Tống Thì Hành

Chương 266: Toàn thành ca tụng Mẫu Đơn đình

/534


Đô Giám Ứng Phụng Cục Tô Hàng đích xác tràn đầy lực hấp dẫn!

Chẳng sợ Ngọc Doãn lúc ấy cự tuyệt, mà nay nghĩ tới cũng có chút đáng tiếc. Dù sao đây cũng là cơ hội tốt nhất hắn nhập sĩ, nếu như là ở thái bình thịnh thế, nói không chừng Ngọc Doãn đồng ý ngay. Nhưng hiện tại, Ngọc Doãn nhưng không cách nào nhận chức vụ này. Nếu hắn thật sự đi Hàng Châu, không chừng sẽ không có ngày trở về. Hắn muốn ở lại, ở lại Đông Kinh để đấu một lần với Tĩnh Khang. Cho dù là đấu tan xương nát thịt, hắn cũng sẽ không hối hận...

Những người đời sau mỗi khi xuyên qua đều gào thét phải thay đổi lịch sử.

Nhưng thay đổi lịch sử có dễ dàng không?

Ngọc Doãn có một trực giác: nếu hắn ở lại Khai Phong, không chừng còn có thể làm được chút việc.

Nếu thật cái đi Hàng Châu... Đó mới phải kẻ vô tích sự.

Thiếu Đô Giám Ứng Phụng Cục!

Nghe có vẻ như rất hay, nhưng trên thực tế thì sao?

Trên có thượng quan, dưới không có người, địa phương thì có Tri phủ và đồng tri Hàng Châu, không tới lượt phiên Ngọc Doãn nhảy ra làm chủ.

Nếu Chu Miễn ở đó, có lẽ còn có cơ hội.

Đó là một người cực kỳ mạnh mẽ, cứng rắn, hơn nữa vô cùng có thủ đoạn, có thể dựa vào một Ứng Phụng Cục tạo ra một tiểu triều đình Đông Nam. Đáng tiếc, Chu Miễn đã không có khả năng quay lại Tô Châu, Hàng Châu! Người hậm chức lĩnh Ứng Phụng Cục sự không có khả năng tạo ra một một tiểu triều đình Đông Nam, dù là Ngọc Doãn đi chăng nữa tác dụng cũng không lớn.

Cho nên càng nghĩ, mặc dù có tiếc nhưng cũng không quá hối hận.

Tuy nhiên Triệu Phúc Kim nói hắn ở lại Khai Phong, sớm muộn gì cũng sẽ có tai họa, lại là có ý gì?

Ngọc Doãn thủy chung nghĩ mãi mà không rõ.

Cũng khó trách, hắn sao có thể đoán được nguyên nhân thực sự Triệu Phúc Kim muốn đuổi hắn đi chính là Nhu Phúc Đế Cơ thích hắn.

Câu "tai họa" là Nhu Phúc Đế Cơ dựng lên.

Giờ phút này đối với Ngọc Doãn mà nói, điều này thật sự là quá khó để đoán ra đáp án.

Đêm đã khuya, Yến Nô đã nằm ngủ.

Ngoài phòng, ánh trăng sáng chiếu vào trong đình viện, càng lộ ra vài phần u tĩnh.

Ngọc Doãn khoác áo đi vào trong đình viện.

Hắn hít thở sâu để làm cho đại não tỉnh táo lại, suy tư những lời Mậu Đức Đế Cơ nói.

- Tiểu Ất, sao còn chưa ngủ?

Trần Đông từ phòng bên đi ra bắt gặp Ngọc Doãn ngồi ở bên bàn đá, liền đi tới.

Ngọc Doãn cười:

- Thiếu Dương cũng không ngủ được sao?

- Ừ!

Trần Đông ngồi xuống bên Ngọc Doãn, hạ giọng nói:

- Ta hôm nay luôn luôn tự hỏi đề mục 'Ngọc Đông kể chuyện lịch sử' kia.

Chợt thấy là ngươi nói An Lộc Sơn.

Nhưng nghĩ kỹ, người mà Tiểu Ất ngươi muốn nói chính là An Lộc Sơn thứ hai đúng không?

