- Ai?
- Ca ca còn nhớ Chu Mộng Thuyết không?
Lý Nhược Hư hơi sửng sốt, chợt giật mình liên tục gật đầu:
- Nhược Băng nói chính là Cường Hạng Chu Tam Lang trong năm Chính Hòa ư?
Lý Nhược Thủy cười nói:
- Đúng là người này.
Cường Hạng Chu Tam Lang này cũng họ "Chu" nhưng không phải là họ "Chu" của Thái tử phi Chu Liễn.
Người này nguyên quán tại huyện Đồng Lư Nghiêm Châu, từ nhỏ sống ở Khai Phong, mười lăm tuổi vào trường Thái học, cũng được coi là vinh dự lúc đó.
Người này cũng là loại người khí khái, mạnh mẽ cương liệt.
Năm Chính Hòa thứ năm đến năm Chính Hòa thứ bảy, Tống Huy Tông trắng trợn dựng lên Cấn Nhạc, khai thác Hoa Thạch Cương khiến dân chúng lầm than.
Chu Mộng Thuyết nhận ra mặt trái của Hoa Thạch cương ẩn giấu đủ loại nguy cơ, vì thế lấy thân phận Thái Học Sinh liều lĩnh dâng tấu công kích tệ nạn triều đình khiến Hoàng đế Huy Tông cực kỳ tức giận, nhưng cuối cùng vẫn không hỏi tội y.
Nhưng hành động đó của Chu Mộng Thuyết lại đắc tội với đám Thái Kinh, Đồng Quán, Chu Miễn.
Sau khi lôi kéo không có hiệu quả, năm Tuyên Hòa thứ hai, Thái Kinh lợi dụng tội danh thông phỉ đã bắt nhốt Chu Mộng Thuyết vào đại lao. Mà lúc đó thanh danh Chu Mộng Thuyết đã lan truyền, hành động này của Thái Kinh đã chọc giận Thái Học sinh, vì thế đã ký vào thư kêu oan cho Chu Mộng Thuyết. Về sau truyền đến tai Hoàng đế Huy Tông... Tuy rằng Triệu Cát cũng muốn giết chết Chu Mộng Thuyết, nhưng dưới áp lực đó đành phải hạ chiếu tra rõ tội danh của Chu Mộng Thuyết. Cuối năm Tuyên Hòa thứ hai, việc Chu Mộng Thuyết thông phỉ cuối cùng không được giải quyết, Thái Kinh đưa y tới Trì Châu, tương đương lưu đày. Đây coi như bảo vệ tính mạng của Chu Mộng Thuyết, nhưng lại không thể không xa xứ. Nhưng chính bởi vì vậy, cái tên Chu Mộng Thuyết Cường Hạng Tam Lang đã lan truyền rộng ra.
- Chu Tam Lang đã trở lại? Nguồn truyện: TruyệnYY.com
- Ừ!
Lý Nhược Thủy gật gật đầu.
Nếu bàn về quan hệ, Chu Mộng Thuyết và Lý Nhược Thủy cùng khóa Trường Thái học.
Nếu không có chuyện phạm tội kia, chỉ sợ Chu Mộng Thuyết còn đỗ tiến sĩ thượng xá sớm hơn Lý Nhược Thủy.
- Hôm qua có người thấy Chu Tam Lang cùng cha hắn là Chu Tiểu Hồng đến tửu quán nào đó uống rượu, ta vốn định buổi trưa đến thăm hỏi, nhưng không ngờ bị Tuần san Thời đại Đại Tống của các huynh làm chậm trễ. Lát nữa ta sẽ đến nhà hắn.
Lý Nhược Hư liên tục gật đầu:
- Nếu Chu Tam Lang quay về, thì thật sự là một chuyện tốt.
Nói thật ra, Lý Nhược Hư vẫn có chút bất mãn đối với quyết định của Ngọc Doãn.
Nguyên nhân chính là lần phát hành Tuần san thời đại Đại Tống kỳ này gần như là miễn phí toàn bộ khiến y vô cùng đau lòng.
Mà trong đó có một ngàn hai trăm phần báo chí được đưa đến các hộ gia đình bậc trung, còn những nhà nhà giàu nhà quyền quý thì căn bản không để ý tới. Đương nhiên, nếu nhà giàu nhà quyền quý gác cổng nghiêm mật, báo chí không thể đưa vào trong được, đó cũng là vấn đề.
Ngọc Doãn sở dĩ lựa chọn những nhà tầng lớp bậc trung này là hy vọng có thể đem tờ báo này đưa đến trước mặt chủ nhà.
Cho nên, hắn tìm đến những người đưa nước công ở thành Khai Phong, để bọn họ phân phát báo.
Có thể dùng cách để người đưa nước công phát báo đến nhà cũng rất được, cũng là một cách truyền bá tin tức.
Đương nhiên, trong hộ gia đình bậc trung không thiếu những quan viên triều đình. Thành Khai Phong tấc đất tấc vàng, ngoại trừ quyền quý đương triều ở ra thì có rất ít người có thể mua được nhà ở.
Dù là nhân vật như Yến Anh cũng hiện đang ở phòng xá, thậm chí còn không bằng tòa nhà mà Cao Nghiêu Khanh cho đám người Ngọc Doãn làm tòa báo.
Tóm lại, Lý Nhược Hư rất bất ãn với sự độc đoán chuyên quyền của Ngọc Doãn.
