Vì chờ đợi tin tức, rất nhiều người đã không ăn gì.
Ngọc Doãn thì đến khá sớm, trong nhà còn có người nấu cơm nên đã ăn rồi, còn những người khác hầu hết là chưa ăn gì.
Đã qua chính ngọ, tất cả mọi người đều đói bụng.
Dù là Ngọc Doãn cũng thấy khá đói. Cũng khó trách hắn, tuy rằng đã ăn sáng nhưng sức vận động của hắn không ít hơn người khác, ngoại trừ bình thường luận bàn với Lỗ Trí Thâm ra, buổi sáng hắn còn luyện công, rồi còn đi lò mổ giết heo, lực tiêu hao thật lớn. Hơn nữa sức ăn của Ngọc Doãn kinh người, cho nên cũng cảm thấy rất đói. Cao Nghiêu Khanh lập tức vung tay lên bảo mọi người đến một tửu lâu ở đường Tuấn Nghi Kiều ăn uống, coi như là ăn mừng.
- Bữa tiệc này dù sao cũng phải mấy chục quan, có chút lãng phí.
Lý Dật Phong nói, nhưng thật sự cũng đói không kém người khác.
Cũng khó trách y nói như vậy, thật sự là chi tiêu quá nhiều rồi. Lý Dật Phong rất lo lắng sợ tiền trong tay Ngọc Doãn không chống đỡ được nữa.
Vẫn là Cao Nghiêu Khanh thừa dịp mọi người không để ý liền nói kế hoạch của Ngọc Doãn cho Lý Dật Phong biết.
Biết Ngọc Doãn dùng cách quảng cáo này kiếm được tiền, Lý Dật Phong không ngừng cảm thán.
Sau giờ ngọ, âm u qua đi, mặt trời chiếu rọi ánh nắng khắp nơi.
Huynh đệ Lý Nhược Hư cáo từ đám người Ngọc Doãn về nhà.
- Nhược Băng, sao lại muốn tham dự vào?
Trên đường về nhà, Lý Nhược Hư không kìm nổi hỏi.
Lý Nhược Thủy cười nhẹ một tiếng, thấy trái phải không có ai, liền thấp giọng nói:
- Ca ca có thân quen với Ngọc Tiểu Ất không?
- Cái này...
- Sao đệ cứ cảm thấy Ngọc Tiểu Ất có chút thần bí. Tính toán ra, hắn cũng là người Khai Phong, trước đây chẳng tài cán gì, nhưng đột nhiên lại thay đổi như thoát thai hoán cốt. Cầm nghệ của hắn, tài học của hắn những năm trước chưa từng bộc lộ, nhưng sau xuân thì đột nhiên nổi lên, thật khiến người ta bất ngờ khó tin. Ngày đó khi ca ca nhắc người này với đệ, đệ cũng từng đi thăm dò. Vốn cho là hắn cũng chỉ có chút tài vặt, sao có thể giống như loại người Liễu Tam Biến.
Nhưng hôm nay mới biết hắn thật sự có bản lĩnh. Những chuyện trước đây gặp phải chỉ sợ là cố ý che giấu, đây thật sự là một nhân vật.
- Là vì Tây Hành Ký đó sao?
- Chẳng lẽ ca ca không cảm nhận được trong quyển Tây Hành Ký của Tiểu Ất có ẩn chứa nhiều nội dung sao?
Lý Nhược Hư trầm mặc.
Thật ra, y cũng biết tính tình tiểu đệ của mình sâu sắc hơn y.
Lý Nhược Thủy tuyệt đối là một người cứng rắn, mạnh mẽ theo phái chủ chiến, cực kỳ kiêng kỵ đối với người Nữ Trực, thậm chí còn nặng hơn đám người Lý Cương.
Từ lúc làm thầy giáo tại Tế Nam, Lý Nhược Thủy đã vô cùng bất mãn với chiến lược thỏa hiệp đầu hàng của đám người Đồng Quán. T.r.u.y.ệ.n.Y.Y.c.o.m
Gã thậm chí còn nói người Nữ Trực: nếu người Liêu là hổ, thì người Nữ Trực là sói.
Hổ mặc dù hung mãnh, nhưng không hung tàn như sói. Vả lại sói tính tham lam, không có đạo nghĩa, cùng liên kết chẳng khác nào bảo hổ lột da.
Cho nên, từ lúc Tống Kim ký minh ước trên biển, Lý Nhược Thủy đã không tán thành.
Khi ở Tế Nam, gã nhiều lần dâng tấu với Hoàng đế Huy Tông, thậm chí lúc bệnh nặng cũng điều trần thượng sách, tỏ thái độ phản đối Tống Kim liên kết. Nhưng điều trần này của gã thậm chí chưa từng được đưa đến bàn của Hoàng đế Huy Tông thì đã bị người ta vứt bỏ.
Phải biết rằng, lúc ấy chủ quản Thái Kinh cũng tốt, Đồng Quán cũng thế, đều hứng trí muốn diệt Liêu hưng Tống, xây dựng sự nghiệp. Nên khi một thầy giáo nhỏ bé phản đối, bọn họ sao có thể để yên? Nếu không phải vì Lý Nhược Thủy có thân phận tiến sĩ, thì hai người kia đã sớm hại chết Lý Nhược Thủy rồi, càng không dễ dàng để gã tiến vào phủ Khai Phong như hiện nay.
- Trước đây, đệ chỉ biết không mưu cầu được gì ở người Nữ Trực.
