Tống Thì Hành

Chương 269: Thầy giáo Nội xá

/534


Ngày mười lăm tháng tám đã qua, việc ca tụng Mẫu Đơn đình lại đưa Ngọc Doãn lên đầu ngọn sóng gió.

Người ta nói Tiểu Ất thì chắc chắn nhắc đến Mẫu Đơn đình.

Trong lúc nhất thời cửa hàng chính của các tửu lầu trong thành Khai Phong đều mang số tiền lớn mời hắn sáng tác khúc phổ, chỉ có điều đa số đều bị Ngọc Doãn mềm dẻo xin miễn. Hắn chỉ đồng ý với lời mời của tửu lầu Thiên Kim Nhất Tiếu, hơn nữa cũng không có nói rõ khi nào thì có thể giao ra khúc phổ và bài hát.

Đới Tiểu Lâu hiểu được chuyện này không phải nói có là có, đừng nói là khúc phổ kia khó cầu, ngay cả bài hát kia cũng phải xem coi có cơ duyên không. Chỉ có thể nói lúc trước Phong Nghi Nô may có cơ duyên mới được "Mẫu Đơn đình", nếu không phải là bị lầu Phong Nhạc khinh thường, chỉ sợ Ngọc Doãn không thể tạo được sự kích động mà sáng tác nên "Mẫu Đơn đình". Hơn nữa lúc trước Ngọc Doãn không hề lo lắng khi đem Mẫu Đơn đình cho Thiên Kim Nhất Tiếu lầu thì không có sự tồn tại của Từ Bà Tích rồi, chỉ sợ Mẫu Đơn đình cũng không thể vang vọng được.

Thiên thời, địa lợi, nhân hoà…

Thiếu một thứ cũng không được!

Đới Tiểu Lâu muốn, chỉ là một lời hứa của Ngọc Doãn.

Về sau, Thiên Kim Nhất Tiếu lầu đã được không ít lợi ích từ phía Ngọc Doãn.

Đừng nói lúc trước "Kim Xà Cuồng Vũ" là được miễn phí đó, kế tiếp là Âu Lộ Vong Cơ đã khiến cho thanh danh của Trương Chân Nô nổi lên.

Quan trọng là không ai có thể vượt qua được chuyên mục mỹ thực của "Tuần San Thời Đại Đại Tống", khiến cho Thiên Kim Nhất Tiếu lầu nhanh chóng thu được lợi nhuận cao.

Đới Tiểu Lâm tìm Ngọc Doãn, đầu tiên là đưa ra một lời hứa, thứ hai là vì tờ báo kỳ thứ hai của Tuần san Thời Đại Đại Tống, để tiếp tục đăng nội dung của Thiên Kim Nhất Tiếu lầu. Vì thế, Đới Tiểu Lâu rất dễ chịu khi bỏ ra năm nghìn quan để yêu cầu đăng báo trong vòng một tháng. Chỉ với khoản thu như thế đã khiến cho mọi người trong Tuần san Thời đại Đại Tống cũng không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

Có khoản tiền này, Tuần san sẽ không còn phải lo lắng về vấn đề tiền bạc nữa.

Tuy nói Cao Nghiêu Khanh, Ngọc Doãn cũng không phải là những người rất thiếu tiền, nhưng nếu cứ tiếp tục như thế mà không thấy thành quả thì khó mà kiên trì được.

Khi Đới Tiểu Lâu gia hạn khế ước không lâu thì Mã Nương Tử ở Phong Nhạc lầu đến thăm, hi vọng có thể đăng báo với nội dung Phong Nhạc lầu lên trên Tuần san. Vì thế, Phong Nhạc lầu đồng ý mỗi tháng đưa năm nghìn quan. Tài lộc ngoài ý muốn khiến cho Ngọc Doãn có chút giật mình. Hắn không ngờ hiệu ứng quảng cáo này lại bị người ta phát hiện nhanh đến thế, thật sự là ngoài dự đoán của mọi người.

Chẳng trách đời sau đánh giá, Đại Tống là một thời đại đã bước một chân vào chế độ Tư bản chủ nghĩa.

Cuộc sống của mọi người trong thời đại này có đầu óc kinh doanh rất linh hoạt, đối với khả năng tiếp nhận các sự việc mới phát sinh, cũng ngoài dự kiến của Ngọc Doãn.

