- Tỷ tỷ sốt ruột ư?
Một câu hỏi của Lý Thanh Chiếu suýt nữa làm cho Mã Nương Tử bạo phát.
Nhưng thật sự là nàng sốt ruột rồi!
Ai có thể nghĩ, đồ tể bán thịt dưới tửu lầu của nàng lại có tài văn chương như thế?
" Mẫu Đơn đình " vừa ra, gần như làm cho giấy đắt. Khúc từ trong Mẫu Đơn đình còn được vô số người truyền xướng, đã trở thành một loại phong nhã. Chỉ ngay như nhóm Lục sự trong tửu lâu kia nếu hát không được hai câu trong "Du Viên" thì sẽ không ai đến hỏi thăm.
Điều này sao không làm cho Mã Nương Tử sốt ruột chứ.
Từ lúc lập nên đến nay, lầu Phong Nhạc có thể đứng vững là Đệ Nhất lâu ở Khai Phong cũng không phải tầm thường.
Lúc trước, Lý Sư Sư, Phong Nghi Nô đều lập nghiệp ở lầu Phong Nhạc, công lao của Mã Nương Tử rất lớn. Nhưng tính tình của nàng đã định trước vận mệnh không cao. Lúc ấy Phong Nghi Nô muốn lên vị trí Hành thủ lầu Phong Nhạc, nhưng trong đầu Mã Nương Tử muốn chọn người khác, chẳng những không đồng ý, ngược lại còn ác lời châm chọc, thế cho nên Phong Nghi Nô giận dữ rời khỏi lầu Phong Nhạc.
Bởi vì chuyện này, khiến vị Thượng thính hành thủ (người đứng đầu trong nghề ca múa) Lý Sư Sư lúc ấy cực kỳ bất mãn.
Sau này Lý Sư Sư được Hoàng đế Huy Tông sủng ái, độc chiếm, thì không còn đến lầu Phong Nhạc hiến nghệ nữa.
Mà Phong Nghi Nô lại đến Phan lầu, nương tựa Tư Mã Tĩnh thương nhân Di Châu, rất nhanh ngồi vững vàng vị trí Hành Thủ ở Phan lầu. Lý Sư Sư rời khỏi câu lan (nơi hát múa và diễn kịch thời Tống, Nguyên ở Trung Quốc), thì vị trí Thượng thính hành thủ lại một lần nữa phải bình chọn. Lúc này đây, Phong Nghi Nô dựa vào sự đề cử mạnh mẽ của Lý Sư Sư mà sảng khoái đánh bại được Hành Thủ lầu Phong Nhạc, giành được giải nhất, phá tan thể diện của Mã Nương Tử, Phan lầu cũng nhân cơ hội đó mà áp chế lầu Phong Nhạc.
Sau này, lầu Phong Nhạc nâng Tiếu Chi Nhi lên, cuối cùng mới ổn định thế cục.
Ai có thể ngờ, không bao lâu Tiếu Chi Nhi bị Ngọc Doãn bức đi, khiến lầu Phong Nhạc một lần nữa đại thương nguyên khí.
May mắn lúc đó Mã Nương Tử mời tới Phùng Tranh, Hành thủ Đại Danh phủ, cũng được vở "Lương Chúc " của Ngọc Doãn, coi như là rất mở mày mở mặt. Trái lại Phan lầu, bởi vì Phong Nghi Nô phải rời khỏi câu lan, nâng lên một Từ Bà Tích chưa có thanh danh gì mấy lên để đảm đương, làm cho Mã Nương Tử càng thêm đắc ý, cho rằng năm nay vị trí Thượng thính hành thủ Khai Phong không phải là Phùng Tranh thì còn ai khác nữa, lầu Phong Nhạc lại có thể áp chế Phan lầu rồi.
Sự cạnh tranh giữa lầu Phong Nhạc và Phan lầu một lời khó nói hết.
Dường như từ lúc hoàng đế Nhân Tông đã làm cho hai tòa tửu lầu tồn tại gần trăm năm liền xung đột không ngừng...
Khi biết được Phong Nghi Nô tìm Ngọc Doãn sáng tác khúc phổ, Mã Nương Tử còn ngầm cười nhạo Phong Nghi Nô: giảm đi mấy cái tiền trinh, tìm một đồ tể soạn từ, quả thực là chê cười.
Nàng thừa nhận, nhạc luật của Ngọc Doãn thật sự là cao minh.
