- Là kẻ nào đấy!
Lập tức Cao Nghiêu Khanh phát hoả, nhảy dựng lên lớn tiếng quát to.
Nếu không phải Lý Dật Phong ngăn anh ta lại, nói không chừng Cao Nghiêu Khanh này đã lao ra gây phiền toái với người đang nói chuyện kia.
Cũng khó trách cái tên "Cao Tam Lang" này người bình thường sao có thể gọi? Giống như Ngọc Doãn vậy khi gọi "Nha nội" là Lý Dật Phong nhiều nhất cũng phải gọi anh ta một tiếng "Tam Lang". Trong phủ Khai Phong này người có thể gọi thẳng tên "Cao Tam Lang" đều là nhân vật có danh tiếng.
Không tệ, tiếng tăm của thư viện Quan Kiều không nhỏ.
Nhưng danh tiếng củangười đó còn lớn hơn nữa, nói cho cùng cũng chỉ là một thương nhân tự mở một thư viện cá nhân.
Trong mắt Cao Nghiêu Khanh, trong thư viện này không có ai có thể đáng để y chú ý đến, thậm chí trong thâm tâm còn có chút khinh thị.
Mà nay có người chẳng những gọi thẳng "Cao Tam Lang", lại còn nói với giọng điệu như chỉ dạy vậy.
Nhưng khi Cao Nghiêu Khanh quay người nhìn lại thì lập tức ngây ngẩn cả người.
Ngọc Doãn vốn muốn bước lên ngăn cản nhưng thấy Cao Nghiêu Khanh biến sắc, đứng đó một hồi lâu và nói không nên lời.
Theo ánh mắt của y thì thấy từ ngoài đại sảnh bước vào một ông già.
- Học sinh Lý Dật Phong bái kiến Diễn Sơn tiên sinh.
Lý Dật Phong không dám chậm trễ, bước nhanh lên trước để thi lễ với ông lão.
Còn Cao Nghiêu Khanh thì đờ cả người ra, một lúc lâu cũng nói không nên lời.
Trước đó y đòi gây sự còn bây giờ thì một tiếng cũng nói không ra. Bộ dạng kia chỉ khiến cho Viện trưởng vừa rồi chảy mồ hôi lạnh giờ lại đang mừng thầm.
- Ngươi là con trai của Bá Kỷ phải không?
- Vâng là học trò.
- Ha ha, lần trước gặp ngươi chỉ là một đứa bé, thoáng cái đã qua mười năm, cũng đã trở thành đại nhân rồi… Phụ thân ngươi hiện giờ ông ta vẫn khỏe chứ?
- Phụ thân vẫn khoẻ nhưng mà rất là nhớ tới tiên sinh.
Lý Dật Phong nho nhã lễ độ khiến Ngọc Doãn đứng bên cạnh cũng phải giật mình.
Hắn không khỏi nuốt nước miếng và thầm cảm thấy hoảng sợ.
Bá Kỷ, tự là Lý Cương. Trong thời đại này nếu không có bạn bè thân nhất, hay là bề trên thì không thể nào gọi thẳng tự trước mặt hậu bối được. Có thể xưng hô như thế, nếu Lý Dật Phong lại thuận theo cho thấy lai lịch người này không nhỏ.
Diễn Sơn tiên sinh?
Người nào thế…
Ngọc Doãn có chút nghi hoặc.
Ánh mắt của ông lão nhìn thoáng qua người Ngọc Doãn, đột nhiên trong mắt hiện lên vẻ đau thương.
Nhưng chợt ông ta lướt qua Ngọc Doãn, nhìn Cao Nghiêu Khanh nói:
- Cao Tam Lang không phải muốn chỉ điểm ông lão sao?
Cuối cùng Cao Nghiêu Khanh tỉnh táo lại, nơm nớp lo sợ bước lên phía trước.
- Vừa rồi học trò đã vô lễ, mong Diễn Sơn tiên sinh thứ tội.
- Ngươi cũng biết vừa rồi con vô lễ sao?
Ông lão cười lạnh một tiếng rồi đột nhiên cất cao giọng nói lớn tiếng quát:
- Ngươi nghĩ ngươi là ai mà lại cố tình gây sự ở nơi thánh hiền này? Tuy rằng thư viện Quan Kiều không phải là trường Thái Học, nhưng cũng không phải nơi ngươi có thể tuỳ ý làm bậy.