Chỉ có điều nếu cứ như thế thì sẽ có chút phiền phức.

Đã đồng ý với Thiên Kim Nhất Tiếu lầu thì sao có thể quảng cáo cho Phong Nhạc lầu?

Tuy rằng những người trong thời Tống có đầu óc kinh doanh rất linh hoạt nhưng có phần cứng nhắc. Nói cách khác, họ tuân thủ nghiêm ngặt nguyên tắc một nhà nữ chứ không được hai nhà, vạn phần rối ren. Nhưng đối với việc này ngược lại Ngọc Doãn không hề có cảm xúc gì. Tuần san Thời đại Đại Tống chỉ là một vật dẫn, ngươi đồng ý trả tiền thì ta sẽ quảng cáo cho ngươi, thì có chuyện gì lớn lao chứ. Một phần trên báo chí đời sau, một lúc đăng đến mấy nhà quảng cáo thì đã quá quen thuộc, cho nên Ngọc Doãn suy nghĩ thật lâu thì có một đề án.

Đều đăng bài của Thiên Kim Nhất Tiếu lầu và Phong Nhạc lầu, đồng thời sẽ mở rộng đại hội thi đấu về cuộc viết bài.

Đề mục này được đăng lên đầu bìa báo Khai Phong, nếu lấy được giải thưởng thì có thể đạt được một trăm nghìn quan. T.r.u.y.ệ.n.Y.Y.c.o.m

Mà một trăm nghìn quan này do Thiên Kim Nhất Tiếu lầu và Phong Nhạc lầu gánh chịu.

- Rút lông cừu trên người con dê, cứ để cho hai nhà đấu đi… Bọn họ đấu càng tàn nhẫn thì mình càng thoải mái. Đến lúc đó thì mời một số tiến sĩ ở trường thái học Quốc Tử Giám đến phê bình, chắc chắn sẽ khiến cho chuyện này sôi động hẳn lên, chẳng phải rất tốt sao?

Đám người Cao Nghiêu Khanh nghe xong chủ ý của Ngọc Doãn, không khỏi liên tục tán thưởng.

Cao Nghiêu Khanh và Lý Dật Phong liền liên lạc với Phong Nhạc lầu và Thiên Kim Nhất Tiếu lầu, với sự thông minh của Đới Tiểu Lâu và Mã Nương Tử thì làm sao không hiểu được nội tình bên trong? Muốn thúc đẩy chuyện này cũng không có khó gì.

Cũng chưa đợi hai nhà hồi âm, Phong Nghi Nô ở Phan lầu đã tìm đến.

Nhưng mà Phong Nghi Nô không phải muốn Ngọc Doãn quảng cáo dùm tửu lầu của cô, mà muốn mượn báo Tuần san để thúc đẩy Từ Bà Tích.

Mà nay tất cả sinh lực của Phan lầu đều đang tập trung ở đại hội Hoa Khôi.

Tuy Phong Nghi Nô thông minh giỏi giang nhưng tinh lực thì có hạn, cho nên đã không để ý đến hình thức quảng cáo này, càng không có để ý đến nhất cử nhất động của hai tửu lầu này. Đối với chuyện này, Ngọc Doãn cũng không có ý nhắc nhở, chỉ nói với Phong Nghi Nô kêu cô tìm người viết một chút lời bình "Du viên", và đánh giá chút giọng hát độc đáo kia của Từ Bà Tích, sau đó đăng lên Tuần san.

Ngọc Doãn và Phong Nghi Nô cũng được coi là quen biết.

Nhưng quen biết là quen biết, dù sao chuyện này cũng sẽ liên luỵ đến đại hội thi đấu Hoa khôi vào cuối năm nay. Cho nên một đao kia đi xuống chắc chém được Phan lầu hai nghìn quan, hơn nữa đồng thời thúc đẩy để Phan lầu tiếp tục thanh toán chi phí, tính ra nếu mỗi kỳ đều phải đăng báo thì chi phí mỗi tháng là tám nghìn quan. Đương nhiên, quảng cáo của Phan lầu này chiếm lấy trang báo cũng tốt hơn là hai nhà kia.

Đến lúc này bọn người Lý Nhược Hư mới thật sựlà phục Ngọc Doãn.