Nếu như có thể đề cử Chu Mộng Thuyết vào tòa soạn, với danh vọng của Chu Mộng Thuyết, nói vậy Ngọc Doãn sẽ không còn độc đoán được nữa.
Nghĩ đến đây, Lý Nhược Hư không khỏi liên tục gật đầu.
Tuy rằng y bị đuổi ra khỏi tầng quyết sách của tòa báo nhưng an bài nhân vật cũng không phải là chuyện khó.
Chứ đừng nói chi danh sĩ như Chu Mộng Thuyết, Lý Dật Phong sao có thể cự tuyệt?
***
Ngọc Doãn cũng không biết mình đã bị người khác bán đứng.
Qua trưa, hắn và Trần Đông rời khỏi tòa soạn, chuẩn bị về nhà thay quần áo.
Buổi tối còn phải đi Phan lầu để cổ vũ Từ Bà Tích, thuận tiện còn phải gọi Dương Tái Hưng đi theo, bằng không mà nói, nhất định sẽ bị y trách cứ.
Có đôi khi, Ngọc Doãn cảm thấy mình như là bảo mẫu, gần như mọi chuyện cần thiết đều là hắn quan tâm, hắn lo lắng.
Nhưng không thế thì sao!
Mặc dù hắn chỉ là một dân thường, nhưng vị trí thấp kém chưa dám quên lo việc nước, hắn vẫn hy vọng có thể cống hiến cho Tĩnh Khang sau này.
- Tiểu Ất, kỳ tiếp theo nên viết gì?
- Hử?
- Ta nói Tây Hành Ký tiếp theo viết cái gì?
Trần Đông hứng trí nói.
Hôm nay được Lý Nhược Thủy khích lệ, nhiệt huyết của y tăng cao chỉ muốn nhanh chóng viết bài của kỳ sau.
Chỉ có điều, nếu bảo y thật sự viết thì lại không có ý tưởng nào để viết.
Cho nên nhất định phải thương lượng với Ngọc Doãn mới có thể quyết định. Mà nay Trần Đông đã không còn coi Ngọc Doãn là một đồ tể bán thịt ở phố Mã Hành nữa. Từ khi kết bạn với Ngọc Doãn tới nay, hết thảy những gì hắn làm đã vượt ra khỏi dự đoán của Trần Đông. Tựa như chuyện đưa báo miễn phí hôm nay có thể nói là vô cùng tuyệt diệu, thông minh.
- Kỳ tiếp theo chúng ta không biết Tây Hành Ký.
- Cái gì?
Trần Đông nghe xong thì không muốn.
Nhiệt huyết mình đang dâng cao, sao lại không viết nữa?
- Kỳ tiếp theo, ta muốn ngươi viết về An Lộc Sơn.
Trần Đông nghe xong thì lập tức bối rối.
An Lộc Sơn là người triều Đường mà. Loạn An Sử, sao Trần Đông không biết chứ? Chỉ có điều y không hiểu, viết về An Lộc Sơn thì có quan hệ gì với Tây Hành Ký?
Thấy vẻ mặt kinh ngạc của Trần Đông, Ngọc Doãn mỉm cười.
- Hôm nay viết Tây Hành Ký đã đủ rồi, nói vậy trong phố xá lúc này cũng cần một thời gian mới tiêu hóa được.
Nếu như cứ tiếp tục viết Tây Hành Ký chỉ sợ đưa tới những phiền toái không cần thiết.
Tòa soạn này của chúng ta quan trọng nhất là chấp trung. Nếu làm quá mức, chắc chắn sẽ bị người tính kế, dù là có Nhị Thập Lục Lang ra mặt làm chỗ dựa cho chúng ta, chỉ sợ cũng khó có thể thoát khỏi. Cái gọi là một căng một chùng, văn võ chi đạo, cho nên ta nghĩ kỹ, thấy vẫn không nên quá gấp gáp viết Tây Hành Ký, mà thay đổi khẩu vị chúng ta, thế nào?
Trần Đông gãi gãi đầu, một lúc lâu sau mới nói:
- Tiểu Ất, rốt cuộc là ngươi đang nói cái gì?
Rất rõ ràng, đối với người trong đầu toàn cơ bắp mà nói thì lời của Ngọc Doãn thật sự là huyền bí rồi.
Trầm ngâm một chút, Ngọc Doãn nói:
- Cơ nghiệp Thịnh Đường bị hủy bởi loạn An Sử.
Ngươi chỉ chú tâm viết ra, tốt nhất là viết dễ hiểu để người phố xá đọc hiểu ngay được. Ta tin rằng chỉ cần ngươi viết ra, tự có người nhìn ra ảo diệu trong đó.
Ừm, bài văn tiếp đó lấy tên là "Ngọc Đông kể chuyện lịch sử", ngươi thấy thế nào?
- Ngọc Đông kể chuyện lịch sử?
Trần Đông mắt sáng lên, liên tục gật đầu.
Y cười nói:
- Mặc dù là không biết trong hồ lô của Tiểu Ất ngươi có bán thuốc gì đây, nhưng nói vậy chắc "An Lộc Sơn" này rất thú vị.
Ngọc Doãn chỉ cười không nói gì.
An Lộc Sơn? Quách Dược Sư!
Nhưng lại không biết trong thành Khai Phong rộng lớn này sẽ có bao nhiêu người có thể nhìn được ảo diệu trong đó?
/534
|