Bao năm ngươi đọc rất nhiều sách kia mà, chứ không phải đọc được con chó trong bụng? Cao Cầu đã dạy ngươi như thế nào!
Ngọc Doãn hít sâu một hơi.
Ông lão kia thật đúng là mạnh mẽ, vừa xuất hiện đã có thể khiến Cao Nghiêu Khanh co rúm lại như con chim cút vậy.
Mà lão còn gọi thẳng tên Cao Cầu càng cho thấy thân phận không tầm thường. Trong lòng Ngọc Doãn càng cảm thấy tò mò, cuối cùng ông lão kia có thân phận gì. Nhưng thấy ông lão đó như thế thì hắn cũng không dám mở miệng hỏi gì.
Cao Nghiêu Khanh mồ hôi nhễ nhại.
Sau khi ông lão mắng Cao Nghiêu Khanh xong liền chỉ vào Viện trưởng kia nói:
- Ngươi là Viện trưởng thì nên làm gương để người khác noi theo chứ.
Cao Tam Lang không hiểu chuyện, ngươi cũng không hiểu chuyện nữa sao? Phải cứng rắn nói với cậu ta, không tiếp nhận thì thôi cớ sao lại lải nhải nhiều làm gì.
Cao Nghiêu Khanh bị chửi đến không còn mặt mũi nhưng cũng không dám làm càn.
Còn vị Viện trưởng kia lại cẩn thận và liên tục xin lỗi.
Mắng xong hết một vòng người, ông lão mới đưa ánh mắt nhìn Ngọc Doãn.
Chẳng hiểu tại sao Ngọc Doãn lại cảm thấy ánh mắt của ông lão khi nhìn hắn rất là kỳ lạ… Có yêu thương, có tiếc nuối lại có chút không rõ ràng, cũng không biết sao có thể nói ra được ý đó. Cảm giác đó đúng là giống như một trưởng bối thấy được hậu bối không nên thân vậy.
- Ngươi gọi là Ngọc Doãn?
- A.. Đúng là tiểu tử.
- Ngọc Doãn, Ngọc Doãn… Phụng tỷ chi quan.
Lúc trước đặt tên này cho ngươi cũng hi vọng sau này ngươi sẽ có triển vọng. Nhưng thằng nhóc thối như ngươi, suốt ngày tranh giành đấu đá, đi khắp nơi gây chuyện thị phi. Nghe người ta nói thiếu chút nữa đã bị người ta đánh chết, có chuyện như vậy hay không?
Giọng điệu của ông lão nói với Ngọc Doãn như có chút tiếc vì rèn thanh sắt không thành vậy.
Ngọc Doãn ngạc nhiên nhìn ông lão, hơn nửa ngày mới lắp bắp nói:
- Lão nhân gia, lão biết ta sao?
- Tiểu tử khốn khiếp, sao ta không biết ngươi chứ?
Chỉ là trước kia ngươi chuyên tranh giành đấu đá, nhưng khoảng thời gian này thì đúng là không tệ… Vốn nội xá này không tuyển người nữa nhưng ta phá lệ một lần. Chỉ là ngươi đừng nghĩ rằng tới nội xá rồi thì có thể cùng được ưu ái như Cao Tam Lang. Ta chắc chắn sẽ nghiêm khắc đối với ngươi.
Viện trưởng để tên của hắn vào trong nội xá của ta đi. Text được lấy tại http://truyenyy.com
Ông lão nói một phen khiến cho Ngọc Doãn không hiểu đầu đuôi ra sao cả.
Tuy nhiên Viện trưởng kia nghe xong ông lão dặn dò vội vàng đáp ứng.
Chỉ có ánh mắt nhìn của ông ta đối với Ngọc Doãn lại hiện lên vẻ kỳ quái, giống như chuyện kỳ diệu không thể tin nổi.
Rốt cuộc ông lão này là ai?
Ngọc Doãn vội vàng khom người đáp lễ, còn hỏi thêm một câu:
- Lão nhân gia, còn chưa thỉnh giáo danh tánh của ông.
- Về nhà hỏi thê tử ngươi ấy, hỏi tên của ngươi từ đâu mà có.
- Hải?
Ông lão nói xong mặc cho vẻ mặt của Ngọc Doãn mê man thì đã xoay người đi rồi.
Lý Dật Phong và Cao Nghiêu Khanh cung kính tiễn ông lão ra ngoài, đợi đến khi không thấy được bóng dáng của ông ta thì hai người như mới trút được gánh nặng, thở phào một hơi.