Đồng thời nàng cũng biết, Ngọc Doãn có thể sáng tác được bài thơ "Đăng đài" thì không phải là người tầm thường.
Nhưng, Mã Nương Tử hiểu rất rõ Ngọc Doãn rồi!
Hoặc là nói nàng hiểu rất rõ Ngọc Doãn trước đây.
Cũng chính nguyên nhân này, Mã Nương Tử một mặt coi trọng Ngọc Doãn, mặt khác lại xem thường Ngọc Doãn.
Nếu không vậy thì sẽ không có chuyện sau này khi Ngọc Doãn đến Kiều Thiên, nảy sinh tranh chấp với Bạch Thế Minh, thì Mã Nương Tử cũng không để ý đến. Cao Nghiêu Khanh cũng tốt, Chu Huyến cũng thế, còn có những Thái Học Sinh kia, ở trong mắt nàng đều không có thành tựu. Lầu Phong Nhạc có thể sống yên trăm năm ở Khai Phong cũng không phải là không có căn cơ. Chỉ vài nhóc con, Mã Nương Tử thật sự không để vào mắt. Dù là nàng biết có Nhu Phúc Đế Cơ ở đó, cũng chưa chắc đã để bụng, cùng lắm là trách phạt Bạch Thế Minh mà thôi.
Ngược lại, Mã Nương Tử cũng bởi vậy mà nảy sinh sự bất mãn với Ngọc Doãn, cho rằng Ngọc Doãn có chút cuồng vọng...
Nhưng ai có thể nghĩ đến, Ngọc Doãn ở trong mắt Mã Nương Tử không có thành tựu gì lại sáng tác được một khúc Mẫu Đơn đình đã khiến nàng mở rộng tầm mắt.
Hai ngày này, Phan lầu liên tục trình diễn "Du viên" đã mang đến áp lực thật lớn cho lầu Phong Nhạc.
Tuy là lầu Phong Nhạc vẫn kinh doanh thịnh vượng, nhưng so với cảnh tượng náo nhiệt với Phan lầu kia thì rõ ràng vắng vẻ rất nhiều.
Cho đến lúc này Mã Nương Tử mới có phần hối hận rồi.
- Sao muội muội lại nói vậy?
Không phải là sốt ruột, mà là ta cảm thấy... Cũng là lúc đầu ta nhìn nhận sai, khinh thường Tiểu Ất, mới có cục diện hôm nay.
Mời muội muội đến, là biết muội muội trí tuệ hơn người, giúp ta ra một chủ ý.
- Tỷ tỷ muốn ta nghĩ kế như thế nào?
Lý Thanh Chiếu bưng lên một ly nước sạch, súc miệng rồi nhổ lại vào trong chậu.
- Ta muốn mời Tiểu Ất làm từ, có lẽ muội cũng biết, ta không thích tranh giành gì cả nhưng thật sự là đã đắc tội với Tiểu Ất rồi.
Nghe nói muội muội và Tiểu Ất giao tình không tệ, cho nên...
- Cho nên để cho ta làm thuyết khách?
Mã Nương Tử liên tục gật đầu không ngừng.
Lý Thanh Chiếu lại thở dài, lắc đầu, hạ giọng nói:
- Muội thật sự là quen biết Tiểu Ất, nhưng mới chỉ gặp mặt một lần, cộng các lời trò chuyện cũng chỉ vài lời ít ỏi. Nếu bàn về giao tình, muội cảm thấy tỷ tỷ và Tiểu Ất giao tình sâu hơn. Lúc trước lầu Phong Nhạc đã giúp Tiểu Ất, phần ân tình này bất kể thế nào, sao Tiểu Ất không nhớ chứ?
Chỉ là trong chuyện này, tỷ tỷ đến hiện tại vẫn chưa rõ mình sai ở đâu thôi.
Mã Nương Tử vội nói:
- Xin muội muội chỉ điểm bến mê.
- Tỷ tỷ ngoài miệng nói sai rồi, nhưng trong lòng lại không nhận ra sai.
Lúc trước Phan lầu mời Tiểu Ất làm từ biên khúc, Phong Nghi Nô đích thân đến nhà nhờ vả. Rồi sau đó lại có nhiều quan tâm, đến khi Tiểu Ất nói muốn chỉ điểm cho Từ Bà Tích, Phong Nghi Nô càng không nói hai lời liền đáp ứng, đây chính là thể hiện sự tín nhiệm đối với Tiểu Ất.