Ngọc Doãn không khỏi kinh ngạc nhìn lại Trần Đông:

- Ngươi nói ai?

Trần Đông thở dài, hạ giọng nói:

- Ngươi nghĩ rằng ta và ngươi nói ai?

Khi chúng ta lần đầu tiên tâm sự, ngươi đã nhắc tới người đó, nói người đó không thể tin. Mà nay người đó ở Yến Châu, mà Yến Châu lại là nơi năm xưa An Lộc Sơn lập nghiệp. Nhưng ta nghĩ mãi mà không rõ quan hệ trong chuyện này, liền đọc rất nhiều sách của nhiều năm.

Ngọc Doãn vẫn cảm thấy Trần Đông là một con mọt sách.

Lại không ngờ người này nhạy bén đến vậy.

Ngọc Doãn trầm mặc!

Thật lâu sau, hắn hạ giọng nói:

- Nhắc đến An Lộc Sơn thứ hai này, theo ta thấy, chỉ là một kẻ hai mặt.

- Kẻ hai mặt?

Trần Đông trước hơi sửng sốt, rồi chợt hiểu ý của Ngọc Doãn.

Kẻ hai mặt, cũng thật chuẩn xác.

Người nọ vốn là tướng Liêu, mà nay quy hàng Đại Tống, ngày sau nếu hắn thật sự tạo phản, chẳng phải là kẻ hai mặt sao?

Nghe lời này, Trần Đông muốn cười.

Tuy nhiên chẳng biết tại sao, trong lòng nặng trịch, nói không ra lời.

Đó là một đồ tể trong phố xá nhìn nhận được những điều làm cho người khác khó tin. Vì sao quan Quan lại tín nhiệm người này, hơn nữa còn khăng khăng một mực chứ? Cảm giác này thật sự là… Trần Đông không nói rõ đó là mùi vị gì, nhưng vô cùng nghẹn khuất.

Hai người cứ ngồi như vậy, cũng không ai hé răng.

Tận đến khi bên ngoài cửa vọng tiếng gõ keng keng, biểu thị đã qua canh hai.

Ngọc Doãn đứng lên nói:

- Không còn sớm nữa, đi nghỉ đi.

- Ừ, ngươi đi nghỉ trước đi, tư ngồi đây suy nghĩ, nói không chừng sẽ nghĩ ra gì đó.

Trần Đông là một người nội tâm, Ngọc Doãn đề xuất 'Ngọc Đông kể chuyện lịch sử' kia làm cho y có chút bận lòng.

Cũng hiểu y nên Ngọc Doãn liền không khuyên giải nữa.

Đi được hai bước, hắn đột nhiên dừng bước lại, quay đầu lại nói:

- Thiếu Dương, có câu ta không biết nên nói hay không?

- Ừ?

- Vài ngày nữa ta sẽ làm Thái Học sinh.

Trần Đông được nghe ngẩn ra, ngạc nhiên nhìn lại Ngọc Doãn.

Lại nghe Ngọc Doãn nói:

- Ngươi là người thẳng tính, một lời nhiệt huyết, đăm chiêu lo lắng, đều vì quốc gia.

Nhưng người khác chưa hẳn có cùng ý tưởng với ngươi, nói không chừng bọn họ là muốn lợi dụng ngươi, tranh thủ thanh danh và ích lợi của bọn họ.

Thánh nhân cũng đã nói: thiên hạ rộn ràng vì lợi đến, thiên hạ nhốn nháo đều vì đi.

Tính tình ngươi thật sự rất không thích hợp làm việc với người khác, sẽ chẳng lúc nào bình ổn tinh thần, châu đầu vào nghiên cứu học vấn. bình ổn tinh thần. Tựa như Hoàng Cừ tiên sinh vậy, vì thiên hạ mà lập tâm; Vì dân sinh mà quyết cải thiện đời sống xã hội; Vì tiên thánh mà quyết nối tiếp cái học xưa bị đứt quãng; Vì vạn vật mà khai mở ra căn để cho cuộc thái bình. Có lẽ là vì thiên địa mà lập tâm rất khó, vì dân sinh mà lập mệnh cũng không dễ, vì thái bình muôn đời thì như hoa trong kính, trăng trong nước. Nhưng ít nhất ngươi có thể vì tiên thánh mà quyết nối tiếp cái học xưa bị đứt quãng. Ta nói như thế thôi, có nghe hay không là ở ngươi, ngày sau ta cũng sẽ không nói lần thứ hai nữa.

