Tống Thì Hành

Chương 268: Hoàng công tử

/534


Ánh mặt chiếu vào giáo trường.

Trong Hạ Kiều Viên hai đội đá cầu đang ác chiến một chỗ. Cao Nghiêu Khanh và Hoàng công tử mỗi người đứng một bên hét to.

- Đá nó, đá nó!

Hoàng công tử giơ nắm tay nhỏ, mặt đỏ lên.

Điểm số bên sân đã là 8:1. Đội của Cao Nghiêu Khanh chiếm thượng phong. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenyy.com

Ngọc Doãn đứng sau nhìn Hoàng công tử, nở nụ cười.

Dạy Hoàng công tử hai ngày rồi, có điều ranh con này hình như không có hứng thú học đàn lắm, ngược lại rất thích chí với trận đá cầu kia. Tuy nhiên, so sánh ra, đội của Cao Nghiêu Khanh dưới sự chỉ điểm của Hoàng Như Ý và Phạm lão nhân thì rõ ràng là vượt xa đội của Hoàng công tử, không ngăn cản nổi. Ngọc Doãn phát hiện, thủ hạ của Hoàng công tử tố chất thân thể rất mạnh, nhưng kỹ thuật dưới chân lại rõ ràng không bằng thủ hạ của Cao Nghiêu Khanh, cho nên trên trận đấu căn bản ngăn cản không nổi.

Điểm số 8:1 khiến Hoàng công tử thẹn quá hóa giận.

Cao Nghiêu Khanh một bên dường như cũng không thèm để ý, ngược lại cười hì hì nhìn sân đấu, liên tục gật đầu.

Y đang ngồi ở bên sân, bộ dạng như lão Khương Thái công câu cá bỗng nhiên đứng dậy, đi đến bên sân hoa chân múa tay vui sướng, vung kỳ chỉ huy. Kỳ thật những động tác kia có ý gì chỉ sợ ngay cả Cao Nghiêu Khanh cũng không hiểu.

Nếu như ở hậu thế, hành động của y như vậy sẽ bị áp hai chữ: Tinh tướng.

Đội cầu Thái úy kỹ thuật rất tốt, cũng không cần Cao Nghiêu Khanh chỉ huy, rất nhanh tạo thành thế công kích.

Vốn Ngọc Doãn cũng không muốn dính vào, nhưng khi nhìn bộ dạng tinh tướng kia của Cao Nghiêu Khanh thì đúng là không thể chịu nổi.

- Kham công tử, đá như vậy không được đâu.

Ngọc Đoãn đột nhiên mở miệng nói:

- Những đội viên này của ngươi rõ ràng không so được với đội của Nha nội, thủ hạ đá ăn ý, kỹ thuật cũng rất mạnh.

Cứ tiếp tục đá như vậy chỉ có thể thua thảm hại hơn thôi.

Hoàng Kham nghe vậy lập tức quay lại:

- Tiểu Ất, vậy nên như nào mới tốt?

- Lấy dài công ngắn.

Hoàng công tử hơi sửng sốt, lộ vẻ nghi hoặc.

Cậu bé này cũng rất thông minh, nhưng dù sao vẫn là con nít, sao có thể hiểu được ý nghĩa của câu đó.

Ngọc Doãn cười nói:

- Kỹ thuật đội viên của ngươi kém bọn họ, nhưng lại mạnh hơn bọn họ.

Hơn nữa ta thấy những đội viên này của ngươi đều là những người có bản lĩnh, đó chính là ưu thế của ngươi. Trong quy tắc hợp lý thì có thể sử dụng mọi thủ đoạn, thủ hạ của ngươi không thể đấu kỹ thuật với họ, thì có thể đấu sức mạnh thân thể, chẳng lẽ không thắng được bọn họ?

Kỹ thuật Đội Thái úy giống như kỹ thuật latin đời sau.

Ngọc Doãn bảo thủ hạ của Hoàng công tử học tập đấu pháp dùng sức mạnh của Châu Âu.

