Triệu Phúc Kim lời ra khỏi miệng, chợt cảm thấy không ổn.
Lời này nghe vào giống như có một chút mờ ám bên trong. Nhưng đã nói ra miệng rồi muốn thu lại cũng không được. Triệu Phúc Kim mặt đỏ bừng, cắn răng, dậm chân nói:
- Nếu như ngươi ở lại Đông Kinh, sớm muộn gì tất có tai họa.
- Ồ?
Ngọc Doãn dừng bước lại đến, nhìn Triệu Phúc Kim.
Nhưng Triệu Phúc Kim lại trầm mặc!
Nàng thật sự không biết nên giải thích thế nào. Chẳng lẽ nói, Huyên Huyên thích ngươi, cha ta sẽ không đồng ý, nhất định sẽ tìm làm phiền ngươi?
Nếu nói ra được, không cần nói gì khác, chỉ sợ Triệu Đa Phúc sẽ không vui.
Chớ đừng nói chi là quan hệ này còn liên quan đến vấn đề danh dự của Triệu Đa Phúc.
Triệu Phúc Kim và Ngọc Doãn tiếp xúc chỉ một lần, ấn tượng đối với Ngọc Doãn chủ yếu vẫn là nguồn gốc từ một khúc " Tam Lộng Mai Hoa " kia. Hoa mai cao thượng, cao ngạo như tính tính của Ngọc Doãn. Trừ lần đó ra, chính là những tin tức có được trên phố xá.
Cái gì mà lãng tử hồi đầu, cái gì mà có tình có nghĩa, cái gì mà võ nghệ cao cường ...
Tổng thể mà nói, Triệu Phúc Kim nghe được hầu hết là như thế, nhưng dù vậy, nàng cũng không dám khẳng định sau khi Ngọc Doãn biết Triệu Đa Phúc thích hắn thì sẽ có phản ứng như thế nào. Nếu chẳng may... Nếu chẳng may lòng hắn nảy sinh ý đồ xấu, tiếp xúc với Huyên Huyên để mưu đồ cho tiền đồ của mình, chẳng phải là hạnh phúc cả đời của Huyên Huyên hỏng rồi sao? Triệu Phúc Kim, cũng cũng không dám đánh cược.
Thấy Triệu Phúc Kim không nói lời nào, Ngọc Doãn có chút nghi hoặc.
Nếu ta ở lại Đông Kinh, sớm muộn gì tất có tai họa? Đây là có ý gì!
Chẳng lẽ nói, Mậu Đức Đế Cơ nghe được một ít phong thanh là có người muốn gây bất lợi với ta sao? Vậy cũng đúng, đích thật ta có một vài kẻ thù, ví dụ như Lý Bảo, Đường Cát... Nhưng những người này dường như cũng không làm gì được được ta! Ngọc Doãn mà nay không hề kém Lý Bảo. Cái không kém này không chỉ nói về vũ lực, mà còn bao gồm các phương diện tổng hợp nhe uy vọng, thanh danh và mạng lưới quan hệ, tài lực…Từ điểm này mà nói, Lý Bảo không làm gì được Ngọc Doãn.
Hơn nữa thời gian gần đây Lý Bảo ng rất khiêm tốn, trên cơ bản không đối đầu với Ngọc Doãn nữa.
Không chỉ là Lý Bảo, thậm chí bao gồm đồ đệ của Lý Bảo như là Lã Chi Sĩ, Cát Phổ, Điền Vũ Sinh phần lớn đã giảm bớt xung đột với Ngọc Doãn. Hơn nữa từ lúc Trần Hi Chân đạo thụ Yến Nô tập võ, cho nên Ngự Quyền quán cũng không còn là chỗ dựa cho Lý Bảo nữa.
Ngoại trừ Lý Bảo ra, trong phố xá chỉ có khả năng nảy sinh sự uy hiếp đối với Ngọc Doãn thì chỉ có Đường Cát.
Đó là một Nội Đẳng Tử tam đẳng Ngũ Long Tự, từ vũ lực cá nhân mà nói, Ngọc Doãn kém Đường Cát một bậc...