Trần Đông đầu tiên là giật nảy mình cả người lạnh toát, rồi sau đó ngẩng đầu, hoảng sợ nhìn theo lưng của Ngọc Doãn biến mất trong tiểu lâu.

Thật sự là hắn cùng với một số ít Thái Học Sinh mưu toan sự việc, tự cho là rất bí mật, lại không nghĩ...

Lần trước Ngọc Doãn nhặt được quyển sách kia, khả năng đã thấy được danh sách bên trong mà đoán ra được một ít manh mối.

Nhưng hắn vẫn nhẫn đến hiện tại mới nói, đã chứng minh hắn không muốn can thiệp quá sâu. Tái sinh làm bằng hữu, lại không đành lòng Trần Đông bị người ta lợi dụng, cho nên hôm nay nói như vậy làm cho Trần Đông toát mồ hôi lạnh.

Y cẩn thận suy nghĩ cảm giác có chút cổ quái.

Nhưng người Trương Bính Lôi Quan kia bình thường mắt cao quá đầu, căn bản khinh thường mình.

Vì sao lúc này đây lại muốn kéo mình vào?

Hơn nữa từ sau khi y tham gia vào dường như tất cả mọi chuyện đều là y ra mặt, bao gồm cả việc liên hệ học sinh bên trong và trường thái học cũng hầu hết là y đến xử lý. Trương Bính Lôi Quan thích nhất là nổi bật hàng đầu, vì sao lúc này đây lại đẩy y lên phía trước?

Trần Đông ngay thẳng, nhưng cũng không ngốc.

Có mấy lời nói đã toạc ra, sao y lại không hiểu. Nguồn: http://truyenyy.com

Y ngây ngốc đứng ở trong đình viện, nhìn tòa tiểu lâu tắm trong ánh trăng, thì thào tự nói:

- Tiểu Ất, đa tạ!

***

Mười lăm Tám tháng, đêm chơi trăng.

Đối với dân chúng Khai Phong mà nói, đêm rămf không chỉ là thể hiện là đoàn viên, mà còn bao hàm vô số ý nghĩa khác.

Năm nay, là đại hội thi đấu hoa khôi tuyển cử nữ Trạng Nguyên.

Bảy mươi hai cửa hàng chính ở Khai Phong đều đăng ký danh sách Hành Thủ của bọn họ để tham gia cuộc thi tài, xuất ra mọi cố gắng.

Trương Chân Nô của Thiên Kim Nhất Tiếu lầu dựa vào hai khúc phổ "Kim xà cuồng vũ" và "Âu Lộ Vong Cơ", thanh danh lan truyền lớn.

Phùng Tranh của Lầu Phong Nhạc thì dựa vào một khúc " Lương Chúc " dần dần xoay chuyển xu hướng suy tàn mà sự ra đi của Tiếu Chi Nhi đã để lại.

Còn lại các tửu lầu khác cũng đều ra chiêu.

Chỉ có Phan lầu chậm chạp không có động tĩnh, cũng làm cho mọi người cảm thấy vô cùng kỳ quái.

Từ Bà Tích vừa ra " Du viên ", làm cho Khai Phong chấn động, mọi người đồng loạt khen ngợi.

Dung mạo thanh lệ, giọng hát có một phong cách riêng khiến cho mọi người tán thưởng không ngừng. Mà ai cũng thích hát Mẫu Đơn đình, nên rất nhanh chóng lưu truyền ra ngoài. Trước đây, thông qua các loại cách, có một vài từ khúc lọt ra ngoài, làm cho mọi người ếch ngồi đáy giếng lòng ngứa ngáy khó chịu. Mà nay "Du viên" vừa mở hát, khiến các tửu điếm Khai Phong lâm vào thất sắc, các Hành thủ nảy sinh tự đố kỵ.

Sao con nhỏ phóng đãng nói tiếng Quan Thoại kia lại hát được như thế?