Đứng ở sau Hoàng công tử, Ngọc Doãn chậm rãi nói Hoàng công tử lập tức hiểu ý của Ngọc Doãn.

Cậu vội vàng triệu tập đội viên lại, sau một hồi chỉ điểm, đám thủ hạ lập tức đã thay đổi đấu pháp, bắt đầu lấy ưu thế thân thể tiếp xúc va chạm với đối phương. Tình trạng trở nên hỗn loạn, khắp nơi đều là cảnh người ngã ngựa đổ. Tuy nhiên, kể từ đó, cũng quả thật tạo nên hiệu quả, ít nhất ưu thế kỹ thuật của đội Thái Úy bị giảm bớt đi rất nhiều.

Lần này Cao Nghiêu Khanh đứng ngồi không yên.

Y đứng bên sân hò hét, nhưng thủ hạ kia trong lúc nhất thời khó thích ứng với phong cách biến hóa của đội Hoàng công tử.

Gương mặt nhỏ nhắn của Hoàng công tử không còn âm trầm nữa.

Cậu giơ nắm tay lên, hò hét cổ vũ đội của cậu, khuôn mặt nhỏ nhắn hưng phấn đỏ bừng.

Khi cuộc tranh tài chấm dứt, điểm số dừng ở mức: 9:7. Hoàng công tử tuy thua nhưng lại rất cao hứng.

Từ 8:1 đến 9:7, đặc biệt là thời gian ngắn cuối cùng, gần như là thủ hạ của cậu áp chế thủ hạ của Cao Nghiêu Khanh, sự biến hóa này sao không khiến cậu hưng phấn chứ? Ngọc Doãn khoanh tay, trên mặt cũng cười tươi dường như vì Hoàng công tử vui vẻ mà cũng cảm thấy cao hứng. Cao Nghiêu Khanh trong những phút cuối khẩn trương đến cực điểm. Tuy rằng cuối cùng y đã giành được thắng lợi nhưng thắng lợi này cũng thật sự hung hiểm. Nếu ngay từ đầu Hoàng công tử chọn dùng loại đấu pháp này kết quả sau cùng không cần nói cũng biết. Cho nên, toàn thân Cao Nghiêu Khanh toát mồ hôi lạnh.

- Hoàng...Hoàng công tử thật bản lãnh.

Cao Nghiêu Khanh đi tới, liên tục khen ngợi.

Tuy nhiên, nghe ngữ khí của y giống như có chút nịnh nọt.

Ngọc Doãn nhìn y không khỏi cảm thấy kỳ quái. Người này vừa rồi lúc tranh tài còn hạ độc thủ....

- Là Thập bát tỷ muốn ta đấu như vậy, lúc trước bởi nàng thua Hoàng công tử, cho nên...

Ngọc Doãn nghe vậy thì cười, không để tâm đến chuyện này nữa.

Kết thúc trận đấu, Hoàng công tử đi theo Ngọc Doãn vào nhà thủy tạ ngồi xuống bắt đầu học cầm kỹ.

Nói thật, đừng nhìn Hoàng công tử thông minh, nhưng lại không có thiên phú về âm luật. Thậm chí cậu như có sự mâu thuẫn đối với học đàn, mà ngay cả cậu cũng không biết mâu thuẫn này xuất phát từ đâu. Hai ngày này Ngọc Doãn chủ yếu dạy cậu sử dụng, hơn nữa là cách đơn giản dễ dàng, nhưng Hoàng công tử trước sau không hề tiến bộ, có vẻ cực kỳ trúc trắc.

Sử dụng đàn cổ ở thời kỳ Bắc Tống ước chừng có hơn một trăm loại.