Nhớ ngày đó lúc họ xử lý công báo Khai Phong, làm được một kỳ thì đồng thời là phải bồi thường, bồi thường cả chì lẫn chài.

Nào biết được Ngọc Doãn vừa mới bắt đầu đã có thể xoay chuyển tình thế cho Tuần san Thời đại Đại Tống, cũng khiến cho mấy người kia cảm thấy rất xấu hổ.

Theo như lời của Ngọc Doãn thì đám người Lý Nhược Hư có thể viết văn, nhưng nếu nói về óc tư duy thì có phần kém hơn Ngọc Doãn.

Đối với tiền đồ của Thời đại Tuần san Đại Tống dường như càng có tin tưởng.

*****

Thời gian rất nhanh, trong nháy mắt đã đến tháng chín.

Từ lúc nhập học vào thư viện Quan Kiều, Ngọc Doãn và Dương Tái Hưng là học sinh của thư viện Quan Kiều.

Đối với sự lựa chọn này của hắn có người tán thưởng cũng có người mê hoặc.

Lý Dật Phong Cao Nghiêu Khanh đã cùng nhau đi đến vào ngày đầu tiênNgọc Doãn được vào Quan Kiều thư viện, xem như đã giữ thể diện cho Ngọc Doãn.

Vốn giáo sư Thư viện Quan Kiều không đồng ý nhận Ngọc Doãn và Dương Tái Hưng.

Có lẽ hai người này do Liễu Thanh đồng ý, tuy rằng các giáo sư không muốn cũng không dám làm mất thể diện của Liễu Thanh.

Chứ đừng nói chi là sau này thanh danh của Ngọc Doãn càng lớn… Tuy nói đây không phải là thanh danh tốt nhưng cũng đủ để khiến cho các giáo sư này kinh sợ.

Đây chính là một nhân vật ngay cả Ngự Quyền quán mà cũng dám đơn độc đến khiêu chiến!

Thuộc hạ của Ngọc Doãn và Dương Tái Hưng có đến mấy chục người, có thể nói rất là hùng hậu.

Giáo sư thư viện đa số là người Khai Phong, cho dù bọn họ coi thường Ngọc Doãn và Dương Tái Hưng nhưng cũng không dám đắc tội với hai người. Nếu chẳng may chọc giận hai người này, khiến một đám lưu manh đến nhà quấy rối thì sẽ phiền toái hơn.

Nếu là ông chủ giới thiệu thì để cho họ vào thư viện thì có sao đâu?

Chỉ có điều chẳng ai ngờ rằng "Mẫu Đơn đình" vừa ra thì thanh danh của Ngọc Doãn càng cao.

Ai mà không biết khúc từ của tiểu Ất song tuyệt, càng là một tay đàn rất hay? Đợi đến lúc hắn chính thức nhập học, các giáo sư ở thư viện mới biết được Tiểu Ất này không chỉ thông thạo âm luật, quyền cước vô song, mà khúc từ song tuyệt, chắc chắn không phải là một người đầu đường xó chợ.

Cao Nghiêu Khanh, Lý Dật Phong kia không chỉ là Thái Học Sinh mà còn là con ông cháu cha.

Hơn nữa Chu Huyến chạy đến giúp vui, thanh thế nhập học của Ngọc Doãn đúng là không nhỏ.

Thế cho nên Viện trưởng của thư viện Quan Kiều cũng phải đi ra tiếp đón, còn khen không dứt lời về "Mẫu Đơn đình".

- Hôm nay Tiểu Ất nhập Quan Kiều ắt sẽ khiến cho thanh danh của thư viện nổi lên.

Không bằng như này với tài hoa của Tiểu Ất thì không thể làm ngoại xá sinh, cứ nhập thượng xá, được không?

Thư viện dân gian noi theo kết cấu của trường Thái Học.

Có phân ra ngoại xá và thượng xá, nên không giống nhau.

Đa số các ngoại xá chỉ có ở trong một số cơ sở dạy học, mục đích chủ yếu là dạy cho người biết chữ và các môn học có phần giống nhau.

Hơn nữa ngoại xá chiêu nhận học sinh, phần lớn đều là con cái gia đình nghèo khổ.