- Chúc mừng Tiểu Ất, chúc mừng Tiểu Ất nay đã nhận được danh sư, sau này chắc chắn sẽ được thành tựu.
Lý Dật Phong chắp tay chúc mừng Ngọc Doãn.
Cao Nghiêu Khanh hung hăng bước lên cho Ngọc Doãn một đấm,
- Thằng nhãi này chơi không hay chút nào, nếu quen biết với Diễn Sơn tiên sinh sao không nói sớm?
Ngọc Doãn cười khổ nói:
- Ngươi cho rằng ta quen biết ông ấy sao?
Suy nghĩ một hồi vẫn thấy kì lạ.
Rất rõ ràng, Ngọc Doãn không biết ông lão kia nhưng sao ông lão kia lại biết Ngọc Doãn chứ?
Nghe giọng điệu của ông ta hình như đã quen biết Ngọc Doãn lâu vậy, thậm chí ngay cả tên Ngọc Doãn cũng có liên quan đến ông lão đó.
Cao Nghiêu Khanh và Lý Dật Phong nhìn nhau, không tin tưởng.
*****
Có sự cho phép của ông lão đương nhiên Viện trưởng sẽ rất vui mừng khi Ngọc Doãn được vào nội xá.
Đồng thời ông ta còn vì nể mặt Ngọc Doãn mà chấp nhận thân phận học sinh thượng xá của Dương Tái Hưng. Nói thật Dương Tài Hưng học và biết chữ không lâu, trước đó cũng chỉ mới đọc một lượt Bách Gia Tính, vẫn còn học Thiên Tự Văn, lập tức trở thành học sinh thượng xá cũng đã là ngoại lệ. Tuy nhiên có Liễu Thanh đề cử cộng thêm chuyện phát sinh hôm nay cũng không được coi là chuyện lớn.
Nội xá có ông lão kia, Viện trưởng không thể xen vào.
Nhưng thượng xá vẫn còn nằm trong sự khống chế của ông ta, nếu thu xếp cũng không có ai dám nhiều lời.
Sau khi làm thủ tục xong, Ngọc Doãn cùng Lý Dật Phong, Cao Nghiêu Khanh a khỏi thư viện Quan Kiều.
- Đại Lang, Nha nội, ông lão kia rốt cuộc là ai?
Ở trong thư viện Ngọc Doãn không tiện hỏi nhiều, nhưng đã ra thư viện thì không thể kiềm được, liền lôi kéo hai người để dò hỏi.
- Diễn Sơn tiên sinh ngươi cũng không biết sao?
- Ta thật sự không biết mà?
Cao Nghiêu Khanh và Lý Dật Phong nhìn nhau, rồi sau đó Lý Dật Phong mở miệng nói:
- Diễn Sơn tiên sinh tên thật là Hoàng Thường, là người của Diễm Bình. Vì sáng tác ra "Diễn Sơn Từ" mà được danh hiệu đó, chính là tiến sĩ đầu tiên của năm Nguyên Phong năm thứ năm.
Đầu năm Chính Hoà làm Đoan Minh Điện Đại học sĩ, bốn năm sau thì về hưu, không ai biết tung tích…
Mà nay tám mươi trai ở trường Thái Học, cùng với chế độ và tam xá pháptrường Thái Học đều do ông ta một tay thúc đẩy mà thành, trở thành giáo dụ của người trong trường thái học.
Nay Tiểu Ất ngươi được Diễn Sơn tiên sinh coi trọng, cũng thật khiến cho người khác ghen tị.
Ngọc Doãn lập tức bối rối!
Hoàng Thường?
Cửu âm chân kinh?
Đây là phản ứng đầu tiên khi Ngọc Doãn nghe được tên này.
Ông ta không phải là võ lâm cao thủ sao? Nếu không thì tại sao lại trở thành Đại học sĩ ở Đoan Minh điện, hay là người đặt ra chế định của trường Thái Học?
Vì sao chưa nghe nói qua người này?
Trong lúc nhất thời Ngọc Doãn có chút hỗn loạn…
Hoàng Thường, tự Miễn Trọng, sinh vào năm Khánh Lịch thứ tư, cũng chính là năm đó Phạm Trọng Yêm sáng tác "Nhạc Dương lâu ký". Trong sử sách không có thể hiện rõ cuộc đời, chỉ nói ông ta làm thơ với ngôn ngữ thuần khiết, như nước mùa xuân ngọc bích khiến lòng người say mê.