Nhưng hiện tại, đệ mới biết tại sao lại kiêng kỵ người Nữ Trực như vậy. Lúc trước tuy rằng người Liêu là kẻ địch với chúng ta, nhưng lại bị giáo hóa văn hóa trăm năm của Đại Tống ta, đã thay đổi nhiều, không còn mang phong thái man di như trước nữa.Nhưng Nữ Trực kia, thật sự là man di. Bọn chúng chỉ biết tham lam cướp đoạt, mà không hiểu cái gì gọi là văn hóa. Kết minh với loại dị tộc này, thật sự chỉ có hại mà thôi.
Sau khi Lý Nhược Hư nghe xong thì trầm mặc.
Y không biết nên giải thích chuyện này như thế nào, nhưng theo như lời Lý Nhược Thủy nói thì cũng thật có lý.
- Đệ đã quyết ý tiếp tục điều trần.
- Nhược Băng, lúc này đệ điều trần, chẳng phải là nguy hiểm hay sao?
Lý Nhược Hư nghe vậy kinh hãi nói:
- Nay trong triều phái nghị hòa đang nổi lên, mà Quan gia cũng yêu cầu nghị hòa. Nếu lúc này đệ đi điều trần, chỉ sợ sẽ gặp nguy hiểm.Hiện giờ tuy rằng Thái Kinh không được Quan Gia tin tưởng nữa, nhưng Trương Bang Xương, Bạch Thì Trung kia đều là chó săn của Thái Kinh, sao cho phép đệ làm thế? Chuyện này, đệ phải suy nghĩ kỹ, không cần thiết thì không được mạo hiểm tính mạng.
Lý Nhược Thủy thở dài.
Huynh trưởng tính cách tốt, chỉ có điều...
Huynh ấy đọc sách làm thơ cũng có tài, nhưng trên phương diện chính trị thì không hiểu biến báo trong đó.
- Lần này đệ điều trần, không phải là thượng tấu Quan gia. Đệ cũng biết, lúc này điều trần với Quan gia, căn bản không có tác dụng. Cho nên, đệ tiếp tục chuẩn bị điều trần với Thái Tử.
Lý Nhược Thủy đã quyết tâm rồi.
Đây cũng là biện pháp duy nhất của hắn hiện nay, dùng phương thức này để cấp trên coi trọng.
Ai cũng biết, Quan gia và Thái Tử bất hòa. Gã làm như vậy, có lẽ thất bại, cũng có thể thành công, nhưng lúc này cứ đánh cược một lần.
Chỉ có điều Lý Nhược Hư nhìn không ra suy nghĩ của gã.
Lý Nhược Hư thấy, bất luận là điều trần với Quan gia hay điều trần với Thái Tử thì cũng không khác.
Tuy nhiên, Lý Nhược Hư cũng biết, y không thể khuyên Lý Nhược Thủy. Đừng nhìn Lý Nhược Thủy nhã nhặn, thậm chí nhu nhược, nhưng nội tâm lại cực kỳ hùng mạnh, vô cùng cương liệt. Nếu đệ đệ đã quyết định thì không thể thay đổi.
- Nhưng tòa báo này với đệ có can hệ gì?
- Ha hả, ca ca thật sự nghĩ rằng Tiểu Ất sẽ xử lý tòa soạn này được ư?
Xem bộ dạng này thì chắc không bao lâu nữa Tuần san Thời đại Đại Tống của các huynh chắc chắn sẽ trở thành tiêu điểm chú ý trên triều đình. Đệ cũng hy vọng thông qua phương thức này có thể thức tỉnh Quan gia, để người hiểu được kết cục nay đã rất nguy rồi.
Đúng như Lý Cương nói với Lý Dật Phong: Tuần san Thời đại Đại Tống này sẽ trở thành tiêu điểm.
Ai có thể giành trước chiếm giữ Tuần san thời đại Đại Tống này thì sẽ giành được rất nhiều lợi ích...
Mà mấu chốt nhất chính là sau lưng Tuần san Thời đại Đại Tống còn có bóng dáng hoàng thất. Cũng bởi vậy mà phái đầu hàng kia cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ. Điều này cũng làm cho Tuần san Thời đại Đại Tống từ lúc bắt đầu đã đứng trên đầu ngọn gió.
Lý Nhược Thủy đột nhiên mỉm cười.
- Đệ muốn tham gia soạn bài viết trong tòa báo các huynh còn có một mục đích khác: chính là muốn biết rõ ràng Ngọc Tiểu Ất kia rốt cuộc là người như thế nào.
- Ồ?
- Người này không hề bình thường.
Lý Nhược Thủy nói xong, dừng bước.
Đứng ở trên đê sông Biện nhìn nước sông cuồn cuộn, trog mắt Lý Nhược Thủy hiện lên vẻ hưng phấn.
- Đúng rồi, tòa soạn các huynh có thiếu người làm không?
Lý Nhược Hư nói:
- Mấy ngày trước Đại Lang nói thiếu người làm.
Tuy rằng có một số bạn học cùng trường đến giúp, nhưng dù là có năng lực như nào thì vẫn không đủ. Tòa soạn vẫn do một tay Tiểu Ất xử lý. Ta tuy có lòng khuyên bảo Đại Lang, nhưng lại e Đại Lang nói ta chia rẽ.
Lúc này, sao có thể so đo này nọ chứ?
Lý Nhược Thủy rõ ràng là hiểu huynh trưởng mình.
Gã nheo mắt, hạ giọng nói:
- Ngày khác huynh đề cử một người với Đại Lang, không chừng có thể được trọng dụng.
/534
|