Mục đích của họ là biết chữ chứ không cầu lấy công danh, chỉ vì muốn biết chữ mà đến… Đa số những học sinh ở ngoại xá sau khi học xong thiên tự văn, bách gia tính thì sẽ không tiếp tục theo học mà ra ngoài đời để kiếm sống. Đương nhiên cũng có một số học sinh ở ngoại xá cũng có thành tích tốt để tiến vào thượng xá và học cao hơn nữa, thậm chí là theo đuổi công danh.

Nào biết được Cao Nghiêu Khanh lại nhăn mặt nhăn mày.

- Tài năng của Tiểu Ất vào nội xá vẫn còn hơn xa, làm sao để hắn nhập thượng xá?

Nội xá có cấp bậc cao hơn thượng xá một bậc.

Cũng chính là nhữnghọc sinh đã xác định được mục tiêu và quyết định khảo thủ công danh mới có thể bước vào nội xá.

Sau khi vào nội xá sẽ có hai con đường, một đường là khoa cử, hai là vào trường Thái Học làm học trò của Thiên Tử, chờ đợi để được đỗ tiến sĩ.

Những học sinh nội xá trong thư viện này giống như các học sinh trung học ở đời sau.

Còn thượng xá, đa số đều tiếp cận với tính chất chuyên nghiệp bậc trung học…

Ngọc Doãn cũng không biết những đường cong lượn quanh thư viện Quan Kiều này, nghe Cao Nghiêu Khanh nói thế, hắn mới biết trong thư viện cũng có phân ra nội xá và thượng xá.

Chỉ có điều Viện trưởng này làm sao phải bắt mình vào thượng xá mà không phải là nội xá?

Từ giọng điệu vừa rồi của y có thể nghe ra y vẫn có chút tôn trọng đối với mình.

Nghe Cao Nghiêu Khanh nói như vậy Viện trưởng lập tức khóc cười.

- Tiểu Ất có thể sáng tác bài"Đăng Đại", lại có thể viết "Mẫu Đơn đình", tài năng và học vấn thì không cần nói đến.

Với tài hoa của hắn vào nội xá cũng là rất chính đáng, các giáo sư trong thư viện cũng không thể có ý kiến nào… Chỉ có điều lần giảng bài này, nội xá lại mời đến một giáo sư. Nghe nói trước đây ông ta đã chốt lại số lượng học sinh trong nội xá, nếu Tiểu Ất báo danh sớm khoảng ba bốn tháng, tất nhiên sẽ được vào. Nhưng bây giờ đúng là khó giải quyết.

Lý Dật Phong nghe được liền mất hứng.

- Người trong thư viện Quan Kiều rất có giá, có vẻ Tiểu Ất vào thư viện của ông, vốn là các ông may mắn nhưng lại làm khó làm dễ, đây là đạo lý gì?

Với tài học của Tiểu Ất vào nội xá là chuyện rất dễ dàng, với sự hiểu biết của giáo sư kia chẳng lẽ lại từ chối?

- Nha nội có điều không biết, vị giáo sư này có lai lịch khá lớn.

Trước đó nếu không có quan lớn Liễu bỏ ra số tiền lớn để mới cùng với nhờ vả nhiều môn lộ thì vị giáo sư kia sẽ không chịu về đây. Hơn nữa ông ta vừa vào thư viện liền công bố chuyện của ngoại xá và thượng xá ông ta không hỏi đến nhưng nội xá sẽ do ông ta xử lý.

- Liễu Thanh kia cũng đồng ý?

- Đúng vậy.

Lúc nói chuyện Viện trưởng cũng có vài phần kính trọng.

Còn trong lòng Ngọc Doãn cũng bắt đầu có chút thấp thỏm không yên.

Mình biết bản lĩnh của mình, vị giáo sư nội xá một khi đã mạnh mẽ, dứt khoát như thế, nghĩ lại cũng đúng là một người có bản lĩnh.

Nếu chẳng may…

Hắn vừa định nói làm thượng xá sinh cũng được rồi!

Nào ngờ Cao Nghiêu Khanh giận rầm lên nói:

- Gã khốn đó là ai mà lại dám như thế? Để ta lĩnh giáo một chút xem ông ta có bản lĩnh gì.

Còn chưa dứt lời thì nghe thấy một giọng nói rất thanh nhã truyền đến từ ngoài đại sảnh,

- Cũng tốt, vậy thì sẽ đấu với Cao Tam Lang ngươi, để xem ngươi có tài năng thế nào.


/534

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status