Hơn nữa Ngũ Long tự cống hiến vì hoàng thất, Đường Cát coi như là một đại địch. Tuy nhiên, Đường Cát nay đang rình chân pháp của Chu Đồng, trong khoảng thời gian ngắn cũng sẽ không tạo thành uy hiếp đối với Ngọc Doãn. Hơn nữa, hiện tại Đường Cát không ở Đông Kinh, nghe nói y phụng mệnh đi tới phủ Chân Định hoạt động, đại khái phải cuối năm mới có thể trở về, như vậy thì nào có uy hiếp gì với Ngọc Doãn?
Trừ hai người này ra, có thể tạo thành uy hiếp đối với Ngọc Doãn cũng có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Lý Bang Ngạn, Triệu Cấu...
Nhưng những người này có thể dùng chút thủ đoạn trong bóng tối, còn bề ngoài thì thật sự không gây khó xử cho Ngọc Doãn.
Nguyên nhân?
Cũng đơn giản!
Ngọc Doãn chưa lọt vào pháp nhãn của bọn họ.
Đặc biệt Lý Bang Ngạn, thậm chí có thể đã quên năm đó ông ta và Đường Cát liên kết dùng thuốc độc hai chết Ngọc Phi. Hiện giờ Lý Bang Ngạn làm tướng, Ngọc Doãn là một kẻ tiểu dân thị tỉnh, Lý Bang Ngạn sao để ở trong lòng? Nhưng thật ra Triệu Cấu, trước đây từng hại Ngọc Doãn một lần. Nhưng sau lần đó thì dường như Triệu Cấu không còn có động tác gì nhằm vào Ngọc Doãn nữa.
Y hãm hại Ngọc Doãn, là vì lúc trước Ngọc Doãn hại y mất mặt mũi.
Mà nay Ngọc Doãn bị tuyệt con đường làm quan, Triệu Cấu sao có thể có thể tính toán chi li cùng Ngọc Doãn? Như vậy thật sự làm mất khí độ Hoàng tử.
Chớ đừng nói chi là nay Ngọc Doãn cũng quen biết một số người.
Ví dụ như Cao Cầu...
Cho nên từ điểm này thì Triệu Cấu cũng không có khả năng tìm Ngọc Doãn gây phiền toái.
Không phải những người này, còn ai vào đây? T.r.u.y.ệ.n.Y.Y.c.o.m
Bạch Thế Minh... Ngọc Doãn chưa bao giờ coi trọng người này.
- Vừa rồi Đế Cơ nói vậy rốt cuộc là có ý gì?
Tim Triệu Phúc Kim như nai con nhảy loạn, nàng cũng không biết mình sao lại như ma xui quỷ khiến nói ra những lời như thế.
-… Dù sao, ngươi nhất định phải đi.
- Vì sao.
- Không vì sao, là ta muốn ngươi đi...
Triệu Phúc Kim nói chuyện ngập ngừng giây lát rồi giọng điệu trở nên cứng rắn.
Tuy nhiên, Ngọc Doãn lại không hiểu vì sao thấy bộ dạng ngang bướng kia của Triệu Phúc Kim có chút thú vị.
Trầm ngâm một lát, Ngọc Doãn cười nói:
- Nếu là ta có điểm đắc tội Đế Cơ, thì xin thứ tội cho. Tuy nhiên, ta tạm thời không định rời khỏi Đông Kinh. Tuy rằng Đô Giám Ứng Phụng Cục Hàng Châu kia đích thật là cái chức quan béo bở, nhưng Tiểu Ất tự biết mình.
Không dối gạt Đế Cơ, Tiểu Ất đang muốn nhập thư viện Quan Kiều học ở đó, đại khái tháng sau sẽ bắt đầu.
Lúc này nếu rời khỏi Đông Kinh thì phải bỏ việc học hành, Tiểu Ất cần phải cân nhắc, , kính xin Đế Cơ chớ trách Tiểu Ất không biết phân biệt. Hơn nữa, gia quyến thân bằng của Tiểu Ất bao gồm cả gia nghiệp đều ở Đông Kinh, cũng thật sự là không thể rời khỏi... Cho nên lòng tốt của Đế Cơ, Tiểu Ất xin nhận. Chỉ có điều chức Đô Giá Ứng Phụng Cục Hàng Châu này, Tiểu Ất thật không lòng dạ nào đến đó đảm nhiệm, mong hãy tha thứ cho.
- Ta sao...
- Nếu Đế Cơ không có chuyện gì khác, Tiểu Ất cáo từ.
