng nhìn giữa hàng mi của gã có vài phần giống Lý Nhược Hư, đầu tiên là hắn ngẩn ra, rồi chợt hiểu: Có lẽ đây chính là Lý Nhược Thủy, là vị "Nam Triều nhất nhân" trong lịch sử, sư đệ của Lý Nhược Hư?
Lý Nhược Thủy là người Quảng Bình Khúc Chu, lúc trẻ học ở Thái học viện đã đỗ tiễn sĩ.
Năm Tuyên Hòa Huy Tông thứ tư, làm Nguyên Thành Úy, từng sáng tác "Bộ đạo ngẫu thành",cũng là bài văn đầu tiên mà đám người Tống Giang ghi chép lại. Sau được điều động đến làm Tư Lục Bình Dương Phủ, giảng dạy ở Tế Nam Phủ. Đầu năm Tuyên Hòa thứ sau, phong làm chức Tiến sĩ Trường Thái học.
Nói một cách khác, đó là giáo sư Đại Học.
Viết đến đây, có lẽ sẽ có người hỏi, Lý Nhược Hư vẫn là Thái Học Sinh, vì sao đệ đệ của gã lại là tiến sĩ Trường Thái học?
Điều này đúng là cũng không rõ ràng, chỉ có thể nói Lý Nhược Thủy trí tuệ thiên tư, có lẽ là tài năng bẩm sinh. Hơn nữa học vấn này ai thành đạt thì người đó là bề trên, không liên quan đến tuổi tác và bối phận. Đồng thời, Lý Nhược Thủy cũng là người kiên định phải chủ chiến.
Lý Nhược Thủy cười nói:
- Lúc trước ca ca viết văn, ta còn cảm thấy không ổn.
Không ngờ...Sáng sớm hôm nay ta đi tới Lý Gia lầu, gặp rất nhiều người đan thảo luận về Tuần san thời đại Đại Tống này. Vì thế cũng đọc một bản, cũng đã đọc phụ bản cuối cùng, đã thấy bài "Tây Hành Ký" kia, cảm xúc thật sâu sắc. Hôm nay đến, một là chúc mừng ca ca, tâm huyết đã không hề lãng phí;thứ hai là muốn gặp vị Ngọc Tiểu Ất đã thiết lập ra Tuần San Đại Tống.
Thứ ba, là muốn bàn luận với vị Ngọc Đông kia. Nhưng không biết vị Ngọc Đông này rốt cuộc là ai?
Lý Nhược Thủy nói xong làm mọi người ngẩn ra.
Chợt mọi người phá lên cười to, Trần Đông đứng bên cạnh Lý Nhược Thủy thì đỏ bừng cả mặt.
Đã quên nói một câu, Trần Đông là học sinh của Lý Nhược Thủy.
Ngọc Doãn nghe Lý Nhược Thủy nhắc đến mình, liền bước lên trước.
Tuy nhiên khi nghe Lý Nhược Thủy nói "Văn Ngọc Đông" thì cũng không nhịn được cười.
- Các ngươi cười gì vậy?
Vẻ mặt Lý Nhược THủy mờ mịt, nghĩ mãi mà không hiểu tại sao mọi người lại bật cười.
Lại nghe Trần Đông nhăn nhó nói:
- Hồi ân sư, bài viết đó là học trò viết, nhưng tư tưởng của bài viết đó lại nguồn gốc từ Tiểu Ất. Lúc trước Tiểu Ất từng ở Mạc Bắc, quen biết với người Nữ Trực, nên hiểu rất sâu sắc.
Hắn viết chữ đẹp, nhưng hành văn thì không giỏi, nên tìm học trò để viết hộ.
Tuy nhiên trong bài văn kia phần nhiều là mượn lời từ Tiểu Ất, học trò không đóng góp sức là bao.
Nếu đổi lại là hậu thế, những việc nổi bật như này quyết không thể nhượng cho người khác, nhưng Trần Đông lại vô cùng thành thật.
Lý Nhược Thủy cũng biết Ngọc Doãn nhưng nói cho cùng cũng không hiểu nhiều lắm.
Gã biết Ngọc Doãn phần lớn là từ trong các câu chuyện lan truyền trên đường phố, hoặc là từ Lý Nhược Hư ngẫu nhiên nhắc đến.
Lý Nhược Thủy biết, Ngọc Doãn đàn giỏi, được xưng là Khai Phong đệ nhất Kê Cầm, tài nghệ phi phàm, ngay cả đám Thái Nhạc thự tiến sĩ tâm cao khí ngạo của Thái Nhạc Công thự cũng phải cúi đầu nhận thua; hắn như đọc rất nhiều sách, cho nên mới có thể sáng tác được bài "Đăng Đại", đồng thời lần giải từ của hắn còn được lưu truyền khắp đầu đường cuối ngõ Khai Phong; thư pháp hắn cũng không tệ, tiêu đề báo Tuần san Thời Đại Đại Tống cũng là do hắn viết, rất có phong phạm trở thành một trường phái tông sư riêng...
Ngoài ra, Ngọc Doãn giỏi võ nghệ.
Từng đánh bại Lã Chi Sĩ, trước đó không lâu còn chạy tới khiêu chiến với Ngự Quyền quán, là một cao thủ.
Trong nhà hắn dường như có nhiều tiền tài, hơn nữa cũng có chút kiến thức,Tuần san Thời đại Đại Tống này là do một tay hắn thiết kế, cũng đầu tư một món tiền khổng lồ vào đó.
Tóm lại, Ngọc Doãn ở trong suy nghĩ của Lý Nhược Thủy đã định là một nhân vật một đa tài đa nghệ, giống như vị Bạch ky khanh tướng.
Nên khi nghe Trần Đông nói như vậy, nhận thức của Lý Nhược Thủy đối với Ngọc Doãn lại tăng lên một bậc: đây tuyệt đối là vị ẩn sĩ!
Một vị ẩn sĩ núp trong phố xá.
Người khác có lẽ nhìn quyển sách " Tây Hành Ký" sẽ nghĩ là Ngọc Doãn nói ngoa, hoang đường.
Nhưng Lý Nhược Thủy lại nhìn được sự sầu lo của Ngọc Doãn đối với người Nữ Trực. Người Nữ Trực giả dối, không hề tín nghĩa, càng tham lam thành tính, hung tàn đến cực điểm. Cộng thêm người Nữ Trực thượng võ đấu tranh tàn nhẫn, cực kỳ hiếu chiến! Một chủng tộc như vậy sao có thể chung sống hòa bình với Đại Tống, bình an vô sự chứ? Từ xưa đến nay, người và sói, trước sau đều là kẻ địch.
- Nhược Băng, đây chính là Tiểu Ất.
Lý Nhược Thủy theo hướng ngón tay chỉ của Lý Nhược Hư, thấy Ngọc Doãn đang nhìn mình.
Liền không nói năng rườm rà bước nhanh tới, đánh giá Ngọc Doãn trên dưới một lượt đột nhiên cười nói:
- Mỗ từng nghe cái tên Tiểu Ất, mà nay vừa gặp, quả nhiên danh bất hư truyền. Mỗ có một yêu cầu quá đáng, kính xin Tiểu Ất có thể thành toàn.
Ngọc Doãn hoảng sợ, vội trả lời:
- Nhược Băng tiên sinh mời nói.
Lý Nhược Thủy nói:
- Ta muốn cũng viết bài trong tòa soạn giống như ca ca ta, không biết có được không?
/534
|