Nhưng mà tới đời sau trải qua tinh giản cải tiến, còn có một chút nhân tố là do con người làm thất truyền thì chỉ còn lại hơn ba mươi loại. Ngọc Doãn bắt đầu từ bên trong cách sử dụng ba mươi loại này mà lựa chọn mười hai loại điều khiển, có thể nói là kiến thức cơ bản, nhưng mà trong nội tâm Hoàng công tử có mâu thuân, nên không những không học được mà còn nảy sinh sự buồn chán.

- Kham công tử, dừng lại trước đã.

Hoàng Kham ngẩn ra, lộ vẻ áy náy.

Ngọc Doãn bưng trà, đặt bên cạnh tay cậu rồi sau đó ngồi xuống đối diện.

- Kham công tử có thể nói cho ta biết tại sao cậu học đàn không?

Hoàng Kham do dự một chút hạ giọng nói:

- A Ông ta cầm kỳ thư họa không gì là không giỏi, mà ta học đàn thủy chung không có tiến bộ. A Ông rất yêu thương ta, ta thật sự không muốn ông thất vọng. Hơn nữa, quan hệ giữa cha và a Ông không tốt nếu ta học cầm tốt nói không chừng có thể khiến quan hệ của cha và a Ông dịu đi.

Hóa ra là nguyên nhân này!

Ngọc Doãn thở dài, đứng dậy, đi đến bên cửa sổ nhà thuỷ tạ.

Có lẽ, không phải Hoàng công tử mâu thuẫn, mà là cậu mang áp lực quá lớn cho nên khiến cậu nảy sinh cảm giác chán ghét.

- Kham công tử có thích học đàn không?

- Ta...

- Ha hả, hôm nay chúng ta không học đàn nữa, mà chỉ nói chuyện phiếm thôi.

Ừm, ví dụ như, Kham công tử thích gì?

- Ta ta ta...

Hoàng Kham đỏ mặt, sau một lúc lâu hạ giọng nói:

- Ta thích đấu vật...Nhưng cha và a nương không đồng ý, ngay cả a Ông cũng không muốn ta học đô vật. Nhưng mỗi lần xem người ta đấu nhau thì ta rất thích.

Tiểu Ất, nghe di nương nói, ngươi đấu vật rất giỏi?

- Ồ, chỉ là biết một chút.

Hoàng Kham bĩu môi, thở dài:

- Người nào cũng có thể học đô vật nhưng ta thì không được học.

Trước kia, cung...trong phủ có một vị lực sĩ từng dạy ta một ít quyền cước nhưng sau lại bị a nương phát hiện đuổi người đó đi.

Thật không ngờ cậu nhóc này lại thích đô vật.

Tuy nhiên ngẫm lại, dường như không có gì kỳ lạ cả. Thời Bắc Tống, dân gian rất lưu hành thể loại đô vật này Dù là ở Câu lan ngõa xa cũng chuyên biểu diễn loại này, người xem cũng rất đông, có thể được coi là thịnh hành toàn dân vận động.

Nhưng người như Hoàng Kham con cháu thế gia, có thể thích, có thể thưởng thức, nhưng chưa hẳn đồng ý cho học.

Bắt cậu ta từ bỏ ý thích của mình rồi lại phải gánh vác trách nhiệm nặng nề, chịu áp lực thật lớn để học những tài nghệ khác. Đừng nói Hoàng Kham chỉ là một đứa trẻ, dù là Ngọc Doãn, gặp phải tình huống này ngoài miệng có lẽ không nói nhưng trong lòng sẽ thấy phiền chán.

Nếu muốn Hoàng Kham chuyên tâm học đàn, thì phải làm cho cậu có hứng thú với âm luật.

Nưng đây cũng không phải là chuyện dễ, dù sao trong thâm tâm cậu bé này vô cùng mâu thuẫn, vốn lại không tự biết.

Kể từ đó, cậu càng học càng không có lòng tin, càng học càng không có hứng trí, thậm chí đến cuối cùng, càng học càng phiền.

- Kham công tử muốn học phác pháp sao?

Hoàng Kham nghe vậy mắt sáng ngời.

- Ta có thể học sao?