Ngọc Doãn dứt lời, chắp tay vái chào, xoay người đi ra nhà thuỷ tạ.
Một câu làm Mậu Đức Đế Cơ nghẹn miệng, nửa ngày cũng nói không nên lời, ngẩn ra nhìn theo lưng Ngọc Doãn.
- Ta sao trách ngươi, ngươi chưa từng đắc tội ta.
Mà dù là đắc tội, ta cũng sao trách móc?
Triệu Phúc Kim thì thào tự nói, nhưng không khỏi ửng hồng hai má, đỏ bừng lên.
***
Ngọc Doãn ra khỏi tư dinh, đứng ở cửa lớn.
Ngày mười lăm tháng tám, trăng vốn nên tròn.
Lại không nghĩ giờ phút này mây đen che nguyệt, nổi lên mưa nhỏ tí tách.
Mưa thu lạnh băng quất vào người rất không thoải mái. Nhưng cũng không thể đứng ở cửa tư dinh này mãi, Ngọc Doãn nhận rõ phương hướng, liền đội mưa lao xuống bậc cửa. Mới chạy ra vài chục bước, liền nghe có người đang gọi hắn.
- Tiểu Ất ca!
Nhìn lại nơi có tiếng gọi, đã thấy ở góc phố dài, dưới tàng cây dương, Yến Nô cầm dù trong tay, trên mặt lộ vẻ lo lắng.
- Cửu Nhi tỷ, sao muội lại đến đây?
Ngọc Doãn thấy Yến Nô thì giật mình.
Đã thấy Yến Nô giơ dù bước nhanh tới bên hắn, che mưa cho hắn.
- Mới vừa rồi người nọ dẫn Tiểu Ất ca đi, nô lo lắng, liền bảo Cao Thế Quang theo sau.
Thấy Tiểu Ất ca vào tòa nhà kia, hắn liền trở về thông báo, lúc này nô mới đến đây. Tiểu Ất ca, đó là ai?
- Ha hả, một gia đình giàu có, tìm ta nói vài việc, Cửu Nhi tỷ chớ lo lắng.
Trong lòng Ngọc Doãn lập tức dâng một sự lo lắng, liền nhẹ giọng trả lời Yến Nô, nhận lấy cây dù trong tay nàng, nói:
- Đi thôi, chúng ta trở về.
- Ừ!
Yến Nô liền rúc vào bên người Ngọc Doãn, hai người che ô đi dọc theo phố dài, chậm rãi bước vào trong nội thành.
- Cửu Nhi tỷ, muội tới đây, không đi Phan lầu sao?
- Nếu như đi mà không có Tiểu Ất ca, Phan lầu có đi hay không đều vô nghĩa.
Dù sao giọng hát của Bà Tích thì nô cũng nghe quá nhiều rồi, không gì ngạc nhiên cả. Nhưng thật ra Đại Lang nghe nói Tiểu Ất ca bị người ta mang đi thì nóng ruột vô cùng. Nếu không phải An thúc phụ ngăn hắn, lại, không chừng hắn đã đòi đi cùng nô đến đây chờ rồi.
- Đại Lang cũng không đi Phan lầu?
Yến Nô lườm Ngọc Doãn một cái:
- Tiểu Ất ca rất thân với Đại Lang nhỉ?
Huynh bị người ta mang đi, cũng không biết là tình huống như nào, sao Đại Lang có tâm tư đi Phan lầu xem hí kịch chứ? Lúc này hắn đang ở nhà chúng ta, chúng ta sớm quay về đi, nếu chậm trễ, chỉ sợ An thúc phụ cũng không ngăn được hắn.
Ngọc Doãn nghe vậy vội gật gật đầu.
Trên đường dài Đông Kinh mưa phùn lả lướt.
Tuy có dù giấy dầu, nhưng vóc dáng Ngọc Doãn cao lớn, cho nên chiếm hơn phân nửa, đầu và vai Yến Nô bị mưa làm ướt.
Ngọc Doãn vươn tay, ôm bả vai Yến Nô kéo nàng vào trong ngực.
- Tiểu Ất ca, trên đường…
- Dù sao cũng không có người nào! Hơn nữa, là vợ chồng, sợ gì chứ?
Ngọc Doãn khẽ cười một tiếng, cánh tay dùng sức khiến Yến Nô không thể giãy ra.