Tiểu Ất nay đã không phải là lưu manh thích đánh nhau đấu đá với người ta trong phố Mã Hành như trước nữa.
Hắn hiện giờ coi như là có chút thanh danh. Có lẽ ở trong mắt tỷ tỷ, thanh danh và địa vị hắn không coi là cái gì, nhưng với hắn mà nói, là cần có người tôn trọng hắn. Nếu không, lúc trước Quan gia ban sắc mệnh vinh quang đến bậc nào, vì sao hắn lại cự tuyệt? Nếu nói hắn tài học không đủ, vậy sao những người ở Thái Nhạc công thự kia hiện nay lại có thái độ tôn trọng hắn?
Mã Nương Tử sau khi nghe xong thì trầm mặc.
Lý Thanh Chiếu nói:
- Tỷ tỷ ngoài miệng nói kính trọng Tiểu Ất nhưng trong lòng…
Nàng chỉ chỉ ngực mình, hạ giọng nói:
- Tỷ tỷ thật sự kính trọng hắn ư? Nếu thật sự kính trọng hắn, thì lúc này tỷ tỷ không phải ngồi ở chỗ này thương lượng cùng muội, mà là sẽ đích thân đến nhà, cầu Tiểu Ất sáng tác khúc phổ cho. Nhưng ở trong lòng tỷ tỷ, Tiểu Ất thủy chung vẫn là đồ tể bán thịt ở phố Mã Hành, không có tư cách để tỷ ra gặp mặt. Như thế, sao có thể cầu được từ hay?
- Việc này…
- Tỷ tỷ, còn có một câu nữa.
Lúc trước Phong Nghi Nô xem khúc từ của Tiểu Ất đã từng khen ngợi không ngừng, còn xin Tiểu Ất chỉ điểm ảo diệu trong đó. Tỷ nói xem Tiểu Ất trả lời sao không?
Hắn nói, văn chương bản thiên thành, diệu thủ ngẫu đắc chi.
(Văn chương vốn bởi thiên nhiên,
Người tài tình tự nhiên được câu hay)
Nghĩ lại lời này nói không kém, khúc từ này cũng không phải là thuyết thư kể chuyện lịch sử, tủy tiền mà được. Dù hiện tại tỷ đến tìm hắn, cũng không chắc lập tức viết ra từ hay. Để viết ra từ hay cần phải có thời gian, cũng chưa chắc kịp cho tỷ tỷ.
- Vậy phải làm thế nào, chẳng lẽ trơ mắt nhìn Phong Nghi Nô đắc ý?
Lý Thanh Chiếu nghe xong lời này, bất giác thầm thở dài.
Mã Nương Tử khôn khéo hơn người, hơn nữa phẩm tính làm người cũng không kém, nếu không Lý Thanh Chiếu cũng không thể trở thành bạn hữu tốt với nàng.
Chỉ có điều, có đôi khi nàng tính toán quá mức chi li, so với Phong Nghi Nô, lại thiếu chút đại khí.
Chỉ sợ đây cũng là nguyên nhân chủ yếu mà hai năm gần nhất Phan lầu phát triển không ngừng, mà lầu Phong Nhạc nhưng dần dần ngăn cản không nổi.
Nếu đổi lại người khác, Lý Thanh Chiếu tuyệt sẽ không nhúng tay.
Nhưng đây là việc của Mã Nương Tử, nàng không thể khoanh tay đứng nhìn.
Dù sao, đây là một trong những bằng hữu tốt của nàng ở Khai Phong. Triệu Minh Thành hiện không ở đây, Mã Nương Tử đích xác trợ giúp nàng rất nhiều. Phần ân tình này Lý Thanh Chiếu không thể không hoàn lại, cũng đã định trước không thể không nhúng tay vào.
- Tỷ tỷ có biết cái này không?
Thanh Chiếu lấy ra một bản Tuần san Thời đại Đại Tống đặt ở trước mặt Mã Nương Tử.
Tuần san Thời đại Đại Tống này vẫn là số đầu tiên. Dù sao thời đại này khoa học kỹ thuật chưa đạt tới tiêu chuẩn nhật báo, nên thời gian ra mắt số tiếp theo cũng tương đối lâu. Mã Nương Tử ngẩn ra, liếc mắt một cái:
- Sao ta không biết Tuần san Thời đại Đại Tống này chứ?
- Nhưng tỷ tỷ có biết Tuần san Thời đại Đại Tống này là một tay Tiểu Ất sáng chế không?
- Hả?