Liên tiếp hai ngày, Phan lầu liên tục đưa "Du viên" lên sân khấu làm cho Phan lầu kín người hết chỗ, không còn chỗ ngồi.

Từ Bà Tích cũng từ danh tiếng vừa có lập tức nhảy vụt lên trở thành người đứng đầu lựa chọn làm hoa khôi.

Sáng sớm, quán trà vừa mở, lập tức có khác tụ tập trong quán trà, nội dung đàm luận về "Mẫu Đơn đình ".

- Ta nghe người ta nói, " Mẫu Đơn đình " này tổng cộng năm mươi lăm phần, mà nay mới ra "Du viên", vậy thì đợi hát xong toàn bộ phải chờ tới khi nào?

- Đúng vậy a, ngươi nói xem Liễu Mộng Mai và Đỗ Lệ nương kia kết cục cuối cùng là như nào nhỉ?

- Rất không tốt, rất không tốt…Khúc từ của Tiểu Ất làm biên soạn rất kỹ, chúng ta sao có thể đoán được gì?

- Đúng vậy, đúng vậy!

Ngươi nói xem Ngọc Tiểu Ất thật là kỳ tài, có thể nghĩ ra câu chuyện xưa hay đến thế, thật sự là không đơn giản mà.

- Chỉ là vận may mà thôi, sáng tác được một bộ khúc từ, sao có thể xứng với hai chữ "kỳ tài"? Vở "Lương Chúc" trước đó, ta thấy cũng thường thôi. Còn khúc phổ kia hay thì hay thật, nhưng ca từ lại thật sự khó chấp nhận được.

Người này còn chưa dứt lời, chợt nghe có người ngồi bên mắng:

- Loại ngốc như ngươi sao có thể hiểu?

Khúc phổ" Lương Chúc " đích thật là Tiểu Ất viết ra, nhưng khúc từ kia không phải là do Tiểu Ất viết. Ta nghe người ta nói, lúc trước khi, lầu Phong Nhạc mua " Lương Chúc " Tiểu Ất từng tự tiến cử làm thơ. Nào biết được lầu Phong Nhạc lại cảm thấy Tiểu Ất không đảm đương nổi, nên đã cự tuyệt, mời Quốc Tử Giám tiến sĩ làm từ, nhưng lại không hề hợp với khúc phổ kia.

- Lại có chuyện này sao?

- Đương nhiên…ta có người nhà làm việc ở lầu Phong Nhạc.

Chuyện này là chính tai hắn nghe được, lúc ấy Tiểu Ất rất không vui, cho nên mới có chuyện sau đó Phong nương tử ra mặt mua khúc phổ, để Tiểu Ất sáng tác khúc từ " Mẫu Đơn đình " này.

- Haha, không ngờ Mã quả phụ thông minh cả đời, kết quả lại chuốc thất bại như này.

- Đúng vậy, mà nay sự nổi tiếng của " Mẫu Đơn đình " chỉ sợ Mã quả phụ đã biết, không biết sẽ hối hận đến mức nào…

Trong Lầu Tang Gia mọi người mồm năm miệng mười.

Mà ở trong nhã gian lầu ba, Mã Nương Tử mặt âm trầm, không nói được một lời.

Nàng ở vị trí cạnh cửa sổ, những nghị luận bên ngoài tục không ngừng truyền vào trong tai của nàng.

Sắc mặt càng lúc càng khó coi, âm trầm như nước.

Mà Lý Thanh Chiếu đối diện với nàng thì lại rất bình tĩnh, cầm lấy một cái bánh bao trong mâm thức ăn, thanh nhã ngửi hương thơm rồi cắn một miếng nhỏ, vẻ mặt đầy hưởng thụ.

- Muội tử, sao không nói gì vậy.

Nương Tử rốt cục không kìm nổi, cười khổ nói:

- Ta hôm nay mời muội đến, là muốn muội nghĩ cách…... Nếu như muội thật sự thích bánh bao lầu Tang Gia này, ngày sau mỗi ngày ta sẽ cho người đưa tới, để muội ăn đến không nghĩ ra được nữa, thế nào?

Lý Thanh Chiếu sau khi nghe xong, lập tức mỉm cười!


/534

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status