Hai người đi dọc theo phố dài, rất nhanh đi đến chỗ rẽ, biến mất trong bóng đêm mờ mịt…
***
Về đến nhà đã là giờ tý.
Mưa cũng ngừng không khí đêm khuya càng vô cùng tươi mát.
Dương Tái Hưng, Trương Trạch Đoan còn có Trần Đông cũng chờ ở nhà.
Mắt thấy Ngọc Doãn và Yến Nô đi vào cửa sân, Dương Tái Hưng lập tức ra đón:
- Tiểu Ất, xảy ra chuyện gì? Là ai tìm ngươi?
Nhìn trên mặt gã toát lên vẻ ân cần, trong lòng Ngọc Doãn rất ấm áp.
- Không có chuyện gì, chỉ là một gia đình giàu có tìm ta thảo luận mấy việc. Nhưng thật ra lại làm chậm trễ việc quan trọng của Đại Lang, cũng không biết bên Bà Tích mở hát tình hình thế nào rồi.
Lúc Ngọc Doãn rời khỏi tư dinh kia đã qua giờ hợi cũng là lúc kết thúc màn mở hát của Từ Bà Tích cho nên cũng không đến đó nữa.
Nghe Ngọc Doãn nói vậy, Dương Tái Hưng lại lộ vẻ ngại ngùng:
- Mới vừa rồi Trương tiên sinh trở về nói, Bà Tích mở hát được vô cùng tốt. Khúc phổ Tiểu Ất sáng tác thật hay, nghe nói cả sảnh đường đều hô gọi danh hiệu Bà Tích.
Trương Trạch Đoan buổi tối bởi vì ăn cơm với bằng hữu Đồ Họa viện, nên đã đến Phan lầu xem hí khúc.
Khi trở về mới biết Ngọc Doãn bị người mang đi, cho nên liền chờ ở công đường.
- Khúc từ của Tiểu Ất thật tuyệt diệu.
Nói vậy bắt đầu từ ngày mai, bên trong đường phố Đông Kinh này không ai là không biết tên của Tiểu Ất. Ha hả, thật sự là tuyệt diệu. Khẩu âm của Từ Bà Tích trước nay vẫn chưa có tiếng, dù rằng thanh danh không tầm thường nhưng thủy chung vẫn không được lên sân khấu. Không ngờ Tiểu Ất sáng tác khúc từ đó lại khéo léo che được khẩu âm kia của nàng, vô cùng đặc sắc, khác biệt.
Trương Trạch Đoan vỗ tay, liên thanh tán thưởng.
Ngọc Doãn chỉ cười, không quá để ý đối với việc này.
Côn khúc, chính là di sản văn minh phi vật chất của đời sau, sao tầm thường cho được?
Ngọc Doãn đương nhiên là có lòng tin Từ Bà Tích sẽ tạo được danh tiếng, đồng thời cũng như thế đánh trả một đòn cho sự khinh thường trước đây của Mã Nương Tử.
Nghĩ đến những thứ này, tâm trạng Ngọc Doãn thoải mái rất nhiều.
Thấy mọi người đều mệt mỏi, liền mở miệng nói:
- Cũng không còn sớm nữa, mọi người nên đi nghỉ ngơi đi. Lúc này đã gần đến giờ giới nghiêm rồi, Đại Lang không phải về nữa, vì thành môn nội thành đã đóng cửa, cứ ở lại đây, sáng mai chúng ta còn đến lò mổ làm việc. Được rồi được rồi, mọi người đi nghỉ đi.
Đám người An Đạo Toàn cũng nhìn ra, Ngọc Doãn không muốn nói hắn đi gặp người nào liền đáp ứng đi ra hết.
Trương Trạch Đoan và Trần Đông ngủ ở một phòng, Ngọc Doãn để Nhuế Hồng Nô thu dọ sương phòng trong hành lang để Dương Tái Hưng ngủ.
Sau một lúc bận rộn đã qua giờ tý.
Mây đen tán đi, trăng tròn trên trời cao.
Ánh trăng ngày rằm quả nhiên rất đẹp!
Ngọc Doãn đứng ở trong viện, đứng chắp tay.
Những lời hôm nay Mậu Đức Đế Cơ nói, rốt cuộc là có ý gì?
/534
|