- Nếu không phải phải hai ngày trước Thập bát tỷ ngẫu nhiên nhắc tới việc này, muội cũng không biết Tiểu Ất mới người đứng sau.
Hắn có thể nghĩ ra cái này, sao có thể là kẻ đầu đường xó chợ? Tỷ tỷ hãy đọc phụ bản xem, có nhắc đến mỹ thực Đông Kinh…
Mã Nương Tử đương nhiên đã đọc tờ báo này, chỉ là lại không để tâm đến bài viết phố phường của tờ phụ bản này.
- Thiên Kim Nhất Tiếu lầu?
Nàng cười lạnh một tiếng:
- Đồ ăn ở Thiên Kim Nhất Tiếu lầu cũng dám gọi là mỹ thực ư? Thật là nực cười.
Lý Thanh Chiếu lại cười: Đọc Truyện Online Tại TruyệnYY
- Vậy là biết tỷ tỷ không để tâm rồi. Nhưng muội lại không cho là vậy. Nói thật, Thiên Kim Nhất Tiếu lầu không có gì ngoài "Kim xà cuồng vũ" của Trương Chân Nô ra, thì những ca vũ khác cũng không xuất sắc. Mà đồ ăn của bọn họ cũng chỉ là trung bình mà thôi, không hẳn là tuyệt hảo, nhưngcũng không phải là quá kém. Nhưng sau khi đăng lên Tuần san Thời đại Đại Tống thì trong Thiên Kim Nhất Tiếu lầu khách đến không ngừng. Ta ngẫu nhiên nghe người ta nói, việc kinh doanh của Thiên Kim Nhất Tiếu lầu hai ngày này ước chừng tăng lên ba phần rồi.
Tỷ tỷ cũng biết, ba phần này có ý như nào?
Mã Nương Tử hơi sửng sốt, cúi đầu lại nhìn tờ báo trong tay một chút:
- Chẳng lẽ là vì cái này?
- Tỷ tỷ có để ý hay không, hiện giờ ở bên trong câu lan ngõa xá, tiên sinh thuyết thư giảng sử ngoại trừ kể một số chuyện xưa truyền thống ra, , có không ít là lấy câu chuyện từ trong Tuần san Thời đại Đại Tống. Mượn lầu Tang Gia này mà nói, cứ đến giờ cơm trưa, là có người cầm một tờ báo để đọc. Khách bên trong lầu này đại thể cũng không thiếu tiền, sau khi nghe liền có hứng thú đối với Thiên Kim Nhất Tiếu lầu. Kể từ đó, khách đến Thiên Kim Nhất Tiếu lầu sao không tăng lên chứ? Còn nữa, bên trong trà lâu tửu quán còn có rất nhiều thương nhân từ nước ngoài tới, bọn họ không quen thuộc Đông Kinh, nên khi nghe xong những tin tức câu chuyện trên tờ báo này, thì ghi nhớ cái tên Thiên Kim Nhất Tiếu lầu. Muội đoán, chủ ý này chắc chắn cũng từ Tiểu Ất mà ra.
Mã Nương Tử tựa hồ nghe đã hiểu.
- Ý của muội muội..
- Đi tìm người của Tuần san Thời đại Đại Tống đi, bảo bọn họ làm hai bài viết cho tỷ, nghĩ chắc cũng có thể xoay chuyển thế cục một chút.
Mã Nương Tử sau khi nghe xong, hơi có chút dao động.
Nhưng nàng lại có chút do dự, nhịn không được nói:
- Nhưng muội vừa mới nói, Tuần san Thời đại Đại Tống này là của Tiểu Ất, mà ta lại đắc tội với hắn, vậy hắn…
- Hì hì, vậy là tỷ tỷ không biết lai lịch Tuần san Thời Đại Tống này rồi.
Muội nghe Thập Bát tỷ nói Tuần san Thời Đại Đại Tống này vốn là của Tiểu Ất và một vài con cháu Nha nội cùng liên kết làm nghĩ chắc muốn tranh thủ chút danh vọng để kiếm tiền. Chỉ là ta cảm thấy những Nha nội này chưa chắc đã cầu danh, mà chỉ muốn cầu tài mà thôi. Nếu không Chu Huyến đức hạnh kia sao có thể tham gia vào chứ? Nếu thật sự cầu tài, tỷ tỷ nghĩ xem, có gì khó sao?
Mã Nương Tử nghe xong thì hai mắt sáng lên.
Nếu vì cầu tài thì dễ làm rồi.
/534
|