Tác phẩm tiêu biểu có "Mại hoa thanh" "Vĩnh ngộ nhạc" "Yến quỳnh lâm" …
Tuy nhiên tác phẩm nổi tiếng nhất vẫn là hai bài "Giảm tự mộc lan hoa" và "Điệp luyến hoa".
Trong đó, đặc biệt "Giảm tự mộc lan hoa" được lưu truyền phổ biến nhất.
Giảm tự mộc lan hoa?
Thật ra Ngọc Doãn biết.
Hồng kỳ giơ lên cao, Dương Liễu Chử bay ra.
Trống đánh như xuân lôi, thẳng phá Yên Ba xa xa trở về…
Chuyện này hậu thế lưu truyền cũng không rộng rãi lắm nên Ngọc Doãn cũng không biết rõ.
Nhưng từ lúc trọng sinh ra đến giờ, hắn từng trải qua thao diễn Hồ Kim Minh nên cũng có nghe bài từ này. Chỉ có điều trước đó Ngọc Doãn đúng là không biết tác giả của bài từ này.
Sao một nhân vật đại danh đỉnh đỉnh lại không có một chút ấn tượng nào.
Theo như Hoàng Thường nói, tên Ngọc Doãn có thể là do lão đặt cho.
Nhưng vì sao hắn lại không có chút kí ức nào về chuyện này? Hơn nữa Yến Nô cũng không hề đề cập về một người như thế, khiến Ngọc Doãn rất nghi ngờ.
Vỗ vỗ cái trán, Ngọc Doãn không khỏi cười khổ.
Trời mới biết có liên quan đến Hoàng Thường này thì có kết quả ra sao.
Nghe Lý Dật Phong nói Hoàng Thường khoảng tám mươi tuổi nhưng nhìn khí sắc vẫn rất tốt, tinh thần quắc thước không có chút dấu hiệu nào của tuổi già.
Ít nhất nhìn từ vẻ ngoài, Ngọc Doãn không nghĩ ông ta tám mươi tuổi, nhiều lắm thì cũng khoảng năm mươi hoặc sáu mươi.
Chẳng lẽ người này là cao thủ? Đến độ Ngọc Doãn cũng không cảm nhận được khí huyết của ông ta có nửa điểm dao động.
Trong "Truyện Anh Hùng xạ điêu", chẳng phải Hoàng Thường là một cao thủ đệ nhất thiên hạ, sáng tạo ra Cửu âm chân kinh sao?
Hoàng Thường này có phải là Hoàng Thường kia không?
Quả là lòng Ngọc Doãn tràn đầy nghi hoặc…
*****
Sau khi về đến nhà Ngọc Doãn liền đi tìm Yến Nô.
Theo kỳ thứ ba của "Tuần sanThời đại Đại Tống" phát hành, bàn chải đánh răng đã dần dần được mọi người tiếp nhận.
Yến Nô lại bắt đầu công việc lại từ đầu, tiếp tục gia công bàn chải đánh răng, đồng thời cửa hàng bán nha cụ trên đường cái Phan Lâu của cô cũng dần dần mở ra và được người khác biết đến.
Sau khi đưa ra gần vạn cây bàn chải đánh răng, mọi người cũng bắt đầu hiểu cách sử dụng bàn chải đánh răng.
Mà nay cửa hàng nha cụ với cái tên "Ngọc Yến" một ngày có thể bán ra hơn một ngàn cây, khó khăn lắm mới đủ tiền vốn. Tuy nhiên Yến Nô lại thay đổi cách thức, gia hạn khế ước với mấy nhà trọ lớn và cung ứng bàn chải đánh răng cho các nhà trọ. Các nhân khẩu trong thành Khai Phong, mỗi ngày đều hơn mười vạn người. Số lượng nhân khẩu khổng lồ đến thế đương nhiên Yến Nô có thể cung cấp bàn chải đánh răng thường xuyên.
Khai Phong đúng là nơi hấp dẫn người trong thời đại này.
Bất luận sự vật nào mới nếu có thể dừng bước ở Khai Phong thì chắc chắn có thể phát triển rộng ra.
Cho nên Yến Nô trở nên vô cùng bận rộn.
Nhưng mà khi cô nghe đến tên Hoàng Thường thì lập tức ngây ngẩn cả người,
- Tiểu Ất ca, sao huynh lại gặp được lão vậy?
/534
|