- Vì sao không thể học...

- Nhưng cha và a nương ta đều nói, phác pháp kia chỉ là kỹ nghệ nông cạn, không thể làm được thành tựu lớn.

Ngọc Doãn nhăn mày lại, đột nhiên có chút ác cảm đối với cha mẹ của Hoàng Kham.

Nhưng hắn không thể nói vậy trước mặt Hoàng Kham, vì thế do dự một chút liền hạ giọng nói:

- Thật ra tài nghệ dân gian không phân cao thấp, là bởi vì mọi người định cao thấp cho nó rồi. Cho nên mới có quan niệm này.

Không dám nói cha mẹ người đúng, nhưng bên trong lục nghệ mà thánh nhân truyền lại, ngự (cưỡi ngựa) và xạ là tài nghệ của thánh hiền.

Nhưng hiện tại, xạ lễ đã xuống dốc, dù là ở Quốc Tử Giám, sở học cũng rất sơ sài, về phần ngự lễ, trở thành kỹ nghệ của người buôn bán nhỏ, chẳng lẽ nói thánh nhân là bỉ phu sao? Kham công tử muốn học phác pháp, cũng là một chuyện tốt, ít nhất có thể phòng thân tự bảo vệ mình, cũng có thể cường kiện thân thể. Từ xưa đến nay, câu chuyện về mỹ nhân yêu anh hùng, nhưng nếu là một thư sinh ốm yếu, trói gà không chặt, chưa hẳn đã được mỹ nhân yêu thích.

Hoàng Kham nghe Ngọc Doãn nói thú vị thì không nhịn được cười.

- Như vậy thì, chúng ta làm một giao dịch.

- Giao dịch gì?

- Mỗi ngày ngươi nắm vững ba loại điều khiển, ta dạy ngươi một chiêu phác pháp.

Nếu ngươi học thành mười hai cách điều khiển cơ bản ta sẽ dạy ngươi chân pháp. Là chân pháp không phải là loại biểu diễn hiến nghệ trong Câu lan ngõa xá! Ha hả, chỉ cần ngươi đồng ý, ngay bây giờ ta sẽ dạy ngươi phác pháp.

- Thật sao?

Ánh mắt Hoàng Kham sáng rực.

Ngọc Doãn cười nói:

- Gạt ngươi làm gì, chuyện ta truyền phác pháp cho ngươi, trời biết đất biết, ngươi biết ta biết... Nếu bị người khác biết, truyền đến tai cha mẹ ngươi, ta dù muốn dạy ngươi cũng chỉ sợ ngươi không có cơ hội học nữa.

Hoàng Kham lập tức gật đầu như gà mổ thóc.

Ngọc Doãn lập tức đứng lên, đem cái bàn đặt vào trong buồng, để ra một khối đất trống.

Trước tiên hắn truyền mấy bộ thủ pháp cho Hoàng Kham, rồi sau đó dạy cậu hai chiêu công phu trên tay. Nhắc tới cùng kỳ lạ, Hoàng Kham dường như có thiên phú về đô vật, không ngờ nắm vững rất nhanh. Sau đó cậu lại học cầm, không những nắm được điểm then chốt, lại còn nhanh chóng nắm vững ba loại điều khiển.

Trời đã tối, đã qua giờ Dậu.

Ngọc Doãn thấy sắc trời không còn sớm, liền đứng dậy cáo từ, Hoàng Kham lưu luyến không rời, tiễn hắn đến cửa Hạ Kiều Viên.

Hai người lại hẹn ngày mai đến tiếp.

Lúc này Ngọc Doãn mới từ biệt Hoàng công tử, bước về nhà.

Dọc đường đi, hắn nghĩ nên làm thế nào để Hoàng công tử có hứng thú với âm luật?

Trong đầu chợt nảy lên ý niệm làm hắn đột ngột dừng bước chân, đứng ở bên đường, đầy trầm tư.

Có lẽ, có thể thử xem?


/534

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status